← Ch.04 | Ch.06 → |
Cuối cùng cũng đến ngày mà lớp của Thảo Nhi đi du lịch. Địa điểm đi chơi lần này sẽ là khu du lịch Cát Bà nên ai cũng háo hức, trừ Thảo Nhi. Cô đã quá quen với hòn đảo luôn đầy sóng và gió ấy rồi, vì đó là quê ngoại của cô. Cái chính sách của Trang Anh cuối cùng đã được bãi bỏ vì chỉ có một nửa số thành viên trong lớp là mời được người đi cùng. Trang Chim Lợn nhân cơ hội này đã mời được anh chàng Dark gì đó đi cùng. Anh ta thậm chí còn rất hào hứng với chuyến đi và còn hứa sẽ tài trợ cho quỹ của lớp một khoản kha khá để ăn chơi xả láng.
Thảo Nhi đã nghĩ đến việc sẽ mời Khánh đi cùng trước khi cái luật quái ác kia được hủy bỏ, nhưng tuyệt nhiên trong suốt hai tuần qua, từ cái ngày cuối cùng uống cafe ở Silver Building đến giờ, Huy Khánh dường như bốc hơi hoàn toàn, anh không còn đến tìm cô nữa. Số điện thoại của anh cô cũng vô tình xóa mất sau khi anh đưa Long rời khỏi phòng trọ của cô lần trước. Anh chắc cũng chẳng lưu số của cô, hoặc có lẽ anh cũng không có gì để lưu tâm nữa. Mỗi lần đi trên đường, cô đều chú ý để tìm chiếc xe vàng cam kiểu cách, nhưng không bao giờ dù chỉ là vô tình, cô thấy nó lướt qua. Cũng có thể anh đang lo chuẩn bị cho cuộc đua thì sao? Cô muốn đến phòng khám tìm anh, nhưng nếu tất cả không như cô nghĩ thì người ta sẽ nhìn cô ra sao? Nếu đơn giản chỉ là anh không thích gặp cô thì cô sẽ rất vô duyên sao?
Chuyến đi lần này, cả lớp sẽ ở nhà dì Huyền, dì ruột của cô đang kinh doanh nhà nghỉ ở Cát Bà. Khu nhà nghỉ của dì không rộng lắm, ở gần biển, sạch sẽ và dễ chịu. Ngoài dì ra thì trong nhà còn 5 người làm nữa và cô đều quen họ cả. Có ba nhân viên dọn phòng, một nhân viên lễ tân và anh Công là người hay lượn lờ ngoài bến tàu để chào mời khách, chăm sóc cây cảnh và lái xe.
Sau khi nói chuyện cùng dì, Thảo Nhi đưa các bạn lên nhận phòng và chuẩn bị giúp dì làm bữa trưa cho lớp. Lũ bạn ào ngay ra phố chơi. Cô chợt nhớ là hôm nay không thấy anh chàng nào đi cùng Trang Chim Lợn. Hay gã Dark kia đã cho nó leo cây? Có điều là sao cô vẫn thấy nó vui vẻ, thậm chí còn là đứa đầu tiên biến mất khỏi nhà nghỉ khi vừa đến đây. Mãi sau bữa trưa, khi mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, cô mới bắt chuyện được với con bạn.
- Anh bạn mày bận không đi được à?
- Đâu có. - Nó lắc đầu ráo hoảnh- Anh ấy đang ở trên đảo này rồi mà.
- Sao tao không thấy anh ta đi cùng lớp mình?
- Anh ấy đi cùng hội bạn đến đây từ trước rồi. Chiều nay anh ấy sẽ đi chơi cùng lớp mình.
- Mày gặp anh ta rồi à?
- Ừ, hồi nãy đến là tao đi tìm anh ấy ngay mà.
- Trông anh ta thế nào?
- Hết sảy... Mày cứ gặp mới biết được.
- Có vẻ như mày say nắng thằng cha đó rồi. - Cô khoác chiếc áo chống nắng lên, tủm tỉm.
- Đi đâu thế? Tao đi với.
- Ở đây mà ngủ trưa đi, tao đi thuê tàu để chiều ra vịnh chơi. Lát về tao sẽ gọi. Nhắn anh chàng của mày đến sớm nhé, muộn là cho ở nhà đấy.
Cô nói câu cuối cùng rồi đi ra ngoài.
Nắng tháng tư ở đảo thực sự gay gắt. Thảo Nhi bước vội trên con phố vắng, đôi mắt nheo lại. Dì Huyền dặn cô tìm thuê tàu của bác Trương. Trước đây bác lái tàu cho chú Lãm, chồng dì, sau đó nhờ sự giúp đỡ của chú mà bác mua được tàu riêng để chở khách du lịch đi thăm biển.
Đang bước nhanh trên phố, một chiếc xe màu hồng vượt qua cô, rồi đột nhiên nó đi chậm lại và lùi đến chỗ cô. Chiếc xe thật đẹp và trang nhã. Cửa kính hạ xuống, nhưng lần này lái xe lại là một cô gái, một cô gái tóc nhuộm đỏ, đeo kính màu ánh tím, mặc chiếc áo đen sát nách cổ lọ. Nhoẻn miệng cười với cô, chị nói:
- Em có phải là người sống ở đây không? Chị muốn hỏi đường.
- Chị muốn tìm chỗ nào ạ?
Cô gái đưa cho cô một tờ giấy, trên ghi một dòng địa chỉ. Thảo Nhi chỉ về phía trước, nói:
- Chị đi về phía trước khoảng 100m, sau đó rẽ trái. Đi hết phố ấy, đến một ngã tư thì rẽ sang trái tiếp, lên dốc. Chắc ngôi nhà này ở cuối cái dốc ấy.
- Chị loanh quanh ở đây cả buổi mà tìm mãi không ra. Cảm ơn em nha.
Chiếc xe lại phóng vọt đi. Cô đứng ngẩn ra mãi mới đi tiếp.
Chiều, cô gọi điện về cho anh Công bảo đưa cả lớp ra bến tàu rồi đứng bàn lịch trình với anh lái tàu. Đột nhiên, một bàn tay đập bộp vào vai cô và có tiếng của Trang:
- Này, có người muốn làm quen với mày đây.
Cô quay lại, nhưng rồi cô lặng ngắt, nụ cười vụt tắt trên môi khi thấy người đứng sau lưng con bạn. Cái anh chàng cao lớn, lịch lãm, cuốn hút đó đâu phải ai xa lạ, chính là Khánh.
- Không làm em bất ngờ chứ?
Cô bối rối trước anh. Có nằm mơ cô cũng không tin rằng Khánh, người mà cô ngày đêm nghĩ đến lại xuất hiện trước mặt cô trong hoàn cảnh này. Nhưng anh đứng đó, cùng Trang, không lẽ anh chính là Dark mà Trang hay nhắc đến?
- Hai người quen nhau à?- Trang có vẻ ngạc nhiên.
- Dĩ nhiên là không rồi. - Thảo Nhi lắc đầu đáp, nhưng cô không dám nhìn vào mắt Huy Khánh.
- Đây là anh Khánh. Còn đây là Nhi, bạn thân của em. - Trang giới thiệu.
- Chào anh. - Cô ngoan cố tỏ ra xa lạ với Khánh, mặc dù hai hàng lông mày của anh càng lúc càng chau lại khó hiểu.
- Chào em. - Cuối cùng Huy Khánh đành phải chấp nhận cái cảnh trớ trêu này.
- Thôi hai người lên tàu đi. - Cô quay đi, tim suýt rớt ra ngoài khi nghe thấy giọng ấm áp của anh, cái âm thanh mà cô luôn mong ngóng suốt hai tuần qua. Cô rướn cổ giục mọi người nhanh chóng lên tàu.
Trên đường ra đảo Khỉ, đầu óc Thảo Nhi quay cuồng và không tập trung được. Cô trốn ra ngoài khoang tàu hóng gió, nhưng cái chính là để không phải chấp nhận cái cảnh nhìn Khánh như một người xa lạ.
- Em biết bơi chứ?- Tiếng anh ở phía sau làm cô giật bắn.
Cô quay lại lúng túng:
- Anh không ở trong đó nói chuyện với mọi người sao?
Đưa lon nước cho cô, anh quay lưng dựa vào lan can đáp:
- Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh. Em biết bơi chứ?
- Em nghĩ đó chỉ là một câu bắt chuyện, chứ không phải câu hỏi cần thiết phải trả lời. - Cô quay sang nhìn cặp kính xanh đen của anh và không biết ánh mắt anh lúc này thế nào?
- Đúng là người ta hay hỏi như thế để vào chuyện, nhưng anh hỏi vì anh quan tâm đến người con gái anh yêu quý.
Thảo Nhi đỏ mặt quay đi. Cô lảng sang chuyện khác:
- Em rất bất ngờ khi anh chính là người mà Trang hay nhắc. Tại sao ngay từ đầu biết bọn em là bạn cùng lớp mà anh không nói với em.
- Vì anh không thích.
Nhi cau mày vì câu trả lời không mấy thân thiện của anh. Khánh cười:
- Có lẽ em chỉ chấp nhận cái kiểu nói ngang này khi nó xuất phát từ Long thôi đúng không? Anh không muốn nói nhiều về mối quan hệ với bạn em. Anh chỉ muốn em biết một điều, anh nhận lời bạn em là vì em.
- Vậy còn cuộc đua xe của các anh?
- 4 giờ chiều mai mới đua.
- Không lẽ cuộc đua được tổ chức ở đây sao?
- Đúng vậy. Cát Bà chính là trường đua xe Ngư Long nổi tiếng của dân đua xe hơi.
- Thế thì anh đến đây không phải vì em, cũng không phải vì Trang, đơn giản vì cuộc đua mà thôi.
- Em không tin những lời anh nói à?
Cô chưa kịp đáp thì có tiếng Trang reo lên từ phía sau:
- Đến đảo rồi. Bãi biển ở đây đẹp quá! Hai người ở ngoài này à?
- Bảo mọi người chuẩn bị lên đảo nhé!- Cô cười.
Trang đi vào thông báo cho mọi người, Huy Khánh tiếp:
- Lần này Long cũng đến đây.
- Em biết. Em có gặp anh ấy trong gara ô tô khi anh ấy đang xem xét kĩ thuật của Silver Wings. Anh ấy là giám sát kĩ thuật của chiếc xe đó à? Mà gara đó là của anh phải không?
- Đúng vậy. Em đến đó và gặp nó à? Nhưng anh đâu có nói cho Trang biết địa chỉ của xưởng xe đó.
- Chỉ là tình cờ bọn em đem xe của chị nó đến chỗ đó sửa thôi. Lúc đó em đâu có biết, anh ấy cũng không nói gì.
Câu chuyện của cả hai bị ngắt quãng giữa chừng vì tàu bắt đầu cập bờ. Cả bọn trở về từ vịnh Lan Hạ lúc chiều tà, mặt trời khuất bóng và không khí đã dịu đi nhiều. Khánh tạm biệt mọi người để trở về khách sạn và hẹn sẽ quay lại sau bữa tối.
*
Về đến nhà nghỉ, mọi người rủ nhau ra biển tắm, chỉ có Thảo Nhi là ở lại cùng dì Huyền sắp bữa tối cho mọi người. Làm xong cơm tối, cô quyết định đi dạo trước khi mọi người về đông đủ. Đã một năm rồi cô không về đây nên mọi thứ có vẻ đổi khác đi rất nhiều. Một con đường nhựa mới mở xẻ ngang qua núi, chạy tít sang phía bãi tắm bên kia. Tò mò, cô đi mãi theo con đường mới đó.
Đang bước đi, một tiếng còi ô tô làm cô phải giật thót. Quay đầu lại, cô nhận ra chiếc xe Silver Wings và ngồi sau tay lái không phải ai khác chính là Long. Hôm nay mui xe đã được hạ xuống. Nhận ra cô, Long cho xe tấp vào lề đường và dừng hẳn lại.
- Muốn đi dạo chứ?
Cô nhìn anh, lắc đầu:
- Không, em trở về ngay đây thôi.
- Nếu Huy Khánh mời cô thì cô có đi không? Tôi đang chạy thử xe trước cuộc đua. Nếu cô không thích thì thôi. Tôi hơi bất ngờ khi thấy cô ở đây, mà những việc làm tôi bất ngờ không nhiều đâu.
