Vay nóng Tima

Truyện:Bánh Xe Định Mệnh - Chương 34

Bánh Xe Định Mệnh
Trọn bộ 42 chương
Chương 34
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)

Siêu sale Lazada


Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại Khổng Lập Thanh. Sáng sớm tháng Năm thời tiết vẫn còn se lạnh, quần áo trên người ướt đẫm dính sát vào da, khiến người cô run rẩy, dưới chân cô thậm chí còn đọng một vũng nước tiểu, tất cả đều không thể chịu đựng nổi.

Khổng Lập Thanh đưa mắt nhìn bãi nước tiểu dưới chân. Trong phòng này ngoài cô ra còn có đèn đỏ nhấp nháy của máy camera, nó vẫn đang làm việc.

Khổng Lập Thanh ngước lên nhìn camera, biểu cảm khuôn mặt từ từ dịu lại, sau đó không hiểu vì sao dần dần chuyển thành nghiêm trọng, trong mắt cô đột nhiên bắn ra một tia nhìn tàn nhẫn, khiến người ngồi sau camera co rút người lại.

Người ngồi sau camera là Lâm Bội, anh ta hiện đang ngồi trong phòng điều khiển. Căn phòng có đủ các loại thiết bị theo dõi, anh ta một mình một bàn, trước mặt là màn hình máy tính hiển thị khuôn mặt Khổng Lập Thanh. Lâm Bội cũng đã trược ở đây gần hai mươi tư giờ, lúc này hai mắt đã đỏ vằn, khuôn mặt bao phủ một tầng sắc khí thất bại.

Khổng Lập Thanh trong màn hình dường như vừa bị cái nhìn kia rút hết chút thần thái cuối cùng, lúc này đã nhắm mắt thu người trên ghế. Lâm Bội dán mắt vào màn hình, anh ta cũng hao tâm tổn sức đến cùng cực, kỳ thực tất cả đều mệt mỏi.

Người đứng sau lưng Lâm Bội lúc này là nam cảnh sát ngồi xa nhất trong ba người ngày hôm qua thẩm vấn Khổng Lập Thanh lượt đầu tiên. Anh ta khoanh tay trước ngực nhìn màn hình nói: "Anh nên từ bỏ đi, tôi đã thẩm vấn qua nhiều người, người như thế này có hỏi nữa cũng không moi được gì, đừng để đến lúc xảy ra chuyện."

Lâm Bội không có phản ứng gì trước những lời nam cảnh sát kia nói, anh ta mím môi, mặt cứng lại, ngay cả lưng anh ta cũng cứng đờ như một phiến gỗ.

Một mình Khổng Lập Thanh trong phòng thẩm vấn. Ngồi từ sáng sớm đến tận trưa, suốt một buổi không có ai bước vào phòng, cô cũng muốn chợp mắt một chút nhưng tâm sự ngổn ngang không thể nào bỏ xuống được, đành chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

Bên ngoài mặt trời đã lên đến đỉnh, báo hiệu thời gian đã giữa trưa. Cánh cửa phòng thẩm vấn lại lần nữa được mở ra, lần này chỉ có một người bước vào phòng, Khổng Lập Thanh nhận ra đó là nam cảnh sát dáng vẻ lười biếng hôm trước ngồi cách xa cô nhất. Anh ta bước vào phòng với một chiếc đĩa trên tay, miệng vừa ăn vừa bước tới, mắt không nhìn Khổng Lập Thanh, dáng vẻ vẫn là có chút uể oải, biếng nhác như thường ngày.

Nam cảnh sát bước đến trước mặt Khổng Lập Thanh, đứng sát vào cạnh bàn dài, quay lưng về phía cô, miệng không ngừng nhai, tay cũng không chịu nhàn rỗi, liên tục lật giở giấy tờ trên bàn.

