Cầu hôn
← Ch.33 | Ch.35 (c) → |
Vừa nghe bà muốn quan tâm tới chuyện này, Hứa Kha vội nói: "Bây giờ con chưa muốn nghĩ đến chuyện này, con rất lo lắng cho bệnh tình của mẹ con."
Cô thấy lạ, lần trước khi gặp Chương Uyển Nhược cô ấy vẫn là bạn gái của Mạc Tân Vũ, vì sao Chương Nguyệt Quang lại nói cô không có bạn trai, hay là đã chia tay với Mạc Tân Vũ rồi? Hay là ép Mạc Tân Vũ không được nói ra quan hệ của hai người, căn bản là Chương Nguyệt Quang không biết?
Tuy rằng biết Chương Uyển Nhược chính là chị gái mình nhưng Hứa Kha vẫn như trước hy vọng Mạc tân vũ có thể tìm một cô gái dịu dàng đáng yêu và yêu anh thật lòng.
Chương Nguyệt Quang thở dài: "Con hiếu huận với bà ấy là phải rồi, bà ấy mới là mẹ con. Mẹ không mong con hiểu mẹ, thầm nghĩ có thể để mẹ thường xuyên gặp con, có thể đền bù cho con một chút là được rồi."
Hứa Kha chân thành nói: "Mẹ không cần đền bù gì cho con cả, thật đấy. Mấy năm nay con sống tốt lắm. Mẹ con, bà đối xử với con còn tốt hơn cả con gái ruột của bà, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ mắng mỏ con một câu, bất luận là chuyện gì, đều đặt con lên đầu tiên. Sau khi cha qua đời, có một chú họ Vương rất thích bà, bà cũng động lòng muốn đi bước nữa. Nhưng con gái của chú Vương kia có một lần động thủ đánh con, bà lập tức không muốn lập gia đình nữa, mãi đến khi con lớn rồi, bà mới gặp được chú Thẩm."
"Bà ấy thật tốt. Mẹ cảm ơn bà ấy rất nhiều. Năm đó thật có lỗi với bà ấy, ngay từ đầu lúc đổi lấy Vãn Thừa, mẹ nghĩ là bà ấy phải cảm ơn mẹ, sau đó được nghe kể lại lúc bà ấy nằm viện chồng bà phải cõng bà đi. Sau đó bà ấy đi tìm dì Lê đòi lại đứa con, lúc ấy, mẹ đã bế đứa trẻ về đây rồi, mọi người đều biết là mẹ sinh con trai, nếu lại đổi con về, mẹ không biết phải ăn nói thế nào trước mặt ông nội con cả."
Chương Nguyệt Quang thở một hơi thật dài: "Mẹ rất thương yêu Vãn Thừa, cũng là bởi vì mẹ luôn hổ thẹn với mẹ thằng bé. Đến khi nào có thể vào bệnh viện thăm mẹ con, mẹ sẽ ở trước mặt bà ấy thẳng thắn nói lời cảm tạ."
Nghe tới đó lòng Hứa Kha t đột nhiên rất khó chịu, tất cả những vui buồn ân oán của thế hệ trước trải qua vài chục năm tôi luyện dần dần đã phai nhạt. Chỉ còn có Thẩm Mộ và cô hai người mới là người phải chịu quả đắng của câu chuyện hai mươi năm trước. Hiểu lầm, khiến anh phải đau khổ sáu năm trời, khiến cô hiểu lầm anh sáu năm trời. Đến hôm nay rốt cục đã lộ chân tướng, chiến tranh biến thành hòa bình, anh và cô lại không thể quay lại năm đó. Sáu năm thời gina đẹp nhất đã bị bỏ qua, gặp lại, chỉ giống như người xa lạ, thứ có được chỉ là kí ức, như vậy, phần quá khứ này có thể một lần nữa cứu vớt được một chút tình cảm sao?
Cô không khỏi thở dài, cảm thấy thật khó khăn.
Lúc này, Doãn Vãn Thừa từ bên ngoài đi vào.
"Mẹ, mười một giờ, ra ngoài ăn cơm chứ ạ? Con đi đặt bàn."
Chương Nguyệt Quang nắm tay Hứa Kha, thấp giọng nói: "Tiểu Kha, con ở lại ăn bữa cơm trưa được không? Mẹ muốn tự nấu cho con một bữa. Con lớn như vậy rồi, mẹ chưa bao giờ nấu cho con một bữa cơm nào."
Nói xong, hốc mắt bà đã hồng hồng, Hứa Kha không thể cự tuyệt, gật gật đầu.
Chương Nguyệt Quang vui vẻ không ngừng, hỏi Doãn Vãn Thừa: "Hai chị đâu?"
"Hai chị vào nhà máy chơi, chút nữa mới về."
"Được rồi, con ngồi cùng với Tiểu Kha một lát."
Doãn Vãn Thừa cười hì hì nói: "Mẹ, bao nhiêu năm rồi mẹ không nấu cơm, mẹ làm được không?"
Chương Nguyệt Quang rưng rưng sẵng giọng: "Thằng bé này."
Lúc này, di động Hứa Kha đổ chuông. Cô lấy di động ra vừa nhìn thấy ba chữ kia, lập tức nhớ tới Thẩm Mộ buổi sáng đã hẹn ăn cơm trưa.
"Tiểu Kha em ở đâu?"
Cô hơi hơi thấy có lỗi, thấp giọng nói: "Trưa nay em tới nhà Vãn Thừa ăn cơm."
Khẩu khí Thẩm Mộ có vẻ hơi giận: "Em đồng ý anh trước mà."
"Lúc ấy em không nói đồng ý." Anh nói xong bước đi luôn, cô quả thực là không đồng ý.
"Lúc đó em cũng không phản đối, coi như là ngầm đồng ý rồi."
Hứa Kha không nói gì, bên này Doãn Vãn Thừa đến gần tai cô, nói vào trong điện thoại: "Thẩm Mộ, mẹ em về nước, tới đây ăn cơm đi. Chị hai em cũng..."
Câu cuối cùng anh cố tình kéo dài âm điệu, ý vị sâu xa mang theo vẻ châm chọc, nói xong, anh còn nháy mắt vài cái với Hứa Kha.
Hứa Kha nhịn không được cười một tiếng.
Thẩm Mộ trong điện thoại có phần phẫn nộ, "Em cười cái gì?"
"Em không cười gì cả."
"Được, lát nữa anh qua đó."
"Anh dám đến thật sao?" Hứa Kha thuận miệng hỏi lại một câu, trong tiềm thức lại nghĩ, nếu anh không tới, thì sẽ phải thanh minh thế nào?
"Có gì anh không dám? Em chờ xem." Nói xong, anh nhanh nhẹn ngắt điện thoại, nhưng thực ra lại có ý hổ trên núi không sợ gì hết. Thái độ thản nhiên này của anh khiến lòng cô sinh ra một loại cảm giác vui vẻ nhàn nhạt.
Doãn Vãn Thừa cười ha ha nói: "Tôi đi bảo mẹ nấu nhiều món ăn một chút."
Hứa Kha đứng lên nói: "Tôi đi xem có phải giúp gì không."
Chương Nguyệt Quang đang ở đứng trong phòng bếp cùng hai người giúp việc chuẩn bị thức ăn. Bà buộc tóc, đeo tạp dề, giây phút đó bóng dáng của bà giống hệt với hình bóng của Thiệu Nhất Bình. Một loại cảm giác thân thuộc nhẹ nhàng nảy nở trong lòng Hứa Kha.
"Mẹ, lát nữa Thẩm Mộ cũng tới đây ăn cơm, mẹ nấu nhiều một chút."
Chương Nguyệt Quang quay đầu, cười vui vẻ: "Được rồi."
Hứa Kha hỏi: "Có gì cần giúp đỡ không ạ?"
"Không cần, Tiểu Kha con nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa là xong rồi."
Doãn Vãn Thừa dẫn Hứa Kha đi ra khỏi phòng bếp, vừa ngồi xuống, Chương Phiên Nhược và Chương Uyển Nhược cùng đi tới. Dung mạo của Chương Phiên Nhược rất giống Doãn Triển Đồ, tuy rằng tư chất cũng chỉ thường thường, nhưng phong thái sáng sủa, minh bạch. Ngũ quan của Chương Uyển Nhược vốn đã không thể bắt bẻ, nhưng dáng vẻ lại vô cùng kiêu căng ngạo mạn. Hai người khi cùng đứng chung một nơi thì Chương Phiên Nhược lại có vẻ đáng yêu hơn.
Chương Phiên Nhược rất thân thiện với Hứa Kha, ngồi vào bên cạnh cô, tìm chủ đề nói chuyện. Còn thái độ của Chương Uyển Nhược lại rất bình thản, chỉ ngồi nghe.
Bốn người nói chuyện được một lúc, Thẩm Mộ đã tới.
Anh nhìn thấy Chương Uyển Nhược rất tự nhiên hào phóng gật gật đầu, còn thần sắc Chương Uyển Nhược có vẻ không được tự nhiên lắm, ngồi thêm một lát rồi nói với Doãn Vãn Thừa: "Chị phải ra ngoài không ăn cơm ở nhà."
Chương Phiên Nhược dường như hơi tức giận, đầu mày nhăn lại, nhưng cũng không nói gì.
Một giờ sau, Chương Nguyệt Quang nấu xong cơm trưa.
Hứa Kha đi vào phòng ăn, phát hiện món ăn trên bàn vô cùng phong phú, có khi phải đến hơn hai chục món, không có vẻ là chỉ nấu nướng trong một lát như vậy.
Doãn Vãn Thừa sợ hãi than thở: "Mẹ, mẹ thật lợi hại, làm nhiều món ăn như vậy."
"Có hai dì giúp đỡ, tất nhiên là nhanh."
Chương Nguyệt Quang kéo tay Hứa Kha ngồi ngay bên cạnh mình, sắp cho cô một bộ bát đũa, chăm sóc cô như một đứa trẻ. Hứa Kha nhìn tay bà, màu da trắng nõn nhưng khớp xương thì lại không nhỏ. Cô nhớ tới Mạc Tiểu Tiểu từng nói qua một câu, để biết một người phụ nữ có xuất thân cao quý hay không, sống an nhàn sung sướng hay không thì phải nhìn tay họ trước.
Sau khi bà kể về quá khứ ba nắm cơm kia dường như luôn tồn tại trong đầu Hứa Kha, rất khó chịu.
Chương Nguyệt Quang chỉ vào đồ ăn trên bàn, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Tiểu Kha, mẹ xin lỗi con, hai mươi lăm năm qua chưa từng nấu cho con một bát cơm nào, chưa từng chúc mừng sinh nhật con. Đây là hai mươi lăm món ăn, đó là tâm ý của mẹ, con phải ăn nhiều một chút, lòng mẹ mới thoải mái được."
Nói xong, nước mắt của bà liền trào ra. Lòng Hứa Kha chua xót, mỉm cười với bà: "vâng."
Nói thật, hương vị món ăn không phải là tuyệt vời, trình độ không hơn Thiệu Nhất Bình là bao nhiêu, có món mặn, có món đạm. Chương Nguyệt Quang chỉ ngồi nhìn cô ăn như thế, dáng vẻ mê muội không rời mắt.
Hứa Kha ăn một chút, hốc mắt dần nóng lên, thấp giọng hỏi: "Mẹ sao lại không ăn?"
Chương Nguyệt Quang giật mình như đang ở trong mơ hả một tiếng, nhấc đôi đũa lên chọn một miếng trong đãi cơm chay trước mặt sau đó đặt vào trong bát.
Doãn Vãn Thừa nói: "Mẹ mấy năm nay tín Phật, vẫn luôn ăn chay."
Lòng Hứa Kha đầy đầy, chau xót không ngừng, mấy năm nay bà cô đơn một mình, chịu đựng vì các con, chỉ được cái không phải lo cơm áo gạo tiền. Vẻ ngoài thì là cuộc sống giàu sang vương giả, nhưng không biết thực ra bà đã dùng bao nhiêu nước mắt để đổi lấy. Chồng mất cũng không dám tái hôn, sống một cuộc sống nơm nớp lo sợ, cái gọi là tìm người được người, tuy rằng bà có được vài thứ nhưng thực ra lại vô cùng đáng thương.
Trên bàn cơm mấy người cũng chẳng ai nói gì nữa, im lặng ăn cơm xong, Hứa Kha và Thẩm Mộ đứng dậy xin phép.
Chương Nguyệt Quang tiễn hai người xuống gara phía dưới, chỉ vào một chiếcToyotamới tinh nói với Hứa Kha: "Tiểu Kha, mẹ bảo Vãn Thừa mua cho con chiếc xe này chỉ là muốn con thuận tiện hơn một chút, con đừng từ chối được không?"
Hứa Kha ngẩn ra, không ngờ lần đầu tiên gặp mặt bà lại tặng cô món quà lớn như vậy, nhất thời không biết phải từ chối thế nào.
Doãn Vãn Thừa thấp giọng nói: "Tiểu Kha, chiếc xe này coi như đưa cho mẹ. Sức khỏe bà không tốt, sau này khi cần tới bệnh viện hay đi đâu đó, cậu có thể lái xe đi rất tiện lợi. Mẹ sợ cậu từ chối cho nên bảo tôi mua một cái xe rẻ thôi, cậu đừng bận tâm quá, chỉ là công cụ thay cho việc đi bộ thôi mà."
Hứa Kha rất mâu thuẫn, trong mắt họ xe rẻ cũng phải hơn mười vạn, cô chưa từng nhận một món quà lớn như thế, từ chối thì khiến bà rất khổ tâm, nhận lấy thì có vẻ giá trị lớn quá.
Thẩm Mộ nói: "Dì, như vậy đi, chỗ con có dư một chiếc xe, để Tiểu Kha tập trước đã, chờ cô ấy lấy được bằng rồi nói sau."
Doãn Vãn Thừa kinh ngạc trừng mắt nhìn Hứa Kha, "Cậu vẫn chưa có bằng?"
Thẩm Mộ gật đầu: "Nghe nói, đã đi thi 2 lần mà không qua."
Mặt Hứa Kha đỏ lên, "Anh nghe ai nói vậy?"
Thẩm Mộ bình tĩnh nhìn cô một cái, "Hoắc Bằng."
Hứa Kha không nói gì, Hoắc tổng mà say rượu thì chắc chứn cái gì cũng phun ra hết.
Doãn Vãn Thừa cười nói với Hứa Kha: "Vậy lúc nào tôi rảnh sẽ đưa cậu tới khu khai phá..."
Thẩm Mộ nói tiếp, "Không cần, để anh đưa cô ấy đi."
Chương Nguyệt Quang nói: "Tiểu Kha, vậy chiếc xe này cứ đặt tạm ở đây, chờ lấy được bằng lái con tới đây mang về nhé?"
Khẩu khí của bà gần như cầu khẩn, lòng Hứa Kha mềm nhũn, gật gật đầu, nói: "Mẹ lên nhà nghỉ đi, ngồi máy bay lâu thế, mệt chết được."
Chương Nguyệt Quang mím môi, mắt rưng rưng, "Tiểu Kha, con chăm đến chơi, được không?"
Hứa Kha không dám nhìn vào mắt bà, thấp giọng vâng một tiếng, lập tức lên xe Thẩm Mộ.
Xe rời khỏi Doãn gia, Hứa Kha thở phào nhẹ nhõm. Tiếp xúc với Chương Nguyệt Quang, tâm trạng cô rất phức tạp và nặng nề, chưa nói tới yêu hận gì, chỉ là cảm thông.
Thẩm Mộ chạy xe qua cây cầu nhỏ, đột nhiên nói: "Vừa rồi anh đã gọi điện cho Hoắc Bằng rồi, giúp em xin phép. Anh ấy nói em có thể vay trước mười ngày nghỉ nữa. Anh hỏi anh ta có thể cho em nghỉ hơn một tháng không, em đoán xem anh ta trả lời thế nào?"
"Trả lời thế nào?"
"Anh ta nói, anh ta thân là tổng giám đốc, phải xử lý công bằng, không thể đối xử đặc biệt với ai cả. Bằng không sau này rất khó để người ta phục."
Hứa Kha à một tiếng, cô cũng đang buồn rầu vì chuyện này, mấy ngày nghỉ lễ 1 tháng 5 đã hết, nếu phải đi làm ngay thì sao có thể chăm sóc Thiệu Nhất Bình đây?
"Cơ mà anh có một chủ ý. Em có thể nghỉ hẳn nửa năm."
Hứa Kha vui vẻ vội hỏi: "Chủ ý gì?"
Thẩm Mộ tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, "Bình thường, công nhân viên chức nữ còn có một thời gian nghỉ một tháng để kết hôn và ba tháng nghỉ đẻ, người kết hôn muộn giống em còn có thể nghỉ thêm một tháng nữa. Cho nên, nếu em có thể đi lấy chồng trong mười ngày nghỉ này, lại có con luôn thì có thể nghỉ một tua dài nửa năm."
Tai Hứa Kha nóng lên, chủ ý này quá mức không thực tế.
Thẩm Mộ dừng xe, cười cười nhìn cô: "Em có thể suy nghĩ một chút không? Anh rất sẵn lòng."
Hứa Kha lại vừa bực mình lại vừa buồn cười, đỏ mặt lườm anh một cái."Anh lại bày trò."
Thẩm Mộ nghiêm mặt nói: "Haiz, anh đang cầu hôn mà." (cầu hôn part 2 hả anh zai)
"Thẩm Mộ, anh có thể thật lòng hơn một chút được không." Có kiểu cầu hôn như vậy sao?
"Anh rất thật lòng. So với mấy người trên tivi cầm hoa hồng quỳ xuống còn thật lòng hơn nhiều."
Hứa Kha quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rất lâu sau mới khẽ nói: "Em không có tâm trạng suy nghĩ mấy chuyện này."
"Được, vậy anh sẽ đợi. Sau khi hết mười ngày nghỉ vay trước này, chúng ta kết hôn đi."
← Ch. 33 | Ch. 35 (c) → |