Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị
← Ch.23 | Ch.25 → |
Ánh trăng chiếu sáng cả một vùng hoang dã yên ắng, bao trùm lên cả quân doanh đóng tạm thời của Hán quân ——
"Cứu mạng a —— ngươi đừng tới đây —— "
Trong doanh trướng hoa lệ nhất quân doanh thỉnh thoảng lại truyền đến âm thanh cầu cứukinh thiên động địa của Trấn Nam Vương phi, binh lính ngoài cửa không khỏi cảm thấy từng đợt hết hồn, này động tĩnh so với giết heo còn bi thiết hơn.
"Ngươi tới gần chút nữa ta, ta liền đập đầu chết! ——" trong doanh trướng lại phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
"Ngươi biết rõ doanh trướng là dựng bằng vải bạt, bổn vương cảnh cáo ngươi, đừng nghĩ đến mình sẽ gặp may mắn!"
"..." Quân sư đứng lặng ở ngoài cửa doanh trướng, nguyên bản đến xin chỉ thị về hành trình ngày mai, giờ phút này lại không biết nên đi hay nên ở.
"Sư gia, ngài sao không vào khuyên nhủ Vương gia đi, Vương gia đã thẩm vấn Vương phi phải đến ba cái canh giờ, lập đi lập lại cũng chỉ vài câu kia" chủ soái hết đường xoay xở lay bả vai quân sư một chút, " vợ chồng hai người này đến tột cùng vì sao lại tranh cãi ầm ĩ không ngớt a..."
Sư gia thở dài, "Ta cũng không dám đi vào, tính tình Vương gia ai chẳng biết, có lẽ đây gọi là tiểu biệt thắng tân hôn(ý chỉ 2 người yêu nhau xa nhau lâu ngày gặp lại tình cảm càng thêm nồng nàn) đi?" Hắn vừa nói vừa vỗ bả vai chủ soái đáp, "Ta thấy chúng ta vẫn là nên vừa uống rượu vừa ngồi nhớ thê tử đi thôi "
—— trong doanh trướng, Tĩnh Huyền Phong ngồi trên ghế lớn sau văn án, biểu tình vẫn như cũ ngưng trọng từ trên cao nhìn xuống, mà Cổ Tiếu Tiếu ngồi trên một cái ghế cao hơn so với mặt đất không được bao nhiêu, nàng cúi đầu không nói gì, chỉ dám ngồi quy củ, còn Tĩnh Huyền Phong lại là nói một câu liền đập bàn một cái, ngay cả gầm rú cũng mang ra hù dọa. Cổ Tiếu Tiếu nghĩ rằng: không khí lúc này còn kém so với khí thế tấm biển đang treo trên tường—— thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!
"Ngài đừng ồn ào được không? Có chuyện gì từ từ nói..."
Tĩnh Huyền Phong hầm hừ uống ngụm trà nhuận hầu, vừa nhấc đầu lại chú ý tới quần áo Cổ Tiếu Tiếu, lập tức lại đập chén trà thật mạnh ở trên mặt bàn, "Ngươi xem ngươi mặc đều là cái loạn thất bát tao gì kia? Lộ cánh tay lộ đùi, ngươi có còn nhớ mình đã là thể tử của người khác?!"
Cổ Tiếu Tiếu không được tự nhiên giật nhẹ làn váy, nghĩ rằng này có là gì, muốn cho Tĩnh Huyền Phong đi đến hiện đại, xem đủ mấy cái váy ngắn, áo ống, bạn hữu còn không phải thấy một cái liền khen một cái?
"Tây Long quốc chỉ có loại xiêm y này a, chẳng lẽ ngươi muốn ta lõa thân sao?"
