Vay nóng Tinvay

Truyện:Mỹ Nhân Phu Quân - Chương 157

Mỹ Nhân Phu Quân
Trọn bộ 172 chương
Chương 157
Ban bố hôn lễ
0.00
(0 votes)


Chương (1-172)

Siêu sale Shopee


"Nha đầu, mau đến xem ta bắt được con chim đẹp này"

Thành quận Vương gia nhìn thấy Ngọc Phi Yên từ xa xa đi về hướng ông, ông cao hứng phấn chấn trổ tài cao thủ bắt chim, thật không ngờ, trên núi Phi Long này phong cảnh bốn mùa đều như mùa xuân tú lệ, chim quý thú lạ cũng nhiều vô số. Nhìn xem, con chim nhỏ kia có sắc màu thật đẹp, hình dáng như thế trên thế gian thật khó tìm a. Ông đã tốn vài ngày canh chừng, hôm nay mới bắt được.

Ngọc Phi Yên bước đến nhìn con chim nhỏ kia, lông chim dưới ánh mặt trời hiện lên bảy màu sáng ngời, thật vô cùng xinh đẹp, nhưng mà bây giờ lại bị nhốt trong lồng nên thiếu đi sự linh động, tiếng kêu uyển chuyển thánh thót, nhưng hình như mang chút uất ức. Lão vương gia này a, thích chơi trò bắt chim sao, nhìn chú chim nhỏ bị nhốt trong lòng, nàng tựa như cảm thấy đấy là chính mình cũng đang bị nhốt, nhìn ánh mắt xanh biếc, mang theo nét cầu xin, mang theo khát vọng tự do bay nhảy, trở về bầu trời xanh biếc bao la bên ngoài, trong lúc nhất thời, tay nàng không tự chủ được liền mở lồng thả chim bay ra.

"Oái, nha đầu ngươi đang làm gì thế?"

Thành quận vương gia kinh ngạc hô lên, nghĩ định dùng tay ngăn cản, đã thấy con chim nhỏ xinh đẹp kia vỗ vỗ cánh bay lên, bay về hướng trời xanh mây trắng.

Ngọc Phi Yên nhìn bộ dáng phẫn nộ của lão Vương gia, nhún nhún vai, nhìn ông mĩm cười, "Con không phải cố ý, con chỉ muốn thò tay vào chộp nó đề trong tay, nhìn kỹ một chút"

Lão Vương gia trừng mắt nhìn nàng trong chốc lát, sau đó thở dài một hơi, mở miệng nói "Thôi thôi, xem ra con chim nhỏ kia không thuộc về ta, thả cho nó đi thôi"

Tuy rằng, đó là niềm vui nho nhỏ của ông, nhưng mà, hiện tại vì muốn nha đầu này vui vẻ nên ông cũng không so đo, ai kêu trong bụng của nha đầu này bây giờ đang mang tôn tử mà ông mong đợi đã lâu lắm rồi, cho dù biết rõ là nàng cố ý, ông cũng không tức giận.

"Cha quả nhiên rộng lượng, không cùng con so đo."

Nghe nàng gọi một tiếng "cha", đầu óc của ông có chút choáng, ông còn đang cảm thấy có chút mất hứng thú thì vừa nghe được tiếng "cha" này mọi thứ trong lòng đều tan thành mây khói, ông cười hà hà, nhìn chằm chằm chiếc bụng phẳng lì của con dâu mình.

"So đo cái gì chứ, lần sau sẽ bắt nó lại, nha đầu à, vì sao bây giờ bụng của ngươi vẫn không thấ a?

Ông sốt ruột lắm nha, tôn tử béo tròn của ông khi nào mới có thể ra chứ?

Ngọc Phi Yên nhìn lão Vương gia nhíu chặt mày, tựa hồ như muốn lập tức ôm lấy tôn tử của mình, nàng có chút muốn cười, sao lại gấp ráp như thế chứ, hoài thai mười tháng mới tới thời cơ chín muồi, hiện tại nàng chỉ đang ở tháng thứ ba, làm sao có thể gấp được a?

"Phỏng chừng là đứa bé quá nhỏ, cho nên mới nhìn không thấy bụng"

Hai ba tháng nhìn không thấy bụng là rất bình thường, nàng ăn cơm rất nhiều, tin tưởng qua một khoảng thời gian nữa thì bụng nàng sẽ to ra, đứa nhỏ sẽ đạp.

Lão vương gia vẫn nhíu mày, trong miệng thì thào nói 'Ta nhờ rõ ràng lúc Diệc Hân ở trong bụng mẹ hắn được hai ba tháng thì đã rất to, có thể thấy được rõ ràng"

Ngọc Phi Yên nhìn lão vương gia chấp nhất, cảm thấy thật bất đắc dĩ, bụng có to hay nhỏ đâu có ảnh hưởng đến thể chất của đứa bé, mỗi người mang thai đều khác nhau mà, đứa bé trong bụng nàng thật sự khỏe mạnh, cho nên có nhìn thấy bụng hay không đâu có quan trọng.

