Ái muội
← Ch.08 | Ch.10 → |
Anh đem cô ôm chặt trước ngực, giống như muốn dùng đến sự chiếm hữu để chứng minh một điều gì đó.
Hứa Kha vừa thẹn vừa gấp gáp, dùng sức nhích ra một chút, nhưng lại không thể nhích ra được, vì thế thẹn quá hóa giận cô dùng chiếc thìa trong tay gõ gõ vào lưng anh.
Thìa mới được lấy ra từ trong nồi đúc, nhiệt độ còn rất nóng, Thẩm Mộ dường như run rẩy một chút, đôi tay buông lỏng ra một chút.
Hứa Kha nhanh nhẹn đẩy anh ra, không ngờ vừa mới quay người, bị trượt chân cho nên cô nhào về phía trước.
Đôi tay Thẩm Mộ nhanh nhẹn đón được cô, thấp giọng cười nói: "Trên mặt đất có chút cháo, sợ em giẫm lên, cuối cùng em vẫn cứ giẫm lên."
Hứa Kha cúi đầu xuống, ban nãy khi chiếc thìa bị rơi xuống, làm cho chút cháo trong thìa cũng bị bắn tung tóe lên trên sàn nhà, cô vừa vặn lại giẫm lên chúng. Kể cả là như thế, cô vẫn có chút tức giận, có lòng tốt nhắc nhở cũng không cần thiết nhanh chóng dùng hay cánh tay ôm lấy cô thế chứ, nhắc nhở một câu thì được rồi.
Thẩm Mộ nhìn mu bàn tay một chút, đưa dấu đỏ hồng trên đó đến trước mắt cô, thở dài nói: "Độc ác quá đi."
Hứa Kha liếc mắt một cái, không chút áy náy.
Thẩm Mộ thổi thổi mu bàn tay, hỏi: "Có kem bôi bỏng không?"
Hứa Kha tức giận lườm anh một cái, "Con gái cũng không có yếu ớt như anh vậy đâu, bôi một chút kem đánh răng lên là được rồi."
Nói xong, cô đi vào nhà vệ sinh, trong gương nhìn thấy anh đang chăm chú nhìn cô.
Cô có chút không được tự nhiên, nhét tuýp kem đánh răng vào trong tay anh.
Anh nhận lấy tuýp kem đánh răng nhưng lại không vội thoa lên tay, ngược lại chỉ nhấc cánh tay, đem một chiếc bàn chải đánh răng trong chiếc cốc giấy ở trước bồn rửa mặt, thuận thế ném vào thùng rác.
Hứa Kha liền tức giận nói: "Anh làm gì vậy?"
"Anh ta không phải đã đi rồi sao, em định để nó ở đây chờ lần sau anh ta tới dùng tiếp hả?"
Hứa Kha cảm thấy dù cho tính kiềm chế của cô có tốt đến thế nào, cũng không thể để mặc anh cứ trêu đùa mãi như vậy. Anh dựa vào cái gì mà áp đặt tính sạch sẽ của anh lên cô? Kể cả chuyện nội y lần trước hay là chuyện bàn chải đánh răng lần này, anh quá tự tiện, anh nghĩ anh là gì của cô chứ?
Cô đang định nổi bão, đột nhiên cửa lớn bị đẩy ra.
Hứa Kha và Thẩm Mộ cùng lúc quay đầu lại nhìn thấy Lâm Dao đang ngạc nhiên đứng ở cửa.
Thẩm Mộ đi ra ngoài đầu tiên, Hứa Kha xấu hổ nhìn Lâm Dao, không biết phải giái thích thế nào về sự tồn tại của Thẩm Mộ ở đây.
"Thẩm tiên sinh, sao anh lại tới đây?" Vẫn là Lâm Dao mở miệng nói chuyện trước, cô ấy nhìn qua thì không hề tức giận mà còn rất vui vẻ, dường như không để tâm lắm.
