Ch.02 → |
Đó là một ngày cực kỳ bình thường, không khí dễ chịu thoải mái. Tô Ca và Trần Lê đang đi bộ trên khoảng sân vắng đầu đường Đại Lý. Bởi vì không dễ dàng gì được du lịch phí công, hai người đều tùy ý đi dạo. Khi đi tới trước một cửa hàng quần áo tên là "Y Mã Nhi", Tô Ca liền dừng bước.
"Thế nào? Muốn vào xem?" Trần Lê vẫn giữ nụ cười phong tình vạn chủng trước sau như một, giống như là một con hồ ly tinh. Tô Ca gật đầu, cô đột nhiên nhớ tới, dường như có người từng nói bên tai cô rằng: "Y Mã nhi, có ý nghĩa Trường Sinh"
Hai người liền cùng bước vào trong tiệm. Phong cách của cửa tiệm này cực kỳ phục cổ. Quần áo bên trong đều mang theo cảm giác, nét của dân tộc thiểu số Đồ Đằng. Tô Ca xinh đẹp nho nhã, Trần Lê nóng bóng gợi cảm. Hai người như thế tuyệt đối là hai người đẹp không giống nhau. Trên cả đoạn đường đều là tiêu điểm chú ý của người đi đường. Nhưng mà từ khi bước vào trong tiệm, nhân viên nam duy nhất của tiệm lại vẫn dùng ánh mắt đề phòng nhìn các cô.
Tô Ca cảm thấy có chút khó chịu, vừa định lui ra ngoài, lại cảm nhận được tay Trần Lê bấm một cái trong lòng bàn tay cô. Cô cả kinh. Đang muốn đi qua xem, Trần Lê lại nắm tay cô một cái, sau đó liền viết mấy chữ lên lòng bàn tay cô.
"Có mùi máu" cô hít thử một chút. Quả nhiên. Không ai có thể quen thuộc loại hương vị này hơn những bác sĩ ngoại khoa các cô. Mang theo vị ngọt nhàn nhàn có chút ngấy cùng mùi tanh gay mũi. Trần Lê tiếp tục viết vào lòng bàn tay cô:
" Sàn nhà phía dưới bộ quần áo màu xanh có vết máu" Tô Ca tập trung nhìn, quả thật là có. Chỉ là vết một hai giọt nhỏ, không cẩn thận thì cơ bản là không nhìn thấy. Sao lại thế này? Chắc không phải là ngày nghỉ không dễ dàng lại gặp phải án mạng chứ?
Tô Ca hơi nhíu mày. Trần Lê dùng ánh mắt ý bảo cô, nói cô đi ra ngoài trước, tìm cảnh sát tới. Tô Ca hiểu ý. Cô hiểu rõ chính mình tay chân vụng về lại ở bên cạnh Trần Lê đai đen Taekwondo, sẽ chỉ thêm liên lụy. Nhân viên cửa hàng kia theo dõi phía sau các cô, ánh mắt giống như rắn độc.
Trong lòng Tô Ca có một cỗ ác hàn. Cô dùng sức hất tay Trần Lê ra nói: "Lần nào cùng cậu đi dạo phố đều như vậy! A Lê, muốn mua liền mua, không mua cũng đừng ngắm lâu như thế, cậu xem, đầu tớ muốn ngất rồi." Nói xong cô dậm chân với Trần Lê. Bỏ lại một câu "Tớ chờ cậu bên ngoài". Liền đi ra cửa. Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, cô càm giác tim mình đều nhảy ra khỏi miệng rồi.
Thật may, cô đi tới cửa, nhân viên nam kia cũng không đi cùng, vẫn dùng vẻ mặt đề phòng nhìn Trần Lê. Tô Ca quay đầu nhìn thoáng qua, quay đầu không chút do dự nhấc váy chạy vội đi. Cô phải dùng thời gian ngắn nhất tìm được cảnh sát. Bởi vì, vừa rồi cô không chỉ người thấy mùi máu tươi, cô còn ngửi được mùi lưu huỳnh, đó là thuốc nổ!
Xuyên qua một con đường, Tô Ca thấy được một cảnh sát giao thông. Cô chạy về phía anh ta. Nhưng ngay khi tới trước mặt cảnh sát giao thông kia cô lại cảm giác trước mặt hoa lên, chóng mặt gục xuống. Chờ sau khi cô tỉnh dậy, mới phát hiện vị cảnh sát giao thông kia đang khẩn trương nhìn cô: "Cô gái, thế nào rồi, cảm giác khá hơn chút nào không? Vừa rồi cô bị cảm nắng."
Tô Ca gật đầu, cô đọt nhiện nhớ tới dường như có chuyện quan trọng gì đã quên làm. Trần Lê? Trần Lê!
Cô hoảng sợ, vội vàng lôi kéo tay cảnh sát giao thông nói: "Chú cảnh sát, bạn tôi phát hiện một vụ án mạng, hiện giờ rất nguy hiểm, chú nhanh lên theo tôi đi cứu cô ấy!" Vị cảnh sát giao thông nghe vậy lập tức kéo cô dậy, trước tiên nhìn kỹ cô, sau khi xác định không phải cô đang nói đùa, lập tức nói: "Mau dẫn tôi đi".
