Vay nóng Tinvay

Truyện:Sau Khi Nữ Vương Thất Tình - Chương 08

Sau Khi Nữ Vương Thất Tình
Trọn bộ 10 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Di động không ngừng ở trong phòng mà kêu vang, ân thanh làm cho Hạ Tiểu Dư cảm thấy không thoải ngay cả đầu củng đau theo.

Nhất định là hắn. Cô không tự chủ được tưởng tượng, nhưng đã nói hắn nên cách xa cô một chút, hắn là nghe không hiểu tiếng người sao? Huống hồ điện thoại của cô không hề tắt máy, vậy mà tối hôm qua hắn lại không gọi tới, buổi sáng mới gọi tới thì tính cái gì?

Suy nghĩ một chút, Hạ Tiểu Dư đem chăn bông toàn bộ kéo lên khỏi đầu đem chính mình che dấu, hận không thể buồn chết chính mình.

Cô rốt cuộc đang làm cái gì, có phải hay không điên rồi? Thế nhưng lại còn chờ hắn gọi điện thoại đến, cô muốn làm cái gì? Hắn đã kết hôn và có lão bà, cô còn muốn như thế nào nữa? Chẳng lẽ cô thật sự chưa từ bỏ ý định, thật muốn làm người thứ ba phá hoại hôn nhân của người ta sao?

Hạ Tiểu Dư, ngươi tỉnh táo lại được không!

Ân-

Di động ngừng một chút lại vang lên, ân thanh im lặng trong phòng rõ ràng làm cho người ta phát hỏa.

Đầu của cô đau quá, tim củng đau, ánh mắt đau quá, bụng cũng tốt đau, toàn thân đều cảm thấy không thoải mái, hắn sẽ không có thể cầu xin sự thương xót. Hắn rốt cuộc hại cô thương tâm nhiều như vậy, nhiều khó như vậy chịu hắn mới cam tâm sao?

Ân-

Đầu càng lúc càng đau, bụng cũng giống nhau, cô có phải hay không bị quái bệnh, gần sắp chết? Nếu cô đã chết, hắn có thể hay không khổ sở, có thể hay không khóc, có thể hay không hối hận lừa gạt cô, vẫn là không cảm giác, không đến nơi đến chốn, xoay người liền đã quên cô?

Nếu hắn dám xoay người liền đã quên cô, cô thành quỷ cũng sẽ không buông tha hắn.

Ân-

Ân-

Ân-

Đáng giận! Nó rốt cuộc là vang tới khi nào?

Hạ Tiểu Dư dùng sức xốc chăn lên, lộ ra vẻ mặt đầy nước mắt, hai mắt cùng hạch đào giống nhau như đúc, chịu đựng thống khổ, giận không thể át đi tiếng chuống điện thoại, nên đành đi nghe điện thoại.

" Uy!" cô muốn nghe xem hắn rốt cuộc còn muốn làm cái gì? Nói cái gì?

" Đại tiểu thư của ta ơi, ngươi rốt cục cũng nhận điện thoại."

Âm thanh bất ngờ vang lên làm cô sửng sốt, cảm thấy âm thanh có chút quen thuộc nhưng lại không nhận ra là ai. Cô lấy điện thoại khỏi tai và nhìn màn hình điện thoại thấy viết 'Mã ca', cũng không phải hắn (chổ này ko cần giải thik thì cũng bit là TD đang nói ai nhá).

" Tiểu Dư, ngươi hiện tại ở nơi nào? Đã sắp 9 giờ rưỡi, vì sao còn không có vào công ty? Có phải hay không người ở đoạn đường đó đã xảy ra tai nạn xe cộ, tắc xe? Nói cho ta biết ngươi ở nơi nào, ta liền qua đón ngươi. Nick tiên sinh dự định sẽ đến công ty." Mã Tất Tín khoa trương nói vào điện thoại.

Hạ Tiểu Dư trừng mắt nhìn, đưa điện thoại lên tai nghe.

