Kết thúc
← Ch.21 |
Vũ Minh:
Kế hoạch trừng trị Duy An đột nhiên bị hủy bỏ.
Để chấn chỉnh lại Diệp Thị, gần như mỗi ngày sau khi tan tầm, tôi đều đến chỗ Hân Ngôn thảo luận kế hoạch chi tiết. Có lúc, trễ quá tôi sẽ ngủ ở đó luôn.
Thời gian này Tiêu Tiêu rất vui vẻ, mỗi tối luôn kéo tôi và Hân Ngôn kể chuyện cho nó mới chịu ngủ.
Dần dần, tôi giống như sống lại năm đó, lúc tôi và Hân Ngôn cùng làm việc trong Lâm Thị.... . làm việc rất vui vẻ và ăn ý.......
Vậy mà, lúc kế hoạch đang thuận lợi triển khai bước đầu tiên, không ngờ Hân Ngôn lại nói từ bỏ.
"Hân Ngôn, em đùa gì thế? Sao lại từ bỏ?" Trong điện thoại tôi không nhịn được rống lớn.
Mọi người đều biết Diệp Thị có ý nghĩa thế nào với Hân Ngôn, hai ngày trước còn đang muốn chấn chỉnh Diệp Thị, nhưng bây giờ.... .
Tôi không thể giải thích vì sao!
"Tôi mệt mỏi, không muốn tranh cãi nữa. Vũ Minh, mấy ngày qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thật ra có lẽ đúng là tôi không thích hợp làm kinh doanh, hơn nữa còn lớn như thế. Đoạn thời gian trước, Diệp Thị lâm vào nguy cơ, nếu không có anh, Diệp Thị đã sớm phá sản. Hiện tại, anh tốn nhiều công sức tài lực như vậy, giúp tôi gầy dựng lại Diệp Thị, tuy nói tương lai muốn nhận lại ích lợi, nhưng nguyên nhân chân chính mọi người đều rõ. Những điều anh đã làm, tôi thật sự vô cùng cảm kích, tôi không muốn thiếu anh thêm nữa."
Từ trước đến giờ lòng tự ái của Hân Ngôn rất nặng, nếu đã không muốn nói, bất luận có ép cách mấy cũng chỉ khiến cô ấy chán ghét thêm thôi. Giờ nếu cô ấy đã quyết định như vậy, tôi cũng không miễn cưỡng.
"Được, tôi tôn trọng quyết định của em, vậy kế tiếp em có dự định gì?"
"Tôi muốn" Trầm mặc ước chừng nửa phút, Hân Ngôn mới trả lời, "Nghỉ ngơi một chút!"
"Cũng tốt, hay là thừa dịp này em dẫn Tiêu Tiêu đi du lịch đi? Tiêu Tiêu muốn đi Mỹ chơi lâu rồi, nhưng tôi bận quá không phân thân ra được."
"Không đâu, tôi muốn yên lặng một chút. Đi nơi nào gần đây, chờ thêm mấy ngày nữa, sẽ dẫn Tiêu Tiêu về bên anh."
"Ừ, có gì liên lạc sau." Giọng của Hân Ngôn tràn đầy mệt mỏi, tôi cũng không nói nữa, cúp máy.
Thời gian này, công ty phá sản, tòa phán án, bị Duy An phản bội, còn có Lệ Nhã, Hân Ngôn đã chịu đựng quá nhiều, có lẽ nên để cô ấy một mình.
Chỉ là không ngờ, hai ngày sau qua báo chí tôi biết được tin về hôn lễ của Hân Ngôn và Duy An.
Khoảnh khắc đó chỉ nghĩ muốn vọt tới trước mặt cô ấy, chất vấn tại sao? Nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.
Nhớ lại vẻ lạnh lùng và bất đắc dĩ của Hân Ngôn trong điện thoại ngày đó, rõ ràng là Hân Ngôn đã sớm quyết định! Chỉ là cố ý không báo cho tôi.
Nhưng đến tột cùng là tại sao? Sao lại muốn gả cho kẻ đã từng trăm phương ngàn kế hại mình, muốn đoạt gia sản của mình?
Chẳng lẽ thật sự là do mệt mỏi, không muốn cãi, bỏ qua? Không giống với tính cách của Hân Ngôn!
"Đại ca, tin tức vừa mới nhận được, mấy ngày trước Duy An đã gặp Ảnh Tử." Ngay trong ngày biết tin Hân Ngôn kết hôn, Minh báo cho tôi tin này.
"Cậu nói Duy An gặp Ảnh Tử? Bọn họ đã nói chuyện?"
Trực giác cho tôi biết, chuyện này nhất định có liên quan đến việc đột nhiên Hân Ngôn muốn kết hôn.
"Cụ thể cũng không rõ lắm. Chỉ là nghe nói mấy ngày nay Ảnh Tử lại bắt đầu lớn lối, hình như khoản nợ bên Thái đã trả xong, mấy tối nay gần như là chơi suốt ở bar. Xem ra, Duy An cho hắn không ít tiền. Hơn nữa hình như là....... ."
Minh đột nhiên dừng lại.
"Hình như cái gì?"
"Hình như, Duy An đã lén lút sắp xếp cho cô Diệp gặp Ảnh Tử."
"Cái gì?!" Tin tức này, thật khiến tôi thiếu chút nữa nhảy dựng khỏi ghế salon.
"Đại ca, đừng quá lo lắng, chắc cô Diệp còn chưa biết chân tướng."
"Ý cậu là, Duy An bắt Ảnh Tử nói dối?"
"Vâng, chúng tôi tìm được một cô gái đã lên giường với Ảnh Tử, cô ta nói, lúc Ảnh Tử uống say đã tiết lộ, có một kẻ coi tiền như rác, cho hắn một khoản tiền lớn, để lừa một người phụ nữ, khiến người phụ nữ kia kết hôn với kẻ đó."
"Chết tiệt...... Tiểu nhân hèn hạ!" Thật hận không thể giết chết tên Duy An kia luôn.
"Đại ca, bằng không nói rõ sự tình năm đó đi! Chuyện anh Tần vốn chẳng liên quan gì tới đại ca hết, vì cô Diệp, đại ca đã che giấu bí mật này suốt bao năm, khiến cô Diệp hiểu lầm nhiều năm như vậy. Hiện giờ cô Diệp vì chuyện này mà phải gả cho tiểu nhân kia......"
"Không!" Tôi cắt ngang lời Minh, "Tôi đã tốn công giấu nhiều năm, thà rằng bị Hân Ngôn tiếp tục hiểu lầm, cũng không muốn vạch trần sự thật tàn nhẫn này."
"Đại ca, còn giấu gì nữa? Rõ ràng năm đó đại ca cũng là người bị hại." Minh bất bình thay tôi.
"Thì sao? Chẳng lẽ cậu muốn tôi chính miệng nói cho Hân Ngôn, cha mẹ mà cô ấy sùng kính cả đời, lúc trước vì giữ công ty của mình đã thuê người giết tôi và Tần Bân?"
"Đại ca, chẳng lẽ anh cam tâm, để cô Diệp gả cho tên khốn kia?"
Cam tâm? Dĩ nhiên là không.
Người này gần như đã tiêu hết tất cả tình yêu của tôi, là người tôi cẩn thận bảo vệ, không cho chịu chút tổn thương nào, mặc dù người đó chưa bao giờ biết.
Hiện tại, người đó sắp trở thành vợ kẻ khác, để một người đàn ông khác gánh vác trách nhiệm chăm sóc bảo vệ, như vậy tôi còn chần chừ gì nữa?
"Đại ca......" Thấy tôi chậm chạp không đáp lời, Minh giục.
"Được rồi, chuyện này tự tôi có chừng mực."
Hai ngày sau, tôi lấy sợi dây chuyền kim cương lần trước ra, kêu người mang tới chỗ Hân Ngôn, chúc em tân hôn vui vẻ.
Có lẽ là ôm tia hi vọng cuối cùng, tôi nghĩ dù sao em cũng còn chút tình cảm với tôi, nhận được quà chắc chắn sẽ có phản ứng.
Nhưng kết quả, em lựa chọn im lặng. Trong điện thoại chỉ nói một câu cảm ơn đơn giản.
Chắc là biết Duy An không thích Tiêu Tiêu, sợ sau khi cưới không có thời gian ở bên nó, nên mãi đến một ngày trước hôn lễ, mới để Tiêu Tiêu về bên tôi.
Trên bàn ăn, Tiêu Tiêu buồn bực chọc chọc chén cơm không nói một câu.
"Tiêu Tiêu, có chỗ nào không thoải mái à? Sao không nói gì hết?"
Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên lườm tôi, không nói gì.
"Sao? Ai chọc con mất hứng?" Nhìn vẻ mặt khổ qua của nó, giống như sắp khóc tới nơi.
"Ba, con ghét ba!" Tiêu Tiêu đột nhiên quăng muỗng, chạy lên lầu.
"Tiêu Tiêu!" Tôi chạy theo vào phòng Tiêu Tiêu.
Trong phòng, Tiêu Tiêu ngồi một mình trên giường, ôm thật chặt Larador mới mua, mắt hồng hồng.
Tôi ngồi xuống bên cạnh, ôm nó và chó nhỏ vào ngực, "Bảo bối, sao vậy? Giận ba chuyện gì?"
"Ba, mai mẹ kết hôn với chú Duy An."
"Ừ, ba biết rồi. Có phải Tiêu Tiêu không thích chú Duy An?"
"Chú Duy An là người xấu!"
Tôi cười, thằng bé này nhìn người còn chính xác hơn mẹ nó.
"Tiêu Tiêu, một mình sẽ rất cô đơn, có người ở với mẹ không tốt sao?"
"Không tốt! Vậy sao ba không kết hôn với mẹ?"
"Tiêu Tiêu ngoan, chớ tùy hứng." Tôi xoa đầu nó, "Kết hôn là chuyện hai người đều thích nhau mới được, nhưng mẹ không thích ba."
"Không đâu, không đâu, mẹ rất thích ba đó! Chính mẹ nói cho Tiêu Tiêu."
"Hả? Hân.... . Mẹ nói với con, mẹ yêu ba sao?"
"Dạ." Tiêu Tiêu liên tục gật đầu, "Hôm trước, con thấy mẹ cầm một sợi dây chuyền khóc! Mẹ nói đó là quà của một người mẹ rất yêu rất yêu tặng, nhưng sau đó xảy ra rất nhiều chuyện Tiêu Tiêu không hiểu được, nên mẹ không thể bên với người kia. Thật ra Tiêu Tiêu biết, người đó chính là ba, vì lần trước Tiêu Tiêu đã thấy sợi dây chuyền đó trong phòng sách của ba."
"Tiêu Tiêu, con... không đùa ba chứ?"
Người trong lòng Hân Ngôn là tôi?
Vậy thì sao.... . sao đến giờ vẫn kiên quyết cự tuyệt tôi.... .
"Thật mà ba, ngày đó mẹ khóc rất dữ, nhưng mẹ không cho con nói với ba. Ba, ba đừng cho mẹ biết con nói với ba chuyện này, bằng không nhất định mẹ sẽ đánh mông Tiêu Tiêu đó." Vẻ mặt Tiêu Tiêu cực kỳ nghiêm túc, vừa nói vừa lấy tay ôm kín mông mình.
"Được! Được! Dĩ nhiên ba sẽ giữ bí mật!" Tôi cười hôn mặt Tiêu Tiêu một cái, "Tiêu Tiêu, muốn đi đoạt lại mẹ từ tay ông chú xấu xa kia không?"
"Muốn! Muốn!" Tiêu Tiêu nhảy dựng lên hoan hô, "Ba chúng ta đi ngay bây giờ luôn ạ?"
Hôn lễ diễn ra ở thành phố R cách nơi này mấy trăm cây số. Nhìn đồng hồ, giờ đã không còn chuyến bay nào, nhưng nếu lái xe cả đêm chắc kịp.
"Sẽ phải ngồi xe rất lâu, nếu Tiêu Tiêu không sợ mệt, giờ ba dẫn con đi liền."
Nghĩ đến cảnh, sáng mai dẫn theo con trai xuất hiện ở nơi diễn ra hôn lễ, tôi liền không nhịn được cười.
Có lẽ, Hân Ngôn sẽ rất giận đây!
Nhưng không sao, tôi có thời gian cả đời, để em từ từ tha thứ.
Lần này, tôi quyết không buông tay......
Hân Ngôn:
Duy An tổ chức hôn lễ ở một thành phố khác. Hắn nói, hi vọng ở nơi mới, sẽ có khởi đầu hoàn toàn mới.
Tôi chỉ chết lặng nhìn Duy An bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, thỉnh thoảng dùng giọng điệu khoe khoang miêu tả về nơi diễn ra hôn lễ, quá trình, khách mời và du lịch tuần trăng mật. Tôi biết hắn muốn tranh với hôn lễ ngày trước của tôi và Vũ Minh, nhưng đối với tôi mà nói, tất cả không có chút ý nghĩ nào.
Nghĩ đến thái độ trước giờ của Duy An với Tiêu Tiêu, tôi quyết định để nó về bên Vũ Minh. Mặc dù đã sớm nói với Vũ Minh nhưng tôi vẫn ráng kéo dài thời gian. Xã giao gì đó miễn hết, dành thời gian chơi với Tiêu Tiêu. Một ngày trước hôn lễ, tôi mới để Tiêu Tiêu về bên đó.
Tôi mệt mỏi thu dọn đồ đạc. Đồ không nhiều lắm. Tôi thu dọn từng thứ, giống như là sắp xếp lại quá khứ của mình.
Chỉ sợ sau này sẽ không tiếp tục ở đây được nữa rồi, tôi bỏ những vật quan trọng vào két sắt. Hộp trang sức quen thuộc kia khiến tôi nhớ lại ký ức xưa.
Theo bản năng, mở hộp ra, bên trong là sợi dây chuyền kim cương màu hồng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Người ta nói kim cương tượng trưng cho vĩnh cửu, lúc Vũ Minh đưa dây chuyền này cho tôi có phải đã nghĩ muốn vãn hồi gì đó, hay chỉ đơn thuần là chúc phúc. Nhưng hiện giờ tôi đã không có tư cách nói đến vĩnh cửu gì đó rồi.
Tựa như kể từ khi biết tôi sắp kết hôn với Duy An, Tiêu Tiêu cứ liên tục hỏi tại sao, tôi không ở cùng với Vũ Minh, tôi chỉ có thể qua loa cho xong.
Có lẽ phải nhiều năm nữa Tiêu Tiêu mới có thể hiểu được khái niệm tình yêu và hôn nhân, hiểu nỗi khổ tâm bây giờ của tôi. Nhưng tôi không chắc, sau này, khi Vũ Minh và Tiêu Tiêu biết sự thật, họ có tha thứ cho lựa chọn của tôi hay không.
Hoặc nếu có thể, sự thật này nên vĩnh viễn là bí mật. Tôi đã không có năng lực cho Tiêu Tiêu một tổ ấm hoàn chỉnh, cũng không thể cho nó một cha dượng hoàn mỹ. Điều tôi có thể làm, là không để nó mất đi tình thương của cha mẹ.
Ít nhất, Vũ Minh rất thương nó, anh sẽ cho Tiêu Tiêu được học nơi tốt nhất, cho nó đầy đủ điều kiện vật chất.
Mà với Vũ Minh, tôi chỉ có thể giấu tình yêu này vào sâu trong lòng.... .
Cẩn thận bỏ dây chuyền vào hộp cất đi. Nhìn bốn phía đã dọn dẹp xong, vẫn không buồn ngủ. Kéo rèm cửa ra nhìn bóng đêm, đèn đường cô tịch như tâm tình của tôi bây giờ.
Định xuống đi dạo một chút, lại phát hiện đèn phòng khách còn sáng.
Là chú An. Ông đang ngồi tren sofa hút thuốc.
Hình như không chú ý có người tới, đến khi tôi đến gần mới mới hỏi, "Trễ vậy, cô chủ còn chưa ngủ sao?"
"Không ngủ được." Tôi nói, "Chú An, ngày mai chú không đi với con sao?"
Kể từ khi cha mẹ qua đời, tôi vẫn coi chú An là bậc cha chú trong nhà, nhưng mà hôn lễ lần hai của tôi, chú An lại không muốn tham gia.
"Tôi già rồi, muốn ngủ sớm cũng không được. Cô còn trẻ nên nghỉ ngơi sớm đi." Chú An cố tình thay đổi chủ đề.
"Vé máy bay đã đặt rồi, coi như ra ngoài giải sầu một chuyến......."
"Tôi già rồi, không muốn đi đâu hết." Chú An cắt ngang lời tôi, "Ông chủ bà chủ trên trời có linh, biết cô sống không vui vẻ thế này, nhất định sẽ rất hối hận quyết định lúc đó."
"Hối hận? Ba mẹ con đã làm gì?"
Chú An tựa như không nghe thấy, tiếp tục hút thuốc.
"Chú An?" Một lát sau, thấy chú An nhắm mắt dựa vào ghế sa lon, lại gần kêu thử một tiếng. Thì ra chú ấy đã ngủ.
Lấy thuốc trong tay chú An dập đi. Không tự chủ lấy bao thuốc trên bàn ra, đốt một điếu.......
Nhớ lần đầu tiên hút thuốc là sau khi Tần Bân bị đụng xe không lâu, Diệp Thị bị thu mua...... Sau khi kết hôn, có Tiêu Tiêu, không hút nữa.
Khói cháy hết, trời đã sáng hẳn. Cả đêm không ngủ, vẫn không thấy mệt chút nào.
Một mình đến sân bay. Trong đầu luôn quanh quẩn câu nói của chú An tối hôm trước.
Năm đó rốt cuocoj đã xảy ra chuyện gì? Chắc hẳn chú An biết rõ nhưng sao lại không nói? Nhất định có ẩn tình tôi không biết.
Xuống máy bay, gọi cho Duy An. Mặc dù hôn lễ chính thức vào ngày mai, nhưng buổi chiều phải gặp một ít khách tới trước.
Có nhiều tin nhắn chúc phúc trong điện thoại, Tiểu Mộc, Hoan Hoan, Tiểu Phạn, và cả Man Khanh.
Cuộc sống hiện giờ của tôi, hình như đã cách bọn họ rất xa, dù ở thời khắc khó khăn nhất họ đã giúp tôi nhất nhiều.
Hôm sau, hôn lễ rất náo nhiệt, đối với phần lớn khách mời mà nói, hôn lễ này càng giống một cuộc tụ hội xã giao hơn.
Tôi gặp được Man Khanh. Cậu ta lấy thân phận đại diện công ty Đỗ Thị tới, thường thấy cậu ta mặc áo thun, giờ mặt áo vest thật không quen thuộc. Không khí rất lúng túng. Cậu ta cười nói xã giao với Duy An, rất lạnh nhạt. Tôi và Duy An vừa định xoay người đi chào những người khác, thì đột nhiên cậu ta nhích lại gần nói nhỏ chỉ ba người nghe được, "Chú ý an toàn."
Tôi hồ nghi nhìn Man Khanh, mặt cậu ta không có biến hóa gì. Lại nhìn Duy An, hình như có chút lo lắng.
Duy An nhỏ giọng nói: "Cám ơn." Sau đó kéo tôi đi.
Giữa buổi lễ, tôi đến phòng đổi lễ phục khác. Cô trang điểm đi toilet nên tôi tranh thủ nghỉ một chút.
Mới hai phút, chợt một người tiến vào, vừa định nói "Sao đi nhanh vậy?" nghiêng đầu thấy dựa vào cửa không phải cô trang điểm mà là Ảnh Tử.
Tôi lập tức liên hệ lại lời cảnh báo vừa rồi của Man Khanh. Ảnh Tử đang bị truy nã, xem ra cảnh sát đã biết hắn ở đây, nhưng ngộ nhỡ hắn bị bắt, sợ rằng sẽ liên lụy đến Vũ Minh.
"Sao, tìm tôi có việc gì?" Tôi cố làm bộ trấn định hỏi. Khách đều đang trong sảnh, không biết có ai biết tôi ở đây không.
"Không có gì, chỉ là gần đây đầu hơi đau, muốn tìm cô mượn ít tiền xài." Bộ dáng rất vô lại.
Người này, dựa vào chuyện kia, xem tôi là máy ATM của hắn. Nếu thật hắn chỉ muốn tiền, không có ý khác, thì hiện tại tôi vẫn an toàn.
"Bao nhiêu?" Tôi lấy túi xách, đưa tay vào sờ di động, dựa vào cảm giác nhấn số của Duy An. Trước anh ta đã cài chế độ gọi nhanh cho số của anh ta, nói có gì tiện liên lạc hơn, không ngờ bây giờ cần dùng thật.
"Tùy tâm thôi, tôi không phải người tham lam, đủ dùng là được." Hắn cười đểu, thỉnh thoảng liếc xung quanh, xem ra đang chột dạ.
Tôi mặc lễ phục, trong người không có bao nhiêu tiền, nhưng quan trọng bây giờ là phải kéo dài thời gian."Muốn chi phiếu hay là tiền mặt?"
"Tiền mặt. Nhanh, gọn...."
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên có mấy người xông vào, đè Ảnh Tử xuống đất.
Man Khanh theo sát, "Hân Ngôn, cậu không sao chứ?"
"Tôi.... không sao." Nhanh quá khiến tôi phản ứng không kịp.
"Không sao là tốt rồi." Man Khanh tới vỗ vỗ vai tôi, sau đó xoay người nói với Ảnh Tử, "Ảnh Tử, từ lúc ra trường tao đã muốn bắt mày, đợi lâu rồi."
"Không phải tôi, là do ông Diệp và bà Diệp thuê tôi làm. Hơn nữa tôi cũng không muốn giết người, bọn họ nói chỉ cần đụng người tên Lâm Vũ Minh gì đó vào bệnh viện, sau đó chờ con gái họ gả đến nhà họ Lâm, danh chính ngôn thuận lấy được Lâm Thị. Đến lúc đó tôi sẽ được một số tiền lớn.........."
Đang nói chuyện, Duy An dẫn vệ sĩ chạy vào.
"Cái gì, anh nói gì? Lần trước anh nói khác!" Tôi muốn chạy qua hỏi rõ, nhưng bị Man Khanh kéo lại, "Hân Ngôn, cậu đừng kích động. Bắt được người rồi, mọi chuyện sẽ nhanh chóng sáng tỏ thôi."
"Là hắn." đột nhiên Ảnh Tử chỉ Duy An, "Hắn cho tôi tiền, để tôi lừa cô."
"Được rồi, được rồi, mau dẫn người đi." Man Khanh ra hiệu cho người dẫn Ảnh Tử đi, dường như sợ Ảnh Tử tiết lộ gì đó.
"Hân Ngôn, tên khốn kia có làm em bị thương không?" Ảnh Tử bị dẫn đi, Duy An tiến lên ân cần hỏi.
Tôi đẩy hắn ra, "Nói tôi biết, vừa rồi hắn nói, có phải thật không?"
"Hân Ngôn, đừng nghĩ nhiều, khách còn đang chờ bên ngoài đó." Lời Duy An làm tôi bùng nổ.
"Anh nói đi, rốt cuộc có phải thật không? Là ba mẹ tôi làm sao?"
"Chuyện này..."
Đột nhiên Man Khanh mở miệng, "Quả thật có chứng cớ chứng minh năm đó ông Diệp và Ảnh Tử có giao dịch ngầm, chỉ là ở hiện trường có cả Tần Bân và Lâm Vũ Minh, nên rốt cuộc đối tượng của họ là ai còn cần điều tra. Hân Ngôn, không ai nói cho cậu sự thật, có lẽ cũng chỉ muốn bảo vệ cậu."
"Không.... . không phải đâu. Ba mẹ tôi sao lại....... Không, họ sẽ không......"
"Hân Ngôn, em nghe anh nói......." Tôi hất tay Duy An ra, không biết mình rời khỏi chỗ đó bằng cách nào. Chỉ là muốn đi, đi khỏi người đã lừa tôi lần nữa, rời khỏi nơi sự thật bị vạch trần.
Chạy trên con đường xa lạ, không biết phải đi đâu, chỉ biết chạy. Giữa trưa nắng gắt nước mắt tôi bay theo cơn gió.
Tại sao, sao lại như vậy?
Tôi muốn trở về bên cạnh con tôi, về bên cạnh người tôi yêu, nhưng hiện giờ họ đang ở đâu?
"Mẹ, mẹ!" Bên tai loáng thoáng có người gọi.
Quay đầu lại, hai bóng dáng quen thuộc đang lại gần.
"Tiêu Tiêu, sao con ở đây?" Tôi nhào tới ôm Tiêu Tiêu, nhìn người đàn ông yêu tôi chân thành ở phía sau nó.
"Mẹ, ba nói đến đón mẹ về nhà......."
← Ch. 21 |