Vay nóng Tima

Truyện:Chuyện Tình Một Đêm - Chương 10

Chuyện Tình Một Đêm
Trọn bộ 19 chương
Chương 10
Sự buông thả phiền muộn
0.00
(0 votes)


Chương (1-19)

Siêu sale Lazada


Lý Văn, 25 tuổi, thiết kế quảng cáo

"Suốt một thời gian dài, tôi sống như một người lính chống lũ. Cô đơn và tình dục giống như cơn hồng thủy kiểm tra bờ đê tình yêu của tôi. Nó cứ tấn công dồn dập như vậy. Chỉ cần không để ý là cuốn phăng tôi, vứt vào vòng xoáy". Đó là câu nói ấn tượng sâu nhất sau khi tôi phỏng vấn Lý Văn.

Người đàn ông mà cô yêu sâu đậm đang ở phương xa. Cô thường gọi điện cho anh lúc đêm khuya. Cô thức nhưng anh ở bên kia lại đang chìm trong giấc ngủ. Cô có những đòi hỏi của thể xác phụ nữ nhưng trong từng đêm mất phương hướng, cô và anh ngày càng cách xa.

Mùa hè năm ngoái, tôi thường sang trường Đạt học Bắc Kinh chơi. ở cổng Tây của trường có một phố các quán bar. Buổi tối rất đông các cô gái Tây tới uống rượu, nhảy nhót, chơi rất điên cuồng. Rồi cũng có không ít các khách quen của phố Tam Lý Đồn cũng tới. Kinh doanh ngày càng khá.

Một bạn học của tôi mở một quán bar ở đó, có tên là Venussa. Tôi thường tới đó ủng hộ nên cũng quen một số khách nữ rất thú vị. Lý Văn là một trong số đó.

Lý Văn là khách quen của Venussa. Đó là một Cô gái ít nói, sâu lắng. Cô thường tới và về một mình. Mỗi lần ở lại cũng thường không dài. Cô không hút thuốc, không uống rượu, chi uống một loại nước hoa quả, yên tĩnh nghe nhạc. Dường như ngoài âm nhạc, cô không quan tâm tới bất kỳ thứ gì. Phần lớn cánh đàn ông tới làm quen ngại ngùng bỏ đi vì sự lạnh lùng của cô. Trong quán bar với bầu không khí mê loạn và ánh đèn mờ ảo, một phụ nữ lạnh lùng như vậy hẳn khác người.

Có lẽ do tôi là bạn ông chủ, cô mới cảm thấy có phần gần gũi và đối với tôi cũng lịch sự. Sau đó hai bên thân thiết hơn, cô nói chuyện với tôi. Thời gian lâu dài có cảm giác cô cũng là người rất nhiệt tình, đặc biệt khi cười khiến người ta thấy vô cùng ấm áp. Rồi chúng tôi trở thành bạn thân. Cô kể cho tôi một số câu chuyện tình cảm bí mật. Nhưng cô ra sức kìm nén không kể về những khát khao tình dục của mình, và giải thích rằng nói càng nhiều càng bớt những bí ẩn. Khi một người kể hết chuyện của mình cũng có nghĩa là sức hấp dẫn cô ta đã hoàn toàn biến mất. Mỗi lần, tôi lại ra sức tìm cách hướng cô kể ra nhiều hơn nhưng kết quả thu được đều không nhiều. Vì thế tôi thường khen cô là một phụ nữ có năng lực kiềm chế rất tốt. Cô cười đau khổ, đáp bằng giọng u buồn, có rất nhiều chuyện dù có dốc hết sức kiềm chế, cuối cùng vẫn không tránh khỏi một ngày bị bật tung.

Một lần, cô bước vào quán với vẻ rất buồn phiền, vừa nhìn thấy tôi đã hỏi có chịu uống rượu cùng cô không. Tôi rất kinh ngạc vì chưa thấy cô uống rượu bao giờ. cô nói bạn trai cô ngày mai về nước nhưng cô rất buồn bã. Trước đây cô có kể bạn trai đang du học bên Mỹ, nhưng mỗi lần nhắc đến anh, gương mặt cô lập tức trở nên rạng rỡ. Tôi không hiểu tâm trạng của cô. Im lặng hồi lâu, cô kể một số chuyện tình cảm. Suốt thời gian kể, nom tinh thần cô rất tụt dốc. bầu không khí trò chuyện trĩu nặng. Rồi cô thường đột ngột ngùng kể, đôi mắt trống rỗng nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ rồi rất lịch sự xin thuốc tôi.

