Vay nóng Tima

Truyện:Cán Hoa Khúc - Chương 10 (cuối)

Cán Hoa Khúc
Trọn bộ 10 chương
Chương 10 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Đi xa ở thời đại này là một chuyện vô cùng khổ.

Bất quá Bạch Dực một đường đi theo vẫn không kêu khổ. Cuộc sống nông phụ vài năm giúp nàng có được sức chịu đựng không tệ, sau vài ngày cố gắng, dưới sự chỉ dạy của Ô Vũ, nàng cư nhiên học được cưỡi ngựa, miễn cưỡng có thể đuổi kịp đội ngũ, xe ngựa liền thuần túy chỉ chuyên chở hành lý.

Bạch Dực cho rằng, nàng cũng mới hai mươi bảy tuổi, người trẻ tuổi đương nhiên học được mau, chịu được khổ. Ô Vũ nghe nàng nói như vậy, nhìn gương mặt như mười bảy tuổi của nàng, có chút rối rắm.

Nữ tử phiên bang lão hóa chậm như vậy là vì sao?

Nhưng nàng chung quy vẫn không phải nữ nhân giang hồ xốc vác, thường thường hành quân gấp sẽ mệt nhọc, ngồi trên lưng ngựa ngủ gà ngủ gật, thiếu chút nữa rơi xuống. Ô Vũ luôn luôn lưu ý nàng thường có thể nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng, ôm vào trong ngực tiếp tục đi. Những nơi thâm sơn dã lĩnh, hắn cũng sẽ cõng Bạch Dực thi triển khinh công mà đi.

Cứ như vậy, Ô Vũ thực vừa lòng với sự cứng cỏi của nàng, thậm chí rất đắc ý.

Bởi vì ngay cả gã Thập Nhất khờ cũng thường khen Bạch cô nương không có võ công, lại có thể chịu khổ tốt hơn cả đám được gọi là hiệp nữ, sinh ra kính trọng mạnh mẽ.

Ẩn kì dưới trướng Ô Vũ đều dốc sức cho việc hộ vệ, từng gặp qua đủ loại kiểu dáng quý nhân cùng võ lâm thiên kim công tử, còn có cả những kẻ có danh tiếng.

Nhưng những khi kéo bọn họ chạy trốn, thực hận không thể chém cho bọn họ rơi khỏi ngựa, đỡ phải vướng chân vướng tay kiêm sợ khổ sợ mệt kêu ca ầm ĩ không ngớt. Xét về góc độ này, Bạch cô nương đáng yêu nhiều lắm. Một tiểu cô nương (?) chưa hề có kinh nghiệm đi xa, trước khi đi còn chưa sờ qua ngựa là đằng khác, không ngồi được sẽ học, học được cũng sẽ không phóng loạn như điên. Trừ bỏ khuyết điểm thỉnh thoảng ngủ gà ngủ gật, thật sự thực ngoan, rất biết phối hợp cùng đội ngũ.

Trước kia là tham ăn đồ ăn nàng làm, tới giờ, lại thật sự bội phục tiểu cô nương ngoan ngoãn đáng yêu này. Là vì như thế, bọn họ mới có thể kiên trì thỉnh chủ tử nghỉ trọ ở thành trấn, đỡ khiến Bạch cô nương phải mệt muốn chết.

Ô Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói, "Ngọc bất trác, bất thành khí."

("Ngọc bất trác bất thành khí": viên ngọc nếu không được mài giũa, đẽo gọt thì không thể hiện được vẻ đẹp và giá trị của nó)

"Muội còn đi được." Bạch Dực lấy lại tinh thần.

"Toàn thể chú ý, vào thành nghỉ ngơi hồi phục." Ô Vũ lạnh lùng ra lệnh.

"...Ô Vũ, có người nào nói với huynh, huynh là một người cực kì mâu thuẫn không?" Bạch Dực trừng mắt nhìn hắn.

Đợi cho vào khách sạn, Bạch Dực quả thực là từ trên lưng ngựa lăn xuống dưới. Lê vào phòng, nàng ngay cả hài cũng chưa cởi, liền lăn ra giường. Ngủ thẳng buổi sáng ngày hôm sau mới đứng lên tắm rửa ăn cơm.

Tuy rằng toàn thân đau nhức, nhưng khi Ô Vũ hỏi nàng có  muốn đi ra ngoài đi dạo hay không, nàng vẫn lập tức ném bát cơm, theo đi ra ngoài.

