Vay nóng Tima

Truyện:Xin Chào, Kiểm Sát Viên! - Chương 50

Xin Chào, Kiểm Sát Viên!
Trọn bộ 59 chương
Chương 50
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)

Siêu sale Lazada


Dịch & Edit: M2sisters

Trên hành lang, hai nguời đàn ông đối mặt nhau, tuy rằng về mặt công việc họ có những điểm tương đồng, nhưng tính chất thì rất khác nhau. Tô Dịch Văn dù sao cũng có lý lịch làm thầy giáo, tâm trạng điều chỉnh rất nhanh, lập tức khôi phục vẻ điềm đạm như thường, anh nghĩ trên đời này chắc chỉ có mỗi quả đào kia là có thể làm anh phải bối rối. Hàn Húc thì vẫn còn hậm hực, sắc mặt không được tốt lắm, cậu nhìn Tô Dịch Văn với thái độ thù địch, trong lòng cực kì khó chịu.

Nhưng nếu truy tìm nguyên nhân thì hai người thế này cũng là vì cái cô Đào nào đó thôi.

Tô Dịch Văn đi thẳng vào vấn đề, "Tại sao cậu lại ở cùng với Đào Nhạc?"

"Ông anh, hình như tôi chẳng có nghĩa vụ phải báo cáo cho anh về vấn đề này, anh đừng tưởng mình là kiểm sát viên thì hay lắm nha, tôi là cảnh sát không đến phiên anh thẩm vấn đâu!" Hàn Húc là một người thẳng tính, cậu chẳng cần biết đối phương là ai, chỉ cần cậu thấy ngứa mắt thì tới cả cấp trên cậu cũng chống đối, nói chi là người đàn ông này.

Tô Dịch Văn cười cười, nhưng vô cùng dọa người, "Cậu không nói cũng chẳng sao, nhưng Đào Nhạc xém chút bị sảy thai phải vào bệnh viện, tôi hoàn toàn có lý do để nói là do cậu làm!"

Hàn Húc tức tới nỗi đôi mày dựng đứng, "Anh đừng có ngậm máu phun người, anh có chính mắt thấy tôi hại cô ấy không, là do cô ấy tự ngất xỉu!"

"Cô ấy đang yên đang lành sao lại ngất xỉu, tôi còn thấy cô ấy ngồi taxi về nhà đó!" Tô Dịch Văn chỉ cần nghĩ đến việc cô ở cùng tên nhóc này rồi xảy ra chuyện là mồ hôi lạnh túa ra ào ào.

"Tôi không biết cố ấy có về nhà hay không, tóm lại hai chúng tôi gặp nhau ở trung tâm tập thể hình, là trùng hợp!"

"Trung tâm thể hình?"

Hàn Húc bắt đầu hùng hồn đứng lên, "Phải, một mình cô ấy luyện tán đả, tôi thấy tâm trạng cô ấy không tốt mới cùng luyện với cô ấy một lát, sau đó chúng tôi bàn bạc chuyện ăn cơm thì cô ấy xảy ra chuyện, thế là tôi đưa ngay cô ấy vào bệnh viện luôn."

Tô Dịch Văn nén giận, giọng lạnh lùng, "Cậu nói cô ấy một mình luyện tán đả?"

Lúc này Hàn Húc mới nhận ra khi đó cô ra đòn rất quyết liệt, thế nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu thật là như vậy, cậu chắc chắn phải chịu trách nhiệm.

Tô Dịch Văn vất vả kiềm chế bản thân không đánh người, chút lý trí còn sót lại nói cho anh biết, ngoài cô nhóc không biết an phận kia ra, còn có tên oắt con không biết điều, thì anh chính là kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện, nếu trước đây chú ý một chút, thì bây giờ đã không xảy ra chuyện.

"Thực ra lúc rời khỏi trung tâm thể hình thì cô ấy vẫn còn khỏe..."Hàn Húc đột nhiên lên tiếng, "Chúng tôi đang trên đường đi mua đồ uống, lúc đó không biết cô ấy đã chịu sự kích thích gì nữa, nói gì mà ăn vải sẽ bị nóng, sau đó điên cuồng cầm lấy ly sirô của tôi ném xuống mà chà đạp, tôi gọi mấy tiếng cô ấy cũng không trả lời, tiếp đó thì cô ấy hôn mê bất tỉnh. Khi nãy mới tỉnh lại cô ấy đã hỏi tôi có phải đàn ông đều thích ăn cỏ sau lưng không, cuối cùng còn hỏi trái vải tốt hay trái đào tốt. Tôi nghĩ chắc chắn cô ấy sẽ không vô duyên vô cớ mà đi hỏi những chuyện thế này đâu."

Hàn Húc nói một hơi khiến Tô Dịch Văn phải rơi vào im lặng, cả một lúc sau anh mới hỏi, "Lúc nào cô ấy cũng hỏi cậu về chuyện trái vải thôi sao?"

"Không phải, lúc chúng tôi đi mua đồ uống mới bắt đầu hỏi."

Dường như Tô Dịch Văn đã tìm được mấu chốt vấn đề là ở đâu, "Hai người mua đồ uống ở đâu?"

Đợi Hàn Húc nói ra địa điểm kia, ánh mắt Tô Dịch Văn càng lúc càng sững sờ, đôi mắt anh suy sụp, nỗi lo lắng trong lòng tăng lên, nếu thật sự như lời Hàn Húc nói, vậy thì cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn phần lớn có thể là do chuyện kia rồi...

Cùng lúc đó, trong phòng bệnh, Đào Nhạc khó khăn lắm mới nén được ngọn lửa giận trong lòng mình, nhưng giọng nói còn đang nghẹn ngào, có lẽ là do thấy mẹ mình đến, trong lòng cô càng cảm thấy tủi thân hơn.

"Tiểu Nhạc, con có chuyện gì thì nói ra với mẹ. Đừng có giữ mãi trong lòng. Bây giờ chuyện của con không còn là vấn đề của một người nữa đâu."Mẹ Đào nói rõ ràng như đi guốc trong bụng người nào đó, thấy con gái mình như vậy bà hết sức lo lắng.

Đào Nhạc lau mặt, kiên quyết nói, "Mẹ, sau này nhà chúng ta và người họ Tô kia sẽ không có một chút liên hệ nào nữa, mẹ cũng bớt xem anh ta là con rể tương lai đi!"

"Chuyện này..."Mẹ Đào do dự một lúc, "Mẹ hỏi chứ rốt cuộc giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì vậy, có việc gì mà không thể nói cho rõ ràng thế chứ?"

"Bọn con làm sao à, con rể tương lai của mẹ đi thuê phòng khách sạn mà ôm ấp người khác, mẹ còn ở đó mà xem anh ta là bảo vật!"Chỉ cần nhớ lại tình huống lúc đó, Đào Nhạc chỉ hận không thể xông qua đó mà liều mạng với anh.

Mẹ Đào cũng không biết làm sao, "Tiểu Nhạc, mấy chuyện thế này không nên nói lung tung, Dịch Văn cũng đâu có phải loại người đó..."

"Chính mắt con nhìn thấy mà giả được sao!"Đào Nhạc tức giận nói, "Anh ta luôn miệng nói sẽ không liên hệ gì với người phụ nữ kia, nhưng chớp mắt là đã gạt con mà đi cùng người phụ nữ kia rồi. Đây chính là loại người mặt người dạ thú mà, mẹ với ba đã bị anh ta làm cho mù quáng rồi."

Nghe con gái kịch liệt lên án một hồi, mẹ Đào cũng không phải là loại người không biết phân biệt đúng sai, nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu ai đúng ai sai.

"Tiểu Nhạc, con và Tô Dịch Văn xảy ra chuyện gì thì trước tiên ba mẹ chưa nói, nhưng bây giờ con đã có thai rồi, đây không phải là chuyện đùa đâu."

Đào Nhạc cau mày, "Con biết..."

"Mẹ không có nói giỡn với con, chuyện này phải để ba mẹ thương lượng lại, còn có Tô Dịch Văn nữa, gia đình cậu ta cũng không biết tình hình này. Con nhất định không được có những ý niệm sai trái trong đầu." Lúc mẹ Đào nói những lời này vẻ mặt cực kì nghiêm túc, bà sợ con gái mình tính cách quá mạnh mẹ sẽ bị tổn thương.

Đào Nhạc bỗng nhiên cười nhẹ, "Mẹ, mẹ sợ con sẽ đi phá thai phải không? Mẹ yên tâm, con vẫn muốn sinh nó ra, đợi nó lớn lên con sẽ bảo nó đi báo thù, không để cho bọn họ được sống những ngày bình yên đâu."Cô không tin mình sẽ bị người đàn ông cầm thú kia quật ngã được.

Mẹ Đào không thể nói lời nào, con gái chắc chắn là chịu sự đả kích lớn, nên mới rơi vào trạng thái điên loạn này.

"Con sẽ đợi xem tên họ Tô kia đắc ý được bao lâu!" Đào Nhạc vừa nói, vừa ra sức nắm chặt tấm drap giường."

"Em không cần phải đợi đâu."

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, người bước vào là Tô Dịch Văn, anh đứng đó, nhìn Đào Nhạc đang trên giường bệnh, vẻ mặt phức tạp, đôi mắt chứa nhiều ưu tư, vì thế căn bản không thể đoán ra anh đang suy nghĩ điều gì.

Đào Nhạc cũng nhìn anh, chưa đến hai giây đã kéo chăn che mặt, cô muốn làm ngơ như không thấy.

Mẹ Đào đứng dậy, "Hai đứa nói chuyện cho rõ ràng đi."Tình huống thế này thật sự là bất đắc dĩ, tuy rằng ấn tượng với Tô Dịch Văn rất tốt, nhưng nếu thật sự cậu là loại người như con gái đã nói, vậy thì người làm mẹ như bà cũng phải có trách nhiệm.

Tô Dịch Văn gật đầu, đợi mẹ Đào đóng cửa, anh liền đi đến ngồi xuống bên giường. Nhìn chiếc chăn trắng, còn để lộ ra ngoài cơ thể nhỏ bé của cô, tay anh nhè nhẹ vuốt mái tóc cô đang lộ ra bên ngoài, khẽ gọi một tiếng, "Nhạc Nhạc..."

"Anh đi đi!"Đào Nhạc tung chăn ra nói.

Tô Dịch Văn nghiêng người ôm lấy cô, cũng không dám dùng sức, "Nhạc Nhạc, trước tiên nghe anh giải thích có được không?"

"Không được, anh cứ đi với trái vải của anh đi, đừng có đến trêu chọc tôi..."Đào Nhạc cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đang bao bọc cơ thể mình, vốn không muốn rơi nước mắt nhưng cô không thể kiềm chế được.

Tô Dịch Văn biết cô khóc, lòng rất đau, thực ra cô như thế này làm anh rất dằn vặt.

"Nhạc Nhạc, cho dù em có tin hay không, thì anh với Lệ Chi cũng không giống như em nghĩ đâu..." Tô Dịch Văn ngừng một chút, rồi nói tiếp, "Sở dĩ cô ấy đến chỗ anh, là vì chồng cô ấy dính liếu đến một vụ án đưa hối lộ. Mấy hôm trước cô ấy tìm đến anh, vì muốn anh giúp đỡ-"

Đào Nhạc không đợi Tô Dịch Văn nói hết, hé chăn ra nói, "Tìm anh giúp đỡ? Anh bận vậy mà còn đến khách sạn giúp được sao? Tô Dịch Văn, anh đừng có xem tôi là con nít ba tuổi, án của chồng người ta sao anh phải nhiệt tình nhu vậy, nếu như anh muốn nối lại tình cũ, thì đừng có giả vờ vô tội trước mặt tôi!"

"Cô ấy đã kết hôn rồi sao anh có thể nối lại tình cũ chứ, em đừng có suy nghĩ vớ vẩn có được không!"

"Cô ấy thì đã kết hôn, nhưng còn anh thì chưa mà!" Đào Nhạc cười lạnh một tiếng, "Hơn nữa theo như cách nói của anh, nếu như cô ta chưa kết hôn, thì chắc hai người cũng ở bên nhau rồi, tôi chỉ còn nước bị bỏ rơi thôi!"

Tô Dịch Văn thấy cô kích động như vậy không tiếp tục nói nữa, dù sao tình trạngcủa cô vừa mới ổn định, bây giờ anh có nói gì thì cũng sai cả.

Chương 50. 2

Dịch & Edit: M2sisters

"Nhạc Nhạc, chúng ta bình tĩnh lại, hôm nay không thích hợp nói mấy chuyện này, em nghỉ ngơi cho khỏe, nghe lời anh..." Tô Dịch Văn vừa nói, vừa kéo chăn đắp cho Đào Nhạc.

Đào Nhạc đánh rồi đẩy tay anh ra, "Anh đi đi, tôi không cần anh ở đây vờ vịt."

Đáy mắt Tô Dịch Văn chất chứa nỗi đau xót, anh cúi người, nhẹ nhàng nói, "Ngày mai anh lại đến thăm em."

Đào Nhạc nhìn theo hình bóng anh, bất giác chảy nước mắt, cô biết tính tình cô rất xấu, lại chẳng hiểu chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không biết yêu thương người đàn ông này. Những lời anh nói, làm sao cô không nghe thấu chứ, bởi vì cô biết tất cả mọi chuyện anh làm đều muốn tốt cho cô, nhưng sao lần này lại không giống như vậy.

"Tô Dịch Văn!"

Tay Tô Dịch Văn vẫn còn đặt trên nắm cửa, anh xoay người, thấy cô giàn giụa nước mắt, anh nhếch môi, không muốn bản thân lại quá xúc động tổn thương đến cô.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy thật lâu, cuối cùng Đào Nhạc nghẹn ngào hỏi một câu, "Anh thích trái vải đúng không...anh đi vội thế là để đi tìm chị ta chứ gì?"

Tô Dịch Văn không trả lời, cũng không do dự nữa, anh bước nhanh tới trước mặt cô, ôm cô thật chặt, cô nhóc này đúng là miệng nói một đằng mà lòng nghĩ một nẻo, hại anh muốn phát điên, cũng may cô nhóc còn biết luyến tiếc, nếu không anh chẳng biết làm sao để qua hết đêm nay.

Đào Nhạc biết bản thân cô thật sự không có triển vọng gì, nếu đổi lại nữ chính trên TV thì chưa cần nói tới chuyện chia tay, người ta cũng còn biết đánh hai bạt tai nảy đóm đóm, còn cô chỉ là một người thùng rỗng kêu to, thấy Tô Dịch Văn vừa đi là đã cuống cuồng, nếu lúc này cô không giữ chặt Tô Dịch Văn, vậy thì chắc chắn sẽ bị trái vải cướp đi mất.

"Lão Tô..."Đào Nhạc vẫn luôn thích gọi anh như vậy, ít nhất biệt danh này cũng thuộc sở hữu của cô.

Tô Dịch Văn vỗ vỗ lưng cô, lòng cực kì mừng rỡ, anh khẽ trách móc, "Ngốc ạ, làm sao anh có thể đi tìm cô ta..."

Đào Nhạc lau nước mắt, "Nhưng mà em thấy anh và cô ấy cùng vào khách sạn, em không có nhận lầm người!"

"Ừ. Anh có cùng cô ấy vào khách sạn nhưng không giống như em nghĩ." Tô Dịch Văn thấy thái độ cô nửa tin nửa ngờ nên bắt đầu nói rõ mọi chuyện, "Lệ Chi đi tìm người nhờ cậy giải quyết cho vụ án của chồng, cô ấy còn vất vả mang theo con đi khắp nơi, anh cũng chỉ muốn giúp cô ấy một chút thôi. Huống chi vụ án của chồng cô ấy anh cũng không tiện tay nhúng vào, hơn nữa bây giờ anh không còn là người trong phòng công tố, có một số việc không phải muốn là xen vào được, anh chỉ có thể giúp cô ấy thiết lập vài mối quan hệ."

"Thế hai người vào khách sạn làm gì chứ?" Đào Nhạc cay cú nhất vẫn là vấn đề này.

"Anh đem hồ sơ mấy vụ án của đồng nghiệp cho cô ấy xem, vả lại khách sạn đó cũng là trụ sở làm việc, bọn anh chỉ gặp mặt nói chuyện. Nếu em không tin thì mai anh nói Lệ Chi đến đây, mọi người cùng gặp mặt nói rõ ràng."

Đào Nhạc nghe xong, nghiền ngẫm một lúc, "Vậy anh cũng có thế nói em biết, tại sao mấy hôm nay lại bân tới nỗi không thấy mặt mũi anh đâu cả!"

Tô Dịch Văn thở dài, "Tính em hay suy nghĩ lung tung làm sao anh nói, anh nói rồi liệu em có để yên không? Huống hồ đây đều là việc công, sao anh có thể làm như chuyện cười mà tùy tiện kể em nghe. Về phần vì sao công việc ở cục chống tham nhũng lại bận rộn, em từng làm trong viện kiểm sát thì cũng biết rồi đó, anh mới nhậm chức, có nhiều việc phải xử lý, lắm lúc muốn tránh mà tránh không được."

Lúc Tô Dịch Văn nói mấy lời này, nét mặt nặng nề, còn mang theo vẻ mệt mỏi rã rời, anh nhìn Đào Nhạc, "Anh nói những điều này không phải để viện cớ cho mình, anh không dành nhiều thời gian bên em, em có ý kiến có bực bội gì anh cũng nhận hết, nhưng sau này đừng tùy tiện đi luyện tán đả nữa, anh nghe tin em vào bệnh viện rất lo lắng, cũng may em và con không xảy ra chuyện."

"Lão Tô..." Đào Nhạc cúi đầu, kéo kéo vạt áo anh, "Xin lỗi anh, sau này em sẽ không ngốc nghếch nữa, anh đừng đi tìm mấy chị già ấy nữa có được không, cho dù hai người gặp nhau vì công việc thì anh cũng phải nói thẳng cho em biết, em không phải là đứa không biết phân rõ thị phi. Còn nữa, công việc ở cục bận rộn, ít nhất một ngày anh phải gọi cho em một lần, như vậy em mới yên tâm."

"Được rồi được rồi, đây đều do anh sơ suất, về sau sẽ cố gắng sửa đổi." Tô Dịch Văn thấy cô cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ cừu non đáng yêu, lòng thở phào nhẹ nhõm.

Đào Nhạc gật đầu, dằn vặt nhau cả buổi trời, cô quên mất bản thân mình khi nãy gặp chuyện nguy hiểm mới đưa vào bệnh viện, giờ giải quyết xong xuôi, bây giờ cô chỉ muốn đi ngủ.

Tô Dịch Văn biết cô mệt rồi, vội vàng đỡ cô nằm xuống, "Em ngoan ngoãn nghỉ ngơi, anh chờ em sinh cho anh một đứa con trai bụ bẫm đó nha."

Đào Nhạc trề miệng, "Anh chỉ biết tới con trai thôi, trong nam khinh nữ!"

"Không có đâu, là con gái anh cũng thích, chỉ cần do em sinh ra anh đều thích hết."

"Sinh cái đầu anh đó!"

Tô Dịch Văn nhếch mép cười cười, "Đầu anh em sinh không ra đâu."

Đào Nhạc không thèm trả lời, cô trở mình không dong dài với anh nữa, một lát sau lại nhỏ giọng hỏi, "Anh không đi à?"

Tô Dịch Văn ở bên cạnh ôm lấy cô nhẹ nhàng, "Em bảo anh đi thì anh mới đi."

"Vậy..." Đào Nhạc làm ra vẻ không tình nguyện, "Vậy em cho phép anh ở lại, nhưng không được nửa đêm trốn mất, hôm sau em không thấy anh thì anh cứ đợi mà nhận một xác hai mạng!"

Tô Dịch Văn không có khả năng chống lại, cô nhóc này đã có vũ khí áp chế anh, anh đành phải tuân lệnh.

"Vâng, thưa bà xã đại nhân!" Tô Dịch Văn ngoài miệng bất đắc dĩ nói, nhưng trong lòng anh là cam tâm tình nguyện.

"Nói vớ nói vẩn, cái gì mà bà xã đại nhân, em không thừa nhận!" Đào Nhạc vẫn còn ra vẻ, thực tế là cô đã thầm chấp nhận.

"Vốn là như vậy rồi. Đợi em xuất viện chúng mình lập tức đi đăng kí kết hôn!"

"Em không đi!"

"Không do em quyết định!"

...

Trong phòng bệnh rốt cuộc cũng là sau cơn mưa trời lại sáng, cả phòng tràn ngập bầu khí ấm áp, còn cách đó một cánh cửa lại là hành lang lạnh lẽo, Hàn Húc nhìn thoáng qua, cười gượng gạo, cuối cùng thì xoay người bước đi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-59)