" Tiền bối, thực xin lỗi." cô mở miệng giải thích, thanh âm khàn khàn, hơi thở mệt mỏi, tựa như cảm mạo nặng.

" Gì chứ xin lỗi ta? Làm ơn đi ngươi không cần nói cho ta biết, ngươi hôm nay không đi làm nha, Tiểu Dư."

" Thực xin lỗi." cô lại nói.

" Cầu xin ngươi không cần nói lời xin lỗi ta. Trời ạ, ta điên mất rồi, nếu Nick tiên sinh nói muốn tìm ngươi, ta nên làm cái gì bây giờ? A a a-"

Mã Tất Tín ở bên kia điện thoại nói bậy một trận, Hạ Tiểu Dư cảm giác tựa hồ có thể thấy hắn đầu phát loạn, ở trong văn phòng đi tới đi lui, lại đem caravat xả tung ra.

Cô cảm thấy đối với hắn thực thật có lỗi, nhưng cô thật sự cảm thấy thân thể không thoải mái, hơn nữa cho dù thân thể không có không thoải mái, cô hoài nghi chính mình cũng không thể dùng bộ dáng thế này đi gặp người khác. Cùng với, nếu Ryan hoặc Mã ca đột nhiên tâm huyết dâng trào hỏi cô chuyện có liên quan đến bạn trai của cô, cô hoài nghi chính mình còn có thể coi như không có việc gì cùng bọn họ chuyện trò vui vẻ, nói về chuyện của hai người.

Hữu phụ chi phu (câu này ta hem rỏ lắm hình như là muốn nói là người nào đó đã có vợ ai bit rỏ thì chỉ ta để ta chỉnh lại), ai cũng sẽ không tin tưởng đi? Liền ngay cả chính cô cũng không tin tưởng.

" Quên đi, ta chính mình nghĩ biện pháp tốt lắm." Mã Tất Tín rốt cục nhận mệnh bình tĩnh nhận ra cô muốn xin nghĩ phép thật." Ngươi có khỏe không? Thanh âm nghe qua như thế nào khàn khàn như vậy, suy yếu như vậy? Có hay đi bác sĩ hay chưa? Nhớ rõ phải đi bác sĩ biết không? Tốt lắm, ta không thèm nghe ngươi nói nữa, hảo hảo nghỉ ngơi đi. Bye bye."

Điện thoại đã cúp, Hạ Tiểu Dư lại phát hiện chính mình rơi lệ đầy mặt, chính là vài câu quan tâm tầm thường, nói không chừng là thuận miệng nói thôi, trong lời nói không mang theo nửa điểm thiệt tình nhưng lại làm cho cô rơi lệ đầy mặt, cô là làm sao vậy?

Lau đi trên mặt nước mắt, nước mũi, lại nhưng lại không cầm được nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra.

Điện thoại trong tay lại vang lên, sau đó yên lặng, nhắc nhở cô có tin nhắn chưa đọc.

Cô lại lần nửa lau đi nước mắt, nước mũi trên mặt cúi đầu kiểm tra tin nhắn, cấp trên viết "Bạn có mười ba cuộc gọi nhở". Cô xem xét một lúc, thì âm thanh đột nhiên từ yết hầu vọt ra tựa như khi động vật bị thương thống khổ gào thét.

Mười ba cuộc gọi nhở điều là Mã ca từ công ty gọi cho cô, cư nhiên hắn không có gọi điện thoại lần nào cả.

Không có.

Cô ngã xuống sàn, thân mình cuộn mình thành một khối, thống khổ khóc thành tiếng.

" Ô ô......"

Cô nghĩ đến chính mình sẽ không thương tâm nửa, đau lòng nửa, kết quả...... Kết quả......

" Ô ô...... Ô ô ô......"

Đau quá, vì sao nàng hội khó như vậy chịu? Hắn không gọi điện thoại cấp nàng là bình thường, nàng đều gọi hắn cách xa nàng một chút không phải sao? Vì sao ở biết hắn thật sự ngay cả vừa thông suốt điện thoại đều không có đánh cấp nàng khi, nàng hội như vậy đau, khó như vậy chịu, vì sao?

