Mộng xưa
← Ch.09 | Ch.11 → |
Hứa Kha chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày khi cô lớn lên sẽ được gặp một người giống mình đến thế, nhất là đôi mắt của cô ta.
Cô có một đôi mắt rất to, tuy nhiên đôi mắt hai mí ấy không phải là quá sâu, như là một nét cong rất nhạt trong bức tranh thủy mặc, khi cô nhìn ra phía xa dường như đôi mắt ấy được bao phủ bởi một lớp sương mù mờ nhạt, nhưng khi cô trừng mắt to lên, đôi mắt hai mí lại rất rõ ràng, ánh mắt trong suốt sáng ngời, khẽ dao động như sóng nước.
Câu cửa miệng của Mạc Tiểu Tiểu chính là, không biết bao nhiêu người đàn ông đã bị sóng nước trong mắt cậu nhấn chìm rồi.
Còn cô gái đứng trước mặt này, một đôi mắt dường như là giống hệt với cô, bởi vì đôi đồng tử của cô màu tím nhạt trong suốt cho nên trong đôi mắt kia còn hiện ra thêm vài phần quyến rũ nữa.
"Anh, Hứa Kha và Thẩm Mộ đến này." Mạc Tiểu Tiểu nói với Mạc Tân Vũ một câu.
Mạc Tân Vũ nâng mắt lên nhìn thấy Thẩm Mộ và Hứa Kha, rõ ràng run run một chút, sau đó ôm vai cô gái dang cười hớn hở kia đi tới chỗ bọn họ.
Ánh mắt anh đầu tiên là dừng ở trên mặt Hứa Kha, nở nụ cười đầy cảm khái: "Thật là hiếm thấy, mặt mũi của Tiểu Tiểu cũng lớn đấy chứ, ngay cả Hứa Kha cũng có thể mời được."
Hứa Kha ngại ngùng mỉm cười: "Anh Tân Vũ, anh về từ bao cho nên không đi tiễn anh, bây giờ nhớ tới, thật sự có chút áy náy.
" Anh ngày hôm qua mới về."
Mạc Tân Vũ vừa cười vừa hỏi Thẩm Mộ: "Cậu về nước bao giờ thế?"
Thẩm Mộ cười cười: "Cũng khá lâu rồi."
Khi ba người nói chuyện với nhau, cô gái đứng bên cạnh Mạc Tân Vũ hình như vô cùng mất hứng, ánh mắt lạnh lùng suồng sã nhìn chằm chằm vào Hứa Kha, thần sắc cao ngạo lại lạnh lùng.
Hứa Kha bị người khác nhìn chòng chọc như vậy có chút khó hiểu, có phải cô ta không thích bị gạt ra ngoài không? Vì thế cô vội vàng nói với Mạc Tân Vũ: "Anh Tân Vũ, anh còn chưa giới thiệu đấy?"
Mạc Tân Vũ cười hì hì nói: "Đây là bạn gái anh, Chương Uyển Nhược, đây là hàng xóm của anh đấy, Thẩm Mộ và Hứa Kha."
Hứa Kha hữu hảo mà khách khí mỉm cười với Chương Uyển Nhược, Chương Uyển Nhược lại lạnh lùng không hề cười lại.
Hứa Kha cảm thấy thật kì cục, vốn là không quen biết, cô ta vì sao lại có vẻ chán ghét cô như thế? Nhìn bộ quần áo hàng hiệu kia, khí chất rất cao quý, chắc là một tiểu thư con nhà giàu. Đại tiểu thư nhiều tiền, bình thường rất không thích gặp mặt người khác, càng không cần nói đến sắc mặt, mất hứng cũng có thể bày cả lên trên mặt. Vì thế, Hứa Kha không đem sự hờn giận của cô ta để trong lòng, chỉ đem hộp quà đưa cho Mạc Tân Vũ.
"Anh Tân Vũ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, quà mua vội quá, anh đừng chê."
Mạc Tân Vũ vui vẻ ra mặt, "Vài năm không gặp đã khách khí với anh vậy rồi sao, haiz."
Anh đang định đưa tay nhận quà, Chương Uyển Nhược bất ngờ ngăn cánh tay của anh lại, nhíu mày một cái, bất mãn nhìn Hứa Kha: "Cô không biết người ta thường nói caravat, món quà thân mật thế này, phải là bạn gái hoặc là vợ mới có thể tặng sao?"
Hứa Kha lập tức ngây người.
"HƠn nữa, Tân Vũ, anh ấy cũng không dùng loại nhãn hiệu này." Cô ta khinh thường lướt qua hộp caravat, thần sắc vô cùng khinh bỉ.
Hứa Kha xấu hổ nhìn cô gái có tướng mạo rất giống mình này, thật sự không hiểu tại sao Mạc Tân Vũ lại có thể thích một người kiêu ngạo mà không biết khuôn phép như thế.
"Uyển Nhược, em nói gì thế?" Mạc Tân Vũ rất xấu hổ, chạy nhanh tới nhận lấy hộp caravat trong tay Hứa Kha, định đứng ra giảng hòa.
Thẩm Mộ lại bước lên một bước nhận lấy caravat trong tay Hứa Kha, thản nhiên nói: "Vậy đưa tôi đi. Thật đúng lúc, tôi đang định đi mua."
Không ngờ Chương Uyển Nhược lại nở nụ cười châm biếm: "A, Thẩm đại thiếu gia từ bao giờ thì thích loại đồ rẻ tiền như vậy."
Ở đây trừ Thẩm Mộ cùng Chương Uyển Nhược, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả ra. Không ngờ là hai người này quen biết nhau!
Mạc Tân Vũ kinh ngạc hỏi: "Hai người, quen nhau à?"
Thẩm Mộ khẽ gật đầu, dáng vẻ chẳng để tâm.
Chương Uyển Nhược liếc Thẩm Mộ một cái, lạnh lùng nói: "Là bạn học ởCanada."
Mạc Tân Vũ trừng mắt, "Uyển Nhược, tại sao anh chưa bao giờ nghe thấy em nhắc đến!"
Chương Uyển Nhược dùng ngữ khí châm chọc khiêu khích, hừ một tiếng: "Ai mà biết hai người quen nhau chứ, ai mà biết hai người là hàng xóm."
Hứa Kha cảm thấy Chương Uyển Nhược này vô cùng ngạo mạn, tính cách không coi ai ra gì quả thực rất không phù với tính khiêm tốn trầm lặng của người trong Mạc gia, không khỏi nghĩ thầm Mạc Tân Vũ thật không có mắt.
Mạc Tiểu Tiểu và Trương Phỉ đứng bên cạnh sắc mặt đều lộ vẻ khó chịu, có lẽ cũng rất bất mãn với thái độ của Chương Uyển Nhược.
Mạc Tân Vũ cười khổ tìm cách xuống nước, "Uyển Nhược không muốn về đây, nhưng lại bị anh cố lôi kéo về đây để tổ chức sinh nhật cho nên tâm trạng không tốt lắm."
Mạc Tân Vũ tuy rằng có vài năm sống ở nước ngoài, nhưng lại một người con trai rất bảo thủ cũng rất hiếu thảo. Tuân theo nguyên tắc "sinh con mẹ khổ", sinh nhật hàng năm nhất định phải về nước để hiếu kính với mẹ anh.
Mạc Tiểu Tiểu đứng ở một bên, đã có chút không kiên nhẫn với Chương Uyển Nhược. Cô kéo tay Hứa Kha, nói: "Tụi em lên trên lầu nói chuyện."
Hứa Kha gật đầu, định định chạy thoát khỏi Thẩm và đại tiểu thư này.
Lên tầng 2, Mạc Tiểu Tiểu vừa đóng cửa đã vô cùng phẫn nộ mà nói: "Chương Uyển Nhược thật kì lạ nha, ngày hôm qua lkhi về nhà nhìn rất ngoan ngoãn hiền lành, tại sao hôm nay lại thất thường như vậy?"
Hứa Kha cười nói: "Có phải vì lệch múi giớ không?"
"Hừm, ở đây 2 ngày rồi mà còn đổ tại lệch múi giờ, không thể vì lệch múi giờ mà thay đổi hẳn tính cách như thế được."
Hứa Kha cười cười, không nói gì.
Mạc Tiểu Tiểu vui mừng phấn khích nói: "Đúng rồi, cậu không thấy là đôi mắt cô ấy rất giống cậu sao?"
Hứa Kha gật đầu: "Cũng hơi giống, thảo nào cậu gọi tớ đến nhìn mặt cô ấy."
Ánh mắt Mạc Tiểu Tiểu nhìn Hứa Kha có vẻ cực kỳ hâm mộ nói: "Tớ cứ tưởng rằng đôi mắt này của cậu là độc nhất vô nhị, không ngờ bây giờ lại gặp thêm một người nữa. Vốn cô em chồng này định gây khó dễ cho chị dâu một chút, nhưng nhìn thấy đôi mắt cô ấy giống hệt cậu, tớ kìm lòng không được lập tức đối tốt với cô ta, không ngờ hôm nay cô ta lại thần kinh như vậy."
Hứa Kha nở nụ cười: "Haiz. Em chồng chính là khắc tinh của chị dâu." Cô không cần suy nghĩ lập tức nói ra miệng, nghĩ tới người đang ở trong nhà kia.
Mạc Tiểu Tiểu thần bí ghé sát mặt về phía cô "Lúc trước tớ bảo anh trai tớ thích cậu, cậu còn không tin, bây giờ nhìn thấy Chương Uyển Nhược, tớ càng khẳng định điều đó là hoàn toàn đúng."
Mặt Hứa Kha đỏ lên, "Cậu đừng nói linh tinh."
"Tớ có nói linh tinh đâu, anh ấy có một quyển sổ nhật kí, không dùng tới, nhưng bên trong đều là những bức ảnh chụp chung của cậu và Thẩm Mộ."
Trái tim Hứa Kha nhảy lên, cô không nhớ cô đã chụp ảnh chung với Thẩm Mộ lúc nào nữa.
"Nếu anh ấy không có ý gì với cậu thì tại sao lại dán ảnh cậu vào trong nhật kí, quang minh chính đại để ở trong phòng! Tớ chắc chắn khi nhàn rỗi anh ấy sẽ vụng trộm trốn trong phòng ngủ lấy nhật kí ra để nhìn cậu."
Hứa Kha đỏ mặt phân giải: "Tại sao cậu biết anh ấy nhìn tớ mà không phải là nhìn Thẩm Mộ."
Mạc Tiểu Tiểu đầu đầy hắc tuyến, nghiêm mặt nói: "Cậu đang nghi ngờ xu hướng giới tính của anh trai tớ?"
Hứa Kha đỏ mặt vội phủ nhận: "Tớ không có mà."
Mạc Tiểu Tiểu khó tin nhìn cô, "Trước kia cậu một chút cũng không cảm nhận được sao?"
Hứa Kha không trả lời, trước kia trong mắt cô tất cả đều là Thẩm Mộ, làm sao còn có khoảng trống mà để ý tới người khác.
Tiểu Tiểu đột nhiên nhắc tới những chuyện xưa cũ này, khiến cô có chút xấu hổ, nhanh nhẹn bưng một ly trà lên giả bộ uống trà.
"Tiểu Tiểu, Trương Phỉ thế nào?"
Mạc Tiểu Tiểu cười ha ha: "Rất tốt, rất tốt, đúng rồi, cậu thử đoán xem anh ấy làm gì?"
Hứa Kha nhớ tới anh chàng này có vẻ điềm đạm nho nhã ít nói, lại còn đeo cả kính nữa, vì thế nhanh chóng đoán thành: "Giáo sư trường Đại học? Luật sư? Nhân viên kế toán cao cấp?"
Mạc Tiểu Tiểu lắc đầu: "Bác sĩ."
"Rất được nha, trong nhà có bác sĩ rất tốt."
"Bác sĩ khoa sản."
Hứa Kha phụt nước trà trong miệng ra. Mạc Tiểu Tiểu hơi vỗ nhẹ lên sau lưng cô.
"Bởi vì nghề nghiệp của anh ấy cho nên vô số lần đi xem mắt cũng là vô số lần bị thất bại nửa chừng, cuối cùng lại bị tớ nhặt được. Kỳ thực đó là một người rất tốt, rất vĩ đại."
"Cậu thật sự có thể chấp nhận nghề nghiệp của anh ta à?"
"Tớ đến bệnh viện của anh ấy. Phòng của những vị bác sĩ khác số người đăng kí khám chữa lên tới trên dưới 100, anh ấy một mình ngồi trong văn phòng đọc báo uống trà. Những bà cô này, tình nguyện để ngày hôm sau tới khám cũng kiên quyết từ chối để anh ấy điều trị. Công việc nhàn nhã, vừa vặn sau này có thể làm rất nhiều công việc nhà, chăm sóc con cái cũng có điều kiện chăm sóc tớ tốt hơn."
Hứa Kha gật đầu cười.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Mạc Tiểu Tiểu nói mời vào.
Mạc Tân Vũ thò đầu vào phòng, "Xuống lầu ăn cơm đi."
Mạc Tiểu Tiểu cùng Hứa Kha đi xuống lầu, đi tới phòng khách.
Hứa Kha bước vào khúc quẹo của cầu thang, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thẩm Mộ và Chương Uyển Nhược đang đứng ở cùng một chỗ, khí chất hai người đều quý phái khác người, dáng vẻ kiêu ngạo, quần áo hàng hiệu khí vũ bất phàm, nhưng thật sự họ rất xứng đôi.
Nhưng hai người đứng cạnh nhau cũng không hề nói gì cả, Thẩm Mộ và Trương Phỉ đang nói gì đó, Chương Uyển Nhược khoác một chiếc áo khoác da màu xanh, kiêu ngạo đứng đó, trong tay cầm một ly rượu vang.
Không biết do cô nhạy cảm hay là suy nghĩ nhiều quá, trực giác của Hứa Kha nói rằng hai người ởCanadanhất định đã từng có cái gọi là chuyện cũ.
Kỳ thật, người chủ trì bữa tiệc sinh nhật lần này là Mạc mẹ, nhưng Mạc Tân Vũ vừa được người ta hát tặng, vừa được người ta tặng hoa, vừa được tặng quà, cả đám bạn bè anh đều nhiệt tình góp vui, khiến khuôn mặt Mạc mẹ lúc nào cũng rất vui vẻ.
Hứa Kha nhìn thấy vẻ hạnh phúc của Mạc mẹ, trong lòng cô lén lút thở dài, nhớ tới mẹ của chính mình, sức khỏe không tốt, chính bản thân cô lại không cách nào để chăm sóc cho bà tốt hơn, so với Mạc Tân Vũ, thật sự cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Có đôi khi, một trái tim hiếu thảo cũng cần phải có sự chèo chống của tiền bạc. Trước kia, lúc hai mẹ con cô bước vào khu biệt thự Vinh Để, cũng không hề cảm nhận được sự quan trọng của đồng tiền, nhưng bây giờ, càng lớn thì cảm nhận đó với cô càng rõ ràng. Vô cùng mong muốn mua được một căn nhà để đưa mẹ cô tới ở cùng.
Sau khi bữa dạ tiệc kết thúc, Mạc Tiểu Tiểu đưa Trương Phỉ về nhà, đang định tiện đường đưa Hứa Kha về luôn, Thẩm Mộ lại nói: "Hứa Kha, cha anh để lại một chút đồ muốn gửi cho mẹ em, em đến nhà anh một lát lấy về nhé."
Hứa Kha ngạc nhiên, Thẩm Tiếu Sơn đã qua đời nhiều năm như vậy rồi, tại sao hôm nay lại đột nhiên lại xuất hiện một chút di vật còn lại? Là cái gì đây?
Cô nói tạm biệt với người của Mạc gia, theo sau Thẩm Mộ đi vào Thẩm gia.
Khoảnh khắc bước vào cánh cửa lớn kia, một hình ảnh rất rõ ràng đột nhiên chạy vào đầu cô, đó là hình ảnh lần đầu tiên hai mẹ con cô tới đây, anh đứng ở chỗ quẹo trên hàng lang đó, từ xa xa nhìn cô.
Trí nhớ của cô lập tức ngưng trệ.
Đi qua mảnh sân rộng rãi, anh đi đến chỗ quẹo hành lang, bật đèn lên, quay đầu cười nhẹ với cô. Ánh đèn ôn hòa, nụ cười của anh, giống như một tia ánh sáng yếu ớt bị sự u tối che đi, cô vô cùng hoảng sợ, cảm giác hệt như vài năm về trước.
Khi đó, Thẩm Tiếu Sơn khỏi bệnh trở về nhà, vô cùng thuận hòa với người vợ mới cưới là mẹ cô, còn anh có sự phong lưu của tuổi trẻ sự yêu thích của anh với cô càng ngày càng tăng lên.
THời gian ba năm tươi đẹp qua nhanh như một giấc mơ, anh ra nước ngoài, Thẩm Tiếu Sơn qua đời, mẹ ruột anh trở về từ nước ngoài đuổi hai mẹ con cô ra khỏi Vinh Để, chỉ trong nháy mắt lại có thể xảy ra một biến cố bất ngờ đến như vậy.
Ẩn rất sâu sau khoảnh sân là một giấc mộng của cô, nhưng đến giờ chỉ còn là "người đi nhà trống".
Đi vào trong phòng, bụi năm tháng phủ đầy bay thẳng vào mặt hai người. Cách sắp xếp trong phòng không có gì khác biệt so với 6 năm trước.
Kí ức dường như vẫn dừng lại ở nơi này, chỉ là đang chờ cô đến để mở nó ra. Cô đột nhiên cảm nhận được từ trong đáy lòng mình có một vài thứ bắt đầu sống lại, theo gió mà cuộn lên.
Con người vào đêm khuya luôn có vẻ cảm tính và yếu ớt hơn. Cô cúi đầu, không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ đang xúc động của cô.
Anh đi vào phòng đọc, mở cửa sổ trong phòng ra, ngoài cửa sổ là một mảnh đất trống chỉ có cỏ dại. Làn gió muộn mát lạnh thổi người cô, cũng thổi qua cả người anh. Trong hơi thở của anh có mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô nhớ rõ khi anh còn trẻ, không hề hút thuốc lá.
Anh từ trên giá sách cao cao lấy xuống một cái hộp, đưa cô.
"Cái này anh tìm thấy khi thu dọn phòng."
Cô đón lấy chiếc hộp, chậm rãi mở ra.
Trong chiếc hộp có hai đồ vật im lặng nằm ở nơi đó, cánh tay cô đng đỡ lấy chiếc hộp, đột nhiên cái mũi chua xót, cuối cùng nước mắt vẫn thể nén nổi mà thuận thế chảy xuống.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |