Thức ăn của Huyền U (2)
← Ch.119 | Ch.121 → |
Thì ra người này là sư công của nàng sao?
Khó trách người này lại biết được Nghiệp Hỏa Phẫn Hồn Trận của sư phụ, sư huynh đã điều nàng đi đến Thổ Phương thành khẳng định chính là vì dẫn dụ người này đến Ẩn Thành để gặp mặt sư phụ, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa biết chuyện tình trước đây của sư phụ nàng, sư phụ không nói cho nàng biết, với tính tình của sư huynh nàng thì lại càng không.
Nhưng mà những chuyện đó đều không sao cả, chỉ cần sư phụ nàng có thể sống thật tốt thì điều gì nàng cũng chấp nhận, nàng nhìn thấy nam tử này đối với sư phụ mình rất thật tâm, mà sư phụ nàng ở bên cạnh người này thì thật vui vẻ nên nàng hiểu rõ cho dù nàng có hiếu thuận đến đâu cũng không thể thay thế người này chăm sóc cho sư phụ được, bây giờ nam tử này đang ở bên cạnh sư phụ nàng khiến nàng thiệt rất hài lòng.
Cho nên nàng kéo tay vị hôn phu của mình đi đến trước mặt nam tử kia bái lạy cảm kích.
"Đồ nhi tham kiến sư công"
Huyền U đỡ bọn họ dậy, trong lòng vui mừng, đây là nữ nhi hiếu thuận nhiều năm qua đã chăm sóc Trúc Âm của hắn, trong mắt hắn không khỏi lộ ra sự cảm kích và khen ngợi, cũng may là bên cạnh Trúc Âm có một tiểu nữ oa nếu không chắc hẳn nàng sẽ rất buồn.
Hai người nhìn nhau, hiểu ý nhau, rồi cùng mĩm cười.
Huyền U lấy trong ngực mình ra một chiếc túi nhỏ, cẩn thận lấy ra một chiếc trâm cài đầu trong đó.
Nhìn kỹ thì đúng là chiếc trâm cài đầu trúc diệp mà nàng đã bị Huyền U cướp được ở Thổ Phương thành.
Mạc Lục có chút cảm động, đó là chiếc trâm mà sư phụ đã đưa cho nàng, nàng đã rất buồn một thời gian dài vì mất nó.
"Chiếc trâm này vốn là vật đính ước của của ta với sư phụ ngươi, cho nên lần trước nhìn thấy ta không cam lòng nên đã lấy lại, biết ngươi thực thích, bây giờ ta trao lại cho ngươi, coi như đây là hạ lễ của ta mừng ngươi thành hôn"
Khuôn mặt lạnh nhạt kia thể hiện sự thành tâm chúc phúc.
Mạc Lục nhận chiếc trâm cài đầu, lúc này mới biết được nó thì ra là vật đính ước của sư phụ cùng sư công, về sau nàng phải càng thêm trân trọng mới được.
"Cám ơn sư công"
Đột nhiên một hương thơm ngào ngạt của thức ăn mà họ chưa bao giờ ngửi qua xông vào tận mũi, Mạc Lục cùng Hác Xích quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng khách thì thấy Vân Tranh và Thanh Ảnh đang bưng khay, mâm tiến vào, trên đó toàn là những thức ăn thường ngày nhưng mùi thơm thì thật khác thường, hương vị vô cùng đặc biệt.
"Đồ ăn đến đây."
Thanh Ảnh hô, đem đồ ăn bày ra trên bàn cơm của phòng khách.
Vân Tranh cũng làm như thế.
Đúng vậy nha, tay nghề của Huyền U thật hơn hẳn người thường, khó trách Phi Yên lúc nào cũng nhớ nhung, sáng nay họ đã nếm qua, bây giờ thức ăn đầy bàn làm cho bọn họ chảy nước miếng. Chỉ tiếc sáng nay Phi Yên không có tới đây ăn sáng, Huyền U, Diệu di và chủ tử không có ăn nhiều lắm, cho nên tất cả thức ăn ngon đều bị nàng và Thanh Ảnh nuốt hết vào trong bụng.
Như vậy vẫn chưa đủ a.
Cho nên, nhân lúc Huyền U làm cơm trưa, nàng và Thanh Ảnh xung phong xuống bếp phụ giúp, nói là phụ giúp, thật ra chính là ăn vụng.
