Nam nhan họa thủy
← Ch.011 | Ch.013 → |
Bên cạnh quán trọ, một chiếc nhuyễn kiệu hoa lệ tinh xảo dừng ở trước cửa quán, gió nhẹ lành lạnh, đưa tới hương thơm tươi mát. Ánh sáng mặt trời nhàn nhạt tựa như ánh vàng lóng lánh, rèm tua màu ngà trên đỉnh kiệu lay động theo gió, lộ ra độ cong dập dờn xinh đẹp. Trước sau kiệu đều có hai hắc y thị vệ thắt lưng đeo bảo kiếm, khí thế bất phàm.
Người đi đường tạt qua đều hướng nơi này nhìn quanh, nghĩ thầm là hộ gia đình giàu có nào bày trận lớn như vậy? Một đôi tay ngọc vươn ra, màn kiệu màu xanh ngọc được vén lên. Ló đầu ra là một nữ tử tuyệt mỹ, chỉ thấy tóc nàng như tơ, rơi xuống vai thơm. Đỉnh đầu bới lên một bó tóc hình vân vụ xinh đẹp, cắm nghiêng một nhánh trâm bạch ngọc kiểu dáng đơn giản. Tóc mái ngang mày, trong con ngươi trắng đen rõ ràng như có ngôi sao rơi vào, sáng ngời động lòng người. Mũi ngọc môi anh đào, má hạnh mặt trái đào. Một bộ xiêm y đỏ rực lóa mắt, bên hông buộc roi da màu đen. Xem ra công phu nữ tử sở trường về roi.
Sau khi nàng bước ra ngoài kiệu, bên trong một vị nam tử cực kỳ tuấn tú duyên dáng phiêu dật lại đi ra. Một bộ trường bào trắng ngà tung bay, áo bào dài dao động chỉ lộ ra đầu giày màu đen nạm vàng. Ngẩng đầu, tóc đen thật dài như thác nước rủ xuống trên vai từ hai bên mai, khuôn mặt tuấn mỹ mày kiếm mắt sáng, môi mỏng nhấp nhẹ, lại chẳng hề sắc bén. Ngược lại có loại khí chất lười nhác, hơi thở toàn thân quý khí không thể che giấu.
"Đi thôi."
Nữ tử chính là Bắc Tiểu Lôi, mà nam tử đương nhiên là áp trại phu quân của nàng Dạ Tinh Thần. Chỉ thấy Bắc Tiểu Lôi nhìn quán trọ, ngoảnh lại nắm lấy tay Dạ Tinh Thần hướng quán trọ đi đến. Không biết từ lúc nào, nàng đã có thói quen nắm lấy tay hắn. Nhưng là chính nàng cũng không phát giác ra điểm này.
Người đi đường thấy được trợn mắt há mồm, nữ tử này cũng quá lớn mật đi. Ở nơi đông người lại có thể cùng nam nhân lôi lôi kéo kéo, thật không biết thẹn.
Tựa hồ nghe được lời nói trộm của mọi người, bốn người thị vệ đi theo cũng cảm thấy mất mặt. Thật sự rất không có sự rụt rè của nữ tử, nhưng mà chủ tử cũng không nói gì, bọn họ có thể làm thế nào đây?
"Hai vị khách quan, muốn dùng bữa hay là ở trọ?" Tiểu nhị đã sớm chú ý tới bọn họ, nhìn phong thái nhất định là một người có tiền. Bày ra tươi cười nịnh nọt, nhanh chóng chạy đến.
"Ở trọ." Bắc Tiểu Lôi liếc mắt nhìn tiểu nhị, thật là cười đến ngu ngốc như vậy, là nhặt được vàng hay bạc ở trên mặt đất sao?
"Nhị vị quan khách, đi theo tiểu nhân." Tiểu nhị vội vàng dẫn hai người tiến vào.
Bắc Tiểu Lôi, Dạ Tinh Thần vừa bước vào quán trọ, nguyên bản đại sảnh đang huyên náo thoáng cái trở nên yên tĩnh giống như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được. Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn vào hai người, hảo một đôi nam nữ xinh đẹp. Đặc biệt là nam tử kia một bộ cẩm bào trắng ngà giống như được khảm một tấm bảo thạch ở trên quần áo, tựa như lóe ra hào quang. Dung nhan kia vô cùng tuấn mỹ, lười nhác, lại thêm khí chất cao quý có thể xưng nam nhân họa thủy....
Dạ Tinh Thần cười nhẹ mà liếc nhìn đại sảnh một cái, đám nữ tử trẻ tuổi hút một ngụm khí, mặt đỏ tim đập không ngừng.
Thật rất mất hứng.
Bắc Tiểu Lôi trừng mắt nhìn đám nữ nhân kia, xem các nàng đói khát mà nhìn vào nam tử bên cạnh. Chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng mãnh liệt, nam nhân chết tiệt này lại có thể dám ở trước mặt nàng quyến rũ nữ nhân khác, đừng quên hắn chính là áp trại phu quân của mình?
Bàn tay mềm bỗng nhiên dùng sức, nụ cười trên mặt Dạ Tinh Thần thiếu chút nữa cứng lại. Chỉ cảm thấy tay của mình giống như bị cái kìm kẹp lấy, đau kịch liệt. Tinh mâu có chút tức giận mà nhìn phía Bắc Tiểu Lôi, lại thấy nàng cũng đang căm hận mà nhìn mình chằm chằm. Sửng sốt, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười.
Nàng, là đang ghen phải không?
← Ch. 011 | Ch. 013 → |