Vay nóng Tima

Truyện:Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp - Chương 11

Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp
Trọn bộ 28 chương
Chương 11
Ai là chồn, ai là chân gà?
0.00
(0 votes)


Chương (1-28)

Siêu sale Shopee


Tôi vừa định mở miệng từ chối, không ngờ một giọng nói trầm ấm quen thuộc đã trả lời thay: "Không cần, cô ấy không ở nữa đâu!"

Lại đến nữa rồi...

Trong lòng dường như có thứ gì đó vững chắc đang dần sụp đổ, bỗng nhiên thấy đau đầu ghê gớm, tôi ôm đầu lặng lẽ nức nở. Trong lòng tôi không muốn quay lại đối mặt với Khang Tử Huyền, cũng không có gì để nói nữa rồi. Biết nói gì đây? Chẳng lẽ tiếp tục mạnh miệng nói: "Những nơi có thể tiếp nhận tôi thật sự nhiều không xuể, chẳng qua là tiền của bà cô đây nhiều đến mức tiêu không hết, không đành lòng nhìn từng khách sạn trong thành phố này phá sản. Tôi là Đức Trinh Nữ phân phát tiền tài để tích đức nên đến đây đưa tiền cho bọn họ, blablabla..."

Trước mặt một kẻ có tiền lại khóc lóc kể lể mình có rất nhiều tiền, chẳng khác nào một kẻ nghèo khổ ốm đói kiên quyết muốn đánh sưng mặt mình để thành một tên mập giàu có. Đây đúng là một tấn bi hài kịch! Dù da mặt có dày thế nào, tôi cũng không chấp nhận bôi nhọ mặt mũi của mình như thế. Vì vậy, tôi thản nhiên quay người lại, nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt như không hề có ý định để ý đến gã đàn ông vất vưởng khắp nơi kia.

Nhưng tôi không trêu người mà người lại đến trêu tôi, thật sự tôi không biết phải làm sao.

Tôi đứng trước cửa nhà nghỉ, mưa lại tí tách rơi làm cho người ta rất khó chịu. Tôi nhìn dòng xe chạy không ngừng trên đường, trong lòng có một cảm giác mờ mịt mà chỉ những người vô gia cư mới thấu hiểu. Khang Tử Huyền đút tay vào túi quần đứng bên cạnh tôi, chúng tôi cùng nhau nhìn về phía con đường trong ánh hoàng hôn.

"Một cô gái ở bên ngoài, không an toàn."

"Hừm, nhưng tôi là cảnh sát. Hơn nữa việc tôi an toàn hay không liên quan gì đến anh?"

"Thật ra cũng chẳng liên quan gì, chẳng qua tôi thấy lúc nào cô cũng cố tỏ ra là mình mạnh mẽ, nhìn có chút không vừa mắt."

"Đúng là hay xen vào việc của người khác!"

"Phương Lượng Lượng!"

"Cái gì?"

"Giương nanh giơ vuốt như vậy, cô muốn làm nhím mãi sao?"

"Ê, Khang Tử Huyền, tôi nói bao nhiêu lần rồi: nhìn không thuận mắt thì đi ngay đi! Như thế anh tốt mà tôi cũng tốt, sao anh cứ không chịu hiểu thế hả? Được rồi, anh không đi thì tôi đi được chưa? Nhưng xin anh đừng đi theo tôi nữa, anh khiến tôi gặp rắc rối đấy!"

"Cô gặp rắc rối? Nhìn qua thì những người làm cô gặp rắc rối không chỉ có một mình tôi. Tốt lắm, rất công bằng!"

"Công bằng cái gì? Tốt cái gì? Tôi bị anh quấy nhiễu đến mức không thể yên tĩnh được, anh có biết không hả?"

"Tôi cũng vậy."

"........"

"Phương Lượng Lượng, cô không biết là bắt đầu từ tối hôm chúng ta quen nhau, chúng ta đã trở thành "cục nợ" của đối phương rồi hay sao?"

"........."

"Hơn nữa, việc đáng buồn cười hơn là tôi thậm chí còn không muốn giải quyết triệt để điều phiền toái này. Rất tệ có phải không?"

"Rất tệ!"

"Cho nên tôi có một đề nghị có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề giữa hai chúng ta."

"Anh... anh nói đi!"