Sau khi bày biện xong thức ăn, nàng nhìn thấy khuôn mặt tối thui Mạc Lục cùng Hác Xích, bọn họ đến đây, haha.
Thanh Ảnh nhìn thấy bọn họ thì cảm thấy có chút xấu hổ.
Đêm qua không phải hắn cố ý rình coi, hắn chỉ là tò mò mà thôi, thật không ngờ Tiểu Phi Yên cùng Vân Tranh bày ra phương pháp ấy chỉnh bọn họ.
Mạc Lục vừa nhìn thấy Vân Tranh thì đôi mắt đẹp liền dâng tràn nỗi hận, ánh mắt như biến thành hang vạn hàng nghìn lưỡi dao sắc bén bổ nhào về hướng nàng ấy.
"Ha hả, Lục muội tử đã trở về, mau tới đây cùng dùng cơm trưa, hôm nay Huyền U thúc thúc làm rất nhiều món ăn"
Vân Tranh như không để ý tới ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của nàng, cười thân thiện mời bọn họ dùng bữa.
Thanh Ảnh nhìn mà cảm thấy xấu hồ!
Diệu Trúc Âm vừa nhìn thấy cảnh này thì liền biết được đồ nhi của nàng đã chịu ức hiếp, trong lúc nhất thời cũng có chút xót lòng, có chút bất đắc dĩ.
Lục nhi của nàng từ nhỏ đến lớn đều không có đấu lại nha đầu tinh quái Vân Tranh kia, giờ lại có thêm một người cũng tinh quái như thế lại còn khó chơi hơn nữa thì làm sao Lục nhi nàng có khả năng chống cự, chỉ có thể nhận thảm hại hơn mà thôi.
"Lục nhi cùng Xích nhi ở lại đi, nếm thử tay nghề của sư công"
Nghe được sư phụ nói như vậy nàng cũng không nói gì thêm nữa, nàng chỉ cảm thấy kì lạ vì một bàn đồ ăn này đều do sư công một mình nấu ư, rất khó tin được một người cao quý ưu nhã như thế lại tự mình xuống bếp nấu thức ăn.
Long Diệc Hân từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy trong phòng có nhiều người thì sửng sốt một chút, hướng về phía Diệu Trúc Âm gật gật đầu, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Hác Xích nhìn thấy được khuôn mặt của khôi thủ đại nhân thì không khỏi hoảng hồn chớp mắt một cái, rất hiếm khi hắn được thấy khuôn mặt hoàn mỹ hấp dẫn của vị khôi thủ này, vì khi ở ngoài Trúc Uyển khôi thủ luôn đội mũ sa che mặt. Hắn nhìn thấy khôi thủ đại nhân ngoại trừ chào sư phụ mình ra thì không thèm dòm ngó đến ai khác nên hắn cũng thôi không nhìn nữa, khôi phục tinh thần lại nhìn chằm chằm thức ăn trước mặt, bọn họ cũng chưa động đũa vào vì còn chờ một người nữa.
"Chủ tử, Phi Yên còn chưa rời giường sao?"
Thanh Ảnh hòi một câu bày tỏ sự nghi vấn của mọi người.
Phi Yên nữ thần y cũng ít khi ngủ thẳng đến giữa trưa như thế này.
Chẳng lẽ đêm qua đã được khôi thủ đại nhân cấp cho "cái gì đó" sao?
Thanh Ảnh và Vân Tranh liếc mắt nhìn nhau, chủ tử tha thứ cho bọn họ, hẳn cũng sẽ không xử phạt Phi Yên chứ?!
Long Diệc Hân liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không nói gì.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ——
"Oa, thơm quá!"
Ngửi được mùi hương, Phi Yên nữ thần y lôi kéo Thanh Nhi tiến vào phòng khách ngồi xuống bàn ăn, tay cầm đũa hướng tiến đến món thịt kho tàu mà tấn công, đương nhiên nàng cũng không quên đưa đến cho Thanh Nhi đĩa rau.
Nhìn thấy như thế thì nghi ngờ của Thanh Ảnh và Vân Tranh đều tan biến, xem ra bọn họ đã quá lo lắng.
"Rốt cục cũng lại được ăn thức ăn của Huyền U a"
Thật sự là hạnh phúc nha!
Nàng cảm nhận được hình như một bên má của nàng dường như đang bị bỏng vì ánh nhìn của ai đó, quay đầu lại thì vừa lúc thấy được ánh mắt phát hỏa của Lục kì chủ đang nhìn mình, tâm tình nàng càng thêm hưng phấn hơn, ánh mắt sáng rực như chiếu ra hàng ngàn hàng vạn tia sáng.
"Lục muội tử tìm được Xích ca của ngươi rồi a?"
Mạc Lục hừ lạnh một tiếng, cúi đầu ăn, nàng nhiều lần bị thua thiệt như vậy nên nàng đã hiểu được không thể lại cùng nữ thần y so đo nữa, nếu không người chịu thiệt vẫn sẽ là nàng.
Thấy người ta không chú ý đến mình, Ngọc Phi Yên cũng không nhìn nữa, ành mắt nàng tập trung bắn thẳng vào món thịt kho tàu chuẩn bị tấn công, đôi đũa trong tay nàng nhanh chóng phóng tới miếng thịt cần gắp trước mặt.
Chiếc đũa còn đương ở trên không thì nàng đã hướng về phía Thanh Ảnh lên tiếng "Đây là của ta, thỉnh Thanh Ảnh huynh tìn thức ăn khác"
"Tiểu Phi Yên."
Thanh Ảnh oán hận nhìn nàng, nàng thật là bá đạo, hắn cũng thích món ăn ấy mà.
Ngọc đại thần y không thèm đếm xỉa tới ánh mắt cầu xin của hắn, một mình độc chiếm món thịt kho tàu, mỹ vị quấn quanh đầu lưỡi nàng khiến cho nàng say mê, nheo mắt lại thưởng thức, tay nghề của Huyền U thật sự là quá tuyệt vời!
Huyền U nhìn thấy biểu tình hưởng thụ của nàng thì trong lòng không khỏi cảm khái, thức ăn của mình nấu thật ngon như thế sao, sao hắn lại không cảm nhận được?!
Hắn nâng đũa gắp thức ăn cho Diệu Trúc Âm, trong lòng hắn tràn ngập hạnh phúc, chỉ cần ở bên cạnh nàng, giờ nào phút nào, vĩnh viễn hắn đều hạnh phúc.
Long Diệc Hân đem những viên há cảo thủy tinh đang đặt chính giữa bàn tới trước mặt Ngọc Phi Yên, mà lúc này Thanh Ảnh đang giơ đũa định gắp lại phải bị thất bại lần nữa, đôi đũa của hắn dừng lại ở trong không trung.
Bất công nha!!
Hiếp người quá!
Không phục nha!
Không ai xấu như chủ tử! Không thấy hắn đang gắp thức ăn đó hay sao?
Mọi người nhìn thấy một màn này không khỏi buồn cười.
Đáng đời!
Ai bảo hắn dám tranh giành thức ăn với Phi Yên nữ thần y chứ!
"Đúng rồi, Huyền U à, thời gian qua ngài ở nơi nào thế?"
Sau khi ăn một hồi thì nàng mới nhớ đến người nấu thức ăn cho nàng.
Huyền U nhìn nàng cười, thản nhiên mang chút buồn bã trả lời "Ta ở bên ngoài rừng trúc"
Hắn đã ở trong băng quan suy nghĩ hơn nữa tháng, rốt cục hắn vẫn quyết định đi tìm Trúc Âm, hắn biết Trúc Âm còn sống, hắn không thể để nàng cô độc trên thế gian này, hắn nhất định phải cùng nàng ở canh bên nhau.
Cho nên hắn phá hủy băng quan, phá trận pháp mà Long Diệc Hân đã bày ra mất hai ngày, hắn đến Phi Long Sơn đúng ngày mồng 9 tháng 9.
May mắn là bây giờ hắn đã gặp lại được Trúc Âm.
Ánh mắt lung liếng tinh ranh lại một lần nữa dừng ở trên người hắn,
"Huyền U à, về sau theo ta đi du ngoạn đai giang nam bắc có được không?"
Phi Yên nữ thần y chính thức bắt đầu thi hành "quải nhân đại kế", nàng sẽ quải tướng công nhà nàng đi du sơn ngoạn thủy, nếu Huyền U có thể ở bên cạnh nấu cơm cho bọn họ thì thật là quá tốt!
"Khụ khụ ——"
Tiếng ho khan vang lên liên tiếp.
Phi Yên nữ thần y luôn làm cho người khác bất ngờ, luôn nói những lời làm cho thiên hạ nổi loạn.
← Ch. 119 | Ch. 121 → |