Nàng mê mua sách cùng mua hạt giống. Mỗi lần đến một thành trấn, nàng đều nghĩ cách mua một ít hạt giống hiếm thấy, hoặc là vào tiệm sách lưu luyến quên đường ra.

Sống trong sơn thôn khép kín, căn bản là trong núi không biết năm tháng.

Mãi cho đến khi theo Ô Vũ đi xa, nàng mới có cơ hội mua được sách, nhìn được báo, mới biết thân ở nơi nào.

Đó là một thời đại kỳ quái, Yên quốc. Khai quốc quân chủ cư nhiên là Uy hoàng đế Mộ Dung Xung, tiểu thụ mà hủ nữ thích YY nhất...

(hự, nghe nói Mộ Dung Xung dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành...)

Ách, này thật sự là rất thần kỳ.

"Đây là một thời đại lịch sử lạc lối." Bạch Dực thực nghiêm túc nói với Ô Vũ.

"Người phiên bang biết cái gì lạc lối với không lạc lối?" Ô Vũ thực Hán tộc ưu việt nói.

"...Ta không so đo với cổ nhân không hiểu gì." Bạch Dực càng hiện đại ưu việt khinh bỉ hắn.

"Hừ." Ô Vũ cười lạnh một tiếng, "Một ngàn thế giới hiệp thành một tiểu thiên thế giới, một ngàn tiểu thiên thế giới hiệp thành một trung thiên thế giới, một ngàn trung thiên thế giới hiệp thành một đại thiên thế giới, cũng gọi là tam thiên đại thiên thế giới. Mỗi thế giới tồn tại theo một quy luật riêng biệt. Ta không hiểu? Hừ hừ..."

(@@ nguyên đoạn này lấy trong Huyền Luận Duy Ma Cật, Chương 1, phần 2, ai muốn tìm hiểu thêm thì cứ gg nhé)

Bạch Dực càng trợn lớn mắt, thanh âm run run, "...Đây là Huyền Luận a... Ô Vũ... huynh... sẽ không phải cũng là xuyên qua đi?"

Hắn nở nụ cười."Xuyên gì? Đi... Đây là cửu thúc nhà ta chuyên nghiên cứu âm dương thuật đưa ra trình bày và phân tích, tổng hợp lại những nét khác biệt giữa âm dương thuật cùng Phật học. Hắn vì chứng minh trình bày và phân tích này, đi khắp nơi tìm những kẻ mượn xác hoàn hồn để ghi lại chứng thực..."

Ô Vũ ngậm miệng, đột nhiên có điểm đau đầu. Trăm ngàn đừng cho cửu thúc biết bí mật của Bạch Dực... Bằng không tuyệt đối không có ngày sống yên ổn.

"Những lời này nàng chỉ có thể nói với ta" Nghĩ đến cửu thúc ma âm ác hàn, Ô Vũ thận trọng nói.

"Đương nhiên chỉ nói với huynh." Bạch Dực liếc trắng mắt, "Muội cũng không muốn bị xem là kẻ điên."

Ô Vũ dâng lên một nụ cười cổ quái, "Chỉ nói với ta... Chỉ tin ta?"

"Chỉ tin huynh." Bạch Dực thuần khiết tin cậy gật gật đầu.

Ngày đó Ô Vũ tâm tình sáng sủa tốt lắm, mua nửa tiệm sách cho nàng, còn bỏ ra một khoản tiền lớn giúp nàng điêu khắc cuốn bài tập nghỉ hè thứ nhất.

"Sách tranh thực vật!" Bạch Dực hổn hển.

"Bài tập nghỉ hè có vẻ dễ nghe." Ô Vũ thực kiên trì chủ trương của hắn, Bạch Dực không thể hiểu được, vì sao hắn lại kiên trì thích cái tên ngu xuẩn này.

Đương nhiên, Ô Vũ sẽ không nói với nàng. Bởi vì "bài tập nghỉ hè", luôn làm cho hắn nhớ tới hình ảnh Bạch Dực nằm trên sàn trúc lâu ngày hè, lộ ra bả vai cùng cánh tay, mái tóc đen mượt uốn lượn.

Khi nàng tỉnh lại, lười biếng nhìn hắn, nói, đó là 'bài tập nghỉ hè'.

Mỗi khi cửu tử nhất sinh, nguy hiểm cơ hồ không tìm thấy đường sống, hắn luôn nhớ tới bộ dáng nàng khi đó, nghĩ nàng đang chờ hắn về nhà, lại có thể dốc hết sức lực, vượt qua cửa ải khó khăn.