"Mấy ngày tới không có chỗ để ở, cô có thể suy nghĩ đến ở chỗ tôi. Đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì hết, việc này cô yên tâm. Chúng ta thử sống chung vài ngày xem..." Khang Tử Huyền đột nhiên xoay người lại, dùng đôi mắt sâu lắng như biển cả nhìn tôi. Khóe miệng khẽ nhếch lên, anh ta chậm rãi nói: "Sau đó cô có thể cố gắng giết sạch những thứ chết tiệt vẫn hấp dẫn tôi ở trong cô. Như vậy cô tốt mà tôi cũng tốt. Cô thấy thế nào?"

Nụ cười trên môi anh ta càng ngày càng mở rộng, giọng nói cũng trở nên mê hoặc hơn: "Cô xem, đề nghị này rất tuyệt phải không?"

Khi Khang Tử Huyền nói xong đề nghị, tôi và anh ta cùng im lặng đứng ngắm mưa dưới mái hiên hơn mười phút mà không ai nói gì.

Mưa rơi mãi không ngừng như tâm trạng đau khổ của tôi. Chân tay tê cóng, tôi sợ nước mưa làm ướt lòng bàn chân nhưng lại muốn nhìn trời mưa. Thật mâu thuẫn!

Tinh thần của tôi đã bị tra tấn đủ rồi. Tôi nên đi đến nhà anh ta một chuyến để dứt khoát một lần cho xong, không còn vướng víu với anh ta nữa hay một mình bỏ đi để sau này vẫn phải nhùng nhằng với mối quan hệ này? Thật lòng mà nói thì tôi nghiêng về phương án một nhiều hơn nhưng gần đây người đàn ông có sức hấp dẫn chết người này liên tục quấy rầy tôi, đôi mắt hút hồn của anh ta làm tâm hồn tôi chao đảo khiến tôi không thể không có chút động lòng.

Tôi và Phi Ca, cả hai đều là những kẻ nhát gan, miệng cọp gan thỏ trong chuyện tình cảm.

Sau hơn mười phút suy đi tính lại, tôi đưa ra quyết định mà một kẻ nhát gan nên làm: "Tôi đồng ý!"

Khang Tử Huyền không nói gì. Tôi nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, quyết định vẫn nên thanh minh cái gì đó: "Nhưng tôi nói trước, những điểm xấu của đàn ông tôi cũng biết một chút. Sở dĩ tôi đồng ý với anh là vì lúc trước anh đã chăm sóc tôi một đêm, nếu không có một đêm ấy, tôi nghĩ tôi sẽ không hoàn toàn tin tưởng anh."

"Tôi đã qua cái thời ngây thơ non nớt, mà cho dù đang ở tuổi ấy, tôi cũng không dám tùy tiện đến ở nhà một người đàn ông xa lạ. Hôm nay tôi đồng ý đến nhà anh là vì giống như anh nói, giữa tôi và anh cần có một kết thúc... Chúng ta quen nhau là một sai lầm, hơn nữa hoàn toàn là sai lầm của tôi, vì thế..." Tôi dừng lại một chút, xoay người dũng cảm nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta nghiêm túc nói: "Vì thế, sai lầm này cũng nên sửa lại, để tôi chứng minh rằng chúng ta hoàn toàn không thích hợp, anh chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh hoặc do cô đơn quá mà thôi!"

Khang Tử Huyền nhìn sâu vào đôi mắt tôi, hai con ngươi trong mắt anh ta phản chiếu thái độ nghiêm túc của tôi. Thế giới hoàng hôn đang bị chi phối bởi mưa to và gió lớn, tôi không nghe thấy, không nhìn thấy gì hết, tôi chỉ nhìn thấy ánh mắt chăm chú của anh ta cùng với hình ảnh của chính mình đang sợ hãi cô đơn trong đôi mắt ấy.

Nửa giờ sau, tôi đứng trên ban công tầng cao nhất nhà Khang Tử Huyền ngắm nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp của thành phố. Dưới bầu trời lắc rắc mưa phùn, tôi say sưa nhảy múa trong không gian mới mẻ với niềm vui thích chưa từng thấy, giống hệt một bà già nhà quê ra tỉnh.

Khang Tử Huyền sống trong khu đô thị cao cấp nhất của bất động sản Ngân Mã, và là khu vực sống được đánh giá tốt nhất ở thành phố này. Giá nhà ở đây đắt đến mức người bình thường hỏi giá xong đều phải lắc đầu lè lưỡi. Còn anh ta lại ở trên tầng cao nhất của khu nhà đắt đến mức chết người này, có thể quan sát phong cảnh cực kỳ độc đáo của thành phố.

