Vay nóng Tinvay

Truyện:Bánh Xe Định Mệnh - Chương 17

Bánh Xe Định Mệnh
Trọn bộ 42 chương
Chương 17
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)

Siêu sale Shopee


A Thần ngoài mặt không dám công khai phản đối sắp xếp của Chu Diệp Chương, nhưng trong lòng ấm ức cả đêm. Đợi đến hôm sau, nhà không còn ai mới vội vàng mò đến thư phòng của Chu Diệp Chương, từ cửa đi vào liền vòng vòng quanh chỗ anh mấy lần, cho đến khi anh không chịu được bị làm phiền mà ngẩng lên nhìn, cậu ta mới rên rỉ thống thiết: "Em không muốn chăm sóc trẻ con, em bận lắm, nếu anh không yên tâm thì tìm một tài xế tin cậy đưa đón Vạn Tường là được rồi, làm gì mà phải giao cho em."

Chu Diệp Chương cau mày nhìn A Thần bao năm qua vẫn như đứa trẻ không chịu lớn, cũng chẳng bận tâm những lý lẽ dài dòng của cậu ta, nói thẳng luôn: "Năm đó lúc tôi nhận cậu về, có câu nào chê cậu phiền phức không? Lúc cậu còn chưa hiểu chuyện, những lần tôi phải đi sau thu dọn chiến trường cho cậu còn ít sao? Tôi ở bên cậu hàng ngày, dạy bảo cậu bao nhiêu năm như vậy, sao chuyện này còn phải nói lại, Vạn Tường chính là em trai cậu, cậu đã hiểu chưa?" Chu Diệp Chương dạy bảo A Thần một tràng dài, lúc nói đến câu cuối cùng đã có vẻ bực dọc.

A Thần bị hai chữ "em trai" đó làm cho chấn động, chết đứng tại chỗ quên cả phản ứng.

"Cậu phải nhớ, năm đó tôi dạy cậu những gì, cậu dạy lại cho Vạn Tường như thế, sau này thằng bé sẽ là người thân của cậu, tự mình suy nghĩ lại đi." Chu Diệp Chương khẩu khí đã tương đối lạnh lùng, có vẻ sắp tức giận.

A Thần không sợ khí thế áp đảo của Chu Diệp Chương, nhưng lại thực sự bị hai chữ "người thân" một lần nữa làm cho chết đứng. Cậu ta đứng đó suy nghĩ miên man một hồi, cuối cùng không nói gì, lặng lẽ đi ra.

Thấy A Thần đi ra, lòng Chu Diệp Chương thầm thở phào nhẹ nhõm, A Thần tên đầy đủ là Chu Mậu Thần, thực ra là cháu gọi Chu Diệp Chương bằng chú. Cậu bé này thân thế khá phức tạp, ông nội A Thần là bác ruột Chu Diệp Chương. Nhà họ Chu là dòng họ lớn, mấy chục năm trước đại lục có nội chiến, trước ngày chiến tranh, cả gia tộc chuyển đến Hồng Kông, sau đó ba thế hệ vất vả lăn lộn trên thương trường, trải qua không ít sóng gió. Mười mấy năm trước, nội bộ họ Chu có biến động, Chu Diệp Chương trong một đêm mất đi song thân, mà nhà A Thần không hiểu sao xảy ra hỏa hoạn, cha mẹ A Thần đều bị vùi trong biển lửa, còn cậu ta không hiểu sao mất tích.

Lúc đó Chu Diệp Chương chỉ hai mươi, còn A Thần mới sáu tuổi. Nhà họ Chu sau biến cố đó gần như bị xóa sổ, Chu Diệp Chương trải qua mấy năm nếm mật nằm gai cực khổ khôi phục cơ nghiệp tổ tông. Đợi khi họ Chu tạm ổn định đại cục, Chu Diệp Chương dốc toàn lực, cử người thân tín đi tìm A Thần lưu lạc. Tìm mấy năm liền đều không có kết quả, sau đó một lần ngẫu nhiên Chu Diệp Chương lại bắt gặp A Thần đi cùng một tên mafia người Ý. Lúc đó A Thần mười sáu tuổi, mất tích tròn mười năm.