Nhưng cả đời, hắn cũng sẽ không bao giờ nói ra bí mật đó.

Dù sao, Ô Vũ cũng là một đứa nhỏ thẹn thùng không được tự nhiên.

Nguyên bản Ô Vũ muốn để Bạch Dực ở nha nội phủ Tô Châu...Tri phủ kia vừa vặn là người của gia tộc cài trong triều đình.

Nhưng cổng lớn uy nghi tráng lệ như vậy, lại làm cho Bạch Dực càng ngày càng thiếu tươi cười, nàng cũng không phải người có thể ẩn giấu tâm tư, cố gắng che giấu như vậy, miễn cưỡng cười vui, lại không thể qua được mắt mọi người.

Sau mười ngày, dưới sự cố gắng dạy dỗ của mama, Bạch Dực cư nhiên có chút phong phạm thiên kim tiểu thư...

Nhưng nàng không vui.

"Thôi." Ô Vũ dặn, "Sửa sang lại hành trang."

Mama giáo dưỡng ngăn Ô Vũ lại, bà nguyên là bà vú của Ô Vũ, phỏng đoán đây có lẽ là người trong lòng Ô Vũ, liền chuẩn bị dạy dỗ quy củ Bạch Dực, tránh cho người ta coi khinh."Tiểu chủ tử, Bạch cô nương vẫn cần phải dạy dỗ nhiều... Bằng không đi ra ngoài sẽ mất mặt..."

"Câm mồm." Ô Vũ phun ra vài lời lạnh như băng, "Dám nhúng tay?"

Mama giáo dưỡng cảm thấy mình như bị độc xà nhìn thẳng vào, phía sau lưng tràn đầy mồ hôi lạnh. Tự tay chăm sóc đứa nhỏ nhỏ, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thật sự biết hắn... lại là một chủ nhân nói một không có hai.

"Nô tỳ không dám."

Ô Vũ lúc này mới thu hồi ánh mắt lạnh như băng, "Chuẩn bị."

Biết chuẩn bị ly khai, vẻ mặt Bạch Dực lại áy náy, "...Có phải muội mang tới phiền toái cho huynh không?"

"Sẽ không." Ô Vũ nhìn nàng đau lòng, giọng điệu lại lạnh lùng cứng rắn, "Những người ở đây rất phiền, sớm đi thì tốt."

Xác định thật sự có thể đi rồi, Bạch Dực hoan hô, kích động ôm hắn cười.

Như vậy là được rồi. Tâm tình hắn vốn phiền chán lúc này yên ổn lại. Nàng nên như thế này, không quy củ thì không quy củ. Khi nàng cười to, thanh âm cao vút như vậy, không êm tai chút nào, nhưng lại khiến hắn phải nở nụ cười.

Vốn định an bài nàng ở nha phủ, là vì vấn đề an toàn. Một tiểu viện độc lập, dễ dàng an bài hộ vệ, cũng khiến gia tộc rắn rết này có nhiều điểm cấm kỵ, không làm lớn chuyện.

Nhưng những điều đó, đều không quan trọng bằng nụ cười của nàng.

Lựa chọn đưa nàng đi, là vì gia tộc rắn rết kia đã đánh hơi thấy, cũng không thể giấu diếm được bao lâu. Nếu vậy, ngả bài rõ ràng đi. An bài nàng trong phạm vi một trăm dặm tại nơi mình làm nhiệm vụ. Nếu nàng rơi một sợi tóc, nhiệm vụ này sẽ "thất bại".

Hắn tin tưởng tộc trưởng sẽ sử dụng thủ đoạn quỷ quái gì đó.

Cho nên hắn lựa chọn quan phủ, nhưng Bạch Dực không có cách nào nuôi trong lồng vàng.

Ẩn kỳ cấp dưới ba trăm sáu mươi người, ẩn vệ bên người mười hai tên. Hắn quyết định toàn bộ lưu cho Bạch Dực. Trừ phi điều động một đạo binh mã, có thể chống đỡ cùng ẩn kỳ của hắn, có lẽ cũng không nhiều.

Nhưng tất cả chuyện này, Bạch Dực không cần biết. Nàng chỉ cần an toàn bình tĩnh sống cuộc sống của nàng là đươc.

Địa điểm hắn lựa chọn là Diêu Trấn, được xưng Tiểu Tô Thành. Trong trấn, sông ngòi kênh rạch chằng chịt, ra khỏi cửa là đi thuyền chứ không phải xe ngựa, cực có phong tình Giang Nam.