"Cô còn có một cậu con trai phải không?" Nam cảnh sát nghiêng nửa người trên, đột nhiên hỏi, lúc anh ta nói mồm vẫn tiếp tục nhai thức ăn, lời nói ra vì thế không được tròn tiếng. Khổng Lập Thanh lập tức cả người cứng đờ, mắt mở to nhìn thẳng vào anh ta.

Nam cảnh sát vẫn dáng vẻ tùy tiện, giọng nói nhồm nhoàm: "Cô tận mắt chứng kiến một tình tiết quan trọng của vụ trọng án bắn chết người, có quan hệ mật thiết với nghi phạm, biết mà không khai, khi án được thành lập, cô sẽ phạm tội bao che." Nói xong anh ta quay sang nhìn chằm chằm vào Khổng Lập Thanh.

Khổng Lập Thanh nhìn trả lại ánh mắt lạnh băng của anh ta: "Anh đang dọa tôi."

Ánh mắt nam cảnh sát có vẻ giảo hoạt rõ rệt, anh ta nhìn Khổng Lập Thanh không chớp mắt, tay vẫn không quên bốc thức ăn cho vào miệng trong khi nói: "Cũng không hẳn, cô phải biết, luật pháp nước ta còn chưa hẳn kiện toàn, rất nhiều chuyện có thể lách luật. Con cô sẽ có một người mẹ bao che cho tội phạm, cô có quan tâm không? Cứ cho là cô không để ý, nhưng vạn nhất cô cũng xảy ra chuyện, đứa bé không còn người bảo trợ, cô cũng không quan tâm? Đánh đổi tương lai của đứa trẻ để bảo vệ người tình của mình, chuyện này cô muốn làm không?"

Khổng Lập Thanh sững ra nhìn người đàn ông trước mặt, phản ứng cuối cùng của cô là nhắm chặt mắt lại: Khổng Vạn Tường của cô, lòng cô đau như cắt.

Bầu không khí im lặng kéo dài, trong không gian yên tĩnh, tiếng nhai thức ăn của nam cảnh sát như chích vào tai. Khổng Lập Thanh đột nhiên cảm thấy có một bóng đen chập chờn trước mặt, cô vội mở mắt ra nhìn, phát hiện hóa ra viên cảnh sát đang cúi sát, mặt đối mặt với mình, mắt cô lập tức nhìn thẳng vào anh ta, anh ta nói: "Cô còn khẳng định mình không biết gì hết?"

Dưới ánh nhìn áp chế của người này, Khổng Lập Thanh vẫn không nao núng, cô lẳng lặng nhìn anh ta, sau đó chầm chậm lắc đầu. Không phải cô đánh đổi tương lai của con trai để bảo vệ người tình, chỉ là so sánh đôi bên thì cô tin Chu Diệp Chương hơn, anh từ trước tới giờ chưa từng bỏ rơi cô, cô tin anh, cô đợi anh.

Ánh mắt đàn áp tiếp tục dằn tới hai giây sau, cuối cùng nam cảnh sát lui người, đột nhiên lùi ra cách xa Khổng Lập Thanh, sau đó hành động của anh ta càng khiến cô ngạc nhiên. Nam cảnh sát ấy đang đưa tay vào túi quần, lấy ra chùm chìa khóa mở tấm gỗ trên ghế cho cô, anh ta nói: "Cô có thể đi."

Hành lang vẫn âm u như lúc cô bị đưa đến đây, Khổng Lập Thanh cả người loạng choạng, cô bị nhốt chặt trong chiếc ghế đó hơn hai mươi giờ không được cử động, hai chân tê cứng không nhấc lên nổi, bước đi rất chật vật. Leo cầu thang ba tầng thôi mà cô mất rất nhiều thời gian, người lên xuống đều lướt qua cô vội vàng, không có một ai nhìn cô với ánh mắt thông cảm.

Ra khỏi tòa nhà, mặt trời rực rỡ chiếu xuống đầu Khổng Lập Thanh, khiến cô chói mắt, nhưng mắt cô lại cạn khô đến mức không thể rơi lệ, cô đã suy sụp đến cực điểm rồi. Dưới ánh mặt trời chói chang, cảnh vật có cảm giác thật chói lóa, cô đưa tay che trước trán ngăn ánh mặt trời rọi vào mắt, nhắm chặt mắt một chút, chống lại cơn choáng váng rồi tiếp tục bước xuống dưới.

Trước mặt chắn sừng sững một người, Khổng Lập Thanh từ trên cao nhìn xuống người đó, Lâm Bội xuất hiện ở đây không làm Khổng Lập Thanh quá ngạc nhiên, dường như sự xuất hiện của anh ta khiến Khổng Lập Thanh thấy những chuyện mình đã gặp trong hai mươi tư giờ qua trở nên hợp lý.

Lâm Bội bề ngoài cũng hơi bệ rạc, áo sơ mi trắng nhăn nhúm phần dưới cánh tay và vạt trước, quần tây phía dưới cũng không còn thẳng thớm, mặt võ vàng, mắt vằn đỏ, rõ ràng anh ta cũng thức trắng đêm qua.

Hai người một trên một dưới đấu mắt, Khổng Lập Thanh mặt cứng đờ, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa tê dại, Lâm Bội biểu tình có vẻ sinh động hơn một chút, anh ta hơi nhăn mặt, ánh mắt ẩn chứa nhiều ý tứ.

"Vì sao lại chọn anh ta? Anh ta không thể cho cô cuộc sống an nhàn thực sự, không phải sao?" Giọng Lâm Bội nghe nghèn nghẹt.

Khổng Lập Thanh đứng dưới trời nắng gắt, cơ thể rất khó chịu, lúc này đầu óc cô thậm chí đã ngừng hoạt động, biểu tình cũng cứng đờ, cô mấp máy miệng, cố khiến bản thân lên tiếng, chậm rãi nói: "Lâm Bội, anh thích tôi sao? Nhưng hình như anh cũng ghen tỵ với tôi? Anh không có niềm tin vào con người, anh không tin một người có nội tâm lạnh lùng đến cực điểm giống như anh là tôi lại có ngày sẽ yêu một người. Anh khát vọng được yêu nhưng lại hoài nghi tình người. Anh nghĩ dùng thủ đoạn này có thể thủ tiêu ý chí của tôi, thực ra anh cũng không cần tin tức gì từ miệng tôi khai. Anh chỉ muốn chứng minh tôi sẽ phản bội Chu Diệp Chương. Là anh muốn tiêu diệt ý chí của tôi, cuối cùng tiêu diệt niềm tin vào tình yêu của tôi và chứng minh rằng tôi chưa từng có được tình yêu này."

Khổng Lập Thanh đứng dưới cửa tòa nhà lớn, dưới ánh mặt trời gay gắt, cô càng nói càng lớn tiếng, có vài người qua đường đã tò mò nhìn về phía họ. Đem chuyện tình cảm giữa hai người nói ra miệng như vậy cô cũng không cảm thấy ngượng ngùng hay khó chịu, cơ thể vốn đã suy yếu, đầu đã thấy choáng váng, lại thêm bị kích động khiến huyết áp Khổng Lập Thanh tăng lên. Sau khi cô nói xong, Lâm Bội mặt càng nhăn nhó, vai anh ta dần dần rũ xuống. Tâm lý chung của những người mới bị giày vò mà nói thường thường là uất hận, nhưng Khổng Lập Thanh đứng trước mặt anh ta lại không hề tức giận. Anh ta cúi người, dường như muốn tránh động đến vết thương trong lòng, chạy trốn để không phải đối mặt với những chuyện đã gây ra cho cô.