Chu Diệp Chương ra giá cực cao để chuộc A Thần về, sau đó lại phát hiện A Thần không nhớ chút gì về quãng thời gian trước sáu tuổi, người thân bên cạnh cũng không nhận ra ai. Hơn nữa A Thần còn được huấn luyện đặc biệt để trở thành sát thủ, cơ thể giống như cỗ máy chiến đấu, không hiểu nhân tình thế thái, chỉ thích làm bạn với vũ khí, coi súng ống như đồ chơi. Lúc mới đưa A Thần về nhà họ Chu, chỉ cần có người hơi mạo phạm cậu ta, cậu ta liền có thể làm ra những chuyện giết người rửa hận; để cậu ta ra phố, chớp mắt là có thể gây tai nạn liên hoàn. Khi đó Chu Diệp Chương bị cậu ta làm cho đau đầu không ít, cuối cùng bất đắc dĩ phải để A Thần ở cạnh cả ngày. Những năm đó A Thần vừa như vệ sĩ lại vừa như con trai của Chu Diệp Chương, rèn giũa bao nhiêu năm, cậu ta mới dần dần nên người.

Đến giờ Chu Diệp Chương nhận thấy mấy năm trở lại đây, A Thần cho dù đã có tiến bộ nhưng tính tình vẫn ích kỷ như cũ, chỉ biết bản thân mình, đứng từ góc độ tâm lý học mà nói, nhân cách A Thần vẫn chưa hoàn thiện. Giao cho A Thần trông nom Vạn Tường là muốn giúp cậu ta người lớn hơn, bồi dưỡng tinh thần trách nhiệm, rõ ràng là chuyện tốt.

Những suy tính cho A Thần của Chu Diệp Chương đương nhiên Khổng Lập Thanh không hề biết. Cô chỉ phát hiện thấy trong một thời gian ngắn mà Vạn Tường đã có nhưng thay đổi lớn, quan hệ giữa A Thần và Vạn Tường xem chừng có gì đó rất đặc biệt. Theo lý mà nói, A Thần lớn hơn Vạn Tường như thế, chí ít Vạn Tường cũng phải gọi cậu ta là anh, mà Khổng Vạn Tường đến đây không lâu cũng đã chủ động gọi Chu Diệp Chương là chú, lại rất lễ phép gọi dì Thanh là bà nội, nhưng duy nhất với A Thần, Vạn Tường lại học theo Chu Diệp Chương, gọi "A Thần, A Thần" trống không như vậy. A Thần lại cũng không bận tâm, từ đầu đến giờ cứ mặc Vạn Tường gọi, chẳng nhắc nhở câu nào. Ở chung một chỗ tuy có lúc xích mích nhưng phần lớn thời gian A Thần và Vạn Tường đều "chung sống hòa bình", điều này khiến Khổng Lập Thanh cảm thấy giữa hai người đó tồn tại một kiểu tình bạn kỳ lạ.

Kể từ khi Khổng Vạn Tường đi học Taekwondo, hàng ngày đều là A Thần giám sát từ đầu đến cuối, thậm chí sau khi tan học về nhà A Thần còn đánh ngã Vạn Tường mấy lần. Khổng Lập Thanh biết đó là A Thần kèm thêm cho Vạn Tường, mà Vạn Tường cũng rất phối hợp, cho dù là ngã bị thương cũng không tức giận hay gào khóc.

