Tiến dần từng bước
← Ch.146 | Ch.148 → |
Trong căn nhà ở Ẩn Thành, một người có thân hình thon cao lớn, đầu cột dải lụa trắng, đứng trước sân, cả người tản mát ra hơi thở tà quái làm người ta không khỏi tránh xa một chút.
Bỗng nhiên xuất hiện thêm mấy cái người áo đen che mặt, quỳ xuống sau lưng người nọ.
Người nọ không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng mở miệng, "Mấy ngày gần đây các ngươi tiếp tục chờ, nghe hiệu lệnh của ta mà làm việc."
Nghe thanh âm kia không thể nhận được điều gì, không khàn khàn, không giận dữ, nhưng mà làm cho người ta cảm thấy không khỏi e sợ.
Những người áo đen che mặt nhất trí gật đầu, đến như gió mà đi cũng như gió, đột ngột biến mất.
Mà người nọ vẫn đứng ở nơi đó, không có phản ứng gì, lụa mỏng cột tóc rất dài, dài đến đầu gối. Gió thổi nhè nhẹ, thổi bay quần áo hắn, nhưng hoàn toàn không có cảm giác tiêu sái, ngược lại càng thêm lạnh lùng, sát ý bao phủ toàn thân. Màu trắng, bình thường là tinh thuần thanh cao, nhưng khoát trên người này lại không có cảm giác đấy.
*****
Trúc Uyển
Ngọc Phi Yên thoải mái nuốt đồ ăn một cách vội vàng. Hôm nay không có Thanh Ảnh ở đây, không ai tranh cướp với nàng, nàng thích ăn gì thì ăn, thật sảng khoái. Trúc Âm tỷ và tướng công nhà nàng đều thay nàng gắp thức ăn, tâm tình nàng liền rất tốt. Tuy rằng nhìn thấy Trúc Âm tỷ gắp đồ cho nàng thì sắc mặt Huyền U không tốt lắm, nhưng vẫn mặc kệ, sắc mặt hắn xấu hay tốt là vấn đề của Trúc Âm tỷ, chẳng liên quan đến nàng.
"Ăn chậm một chút, không ai giành với ngươi đâu."
Trúc Âm tỷ mỉm cười, gắp rau xanh vào chén nàng, trong lòng buồn bực, vì sao đứa nhỏ này hôm nay ăn nhanh như vậy, dùng từ ăn như hổ như sói cũng không sai.
Ngọc Phi Yên gật gật đầu, không trả lời, chỉ là nhanh chóng nhét một đống thức ăn vô miệng mình.
Vân Tranh ở bên cạnh cũng cúi đầu xuống mà ăn, nhưng mà, vì nàng muốn nhịn cười nên không thể không cúi xuống.
Đột nhiên, bát cơm trước mặt Ngọc Phi Yên biến mất, nàng buồn bực ngẩng đầu, thấy bát cơm của nàng đang ở trên bàn tay thon dài như ngọc, khó hiểu nhìn về phía chủ nhân cái tay kia, vì sao hắn lại lấy bát cơm của nàng?
"Tướng công?"
Nuốt đồ ăn vào trong miệng, có chút ấm ức nhìn người kia. Hắn có ý gì? Không cho nàng ăn cơm sao?
Mắt phượng của Long Diệc Hân sâu thẳm, không hài lòng, nhìn nàng.
"Ăn chậm thôi, bằng không hôm nay không cho phép ra ngoài."
Giọng nói trầm ấm, nhưng lại lộ ra sự nghiêm nghị, không thể không nghe theo.
Tâm tình sung sướng của Ngọc Phi Yên thoáng chốc hạ xuống rất nhiều. Nhưng vì có thể đi ra ngoài, nàng đành ngoan ngoãn. Bất đắc dĩ gật đầu với tướng công nhà nàng, nhận lại cái bát.
Lần này tốc độ nàng chậm lại, không có cách nào khác, tướng công nhà nàng đã lên tiếng, bây giờ nàng chỉ có thể vâng theo.
Vài tiếng cười nhạo không nhịn được truyền đến tai, nàng liếc mắt nhìn lại, đã thấy Vân Tranh gục trên bàn, bả vai run lên, cười trông thật thống khổ.
"Nếu cười thì cười cho to đi."
Nàng nói thật ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại thể hiện sự giận dỗi.
Quay đầu nhìn về phía Diệu Trúc Âm và Huyền U, thấy bọn họ cũng mặt mày tươi cười, khuôn mặt nàng không khỏi đỏ lên.
Đều tại tướng công nhà nàng, trước mặt nhiều người như vậy mà uy hiếp nàng, thật mất hết thể diện.
Long Diệc Hân thấy nàng ngượng ngùng, lộ ra nụ cười cưng chiều. Nha đầu này gần đây đi chơi nhiều đến nỗi quên rằng nàng đang mang thai. Ngay cả cơm cũng ăn ào ào, như vậy thân thể làm sao tốt được? Bé con trong bụng nàng làm sao có thể bình yên lớn lên?
Rốt cục, trong không khí vô cùng mất tự nhiên, Ngọc Phi Yên buông bát xuống. Giống tiểu hài tử, mong đợi nhìn về phía tướng công, nàng đã ăn no, có thể ra ngoài không?
Thấy Long Diệc Hân gật đầu, cũng không quản vân Tranh có ăn no hay không đã kéo nàng ra ngoài. Khiến ba người còn lại trên bàn ăn đều lắc đầu.
*****
Hôm nay Mục Cảnh Thiên lại không xuống núi, một mình nằm trên ghế trong hoa viên, thiu thiu ngủ.
Chợt cảm giác có người đến sát bên cạnh, hắn tưởng tiểu muội mình đến quấy rối.
"Khả Nhân, ra chỗ khác chơi, ta muốn ngủ một lúc."
Bởi vì buồn ngủ, cho nên tiếng nói có chút khàn khàn, giống như giọng mới trải qua ân ái, ít ai có thể chống cự lại sự hấp dẫn này.
Mà người nọ đến gần hắn, cũng không vì lời hắn nói mà rời đi, ngược lại đưa tay nhẹ nhàng xoa hai má hắn.
Tuy buồn ngủ, nhưng sự cảnh giác của hắn khác hẳn với người thường, hắn nhanh chóng túm lấy cánh tay đối phương. Không đúng! Hơi thở không giống, xúc giác không giống, người này không phải tiểu muội, ngược lại là không phải ở nơi này.
Mắt đào hoa mở ra, con mắt mang theo một tia buồn ngủ mông lung, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đỏ, tím kì lạ trên khuôn mặt tinh xảo của người trước mắt, buồn ngủ toàn bộ tiêu tan.
Sao hắn ở đây? Vào bằng cách nào? Núi Phi Long bốn bề đều có trận pháp đặc biệt, người ngoài căn bản vào không được.
"Tiểu Thiên cảnh giác cao như thế, làm cho người ta nghĩ muốn chiếm chút tiện nghi cũng không được."
Giọng nói thanh thúy như ngọc vang lên bên tai, khiến hắn càng thêm xác định người trước mắt này quả thật là người nọ.
"Ngươi vào núi Phi Long bằng cách nào?"
Giọng nói có chút lạnh lẽo. Núi Phi Long dễ vào như vậy sao? Người nào cũng có thể tiến vào thì trận pháp dưới chân núi không phải là vô dụng rồi ư?
Người nọ mỉm cười, thanh âm thanh thúy lại vang lên.
"Tiểu Thiên không thích gặp ta sao?"
"Ta đang hỏi ngươi lên núi bằng cách nào."
Đôi mắt đào hoa của Mục Cảnh Thiên nhìn thẳng vào hắn ta, kỳ thật trong lòng hắn biết là ai dẫn gã tới, nhưng hắn thật sự vẫn không tin, tiểu muội lại đối tốt với gã, điều này thật sự làm cho hắn bị tổn thương.
Người nọ cụp mi mắt xuống, lông mi dài như cánh bướm, tạo ra hai cái bóng dài trên khuôn mặt tinh xảo.
"Không phải ta đã nói với ngươi là sẽ tìm đến ngươi mà."
Giọng nói thanh thúy, nhưng nếu nghe kĩ có thể thấy trong đó ẩn chứa sự quỷ dị nói không nên lời.
Mục Cảnh Thiên hừ lạnh, vung tay hắn ta ra, tiếp tục nhắm mắt lại, hắn không muốn nhìn thấy hắn ta.
Hắn ta thấy hắn như thế, đem khuôn mặt tràn đầy hưng phấn của mình áp vào khuôn mặt hắn, suýt chút nữa là đã có thể hôn lên khuôn mặt hắn, thực hiện mơ ước đã lâu, lại bị Mục Cảnh Thiên tát một cái.
Bốp!
Một tiếng "bốp" vang lên, Mục Cảnh Thiên cũng hoảng sợ, mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo trước mắt đang in năm dấu tay đỏ tươi, thật khiến người ta sợ hãi. Hắn không khỏi nhíu mày, hắn không dùng nhiều lực, sao lại đỏ như vậy? Kỳ quái! Da mặt nam nhân lại mềm như thế sao, những vết đỏ đã sưng nhẹ.