Phòng bếp nhà Khang Tử Huyền sáng sủa sạch sẽ, trông mới tinh. Trong tủ lạnh nhiều nhất là nước khoáng và ngoài hai quả trứng, hai quả cà chua, mấy lá rau thối thì còn lại một hộp mì, gom góp lại cũng làm được một bữa tối.

Thấy những ngày tháng độc thân của anh ta cũng "khốn khổ" không kém gì mình, tôi liền chỉ vào tủ lạnh nói một cách thích thú: "Này Khang Tử Huyền, trong tủ lạnh nhà anh cũng có mấy lá rau thối đấy. Cười người hôm trước, hôm sau người cười."

Tôi còn đắc ý hỏi: "Ái chà, phòng bếp của tôi có thể trồng ra nấm, phòng bếp của anh có làm được không?"

Khang Tử Huyền đi dép bông tiến lại, liếc mắt nhìn tủ lạnh trống rỗng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Không."

"Phòng bếp nhà tôi có thể dùng như một thùng rác, một phòng hai tác dụng, nhà anh có làm được thế không?"

"Không."

"Cái nồi trong phòng bếp nhà tôi có thể nấu ra nước đen, nhà anh có làm được không?"

"Không."

"Tro bụi trong phòng bếp nhà tôi có thể dọn lại làm phân bón trồng hoa, nhà anh có làm được không?"

Khang Tử Huyền đắn đo suy nghĩ một chút rồi vỗ vai tôi nói: "Cô thắng rồi!"

***

Tôi dùng đồ ăn trong tủ lạnh của anh ta để nấu một món canh mà mới nhìn qua đã thấy không lành gì.

Khang Tử Huyền vốn đề nghị đi ra ngoài ăn nhưng tôi nghĩ không ổn. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, trời mưa to đi ra ngoài tìm hàng ăn, trong mắt người khác thì đúng là hẹn hò lãng mạn. Hơn nữa, người như anh ta từ trong ra ngoài nhìn đều giống người giàu có, mà anh ta đúng là người giàu có thật, tôi lại không muốn bị người ta cho là kẻ đào mỏ. Dù sao đi chung với anh ta không được tự nhiên cho lắm, cảm giác như là mình đầu hàng giai cấp tư sản vậy, thế nên tôi thẳng thừng từ chối.

Sau khi "ném" bát mì cho Khang Tử Huyền, tôi hất cằm nói: "Này, của anh đây!" Giây tiếp theo tôi cắm mặt vào bát mì của mình, chu môi thổi hơi nóng rồi xì xụp ăn mì không ra dáng thục nữ một chút nào.

Bát mì này không ngon lắm vì hình như cho muối hơi quá tay. Buổi chiều vận động quá mức, sức lực tiêu hao rất nhiều, tôi đã đói ngấu từ lâu nên không kén chọn gì. Hơn nữa, hai năm nay tôi sống rất tùy tiện, lại không biết nấu cơm nên lúc ăn uống cũng không chú ý lắm, có thể no bụng là được rồi.

Khang Tử Huyền có lẽ cũng đói bụng nhưng lúc tôi bê bát lên húp sạch nước mì, anh ta vẫn còn nửa bát. Tôi tự an ủi chẳng qua là anh ta ăn chậm hơn tôi một chút mà thôi.

Ăn uống no say, tôi đặt cái bát không lên bàn "cạch" một cái, chép chép cái miệng đầy dầu mỡ, bắt đầu thổ lộ những lời mà tôi ấp ủ đã lâu: "Tôi nói này Khang Tử Huyền, tôi cũng không giấu diếm che đậy nữa, chúng ta nói chuyện thẳng thắn đi!"

"Nói thật, anh vốn không phải tuýp người mà tôi thích, lúc thì giống người tốt, lúc lại giống tên vô lại, tôi bị anh làm cho hồ đồ rồi."

"Lúc đầu quen anh, tôi là gái quán bar. Anh thành thật thừa nhận đi, lúc đó anh muốn tìm tôi để tình một đêm thôi. Ái chà, tôi thấy lạ thật đấy, sao anh lại bị một cô gái quán bar hấp dẫn nhỉ? Tôi nghĩ nhất định là anh bị bệnh rồi! Phải mau tìm người trị bệnh cho anh, nhỉ?"