Những ngày gần đây, Khổng Vạn Tường cười nhiều hơn, hàng ngày cũng năng vận động, ăn uống cũng thêm hăng say, thế giới của cậu bé bây giờ không chỉ xoay quanh mình mẹ nữa. Thời gian Vạn Tường bên cạnh A Thần ngày càng dài, ở trường mẫu giáo cũng chơi thêm với nhiều bạn mới, thế giới của cậu bé dần dần mở rộng ra, cơ thể cũng phát triển tích cực. Khổng Lập Thanh biết, những thay đổi này của cậu bé, cô trước đây có cố gắng thế nào cũng không thể làm được, đó đều là Chu Diệp Chương quan tâm tới Vạn Tường mà lo lắng giúp cô. Cô cũng không biết sau hôm nay cuộc sống của hai mẹ con sẽ đi theo chiều hướng nào, nhưng cho đến bây giờ mọi việc đều tốt đẹp.

Khổng Lập Thanh ngồi trước cửa sổ đọc sách, cứ đọc xong hai trang lại ngẩng lên suy nghĩ một lát, thời gian cô ở đây trôi qua cũng thật nhanh. Đêm khuya, lúc Chu Diệp Chương quay về phòng ngủ, Khổng Lập Thanh ngẩng lên nhìn anh rồi lại cúi xuống đọc sách. Lúc anh đi vào cũng chỉ tranh thủ liếc cô một cái rồi cầm quần áo ngủ đi vào nhà tắm tắm gội. Hai người ngay cả chào hỏi cũng bỏ qua, bọn họ đều không phải kiểu người hướng ngoại, bình thường cũng ít nói chuyện.

Khổng Lập Thanh vào đúng giai đoạn hình thành tính cách lại gặp những trúc trắc trong cuộc sống, nhiều năm bị đè nén, bất kể ban đầu tính cách có thế nào thì đến nay cũng bị thay đổi, hoàn cảnh đã định hình cô trở thành một người nội tâm cực kỳ yếu đuối. Mà những cô gái tâm hồn yếu đuối đều có tố chất trở thành mẹ hiền, vợ đảm. Ngày hôm đó tâm hồn và thể xác cô đều bị Chu Diệp Chương cưỡng chế, khiến cô chưa thể nói rằng yêu anh, nhưng cũng đã dành một khoảng trống đặc biệt trong trái tim để anh ngự trị. Khổng Lập Thanh cô là kiểu người không hoạt ngôn, có đôi khi chỉ một hành vi nhỏ nhỏ cũng đủ biểu đạt thái độ, từ đêm hôm đó cũng không biết tại sao, cô luôn đợi Chu Diệp Chương về phòng rồi mới đi nghỉ.

Khổng Lập Thanh cũng mơ hồ biết công việc của Chu Diệp Chương rất bận, nhưng anh đi ngủ rất đúng giờ, thường thì trước mười hai giờ đêm sẽ ngừng làm việc để nghỉ ngơi, Khổng Lập Thanh bình thường cũng đến tầm đó mới đi ngủ. Thời gian biểu của hai người thành ra vừa hay suýt soát, có gì đó dường như cố tình lại dường như là vô ý, nhìn chung mặc dù có chênh lệch một chút nhưng gần đây luôn là cô đợi anh rồi đi nghỉ cùng.

Chu Diệp Chương từ phòng tắm đi đến bên giường, Khổng Lập Thanh cũng bỏ quyển sách trong tay xuống tiến đến, hai người không ai nói gì, mỗi người một bên leo lên giường, kéo chăn ra đồng thời nằm xuống, động tác phối hợp ăn ý như thể đã là vợ chồng nhiều năm, khó nói rõ cảm nhận.

Chu Diệp Chương chủ động nhận nhiệm vụ tắt đèn, trong bóng tối Khổng Lập Thanh thả lỏng cơ thể im lặng chờ đợi, quả nhiên chỉ một lát sau, vài tiếng loạt xoạt vang lên, cơ thế ấm áp tiến lại gần, cô khẽ nhấc đầu, một cánh tay Chu Diệp Chương luồn qua để cô gối lên, cũng tự điều chỉnh tư thế để cô có thể nằm thoải mái nhất. Mấy ngày gần đây, động tác này hai người đã phối hợp đến ăn ý.