Trong mắt hiện lên một chút xấu hổ, hắn cũng không cố ý, ai bảo hắn ta luôn trêu chọc hắn. Hắn là một đại nam nhân, sao có thể để một gã nam nhân khác đùa giỡn chứ? Hơn nữa, người đùa giỡn phải là hắn mới đúng.
Khuôn mặt người nọ sưng tấy, bỗng nhiên nở nụ cười, tròng mắt đỏ tươi hiện lên sự Người nọ vỗ về khuôn mặt sưng tấy, bỗng nhiên nở nụ cười, cười không tiếng động, con ngươi đỏ tươi lộ ra một sự quyết tuyệt, giống như viên bảo ngọc xinh đẹp nhất thế gian.
Mục Cảnh Thiên nhìn ánh mắt đỏ rực kia, hơi thở bị gián đoạn, sự cứng rắn trong lòng hóa mềm dần dần, khuôn mặt của hắn ta mỗi lúc mỗi gần hắn, tiếp theo, hắn cảm giác mình chạm phải một thứ gì đó rất mềm mại, ấm áp. Hắn cảm thấy sợ, theo bản năng, quay đầu lại né tránh, lại bị hắn ta mạnh mẽ giữ chặt hai má, nhanh như chớp, hắn cảm thấy môi mình nhói đau, hắn ta lại dám cắn hắn nữa sao?
Hắn giận dữ liếc hắn ta, tên này lại dám trêu ghẹo mình, cảm thấy lửa giận trong lòng bốc cao tận trời, nâng tay đem đầu hắn ta áp sát vào mặt mình, biến bị động thành chủ động, dùng kỹ xảo thuần thục hôn lên đôi môi đối phương, hắn nhìn thấy sự kinh ngạc trong đôi mắt màu của hắn ta, tuy chỉ chớp mắt, nhưng hắn vẫn nhìn thấy được, hắn ta không ngờ hắn sẽ làm như vậy ư?
Hừ, không thể lần nào cũng để tên này chiếm thế thượng phong, thật mất mặt!
Giây phút này, Mục đại đường chủ một lòng muốn kiếm lại danh dự ... mà quên mất người mình hôn ... là một nam nhân...
Đột nhiên, hai người tách ra, đều thấy được trong mắt đối phương sự ngượng ngùng, Mục Cảnh Thiên đứng dậy, vuốt áo, điều chỉnh lại hơi thở, sau đó dùng thanh âm khàn khàn nói: "Khả nhân, Tranh Tranh, ra đây."
Hắn vừa dứt lời, hai thân ảnh từ trong bụi hoa cúc nhảy ra. Thấy vẻ mặt hưng phấn của các nàng, khẳng định cảnh vừa rồi đã bị các nàng nhìn thấy.
Trán Mục Cảnh Thiên nổi đầy gân xanh, hai nha đầu này rốt cuộc có phải nữ nhân hay không?
Còn thanh danh một đời của hắn nữa, toàn bộ bị hủy rồi.
"Các ngươi đến đây từ lúc nào?"
Ngọc Phi Yên cùng Vân Tranh nhìn nhau, mĩm cười, hai miệng một lời "Chúng ta cùng tới"
Vừa nghe thế, Mục Cảnh Thiên muốn chết liền, sự cảnh giác của hắn sao lại bị xuống thấp thế này, chẳng lẽ bời vì hắn đang ở Phi Long Sơn sao. Nơi này vốn là nơi an toàn nhất, là nơi không cần cảnh giác, làm sao hắn biết được sẽ có kẻ từ bên ngoài lẻn vào đây được, sao hắn biết được tiểu muội nhà hắn mang người này đến địa bàn của hắn chứ!
"Các ngươi?"
Mục Cảnh Thiên híp mặt lại, sau đó lại mở mắt ra.
"Tam ca, huynh thật sự không biết thế nào là thương hương tiếc ngọc rồi!"
Ngọc Phi Yên chỉ vào khuôn mặt tinh xảo in năm ngón tay trên mặt người nọ, lên án.
"Khả Nhân!"
Mục Cảnh Thiên ngửa mặt lên trời thở dài, sao hắn lại có một muội muội như thế chứ?
"Không đúng sao? Không muốn nhận lỗi à, muội cùng Vân Tranh đều tận mắt nhìn thấy huynh đánh Vũ thành như vậy"
Ngọc Phi Yên đi đến trước mặt người nọ, nhìn khuôn mặt đỏ ửng, trong mắt hiện lên một chút đau lòng
"Chậc chậc, Tam ca ra tay cũng thật mạnh, nhìn đi, sưng lên rồi nè."
"Ngọc Phi Yên ——"
← Ch. 146 | Ch. 148 → |