"Ông trời, Venice Trung Quốc a!" Bạch Dực vừa mừng vừa sợ.

(Venice: thành phố ở đông bắc Italia, gồm 118 hòn đảo nhỏ ngăn cách bởi kênh rạch và cầu)

"Ra ngoài thì bảo Thập Nhất cùng Thập Lục chèo thuyền." Ô Vũ thản nhiên.

Bạch Dực cúi đầu trong chốc lát, tiến đến bên tai Ô Vũ nhẹ nhàng hỏi, "Vì sao hộ vệ huynh an bài cho muội đều là nam a? Huynh không có nữ thuộc hạ sao?"

Ô Vũ lặng yên trong chốc lát, đáy lòng vụng trộm vui vẻ, Bạch Dực không chút phấn son, cũng chán ghét huân hương, nhưng quá yêu sạch sẽ, luôn luôn có một hương vị thản nhiên, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái.

Hắn tiến đến bên tai nàng, càng thấp giọng nói, "Nữ thuộc hạ đều có chút nhớ nhung tới ta... Ta không muốn nàng trở thành bia ngắm." Sau đó có chút xấu xa thưởng thức lỗ tai của nàng hồng lên từng chút.

"Vậy sao." Bạch Dực tự cho là bất động thanh sắc tránh ra khoảng cách, lại bị Ô Vũ ôm vào lòng.

Cứng một hồi lâu, nàng mới ý thức lại, có chút e lệ ôm lưng của hắn.

"Có thể sẽ có một thời gian rất dài, ta không thể trở về gặp nàng được." thanh âm Ô Vũ khàn khàn vang lên trên đầu nàng.

Bạch Dực gật gật đầu, hốc mắt dần dần nóng lên.

"Trừ bỏ phóng hỏa không thể, giết người tùy tình huống mà định. Những việc khác, nàng muốn làm gì thì làm, phân phó Thập Nhất cùng Thập Lục là được... Không phải sợ, ta đều an bài."

"Muội biết, muội không sợ." Nước mắt đã rơi không ngăn được.

"...Ta muốn ăn canh bí đao, còn có bát trà chưng." Ô Vũ nói bên tai nàng rất nhẹ rất nhẹ, "Chờ ta trở lại, nàng làm cho ta ăn."

"Nhất định." Nàng rốt cục khóc.

Ô Vũ vẫn không làm hư son của nàng... Bởi vì môi nàng, căn bản là không có son.

Như vậy thực tốt. Mỗi lần chạm lên môi nàng, Ô Vũ đều nghĩ vậy.

Hắn vẫn ưa nguyên vị, không thích mùi son cùng mùi hoa làm hỏng hương vị của nàng.

***

Ba năm này, Ô Vũ chỉ trở về hai lần.

Thời gian cũng đều thực ngắn, nhiều lắm cũng chỉ một hai canh giờ đã đi.

Nhưng không có biện pháp, thật sự. Nhiệm vụ của hắn đều là như vậy, phong hào "Ẩn", ẩn núp ẩn nấp, không biết phải ngàn tính vạn tính thế nào, mới có thể dành ra một chút thời gian kia, không biết là sẽ có bao nhiêu khó khăn nguy hiểm...

Nhưng Bạch Dực mỗi lần đều hoan hỉ vui mừng nghênh đón hắn, vô cùng cao hứng nấu cơm. Ô Vũ mỗi lần ăn đều là canh hoặc đồ ăn chưng, chính là để dành một chút thời gian, có thể nói chuyện phiếm cùng Bạch Dực trong bếp.

Thích nghe nàng nói chuyện, giống như thời gian xa cách không hề tồn tại.

Nàng vẫn là cô nhóc ngốc ngơ ngác, thiện lương, kể những chuyện vụn vặn về hoa màu, hàng xóm, trong nhà, kể về bài tập nàng vẽ...

Cảm thấy thoải mái. Nhà của hắn, Bạch Dực của hắn.

"Muội gặp được đồng hương." Bạch Dực nói.

"Người Lô gia thôn?" Ô Vũ hơi kinh hãi, trong lòng trầm xuống. Vì sao không nhận được báo cáo của ẩn kì? Bọn người kia có phải đã lười nhác lâu lắm, cần hắn huấn luyện lại... Trùng hợp? Hay là kẻ nào cố ý sắp đặt...

"Không phải." Bạch Dực im lặng trong chốc lát, "Là... Phiên bang bên kia.

