Cảnh trong mơ hiện ra đầy đủ
← Ch.57 | Ch.59 → |
Giải dược duy nhất "Thiên mệnh phong" thiếu ba con, Tĩnh Huyền Phong đang cùng Độc Thấm Tâm mật đàm, nàng có tám, chín năm kinh nghiệm luyện độc, cho nên giờ phút này chính là muốn thương lượng phương pháp dự phòng, nếu Tĩnh Huyền Phong đáp ứng, nàng có thể phối chế nọc độc giống như của "Thiên mệnh phong", nhưng cũng cần một đoạn thời gian, tốc độ không thể xác định hơn nưã lại càng không thể nắm chắc mười phần.
Cùng lúc đó, lại nghe thấy tin tức Cổ Tiếu Tiếu đột nhiên hôn mê, Tĩnh Huyền Phong rốt cuộc không thể bảo trì được bình tĩnh, vội vàng lao ra khỏi cửa, Độc Thấm Tâm theo sát phía sau đuổi theo, nàng đã muốn tận lực, nhưng vẫn lạc mất thân ảnh Tĩnh Huyền Phong trong nháy mắt.
Tới khi Độc Thấm Tâm thở hồng hộc đi vào phòng khách, đã thấy Tĩnh Huyền Phong lo lắng ngồi ở bên giường Trấn Nam Vương phi, cầm tay nàng để ở bên môi nhẹ nhàng miết, mà Tĩnh Huyền Phong thân ảnh nguyên bản vốn cao cao tại thượng giờ đây lại có vẻ mệt mỏi cùng bất lực
Cho dù khi nàng nói ra giải dược duy nhất bị mất đi, Tĩnh Huyền Phong cũng chưa từng cô đơn như thế, mâu trung của hắn nhiễm thượng một tầng ảm đạm có lẽ chỉ vì không muốn rời xa người âu yếm... Độc Thấm Tâm cúi đầu ngẫm nghĩ, bi kịch này là do một tay nàng tạo thành. (giờ bắt đầu thấy ghét rồi ấy)
Tự cho là đúng của nàng đã hủy đi hạnh phúc của một đôi tình nhân, nên vãn hồi như thế nào?
... Cổ Tiếu Tiếu không biết không thấy nằm ở bên gối, mà ác mộng hàng ngàn ngân châm từ trên trời rơi xuống lại bất ngờ tiến vào trong mộng... Cảnh tượng trong mộng như cũ bất biến, ong bướm bay múa ở giữa trăm hoa đua nở, khi nàng ngẩng đầu lên liền bị ngàn vạn ngân châm như mưa trút xuống mắt... Mà lúc này đây có điểm bất đồng, nàng mặc dù muốn từ trong mộng tỉnh lại nhưng tựa hồ lực bất tòng tâm...
Trong khi hàng loạt ngân châm tụ vào nhau tạo thành nhất thể, ở trong nháy mắt lao xuống, dù muốn tránh cũng không thể tránh được tạo thành một trận đau đớn thấu tận xương tủy, sau đó trước mắt chỉ còn tối đen một mảnh, hoa cỏ ong bướm đều biến mất không thấy, bàn tay không thấy năm ngón tay chìm trong bóng đêm, bỗng nhiên xuất hiện một đạo ảo ảnh màu lam choáng váng...
Vầng sáng màu lam như vải lụa mềm mại uốn lượn trong đêm tạo thành một đường cong xinh đẹp, nhưng một mặt tựa hồ lại rẽ ra thành nhiều hình dạng bất quy tắc.
Cổ Tiếu Tiếu tập trung tinh thần nhìn chăm chú ánh sáng màu lam kia... Dần dần thấy rõ hình vẽ bao quanh đó, "Là một con bướm màu lam?" Nàng vừa mở miệng liền mang theo vài phần tiếng vang, con bướm màu lam tựa hồ nghe được thanh âm triệu hồi, kích động vỗ cánh hướng nàng bay tới, Cổ Tiếu Tiếu theo bản năng nâng bàn tay lên, chỉ thấy con bướm trong suốt kia hạ xuống đầu ngón tay nàng, cánh nhẹ nhàng vỗ vỗ, chậm rãi hướng về phía trước hợp lại...
