Bị bán, còn giúp tính tiền
← Ch.13 | Ch.15 → |
Ba ngày sau
Cổ Tiếu Tiếu sau khi uống xong hơn mười chén dược, phong hàn rốt cục có điểm chuyển hảo, nhưng đầu vẫn là hỗn loạn, đi được hai ba bước đã muốn ngồi nghỉ một lát.
"Vương gia vì sao còn chưa trở lại?" Cổ Tiếu Tiếu giọng mũi chưa tiêu hỏi lão quản gia.
"Hồi bẩm Vương phi, Vương gia có trở về một lần, nhưng lấy quân ấn xong liền vội vàng quay lại quân doanh "
"Cái gì? Hắn không biết ta sinh bệnh sao?"
Lão quản gia lau lau mồ hôi, "Này, tiểu nhân thấy Vương gia thần sắc ngưng trọng, không dám nhiều lời..."
"..." Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng vừa kéo, người hầu đều là không có mắt như vậy a, tên kia nhất định là sợ mình lây bệnh cảm mạo cho hắn nên mới rất nhanh chạy trốn , hừ!
Lúc này, Hồng Hạnh ôm một cái bao lớn đi vào trong phòng, nàng vừa hướng lão quản gia hành lễ vừa thân thiết nói, "Vương phi, thân mình khỏe lên chút nao chưa?"
"Vẫn là có điểm chảy nước mũi, hôm nay sao lại dậy sớm như vậy?" Cổ Tiếu Tiếu lười biếng đánh cái ngáp, Hồng Hạnh sáng sớm đã kêu nàng rời giường, nàng cũng quên hỏi nguyên nhân.
Hồng Hạnh mắt điếc tai ngơ nhìn về phía lão quản gia, "Tổng quản đại nhân, ngài có nghe nói hôm nay trong thành có người thành thân?"
Việc này ồn ào huyên náo náo loạn mấy ngày, lão quản gia gật gật đầu, "Ân, nghe nói là một vị quý tộc của Miêu gia trại, nghe nói vì cưới tân nương vào cửa, hướng dân chúng toàn thành phát phóng ngân lượng, ra tay rất là hào phóng a "
Cổ Tiếu Tiếu vừa nghe có người kết hôn, hưng phấn đứng lên, "Chúng ta cũng đi xem đi "
Lão quản gia thần sắc khẩn trương ngăn lại nói, "Vương gia có lệnh, Vương phi không thể rời khỏi vương phủ nửa bước, huống chi phương thức truyền thống tập tục cưới tân nương vào cửa của người Miêu cực kì hỗn loạn, còn có hơn một ngàn dân chúng tụ tập, thực hỗn loạn "
Cổ Tiếu Tiếu miệng than thở cũng ngồi xuống, vừa muốn càu nhàu liền bị Hồng Hạnh đánh gãy, Hồng Hạnh không chút hoang mang từ trong lòng lấy ra một phong thơ, ra vẻ khó hiểu nói, "Cái này kỳ quái, một khi đã như vậy, Vương gia vì sao lại đưa một phong thư cho Hồng Hạnh dặn đưa Vương phi đi nga?"
Lão quản gia không hiểu ra sao trừng lớn mắt, "Nga? Lá thư này đưa cho lão phu xem qua" Hồng Hạnh cũng đem lá thư này giao cho lão quản gia... Lão quản gia dụi dụi mắt mờ, đợi sau khi xác định là bút tích Vương gia, lại đem tín hàm trả lại cho Hồng Hạnh, hắn chính là không rõ Vương gia bình thường có mệnh lệnh gì đều là thông qua hắn, lần này lại..."Nếu là Vương gia an bài, vậy tăng số người bảo hộ an nguy của Vương phi, vạn lần không thể để xảy ra chuyện "
"Ai? Vương gia đồng ý cho ta đi xem náo nhiệt?"
Hồng Hạnh tức khắc tiếp nhận giải thích, "Đúng vậy, Vương gia nhận được thiệp mời của quý tộc Miêu gia trại, nhưng quân vụ bận rộn không thể đi, cho nên thỉnh Vương phi nhọc công đi một chuyến, nhưng thân thể ngài..."
Cuộc đời Cổ Tiếu Tiếu yêu nhất chính là chạy vô giúp vui, vội vàng khoát tay, "Ta tốt lắm a, có thể đi có thể chạy còn có thể bị làm sao a—— "
Hồng Hạnh ra vẻ an tâm nói, "Một khi đã như vậy, kia Hồng Hạnh trước giúp Vương phi rửa mặt chải đầu" đồng thời quay sang gật đầu ý bảo lão quản gia lui đi.
"Hảo hảo hảo, làm ta trở nên thật xinh đẹp a" Cổ Tiếu Tiếu thành thành thật thật ngồi ở trước bàn trang điểm, đắc ý nhếch miệng cười to.
Cùng lúc đó, lão quản gia vì bảo đảm Vương phi bình yên ra ngoài, tức khắc an bài hơn mười binh lính trong phủ đi theo bảo hộ phải trái.
—— Cổ Tiếu Tiếu nghe được âm thanh kim loại va chạm "Leng keng thùng thùng", không khỏi hiếu kỳ hỏi, "Cái gì đang kêu vậy?"
"Hồi Vương phi, là trang sức đặc biệt của Miêu gia trại, ước chừng hơn hai mươi loại "
"Oa..." Cổ Tiếu Tiếu khẩn cấp chạm vào vật phẩm trang sức trên bàn, mà nàng luôn luôn yêu thích ngân chế phẩm, đặc biệt vòng tai, nhẫn, lắc tay loại này ngân sức luôn khiến nàng mê mẩn, nàng yêu thích không buông tay sờ soạng qua lại, "Ta hôm nay sẽ mặc trang phục dân tộc sao? Ngươi mau nói cho ta một chút đây là vật phẩm trang sức gì?"
Hồng Hạnh vừa giúp nàng chải đầu vừa giải thích nói, "Miêu gia trại phục sức có thể nói là phiền phức nhất, vật phẩm trang sức liền chia làm: ngân quan, ngân lão, dây lắc, áo choàng, vòng cổ, cây tăm, kế trâm, vòng tai, thủ trạc, nhẫn, còn có một số tiểu vật phẩm trang sức"
Cổ Tiếu Tiếu kích động không thôi gật gật đầu "Ta biết là cái dạng gì, trên TV có chương trình về phục sức Miêu tộc, hơn nữa lúc ấy ta còn thấy phục sức của tân nương tử xuất giá, trên người ngân vật phẩm trang sức liền hơn mười cân, khéo léo tinh xảo, rất nặng thực hoa lệ! Ta nhìn nước miếng đều nhanh chảy xuống..."
Hồng Hạnh dừng tay một chút, không khỏi cẩn thận thử nói, "Quả thật như thế, Vương phi từng nhìn qua trang phục người Miêu?"
Cổ Tiếu Tiếu hưng trí dạt dào gật gật đầu, "Tân nương tử hội mặc một cái váy dài rất đẹp, nếu ta có cơ hội mặc một lần thì tốt rồi, tuy rằng kia là áo liền quần rất nặng, nhưng cảm giác siêu thích "
"Ha ha, trong trang phục ngài mặc hôm nay cũng có váy dài, cũng không phải là chỉ có tân nương mới có thể mặc, chỉ cần quý tộc đều có thể" Hồng Hạnh như trút được gánh nặng thuận thuận khí, suýt nữa bị Cổ Tiểu Tiểu dọa sợ, trang phục tân nương cùng quý tộc khác nhau duy nhất chính là ở hoa văn, bất quá Cổ Tiểu Tiểu biết được rõ ràng như vậy chính là việc ngoài ý muốn, thực sự khiến nàng giật mình không nhỏ... Nàng không khỏi bên môi nhếch lên một tia cười lạnh, đúng như Cổ Tiểu Tiểu mong muốn, bộ phục sức phiền phức này chính là trang phục tân nương, mặc dù chính mình trong lòng có chút phiền muộn, nhưng vì suy nghĩ cho đại sự, chỉ có thể nhịn.
"Ách!?" Cổ Tiếu Tiếu hưng phấn nháy mắt mấy cái, nhưng lại uể oải nhún nhún bả vai, "Ai, nhưng là ta lại nhìn không thấy..."
"Dân chúng có thể nhìn thấy nha, Hồng Hạnh nên vì Vương phi tỉ mỉ trang điểm một phen, cam đoan làm Vương phi phong thái như đệ nhất tân nương "
Cổ Tiếu Tiếu tâm hoa nộ phóng tặc tặc cười, cũng vô liêm sỉ nói, "Hắc hắc, không cần khoa trương như vậy, xinh đẹp hơn tân nương một chút là được rồi, hắc hắc..."
Hồng Hạnh cười lạnh không nói, bắt đầu giúp Cổ Tiếu Tiếu thay quần áo tân nương màu đỏ chính thống của người Miêu——
Trang phục tân nương tử cổ áo đứng thẳng, cúc hoa ở trước ngực giao nhau thẳng một đường viền hoa trên vạt áo trái, áo khoác ngoài còn thêu hình con bướm ở thắt lưng. Bên trong trang phục là một cái váy dài quá gối đỏ au, bắp chân dùng vải thêu quấn quanh, đai lưng thêu hoa tinh xảo bó ở trên vòng eo mảnh khảnh... Cổ Tiếu Tiếu kìm lòng không đậu vuốt ve vải dệt mềm mại, "Chậc chậc, mặc rườm rà như vậy cũng không thấy dính vào người, này vải dệt thực thoáng mát ..." (trang phục lỉnh kỉnh, từ hán đã khó lại còn thêm từ dân tộc T^T)
"Vương phi thật là lợi hại nha, vải dệt này được Tây Long Quốc ngự dụng 'Tàm ti băng đoạn', nghe nói không phải vương tộc không thể dùng vải dệt thượng đẳng này" Hồng Hạnh ra vẻ không cho là đúng giải thích cho Cổ Tiểu Tiểu, chỉ vì nàng kết luận Cổ Tiểu Tiểu sẽ không nghĩ đến tân nương hôm nay chính là mình.
"Tây Long quốc? Kia phải hảo cám ơn quốc vương người ta, đối ta thật tốt quá, a —— "
"Hữu duyên nhất định sẽ gặp đi" Hồng Hạnh loay hoay suốt hai canh giờ rốt cục đem đại bộ phận ngân sức trang sức mặc lên người Cổ Tiếu Tiếu, nàng lau đi mồ hôi trên trán, lơ đãng nhìn qua hướng tinh điêu ngân quan trên mặt bàn — vật phẩm tượng trưng cho kết hôn... Không ngờ mình kiếp này lại có thể cùng mai ngân quan này hữu duyên... mẫu thân quốc vương Tây Bằng Đinh Luân là quý tộc Miêu gia, hắn lấy tập tục Miêu gia cưới vợ quả thật không thể tranh luận.
Lại trải qua sau nửa canh giờ tô mày vẽ mắt, Cổ Tiếu Tiếu rốt cục cảm thấy mỏi mệt , nàng hạ mí mắt hấp hấp cái mũi, xinh đẹp là cần phải trả giá bằng thời gian lớn cùng công sức a...
Trang điểm xong, Cổ Tiếu Tiếu đứng lên xoay một vòng, "Có đẹp không?"
"Đẹp lắm..." Hồng Hạnh miễn cưỡng cười vui đáp lại, trong lòng đột nhiên cảm giác ê ẩm ... Cổ Tiểu Tiểu sau khi trang điểm tỉ mỉ một phen, đáng yêu xinh đẹp tựa như một cái oa nhi, trên làn da trắng nõn phụ trợ một bộ ngũ quan xinh xắn, mà nguyên bản một đôi mắt to vô thần giờ phút này dưới ánh sáng lấp lánh của trang sức tràn đầy linh động sáng rọi... Có lẽ chính mình không nên tận tâm hết sức cố gắng tạo ra đệ nhất mỹ nữ như vậy.
Cổ Tiếu Tiếu vừa nghe lời này tinh thần liền hăng hái, nàng đắc ý vênh váo đi ra cửa tẩm cung, cũng không quản trên hành lang gấp khúc có người hay không, ngửa cổ hô to, "Mọi người xem bản phi có xinh đẹp không? —— "
"Vương, Vương phi?" Lão quản gia vừa vặn đi ngang qua nơi đây, mặc dù hắn cũng không hiểu biết phục sức người Miêu, nhưng cũng không ảnh hưởng tới cảm nhậnlúc này, lão giương lên ngón tay cái, không cần nghĩ ngợi khen, "Thật sự là đẹp a! Nguyên lai không phải là Vương gia không có mắt nhìn người, là chúng tiểu nhân mắt vụng về!" Lão quản gia nói xong lời này lập tức muốn tát mình một bạt tai, như thế nào không nghĩ kĩ lại đem lời nói thật nói ra .