Mà Khổng Lập Thanh cũng chẳng để ý đến Lâm Bội, tiếp tục nói: "Anh xem, tôi quá hiểu anh, anh khát khao được yêu nhưng lại hoài nghi tình yêu. Nếu cứ như vậy, sau này cho dù anh có lấy vợ sinh con thì anh vẫn không thể cảm nhận được cái cảm giác thiêng liêng của gia đình. Anh thử nghĩ xem, vậy thì đoạn đời đó của anh cũng lạnh lẽo biết bao, mệt mỏi biết bao?"

Lâm Bội ngẩng lên nhìn Khổng Lập Thanh, ánh mắt anh ta vừa ngại ngùng trốn tránh, thoắt biến thành tức giận sục sôi, mà Khổng Lập Thanh vẫn lạnh lùng nhìn anh ta, nhàn nhạt nói tiếp: "Lần này anh muốn gì ở Chu Diệp Chương?"

Câu hỏi này của Khổng Lập Thanh giống như đòn truy kích cuối cùng, hoàn toàn đập tan ảo tưởng trong lòng Lâm Bội. Bọn họ đã không ai buông ai, không ai phản bội ai, Khổng Lập Thanh cho đến giờ vẫn chưa nói một lời nào bất lợi cho Chu Diệp Chương. Mà Chu Diệp Chương để cứu Khổng Lập Thanh cũng chấp nhận từ bỏ kinh doanh vận tải ở Hồng Kông, đó là cơ nghiệp tổ tiên nhà họ Chu truyền lại, cũng là nền tảng sự nghiệp của anh ta, là công việc mấy đời nay của gia tộc.

Lâm Bội sau khi bị đánh gục, cố đeo tấm mặt nạ lạnh lùng, làm ra vẻ không quan tâm. Anh ta nhìn Khổng Lập Thanh ngậm miệng không nói. Khổng Lập Thanh không tìm được câu trả lời từ anh ta, cũng không nói thêm nữa, nhấc chân bước vòng qua, lúc cô lướt ngang qua anh ta, bên tai cô nghe tiếng Lâm Bội ngập ngừng: "Khổng Lập Thanh, anh yêu em."

Lâm Bội thực ra còn một câu "Anh xin lỗi" muốn nói, nhưng Khổng Lập Thanh mặt lạnh lùng, ánh mắt khinh bỉ khiến anh ta không thể mở miệng nói tiếp.

Khổng Lập Thanh thật ra đã không còn đủ sức để đối đáp với anh ta, nếu lúc này cô còn sức, còn minh mẫn, cô sẽ quay lại lớn tiếng mà quát anh ta một tiếng thật to "Cút"! Cô ghét anh ta, cũng kinh tởm anh ta, trước đây vốn cũng có chút đồng cảm, nhưng qua hơn hai mươi giờ bị hành hạ đến sức cùng lực kiệt, chút tình cảm ấy cũng đã bị bào mòn hết. Đỉnh đầu cô bị mặt trời chiếu vào nóng bừng, cô rất muốn ra khỏi nơi đây, chỗ này thật khiến cô sợ hãi và ghê tởm.

Khổng Lập Thanh loạng choạng bước qua cổng khu nhà, chiếc Cadillac quen thuộc đã đậu ven đường, khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe, nước mắt Khổng Lập Thanh không kiềm được mà ứa ra.

Chu Diệp Chương từ trên xe bước xuống, hai người còn đứng cách nhau cả mét, lẳng lặng nhìn nhau, một lúc lâu cả hai cùng không nói năng gì. Dưới ánh mặt trời chói chang, Khổng Lập Thanh cảm giác dù có cố thế nào cũng không thể nhìn rõ mặt anh. Cô đứng thẳng lưng, đầu ngẩng cao, cố gắng thể hiện mình mạnh mẽ, nhưng giọng lại nghẹn ngào nức nở: "Em không khai gì hết." Cô cố gắng cứng cỏi như vậy nhưng tư thế vẫn mang vài phần ấm ức lẫn oán trách, chỉ có nước mắt vẫn được cô cố kìm không cho rơi xuống.