"Em uống thuốc tránh thai à?" Trong bóng tối giọng đàn ông đột nhiên cất lên, nghe ra ngữ điệu bình thường, không biểu lộ cảm xúc gì.

Khổng Lập Thanh hơi cứng người, sau đó lập tức thả lỏng, cô biết vỉ thuốc tránh thai hàng ngày mình để trong tủ đồ nhà tắm đã bị Chu Diệp Chương nhìn thấy, căn bản cô cũng không định giấu diếm, cho nên nhẹ nhàng "ừm" một tiếng thừa nhận.

Không gian lại rơi vào im lặng, đã khá lâu vẫn chưa thấy Chu Diệp Chương nói gì thêm, Khổng Lập Thanh nhạy cảm hiểu được băn khoăn của anh. Đêm dài yên tĩnh chỉ nghe tiếng đàn ông thở đều đều, lát sau bàn tay anh đặt lên vai cô, hai ngón tay xoa nhè nhẹ, Khổng Lập Thanh biết Chu Diệp Chương đang tự hỏi điều gì, cô yên lặng chờ đợi phản ứng của anh.

Hồi lâu sau ai ngờ kết quả nhận được là một câu nói chẳng liên quan gì: "Mai là thứ Bảy, nếu thời tiết đẹp chúng ta ra ngoài chơi nhé?"

"Vâng." Khổng Lập Thanh thuận miệng đáp lại một câu. Chờ cô nói xong, anh xoay người, chân khẽ gác lên cô, tay ôm cô vào lòng, giọng nghèn nghẹt: "Ngủ thôi." Không gian lại chìm vào im lặng, Khổng Lập Thanh bình thản nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, thời tiết rất đẹp, Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh lại thêm A Thần và Vạn Tường ăn sáng xong bèn nhanh chóng xuất phát. Xe chạy thẳng một mạch hướng ra phía ngoại ô, hơn một tiếng sau, chạy quá nửa thành phố, cuối cùng cũng dừng lại trước một đồng cỏ xanh bạt ngàn, không khí trong lành.

Xe dừng hẳn Khổng Lập Thanh mới biết đây hóa ra sân golf, bãi đỗ xe rộng rãi nhưng lại chỉ có mấy chiếc, xuống xe cũng chẳng thấy bóng dáng người nào, Chu Diệp Chương bước xuống cũng chẳng đợi ai, đi thẳng vào trong.

Khổng Lập Thanh chưa từng nhìn thấy sân golf, cô mới chỉ nhìn thấy chỗ tập chơi golf, đó là khi cô còn học trung học ở thành phố T, bên kia đường cái đối diện trường học có một sân tập. Trong ấn tượng của cô lúc đó, nơi đấy bốn mùa đều bát ngát màu xanh, xung quanh là tường bao, bên trên vây lưới, ban đêm cũng thắp rất nhiều bóng đèn cao áp, ánh sáng hắt xuống cây lá rõ như ban ngày. Nơi ấy ngày đêm đều có những chiếc xe sang trọng ra vào, không nhìn rõ bóng người trong xe nhưng cô biết đó đều là những người thuộc đẳng cấp mà mình không thể nào với tới.

Đối với Khổng Lập Thanh mà nói, chơi golf luôn là một trong số những hoạt động mà cô ngưỡng vọng, cho nên khi tận mắt nhìn thấy một màu xanh trải dài mênh mông, cho dù không đến nỗi sốc nhưng cũng sửng sốt nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Hôm nay trời nắng, Chu Diệp Chương đã có gậy chơi golf, lúc dừng ở quầy mua gậy cho Khổng Lập Thanh cũng nhân thể mua luôn cho cô một cặp kính râm. Cặp kính anh chọn là hàng hiệu, kiểu to bản che hết cả nửa khuôn mặt rất thịnh hành. Anh đeo thử cho Khổng Lập Thanh, sau đó còn nghiêng đầu xoay mặt cô tứ phía để nhìn ngắm chán chê rồi trêu đùa: "Anh nhắc em, lần sau có thời gian rỗi cũng nên đi dạo phố tự mình mua sắm ít phụ kiện hiểu không? Sao cứ phải để anh "đánh" em mới "động" như vậy? Mua sắm chẳng phải là sở thích của phụ nữ bọn em hay sao?" Có thể thấy lúc này tâm trạng anh rất tốt, Khổng Lập Thanh lại có vẻ ngại ngùng, nghiêng đầu tránh sang một bên coi như không nghe thấy. Chu Diệp Chương vui vẻ trêu đùa, không khí cũng thoải mái hơn nhiều, mọi người cũng thấy nhẹ nhõm.

Khổng Lập Thanh chắc chắn không định đánh golf, lúc đi tới sân, Chu Diệp Chương biết thế cũng không phí công kèm cặp, anh nhanh chóng tìm một chuyên gia xinh đẹp đến chỉ dạy cho cô mấy kỹ thuật đơn giản. Thu xếp xong bèn bỏ mặc cô, bản thân dắt theo hai người một lớn một nhỏ đi sang bên cạnh.

Bọn họ không đi xe điện, đoàn người chia thành hai nhóm, bên này là Khổng Lập Thanh đang được huấn luyện viên cầm tay dạy từng động tác, bên kia là A Thần vào vai caddy[1] đang cõng túi gậy golf, Chu Diệp Chương tự tay dạy cho Khổng Vạn Tường. Thực ra Khổng Vạn Tường cũng mới cao hơn cây gậy golf một tí, thằng bé có thể học được gì, chẳng qua là du ngoạn hít thở không khí trong lành mà thôi. Chu Diệp Chương rõ ràng cũng là người tâm lý, anh chỉ cho Vạn Tường mấy thứ cơ bản, sau đó để thằng bé tự chơi. Vạn Tường được đi chơi thì rất vui sướng, không ngừng ríu rít bên cạnh họ.

[1] Caddy: Nhân viên kéo bao gậy trong sân golf.

Khổng Lập Thanh đánh bóng còn chưa được coi là đã nhập môn, vật vã cả nửa ngày mới hơi chạm đến "môn đạo"[2], đánh một gậy cũng chệch choạc hồi lâu mới trúng, nữ huấn luyện viên xinh đẹp vì đạo đức nghề nghiệp nên thái độ rất dễ thương, khuôn mặt luôn tươi cười. Không có Chu Diệp Chương bên cạnh theo dõi, Khổng Lập Thanh cảm thấy nắng vàng cỏ xanh nơi đây rất đẹp. Ra tay đánh một gậy trúng bóng, chắc chắn bóng chẳng thể trúng lỗ, nhưng chỉ cần có thể đánh bóng bay lên như vậy, cho dù chẳng biết sẽ bay đi đâu, Khổng Lập Thanh vẫn có cảm giác hài lòng.

[2] Môn đạo: Ý chỉ ngưỡng cửa nhập môn.

Nhóm Chu Diệp Chương, A Thần và Vạn Tường đứng cách cô vừa phải, không gần không xa, một bên từ từ tiến bước, một bên thoải mái chơi đùa, quá hai tiếng đồng hồ vẫn chưa đi xa là mấy.

Khổng Lập Thanh tập luyện mấy tiếng liền, cuối cùng cũng hơi quen tay, bắt đầu cảm thấy hứng thú với môn thể thao quý tộc này, cùng huấn luyện viên miệt mài luyện tập, rốt cuộc học được tư thế cầm gậy đánh bóng, ít nhất mỗi lần xoay người đánh, tỉ lệ trúng bóng cũng tăng lên đáng kể.

Chu Diệp Chương bận để mắt tới Khổng Vạn Tường phía trước, cũng không thường xuyên quan sát Khổng Lập Thanh, chỉ thi thoảng nhìn lại phía cô một cái. Khi nào thấy cô bị tụt ở phía sau thì sẽ chậm rãi đợi cô. Bọn họ một trước một sau cùng với Vạn Tường không ngừng cười nói làm náo nhiệt cả nơi này.