"Ngươi còn dám nói nhảm cùng bổn vương?!" Tĩnh Huyền Phong nhất thời vỗ án đứng lên, tức giận đi tam hai bước hướng Cổ Tiếu Tiếu, Cổ Tiếu Tiếu lại nhảy dựng người lên chạy loạn khắp trướng, "Cứu mạng a —— Trấn Nam vương muốn giết người ——" nói, nàng đều không nhớ rõ chính mình đây là lần thứ mấy nhảy loạn lên chạy trốn.
Nhưng nàng chạy loạn loạn chỉ trong chốc lát, phát hiện trong doanh trướng im ắng không có thanh âm, nàng khiếp đảm nuốt nuốt nước miếng, tuy rằng chính mình cũng không rõ hắn vì sao lại tức lớn như vậy, nhưng sẽ không phải bị nàng làm cho uất ức quá mà bỏ đi chứ?
Nghĩ vậy, Cổ Tiếu Tiếu sợ chính mình lại khiến Tĩnh Huyền Phong lên cơn sốc thái quá, đành phải dò dẫm trên mặt đất chậm rãi sờ soạng, còn theo bản năng nhún nhún cái mũi như thể thứ mình tìm thuộc loại cầm thú nên sẽ có mùi, "Tĩnh Huyền Phong, ngươi không sao chứ? ..."
Lúc này, Tĩnh Huyền Phong ôm một bộ khôi giáp đi vào, chỉ thấy Cổ Tiếu Tiếu một bên thong thả bò một bên dùng sức hít hít cái mũi, thậm chí còn nhỏ giọng kêu gọi tên hắn, hắn không khỏi khóe miệng nhếch lên, "Bổn vương cũng không phải thịt xương đâu"
"..." Cổ Tiếu Tiếu động tác đình chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, hỗn đản này, dám nói nàng là cẩu đang kiếm ăn.
Không chờ Cổ Tiếu Tiếu mở miệng phản bác, liền cầm mấy vật "Leng keng loảng xoảng loảng xoảng" ném tới bên người nàng... Nàng khiếp sợ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ, không khỏi truyền đến một trận xúc cảm lạnh như băng của kim loại, nàng hoảng sợ vạn phần lui về phía sau từng bước, chẳng lẽ là đao? Hay là Tĩnh Huyền Phong muốn nàng tự kết liễu?
Nàng không thể nhịn được nữa, không đả cũng thông suốt, "Ta đến tột cùng phạm cái sai lầm gì rồi a? Ngươi lại dựa vào cái gì một mực chắc chắn ta cùng Tây Bằng Đinh Luân có gian tình?! Chứng cớ đâu?"
Tĩnh Huyền Phong nguyên bản không muốn nhắc lại chuyện này, ai ngờ Cổ Tiếu Tiếu cư nhiên lại khơi ra, hắn giận bước lên phía trước, "Sự thật thắng cho hùng biện, ngươi đã làm gì còn muốn bổn vương nhắc lại một lần?!"
"Ôm chính là một loại lễ nghi tỏ vẻ hữu hảo..."
"Tạm thời không đề cập tới chuyện ngươi ôm hay không ôm! Ngươi thân là Trấn Nam Vương phi vì sao phải cùng địch nhân hữu hảo?"
"..." Cổ Tiếu Tiếu bắt đầu sinh ra một loại cảm giác vô lực nhảy vào sông hoàng hà cũng tẩy không sạch, nàng lúc ấy quả thật không nghĩ nhiều đến quan niệm bảo thủ của người cổ đại, chỉ là một lòng muốn cầu hòa, nhưng giờ phút này dù có giải thích như thế nào cũng không hợp lí lẽ.
"Quên đi, ta nhận sai lầm rồi còn không được sao? Về sau vô luận nam nữ, cho dù là có người phấn đấu quên mình cứu ta, ta cũng sẽ chạy xa hơn ba trăm thước mới lễ phép nói tiếng cám ơn "
"Vốn chính là ngươi sai, lại còn không tình nguyện nhận sai?" Tĩnh Huyền Phong hừ nhẹ một tiếng ngồi xổm xuống, kéo lấy làn váy Cổ Tiếu Tiếu lại gần mình, Cổ Tiếu Tiếu nghe được âm thanh kim loại va chạm, nhất thời run run một chút ra sức giãy dụa, "Ta cũng đã cúi đầu nhận tội, ngươi còn bức ta tự sát?"