Muội là nhảy lầu tới được, nàng hình như là vì áp lực thi đại học quá lớn, mắc bệnh linh tinh, chỉ có hồn phách tới đây..."

"Nàng làm sao mà biết được là đồng hương?" Ô Vũ tuy rằng kinh ngạc, lại vẫn không buông tâm xuống được. Mượn xác hoàn hồn cũng không phải hiếm lạ gì... Hắn cũng từng bảo hộ một người trốn về cố quốc.

Bạch Dực mỉm cười, "Có trà lâu tên là 'Xuân Thủy Đường', là nàng tự tay bố trí. Bên trong trang trí giống hệt phiên bang, ngay cả tên cũng đều giống nhau... Sau lại nhận thức, phát hiện nàng là người Đài Trung, muội là Đài Bắc, rất gần. Thật là duyên phận..."

"Lô thiếu phu nhân?" Ô Vũ nhíu mày, "Mộ Dung Phương? Nàng không phải phu nhân nhà quan trốn đi sao?"

"Thập Nhất cùng Thập Lục vì sao chuyện gì cũng nói cho huynh biết a?" Bạch Dực thở dài.

Bởi vì Lô thị lang chuẩn bị cưới bình thê, Lô thiếu phu nhân để thư lại trốn đi. Ẩn kì nói cho hắn, Bạch Dực cùng vị thiếu phu nhân kia tương giao thân mật, thương tiếc Bạch Dực ngay cả một bằng hữu cũng không có, Ô Vũ liền ngầm đồng ý, thậm chí còn âm thầm cho người chắn chút phiền toái giúp Lô thiếu phu nhân.

Ô Vũ có chút không thoải mái, giọng điệu cũng cứng rắn, "Bạch Dực, nàng trách ta?"

Đem hắn đánh đồng cùng loại quan gia cám bã hỗn trướng này, làm cho hắn cực kì, cực kì khó chịu.

"Đương nhiên không phải!" Bạch Dực cũng có chút mất hứng, "Ô Vũ, huynh không cần phải muội nói gì cũng đều suy nghĩ theo hướng khác, muội không thích như vậy...muội nhất định là có gì nói nấy mà!"

Hai người nho nhỏ qua lại vài câu, tới tận khi Bạch Dực nhảy dựng lên đi xuống bếp, mới ngậm miệng. Chờ đem canh trứng gà cùng bí đao lên bàn, Bạch Dực trước sau như một giúp hắn xới cơm, múc canh, không khí vẫn có điểm áp lực.

"Muội cho tới bây giờ, vẫn không biết là huynh sẽ như vậy." Bạch Dực cúi đầu nói, "Muội cũng không phải thật sự ngu ngốc, muội cũng biết, huynh vì sao...không thân mật với muội."

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt phi thường trong suốt, "Ô Vũ, huynh sợ hãi. Huynh sợ sẽ bỏ muội lại... Cũng sợ muội sẽ bỏ huynh lại. Huynh...cho nên huynh... Huynh không làm thế, là sợ muội tương lai không thể gả được..." nước mắt của nàng rơi vào bát cơm, "Rõ ràng muội không thích đồ trang sức, huynh lại vẫn đưa cho muội. Vũ y...đồ cưới... huynh tưởng muội không biết...muội không biết sao... huynh đang vụng trộm muốn giúp gả muội đi?"

"Muội tin tưởng huynh, huynh lại không tin muội, cũng không tin cả chính mình."

"Nhưng muội muốn nói cho huynh biết, đời người ly hợp khó lường, sống chết khó biết. Nhưng cho dù chỉ có thể cùng huynh ở một chỗ một trăm ngày, so với việc đem chín mươi chín ngày chìm trong nghi kỵ thống khổ, không bằng tin tưởng huynh."

Nàng lau khô nước mắt, vô cùng nghiêm túc nhìn Ô Vũ, "Cho dù chính là trăm phần trăm thống khổ, nhưng cũng có 99% khoái hoạt. Muội vô cùng cao hứng, cho nên muội vô cùng tin tưởng huynh. Muội biết huynh đều muốn tốt cho muội, muội thích tâm ý của huynh. Nhưng huynh có thể ngốc một chút, ngu một chút, tin tưởng muội, cũng tin tưởng vào chính mình hay không...?"

Ô Vũ yên lặng ăn cơm. Đây là lần đầu tiên, hắn ăn cơm Bach Dực làm, lại không biết vị.

Sắp chia tay, hắn mới đột nhiên ôm chặt lấy Bạch Dực."... Ta thật sự muốn nàng, muốn con của chúng ta."

Muốn, cũng không thể được. Thân là một sát thủ được gia tộc nuôi dưỡng, một sát thủ chưa chắc có thể sống quá bốn mươi tuổi, hắn sợ hãi, hắn không tin chính mình.

"Ta không phải không tin nàng, thật sự. Nhưng ta không muốn đứa nhỏ trở thành sát thủ, hoặc là tương lai gả cho sát thủ. Bạch Dực, nàng chờ ta. Ta tin nàng sẽ chờ ta. Chỉ là... Khổ cho nàng."

Kỳ thật, ta không khổ. Bạch Dực yên lặng nghĩ. Ta thật sự hiểu được huynh. Huynh sẽ không thay đổi, trong lòng huynh chỉ có ta.

Cả đời ta, chỉ tham lam một chuyện này.

Kiếp trước không đạt thành, kiếp này lại trọn vẹn.

Không biết ngày về, không sao cả. Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, không sao. Ta có thể an bài cuộc sống cho chính mình, chỉ cần huynh sẽ trở về. Chờ huynh bốn mươi, chúng ta cũng chưa già. Còn kịp du ngoạn giang hồ, còn kịp sinh nhi dục nữ.

Ta là ngốc, thực ngốc. Nhưng mỗi một ngày, khi ta tỉnh lại, đáy lòng tràn ngập hy vọng cùng vui vẻ. Bởi vì khoảng cách kỳ hạn, lại gần hơn một ngày.

Ta tình nguyện vẫn ngu như vậy.

***

Ô Vũ trở thành sát thủ duy nhất có thể gỡ phong hào của gia tộc trong suốt mấy trăm năm trở lại đây. Hắn xin miễn giữ chức vị trưởng lão trong gia tộc, nhưng xin được giữ lại ẩn kì cấp dưới của hắn.

Những người này đã đi theo hắn hơn nửa đời người, cũng nên được nghỉ ngơi.

Huống chi đã giúp hắn bảo hộ Bạch Dực hơn mười năm.

Vì thế trong chốn giang hồ ngang trời xuất thế một "Lỗ thị tiêu cục", nghiệp vụ dị thường thịnh vượng. Nghe đồn, đại đương gia giống như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, là cao nhân trong cao nhân, lai lịch cũng rất thần bí, những chuyện khó giải quyết, giao cho Lỗ thị tiêu cục đều được.

Nhưng trên thực tế, Ô Vũ căn bản chỉ làm chưởng quầy suông, chỉ ước gì có thể đá Thập Nhất cùng Thập Lục đi thật xa, không nói đến chuyện khác. Nhưng mỗi ba năm, ẩn kỳ mở trường đấu, Thập Nhất cùng Thập Lục vẫn luôn đoạt khôi, chặt chẽ chiếm lấy vị trí hộ vệ không rời, cưới vợ sinh con cũng đem cả gia đình đi theo.

Nhưng Ô Vũ là loại người nào? Vẫn lặng lẽ đưa Bạch Dực chạy thoát, khiến Thập Nhất cùng Thập Lục tức giận giậm chân.

Bạch Dực cùng Ô Vũ, chèo thuyền trên sông, thỏa mãn tâm nguyện du ngoạn chân trời góc biển.

Tự mình chống sào, hắn mỉm cười nhìn Bạch Dực thích thú vẽ cây cối, tuy rằng quần áo rộng thùng thình, nhưng cũng không dấu được bụng hơi hơi nhô ra.

Hắn xoay người, bẻ một cành hà hoa mới nở, cài trên mái tóc của nàng, có chút đau lòng nhìn đuôi mắt của nàng đã có vài nếp nhăn nhưng vẫn xinh đẹp như trước...

Cô gái phiên bang đã đợi hắn mười một năm, luôn mỉm cười nhìn hắn, bây giờ còn hoài đứa nhỏ của hắn.

Vẫn luôn nghĩ, mình chém giết nửa đời, cuối cùng sẽ bỏ mạng oan uổng. Nhưng nàng lại như cơn gió mát thổi qua, thổi tán huyết tinh vô tận trong sinh mệnh của hắn.

Một khúc Cán Hoa thanh dật uyển chuyển.

Hắn thổi sáo, du dương, thổi lên niềm vui cùng hy vọng của chính mình, trong ngày mùa hè, hà hương triền miên vô tận, cho tới tận những ngày cuối cùng.

HẾT



Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-10)