Khang Tử Huyền chậm rãi uống một thìa canh, cau mày nói: "Canh mặn quá! Lần sau cho ít muối thôi!"

Tôi nóng nảy: "Này, anh đừng có nói sang chuyện khác. Tôi nghiêm túc đấy, đây là tôi đang muốn giải quyết thật hiệu quả vấn đề của chúng ta. Anh nghĩ sao?"

Tôi vỗ vai anh ta rồi lấy tay chỉ vào mình: "Nhìn tôi xem, nhìn thấy tôi chưa? Ham ăn lười làm, thích nói tục, không biết nấu cơm, vô cớ gây sự, ngực cũng không đẹp."

Hai tay tôi chắp lại quay sang anh ta cầu xin: "Đại ca à, xin anh đấy, bỏ qua sự thông minh và xinh đẹp mà chú ý đến bộ ngực lép này, tha cho tôi đi..."

Khang Tử Huyền từ từ đặt đũa xuống rồi hất hất cằm vào chỗ bát đũa: "Đi rửa bát trước đi! Còn nữa, cô cũng không thể ở không được. Tuần này người giúp việc bán thời gian xin nghỉ phép rồi, cô rửa xong bát thì đi quét nhà đi, coi như là trả tiền thuê phòng!"

Tôi sửng sốt, rồi đập bàn "rầm" một cái đứng lên hung hăng nói: "Ê, họ Khang kia! Tôi nhìn thấy tâm can của anh rồi, cái gì mà đề nghị rất tuyệt chứ, đơn giản là anh muốn nô dịch đày đọa tôi làm phục vụ bán thời gian cho anh thôi."

Tôi thật sự có cảm giác bị lừa vào bẫy.

Khang Tử Huyền lịch sự lau miệng, ngẩng đầu mỉm cười: "Là cô bảo tôi chỉ chú ý đến ngực cô."

Anh ta cố tình đưa mắt xuống thấp một chút, miệng cười tủm tỉm nói: "Lấy ánh mắt soi mói của đàn ông mà nói thì không được đẹp lắm. Nhưng nếu nhận ra ngực cô không đủ đẹp, vậy nên chú ý đến những mặt khác để bù đắp cho nó chứ. Cô nói có phải không?"

"À, còn nữa, hôm nay trời ẩm, sàn nhà không phải lau đâu. Nhưng vừa rồi cô nói cái gì nhỉ? Cô ham ăn lười làm phải không? Vậy thì vẫn cần lau sàn, tầng trên tầng dưới lau hết một lượt đi!"

Tôi nổi điên lên, tay run run chỉ vào anh ta: "Anh! Anh... anh... Tôi đi, thế được chưa?"

Khang Tử Huyền chậm rãi đi đến bên cạnh ghế sô pha rồi đột nhiên xoay người cầm lấy túi xách của tôi. Tim tôi đập thình thịch trong lúc anh ta lấy ví tiền ra và cười một cách xấu xa: "Buổi tối không an toàn, tôi giữ ví tiền giúp cô."

Dưới ngọn đèn ấm áp, người đàn ông ba mươi tuổi trưởng thành này quay lưng về phía cảnh đêm của thành phố và chớp mắt mấy cái với tôi, cười nghịch ngợm: "Tôi giúp cô cất nó trong két an toàn, giữ - gìn - cẩn - thận".

"Aaaaaaaaa..." Tôi ôm đầu hét chói tai, phổi như muốn nổ tung vì tức giận.

Cả buổi tối ấy tôi mặt sưng mày xỉa khi phải đi chân trần lau từ tầng trên xuống tầng dưới, mệt đến mức mồ hôi đầy đầu. Còn gã đàn ông hành hạ tôi thì ngồi trên sô pha ở phòng khách gõ máy tính, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái. Sau khi nhận lấy ánh mắt đầy oán hận của tôi, anh ta lại mỉm cười nhấp một ngụm trà, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.

Tôi vắt cái khăn như để trút giận. Tôi coi nó như người nào đó nên vừa vắt vừa mắng, mắng anh ta mà cũng mắng cả bản thân, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Rõ ràng ngay từ đầu thắng lợi đang trong tầm tay, nhưng đến khi gã đàn ông này mở miệng nói mấy lời vàng ngọc, tình thế đột nhiên đảo ngược. Tôi cảm giác mình lại bị choáng váng cuốn vào một vòng xoáy không thoát ra được. Tôi vốn muốn thoát khỏi vòng luẩn quẩn nhưng sau khi gã đàn ông này xui khiến, tôi lại tự mình đi lòng vòng trong cái mê cung ấy. Tôi đúng là ngốc hết thuốc chữa!

***

Khi tôi hoàn thành công cuộc dọn dẹp và gã đàn ông đáng ghét kia đã kiểm tra thành quả lao động của tôi xong thì đồng hồ cũng điểm mười giờ. Phù, cuối cùng tôi cũng có thể về phòng tắm rửa nghỉ ngơi cho đã đời rồi.

Ngủ trên chiếc giường xa lạ, trên gác còn có một gã đàn ông bụng dạ đen tối nên tôi lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được. Tôi bật dậy kiểm tra khóa phòng thật cẩn thận rồi mới yên tâm nhảy lên giường nhắm mắt lại.

Bên ngoài tối như hũ nút, mưa vẫn tí tách rơi. Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện khung cảnh hỗn loạn khi anh ta hôn tôi lúc nãy. Cảm giác nghẹt thở xen lẫn sự hoảng sợ vì bị "tấn công" bất ngờ cùng hơi thở của anh ta dường như còn quanh quẩn đâu đây. Tôi trợn ngược hai mắt, bực mình ngồi bật dậy.

Thời gian ì ạch trôi đi như một con rùa lười biếng. Đúng là một đêm đầy hỗn loạn.

Thiếp đi được một lúc, tôi lại đột nhiên tỉnh dậy trong khi cả thế giới vẫn đang say giấc nồng.

Bụng tôi đánh trống ầm ầm.

Trời ơi, tôi đói đến mức tỉnh cả ngủ.

Lăn qua lộn lại trên giường rất nhiều lần, đầu óc đói khát của tôi lúc nào cũng hiện ra chân gà, lại còn là chân gà mỡ màng giòn tan nữa chứ! Tôi cảm thấy sắp phát điên vì đói rồi.

Bị "kẻ gian" ép dọn nhà, tôi đã mất bao nhiêu sức lực nên nhúm mì ăn lúc tối chắc đã tiêu hóa hết rồi.

Đều là do Khang Tử Huyền hại. Nhớ đến dáng vẻ xấu xa của anh ta, ngọn lửa căm hờn trong lòng tôi bốc lên ngùn ngụt. Thù này không báo không phải quân tử! Anh ta không để tôi thoải mái, tôi cũng không để anh ta sống dễ dàng đâu.

Tôi liếc nhìn di động, đã là hai giờ sáng, anh ta nhất định đang ngủ say.

Tôi nhón chân nhẹ nhàng lên gác, tỳ tay vào cửa phòng anh ta, thảm thiết kêu gào trong đêm khuya: "Khang Tử Huyền, tôi đói! Ôi ôi, tôi muốn ăn chân gà..."

Lúc Khang Tử Huyền mở cửa ra, tôi đang chống cằm ngồi xổm cạnh tường, ánh mắt như nhìn xuyên qua màn đêm để thấy món chân gà chiên giòn bóng mỡ trong tưởng tượng. Cắn một miếng gà chắc chắn rất ngon!

Đáng tiếc đêm hôm khuya khoắt thế này, lũ chân gà đáng yêu đều đã đắp chăn đi ngủ cả rồi, còn tôi thì hai mắt vẫn mở to thao láo.

Bụng đói mà không được ăn chân gà thì cũng không sao, nhưng tôi cảm thấy có việc còn nghiêm trọng hơn: đêm hôm khuya khoắt, ngồi trước cửa phòng một người đàn ông lớn tiếng kêu đói, tôi định làm gì thế này? Dĩ nhiên không phải là tôi cố tình gây náo loạn đến mức anh ta không được ngủ yên để ấn tượng về tôi giảm đi đáng kể, sau đó quyết tâm từ bỏ việc theo đuổi.

Nhưng vì sao tôi lại cảm thấy mình vô cùng ngớ ngẩn?

"Làm sao vậy?" Giọng nói khàn khàn ngái ngủ của Khang Tử Huyền vang lên trên đầu tôi. Trong đêm đen tĩnh lặng nghe giọng nói của anh ta, lỗ chân lông khắp người tôi dựng ngược lên.