Thẩm Mộ quay đầu nhìn lướt qua Hứa Kha, thản nhiên nói: "Tôi tìm Hứa Kha có chút việc, gọi điện thoại cô ấy không bắt máy, đành phải đến đây một chút."
"Lâm Dao, em tiếp chuyện Thẩm Mộ nhé, chị đi nấu cơm." Hứa Kha nhân cơ hội thoát thân đi vào phòng bếp, đóng cửa lại.
Cô mở di động ra, gửi cho Lâm Ca một tin nhắn.
"Anh ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, em thì sao?"
"Đang nấu ạ."
Một lát sau Lâm Ca mới gưuir lại cho cô một tin nhắn.
"Vừa rời đi đã rất nhớ em rồi."
Khóe môi Hứa Kha vui vẻ mỉm cười, bắt đầu xào rau.
Một lát sau, cô bưng mâm thức ăn đã nấu xong ra ngoài, khi mở cửa phòng bếp ra chỉ thấy Lâm Dao đang thân thiết hỏi Thẩm Mộ: "Tay anh làm sao vậy?"
"Hứa Kha đánh."
Mâm thức ăn trong tay Hứa Kha suýt chút nữa rơi xuống đất.
Lâm Dao sửng sốt: "Thẩm tiên sinh thích nói đùa quá nhỉ?"
"Không đâu, không tin cô hỏi Hứa Kha đi." Thẩm Mộ quay đầu, hất hất cằm về phía Hứa Kha.
Hứa Kha vừa xấu hổ, vừa bực mình, rất muốn tìm một miếng băng dính dính cái miệng của anh vào.
Ánh mắt nghi hoặc Lâm Dao nhanh chóng bắn về phía cô.
Hứa Kha nhanh chóng giải thích: "Chẳng may thôi."
Thẩm Mộ thanh thanh cổ họng nói: "Tôi cảm thấy là cố ý."
Hứa Kha cảm thấy ngọn lửa nhỏ trong lòng mình lại bắt đầu bốc cháy mạnh mẽ, anh đang khiêu chiếu với giới hạn của cô.
Thật may, điện thoại của cô rất đúng lúc đổ chuông, kéo lí trí của cô lại.
Cô đặt mâm xuống bàn, lấy di động ra, thì ra là Mạc Tiểu Tiểu.
"Hứa Kha, hôm nay là anh trai sinh nhật tớ, cậu tới đi chơi đi, thuận tiện đến gặp bạn trai mới của tớ và bạn gái mới của anh trai tớ, cho cậu mở rộng tầm mắt!"
"sao thế?"
Mạc Tiểu Tiểu giấu giấu giếm giểm không chịu nói, tiếp tục thúc giục cô: "Cậu đến rồi sẽ biết, đến nhanh nhé!"
Nếu là bình thường, Hứa Kha nhất định sẽ khéo léo mà từ chối, nhưng hôm nay, cô thật sự không muốn đối diện với Thẩm Mộ, trốn ra ngoài thực sự là một lựa chọn không tồi.
Khu biệt thự Vinh Để, một khu đất rộng chỉ có hai cái. Mạc gia và Thẩm gia cùng ở đó, tuy rằng đều có sân vườn độc lập nhưng cũng coi như là hàng xóm. Sau khi Hứa Kha đi theo mẹ chuyển đến Thẩm gia, rất nhanh chóng đã trở thành bạn thân của Mạc Tiểu Tiểu, cũng có chút quen biết Mạc Tân Vũ. Nhưng từ khi rời khỏi khu biệt thự Vinh Để, cô đã không còn đến nhà của Mạc Tiểu Tiểu nữa, là sợ gặp Thẩm Mộ hay là sợ nhớ lại những chuyện cô, cô cũng không rõ.
Hứa Kha ngắt điện thoại nói với Lâm Dao: "Mạc Tiểu Tiểu mời chị đến ăn cơm, em và Thẩm Mộ cứ từ từ mà ăn nhé. Chị đi trước."
Nói xong, cô tháo tạp dề xuống, vội vàng lấy áo khoác treo phía sau cửa đi ra ngoài, trong lòng có một loại cảm giác rát thoải mái như trút được gánh nặng.
Không ngờ, Thẩm Mộ lập tức đi theo, "Anh đi cùng em."
Hứa Kha kinh ngạc, quay đầu hỏi: "Không phải anh muốn ăn cháo sao?"
Thẩm Mộ hơi híp mắt lại, "Ờ, ăn cháo chỉ là cái cớ thôi."
Lời nói đầy hàm ý như vậy cứ thế nói trắng ra, nhất thời làm cho trái tim Hứa Kha nhảy dựng lên, sau đó không thể báo trước đập nhanh.
Cô thật sự không dám hỏi thêm, cũng không dám nhìn ánh mắt của Lâm Dao, vội vàng đi xuống dưới lầu, sợ chỉ cần ở đó thêm một phút nữa, Thẩm Mộ lại không giữ được miệng mà nói ra những lời long trời lở đất để Lâm Dao nhìn ra sơ hở.
Lâm Dao đi tới cửa, khách khí nói: "Thẩm tiên sinh có rảnh lại tới nữa nha."
Thẩm Mộ thản nhiên ừ một tiếng, đi ngay sau Hứa Kha xuống lầu.
Hứa Kha đi thẳng xuống tầng một, xoay người lại tìm Thẩm Mộ tính sổ
"Anh từ khi nào thì thích nói thật như thế? Anh cố ý phải không?"
Thẩm Mộ đứng trong mái hiên, im lặng nhìn cô, không có ý định giải thích.
Đèn cảm ứng đột nhiên tắt ngúm. Trong bóng đêm, nhìn không rõ vẻ mặt của anh, chỉ mơ hồ nhìn thấy thân ảnh cao gầy, mang theo một loại hương vị ám muội, khiến người ta không thể suy nghĩ thêm nữa.
Sự im lặng của anh càng khiến Hứa Kha buồn bực, anh bây giờ càng thích trêu đùa cô hơn cả trước đây.
Cô tức giận xoay người quay đi, bỗng nhiên nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp ôn hòa.
"Bây giờ, anh cảm thấy nói thật vẫn là tốt hơn. Nếu nói ra một câu dối trá thì sau đó sẽ phải nói dối thêm vô số điều cho phù hợp với câu nói dối ban đầu kia, sau đó dần dần sẽ không còn phân biệt được đâu là thật đâu là dối, rồi sau đó nữa..." Anh dừng lại một chút, "Lừa dối cả chính bản thân mình."
Ngữ khí của anh mang theo một loại xúc cảm, trong màn đêm, dường như có một làn nước xuyên về những câu chuyện trước đây, khiến nơi sâu thẳm trong lòng cô đột nhiên xúc động.
Cô không muốn nghĩ nhiều về những ý tứ trong lời nói của anh, vội vàng đi ra khỏi mái hiên.
Trong ngõ không thấy có xe của anh, cô thuận miệng hỏi: "Hôm nay anh không đi xe à?"
"Có, đỗ ở ngoài đường."
"Tại sao không cho vào đây?"
Thẩm Mộ thở dài, "Một chiếc xe ba bánh chở than chặn đường."
Hứa Kha buồn cười.
"Em đi nhanh vậy cẩn thận trượt chân đấy."
Hứa Kha không để ý tới anh nữa, thầm nghĩ muốn đi nhanh ra khỏi ngõ một chút, rồi mỗi người đi một ngả.
Rất nhanh đã ra khỏi ngõ, Hứa Kha nhanh chóng nhìn thấy một chiếc Porsche đỗ ở lề đường, đèn đường vừa vặn chiếu lên xe. Trên thân xe màu đen có dán một tờ giấy trắng nhẹ nhàng bay phấp phới trong gió đêm, vô cùng thu hút.
Hứa Kha rốt cục không nhịn được, phụt cười ra tiếng.
Thẩm Mộ bất đắc dĩ lắc đầu, "Cảnh sát thật chuyên nghiệp."
Hứa Kha cười cười xoay người, cảm thấy những buồn phiền trong lòng tối nay đã biến mất hết. Từ nhỏ, mẹ cô đã nói cô là người không biết hận thù, cô trước kia không có cảm giác gì, nhưng sau này mới phát hiện ra mình chính là con người như thế.
"Anh chở em đi."
"Không cần." Cô nhanh nhẹn chối từ, chạy nhanh đi, cô không muốn cho anh biết hôm nay cô tới Vinh Để, tới một nơi cách nhà anh rất gần.
Đột nhiên, cả người cô giật lên, suýt nữa ngã sấp xuống, cúi đầu xuống vừa vặn nhìn thấy, phát hiện gót giầy bị mắc vào khe hở nhỏ của đường ống nước.
Thẩm Mộ xoải bước đi tới, "Làm sao vậy? Trẹo chân à?"
Khuôn mặt Hứa Kha nóng lên, vừa nhìn thấy nụ cười của anh, chính mình cũng thấy lúng túng.
Cô đang định xoay người lại rút đôi giày ra thì đã có một đôi tay nhanh hơn cô một bước, đặt trên mắt cá chân của cô.
Nhiệt độ cảu lòng bàn tay ấy vô cùng thoải mái, dường như có thể xuyên qua da thịt mà dũng mạnh tiến vào từng dòng huyết mạch, trái tim cô nhảy lên, chưa kịp nói gì, Thẩm Mộ đã nắm lấy mắt cá chân cô kéo mạnh lên, giày thì được kéo ra, nhưng gót giày thì ở lại trong khe hở đó. (:D)
Thẩm Mộ cười đến mức bả vai cũng run lên.
Mặt Hứa Kha nóng bừng, bất đắc dĩ nhìn hai chiếc giày một cao một thấp, do dự không biết nên về nhà đổi đôi khác hay là đi mua một đôi mới?
Thẩm Mộ đột nhiên ẵm cô lên tay, Hứa Kha vừa sợ vừa xấu hổ, giãy dụa: "Anh làm gì đó? Thả tôi xuống."
Thẩm Mộ ôm chặt cô, thấp giọng cười nói: "Nếu em không muốn đến cuộc hẹn trong tình trạng thế này thì phải đi mua một đôi giày trước."
Nói xong, đặt cô vào trong xe, sau đó thuận thế vòng tay qua vòng eo thắt dây an toàn cho cô.
Cô dựa vào phía ghế nhưng cảm giác lại như đang được dựa vào cơ thể anh. Vẻ nhìn nghiêng của anh thật đẹp, gần ngay trước mắt, nhưng cô lại không có dũng khí nhìn trộm anh như năm đó, cả cơ thể đều cứng ngắc.
Sau khi xe chạy đi, Hứa Kha nửa ngày cũng chưa thoát khỏi xấu hổ, dường như ở trước mặt anh vĩnh viễn không thể nào thoát ra khỏi sự bối rối.
Thẩm Mộ im lặng trong chốc lát mới nói: "Căn nhà ở Lục Đảo rất đẹp, hoàn cảnh cũng rất tốt, bốn phía lân cận đều là các khi biệt thự, duy nhất chỉ có một điều khá bất tiện chính là cách trung thâm thành phố xa quá. Lúc ấy có tin đồn có một tuyến đường xe điện ngầm đang được sửa chữa ở nơi cách Lục Đảo không xa, Trương Dương lập tức mua 10 căn nhà ở Lục Đảo để đầu tư. Không ngờ, mới mua nhà được không bao lâu, xe điện ngầm đột nhiên đổi tuyến đi. Vì thế, số nhà ở lục đảo lâm vào một tình trạng bất lợi. Kẻ có tiền thì ngại diện tích nhỏ chi bằng mua thẳng ở khu biệt thự lân cận còn hơn. Thị dân bình thường thì lại không muốn mua nhà ở xa như vậy, không có phương tiện giao thông để đi làm. Cho nên, số nhà ở Lục Đảo, TRương Dương phải nhanh chóng bán đi. Nếu em bỏ lỡ, thật sự rất đáng tiếc."