Cổ Tiếu Tiếu kinh ngạc thấy trên cánh bướm cư nhiên lại có chữ viết, nàng dụi mắt nhìn kĩ lại, "Chí tôn lan điệp? ..." khi nàng đọc lên vài chữ này, con bướm màu lam nhất thời hóa thành một cỗ lam sắc biến mất thất tung vô ảnh,
Bốn phía tức khắc khôi phục lại hắc ám như cũ, nàng còn chưa kịp hiểu được sao lại thế này, hắc ám trống trải liền như một tấm vải từ từ bay lên, đột nhiên một mảnh sáng chói rõ ràng bày ra trước mắt, xuất hiện ở trước mắt Cổ Tiếu Tiếu lại là hình ảnh lúc mới bắt đầu mộng, ong bướm đủ mọi màu sắc ở trong bụi hoa tự do bay múa, nhưng lại không còn ngân châm từ trên trời giáng xuống, nàng ở trong biển hoa mênh mông vô bờ thong thả dạo bước, ngón tay có thể chạm vào những đóa hoa kiều diễm, từng đàn bướm dừng ở đầu vai nàng chơi đùa, hoa cỏ thơm ngát hòa vào nhau tràn ngập khoang mũi, thậm chí xúc cảm đều rất chân thật sống động...
"Có người ở đó không? ——" Cổ Tiếu Tiếu đi lâu lắm rồi có chút không kiên nhẫn lên tiếng.
Chỉ chốc lát sau, một đạo thanh âm mơ hồ không ngừng truyền vào lỗ tai nàng——
" Cổ Tiếu Tiếu, đi cứu Trấn Nam Vương, ngươi nhất định có thể..."
Cổ Tiếu Tiếu nhất thời kinh ngạc trừng lớn hai mắt tìm kiếm chung quanh, nàng xác định chính mình không có nghe sai, thanh âm hư ảo này chính là gọi nàng, không phải Cổ ngự y kia, nhưng vô luận là ai đang nói với chính mình, tin tức này hiển nhiên làm phấn chấn lòng người, "Ngươi là ai, ta thực có năng lực cứu Tĩnh Huyền Phong sao? Trả lời ta được không? —— "
...
Cổ Tiếu Tiếu đợi hồi lâu, lại không có ai đáp trả, nàng bám riết không tha ngửa mặt lên trời hô to, bỗng nhiên cảm thấy hình ảnh trước mắt dao động, một trận chấn động rung trời chuyển đất khiến nàng kinh sợ, tay chân mềm nhũn ngã ngồi xuống, chỉ thấy hoa cỏ đầy đất dần dần biến mất, lòng bàn tay lại là mảnh vải mềm mại... Bên tai văng vẳng âm thanh kêu gọi lo lắng quen thuộc...
"Tiểu manh nhi mau tỉnh lại" Tĩnh Huyền Phong nghe được những lời vô nghĩa không ngừng, cho dù nghe không rõ nàng quát to gì cái gì, nhưng yết hầu vì thét nên đã khàn khàn, không biết làm thế nào chỉ có thể lay nàng tỉnh giấc.
... Cổ Tiếu Tiếu suy yếu vô lực chậm rãi lấy lại ý thức, Tĩnh Huyền Phong thấy nàng tỉnh lại, một tay ôm lấy nàng vào trong lòng, "Không muốn đi thì đừng đi, bổn vương không bức ngươi nữa"
Cổ Tiếu Tiếu chưa kịp tiêu hóa mấy lời này, nàng đầu óc vẫn còn đang nhớ lại một màn ở trong mộng, tựa hồ có cái gì đó quỷ dị không tên đang làm phép ở trong mộng của mình, mà giờ phút này, nàng đã tìm về một đoạn trí nhớ đã mất đi kia, chính là đánh chết Cổ Tiếu Tiếu, nàng cũng không nghĩ tới, cơ duyên xảo hợp cư nhiên lại chuyện không thể tưởng tượng như vậy, có thể nói là "Kinh thế hãi tục"... Nàng ôm cổ Tĩnh Huyền Phong lẩm bẩm nói, "Ta đến giúp ngươi giải độc kim sí cửu cửu quy, thiên mệnh phong chết thì chết ..."