"Cha ——"

"Khúc Lưu Vân! Ngươi chỉ có một người cha là ta mà thôi!"

Một người tràn ngập mùi thuốc súng, quát to bên lỗ tai Ngọc Phi Yên, ánh mắt long lanh của nàng chống cự lại ánh mắt rực lửa của cha nàng, từ khi lên Phi Long Sơn tới giờ cha nàng và nàng không có lúc nào hòa hoãn với nhau, thật khổ mà, cha nàng thật sự rất dễ tức giận, nếu đã như thế rồi, nàng cũng không ngại đổ thêm dầu vào lửa đâu.

"Cha nói đúng rồi a, con chỉ có một người cha là cha, nhưng mà lão Vương gia là cha của tướng công con, coi như cũng là cha đi, cha chồng cũng là cha mà"

"Ngươi!"

Đỉnh đầu Khúc Hàn Lâm có dấu hiệu bốc khói, đứa con gái này từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng chọc giận ông đến tức giận mới vui sao?

"Cha làm sao vậy?"

Ngọc Phi Yên tiếp tục cười, không bị ảnh hưởng chút xíu nào bởi sự tức giận của cha nàng.

"Bây giờ ngươi lập tức theo ta trở về!"

Nói xong, liền tiến lên từng bước kéo tay Ngọc Phi Yên đi, ông không cần nói nhiều lời, không nên làm cho mình tức chết nữa.

"Đi nơi nào a? Cha."

Ngọc Phi Yên dùng sức rút tay ra, sao cha nàng hay hồ đồ thế a?

"Về nhà!"

Khúc Hàn Lâm thấy con gái ông không chịu theo ông, cơn tức càng lớn hơn nữa.

Về nhà? Quay về nhà người nào chứ?

Ngọc Phi Yên cũng từng nghĩ qua, hiện nay, Phi Long Sơn chính là nhà tạm thời của nàng, nhưng nhìn khí thế kia của cha nàng, sẽ không là —-

"Ngươi thu gọn đồ đạc, chúng ta lập tức đi"

Khúc Hàn Lâm vung tay áo, thở phì phì nói, ông nhất định phải đem con gái của ông trở về nhà, không thể cho con gái ông lưu lạc bên ngoài nữa, bằng không, người ta sẽ nói ông: đường đường là Khúc Hàn Lâm nhưng lại không biết dạy con gái, ông còn mặt mũi nào nữa chứ?

Quả thật là, Ngọc Phi Yên càng cười vui vẻ hơn, nếu trước đó vài ngày, ông đưa ra yêu cầu này, nàng sẽ không nói hai lời, bỏ của chạy lấy người theo ông, nhưng mà, bây giờ trên Phi Long Sơn có rất nhiều chuyện vui như vậy, nếu lúc này đi, nhất thời nàng có chút luyến tiếc. Cho nên đem ánh mắt nhìn về phía lão Vương gia, nhìn thấy sắc mặt của ông của ông cũng giận dữ, nàng tin tưởng, ông tuyệt đối sẽ không để cho cha nàng mang nàng đi.

"Tiểu bạch kiểm, ngươi có ý gì chứ?"

Thành quận lão vương gia quả không phụ lòng mong đợi của Ngọc Phi Yên, ông cũng vừa định mở miệng, Tiểu bạch kiểm kia muốn mang bảo bối đích tôn của ông đi à, đừng có hòng!

"Có ý gì Long lão nhân ông không nhận ra à?"

Khúc Hàn Lâm trừng mắt liếc nhìn đối thủ một mất một còn của mình, lão này còn có mặt mũi ở đây hỏi ông có ý gì ư?

"Ta hẳn phải hiểu được cái gì, Tiểu bạch kiểm, ngươi mau nói rõ ràng!"

Quanh co lòng vòng, gian ngoan xảo quyệt, chỉ là muốn cướp bảo bối tôn tử của ông chứ gì?!

Khúc Hàn Lâm hầm hừ trừng mắt nhìn ông, "Ta hôm nay sẽ mang con gái ta về nhà, rời khỏi nơi này, không còn liên quan gì đến Long gia ngươi"

Cho tới bây giờ, ông cũng không muốn có chút quan hệ nào đối với Long gia của lão Long kia.

"Ngươi dám!"

Lão vương gia cũng thật tức giận, Tiểu bạch kiểm này, nếu dám đem nha đầu kia đi, ông sẽ liều mạng với lão ấy.

"Sao ta lại không dám chứ? Ta là cha nàng, có quyền quyết định nàng đi hay ở"

Khúc Hàn Lâm thôi không tức giận nữa, ông hớn hở nhìn lão Vương gia đang tức giận đến râu miệng đều vểnh lên, lúc này, ông cảm thấy vô cùng may mắn vì là cha của con gái mình!

"Ngươi đừng quên, trong bụng nha đầu đang hoài thai cốt nhục của Long gia"

Tính tình quật cường của lão vương gia cũng trỗi dậy, liên quan đến vấn đề cốt nhục của Long gia, ông sẽ kiên trì theo đuổi tới cùng.

"Khúc gia ta tuy không phải khả phú địch quốc, nhưng cũng không có khả năng không nuôi nổi một đứa bé"

Hơn nữa, đứa bé này cũng chảy trong mình dòng máu của Khúc gia ông.

Nhìn thấy hai người tranh luận về vấn đề cháu nối dòng bất phân thắng bại, Ngọc Phi Yên có chút nhàm chán, ngáp một cái rõ to, vấn đề cũ như vậy cứ nói hoài, hai người không thể đổi đề tài mới mẻ hơn sao? Nàng nghe hoài cũng cảm thấy phiền.

"Mặc kệ như thế nào, nha đầu là người của Long gia, đã không còn là người của nhà họ Khúc nữa, cho nên, ngươi không có tư cách mang nha đầu này đi, càng không có tư cách cùng ta thảo luận vấn đề về đứa bé"

Thành quận Vương gia đưa ra nhận định như đinh đóng cột, cho rằng Tiểu bạch kiểm là cố tình gây sự, dành cháu đích tôn của ông.

Khúc Hàn Lâm vừa nghe được những lời này, không khỏi cười lạnh thành tiếng.

"Là con của Long gia à, đó là chuyện trước kia, người Long gia không phải đã sớm viết hưu thư rồi sao?"

Nếu hưu thư đã được viết rồi, con gái ông làm sao là người của Long gia được?!

Đôi mày rậm của Thành quận vương gia nhíu lại, "Này...?"

Ông cũng buồn bực, rõ ràng là nha đầu kia đã lấy hưu thư đi, sao bây giờ lại ở cùng một chổ với con trai ông được? Chuyện của những người tuổi trẻ, thật đúng là làm cho ông muốn hiểu cũng không hiểu được.

"Này cái gì? Chẳng lẽ ngươi không biết Long gia ngươi đã đưa hưu thư cho Vân nhi nhà ta à?"

Nói đến đây, Khúc Hàn Lâm ông vẫn còn tức giận.

Lão vương gia không thể phủ nhận, bọn họ quả thật là đã viết hưu thư, nhưng cũng là do nha đầu kia yêu cầu nha.

Thấy lão vương gia không nói gì, Khúc Hàn Lâm còn tức hơn thêm, "Hưu thư đã đưa rồi, bây giờ còn nói có liên quan gì nữa sao, không rõ ràng mà lại ở cùng một chổ, còn —- "còn làm cho con gái ông thành bụng bự nữa!

Lão vương gia cũng thật là vô tội a, ông làm sao biết tiểu bối suy nghĩ cái gì chứ, ông vốn nghĩ chuyện ấy không có gì, nhưng mà bây giờ lại như vậy, nói như thế nào cũng không được nữa, ngẫm lại, ông thấy mình cũng thật sự đuối lý, cho nên Khúc Hàn Lâm tức giận cũng không sai, dáng vẻ bệ vệ của ông bỗng nhiên nhỏ lại hơn một chút.

"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"

Chỉ cần không mang cháu ông đi, cái gì cũng đều làm được.

Khúc Hàn Lâm hừ thật mạnh, quay đầu không để ý tới lão vương gia.

Làm sao bây giờ a? Bây giờ mới hỏi đến "làm sao bây giờ" ư? Ông đây không còn hứng thú nữa.

"Bằng không, cử hành hôn lễ một lần nữa đi"

Lão Vương gia đề nghị, nhưng ông chỉ vừa mới mở lời xong, chợt nghe tiếng phản đối của hai người cùng một lúc.

"Không có khả năng!"

"Không cần!"

Hai cha con Khúc Hàn Lâm và Ngọc Phi Yên liếc mắt nhìn nhau, không nghĩ tới hai cha con lại có chung một ý kiến giống nhau, cho nên, Khúc Hàn Lâm không vui. Ông phản đối thì đúng rồi, nhưng tại sao con gái ông lại không đồng ý, việc ấy liên quan đến danh dự, sao lại có thể cự tuyệt a? Có phải con gái ông không nghĩ tới danh dự của mình hay không?

Lão vương gia cũng rất buồn bực, chẳng lẽ đề nghị của ông không đúng hay sao? Vì sao cả hai người đều cự tuyệt, nếu Tiểu bạch kiểm ngại con gái ông không danh không phận, thì bây giờ tổ chức đám cưới, sao lão già ấy còn không hài lòng nữa? Còn nha đầu kia sao lại phản đối chứ?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-172)