Hứa Kha im lặng rất lâu mới chậm rãi nói: "100 vạn đối với các anh mà nói có lẽ còn không đủ để một chiếc xe, nhưng đói với một số người mà nói sống hết đời cũng chưa chắc đã có được. Lúc tôi đi xem căn nhà đó thực sự rất động tâm. Nhưng nhìn chiếc che của Trương Dương là Hummer, trong lòng tôi đoán chắc đây không phải trò đùa. Anh ta có nhiều tiền như vậy, hẳn là sẽ không cần thiết phải nhanh chóng bán nhà đi. Khiến cho tôi và Lâm Ca ngồi tính toán tiền rất khó nghĩ."
Thẩm Mộ im lặng không nói gì, có đôi lúc chỉ nghiêng đầu nhìn cô, dường như có rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng im lặng chính là phương pháp tốt nhất.
Xe đi ngang qua một trung tâm mua sắm trên đường Hướng Dương, Thẩm Mộ mở cửa xe, cười cười nhìn cô.
"Em muốn anh bế em hay là cõng em vào đây?"
Mặt Hứa Kha nóng rực, đôi chân trần nhảy xuống xe, may quá vẫn còn một đôi tất chân ở trên chân cô.
Nhiên viên bán hàng ở quầy bán giày dưới lầu một nhanh chóng nhiệt tình đón lấy cô, ánh mắt quét qua đôi chân cô.
Hứa Kha thật sự chưa bao giờ lại cảm thấy xấu hổ đến thế, gương mặt ửng đỏ cố gắng duy trì sự bình tĩnh tự nhiên.
Thẩm Mộ bĩu môi, "Em ngồi trên ghế đi, để anh chọn cho."
Hứa Kha lúc này thực sự không có tâm trạng đi chân trần để chọn giày, thuận miệng nói: "Lấy tạm một đôi là được."
Thẩm Mộ đứng ở trước quầy, chỉ vào một đôi giày nói: "Đôi này, cỡ 36."
Cô giật mình, anh còn nhớ rõ cỡ giày của cô sao?
Rất nhanh, một đôi giày da mịn màu vàng cháy đặt ở trước mũi chân Hứa Kha, giày bệt.
Hứa Kha cởi tất chân đang định đi thử, Thẩm Mộ đột nhiên ngồi thấp xuống, nắm lấy chân cô.
Trái tim Hứa Kha đột nhiên nhảy dựng lên, sắc mặt trong khoảnh khắc đỏ rực.
Tay anh chạm vào bàn chân cô một chút rồi nói: "Trước đây em không có vết chai ở chỗ này, sau này đừng đi giày cao gót nữa."
Dáng người anh rất cao, trước kia để có thể tương xứng với anh cô bắt đầu tập luyện đi giày cao gót, sau nó lại biến thành thói quen. Một thói quen được nuôi dưỡng vì một người, đáng tiếc, sau rồi lại để cho người khác nhìn.
Cô không hiểu lại có chút buồn bã, càng không hiểu sao lại căng thẳng, những lúc anh tỏ ra chăm sóc quan tâm thì cô lại cảm thấy trái tim mình rất đau. Một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng, cô nhanh chóng ngăn cản anh tự xỏ đôi giày vào chân. Bàn tay sờ vào trong túi xách mới phát hiện ra một điều, vội vàng rút tay ra, trừ hơn mười đồng tiền thừa khi đi chợ trong túi xách cô chỉ có thẻ ngân hàng và vé tháng xe buýt.
"Anh trả cho tôi đi, sau này tôi trả lại cho anh." Cô chịu đựng, quên đi, tối nay đã có quá nhiều chuyện rồi, không cần thiết phải thêm chuyện này nữa.
Thẩm Mộ cười cười, đi quẹt thẻ. Sau đó đem tới đưa cô.
"Nhớ rõ phải trả anh nhé."
Hứa Kha nhìn ra lên. 2699, đau lòng đến mức chỉ biết cắn răng, không ngờ anh lại chọn một đôi đắt tiền như vậy.
Quên đi, đã mua rồi thì thôi đi. Trái tim cô lại đập mạnh nói với Thẩm Mộ: "Tôi còn muốn đi lên tầng 2 mua quà."
Trên tầng 2, cô mua một chiếc caravat ở quầy bán quần áo nam, ý bảo Thẩm Mộ quẹt thẻ.
Không ngờ Thẩm Mộ lại bất động!
Anh gác chân ngồi trên ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực, không chút để ý nói: "GIới hạn của anh không lớn như em tưởng vậy đâu, thay em mua quà cho một người đàn ông khác."
Người bán hàng lập tức kinh ngạc nhìn Hứa Kha, giống như đang xem phim trên truyền hình.
Hứa Kha vô cùng xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng, trừng mắt nói với Thẩm Mộ: "Tôi nói rồi, coi như anh cho tôi mượn."
Thẩm Mộ nhíu mày: "Tặng ai?"
Hứa Kha đành phải nói rõ: "Mạc Tân Vũ."
Thẩm Mộ nở nụ cười "Em phải nói sớm chứ."
Hứa Kha nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng anh. Sau này đi ra khỏi cửa dù có quên đi giày cũng không thể quên mang tiền.
Sau khi lên xe, Thẩm Mộ hỏi: "Có phải em muốn đến nhà Mạc Tiểu Tiểu không?"
Hứa Kha mơ hồ miễn cưỡng ừ một tiếng.
Thẩm Mộ cười, liếc mắt nhìn cô một cái, xe chạy như bay.
Đi qua lục đảo sơn trang, Hứa Kha không kìm lòng được mà nhìn vào trong tiểu khu, một khu nhà không cao lắm có những ngọn đèn sơ sài.
Nửa phút sau, đã đến biệt thự Vinh Để.
Hứa Kha xuống xe, nói tiếng cám ơn với Thẩm Mộ, rẽ sang bên trái, đi nhà của Tiểu Tiểu.
Thẩm Mộ cũng đi theo phía sau.
Hứa Kha lập tức căng thẳng quay đầu lại: "Anh định làm gì?"
"Anh cũng đi."
Hứa Kha chán nản: "Sao anh lại đi theo tôi?"
Thẩm Mộ cười nói: "Em thật là người không biết phải trái. Anh và Tân Vũ là bạn từ thuở nhỏ, qua đây thăm anh ta cũng không phải là quá đáng chứ?"
Hứa Kha không nói gì, cảm thấy ngày hôm nay thật khó chịu.
Sau khi người giúp việc mở cửa ra, đã thấy trong sân vô cùng náo nhiệt, bóng đèn mắc xuyên qua các lùm cây, cư thì ra là một bữa tiệc nhỏ ngoài trời.
"Hứa Kha!"
Mạc Tiểu Tiểu kéo theo một người đàn ông vội vàng chạy tới.
"Đây là Trương Phỉ."
Hứa Kha nhìn tên "Trương Phi" vừa điềm đạm nho nhã vừa yên tĩnh lặng lẽ này phụt cười ra tiếng. (Trương Phi và Trương Phỉ là hai từ phát âm giống nhau)
Nụ cười của Thẩm Mộ rất kín đáo, khẽ gật đầu với Trương Phỉ.
Mạc Tiểu Tiểu kích động kéo tay Hứa Kha, "Mau nhìn cô gái đứng bên cạnh anh trai tớ kìa, đó là bạn gái mới của anh ấy đấy."
Hứa Kha nhìn theo cánh tay chỉ của Mạc Tiểu Tiểu, đột nhiên ngẩn người.
Nụ cười của Thẩm Mộ cứng lại.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |