Lý thị sinh con
← Ch.059 | Ch.061 → |
Ngọc phủ, Đông viện.
Bọn người làm chạy tới chạy lui, vô cùng bận rộn, mệt muốn hộc máu, đều chỉ vì tìm cho chính thất phu nhân Ngọc gia một bà mụ giỏi.
Bình thường, chỉ cần trước khi sinh một tháng mời bà mụ đến nhà là được, nhưng vì Lý thị mang thai chưa được 8 tháng, cách ngày sinh còn xa, nên bà mụ dự định vẫn còn đang ở nhà khác đỡ đẻ, trong phủ không có bà mụ chờ sẵn, đành phái người đi khắp kinh thành tìm.
Chẳng biết có phải do Lý thị sinh con trúng ngày đại cát đại lợi hay không, mà tìm khắp kinh thành, đừng nói là bà mụ giỏi nhất, chỉ cần là bà mụ có chút kinh nghiệm cũng đã bị người mời đi. Cuối cùng thật sự hết cách, lão phu nhân mới nhớ ra, chẳng phải bên phủ của Phủ Viễn tướng quân đang có rất nhiều thai phụ chờ sinh hay sao? Nhất định là có rất nhiều bà mụ chờ sẵn! Liền kêu người đến phủ Phủ Viễn tướng quân tìm.
"Tiện nhân Như Ca kia, dám đối với ta như vậy! Ta nhất định không tha cho nó!"
"Người trong phủ đều chết hết rồi sao? Bà mụ đâu rồi?"
"Ai u, đau chết mất!"
.........
Lý thị nằm trên giường, gào khóc thảm thiết, bấm chặt tay Hồ ma ma tạo thành từng vết xanh xanh tím tím. Hồ ma ma không có cách nào khác, chỉ có thể cắn khăn tay chịu đựng. Lòng thầm gào bà mụ mau mau đến đi, nếu không chẳng biết còn phải chịu tội tới lúc nào nữa!
Lão phu nhân Trịnh thị một lòng nghĩ sớm chút nhìn thấy cháu đích tôn, ở phòng ngoài Đông viện chờ đợi, nội tâm cứ như có lửa đốt, Lý thị còn cách ngày sinh dự kiến đến một tháng, giờ sinh sớm, không biết có ảnh hưởng gì đến đứa bé không. Người đi mời bà mụ lại chưa về.
Qua một hồi, nghe Lý thị càng gào to hơn, lão phu nhân cắn răng dẫn Thất ma ma vào phòng, chuẩn bị tự mình đỡ đẻ cho Lý thị, nào ngờ mới vừa ngồi xuống bên người Lý thị, liền bị Lý thị trong cơn đau đớn một cước đá văng ra, làm mắt lão phu nhân nổ đóm đóm, được người khác nâng ra ngoài.
Náo loạn hồi lâu, trời đã tối, quản gia Lưu Toàn rốt cuộc cũng tìm được một bà mụ vừa đỡ đẻ cho nhà khác xong đến, bên này vì tiêu hao quá nhiều sức, Lý thị cũng không huyên náo dữ nữa. Bà mụ tiến vào, sờ sờ bụng Lý thị, liền bắt đầu giúp Lý thị sinh.
Trong Nhàn Nguyệt Các, Liệt thị nghe tin Lý thị sắp sinh thì thầm lo sợ. Lý thị náo loạn ở Nhàn Nguyệt Các mới bị sinh non, nếu thật sinh không thuận lợi, Như Ca khó thoát rồi. Còn chưa bước vào cửa nhà chồng, nếu truyền ra việc không hay, đến nhà chồng sẽ bị coi thường.
Như Ca thấy bộ dáng hoảng hốt của Liệt thị, đại khái cũng đoán được. Kỳ thật, cứ cho là không có chuyện hôm nay, ngày sau Lý thị sinh cũng không dễ dàng, lúc đầu thân thể Lý thị coi như đầy đặn, qua nửa năm bồi bổ không ngừng, so với Hoa ma ma cũng chẳng xê xích bao nhiêu. Hơn nữa bụng to đến vậy, đã khó càng thêm khó. Vốn Lý thị sống chết gì không liên quan đến mình, chỉ là Lý thị ở Nhàn Nguyệt Các xảy ra chuyện, liền thành phiền toái không nhỏ. Vì vậy cho người gọi quản gia Lưu Toàn đến nhắc nhở một tiếng, tìm một đại phu chờ sẵn, tránh Lý thị có gì bất trắc.