"..." Cổ Tiếu Tiếu giờ phút này tâm tình tốt cũng sẽ không cùng lão nhân tranh cãi, nàng hăng hái kêu gọi Hồng Hạnh, "Chúng ta xuất phát đi! Ta muốn nhanh nhanh đi tham dự hôn lễ —— "
Trong cùng lúc ấy, Tây Bằng Đinh Luân quần áo giản lược ngồi ở trong kiệu, hắn vén mành kiệu lên nhìn về phía sân tổ chức hôn lễ... Giờ phút này, chú rể giả đang đứng ở cửa việc trong việc ngoài tiếp đón khách nhân, dân chúng nối liền không dứt chen chúc tới, có người vì không khí vui mừng, có người vì ngân lượng, tựa hồ háo hức không thể đợi nhìn hình dáng tân nương thêm được nữa.
Vốn đã an bài người ở đây một cách hoàn hảo... Miệng hắn giương lên một chút độ cong tao nhã, mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn nữ nhân sẽ khiến vạn chúng hôm nay chú ý—— Trấn Nam Vương phi.
Mà tập tục đón dâu của người Miêu có thể nói là nằm toàn bộ trong kế hoạch... Hắn không khỏi tự đắc nhìn về phía chân trời, mâu trung nhiễm thượng một tầng ôn nhu... Nhất định là phụ thân ở trên trời phù hộ hắn —— vừa đánh liền thắng.
—— chỉ chốc lát sau, Cổ Tiếu Tiếu dưới sự bảo vệ long trọng của một hàng thị vệ đi tới, Hồng Hạnh đi ở bên cạnh nàng dẫn đường, dân chúng trong thành thấy Trấn Nam Vương phi đại giá quang lâm, tiếng hoan hô lại càng ồn ào náo nhiệt lên, nguyên bản vì nghi thức tiệc cưới đã phi phàm náo nhiệt, khí thế ngất trời, nên ai cũng không chú ý tới hoa văn trên phục sức của Trấn Nam Vương phi có hình con bướm chính là tượng trưng cho dấu hiệu của tân nương.
Cổ Tiếu Tiếu cảm giác chính mình tựa như đại minh tinh đi trên thảm đỏ, chi từ ca ngợi không dứt bên tai, hiện tại chỉ còn thiếu đèn màu, cùng phóng viên theo sát chụp ảnh thôi, oa ha ha ——
Nàng cố gắng kìm chế khóe miệng cười lớn, từng bước gật đầu thăm hỏi, từng bước mỉm cười, chậc chậc! Tuy rằng trang sức trên đầu thực nặng, nhưng cảm giác này thật sự là rất kích thích, xem ra cuộc sống xuyên qua của nàng cũng không "tối đen" như mắt a.
Hồng Hạnh nhìn về phía cỗ kiệu đứng ở cách đó không xa, thuận thế nâng Cổ Tiếu Tiếu hướng phòng tân nương đi đến, ra vẻ thân thiết nói, "Vương phi, nơi này nhiều người ồn ào, ngài tự mình đi vào gả phòng chúc phúc tân nương, sau đó liền tức khắc rời đi có đuợc không?"
Cổ Tiếu Tiếu mỉm cười gật đầu đồng ý, "Nghe lời ngươi đi, khó được đi ra ngoài một chuyến, chúc xong chúng ta trực tiếp tới quân doanh tìm Vương gia, ta muốn gặp tên kia, thuận tiện để cho hắn nhìn trang phục Miêu tộc của ta, hì hì..." Nàng kỳ thật trong lòng có điểm sốt ruột, thật vất vả một hồi mới trỏ nên xinh đẹp, ước chừng cũng phải mấy tiếng, như thế nào cũng phải khiến nam nhân của nàng "Xuân tâm nhộn nhạo" một chút, hắc.
"Ân, dưới chân có bậc thang, Vương phi cẩn thận" Hồng Hạnh hết sức chăm chú quan sát hướng đi bốn phía, cung nỏ Tây Long quốc đã chuẩn bị sắp xếp nhắm binh lính người Hán... Trong khi tất cả mọi người nhìn về phía các nàng bên này, Tây Bằng Đinh Luân đã ra khỏi kiệu trước mắt bao người... Hồng Hạnh không hề chớp mắt nhìn hắn, Tây Bằng Đinh Luân thần thái tỏa sáng như được thần thái dương phụ trợ, khí chất thực chói mắt.
Giờ phút này, ở trong gả phòng quả thật có một vị tân nương đang ngồi yên lặng ảm đạm, mà trước khi chú rể đến, tân nương không thể ra khỏi cửa phòng nửa bước, chỉ có nữ tử mới có thể lại gần tân nương chúc phúc.
Mà mọi người đều hẳn đã biết, phương thức đón dâu truyền thống của người Miêu, chính là —— cướp dâu.
← Ch. 13 | Ch. 15 → |