Chu Diệp Chương đứng bên cửa xe, màn ngụy trang bình thản trên mặt đến đây đã bị chọc thủng, mắt anh thoáng nhói lên tia nhìn đau xót.

Cô oán anh, oán anh đã làm cho cô phải khổ. Hai người vẫn đứng cách xa nhìn nhau, khoảnh khắc này không biết khoảng cách giữa họ là càng gần hơn hay càng xa hơn trước, Chu Diệp Chương nắm chặt tay sau đó bước về phía trước.

Chu Diệp Chương đi đến trước mặt Khổng Lập Thanh, mặt mang nét thương đau, dùng mu bàn tay chạm khẽ vào mặt cô, sau đó lật tay lại, dùng lòng bàn tay khẽ chạm vào má cô, nói khẽ: "Đi nào, chúng ta về nhà."

Bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu cứng cỏi của Khổng Lập Thanh chốc lát bị cái chạm tay ấy cuốn phăng tất cả. Độ ấm của bàn tay anh truyền sang khiến cô nhẹ nhõm trở lại, nỗ lực lên gân một hơi cạn sạch, cô cảm thấy vô cùng rã rời.

Chu Diệp Chương mở cửa, Khổng Lập Thanh cúi người bước vào ngồi trong xe, sau khi vội vàng ngồi xuống, Khổng Lập Thanh vội ngẩng lên tìm kiếm bóng dáng Chu Diệp Chương, cô phát hiện anh không lên xe ngay mà vẫn đang quay lưng lại, mắt nhìn về phía cô vừa đứng, ánh mắt chiếu thẳng vào chỗ Lâm Bội.

Lâm Bội vẫn chưa rời đi, anh ta vẫn đứng đó nhìn Khổng Lập Thanh bước ra khỏi cổng khu nhà, đến chỗ Chu Diệp Chương đứng đợi. Vì khoảng cách khá xa nên Khổng Lập Thanh không thể nhìn rõ biểu cảm của Lâm Bội, nhưng cô lại cảm giác được khi mình bước đi, toàn thân anh ta nháy mắt toát ra mùi sát khí. Cô quá hiểu người đàn ông này, tâm tình anh ta thay đổi thế nào cô đều cảm nhận được, vì thế càng lúc lòng cô càng thấy bất an.

Chu Diệp Chương cũng không đứng bên ngoài lâu, chỉ lát sau anh cũng bước lên ngồi vào trong xe. Chu Diệp Chương vừa ngồi xuống, Khổng Lập Thanh lập tức nghiêng người qua, không ngần ngại cúi xuống ôm lấy eo anh, vùi mặt vào bụng anh, nói rất nhỏ: "Đừng chọc giận anh ta có được không? Đừng để ý anh ta nữa nhé!" Khổng Lập Thanh trời sinh là một cô gái giản đơn và có phần nhút nhát, cô biết Lâm Bội là kiểu người lạnh lùng tàn nhẫn, lại có gia thế hùng hậu, dây dưa với anh ta rất nguy hiểm, cô lo thay cho Chu Diệp Chương.

Hành động này của Khổng Lập Thanh ngẫu nhiên hóa giải sự ngượng ngập giữa hai người. Chu Diệp Chương cả người nhẹ nhõm, tay khẽ xoa gáy Khổng Lập Thanh "Ừ" một tiếng. Tiếng "Ừ" đó của anh trầm đặc nghe không hẳn rõ, Khổng Lập Thanh chưa tin lắm, bèn đem hai cánh tay vòng quanh vai anh dùng hết sức siết lại.

Trên người truyền đến cảm giác siết chặt ấy, Chu Diệp Chương hiểu Khổng Lập Thanh chưa tin mình, để cô yên tâm, anh đành nói thêm cho cô rõ: "Nhà họ Lâm gia giáo không tốt, trên không nghiêm dưới làm loạn, cho nên mới nảy ra một người cá tính quái đản như Lâm Bội, sớm muộn hắn ta cũng sẽ bán rẻ nhà họ Lâm. Đến lúc đó, vì lợi ích, em cho là những kẻ khác sẽ để yên cho hắn? Mọi chuyện trên đời này nói đi nói lại cũng chỉ quy về quy luật biết điều thì sống, nghênh ngang thì chết. Hắn ta đường quang không đi lại đâm quàng bụi rậm, chuyện của hắn đâu cần anh nhúng tay."

Khổng Lập Thanh lúc này mới tạm tin, từ từ bớt lo lắng, nằm im trong vòng tay anh không nhúc nhích. Thật ra là Khổng Lập Thanh quá ngây thơ, khiến cô bị hành hạ đến thế này, Chu Diệp Chương sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Lâm Bội được. Chỉ sợ anh chẳng ầm ĩ, chỉ ngấm ngầm dồn Lâm Bội vào con đường mình đã bày sẵn.

Hai người dọc đường không nói thêm gì, Khổng Lập Thanh rất buồn ngủ, nhưng cô không muốn ngủ. Dây thần kinh trong đầu cũng căng hết lên không cho chợp mắt, cô cần được an ủi, mùi da thịt quen thuộc trên người anh khiến con tim lạnh ngắt của cô dần dần ấm lên.

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng trước tòa nhà họ sống. Chu Diệp Chương xuống xe trước, sau đó không nói gì ngồi xổm bên cửa xe để mở. Khổng Lập Thanh biết anh muỗn cõng mình lên nhà, cho dù không mệt đến mức phải cần người cõng nhưng cô vẫn lặng yên gục lên lưng anh.

Trong thang máy rất yên tĩnh, Chu Diệp Chương nhìn số tầng không ngừng nhảy, đột nhiên hỏi: "Em trách anh không?"

Khổng Lập Thanh yên lặng ôm cổ anh, mặt vùi trên lưng anh, không trả lời câu hỏi ấy, cũng không gật đầu hay lắc đầu. Cô không biết nói dối, cũng không phải người đạo đức giả, cô thực sự trách anh, nhưng không muốn rời xa anh. Câu trả lời của cô chỉ là vòng tay ấm áp này, giữa họ đôi khi có những điều không cần lên tiếng.

Lúc hai người vào đến nhà, Khổng Vạn Tường đã đi học, đón hai người là dì Thanh. Đêm qua Khổng Lập Thanh không về, Chu Diệp Chương bôn ba bên ngoài gọi điện dặn dì Thanh, dì Thanh bèn nói dối Vạn Tường là Khổng Lập Thanh phải trực đêm thay cho đồng nghiệp không về. Trước đây Khổng Lập Thanh cũng thường phải trực đêm nên lần này Khổng Vạn Tường không nghi ngờ gì.

Dì Thanh từ phòng bếp đi ra thì gặp bọn họ, nhìn thấy Khổng Lập Thanh nằm trên lưng Chu Diệp Chương mặt dì đầy thương xót. Khổng Lập Thanh bị dì ấy nhìn chăm chú, ngại ngùng cúi đầu xuống, ngày hôm qua kinh qua bao nhiêu giày vò như vậy cô cũng không khóc, nhưng lúc này thấy dì Thanh thương cảm mình, cô lại muốn khóc.

Vào trong nhà Chu Diệp Chương cũng không đặt cô xuống, anh cõng cô đi thẳng lên lầu, vào phòng ngủ, bước thẳng tới phòng tắm mới dừng lại.

Bồn tắm đã được xả đầy nước ấm, bên bồn rửa tay đã treo sẵn quần áo ngủ của Khổng Lập Thanh. Chu Diệp Chương đặt Khổng Lập Thanh ngồi trên nắp bồn cầu, rồi anh dịu dàng cởi quần áo cho cô. Hơi nước nóng bốc lên từ bồn nghi ngút tỏa khắp phòng tắm, Khổng Lập Thanh lặng lẽ nhìn anh qua làn hơi nước, cô không nghĩ anh sẽ làm những chuyện như thế này cho mình.

Khổng Lập Thanh ngồi đó bất động, mặc lòng cho anh xếp đặt mọi chuyện. Chu Diệp Chương mặt không biểu cảm, tay anh thành thạo cởi quần áo cho cô, quần Khổng Lập Thanh vẫn còn ẩm, khi anh cởi nó cũng phát hiện ra, tay anh dừng lại một chút, đáy mắt hiện lên chút u ám. Khổng Lập Thanh bất chợt rụt chân lại, Chu Diệp Chương lại túm chặt lấy chân cô, bàn tay anh vuốt ve cặp đùi trần, anh cúi đầu, Khổng Lập Thanh không nhìn được biểu cảm trên mặt anh, nhưng cô biết anh đang buồn.

Tay Chu Diệp Chương dừng trên đùi Khổng Lập Thanh một lúc, cuối cùng anh cắn răng, rất nhanh cởi thẳng quần lót của cô xuống, nghiêng người bế cô đi về phía bồn tắm, nhẹ nhàng thả cô vào nước.

Nước trong bồn theo người cô hạ xuống mà bắn lên quần áo Chu Diệp Chương, anh cũng không quan tâm, bắt đầu tỉ mẩn tắm cho cô.

Khổng Lập Thanh dựa đầu trên thành bồn tắm, mắt nhắm lại, đời cô chưa khi nào có khoảnh khắc dịu dàng đến vậy, cô sợ mình sẽ không kìm được mà bật khóc.

Chu Diệp Chương cẩn thận kỳ cọ thân mình Khổng Lập Thanh từ trên xuống dưới, tay anh từ ngực tới đùi, mỗi bộ phận nhạy cảm đều không kiêng dè, động tác nhẹ nhàng, nhưng lại không mang theo dục tình, thậm chí có chút thành kính.

Nửa dưới Khổng Lập Thanh càng được Chu Diệp Chương chăm sóc cẩn thận hơn, tay anh tới lui trên mình cô, Khổng Lập Thanh tách hai chân, mang bản thân hoàn toàn trần trụi bày ra trước mắt anh, loại hành động tin tưởng thế này sợ là cả đời cô chỉ có thể dành cho anh.

Chu Diệp Chương từ đầu tới giờ chưa nhìn tới mặt Khổng Lập Thanh, anh cúi đầu bận rộn như thể đang làm chuyện đại sự, rất cần chuyên chú, Khổng Lập Thanh lại ngước mắt nhìn vào mặt anh.

Chu Diệp Chương mi mắt hơi rủ, khuôn mặt bị hơi nước nóng làm cho rịn chút mồ hôi, ánh mắt chăm chú nhìn vào cơ thể cô. Khổng Lập Thanh đưa tay lên gáy anh, động tác nhẹ nhàng xoa bóp, mang theo chút an ủi, ai nói chỉ cô mới cần an ủi, nếu hai người có tình cảm, một người gặp nguy hiểm, người kia lẽ nào được thảnh thơi? Sợ là anh ở ngoài còn mệt mỏi hơn cô, anh vì cứu cô không biết đã phải trả giá những gì...

Khổng Lập Thanh lặng lẽ nhìn Chu Diệp Chương một lúc, đột nhiên nói: "Đưa em đi đi." Động tác tay Chu Diệp Chương dừng ở đó, Khổng Lập Thanh lại nói tiếp: "Sau này anh ở đâu, em sẽ ở đó. Không được bỏ em lại." Nói xong cô thu tay về, ngả đầu, nhắm mắt không nói thêm gì nữa.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-42)