Tĩnh Huyền Phong không rõ cho nên nhướn mày, "Đang nói bậy bạ cái gì?" ... Không chờ Cổ Tiếu Tiếu mở miệng cầu xin tha thứ, Tĩnh Huyền Phong giữ chặt thắt lưng của nàng, lật qua lật lại người nàng như bánh nướng áp chảo, sau một vòng không tìm được nút thắt, hắn không khỏi hơi hơi nhíu mi, lẩm bẩm nói, " váy này thoát thế nào?" ... Lời còn chưa dứt, chỉ nghe "Tê" một tiếng, hắn đã mất tính nhẫn nại đem làn váy xé thành hai nửa, Cổ Tiếu Tiếu ôm lấy đùi, hữu khí vô lực giải thích nói, "Ngài sao lại không thử hỏi ta? Đây là bộ váy liền áo chui thân đầu tiên của ta a!"
"Cởi ra không phải là được sao, ta nào có nghiên cứu về váy áo Tây Long quốc" Tĩnh Huyền Phong không cho là đúng ứng thanh, Cổ Tiếu Tiếu vẻ mặt xem thường, thoáng chốc trong lòng cả kinh, "Không đúng a, ngươi thoát váy ta làm cái gì?"
Tĩnh Huyền Phong dương môi cười không thèm đáp lại, cố ý dồn sức áp nàng trên mặt đất... Cổ Tiếu Tiếu không khỏi thất kinh đẩy bả vai hắn, hảo ngôn khuyên bảo nói, "Nơi này, hiệu quả cách âm nơi này không tốt..."
Tĩnh Huyền Phong vừa nghe lời này, mím môi cười trộm, hắn một tay ở trên ngực của nàng, một tay xé nốt vai áo nàng, Cổ Tiếu Tiếu không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, hắn muốn đùa giỡn lưu manh!?
"Ách..." Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy hắn lòng bàn tay cực nóng nhanh nắm lấy khuôn ngực nhỏ của nàng, mà từ ngực lại truyền đến một trận tê dại, nàng ăn đau khẽ kêu một tiếng hơi hơi cuộn mình trên mặt đất, tận lực né tránh hắn... Tuy Cổ Tiếu Tiếu giận mà không dám nói gì, nàng cắn môi một mình nhẫn nại, nói, Tĩnh Huyền Phong mỗi khi ra tay bộ vị bị công kích đầu tiên chính là nơi này! Thật sự là giống như là luyện tập matxa ngực không hơn không kém!
Quốc có quốc pháp quân có quân quy, Tĩnh Huyền Phong thân là tam quân thống soái đương nhiên biết được ở trong quân doanh không thể phát sinh việc gì, hắn mâu trung hàm chứa một chút cười xấu xa, nâng cái mông của nàng lên, Cổ Tiếu Tiếu phản ứng không kịp đã ngồi ở trên mặt bàn, mà Tĩnh Huyền Phong trong lúc đó còn công khai đứng ở giữa hai chân nàng... Cổ Tiếu Tiếu cân nhắctình thế không ổn, lại ai ai giãy dụa nói, "Chờ về nhà, về nhà rồi ngươi muốn thế nào đều được! Nơi này bốn phía gió lùa sẽ bị người khác nhìn thấy, thực không tốt a..."
Tĩnh Huyền Phong cười mà không nói, cúi người hôn lên cần cổ trắng nõn của nàng... Cổ Tiếu Tiếu bị hấp duẫn (hút vào) làm cho vừa đau lại ngứa, "Sẽ có dấu hôn a! ..."
"Dấu hôn?" Tĩnh Huyền Phong nhìn chăm chú hôn ngân rõ ràng trên cổ nàng, dương dương tự đắc nói, "Đây là ấn kí của riêng bổn vương, cảnh cáo người khác không được phép tới gần "
"..." Cổ Tiếu Tiếu liền cảm thấy bản thân mình giống hệt như thịt lợn đông lạnh xuất khẩu được đóng dấu. Mà bản tính chiếm hữu củaTĩnh Huyền Phong đã vượt qua phạm vi tưởng tượng của nàng, nàng về sau vẫn là nên hạn chế cùng người xa lạ nói chuyện mới có thể an toàn, ngay cả lão quản gia hơn sáu mươi tuổi cũng không cần để ý!
Bất quá lại nói trở về, hành động ngây thơ này của Tĩnh Huyền Phong khiến cho tâm tình Cổ Tiếu Tiếu không hiểu sao lại tốt, nàng ôm cổ Tĩnh Huyền Phong, liếm liếm môi về phía trước thăm dò, Tĩnh Huyền Phong cũng không muốn bị nàng câu dẫn lại ở trong quân doanh, nhất thời che miệng của nàng, "Ngươi muốn làm gì?"
"Hắc hắc... Sợ sao?" Cổ Tiếu Tiếu khiêu khích nhướn về phía trước, "Ta cũng muốn cho ngươi con dấu" nói xong, nàng ngả hẳn về phía trước, cánh môi mềm mại lập tức dừng ở trên cổ Tĩnh Huyền Phong, Tĩnh Huyền Phong theo bản năng rụt lui bả vai, bị nàng sờ soạng hôn liếm khiến cả người hắn không khỏi khô nóng, hắn một phen nắm bả vai Cổ Tiếu Tiếu đẩy về phía sau, không cần nghĩ ngợi chất vấn nói, "Trong quân cấm dâm loạn, hay ngươi thân là Trấn Nam Vương phi muốn làm rối loạn quân kỷ trước tiên? Còn nữa nói, nếu để cho binh lính nhìn thấy còn ra thể thống gì?"
"..." Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng giật giật mất hết hưng trí, hắn làm như nàng □ tự ngồi trên bàn tự mình thoát y! ..." thời điểm ngươi đùa giỡn lưu manh sao không tính là dâm loạn?! Là ai xé rách váy ta..."
Tĩnh Huyền Phong vội vàng che miệng của nàng, nhẹ giọng thương lượng nói, "Ngươi có thể hay không đừng ồn ào? Mặc dù trong lòng có bất mãn thì cũng phải từ từ bình tĩnh nói a..." Lúc này lời thoại của bọn họ trong nháy mắt đã đổi chỗ.
Cổ Tiếu Tiếu tức giận đến hàm răng nghiến chặt, Tĩnh Huyền Phong thật sự là không hiểu phong tình, uổng công nàng chủ động a dua theo!
Tĩnh Huyền Phong thấy nàng hờ hững, tự nhặt lên bộ giáp binh lính đặt ở bên cạnh bàn, dịu đi nói, "Trong quân doanh chỉ có nam trang, ngươi trước mặc tạm cái này" hắn nguyên bản vì muốn sửa trị Cổ Tiếu Tiếu nên cố ý mang tới một bộ khôi giáp cồng kềnh, nhưng thấy nàng chủ động thân thiết ôn nhu, trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái.
Cổ Tiếu Tiếu tức giận lầm bầm lầu bầu bực tức nói, "Lại là nam trang! Chẳng những bị phi lễ còn bắt ta mặc này, mỗi lần đều như vậy, ta trêu ai chọc ai ..."
"Mỗi lần? Bổn vương nhớ rõ đây là lần đầu tiên a?" Tĩnh Huyền Phong trong giọng nói mang theo một tia nghi ngờ.
"..." Cổ Tiếu Tiếu trong lòng nhất thời "Bang bang" kinh hoàng, nguyên lai nàng vừa lỡ lời nói chuyện mình "hồng hạnh ra tường" (ý chỉ ngoại tình)a! ... Cổ Tiếu Tiếu ra vẻ trấn định nháy nháy lông mi, "Cái gì mỗi lần? Ta vừa rồi có nói sao? ..."
"Loảng xoảng keng!" Một tiếng vỡ vang lên, chén trà đã bị Tĩnh Huyền Phong ném rơi xuống mặt đất, Cổ Tiếu Tiếu híp mắt lại cúi đầu... Mà Tĩnh Huyền Phong đã bị nàng ;àm cho tức giận mỏi mệt từ thể xác đến tinh thần ... Hắn cúi người ghét sát vào tai nàng, âm trầm ra lệnh, "Quần áo lót, áo khoác, bao cổ tay, khôi giáp, mũ giáp, tấm chắn, toàn bộ mặc đầy đủ hết cho bổn vương! Dám mặc thiếu một bộ, liền xử trí theo quân pháp! Hừ ——" nói xong, Tĩnh Huyền Phong nổi trận lôi đình tiêu sái đi khỏi doanh trướng, tựa hồ nếu không nhanh hít thở không khí thì thần kinh sẽ sớm bị nàng làm cho thác loạn.
"..." Cổ Tiếu Tiếu khóc không ra nước mắt cúi hạ bả vai, vì sao không cho nàng xuyên qua thành cái câm điếc.
※ ※
Trong ngự hoa viên của Tây Long quốc, Tây Bằng Đinh Luân đang cùng Bắc Duyên quốc —— Nhiễm Nhượng Hà (hỏi cho nó có vẻ dân chủ thôi chứ ta edit xong roài *cười đểu*) mật đàm.
Nhiễm Nhượng Hà mâu quang thâm thúy nhìn chăm chú ở trên bản đồ chiến lược..."Đinh Luân, hai nước kia có quan hệ thân thiết với các ngươi, ngươi cùng ta cũng được cho là bằng hữu, ngươi vừa gửi một phong hàm ta liền đem binh lính tinh nhuệ nhất Bắc Duyên quốc tới trợ giúp ngươi, nhưng ta thực sự tò mò, cơ hội tốt ngàn năm một thuở này, ngươi rốt cuộc vì nguyên nhân gì đột nhiên lui binh?"
Tây Bằng Đinh Luân nhợt nhạt cười, trước khi quân Hán công chiếm Vân thành, hắn cùng với Nhiễm Nhượng Hà chính là hai đứa nhỏ của hai đại gia tộc, mà hai tộc quan hệ có chút hòa hợp, tự nhiên không ít chạm mặt nhau, mà hắn cùng với Nhiễm Nhượng Hà nói chuyện lại thực hợp nhau.
"Ta chỉ có thể nói thật có lỗi" Tây Bằng Đinh Luân làm ra một bộ thái độ kiên quyết như đá.
Nhiễm Nhượng Hà một đôi mị mâu nhìn thấu lòng người, thẳng thắn chăm chú nhìn Tây Bằng Đinh Luân hồi lâu, "Ngươi là vì yêu?"
Tây Bằng Đinh Luân ngẩn ra, thế này mới biết nhất cử nhất động của mình là rõ ràng như thế, "Ánh mắt của ngươi luôn sắc bén như vậy, nhưng lần này lui binh chỉ là vì ta không muốn đánh thôi, cô phụ một phen ý tốt của ngươi, tự đáy lòng thấy thật có lỗi "
Nhiễm Nhượng Hà bất đắc dĩ thở dài, đầu ngón tay ở trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ, nói thẳng ra, "Ta nghe được một ít tin tức, ngươi bắt được nữ nhân của Tĩnh Huyền Phong, có việc này hay không?"