Thật ra cô không biết hút thuốc lắm. Đã mấy lần tôi thấy cô hút thuốc tới mức nước mắt ứa ra. Tôi hỏi, có khó chịu lắm không? Cô cười, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt đau thương: "Không khó chịu, bị tình yêu hút vào mới khó chịu". Lại trầm mặc rất lâu, không nói, lại nhìn người qua lại ngoài cửa sổ bằng con mắt vô hồn. Cứ như vậy vừa nói vừa ngừng, cùng với lời ca buồn đang nổi lên trong quán, cô kể cho tôi câu chuyện của mình.

Bạn trai ở Mỹ

Hai năm trước, bạn trai tôi sang Mỹ-nơi anh hằng mơ tưởng- để học ngành vật lý học thiên văn mà anh ao ước. Mỗi người đều phải có đeo đuổi của mình, đàn ông lại càng cần như vậy. Vì thế khi anh lựa chọn đi du học, tôi không hề gây áp lực cho anh. Tuy đã vài lần tôi rất muốn van xin anh ở lại, đừng để tôi cô đơn một mình bởi tôi đã quen những tháng ngày có anh bầu bạn. Nhưng tôi không làm vậy. Tôi chấp nhận đau thương. Đau khổ kìm nén nỗi sợ hãi của mình về sự ly biệt. Ngày anh nói muốn xuất ngoại, tôi phải học cách che giấu tâm tư, không thể để anh thấy tôi rơi lệ. Tôi muốn anh yên tâm kiên trì sự lựa chọn của mình. Tôi không muốn người đàn ông tôi yêu vì tôi mà phải vứt bỏ cái gì. Huống hồ đây lại là mơ ước bao năm qua của anh.

Phụ nữ lưu luyến đàn ông bao nhiêu, tôi lưu luyến anh bấy nhiêu. Cũng giống như tất cả các đôi sinh viên khác, tình yêu chúng tôi bắt đầu và lớn dần trong trường học, lãng mạn và vững chắc. Lúc đó, tôi vẫn tin rằng, bất kỳ biến cố nào cũng không thể chia tách chúng tôi.

Chúng tôi cùng khoa, anh trên tôi hai khóa. Thú vị là ngày đầu tiên vào đại học, chúng tôi cũng bắt đầu yêu nhau.

Sáu năm trước, từ một thành phố nhỏ phía Nam, tôi thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng ở Bắc Kinh. Lúc đó, tôi hoàn toàn lạ lẫm về Bắc Kinh và cả ngôi trường tôi học. Ngày đầu tiên báo danh nhập học, tôi bị lạc đường trong trường. Trường học rộng lớn hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều, cứ như một mê cung vậy, không tài nào tìm được lối ra. Trong lúc không có ai giúp, tôi gặp được anh, rất nhiệt tình. Tôi còn nhớ rất rõ cái nhìn đầu tiên về anh-thân hình rất cao, gầy, trên gương mặt trắng là một cặp kính đen, rất hợp với mẫu sinh viên đại học mà tôi tưởng tượng. Hôm đó anh định tới phòng tự học, nhưng rất nhiệt tình dẫn tôi tới khu làm việc của khoa tôi. Trên đường chúng tôi nói chuyện rất nhiều. Anh nói anh cùng khoa với tôi. Thật trùng hợp, chúng tôi là đồng hương.

Cứ như thế, như thể ông trời khéo léo sắp đặt, chúng tôi quen nhau rồi yêu nhau. Anh cứ ở bên tôi suốt thời đại học, suốt những tháng ngày tuổi xuân đẹp đẽ nhất trong cuộc dời. Thời đó, chúng tôi cùng ăn cơm, cùng tự học hàng ngày. Ban ngày, chúng tôi dắt tay nhau tản bộ trong khung trường tuyệt đẹp. Tối đến, chúng tôi lưu luyến không nỡ rời nhau ngay trước cửa lầu kí túc. Mãi cho tới khi người trực ban gọi to giục các nữ sinh về, anh còn hôn tôi một cái rất sâu. Những ngày tháng khó chia ly vậy thật cảm động. Nhưng thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã tốt nghiệp. Anh cũng học xong thạc sĩ. Tôi tới một công ty quảng cáo làm thiết kế. Vào một đêm sau cơn mưa, anh ngại ngùng nhìn tôi rất lâu, mãi sau mới nói rằng anh vẫn quyết định đi du học.

Hôm chia tay ở phi trường, anh khóc, ôm chặt tôi nói, nhất định phải đợi anh về lấy tôi. Hôm đó, tôi không khóc trước mặt anh, ra sức kìm nén, còn cố gắng cười. Tôi muốn anh yên tâm đi du học, cam đoan với anh rằng, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng không vứt bỏ tình yêu đối với anh. Bề ngoài, tôi có vẻ nhẹ nhõm, nhưng bên trong đau đớn vô cùng. Khi cái dáng cao gầy của anh khuất xa dần, nước mắt tôi mới bắt đầu rơi xuống. Hôm đó cô độc đứng ở phi trường, tôi tự nói với mình rằng, bắt đầu từ hôm nay, mình phải sống một mình. Cần phải kiên cường hơn, đợi người mình yêu trở về. Từ đó, tôi trở thành một phụ nữ độc thân sợ bóng đêm.

Lý Văn đứng dậy kêu một ly cocktail mạnh có tên "Cạn chén với quá khứ". Cô nói đã rất lâu không uống loại rượu này vì vị của nó quả thực rất khó chịu. Tôi cười nói, trông cô không giống người biết uống. Cô cười đau khổ, nói rằng cô đã từng là con ma rượu. Mỗi tối trước khi chợp mắt đều uống rất nhiều rượu vang đỏ. Vì từ sau khi bạn trai cô xuất ngoại, cô bắt đầu mất ngủ.

Nỗi đau chia cắt hai bờ

Có lẽ do áp lực công việc quá nặng, hồi đầu tôi không thấy cuộc sống của mình khổ sở đến vậy. Mỗi sáng đều phải dậy sớm, ăn sáng, chen nhau trên xe buýt tới công ty. Vừa tới công ty đã bận rộn hàng đống việc, bận tới tận tối mới về nhà. Về đến nhà là ngủ. Có lúc cảm thấy cuộc sống thật khô khan, liền một mình đi dạo trên phố, mua một số đồ chơi hoặc tìm một tiệm ăn, gọi vài món yêu thích tự thưởng cho mình. Nhưng điều khiến tôi vui sướng hơn là sự xuất hiện của mạng đã giúp chúng tôi rất nhiều. Chúng tôi hẹn giờ lên mạng nói chuyện. Chỉ cần thời gian cho phép, chúng tôi vừa chát đã nói tới mấy tiếng đồng hồ. Anh kể ở Mỹ gặp được vô số chuyện kỳ quái. Tôi kể cho anh công việc và cuộc sống của mình mỗi ngày.

Ngày tháng cứ dần dần trôi, đơn điệu nhưng yên bình đẩy về phía trước. Tuy có lúc nhớ về anh nơi phương xa, cũng đau đớn vì cô đơn nhưng tôi luôn tự an ủi hãy kiên cường lên. Chỉ chịu đựng vài năm rồi chúng tôi lại ở bên nhau. Vì trước khi đi, anh nói sau ba năm sẽ về nước. Lúc đó tôi nghĩ ba năm sẽ trôi qua rất nhanh. Vì còn niềm tin vào tình yêu nâng đỡ mình.

Nhưng cuộc sống của phụ nữ độc thân không dễ chịu như tôi tưởng. Thời gian trôi rất chậm chạp, tôi ngày càng khiếp sợ dư vị cô đơn. Nó hoàn toàn là nỗi cô đơn của phụ nữ. Thực ra tôi không phải là người có đòi hỏi cao về tình dục, không mê mẩn cuộc sống tình dục. Hè năm thứ hai, tôi và bạn trai đã quan hệ với nhau lần đầu tiên. Sau đó chúng tôi còn làm vài lần nữa. Đều là do anh hưng phấn đòi hỏi. Số lần làm tuy không ít nhưng tôi không cảm thấy làm tình sung sướng như mọi người thường nói. Có lẽ khi quan hệ với anh luôn vụng trộm, lúc thì tranh thủ phòng ký túc của anh không có ai, lúc thì làm ngoài khu đất hoang. Vì sợ bị phát hiện, nên mỗi lần làm, tôi đều thấy căng thẳng khủng khiếp. Vì vậy, những kinh nghiệm ân ái trước kia khiến tôi không mấy hứng thú về chuyện này.