Sân golf rộng ngút tầm mắt, nhưng đường đi lại rất yên tĩnh, không thấy ai khác ngoài bọn họ, đến gần trưa bỗng có một chiếc xe điện màu bạc từ xa chạy về phía này.

Khổng Lập Thanh lúc đầu chẳng để ý, cho đến khi nghe thấy tràng cười "ha ha" của một người đàn ông trung niên, cô mới dừng tay quay đầu nhìn lại.

Chiếc xe đi thẳng đến trước mặt Chu Diệp Chương mới dừng, một người đàn ông trung niên trên dưới bốn mươi tuổi từ trên xe bước xuống, người còn chưa tới nơi đã thấy mở miệng cười, đến gần sát Chu Diệp Chương liền giơ tay ra, bước thêm một bước thân mật bắt tay, lên giọng nói: "Ôi chà, hôm nay vô tình gặp được anh Chu ở đây thật là cơ duyên."

Người tinh ý nhìn một cái sẽ biết đây chính là kiểu cố tình chào hỏi mới tìm đến, tất nhiên Chu Diệp Chương thừa sức nhìn ra chân tướng, tuy nhiên là người lịch duyệt, anh chẳng vạch trần, vui vẻ cùng người đàn ông trung niên đó bắt tay hồ hởi: "Chủ nhiệm Lưu, ông khách sáo rồi."

Khổng Lập Thanh nhìn thấy họ như vậy biết là Chu Diệp Chương gặp phải người quen. Mà nghe cách nói của Chu Diệp Chương thì người này hẳn phải là quan chức chính phủ, tìm đến chào hỏi như thế hai người họ hẳn phải có quen biết nhất định. Cùng xuống xe với chủ nhiệm Lưu còn một người nữa, người đó đội mũ lưỡi trai, vì ngược sáng nên cô không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ biết đó là một người đàn ông còn trẻ, thân hình cao gầy, trang phục xa xỉ.

Khổng Lập Thanh phỏng đoán đằng sau cuộc gặp gỡ "tình cờ" này hẳn phải là một câu chuyện phức tạp. Nhưng cô nghĩ dù là chuyện gì thì cũng chẳng liên quan đến mình, cho nên cũng chỉ nhìn một cái như vậy rồi lại cúi xuống tiếp tục chiến đấu với quả bóng dưới chân.

Đằng kia chủ nhiệm Lưu đã bắt đầu hướng Chu Diệp Chương chú ý tới người thanh niên đi cùng, ông ta vẫn giữ nụ cười xã giao trên mặt, nghiêng mình để Chu Diệp Chương thấy người phía sau rồi lại cười híp mắt nói: "Anh Chu, xin giới thiệu một chút, đây là Lâm Bội, cậu ba nhà họ Lâm. Hiếm có dịp mọi người hội ngộ ở đây, tôi đứng ra làm cầu nối giới thiệu hai người làm quen một chút."

Nói xong, chủ nhiệm Lưu lại quay về phía Lâm Bội giới thiệu tiếp: "Cậu ba, vị này là Chu Diệp Chương, anh Chu. Anh Chu mấy năm nay đầu tư vào thành phố B này rất nhiều. Hai người có thể chưa từng gặp mặt nhưng hẳn phải từng nghe đến quý danh của nhau."

Người thanh niên tên Lâm Bội chủ động đưa tay ra trước, mặt nở nụ cười hoàn hảo: "Ngưỡng mộ đại danh anh Chu đã lâu, hôm nay may mắn được gặp mặt, rất hân hạnh."

Chu Diệp Chương cùng Lâm Bội bắt tay, trong đầu anh suy nghĩ đang chạy lòng vòng, người này nếu chỉ đơn giản giới thiệu tên Lâm Bội, có lẽ anh cũng chẳng biết là ai, nhưng giới thiệu là cậu ba nhà họ Lâm thì lại khác, anh gần như lập tức có thể nhớ ra thông tin liên quan tới anh ta. Bởi vì Lâm Bội thì không quá nổi tiếng nhưng nhà họ Lâm lại gia thế khá lẫy lừng. Nhà họ Lâm có thể xếp là giới "quý tộc đỏ"[3] của Trung Quốc, trước sau giải phóng trong nhà đã có vài vị tướng, thời đại mới người ta cũng không còn quá coi trọng khái niệm gia tộc nhưng gia đình Lâm Bội thực sự là một gia tộc rất có thế lực. Ông và bố của Lâm Bội đều là lãnh đạo cấp cao trên Trung Ương, hai anh trai Lâm Bội cũng là tướng tá cấp cao trong quân đội. Nhà họ Lâm chỉ có duy nhất Lâm Bội này làm kinh doanh, chỉ nghĩ qua cũng biết anh ta là nhận vật đặc biệt cỡ nào.

[3] Quý tộc từ thời cộng sản.

Lại nói thêm, nếu truy ngược về thời Mãn Thanh khi tổ phụ của họ cùng thế hệ, thì tổ tiên nhà họ Chu và nhà họ Lâm còn có quan hệ rất không bình thường. Tất nhiên đó không phải là mối quan hệ hữu hảo gì, mà bọn họ sớm đã có mối thù truyền kiếp. Thời gian đã lâu như thế, Chu Diệp Chương cũng chẳng biết rõ căn nguyên thực sự của câu chuyện ngày nào. Chẳng qua là năm năm trước, lúc Chu Diệp Chương quyết định quay về đại lục đầu tư kinh doanh, bà nội anh có gọi đến nói sơ qua. Chuyện có nhiều ẩn tình nhưng vì ông nội anh sớm đã qua đời, nhà họ Chu lại chuyển đến Hồng Kông từ ba đời nay, cho nên những gì bà nội anh biết cũng không nhiều, chủ yếu là nhắc nhở anh làm ăn phải có đề phòng cẩn thận. Mấy năm nay anh kinh doanh ở đại lục cũng chưa từng va chạm với nhà họ Lâm, công việc làm ăn cũng xuôi chèo mát mái, cho nên anh cũng không hiểu hôm nay tự nhiên Lâm Bội tìm tới anh rốt cục là có ý gì.

Chu Diệp Chương chỉ lục lại suy nghĩ trong chớp mắt, mặt không biến sắc, cũng tươi cười xã giao như Lâm Bội, nói năng cũng khách khí y chang: "Tôi cũng rất ngưỡng mộ anh, nghe đại danh đã lâu mà chưa có cơ hội diện kiến, hôm nay tình cờ gặp nhau ở đây, thật là vinh hạnh."

Lâm Bội giữ tay Chu Diệp Chương rất lâu không buông, thái độ vô cùng thân mật: "Không dám, anh Chu đây còn lớn hơn tôi mấy tuổi, tôi mới thật là vinh hạnh."

"Đó đó, mọi người tự nhiên một chút, không nên quá câu nệ."

"Như vậy là tốt nhất, xem ra anh Chu là người dễ gần."

Cả hai nhìn nhau cùng cười "ha ha", người không biết có khi còn nhầm họ là bạn bè thân thiết.

Khổng Lập Thanh để ra một nửa tâm tư lắng nghe vở kịch đạo đức giả, sau đó chậm rãi vác gậy đi qua bọn họ. Đi liền mấy chục bước, cảm thấy đã cách bọn họ một đoạn, cô quay lại nhìn Chu Diệp Chương, dừng ở đó cố ý chờ anh đi đến.

Chu Diệp Chương cùng Lâm Bội nói chuyện nhưng mắt vẫn hướng về phía Khổng Lập Thanh, anh thấy Khổng Lập Thanh quay lại nhìn mình, liền kín đáo khẽ hất cằm, ngụ ý bảo cô đi trước.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-42)