Tô Nhã chạy trước dẫn đường. Hai người rất nhanh liền tới cửa hàng vừa rồi. Nhân viên nam trong cửa tiệm vừa rồi và Trần Lê đều biến đâu mất không thấy, chỉ có một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát và một cô gái trẻ dung mạo cực kỳ xinh đẹp.
Thấy hai người bọn họ. Người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát kia đi tới. Anh ta còn chưa tới gần, Tô Ca cũng cảm giác được trên người anh tỏa ra một cỗ khí thế rất mạnh, nghiêm nghị, lạnh nhạt.
Người kia nói: "Là cô Tô sao? Cô Trần đang ở cục chúng tôi chờ cô rồi." Sau đó anh ta lại gật đầu với anh cảnh sát giao thông mà Tô Ca tìm thấy kia, nói " Anh về trước đi, vụ án này đã do cảnh sát hình sự chúng tôi tiếp nhận" vị cảnh sát giao thông đứng nghiêm, chào một cái sau đó liền rời đi.
Đột nhiên Tô Ca cảm thấy cực kỳ áp lực, cô nhìn người đàn ông kia. Đồng phục cảnh sát thẳng thắn, lộ ra dáng người cao thon gầy. Rõ ràng không có một câu nói dư thừa, không có bất kỳ hành động dư thừa nào, nhưng là dáng đi kia, vòng eo thẳng thắn kia. Lại làm cho người khác cảm giác thật ra anh ta có một cỗ sức lực đang đợi bộc phát, chỉ cần một giây sai lầm liền có thể nhào lên cắn nát bạn.
Tô Ca vỗ trán than nhẹ, đều là tự mình liên tưởng linh tinh? Chắc chắn là mùi vị hormone giống đực trên người đàn ông này quá mạnh rồi, hoặc là thần kinh cô căng thẳng quá tôi. Nếu không thì là khí thế của người cảnh sát hình sự mạnh mẽ quá đi.
Nhắc tới cảnh sát, thân là bác sĩ ngoại khoa bệnh viên quân khu Phụ Chúc, người khác cô chưa từng gặp qua, nhưng quân nhân gặp nhiều nhất. Tô Ca đi theo người đàn ông kia lên xe, là chiếc Audi màu đen. Tô Ca cảm thấy kỳ quái, tại sao xe cảnh sát hình sự lái cũng không phải là xe cảnh sát. Có điều nghĩ tới thế này là có thể gặp được Trần Lê rồi, cô liền thấy thoải mái. Nghi vấn này cũng bị cô quẳng ra sau đầu.
Anh cảnh sát hình sự này từ khi lên xe liền không nói một câu. Chi yên lặng lái xe. Tô Ca trộm nhìn anh ta, vành nón cảnh sát đội cực tháp, cơ bản là không nhìn rõ diện mạo. Tô Ca chỉ nhìn thấy cái cằm cương nghị, đường cong như gao gọt, còn có đôi môi mỏng nhếch thành một đường thẳng. Hẳn là, chính là một người đàn ông nhìn rất đẹp trai đi?
Tô Ca che mặt, cô không nghĩ tới thời điểm này cô còn nổi lên hoa tâm, có điều, sự tồn tại của người đàn ông này quá mạnh mẽ, làm cho người ta thấy khó quên, mà mùi hương trên người có chút gay mũi.
Mùi hương? Trong chớp mắt, Tô Ca chỉ cảm thấy đại não của mình như bị sét đánh. Cô đột nhiên nhớ tới, vừa rồi khi mình và vị cảnh sát giao thông kia quay lại cửa tiệm, mùi máu tươi bên trong đã hoàn toàn biến mất, còn có cô gái trong cửa hàng đó nhìn rất quen. Dường như, trước khi cô bị cảm nắng ngã xuống đã gặp qua cô ấy, dường như là đi phía trước mình, cổ tay áo mơ hồ bay qua mũi mình, sau đó cô liền té xỉu rồi. Cái mũi bây giờ vẫn còn ẩn ẩn cảm giác khó chịu. Có một ít mùi lưu lại, mà mùi này lại giống như đúc mùi hương trên người vị cảnh sát hình sự này!
Đại não giống như không thể khống chế, có một ý nghĩ cực kỳ khủng bố hình thành. Mùi hương đó chính là thuốc mê, có thể khiến người ta nhanh chóng ngất đi. Nếu, người đàn ông trước mắt khong phải là cảnh sát hình sự gì. Mà là đồng bọn của bọn họ. Tại lúc cô đi tìm cảnh sát thần không biết quỷ không hay bị hôn mê. Tranh thủ đủ thời gian di dời thi thế, phá hủy hiện trường phạm tội, rồi sau đó lại giả trang hình cảnh đưa cô đi. Nếu thật là như vậy, anh ta muốn dẫn cô đi nới nào? Trần Lê đâu? Có thể là đã gặp bất trắc rồi không....
Ch. 02 → |