Nhưng sau này lại không như vậy. Bây giờ nghĩ lại, phải trách bạn trai tôi luôn "dạy tôi hư" trên mạng. Có khi, anh nói với tôi trên mạng rằng ở bên này anh rất cô đơn, rất muốn làm tình với tôi. Nghe anh nói, tôi rất buồn, vừa thương anh, vừa lo anh không chịu nổi đi tán gái điếm. Người Mỹ về mặt này rất bừa bãi, ngộ nhỡ mắc phải bệnh gì coi như xong. Vì thế tôi cố gắng đáp ứng nhu cầu của anh. Chỉ cần anh nói không chịu được, tôi lại dùng chữ viết và âm thanh để giúp anh làm tình. Dần dần chúng tôi quen với việc làm tình qua mạng và qua diện thoại. Thoạt đầu, tôi thấy rất phản cảm, luôn cảm thấy hơi bệnh hoạn. Nhưng số lần làm sau đó ngày càng nhiều, cũng thấy ỷ lại và mê mẩn. Dần dần, tôi phát hiện thấy tôi cũng khác hắn trước đây. Những lúc cô đơn cũng rất khát khao tình dục. Điều này khiến tôi khiếp sợ. Sợ một ngày không kìm chế nổi, sẽ làm những việc có lỗi với bạn trai. Tôi cũng nói với anh như vậy. Anh cũng phát giác như thế thật nguy hiểm. Và chúng tôi đều cố gắng kìm chế. Những hành vi bệnh hoạn cũng ít dần. Nhưng tình dục như một con quái vật có sức mạnh mãnh liệt, vừa được sổ lồng, nó đã xông lên đạp tới đạp lui, khiến người ta rất khó điều khiển. Tôi phải nghiến răng vượt qua nhiều đêm cô quạnh. Tôi không phải là một cô gái không có sức hấp dẫn. Cũng gặp được rất nhiều sự tán tỉnh, mơn trớn của đàn ông. Nhưng mỗi lần cứ nghĩ đến anh, tôi lại đau khổ kìm nén. Suốt một thời gian dài, tôi sống như một người lính chống lũ. Cô đơn và tình dục giống như cơn hồng thủy kiểm tra bờ đê tình yêu của tôi. Nó cứ tấn công dồn dập như vậy. Chỉ cần không để ý là cuốn phăng tôi, vứt vào vòng xoáy hung dữ. Nhưng có lúc, tôi lại khát khao được cuốn đi, dù tới bến bờ nào. Rồi cơ thể mệt mỏi của tôi bắt đầu đổ xuống, trôi dạt cùng với những cơn cuồng lũ.

Ngã lên giường người đàn ông lạ

Cuối cùng tôi vẫn bị ngã, ngã lên giường một người đàn ông lạ.

Hôm đó là ngày mùng ba tháng mười năm ngoái. Một kỳ nghỉ quốc khánh kéo dài khiến tôi cảm thấy chán ngán vì nhàn rỗi. Hôm đó, tôi như con điên đi loăng quăng trong siêu thị, mua một đống mỹ phẩm và quần áo một cách vô cớ. Đi trong đám đông vui vẻ, vẫn thấy mình như người thừa. Mặc kệ người khác có vui thật không, trên gương mặt tôi rõ ràng hằn lên hai chữ "cô độc". Tôi sợ hãi các cô gái đang nắm tay người yêu nhìn tôi bằng ánh mắt kiêu ngạo. Thật đáng ghét. Tôi đã từng là một phụ nữ kiêu hãnh. Nhưng lúc này, tôi sầu thảm tới cực điểm. Trốn tránh đám dông chen chúc, nhưng không may lại gặp phải một đôi đắm đuối trước cửa tiệm MacDonald. Chàng trai nhìn cô gái rất âu yếm, rồi khẽ hôn nồng nàn. Nụ hôn đó khiến con tim tôi nhảy nhót, như thể người được hôn chính là tôi vậy. Đột nhiên, tôi chợt nhận ra đã rất lâu tôi không hề được hôn. Cô gái đó cũng phối hợp rất nhịp nhàng, đầu lưỡi đỏ xinh xắn lùa vào miệng chàng trai, đôi mắt nhắm hờ, tận hưởng dư vị ngọt ngào của hạnh phúc. Tim như lồng lên, tôi hốt hoảng né tránh, nhảy vội lên một chiếc tắc xi.

Về đến nhà, trời đã chiều tà. Tôi mệt mỏi ngã vật ra giường, mê man trong không gian những lời ca ai oán của Vương Phi. Phòng trống rỗng, linh hồn tôi cũng hoang vắng. Không biết phải làm gì, điên cuồng không ngừng ấn các nút trên chiếc điều khiển ti vi trong tay. Bóng đá, tin tức tài chính, lại còn mấy bộ phim truyền hình ngu ngốc, tôi không thể tập trung xem nổi. Vứt điều khiển sang một bên, tôi bật máy tính lên mạng. Không thấy bạn trai lên. Thời gian qua, anh lên mạng ít dần. Mấy hôm trước, anh gửi mail, nói sắp thi phải làm rất nhiều bài tập thực hành, cực kỳ bận. Tôi biết anh bận nhưng mất vài phút viết cho tôi một bức thư cũng không phải là yêu cầu quá ghê gớm gì. Tôi ngày càng thấy anh không để tâm tới tôi nữa. Nghĩ tới đây tâm trạng tôi lại càng u uất hơn. Thế là tôi vào phòng chát, tìm người tâm sự.

Trước đây tôi vào mạng chỉ để nói chuyện với bạn trai. Đối với những người đàn ông khác, tôi không thèm bận tâm. Hôm đó tôi mới phát hiện trong phòng chát cũng có rất nhiều người cô đơn như tôi, già có, trẻ có nam nữ đều có. Mọi người đều trò chuyện rất thoải mái, cái gì cũng dám hỏi, cũng dám nói. Nhưng tôi thất vọng rằng trình độ của đàn ông ở đó rất thấp, vừa quen đã hỏi có muốn làm tình không. Người nào người nấy đều tự tâng bốc mình đẹp trai hoặc giàu có. Vừa định thoát thì một kẻ có nick "Người thuộc về bóng đêm thành phố" cất tiếng chào hỏi. Anh nói rõ tuổi tác và nghề nghiệp, còn nói muốn tìm một phụ nữ thú vị để tâm tình về âm nhạc. Anh làm phóng viên, là nghề mà tôi thích. Tôi cũng thích nói về âm nhạc. Thế là chúng tôi trò chuyện. Chữ nghĩa của anh ấy tinh tế nhưng chân thực, luôn có những cách nhìn độc đáo về sự vật. Những cảm nhận của anh về cuộc đời luôn giàu chất thơ và triết lý. Dần dần, tôi bị chữ nghĩa của anh thu hút.

Chúng tôi chuyện trò rất lâu, cũng hiểu thêm về anh. Anh nói cũng giống tôi, bạn gái anh xuất ngoại. Anh rất yêu cô ấy, và giờ đây rất cô độc. Có lẽ do hoàn cảnh giống nhau, tôi và anh tâm sự về chuyện tình cảm nhiều hơn. Tôi kể cho anh về sự cô đơn và kìm nén của mình. Khoảng cách giữa chúng tôi được dần kéo xích lại. Sau đó anh còn dám kể cho tôi cảnh ân ái giữa anh và bạn gái. Những từ ngữ nóng bỏng khiến tim tôi đập loạn xạ, lửa trong tôi bị kìm nén bấy lâu nay lại bị những dòng chữ của anh châm lửa đốt. Cháy điên cuồng, cháy tới mức cả thân hình tôi chấn động. Anh nói muốn buông thả một lần, lo ngại nếu không, sinh mệnh anh sẽ khô héo hoàn toàn. Anh nói đêm nay là giới hạn cực điểm chịu đựng nỗi cô đơn của anh. Lẽ nào tôi lại vậy sao? Rồi những từ ngữ của anh giống như con ngựa hoang đứt dây, lao thẳng vào cánh đồng tâm hồn hoang vắng của tôi, tông thẳng vào thành trì trung trinh mà tôi ra sức giữ gìn bất lâu. Tôi bắt đầu mất khả năng khống chế, cơ thể dường như không là của mình nữa. Trên mạng, tôi bắt đầu gọi anh là chồng, bắt đầu tuyên bố dẹp bỏ cô đơn. Rồi không ngừng dược, tôi đề nghị, "Chồng ơi, có thể đến đây ôm em không? Chỉ tối nay, chỉ bây giờ". Anh không nghĩ nhiều, đáp, "Được".

Sau khi hẹn sẵn thời gian và địa điểm gặp gỡ, tôi thoát khỏi mạng, nhìn đăm đắm vào màn hình máy tính rất lâu. Nghĩ tới việc mình sắp gặp gỡ một chàng trai lạ trong đêm khuya, thoạt đầu cho rằng không thể ngờ được. Đến khi nhận thức được tất cả sắp phải xảy ra, tôi thấy căng thẳng, tự hỏi mình hết lần này đến lần khác sao lại như vậy. Tôi chạy vào buồng tắm, nghi ngờ soi mình trước gương. Mặt đỏ bừng, ánh mắt đầy sắc dục, tất cả đều thể hiện không nuối tiếc. Dục vọng đang nuốt chửng thân hình tôi như một miếng nham thạch, tự nung chảy mình. Tiếc rằng tôi không phải là một kẻ tự yêu mình. Để tỉnh táo, tôi tắm nước nóng, cẩn thận chải mớ tóc dài mềm mại và gợn sóng. Ngón tay nhè nhẹ vuốt ve làn da trơn bóng và đầy nhục cảm, cơ thể lại bùng lên phẫn nộ. Tôi cầu xin mình hết lần này tới lần khác, hãy buông thả một lần để nuôi dưỡng cơ thể mình.

Mình trần bước ra khỏi buồng tắm, lòng ngập tràn sảng khoái. Tôi muốn mặc một bộ đồ gợi cảm nhưng không có. Chọn một chiếc áo len cao cổ với những vệt màu sắc, một chiếc quần bò, chải lại tóc, khoác túi, tôi bước ra cửa.

Sự buông thả phiền muộn

Lúc đó đã hơn bốn giờ sáng, tôi đi xuống cầu thang một mình, chậm rãi đi bộ dọc dãy phố, tới nơi đã hẹn.

Bắc Kinh lúc sáng sớm đông đúc hơn tôi tưởng. Có xe bán sữa chạy qua đường, đèn đường rất sáng, không gian cũng rất mới mẻ. Không kịp hỏi mình rốt cuộc đi làm gì, một chiếc tắc xi đã chậm rãi lướt tới cạnh tôi rồi đỗ lại. Anh bước xuống. Một người đàn ông rất sạch sẽ, ngoài ra không có ấn tượng nào khác. Anh khác hẳn lúc trên mạng, rất lịch sự mời tôi lên xe. Mùi thuốc lá nồng nặc trong xe khiến tôi ngất ngây. Tôi mở cửa sổ. Anh hỏi tại sao. Tôi đáp chóng mặt quá. Anh vội thanh minh do căng thẳng quá, vừa hút một điếu thuốc. Tôi cười. Trên đường chúng tôi không trò chuyện. Thậm chí, tôi không dám nhìn anh nhiều. Bầu không khí trĩu nặng khiến tôi càng căng thắng. Tôi chọn một đề tài nhẹ nhàng nói chuyện với anh. Anh luôn cho tôi cảm giác cẩn thận và hướng nội tâm. Mãi cũng tới khu anh ở. Anh nói nhà anh trên tầng mái. Cầu thang tối thui, anh dắt tay tôi, bước từng bước. Tôi có cảm giác được anh cứu thoát khỏi vũng bùn tối tăm. Anh im lặng, như thể chúng tôi quen nhau từ rất lâu. Anh bước từng bước vững chắc. Tôi đi đằng sau. Nghe tiếng bước chân chúng tôi hài hòa, lòng tôi nhẹ nhõm dần, bắt đầu chú ý tới hình dáng trước mặt. Anh cao hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Bờ vai rộng khiến thân hình nom cường tráng. Cuối cùng cũng tới nhà anh, tôi vội vàng buông tay anh ra. Anh mở cửa, bên trong vẫn bật đèn. Là nhà thuê nên đơn giản, trong phòng ngủ chỉ có sa lông và giường. Không biết nên ngồi đâu, tôi ra ngoài ban công đứng. Anh đi tới, vẫn cách một đoạn. Anh nói, có cần dặt túi xuống không. Tôi cười, đúng thế. Rồi đặt túi xuống sa lông, tiện thể ngồi luôn xuống. Anh mở túi của anh, đưa cho tôi một tấm danh thiếp. Anh đùa, để bên công an có manh mối tìm ra tội phạm. Tôi cũng cười, anh lại giống như lúc trên mạng.

Phòng anh ngập mùi thuốc lá và mùi của người đàn ông độc thân. Giường rất rộng nhưng không có drap bọc. Không biết từ lúc nào, chúng tôi bắt đầu ôm nhau. Anh ôm tôi rất chặt, khiến tôi không thể thở nổi. Tôi kêu, không, không. Miệng tuy nói vậy nhưng cơ thể đã mất phương hướng. Anh ngừng ôm, nhìn tôi dịu dàng. Lúc này tôi mới nhìn kỹ tướng mạo anh. Khuôn mặt vuông vức, đôi mắt sáng long lanh, mày rậm, môi dầy khiến người ta mê đắm. Chúng tôi nhìn nhau rất lâu cảm giác xa lạ dần tan biến. Thay vào đó là nhục cảm mãnh liệt. Anh ôm nhẹ eo tôi, đôi môi ẩm ướt hôn lên mặt tôi từng tí một. Rồi chúng tôi bắt đầu hôn nhau đắm đuối. Khi lưỡi anh thọc vào miệng tôi, tôi tìm được cảm giác quen thuộc đã xa cách bấy lâu. Cơ thể tôi dần mềm nhũn, nép sát vào anh. Hôn nhau xong, chúng tôi chìm đắm rất lâu, đều không biết phải nói gì. Rồi anh ôm tôi lên. Giường rất to nhưng tấm nệm quá cứng khiến người tôi đau như dần. Chúng tôi ghì xiết lấy nhau, cơ thể tôi trở nên rực lửa. Anh vội vàng cởi quần áo của tôi, xúc động khen người tôi rất đẹp. Rồi đôi môi của anh bắt đầu chuyến du lịch như một con rắn phàm ăn, nuốt trọn thân hình tôi.

Lúc anh sắp đi vào người tôi, tôi chợt nhớ tới bạn trai tôi. cảm giác như anh đang quan sát mọi việc bằng ánh mắt lạnh lùng. Tôi cố sức đẩy anh ra, cự tuyệt. Anh nhìn tôi, gật đầu rất chân thành, nói, không ép em nữa. Rồi anh trở lại bình tĩnh như cũ, chìa một cánh tay ra, nói: "Lại đây, anh ôm em ngủ, sắp sáng rồi". Tôi thấy xúc động, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này có thề lại chính là người mà tôi nương tựa được suốt đời. Cách suy nghĩ ấu trĩ đó khiến tôi thấy chân thực.

Tôi vui như một đứa trẻ. Anh ôm tôi rất chặt, chặt tới mức phát đau, mãi đến khi tôi kêu đau, anh mới buông lơi. Chúng tôi lại hôn nhau. Chính trong khoảnh khắc giao thời giữa bóng đêm và bình minh, hai linh hồn cô đơn quyến luyến không rời.

Sau đó chúng tôi vẫn làm tình. Khi nam nữ với thân hình trần trụi nằm trên cùng một cái giường, ai có thể kìm nén nổi? Tối đó, tôi bị giằng xé trong biển nhục dục. Một người đàn ông quen nhau chưa đầy sáu tiếng đồng hồ, gợi cảm, tinh tế, khỏe mạnh, trí thức. Anh như có một sức mạnh vô tận, đẩy tôi hết bên bờ này sang bờ kia. Tôi thừa nhận tới lúc đó, tôi mới biết hạnh phúc khi được làm phụ nữ. Nhưng cảm giác day dứt đối với bạn trai cứ dày vò linh hồn tôi hết đợt này tới đợt khác. Khi người đàn ông xa lạ bắt đầu hòa tan vào tôi, tôi không ngừng gọi tên bạn trai trong tim, khẩn cầu anh hãy tha thứ cho tôi một lần. Suốt thời gian làm tình, linh hồn tôi không ngừng van xin trong đau khổ. Cơ thể vẫn không ngừng buông lơi và chuyển động. Dư vị của nỗi đau và niềm hoan lạc đó khiến tôi như chết đi.

Trời rạng nói lời chia tay

Rồi tôi mệt mỏi thiếp đi. Lúc tỉnh dậy, trời dã sáng. Người đàn ông xa lạ vẫn đang ngủ, tóc rối bời, gương mặt có chỗ hơi sưng, nom rất xa lạ. Xa lạ tới mức tôi phát chán. Tôi chui ra khói chăn, chuẩn bị xuống giường thì nghe anh hỏi có phải tôi định về không. Tôi đáp, đúng vậy. Anh nhổm dậy ôm lấy tôi, nói, để anh ngắm em thêm. Tôi ra sức quay mặt đi, dùng chân chặn lại không cho anh gần gũi. Anh lôi tuột tôi vào lòng. Hai đứa ra sức kéo, đẩy. Anh mong mỏi giữ tôi lại. Tôi ra sức phản kháng, dù tôi vốn rất dịu dàng. Cảm nhận lúc đó như thể đã biết cái chết cận kề nhưng vẫn cố cưỡng lại tới giây phút cuối cùng.

Anh buồn rầu nói chỉ muốn ngắm tôi rõ hơn, để nhớ về tôi nhiều hơn mà thôi. Tôi khóc, nhìn anh, biết rằng với anh, tôi không thể có kết quả gì. Mặc dù chỉ một đêm, anh giúp tôi cảm nhận được hơi ấm và tình yêu Tôi nói nếu cứ tiếp tục chỉ đem lại tổn thương cho cả hai. Vì tôi rất yêu bạn trai, quyết không bỏ người tôi yêu. Nghe tôi nói vậy, anh buông tay, nói, được thôi, anh chỉ muốn ngắm em mặc quần áo. Thế là tôi lặng lẽ mặc quần áo. Đàn ông đều biết cởi đồ cho phụ nữ, nhưng có bao nhiêu đàn ông biết giúp phụ nữ mặc đồ?

Anh lặng lẽ nhìn tôi mặc áo, mặc quần, mang tất, xỏ giầy, đánh răng, rửa mặt. Lúc tôi chải đầu trong gương, anh đột ngột ôm lấy tôi từ phía sau, không nói gì. Chúng tôi nhìn nhau hồi lâu rồi buông nhau ra. Tôi nhìn người đàn ông bên cạnh. Quả thực anh không nỡ rời xa tôi, nhưng tôi không thể tiến xa hơn với anh vì cả hai chúng tôi đều có người yêu. Hai đường song song có thể chỉ gặp nhau khi giao hòa giữa đêm và rạng sáng.

Rồi chúng tôi đi xuống. Anh khoác vai tôi rất tự nhiên, tôi ngượng ngùng, đẩy anh ra, chỉ chịu cầm tay nhau. Hôm đó trời mưa nhỏ nhưng ken dày. Anh giục, đi nhanh lên. Tôi đáp, vội gì, có đi nhanh, trời vẫn mưa. Anh nói, sợ em ướt người. Tôi cảm động, tuy chỉ tình nghĩa một đêm nhưng lúc sắp chia tay vẫn lưu luyến không nguôi. Ra đến đường cái, tôi kêu anh đừng tiễn nữa, tự tôi kêu tắc xi về. Anh nắm tay tôi, nói, đi thêm đến phía trước, tiện đường mà. Rồi xe tới. Không biết từ lúc nào, anh hút một điếu thuốc. Chúng tôi vội vàng chào nhau. Không ngờ chiếc xe không chịu chờ, đi thẳng. Nhưng chẳng bao lâu, lại có một chiếc khác trườn tới, tôi tạm biệt anh.

Khi nhìn anh qua lớp kính xe, đôi mắt anh u uất và mệt mỏi. Tôi tặng anh một nụ cười thân thiết, nhưng trong lòng đau khổ nói: vĩnh viễn giã từ, người tình một đêm của em.

Kể xong câu chuyện trĩu buồn này, Lý Văn rít một hơi thuốc dài và phả ra một làn khói mù mịt. Rồi chăm chăm nhìn đám khói đang dần tan, phảng phất như câu chuyện đang tan ra vậy.

Rất nhiều sự việc đã có lần đầu sẽ có lần hai, rồi lần thứ N. Sau đó, tôi lại quen thêm mấy bạn chat nam và đều có chuyện tình một đêm với họ. Lúc đầu còn dằn vặt, ra vẻ, sau đó đã vỡ cho vỡ luôn, lòng nghĩ đã có một lần, thêm nhiều nữa cũng không sao. Thực ra, tôi cũng không thích dư vị của "tình một đêm". Tuy lúc đó có thể đạt được niềm vui nhất thời, nhưng qua rồi lại luôn tự trách mình sâu sắc. Day dứt và cảm giác tội lỗi luôn khiến linh hồn tôi không thoải mái. Thậm chí có lúc từ nhà người đàn ông lạ đi ra, tôi chỉ muốn đâm vào một chiếc xe nào đó trên đường chết cho rảnh. Nhưng tôi không đủ dũng cảm làm điều đó. Cũng không đủ sức khống chế mình không được tìm đàn ông lạ. Tôi không biết mình rút cục ra sao nữa. Sao lại trở nên đồi bại như thế, hạ lưu như thế.

Điều khiến tôi đau khổ hơn là tôi thường trò chuyện với bạn trai trên mạng. Anh ấy vẫn không hay biết tí gì. Trong con mắt anh tôi vẫn là một cô gái trong sáng như thời đại học. Anh luôn an ủi, quan tâm tới tôi như thường lệ. Nhưng anh càng yêu tôi, càng thương tôi, lòng tôi lại càng đau đớn như kim châm. Rất nhiều lần, tôi định dốc hết dũng khí kể thật với anh. Cô gái trong sáng, ngây thơ mà anh yêu say đắm nay đã biến thành một con đàn bà dâm loạn, xấu xa. Nhưng tôi không thốt nổi nên lời. Vừa sợ nói ra sẽ khiến anh bị tổn thương, vừa lo ngại vì thế sẽ mất anh, mất đi tình yêu chúng tôi mất bao năm khổ cực nuôi dưỡng.

Suốt một thời gian dài, tôi cứ sống trong đau khổ như thế.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-19)