"Này cùng nàng không quan hệ" Tây Bằng Đinh Luân bình tĩnh nhìn mặt hồ, thản nhiên nói, "Là ta đột nhiên chán ghét chiến tranh, không muốn nghe thấy tiếng oán than dậy đất vì chiến tranh của con dân Tây Long quốc ..."
Nhiễm Nhượng Hà chậm rãi dựa trên ghế, "Ngươi cũng không dám nhìn thẳng ta, ta nên tin tưởng lời nói của ngươi như thế nào"
Tây Bằng Đinh Luân ngoái đầu nhìn lại cười, "Tùy ngươi muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ"
Nhiễm Nhượng Hà trong lòng biết rõ ràng có nói thêm cũng chẳng được gì, lập tức lấy khí thế vương giả nghiêm túc nói, "Một khi đã như vậy, Bắc Duyên quốc xuất binh trợ giúp Tây Long quốc là sự thật, ngươi lại làm ta thất vọng như thế, ngươi nên bồi thường ta như thế nào?"
Tây Bằng Đinh Luân có chút suy tư hạ mi mắt, Nhiễm Nhượng Hà cũng đã nói đến chuyện này, hắn còn giả bộ ngu ngốc không hiểu quả thật cũng không được, Tây Bằng Đinh Luân ôn nhu cười, "Tự nhiên, có qua có lại"
Nhiễm Nhượng Hà thực vừa lòng với câu trả lời thuyết phục của hắn, "Rất tốt, ngươi cũng biết được Tĩnh Huyền Phong cùng ta có ân oán cá nhân, không phải là chuyên vạn bất đắc dĩ, ta tuyệt không vì Tây Long quân yểm trợ "
Ánh mắt Tây Bằng Đinh Luân dừng ở phía dưới xương quai xanh Nhiễm Nhượng Hà... vết sẹo dữ tợn kia của hắn, nếu sâu thêm nửa tấc nữa, nhất định đã bỏ mạng ở chiến trường cách đây ba năm. Mà một kiếm này, chính là của Tĩnh Huyền Phong ban tặng.
Tây Bằng Đinh Luân thấy Nhiễm Nhượng Hà xoay người rời đi, hắn không khỏi đứng dậy hoán thanh, nhưng khi Nhiễm Nhượng Hà dừng chân chờ đợi, hắn lại không biết phải dùng loại lý do nào để ngăn lại trận tư đấu này, tựa hồ rất ép buộc.
"Chúc ngươi may mắn"
Nhiễm Nhượng Hà dương môi cười, giơ lên ngón tay cái đáp lễ, "Ta nhất định phải diện kiến, cái nữ nhân đã làm ngươi động tâm kia đến tột cùng có bao nhiêu xinh đẹp, thuận tiện giúp ngươi cướp về a" nói xong, Nhiễm Nhượng Hà tiêu sái xoay người rời đi ——
"Nhượng Hà! Nàng là manh nữ, trăm ngàn lần đừng thương tổn nàng" Tây Bằng Đinh Luân không cần nghĩ ngợi nói ra tiếng lòng.
"Nga? Nghe thực sự rất thú vị, tái kiến Đinh Luân, có lẽ ngươi rất nhanh sẽ gặp lại người trong lòng" Nhiễm Nhượng Hà vẫn không dừng lại cước bộ, trong giọng nói mang theo ý phản bác.
"..." Tây Bằng Đinh Luân hơi hơi thở dài, bằng hiểu biết của mình, hắn biết Nhiễm Nhượng Hà thuộc loại người có cừu oán tất báo ngoan, kẻ nào một khi bị hắn hận, chỉ là sớm hay muộn, vô luận mười năm hay tám năm, hắn cũng sẽ nhất định đòi lại... Cổ Tiểu Tiểu gả cho Tĩnh Huyền Phong có thể nói là rước vào nhiều tai nạn
← Ch. 23 | Ch. 25 → |