Tôi rụt cái cổ rùa một chút.

Cảm thấy hơi xấu hổ, tôi tiếp tục ngồi như một tên du côn, giọng nói cũng sặc mùi "xã hội đen": "Đưa ví tiền đây, tôi muốn đi ra ngoài mua đồ ăn! Đói bụng rồi".

Không biết có phải cái mũi quá nhạy cảm không mà vừa dứt lời, tôi lại đánh hơi thấy đâu đó có mùi làm nũng. Sợ anh ta hiểu nhầm, tôi ngại ngùng nói thêm một câu: "Ý tôi là, ví tiền của tôi."

Đêm đã khuya, lá gan cũng nhỏ đi, lời nói đến miệng tự nhiên lắp ba lắp bắp: "Người xưa nói lầu vàng điện ngọc cũng không bằng túp lều rách của mình. Chỗ này của anh dù là Kim Loan điện[1] đi chăng nữa nhưng tôi ngủ không được thoải mái, còn dễ bị đói, chi bằng... chi bằng ngày mai tôi về nhà phá khóa ra là xong. Tôi..."

[1] Thường chỉ nơi ở của vua.

"Đói rồi hả?" Khang Tử Huyền đang đứng cạnh cửa bỗng bước lên một bước rồi thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi mỉm cười: "Cô là chồn đấy à? Đêm hôm khuya khoắt lại nghĩ đến chân gà đúng là chỉ có mình cô thôi!"

Đôi cánh màu đen của thần bóng đêm che đi tất cả, tôi lại nhìn xuyên qua ánh sáng mờ nhạt bên ngoài, thấy trong mắt anh ta có một thứ ánh sáng có thể cướp đi hơi thở của người khác.

Khang Tử Huyền nhếch miệng cười nhạt, mắt nhìn tôi chăm chú. Trong chớp mắt, môi anh ta bỗng nở nụ cười ấm áp ẩn chứa chút cưng chiều. Tôi cảm thấy tất cả linh hồn đều bị ánh mắt mê người kia hút lấy để tôi rơi vào tuyệt vọng.

Trái tim ngu ngốc của tôi bỗng nhiên lỡ mất một nhịp. Không phải tôi đang cắt đứt sợi tơ tình của Khang Tử Huyền với mình mà là đang nối dài sợi tơ tình của chính mình với anh ta...

A di đà Phật, yêu đơn phương là một việc vô cùng đáng sợ!

"Không... không ăn nữa, tôi về ngủ đây." Tôi lắp bắp, vừa định đứng dậy "bỏ của chạy lấy người" thì Khang Tử Huyền đã níu tay tôi lại nói: "Tôi cũng đói bụng. Mặc ấm vào, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó!"

Trong khi tôi vẫn đang sững sờ, anh ta đã đứng lên rồi cúi người kéo tôi dậy, cười khẽ: "Cô chắc chắn là muốn phá cửa nhà mình chứ? Cô không ngại để cho mấy bác thợ phá khóa biết cái bãi rác của cô đâu nhỉ? Tôi cũng xấu hổ thay cho cô đấy!"

Tôi đỏ bừng mặt, vừa định cãi lại, anh ta đã giành nói trước: "Bãi rác kia của cô để một mình tôi biết là được rồi, tha cho người khác đi!"

Anh ta đẩy đẩy tôi: "Nhanh thay quần áo đi ăn, sau đó về ngủ sớm một chút! Tôi đúng là bị điên rồi nên nửa đêm mới ra ngoài tìm chân gà với cô!"

Lúc mặc xong quần áo và đứng ngây ra ở cửa, tôi cố gắng vỗ vỗ vào mặt mình. Cảm thấy rất đau tôi mới chắc chắn không phải đang mơ. Khang Tử Huyền muốn ra ngoài tìm chân gà với tôi là sự thật.

Đáng sợ quá!

Tôi nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng giữa anh ta và tôi, ai là chồn, ai là chân gà?

Đối với câu hỏi này, tôi không dám tìm kiếm đáp án.

Khang Tử Huyền đi xuống tầng. Anh ta mặc một chiếc áo len đen bên ngoài chiếc sơ mi trắng trông rất thanh tao lịch lãm. Anh ta ném về phía tôi chiếc áo khoác thể thao màu cà phê đang vắt trên tay: "Tối nay lạnh, mặc cái này vào đi!"

Lần này đến phiên tôi chết lặng. Nhìn chằm chằm vào anh ta, tôi hoảng sợ phát hiện sợi tơ tình của tôi với Khang Tử Huyền lại dài thêm một tấc.

Mẹ kiếp, sao đột nhiên tôi lại cảm thấy anh ta rất chu đáo.

Nhưng tôi vẫn cứng đầu mạnh miệng nói: "Tôi không cần. Anh mặc đẹp như thế, sao tôi lại phải mặc cái này? Tôi không muốn làm nền cho anh!"

Tôi ném trả cái áo, khoanh hai tay trước ngực nhìn anh ta: "Tôi nói này Khang Tử Huyền, đêm hôm khuya khoắt, ăn mặc chải chuốt như vậy, anh muốn hấp dẫn ai hả?"

Anh ta cười cười: "Tôi nói tôi muốn hấp dẫn cô, cô có tin không?"

"Hừm, không thèm tin!"

"Chỗ này của tôi ngay cả một con gián cũng không có, trừ cô ra còn có ai nữa?"

Tôi trợn mắt nhe nanh: "Anh... anh còn dám nói tôi là gián?"

Anh ta không đưa ra ý kiến gì mà từ khóe mắt đến lông mày đều lộ ra vẻ khoái chí.

Tôi rụt vai lại, nhụt chí: "Được rồi, anh thắng! Tôi đúng là... gián."

Khang Tử Huyền cười rất vui vẻ, ngay sau đó anh ta cầm tay tôi kéo ra ngoài.

Tôi đột nhiên ý thức được tôi mới là cái chân gà vàng giòn bóng mỡ, cái chân gà xấu số. Nhìn thái độ tự nhiên của người đàn ông trước mặt, trong đầu tôi bỗng nhiên lóe lên một nghi vấn: Anh chàng chồn hôi này... đói bụng rồi sao?

May mắn thay, sự lo lắng của tôi nhanh chóng có được câu trả lời. Trong cửa hàng McDonalds đèn đóm sáng choang, tôi đầu bù tóc rối, tay dính đầy dầu mỡ chỉ biết cắm đầu ăn chân gà như con thú hoang bị bỏ đói ba ngày. Ngồi đối diện tôi, Khang Tử Huyền thỉnh thoảng uống một ngụm sữa, phong thái rất tao nhã.

Con quỷ keo kiệt này chỉ mua cho tôi một cặp chân gà, anh ta nói món này nhiều dầu mỡ, ăn vào buổi tối không tốt. Tôi không một xu dính túi, đành bĩu môi đồng ý.

Ăn xong, dẹp đám xương gà sang một bên, tôi chớp mắt hỏi, bây giờ mà không hỏi thì tối nay tôi không ngủ được: "Tôi nói này, chúng ta ở chung cũng nửa ngày rồi, vậy anh... với tôi, à, cái này... ấn tượng có tệ đi chút nào không?"

Tôi háo hức mong chờ câu trả lời của anh ta.

Khang Tử Huyền lười biếng nhìn bóng người thưa thớt ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu nhìn tôi bằng đôi mắt sáng như sao. Anh ta cười nhạt, gật gật đầu: "Ừ, tệ đi rất nhiều!"

Cục đá đè nặng tim tôi đã rơi xuống.

A di đà Phật, "chân gà xinh đẹp" tôi đây đã tìm được đường sống trong chỗ chết rồi.

Tôi đưa bàn tay đầy dầu mỡ của mình nắm lấy tay anh ta, suýt chút nữa thì rơi nước mắt: "Khang Tử Huyền, anh tốt quá! Tôi thật sự rất biết ơn anh".

Khang Tử Huyền nhíu mày liếc bàn tay bị nắm lấy của mình, trên đó đang dính đầy những chấm mỡ nhỏ, rồi bình tĩnh nói: "Phương Lượng Lượng, nếu cô không bỏ tay ra, tôi không dám đảm bảo ấn tượng về cô sẽ lại tệ hơn đâu!"

Tôi sợ hãi nhanh chóng bỏ tay ra, cười ngây ngô với anh ta.

Lúc tôi và Khang Tử Huyền đi ra khỏi cửa hàng McDonalds là ba giờ sáng. Mưa lúc to lúc nhỏ, gió mang theo hơi lạnh ban đêm thổi lên mặt khiến con người cũng tỉnh táo hơn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-28)