Tĩnh Huyền Phong vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ giọng cười, "Chớ nói ngốc, nếu ông trời nhất định muốn mạng Tĩnh Huyền Phong ta mới bằng lòng bỏ qua, kia cứ cho hắn lấy"
Cổ Tiếu Tiếu hiện tại đã biết rõ vì sao đoạn trí nhớ về giải độc này lại có chỗ trống, nguyên lai "Cổ Tiểu Tiểu" chủ nhân thân thể này không muốn cho ai biết bí mật dấu ở chỗ sâu nhất tận đáy lòng, đồng thời vô tình hoặc là cố ý, cũng che đậy luôn phương pháp giải độc này.
"Không được nói đến chuyện có chết hay không, không có ai muốn mạng của ngươi, ta nói có thể cứu là có thể cứu" nàng sắp xếp lại đoạn trí nhớ loạn thất bát tao, bỗng nhiên làm thủ thế nữ siêu nhân xinh đẹp nói, "Ta, Cổ Tiếu Tiếu, là người Diêm Vương gia phái tới cứu vớt ngươi —— "
Tĩnh Huyền Phong thấy nàng nửa điên nửa khùng dường như đã không còn trở ngại, lập tức nuốt lời, "Ta thấy ngươi đánh nhẹ đã quên đau, sáng sớm ngày mai lập tức cuốn gói ra khỏi thành"
Cổ Tiếu Tiếu chân sau đứng thẳng, vừa nghe lời này hướng bên cạnh bước đi, "Ngươi người này nói như thế nào lại không thèm tính toán gì hết nha? Vừa rồi là ai khóc sướt mướt ôm ta không cho đi?"
"Nước mắt nam nhi nặng ngàn cân sao có thể rơi, chỉ là bịa đặt" Tĩnh Huyền Phong lớn tiếng phủ nhận, sờ sờ trán nàng, "Đầu đập xuống đất, đau sao?"
"Choáng váng... Đau..." Cổ Tiếu Tiếu không bỏ lỡ thơi cơ, xương cốt mềm nhũn tựa vào đầu vai Tĩnh Huyền Phong, ai oán tiếc nuối nói, "Ngươi còn ra vẻ hung dữ với ta, còn không bằng để cho ta chết luôn đi a... Ô ô "
Độc Thấm Tâm đã đứng ở trong phòng hồi lâu, nàng giờ phút này đi cũng không tiện, mà lưu lại lại xấu hổ, không khỏi tiến lên từng bước thân thiết nói, "Trấn Nam Vương phi, ngài đã đỡ nhiều chưa?"
"..." Choáng váng! Trong phòng còn có người khác đâu, bất quá, nàng cũng không cảm thấy dọa người, chỉ là cho rằng kĩ xảo của mình không thể để Độc Thấm Tâm học trộm, Cổ Tiếu Tiếu hít hít nước mũi nước mắt, đoan trang gật đầu đáp lễ, kỳ quái nói, "Độc nữ vương ở đây sao, đa tạ quan tâm, thể lực bản phi dư thừa đã tốt hơn nhiều"
Độc Thấm Tâm ra vẻ cười cười, nàng càng quan tâm là, "Trấn Nam Vương phi thực sự có biện pháp giúp Trấn Nam Vương giải độc sao?"
Cổ Tiếu Tiếu vừa nghe lời này liền tức giận, lúc này lại có Tĩnh Huyền Phong đứng một bên làm chỗ dựa, nàng liền vênh mặt bắt nạt kẻ yếu, "Độc nữ vương, ta thật muốn tặng ngươi một bài hát 《 ngươi thật nham hiểm 》" nàng vừa nói vừa giơ nắm đấm lên làm Microphone, cúi đầu hát, "Ngươi thật nham hiểm ngươi thật nham hiểm, ngươi thật nham hiểm độc độc, mỗi lần đều bị bắt nạt cẩn thận ta nhất định trả thù..." (=))~ pó tay)
"..." Tĩnh Huyền Phong mặt không biểu tình quay đầu qua một bên, thê tử của hắn thực phi bình thường "Hoạt bát", hát chẳng ra hát, mà giống như tụng kinh niệm phật thì đúng hơn.
Độc Thấm Tâm áy náy cúi đầu, "Trấn Nam Vương phi nhất định là đã đói bụng, không bằng trước dùng cơm, rồi lại bàn sau" không chờ Cổ Tiếu Tiếu đáp lại, Độc Thấm Tâm liền hướng Trấn Nam Vương hạ thấp người hành lễ, vội vàng đi ra khỏi phòng ——
"Ngươi ám chỉ ta ca hát hữu khí vô lực? Một chút tế bào âm nhạc cũng không có, hừ..." Cổ Tiếu Tiếu dùng khửu tay huých Tĩnh Huyền Phong, tính trình diễn tiết mục phu xướng phụ tùy, "Thân ái, ngươi nói nàng có phải đang ghen tị ta có một giọng hát như chim hoàng oanh hay không?"
"Phá hư cổ họng, chim hoàng oanh nghe ngươi nói lời này cũng phải xấu hổ" (sự thật phũ phàng nga~~) Tĩnh Huyền Phong đem Cổ Tiếu Tiếu ôm xuống giường, dắt nàng đi ra ngoài phòng, Cổ Tiếu Tiếu liền ôm lấy cánh tay hắn, cười hắc hắc, "Cứ nghĩ đến đến ngươi sẽ lập tức bình phục ta liền thấy vui vẻ"
Tĩnh Huyền Phong cười mà không nói, nếu tiểu manh nhi cố ý muốn giúp hắn giải độc cũng không sao cả, dù sao đạo lý ngựa chết chữa thành ngựa sống vừa vặn cần dùng tới, "Đi, ngươi nếu giúp bổn vương giải trừ được chi độc kim sí cửu cửu quy, bổn vương ngày sau không bao giờ thuyết giáo ngươi nữa "
Cổ Tiếu Tiếu cao hứng phấn chấn kéo kéo cánh tay, "Thật vậy chăng? Ta có thể tin mấy phần?"
"Có cần bổn vương viết quân lệnh cho ngươi không?" Tĩnh Huyền Phong trịnh trọng nói.
"Quên đi quên đi, kia sẽ tổn thương hòa khí a, ta miễn cưỡng tin ngươi một lần, hắc hắc..." Cổ Tiếu Tiếu tình hình vừa chuyển biến đột nhiên tái phát bệnh nhiều chuyện, "Hoàng Thượng bộ dạng suất (đẹp trai) không? Ngươi phải thành thật trả lời "
Tĩnh Huyền Phong ngẩn ra, "Phụ hoàng? ... Tất nhiên là tư thế oai hùng hiên ngang, sao tự nhiên ngươi lại hỏi chuyện này?"
"Không có việc gì, ta tùy tiện hỏi thôi" Cổ Tiếu Tiếu không yên lòng ứng thanh, nhưng trong lòng vẫn không được tự nhiên.
Nói "Cổ Tiểu Tiểu" năm ấy mười ba tuổi sau khi cứu Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vì biểu đạt loại tình cảm cảm kích đem nàng mang về trong cung nuôi nấng, đối "Cổ Tiểu Tiểu" là cẩn thận chiếu cố, nhưng tiểu nha đầu này cùng Hoàng Thượng sớm chiều ở chung, cư nhiên lại đem lòng yêu thượng lão nam nhân lớn hơn so với chính mình ba mươi mấy tuổi (hự, ta chết mất, ứ ngờ đc T^T).
Nàng bình thường khi ở hậu cung chữa bệnh cũng không nghị luận mấy chuyện thị phi của Hoàng Thượng, cũng không phụ hoạ theo đuôi, không phải nàng nói ít, mà căn bản là hâm mộ này đám nữ nhân này có thể gả cho Hoàng Thượng, còn nàng chỉ có thể làm nữ ngự y vĩnh không thấy mặt trời.
"Cổ Tiểu Tiểu" yêu thầm Hoàng Thượng bốn năm, sau khi từ trong miệng phi tần biết được tin dữ Hoàng Thượng muốn đem chính mình gả cho tam hoàng tử, quyết định nuốt châm tự sát, mà ngay tại lúc "Cổ Tiểu Tiểu" chuẩn bị tự sát, linh hồn Cổ Tiếu Tiếu liền xuyên qua đnhập vào thân thể của nàng, chuyện sau đó chính là cùng Tĩnh Huyền Phong gặp mặt.
Cổ Tiếu Tiếu cả người run rẩy phân tích: "Cổ Tiểu Tiểu" sở dĩ chôn dấu đoạn trí nhớ này, là hy vọng Tĩnh Huyền Phong chết? ...
Nàng không khỏi rùng mình một cái, nếu nàng không nhập vào trên người "Cổ Tiểu Tiểu", kia thực phải khoanh tay đứng nhìn sao? A! Không đúng, chưa đợi Tĩnh Huyền Phong trúng độc con nhóc kia đã muốn tự sát thân vong rồi, ai...
Tuy rằng có thể lý giải khát vọng tình yêu của một người mù, cũng hiểu được tâm tình nàng mang theo khi chết, lại nói trong hoàng cung cũng có tần phi, quý nhân mười ba mười bốn tuổi, nhưng yêu thương hoàng thượng liệu được mấy người? Dù suất nhưng cũng là lão nhân a. Mà lão nhân gia lại đem dưỡng "Cổ Tiểu Tiểu" như khuê nữ.
Trăm nghìn tội ác này đều là do chế độ ba vợ bốn nàng hầu trong xã hội cũ, lão phu thiếu thê chuyện quá nhiều, trâu già gặm cỏ non tuy thấy nhưng không thể trách, không có đạo đức a, thiên lý không tha a a a...
Tĩnh Huyền Phong phát hiện nàng vừa đi được vài bước liền có biểu tình dữ tợn, nghĩ đến nàng thân thể lại cảm không khoẻ, hắn vội vươn tay ôm lấy Cổ Tiếu Tiếu, chưa kịp mở miệng đã bị nàng gắt gao ôm lại, "Nguyên lai ta thật sự là do Diêm Vương phái tới cứu ngươi, mà nói cho cùng, chúng ta dù thế nào đi chăng nữa, sớm muộn cũng sẽ ở bên nhau. Có lẽ là do ta kiếp trước thiếu ngươi một cái nhân tình? ..."
Tĩnh Huyền Phong chỉ nghe hiểu mỗi một câu cuối cùng, tựa tiếu phi tiếu giương môi, "Nói ngược lại mới đúng, là bổn vương thiếu nợ ngươi "
"Ân? Là có ý tứ gì?"
"Ngươi ngẫm lại, ngươi vừa mù còn hay luyên thuyên lại không đẹp, dáng người bình thường, vì sao bổn vương lại một lòng một dạ coi trọng ngươi a?"
"..." Cổ Tiếu Tiếu nhếch miệng cười lạnh, này lời hay đến miệng hắn đều trở nên cực chói tai! ..."Làm như ngươi có nhiều ưu điểm lắm vậy, tính tình vừa táo bạo vừa chuyên chế lại còn phúc hắc, chưa kể còn là đồ lưu manh, ta nếu không phải mắt bị mù khẳng định sẽ chướng mắt ngươi! Kiếp sau ta sẽ tự mình tuyểnmột đức lang quân như ý đi đi đi..."
"Ý tưởng không sai, kiếp sau có lẽ còn cơ hội cho ngươi tuyển trọn" Tĩnh Huyền Phong không cho là đúng cười cười, đi được vài bước nhất thời lửa giận trừng mắt, tức khắc cảnh cáo nói, "Chưa được bổn vương đáp ứng, kiếp sau cũng đừng mơ tưởng!"
"..." Xem như ngươi giỏi.
← Ch. 57 | Ch. 59 → |