Lưu Toàn nghe vậy, lại thấy tình hình ở Đông viện, không dám chậm trễ, phái người đi tìm một vị đại phu về.
Về phần Ngọc Chính Hồng, vừa bước ra cửa Bộ Hộ liền nghe người làm chờ sẵn bẩm báo Lý thị sắp sinh, lập tức chạy về Ngọc phủ. Nghe người Đông viện kể lại, thầm hận Liệt thị và Như Ca không hiểu chuyện, vào lúc quan trọng này sao có thể để người ta chỉa kiếm vào Lý thị!
Ngọc Chính Hồng đi tới Đông Viện, thấy mẫu thân mình ngồi ở hành lang, đang được Giang di nương xoa bóp eo, thấy mình vào, nhưng có vẻ mệt mỏi không muốn nói. Ngọc Chính Hồng hành lễ với mẫu thân xong, liền ngồi đợi trưởng tử ra đời.
Liệt thị ở Nhàn Nguyệt Các đứng ngồi không yên, cuối cùng dẫn theo Như Ca đến Đông viện xem thế nào. Vừa bước vào Đông viện, liền thấy Ngọc Chính Hồng quắc mắt nhìn trừng trừng mình và nữ nhi, bất quá đoán chừng là kiêng kỵ thân phận hiện tại của Như Ca nên không phát tác.
Bên ngoài không khí nặng nề, trong phòng không khí lại là quỷ dị. Lần này Lý thị sinh là lần thứ 3, theo lý không đến mức khó vậy, nhưng bà mụ đã tốn hết sức đứa bé còn chưa ra, ngược lại ra một khối mỡ cực lớn, máu chảy rầm rầm, hiển nhiên không sinh là không được, chỉ có thể gọi lão đại phu đại đợi ở bên ngoài vào. Lão đại phu cũng tính là nhanh nhẹn, bắt mạch xong, liền viết một phương thuốc cầm máu, cho người đi sắc, rồi để Lý thị ngậm một miếng nhân sâm lấy sức.
Hồ ma ma tự mình sắc thuốc cho Lý thị uống, lại đút Lý thị ăn một ít đồ bổ sung thể lực, miệng không ngừng khích lệ.
"Phu nhân, tiểu thiếu gia đang trong bụng, phu nhân cố lên!"
"Chờ sinh được trưởng tử rồi, chúng ta lại nghĩ biện pháp xử lý bọn tiện nhân kia!"
.........
Hình như lời Hồ ma ma có chút tác dụng, Lý thị cắn răng lại bắt đầu rặn.
Mọi người bên ngoài đợi đến 1 canh giờ, rốt cuộc trong phòng truyền ra tiếng trẻ con khóc, mặc dù không tính là vang, nhưng Ngọc Chính Hồng vẫn nghe rất rõ ràng, không khỏi hưng phấn xoa xoa tay, trên mặt lão phu nhân cũng lộ ba phần vui sướng.
Qua một lúc lâu, bà mụ run run rẩy rẩy đi ra, sắc mặt trắng bệch, như nhìn thấy quỷ.
"Sao rồi? Bé trai phải không?"
"Phải không?"
Đang chìm trong hưng phấn Ngọc Chính Hồng hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của bà mụ, chỉ lo hỏi giới tính của đứa bé.
Bà mụ bị Ngọc Chính Hồng nắm lắc, sửng sốt hồi lầu, mới đáp lại: "Đúng vậy, chỉ là...."
"Chỉ là cái gì?" Thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của bà mụ, Ngọc Chính Hồng và lão phu nhân đều nóng ruột.
"Ai....... Các vị tự xem đi, ta làm bà mụ gần nửa đời, lần đầu tiên nhìn thấy...... hài tử như vậy." Nói xong, ngay cả tiền thưởng cũng không dám muốn, bà mụ liên tục nói cáo từ.
Nhìn bà mụ chạy trối chết, Như Ca thầm nghĩ: bình thường, sau khi đỡ đẻ xong, bà mụ sẽ ở lại chờ chủ nhà cho tiền thưởng, bà mụ này lại chạy trối chết, xem ra quả nhiên đứa bé kia có chút khác thường như mình đã phỏng đoán.
Ngọc Chính Hồng và lão phu nhân nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu. Cuối cùng lão phu nhân nhịn khôngđược, vừa định mang theo Thất ma ma vào trong nhìn thử, liền nghe tiếng trẻ khóc thê lương, còn có tiếng kêu của Hồ ma ma, mấy người cả kinh, chạy vào, ngay cả Ngọc Chính Hồng vốn nên kiêng kị cũng chạy theo.
Vừa vào phòng, một mùi máu tươi nồng nặc xông đến, đến gần thì thấy lẽ ra nên ở trên giường nghỉ ngơi, lúc này Lý thị lại đang ngồi bên chậu đồng, gắt gao bóp cái gì đó, mà Hồ ma ma đã sợ đến ngây người.
Mấy người nghe kỹ, tiếng khóc yếu ớt của trẻ con truyền ra từ chậu đồng! Lão phu nhân gấp hô to: "Lý thị, phụ nhân độc ác này, ngươi đang làm gì!"
Nghe lão phu nhân kêu, Ngọc Chính Hồng tựa hồ cảm thấy gì đó, đi lên trước đá văng Lý thị ra.
Vừa sinh xong, sức lực cạn kiệt, bị đạp một cước, Lý thị liền hôn mê bất tỉnh.
Thấy vậy, Thất ma ma đi nhanh đến, ôm đứa bé ra khỏi chậu đồng. Tò mò mở tấm khăn ra, vẻ mặt cổ quái.
"Thất ma ma, sao vậy, còn không mau thay tã sạch cho đứa bé....... ." lão phu nhân còn chưa nói xong, Thất ma ma đã đặt đứa bé lên giường, mở tâm khăn bố ra. Khăn vừa rơi ra, mấy người đều khiếp sợ, dù là người đã gặp qua nhiều quái chứng như Như Ca cũng sửng sốt.
Chỉ thấy đứa trẻ, bên phải có hai cánh tay, chân thì một lớn một nhỏ. Chân bên trái chỉ lớn bằng một phần ba chân bên phải. Có lẽ là vì vừa bị Lý thị bóp cổ, mặt đứa bé tím bầm, giãy giụa hai cái, liền bất động.
Thất ma ma đánh bạo vươn tay đến mũi đứa trẻ dò thử, liền sợ đến mức quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: "Lão phu nhân, tiểu thiếu gia....... . đi rồi!"
"Tổn thọ đó!" Nguyên bản đang đờ người, lão phu nhân nghe vậy hô to mộtt iếng, trợn ngược hai mắt, té xỉu.
"Nương sao vậy? Nương!" Thấy mẫu thân té xuống, Ngọc Chính Hồng nhanh chóng chạy lại đỡ, kêu to: "Đại phu, mau gọi đại phu tới!"
Thấy lão phu nhân vào lão gia đều đi ra ngoài, những người khác cũng không dám ở lại lâu, vội vàng theo ra, để lại mình Lý thị đang hôn mê trong phòng. Hồ ma ma tự mình nâng Lý t hị lên giường, nhìn thi thể đứa trẻ bên cạnh khóc không ra nước mắt. Biết chuyện chẳng lành, chỉ có thể kêu người nhanh chóng đến phủ Phủ Viễn tướng quân cầu cứu.
Đêm khuya, nhà nhà dần tắt đèn, trong Ninh Phúc Đường ở Tây Viện, lại đèn đuốc sáng trưng, xảy ra chuyện lớn như vậy, còn ai ngủ được.
Lúc này Giang di nương cực kỳ hưng phấn, chỉ cần Lý thị gặp xui xẻo đối với Giang thị mà nói đều là chuyện tối. Từ khi Lý thị nắm quyền quản gia đến nay, Giang thị chưa được yên ổn ngày nào, thậm chí bị buộc phải về trốn nhà mẹ đẻ. Hiện giờ Lý thị gặp chuyện, Giang thị rất hả hê.
Lão phu nhân tỉnh lại, nhớ chuyện xảy ra trước lúc ngất, nhìn Ngọc Chính Hồng bên cạnh, nói: "Gọi ma ma ở Đông viện đến đây, ta muốn biết rõ ràng, đây rốt cuộc là chuyện gì!" Nói xong, để Thất ma ma đỡ dậy, đi ra phòng ngoài.
"Dạ, nương đừng giận, con sẽ cho người đi gọi!" Đỡ lão phu nhân ngồi xuống ghế nệm ở phòng ngoài xong, Ngọc Chính Hồng lập tức lệnh Lưu quản gia bắt Hồ ma ma tới.
"Ngươi nói rõ xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tỉ mỉ chăm sóc, uống đều là thuốc bổ thượng hạng, sao lại sinh ra đứa bé như thế!" lão phu nhân ngồi ghế trên, chỉ vào đứa bé đã chết bên cạnh, ánh mắt bén nhọn cơ hồ muốn róc thịt trên người Hồ ma ma xuống.
Hồ ma ma bị hai gã sai nắm chặt, thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của lão phu nhân, sợ đến run cầm cập, "Lão phu nhân, nô.... nô tỳ không biết, nô tỳ thật không biết gì hết! Nô tỳ tận tâm tận lực hầu hạ nửa điểm sơ sót cũng không có mà! A...."
Hồ ma ma còn chưa nói xong, đã cảm thấy ngực bị đập hai cái, phun ra một ngụm máu tươi. Ho nửa ngày, giương mắt nhìn thì thấy bộ dáng dữ tợn trước nay chưa từng có của lão gia nhà mình.
"Tận tâm tận lực hầu hạ? Hầu hạ ra cái yêu nghiệt này sao!"
Mong trưởng tử đã lâu, mấy tháng nay Ngọc Chính Hồng nâng Lý thị lên tận trời, giờ sinh ra quái vật, Ngọc Chính Hồng tức muốn điên. Đạp Hồ ma ma hai cái vẫn chưa thấy hả giận, lạnh lùng quát: "Đánh, đánh mạnh cho ta! Đánh chết càng tốt!"
Hồ ma ma này là bà vú của chính thất phu nhân Lý thị, ngày thường bắt nạt người làm khác không ít, lương hằng tháng thường bị Hồ ma ma và Hoa thị khấu trừ đi, nếu có người tố cáo với phu nhân, chẳng những không đòi được lương còn bị đánh thảm một trận. Giờ Hoa thị đã chết, vừa nghe lão gia hạ lệnh đánh phụ nhân xảo quyệt này, hai gã sai vặt hả lòng hả dạ, đánh liên tiếp. Hồ ma ma bị đánh đến bể đầu chảy máu, kêu trời trách đất, cuối cùng chỉ còn thoi thóp một hơi.
Lại nói bên Đông viện, Lý thị tỉnh lại, tâm như tro tàn, vốn gửi gắm vô hạn hi vọng và trưởng tử không ngờ lại là quái vật. Hồi tưởng lại hình dạng của đứa bé, Lý thị liền hận ông trời không có mắt, hai nữ nhi một đang trị thương, một bị nhốt trong phòng không ăn không uống, giờ ngay cả một đứa trưởng tử khỏe mạnh cũng không cho mình.
Tại sao nhi tử mình lại vậy.... Không đúng, nhất định là có sai chỗ nào rồi, đột nhiên một ý nghĩ lướt qua trong đầu. Lý thị vụt ngồi dậy, tập tễnh chạy đến phòng giành cho khách quý của Đông viện, mặc cho nha hoàn phía sau kêu to cũng không quay đầu lại.
Lý thị vừa đến một chỗ quẹo, liền đụng phải một người đang ôm bọc hành lý, dưới ánh trăng, Lý thị nhìn kỹ, thì ra là tên đạo sĩ kia. Không nói một lời, Lý thị tiến lên, bắt lấy cổ tên đạo sĩ, bóp mạnh đến mức đạo sĩ cơ hồ muốn tắt thở.
Vì lần trước thu được không ít lợi lộc, sau khi ra phát hiện lý thị có thai, đạo sĩ càng cảm thấy Lý thị là một mỏ vàng. Liền nói dối mình có phương thuốc bí truyền có thể khiến phụ nhân sinh con trai, hơn nữa dùng phương thuốc này, đứa trẻ sinh ra đều là rồng phượng trong loài người, 1 tuổi có thể làm thơ, 3 tuổi có thể làm phú, nếu Lý thị dùng phương thuốc này, tương lai sinh hạ con trai dĩ nhiên là hơn tiểu thiếu gia ở Nhàn Nguyệt Các gấp trăm lần. Nghe thấy vậy, Lý thị vui sướng vô cùng, đối đãi tên đạo sĩ này như khách quý. Mỗi ngày, ngoài trừ uống thuốc bổ trong phủ còn dùng thêm phương thuốc bí truyền, cứ thế liên tục hơn nửa năm.
Đạo sĩ này biết phương thuốc là giả, lại thấy Lý thị đã bị thất thế, vốn định đi sớm, đang dọn đồ thì nghe Hoa ma ma nói tứ tiểu thư được ban hôn cho Cẩm Thân vương thế tử, nhìn vẻ mặt Hoa ma ma, sợ là chính thất phu nhân này muốn lấy bạc của tứ tiểu thư. Cẩm Thân vương thế tử là ai chứ, chính là hoàng thân quốc thích, hồng nhân trước mặt hoàng thượng. Nói trắng ra là một đại tài chủ, nếu lưu lại mấy ngày, không chừng sẽ vơ vét thêm một khoản từ Lý thị, hơn nữa Lý thị cũng không sinh ngay, nghĩ vậy, đạo sĩ liền yên tâm tiếp tục ở lại Đông viện.
Mới chơi bời ở Phiêu Hương Viện về, nghe tin Hoa thị bị đánh chết, Lý thị sinh non, đạo sĩ luống cuống, vội vàng lục lọi khắp phòng Hoa thị lấy vàng bạc trang sức chuẩn bị chạy. Không ngờ giữa đường đụng phải Lý thị.
Lý thị thấy đồ rơi ra từ bọc lớn trên đất, biết đạo sĩ này muốn chạy trốn, liền nhận định phương thuốc của đạo sĩ có vấn đề, lửa giận bốc lên, nắm đầu đạo sĩ đập vào núi giả. Kiến đạo sĩ mắt nổ đom đóm, kêu cha gọi mẹ, lòng thầm hối hận lúc ấy mình nên đi sớm một chút, sẽ không bị bắt. Tình hình này nếu không tìm cách thoát thân, e rằng sẽ mất mạng. Nghĩ thế, đạo sĩ đá vào bụng Lý thị một phát, nhân cơ hội Lý thị té xuống đất, vội vàng chạy đi, ai ngờ vừa chạy được hai bước, đã bị trượt chân, té sấp xuống.
Người làm đuổi tới nơi chỉ nghe "Bùm" một tiếng, liền thấy một người đang vùng vẫy trong hồ sen, còn chưa kịp xuống cứu, người đã chìm nghỉm.
Mấy người làm nhìn Lý thị đang ngã ngồi dưới đất chưa dậy nổi, lại nhìn 'Khách quý' Đông viện chết đuối, đều cúi đầu im lặng.
Lúc Lý thị được mang đến Tây viện, Hồ ma ma đã bị đánh đến không còn hình người, chỉ có thở ra không có hít vào.
"Hồ ma ma!" Dù sao cũng là chủ tớ nhiều năm, Lý thị quát to một tiếng, nhào tới, ngăn hai người vẫn còn đang đánh Hồ thị. Đỡ Hồ thị lên. Ánh mắt sắc bén nhìn khắp mọi người trong Ninh Phúc Đường, cuối cùng dừng lại trên người Ngọc Chính Hồng.
"Lão gia muốn làm gì, chẳng lẽ ngay cả ma ma thân tín duy nhất bên cạnh ta cũng muốn giết hay sao!"
Giang di nương nghe vậy, chỉ vào thi thể đứa trẻ bên cạnh cười lạnh nói: "Tỷ tỷ, chớ vội quan tâm đến ma ma thân tín của mình, nhìn xem quái vật tỷ sinh ra lại bị tỷ dìm chết trước đi!"
Lý thị vừa nghe, nhìn thi thể đứa trẻ trầm mặc chốc lát, đột nhiên điên cuồng cười lên, cười xong, kiêu căng nói: "Bất luận ta sinh ra cái gì, ta cũng là chính thất, ngươi chẳng qua chỉ là một tiện thiếp thấp hèn, có tư cách gì nói trước mặt ta!"
Bị Lý thị nói như vậy, Giang di nương tức đỏ mắt. Lão phu nhân thì giận không kiềm được, Giang thị là họ hàng xa của mình, nó là hạ tiện, vậy mình là cái gì. Sinh ra quái vật, mình chưa tìm đến tính sổ, còn ở chỗ này ngông cuồng. Lão phu nhân bèn nện ly trà xuống bàn, lạnh lùng nói: "Hay cho một cái chính thất! Chẳng mấy chốc sẽ không phải nữa!"
Nói xong, Trịnh thị nhìn Ngọc Chính Hồng, trầm giọng nói: "Lão nhị, ngươi nhìn quái thai này xem, nàng dâu như vậy giữ lại chính là tai họa, còn không mau thôi nó!"
Ngọc Chính Hồng chưa lên tiếng, bên kia Lý thị cười nói: "Lão phu nhân nói gì? Bỏ ta, ai dám! Ngọc gia được như bây giờ, tất cả đều là công lao của Lý gia ta! Đừng quên đại ca ta là Phủ Viễn đại tướng quân!"
Trịnh thị và Ngọc Chính Hồng nghe vậy, hơi do dự, tuy giờ phủ Phủ Viễn đại tướng quân không còn như xưa, nhưng dù gì vẫn còn lão tể tướng làm quan tiền triều nhiều năm, xử lý Lý thị sẽ đắc tội Lý thị. Bất quá hiện tại mẫu tửhai người đã nhẫn nại gần như cực hạn, nhất thời cả Ninh Phúc Đường lâm vào yên tĩnh hoàn toàn.
Đang lúc Lý thị vênh váo, quản gia Lưu Toàn sắc mặt nặng nề tiến vào Ninh Phúc Đường, liếc mắt nhìn Lý thị đang ngồi chồm hỗm dưới đất, đi tới bên cạnh Ngọc Chính Hồng và Trịnh thị nói thầm mấy câu. Sau đó lui ra ngoài.
Thấy Ngọc Chính Hồng nghe Lưu Toàn nói xong trong mắt lóe lên kiên định, Như Ca đã biết, sợ là có tin tức gì mới.
Quả nhiên, Ngọc Chính Hồng đứng dậy, gằn từng chữ nói ra những lời Lưu Toàn vừa báo: "Phủ Viễn tướng quân tham ô quân lương 50 vạn lượng, khiến quân đội ở Phủ Châu bạo loạn, thánh thượng hạ lệnh, tịch thu gia sản và bắt giam Phủ Viễn tướng quân Lý Lập, tể tướng Lý Chuẩn có liên quan, hiện cũng bị bắt đi thẩm vấn."
Lý thị bối rối nửa ngày cũng không mở nổi miệng, Hồ ma ma nghe được tin xong liền hít vào một hơi.
"Sao....... Sao có thể như vậy!" Rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Lý thị đặt Hồ ma ma xuống, nói: "Lão gia nhất định phải cứu phụ thân và đại ca thiếp, bọn họ bị oan, là Kim Lăng Hầu phủ, đúng, chính là Kim Lăng Hầu phủ lập bẫy, lão gia lập tức tấu lên hoàng thượng nói rõ ràng chuyện này đi".
"Nói rõ ràng, Hừ! Phủ tướng quân nếu có chứng cứ đã tự đi nói rồi, giờ ta hiểu rồi, sính lễ thế tử đưa đến ngươi cũng dám dòm ngó, thì ra là vì muốn có tiền bù vào quân lương thiếu hụt! May nhờ tứ nha đầu ngăn cản, lại có người thế tử phái tới, bằng không cả Ngọc gia bị người hại thảm rồi!"
Lão phu nhân đã sớm chướng mắt Lý thị, giờ Lý thị liên tiếp làm lỗi, để lão phu nhân tìm được cơ hội, chính thất gì chứ, lỗi nào cũng không thể tha thứ, sinh ra một quái vật, không có nhà mẹ đẻ hậu thuẫn.... . Trịnh thị không thể nhịn được nữa.
"Lão nhị, lập tức viết hưu thư, tránh cho độc phu này gieo họa cho Ngọc gia, gieo họa cho con nữa!"
Nghe vậy, Lý thị nắm chặt tay Ngọc Chính Hồng, nịnh nọt nói: "Lão gia không thể làm vậy được, thiếp vì Ngọc gia sinh con dưỡng cái, hiếu kính cha mẹ chồng, hầu hạ lão gia nhiều năm, không có công lão cũng có khổ lao, hôm nay muốn bỏ thiếp, thiên lý ở đâu! Hơn nữa nếu lão gia bỏ thiếp, Bảo Oánh và Giai Nhàn của chúng ta phải làm sao, lão gia muốn trưởng tử, thiếp nhất định sẽ sinh cho lão gia một trưởng tử thật khỏe mạnh.... ."
"Sinh? Lại sinh một quái vật giống thế này?" Lý thị không đề cập đến con trai trưởng còn may, nhắc tới Ngọc Chính Hồng càng thêm giận không kềm được, đá văng Lý thị ra.
Ngọc Chính Hồng đứng trong hành lang Ninh Phúc Đường hồi lâu, tựa hồ đang suy nghĩ đó, mọi người nín thở đợi Ngọc Chính Hồng lên tiếng.
"Từ hôm nay, đưa Lý thị đến từ đường tĩnh tâm hối lỗi, không được mang theo nữ tỳ hầu hạ, không có ta cho phép, không ai được thả ra ngoài!"
Ngọc Chính Hồng không bỏ vợ, tuyệt đối không phải là vì nghĩ đến tình cảm phu thê nhiều năm, mà vì, trước mắt phủ Phủ Viễn tướng quân gặp nạn, nếu Ngọc Chính Hồng bỏ vợ lúc này, chắc chắn sẽ bị người chỉ trích. Tạm thời đành đuổi Lý thị đi xa một chút, nhắm mắt làm ngơ.
Lời Ngọc Chính Hồng khiến Lý thị thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải bỏ là tốt rồi. Lúc này Lý thị đã chẳng quan tâm nhà mẹ đẻ nữa, tự biết mình không có năng lực ngăn được cơn sóng dữ, tạm thời ẩn nhẫn, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt. Chờ thân thể Giai Nhàn tốt lên, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp đưa mẫu thân mình đây về phủ lại....... Rốt cuộc lão gia vẫn còn chút tình cảm với mình.
Chứng kiến một hồi kịch hoang đường, thấy Lý thị vốn ngang ngược càn rỡ biến thành như vậy, Như Ca đột nhiên cảm thấy phụ nhân này cũng thật đáng thương, bất quá không phải không có chỗ đáng giận, nếu không do Lý thị một lòng tính toán, cũng sẽ không rơi vào loại kết cục này.
Náo loạn một trận, mọi người thật sự mệt mỏi. Sau khi trở về Nhàn Nguyệt Các, Liệt thị và bọn Thanh Trúc liền về phòng mình nghỉ ngơi.
Mà Như Ca vẫn còn ở trong thư phòng không hề buồn ngủ, lúc vừa ra khỏi Đông viện, trong khoảnh khoắc Như Ca dường như thấy được một đứa bé có cánh bay lên bầu trời.
Ngoài cửa sổ ánh trăng mông lung, đứng im hồi lâu, Như Ca đến bàn đọc sách, lấy giấy bút ra.
Suốt cả đêm, Như Ca viết hết tất cả cuộn giấy Pháp Nguyên Tự đưa đến mới dừng bút!
← Ch. 059 | Ch. 061 → |