" Ô ô...... Ô...... Ô ô......"

Rất không cam tâm, vì sao cô không có làm sai điều gì, lại thương tâm khó chịu như thế?

Cô rốt cuộc làm sai cái gì?

Rất không cam tâm, rất không cam tâm, rất không cam tâm a......

Đè nén không việc không cam tâm kia xuống, Hạ Tiểu Dư nắm chặt di động, ấn tên của hắn, điện thoại lập tức liền thông, hơn nữa lập tức đã nhận điên thoại.

" Uy." Tiêu Kì thanh âm nặng nề cúi đầu, vẫn là như vậy gợi cảm dễ nghe.

Ngày hôm qua, mỗi khi nghe được thanh âm của hắn sẽ làm cho nàng nổi lên hạnh phúc mỉm cười, hiện tại gây cho của nàng lại chỉ còn lại có đau lòng cùng nước mắt.

Hỗn đản! Ngươi này đại hỗn đản! Cô tưởng mình sẽ như vậy lớn tiếng mắng hắn, cho nên mới gọi điện thoại nói, nhưng tại sao lại không thể mở miệng nói, cũng là-

" Đau quá...... Ô ô...... Đau quá......"

Thanh âm khóc nức nở của cô cơ hồ che kín thính giác, cũng có lẽ là cô rất chuyên tâm đang chờ đợi bên kia hưởng ứng, cho nên căn bản không có nghe thanh âm ở ngoài cửa, sau đó giây tiếp theo khách một tiếng, cửa bỗng nhiên bị người khác dùng lực đẩy ra, phát ra một tiếng phịch, dọa đến cô.

Cô nghẹn họng trân trối nhìn điện thoại đang ở trên tay, thế nhưng liền như vậy xuất hiện ở trước mặt cô.

" Làm sao vậy, làm sao đau?" Hắn trong nháy mắt đi tới bên cạnh cô, lo lắng ngồi xổm xuống hỏi cô.

Hạ Tiểu Dư ngây ra như phỗng nhìn hắn.

Hắn bộ dáng có điểm chật vật lôi thôi, tóc loạn thất bát tao, hắc đôi mắt rất sâu, giống như là ba ngày ba đêm không chợp mắt, miệng thì đầy râu. Hắn quần áo nhắn nhún bẩn bẩn, dính đầy tro bụi, tựa như đứng ngồi không yên ở cái góc sáng sủa đợi một đêm.

Hắn- là ở bên ngoài chờ sau? Từ tối hôm qua đến bây giờ?

Nước mắt không ngừng mà theo hốc mắt chảy xuống dưới, cô hoàn toàn ngăn chặn không được, cũng ngăn cản không được. Cô rất hận hắn, thật sự rất hận hắn, nhưng là cũng rất thương hắn, rất yêu, rất yêu. Cô đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ? Ô ô ô......

" Hư, đừng khóc, nói cho anh biết rất đau? Đau ở đâu?" Tiêu Kì có chút không biết làm sao thay cô lau đi nước mắt không ngừng rơi xuống, hắn đau lòng, lo lắng đến sắp nổ tung.

Hắn thật sự rất hận chính mình, nhưng lại hại cô thương tâm khổ sở như thế. Tội lỗi cùng trừng phạt hắn đều đã nhận, nhưng không phải hiện tại, hiện tại việc quan trọng là tại sao cô bị đau? Đau ở đâu?

Mặt không có chút máu, tay chân lạnh như băng, cái trán lại nóng lên, bộ dáng của cô thật sự thực không thích hợp.

" Tiểu Dư, nói cho anh biết em làm sao đau, nói cho anh biết."

" Bụng...... Bụng......" Cô rốt cục trả lời hắn.

" Em ăn cái gì sao?" Hắn hỏi.

Hạ Tiểu Dư lắc đầu, không tự chủ được lấy tay đè lên bụng, lại đưa tới một trận đau đớn kịch liệt. Cô thế nhưng nói với hắn mình bị đau bụng, mới phát hiện bụng của cô thật sự đau quá, đau quá.

Xem cô đau đến mặt không có chút máu, Tiêu Kì không hề lãng phí thời gian, quyết định thật nhanh đem nàng ôm lấy, hoả tốc đưa hướng bệnh viện.

Viêm ruột thừa cấp tính.

Hạ Tiểu Dư bị đưa đến bệnh viện không lâu, tức bị đẩy vào phòng phẩu thuật cắt bỏ ruột thừa, lại lần nữa tỉnh lại, ngoài cửa sổ bầu trời đã từ xanh thẳm biến thành một mảnh tối đen.

Trừ bỏ đau đớn trong trí nhớ — trên thực tế cô hiện tại cũng còn tại đau- cô mơ hồ nhớ rõ ở lại mọi việc, cùng với người đang ở bên ngoài phòng chờ gương mặt tràn đầy sự lo lắng.

Cô gian nan quay đầu, phòng bệnh to như vậy chỉ có mình cô, không có người khác.

Nguyên bản không nghĩ đến hoặc để ý hắn có tồn tại trong phòng hay không, nhưng......

Hắn cứ như vậy đi rồi sao? Bỏ lại cô cô độc một mình, đáng thương lại thật đáng buồn nằm ở phòng bệnh thê lương này? Nước mắt không tự chủ được theo hốc mắt chảy xuống dưới.

Miệng của cô rất khát, rất muốn uống nước, tính mở miệng nói, lại nghĩ đến trong phòng chỉ có một mình cô, không có người khác, nước mắt lại theo khóe mắt chảy xuống, mang đến một trận cảm giác mát.

" Nước......" Biết rõ nói cũng vô dụng, cô vẫn như cũ không tự chủ được nhẹ nói ra khát vọng, thử di động tay chân, mới sử dụng một chút lực, chổ vết thương liền truyền đến một trận đau nhức, làm cô ngăn chặn không được rên ra tiếng.

" Tiểu Dư?"

Tiêu Kì thanh âm đột nhiên xuất hiện ở phía trên, làm Hạ Tiểu Dư đôi mắt đầy nước mắt mơ hồ mở ra, khó có thể tin là nhìn thấy hắn. Hắn không đi? Hắn còn ở đây?

" Em nghĩ muốn cái gì? Có phải hay không miệng vết thương rất đau? Nếu em thật sự chịu không nổi, anh đi kêu ý tá lại đây thêm tiêm thuốc giảm đau." Hắn thân thủ mềm nhẹ đụng chạm vào gương mặt của cô, thay cô lau đi nước mắt, ôn nhu hỏi.

Cô nhìn không chuyển mắt nhìn hắn, nghi đây chỉ là một giấc mộng. Nhưng nếu thật sự là mộng, hắn không nên như vậy ôn nhu như vậy mới đúng. Tuy rằng râu trên cầm của hắn đã được cạo sạch, tóc cũng không rối loạn, nhưng quần đen dưới mắt không mất đi, ngược lại càng thêm đậm hơn, trong mắt hắn còn có tự trách cùng áy náy.

Cô nên mở miệng bảo hắn đi, nói hắn cách xa cô một chút, cô không cần hắn giả vờ yêu thương cô, nhưng-

" Ai......"

" Cái gì?" Hắn đem lỗ tai tới gần sát cô, cô mới biết được thanh âm chính mình chỉ so sánh được với tiếng muỗi kêu.

" Nươc..." Cô cố gắng lớn tiếng nói, làm yết hầu đang khát nhất thời càng thêm đau đớn.

" Ngươi muốn uống nước có phải hay không?"

Hạ Tiểu Dư gật đầu.

" Em hiện tại không có thể ăn bất cứ thứ gì, ngay cả nước cũng không thể uống, anh dùng bông ước thấm môi được không?" Tiêu Kì ôn nhu giải thích, sau đó cầm lấy một bên ly nước cùng miếng bông, thật cẩn thận thay cô làm cánh môi ẩm ướt, một lần lại một lần, không ngại phiền toái làm động tác đồng dạng.

Thẳng đến khi gương mặt cô hơi nghiên, ý bảo hắn đủ rồi, hắn mới dừng lại.

" Còn muốn cái gì sao?" Hắn ôn nhu hỏi lại.

Cô lắc đầu, nhắm hai mắt lại.

Kỳ thật cô rất muốn bảo hắn đi, bởi vì thấy hắn, nghe thấy hắn đều đã làm cho cô đau lòng, nhưng là hắn nếu thật sự đi rồi, cô không thể lừa gạt chính mình, cô chỉ biết càng đau lòng khó chịu.

Huống hồ, cô ở trong lòng nói với chính mình, hiện tại cô xác thực cần phải có người ở bên cạnh chăm sóc, khiến cho có ý muốn mượn hắn vài ngày, chỉ cần vài ngày là tốt rồi, thật sự.

Lý trí, đạo đức cùng lương tri, cùng nhau đấu tranh, tình cảm cùng lấy cớ, nhất thời binh bại như núi đổ.

" Anh biết hiện tại nói những việc này không phải là thời điểm tốt, nhưng là xin em hãy nghe anh nói." Tiêu Kì thanh âm đột nhiên vang lên, vẻ mặt dị thường kiên định.

Cô còn không có mở mắt ra, hé miệng ra để ngăn cản hắn, hắn đã nói tiếp.

" Hai năm trước, bác sĩ chuẩn đoán mẹ cua anh bị ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối, bà bởi vì giận anh mà không muốn nhận trị liệu. Vì làm cho mẹ gật đầu tiến hành trị liệu, anh đã đồng ý cưới người mà mẹ đã chọn, cũng chính là Mạn Lâm."

Cho nên hắn là bị buộc? Ngay cả như vậy, hắn đã kết hôn đã có vợ dù sao cũng là sự thật.

" Mạn Lâm là tốt cô gái, nhưng anh chỉ xem cô ấy là em gái, chưa bao giờ có yêu cô ấy, cũng không có chạm qua cô ấy."

Hạ Tiểu Dư thản nhiên giương hai mắt nhing, đáy mắt viết lên chử khó có thể tin.

" Nói ra có lẽ em không tin, nhưng đây là sự thật. Ngay từ đầu anh liền cùng cô ấy thừa nhận anh không thương cô ấy, cùng cô ấy kết hôn hoàn toàn là vì làm cho mẹ anh đáp ứng phẩu thuật, thậm chí sau khi mẹ phẩu thuật thành công, anh còn trực tiếp từ nhà chuyển ra bên ngoài sống."

" Cô ấy là cô gái tốt, cũng không có bởi vậy mà oán hận anh, ngược lại còn giúp anh cẩn thận chiếu cố mẹ. Anh thực cảm tạ cô ấy, nhưng là cảm tạ không phải yêu. Anh từng nói với cô ấy như vậy, cô ấy nói cô ấy biết, còn nói nếu một ngày nào đó anh gặp được đối tường kết hôn, chỉ cần anh mở miệng, cô ấy vô điều kiện ký tên ly hôn."

Một cô gái nguyện ý làm nhiều chuyện như vậy cho một người con trai, chỉ có một nguyên nhân, thì là cô gái yêu người con trai đó, vợ của hắn nhất định thực thương hắn.

"Anh biết những việc làm đó thực ích kỷ, thực ti bỉ, cũng thực vô sỉ." Hắn ngừng một chút, nhìn ánh mắt cô hơi khiển trách, tiếp tục nói tiếp:" Nhưng mẹ anh cần phải trị liệu lâu dài, có người coi chừng, mà mẹ anh lại rất thích cô ấy, hơn nữa cô ấy cũng không để ý ở cạnh bên mẹ của anh, hơn nữa thân phận 'đã kết hôn' này ngẫu nhiên cũng có thể làm cho anh ít đi không ít phiền toái, cho nên cuộc hôn nhân này vẩn tồn tại đến bây giờ."

"Lúc gặp lại em, anh không nghĩ sẽ nói về việc này bởi vì sẽ ly hôn. Nhưng là anh lại không nghĩ tới sự việc phát sinh liên tiếp trở thành như thế này."

Nửa tháng trước khi anh tính cùng Mạn Lâm ly hôn thì cha của cô ấy đột nhiên bị tai nạn xa cộ qua đời, tuy rằng cha mẹ cô ấy ly hôn, cô ấy cùng cha ít khi gặp mặt, nhưng là tâm tình khó tránh khỏi đã bị ảnh hưởng, anh không có cách nào tại thời điểm đó nói với cô ấy việc ly hôn, liền tưởng hoãn lại một thời gian nửa rồi mới nói, kết quả lại đã xảy ra chuyện tối hôm qua."

Hạ Tiểu Dư im lặng, không động đậy cũng không hề phản ứng. Trên thực tế, cô không biết nên có phản ứng gì, thứ hai cho dù rõ ràng hết thảy, cô giờ phút này cũng không có biện pháp mở miệng phát biểu cái gì. Thẳng đến khi hắn đột nhiên đưa sổ hộ khẩu đến trước mặt của cô cho cô xem.

Phần về người vợ dĩ nhiên là chỗ trống!

" Anh ly hôn rồi." Hắn nói.

" Anh- khụ......" Cô khiếp sợ trợn to hai mắt, mở miệng định nói cái cái gì đó, nhưng một trận đau đớn truyền đến yết hầu, dẫn đến một trận ho nhẹ.

Động tác ho khan chấn động toàn thân, cũng động đến miệng vết thương, làm cho cô ngăn chặn không được nắm chặt tay, đau đếnkhi bớt đau mới thôi.

" Tiểu Dư." Tiêu Kì ảo não, lo lắng, lại đau lòng nhẹ nhàng đụng vào cô, hai tròng mắt ngóng nhìn cô, hận không thể có thể thay cô nhận hết tất cả đau đớn.

Hạ Tiểu Dư nhắm chặt ánh mắt, một lần lại một lần hít sâu, không ngăn được đau đớn. Hơn nửa ngày sau, mới có biện pháp lại lần nữa mở to mắt nhìn hắn.

Ly hôn? Hắn nói là thật hay là đang nói giỡn? Nếu là nói giỡn, như vậy vừa rồi hắn đưa sổ hộ khẩu cho cô xem, là cô hoa mắt nhìn lầm rồi sao? hay đó là sổ hộ khẩu giả?

Cô nhìn không chuyển mắt nhìn hắn, cố nén cơn đau trên mặt lộ ra biểu tình không thể xác định được.

" Trước nhắm mắt lại nghỉ ngơi, có chuyện gì đợi em khỏe rồi nói, mặc kệ em muốn nói cái gì, muốn hỏi cái gì, anh đều đã nghe, và sẽ trả lời tất cả. Cho nên em hiện tại chỉ cần hảo hảo mà nghỉ ngơi, cái gì củng đừng nghĩ." Hắn ôn nhu nói với cô.

Hạ Tiểu Dư thật sự rất muốn nói với hắn, nếu thật muốn cô hảo hảo nghỉ ngơi, cái gì đều đừng nghĩ như trong lời nói hắn vừa rồi thì hắn không nên nói với cô nhiều thứ như vậy, nhiễu loạn suy nghĩ của cô.

Nhưng mà, làm cô rốt cuộc ngăn cản không được mỏi mệt cảm mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cô thế này mới hiểu được vì sao hắn đợi cô phẩu thuật xong, không để ý tới thân thể của cô đau đớn mà kiên trì đem ngọn nguồn mọi chuyện nói cho cô biết.

Bởi vì tối hôm qua cô nhắm mắt lại nằm nguyên cả đêm, lăn qua lộn lại cả đêm củng ngủ không được, mà hiện tại cảm thụ được cả người không khoẻ, cô lại trong chốc lát liền nặng nề ngủ, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Hai ngày sau, Tiêu Kì thủy chung một tấc cũng không rời chiếu cố cô, đút cô uống thuốc, giúp cô khạc đàm, giúp cô chà lau thân thể, cái gì nên làm không nên làm hắn toàn làm hết, giống như là chồng chiếu cố vợ đang bệnh vậy.

Buổi tối ngày hôm sau, cô ruốc cuộc cũng có thể ăn cơm, hắn thật cẩn thận dựa theo chỉ thị của bác sĩ đút cô ăn, thức ăn lỏng, ăn từ thức ăn nửa lỏng dần dần đến thức ăn bình thường, hắn cũng không cho cô động tay tới, luôn một ngụm một ngụm đút cô ăn.

Cô ở bệnh viện ở một tuần, chỉ có đồng sự trong công ty đến tham bệnh, bên người có người ở cạnh hắn mới có thể rời đi.

Mà trong lúc này, hắn đều dùng điện thoại để nói chuyện làm ăn, nếu thật sự quan trọng thì sẽ có người trực tiếp lại đây, hắn ở phòng bệnh sử lý công việc, sau đó còn giới thiệu cô là vị hôn thê của hắn.

Mà cô, đối với hành động liên tiếp này chứng minh hắn thiệt tình hết sức, nên sự tức giận cùng không thong cảm của cô củng hóa thành hư không. Chẳng qua có một số việc vẫn là muốn làm rõ ràng mới được.

Tỷ như, vợ trước của hắn đối với vấn đề ly hôn đều không có điều kiện gì hoặc oán hận sao?

Lại tỷ như, Mẹ Tiêu đâu? Mất đi một con dâu như cô ấy, bà củng không có ý kiến sao?

Còn có, Mẹ Tiêu cóbiết hay không cô chính là người thứ ba phá hoại cuộc hôn nhân này, đối việc này bà có cảm tưởng và phản ứng gì?

Tuy rằng hắn đã ly hôn khôi phục than phận độc thân, tuy rằng hắn đối của cô cảm tình cũng là thiệt tình, tuy rằng bọn họ thật là lưỡng tình tương duyệt (2 bên điều yêu nhau), nhưng vấn đề cũng kí tên đóng dấu trên giấy, đăng kí ly hôn kết hôn đơn giản như vậy sao, vấn đề thật sự có rất nhiều.

" Suy nghĩ cái gì?"

Hạ Tiểu Dư quay đầu nhìn về phía Tiêu Kì, không chú ý tới hắn đang tiến vào phòng bệnh.

Vừa mới hắn nguyên bản là ở phòng bệnh nghe điện thoại, nhưng là người gọi điện thoại bên kia tựa hồ làm sai cái gì, chọc hắn phát hỏa. Mà hắn giống như không muốn cho cô xem thấy hắn tức giận mắng người khác, nên liền cầm di động chuyển ra bên ngoài nói tiếp.

" Bác sĩ nói tình trạng của ta hiện tốt lắm, khoảng một hai ngày nửa là có thể xuất viện, cho nên ngươi có thể đi làm, không cần ở bệnh viện chăm sóc cho ta." Cô đối hắn nói.

" Mới sớm chiều ở chung vài ngày mà thôi, nhanh như vậy liền cảm thấy anh phiền? Nhưng là làm sao bây giờ đây? Chúng ta tương lai còn muốn ở chung năm sáu mươi năm." Hắn ôn nhu nói, khóe miệng khinh dương.

" Có thể hỏi ngươi mấy vấn đề sao?" Hạ Tiểu Dư nhìn thẳng hắn.

Tiêu Kì nếu có chút đăm chiêu nhìn cô một chút, sau đó gật gật đầu. Biết cô nhất định có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn, có thể chịu đến bây giờ đã muốn thực rất giỏi.

" Lão bà ngươi-"

" Vợ trước." Hắn nhẹ giọng sửa đúng, kéo đến một bên ghế dựa ngồi xuống.

" Cô ấy đối với ngươi đột nhiên yếu ly hôn cũng chưa hỏi vì sao sao?"

" Có." Tiêu Kì thành thật trả lời, " Anh nói cho cô ấy biết, anh đã tìm được đối tượng cùng sống chung cả đời."

" Ngươi nói cho cô ấy biết người kia là ta?"

" Không cần phải nói, ngày đó ở bệnh viện nhìn thấy anh kéo em đi, lại chạy đuổi theo em, cô ấy liền trong lòng hiểu rỏ."

" Cô ấy...... Hận ta sao?"

" Cô ấy vì sao hận em?"

" Ta phá hủy hôn nhân của cô ấy, đoạt chồng của cô ấy." Nói tới đây, trong long cô cảm thấy cảm kích và xấu hổ.

" Anh cho tới bây giờ vẩn không phải chồng của cô ấy, ít nhất chưa bao giờ chân chính làm chồng. Ký chưa làm qua, làm sao phá hư cùng với đoạt đây? Huống hồ ngay từ đầu đã nói rỏ cả, mặc kệ ai tìm được hạnh phúc của riêng mình, đối phương nhất định hội vô điều kiện buông tay."

" Ngươi như vậy thực ích kỷ."

" Anh biết."

Hạ Tiểu Dư trầm mặc hạ, nhịn không được hỏi:" Ngươi có biết cô ấy yêu ngươi sao?"

Tiêu Kì thoáng không nói một lát mới gật đầu." Cho nên anh rất ít về nhà, tận lực cách xa cô ấy một chút."

" Ngươi như vậy......cô ấy thực đáng thương."

" Ngay cả như vậy, anh cũng đành bất lực, bởi vì đồng tình không phải yêu, cảm tạ cũng không phải. Cô ấy cũng biết đạo lý này, cho nên mới đồng ý ly hôn."

" Vì sao không yêu nàng? Ngươi đã nói cô ấy là nữ nhân tốt." Hạ Tiểu Dư hết nhịn lại nhẫn, đúng là vẫn còn nhịn không được mở miệng hỏi hắn.

Tiêu Kì thật sâu dừng ở cô, chỉ nói một câu-

" Bởi vì cô ấy không phải em."

Tâm hung hăng chấn động, cô nhìn hắn, giống rơi vào một bể thâm tình ấm áp, rốt cuộc bơi không được, cũng không muốn rời đi.

" Bởi vì biết Mạn Lâm sẽ không vấn đề của chúng ta, cho nên anh mới không có nói cho em về chuyện của cô ấy, anh thực thật có lỗi hại em chịu thương tổn lớn như vậy, thực xin lỗi." Hắn áy náy nhìn cô, ôn nhu nói.

Hạ Tiểu Dư không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nhẹ nhàng mà rung phía dưới.

" Từ nay về sau, anh tuyệt đối sẽ không làm em thương tâm mà chảy một giọt nước mắt, anh xin thề." Tiêu Kì cam đoan, sau đó dừng lại một chút, vẻ mặt còn rất khẩn trương, ngóng nhìn cô hỏi:" Em có nguyện ý gả cho anh không, Tiểu Dư?"

Tim đập tốc độ đã muốn nhanh đến không thể mau hơn nữa, cô cảm thấy nó nếu tại đây tiếp tục đập nhanh nửa, chính mình nhất định bởi vì thừa nhận không được mà ngất đi qua.

Về chuyện gả cho hắn một chuyện, cô thường nghĩ hắn khi nào thì hướng cô cầu hôn, sẽ ở cái gì dưới tình huống hướng nào cầu hôn cô, như thế nào cầu hôn, cùng với nếu hai người kết hôn, gặp qua cái dạng gì cuộc sống, mỗi lần nghĩ vậy, cô đều đã một người ở bên kia ngây ngô cười không thôi, bởi vì cô thật sự là rất thích hắn, quá yêu hắn.

Liền ngay cả hiện tại, biết rõ trước mắt còn có rất nhiều vấn đề tồn tại, cũng không biết giải hay không giải quyết được, cô vẫn là vui vẻ vô cùng, thầm nghĩ gật đầu nói ta nguyện ý.

Nhưng là- thật sự có thể như vậy sao? Vui vẻ rất nhiều, cô không khỏi do dự đi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-10)