Cô khẽ cười và mở cửa xe ngồi vào. Long không nói gì nữa, anh nhấn ga phóng đi. Cô quay sang nhìn anh, lúc này vẫn đang chăm chăm nhìn thẳng về phía trước. Lâu lắm rồi từ sau hôm anh ở phòng của cô, bây giờ cô mới lại nhìn kĩ gương mặt anh. Vẫn gương mặt lạnh lùng, kiêu ngạo và đầy hấp dẫn y như lần đầu hai người gặp nhau. Hình như ngay cả khi gặp nguy hiểm, gương mặt ấy vẫn không bộc lộ bất kì sự yếu đuối nào. Thảo Nhi không còn cảm thấy sợ Long như những lần trước nữa, thay vào đó là một sự cảm thông. Mỗi người đều có một vết thương sâu thẳm trong tâm hồn, Long là người phải chịu hơn một vết thương. Những nét cục cằn, dửng dưng trên gương mặt không thể che được nỗi đau buồn đến u uất của anh. Long có lẽ đã bị thương rất nhiều, nhiều đến nỗi tình cảm của anh ta dường như bị chai sạn, nhiều đến nỗi như Khánh nói, anh thay đổi mọi thứ như chạy trốn những nỗi đau đó.
- Tại sao cô lại ở đây?
- Em đến đây du lịch cùng lớp. Mọi người đang tắm nên em tranh thủ đi dạo chút. - Cô quay mặt nhìn ra biển.
- Cô thấy nơi này thế nào?
- Giờ em mới biết ở đây có một trường đua xe nổi tiếng như thế. À quên, chắc anh không biết đây là quê ngoại em nhỉ? Em cũng ít khi về đây lắm.
- Chúng ta sắp đi vào con đường đua đó.
- Công việc của anh là giám sát kĩ thuật cho xe hơi thể thao à? Tại sao anh lại chọn nó?
- Vì đơn giản một người yêu xe thực thụ phải hiểu được mọi thứ liên quan đến xe.
- Vậy anh có thích đua xe không?
- Tại sao cô cứ hỏi những câu vô nghĩa như vậy?- Anh hỏi lại.
- Vì thấy anh với anh Khánh có nhiều sở thích giống nhau.
- Cô hiểu rõ về nó vậy sao?
- Thực ra thì không. Nhưng cũng biết một vài thứ, ví dụ như hai anh đều thích xe này, đều thích chơi bóng rổ nữa...
Long không nói gì thêm nữa, anh dừng xe và thắt dây an toàn cho cô rồi mới tiếp:
- Nếu cô sợ thì cứ nhắm mắt lại.
Thảo Nhi lờ mờ đoán ra anh định làm gì, nhưng cô sợ đến độ không kịp lên tiếng phản đối. Mui xe được kéo lên và cái mà cô cảm nhận được ngay sau đó là một cái giật mạnh khiến cô bị ép chặt vào thành ghế. Chiếc xe chồm lên và phóng vọt đi. Cô hét lên. Con đường lúc này không còn men theo bờ biển nữa mà đã đi cắt vào bên trong, xuyên qua vườn quốc gia Cát Bà. Mỗi lần đến khúc cua, cảm tưởng chiếc xe lao ngay vào vách núi dựng đứng hoặc những thanh chắn ven đường, cô lại nhắm chặt mắt và la hét. Thỉnh thoảng cô đưa mắt cầu cứu Long như muốn anh ta dừng lại nhưng Long vẫn mặc nhiên nhìn thẳng về phía trước với một sự tập trung cao độ. Cô hét lên:
- Dừng lại mau. Hãy cho tôi xuống. Cứu tôi với.
Nhưng hình như tiếng hét của cô không lọt vào tai anh. Tiếng gió, tiếng động cơ xe, tiếng bánh xe nghiến chặt xuống lòng đường át hoàn toàn tiếng hét của cô. Đi hết đường núi, chiếc xe lại đi ra con đường ven biển. Đây là một đoạn đường nguy hiểm, các lái xe được yêu cầu giảm tốc độ khi qua đây, nhưng chẳng có dấu hiệu nào chứng tỏ Long đã giảm tốc độ cả. Nhi tiếp tục la hét, cầu xin, thậm chí cô bắt đầu khóc nhưng Long vẫn hoàn toàn dửng dưng không để tâm. Cuối cùng, kim đồng hồ cũng giảm dần rồi chiếc xe dừng lại. Hạ mui xe xuống cho gió lùa qua, Long đưa cho cô chiếc khăn tay.
Thảo Nhi khóc òa lên vì sợ hãi. Đúng lúc đó có tiếng con gái ở phía sau làm cả anh và cô phải quay lại.
- Hải Long đúng là Hải Long, ngay cả khi chở người đẹp bên cạnh mà anh vẫn liều mạng như thường. Anh không thấy là anh đã làm cô bé dễ thương này khóc đấy à?
Một người xuất hiện ngay cạnh cửa chỗ Thảo Nhi. Cô ngước mắt nhìn và nhận ngay ra chị con gái hỏi đường mình hồi trưa. Lúc này chị mặc một bộ đồ màu trắng trông rất dễ thương.
- Anh có cần lái xe như thế không? Như vậy là rất nguy hiểm, đó không phải phong cách của anh.
- Chẳng phải do cô sao?- Long nhếch mép cười hỏi lại.
- Tại tôi thấy anh tăng tốc nên tôi cũng phấn khích quá, muốn thử anh chơi, không ngờ anh lại đua thật.
- Stylish Girl của cô vẫn sung sức lắm.
Thảo Nhi ngoảnh lại phía sau. Thì ra chiếc xe cô gặp lúc trưa chính là chiếc xe nổi tiếng thứ hai sau Windy. Khánh từng nói chủ nhân của chiếc xe này rất thú vị, thì ra đúng là như vậy. Một cô gái trẻ đầy cá tính, lại mang một vẻ ngông không thua gì Long cả. Vừa rồi, qua gương chiếu hậu, Long nhận ra nó đang đuổi theo mình nên đã tăng tốc và đua ngầm với chiếc xe này. Cô gái trẻ tiếp:
- Mà Silver Wings hình như chạy không tốt như năm ngoái đúng không? Tăng tốc quá chậm, phanh cũng không tốt lắm. Tôi vẫn thích Windy hơn, nhưng tiếc là lần này nó vắng mặt.
- Cô về khách sạn trước đi, tôi đưa cô bé này về đã.
- Không cần đâu. - Thảo Nhi mở cửa xe và bước xuống- Tôi sẽ tự về nhà. Tôi nghĩ là tôi không thể ngồi cùng anh trên chiếc xe đó thêm một phút giây nào nữa.
- Từ đây về đó cô biết bao xa không?- Anh cười nhạt.
- Tôi không quan tâm. Thà thế còn hơn đi chung với anh.
- Thì ra anh ép người ta đua xe à? Như thế là không tốt đâu. - Chị con gái bật cười- Thôi anh cứ về trước đi, tôi sẽ giúp anh đưa cô bé dễ thương này về.
Long nhìn Thảo Nhi, ánh mắt có chút hối hận, nhưng rồi anh mím môi và phóng vù đi. Chị con gái quay trở về xe, nổ máy và đánh lên chỗ cô.
- Lên xe đi em, chị sẽ đưa em về.
Thấy cô còn ngần ngừ, chị tiếp:
- Chị đã hứa với anh Long mà không giữ lời thì không xong với anh ấy đâu. Vả lại, coi như chị trả công em đã chỉ đường cho chị hồi trưa.
Thảo Nhi ngồi lên xe ngay ngắn rồi, quay sang nói:
- Em tưởng chị không nhớ ra chứ?
- Không, chị nhận ra em ngay mà. Chị là Tú Linh, còn em?
- Em tên Nhi ạ.
- Yến Nhi?
- Dạ không, Thảo Nhi ạ.
- Cái tên nghe hay quá!
- Tại sao chị thích đua xe? Con gái không hợp với những môn thể thao mạo hiểm này mà.
- Vì chị thích, vẫn có ngoại lệ mà em. Tại sao em lại ngồi xe với anh Long vậy? Hai người quen nhau à? Sao chị chưa gặp em bao giờ nhỉ?
- Chị nói Silver Wings là xe của anh Phong sao?
- Anh Phong là ai?- Tú Linh tở vẻ không hiểu.
- Ý em là anh Long ấy. Xe đó của anh ta ạ?
- Tất nhiên. Chẳng lẽ quen anh ấy mà em không biết Silver Wings là xe của anh ấy sao?- Tú Linh cảm thấy hơi buồn cười.
- Em tưởng anh ấy là giám sát kĩ thuật của xe đó hay một nghề gì đại loại như thế?- Cô nhún vai.
- Dĩ nhiên là không rồi.
- Như vậy là ngày mai cả anh ta và anh Khánh đều đua ạ?
- Em biết cả anh Khánh cơ à? Đặc biệt nhỉ? Thế mà bọn chị lại chẳng ai biết em cả. À, nghe nói lần trước anh Khánh dẫn một cô bé lạ mặt đến đại bản doanh của hội đua xe, cô bé đó không phải là em đấy chứ?
Nhi chỉ khẽ gật đầu. Cô còn chưa hết shock với cái tin Long chính là chủ của chiếc xe đình đám Silver Wings.
- Suy nghĩ gì mà ngẩn ra thế em? Chị nghĩ em phải có gì đó thật đặc biệt vì anh Long có vẻ quan tâm đến em lắm mà.
- Không đâu chị. Em và anh ấy chỉ quen sơ sơ thôi. Con người anh ta đâu có quan tâm ai ngoài bản thân anh ta đâu chứ ạ.
- Sơ sơ à?- Tú Linh vẫn có vẻ kinh ngạc- Thực sự là chỉ thế thôi sao? Đúng là em chưa hiểu gì về anh Long, đúng không?
- Thực ra em không thích anh ta nên cũng không cần hiểu. Con người anh ta rất đáng chán ghét, sống không mục đích hay hoài bão mà chỉ mải mê với những thú vui phù phiếm.
- Em đang ám chỉ cả chị đấy à?- Tú Linh tủm tỉm cười.
- Không ạ, em không có ý nói chị đâu. Chị thật sự rất đáng mến mà. - Cô vội thanh minh.
- Người không hiểu gì về anh Long như em mà gần anh ấy được thì quả thật lạ. - Tú Linh chắt lưỡi. - Riêng cái việc chở em trên chiếc xe con cưng của anh ấy đã làm chị ngạc nhiên lắm rồi. Xưa nay, anh Long nổi tiếng là một người có trái tim lạnh. Dù một cô gái có đẹp đến độ nào đi chăng nữa, dù cả thế giới có nhìn cô ta đầy khao khát thì với anh Long cũng chỉ như bất kì người nào khác. Rất nhiều cô gái đã phát điên lên bởi ánh mắt hờ hững vô cảm đó.
- Anh ta ngoài việc đua xe và đi gây phiền hà cho người khác thì chắc chẳng biết làm gì hơn đâu.
- Đó chỉ là cách nhìn phiến diện của em thôi. Chứ chị thấy con người anh ấy quả thật rất dễ thương, chỉ là người ta không hiểu anh ấy nên mới nghĩ vậy. Mà em là người ở đây à?
- Dạ quê ngoại em ở đây. Em đến đây du lịch cùng lớp. Em đang học ở Hà Nội ạ.
- Hay quá!- Tú Linh reo lên- Về Hà Nội chị nhất định sẽ tìm và rủ em đi chơi nhé. Đọc cho chị số phone của em đi.
Cô đọc số.
- Ngồi xe với anh Long sợ lắm đúng không?- Vừa lưu số Linh vừa hỏi tiếp.
- Dạ.
- Anh ấy vẫn đua như thế đấy. Liều lĩnh nhưng nói thật là cái phong cách của anh ấy làm mấy cô gái đổ rầm rầm.
- Chị rất thích anh ấy đúng không?
- Không, chỉ là yêu quý và ngưỡng mộ thôi. Ai mà chẳng thích có một anh bạn trai mà ra đường thấy gái đẹp không thèm liếc lấy một cái. Anh Long là người như thế đấy. Nhưng chị chỉ đổi với anh ấy như bạn bè thôi. Cũng có khối cô ghen tức khi thấy chị đi cùng anh ấy và anh Khánh. Em rồi sẽ quen với chuyện đó. Chiều mai bọn chị đua, em đến xem nhé!
- Dạ không được ạ. Trưa mai bọn em về rồi. Về Hà Nội rồi chị em mình gặp nhau sau cũng được mà. Chị dừng ở đầu phố này được rồi ạ.
- Đến rồi à?
- Vâng. - Cô mở cửa và bước xuống xe- Cảm ơn chị đã đưa em về.
- Đừng ngại, đã là bạn của anh Long, anh Khánh thì cũng là bạn của chị mà. Em về nhé. Hẹn gặp lại.
Tú Linh vẫy tay và phóng xe đi thẳng. Khi chiếc xe đi khuất rồi, Thảo Nhi mới thong thả trở về nhà dì Huyền.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |