Hồi cung cảnh tỉnh
← Ch.125 | Ch.127 → |
Phiêu Tuyết cũng không vì hắn chọn nâng Khanh Bật Liễu dậy mà giật mình, chỉ là trong khảnh khắc đó có chút chua xót, không buông tay được, thủy chung không buông tay được, nàng đau đến toàn thân run rẩy, khao khát trong mắt không phải khao khát Tuấn Lạc có thể nâng nàng dậy, mà khao khát Tuấn Lạc đừng trừng phạt Nguyệt Phàm.
Còn Tuấn Lạc vạn năm băng giá nhưng lại đau đớn tận tim nhìn Phiêu Tuyết, cảm thấy nàng giống như một con thỏ trắng nhỏ nhận hết tổn thương, đối mặt ngắn ngủi lại như ngàn năm, cuối cùng hắn quay đầu lại, vạn phần lạnh lẽo. Ánh mắt đảo qua một loạt mấy cây to, sau đó đau lòng hỏi Khanh Bật Liễu: "Ái phi, ngã có đau không?"
Khanh Bật Liễu lắc đầu: "Thần thiếp từ nhỏ học võ, thân thể không yếu ớt như vậy"
Dứt lời lúc này mới đứng thẳng lên, rồi lại cố ý kêu một tiếng, "Đau"
Mọi người cứ như vậy, ánh mắt chớp một cái cũng không dám, chỉ muốn xem việc này xử lý như thế nào, những nữ quan khác đều là thị nữ của Khanh Bật Liễu, không có mệnh lệnh của Khanh Bật Liễu không dám tới đỡ Phiêu Tuyết, sợ bị người ta nói là a dua, ngày sau khó có thể ở chung, mà Trịnh công công không đoán ra tâm tư của Hoàng Thượng, không dám nhóm lửa trên người, chỉ có thể mặc Phiêu Tuyết gục trên mặt đất. Phiêu Tuyết miễn cưỡng chống tay đứng lên, chỉ cảm thấy trên chân đau đớn như lửa đốt, vén làn váy lên, thấy mắt cá chân đã sưng to lên, lúc này không ai hỏi tới, chỉ một mình nàng lặng lẽ đem những đau đớn này nuốt xuống. "Người đâu, nâng Cố quý phi dậy"
Tuấn Lạc lên tiếng. Lập tức có nha hoàn tiến lên nâng Phiêu Tuyết dậy, vừa nâng dậy sắc mặt Tuấn Lạc lập tức lạnh xuống: "Cố quý phi lớn mật, được sủng mà kiêu, coi rẻ lễ pháp hoàng gia, hành vi chanh chua, đưa nàng hồi cung cảnh tỉnh, cấm bế ba tháng! Không được bước ra khỏi Trai Nguyệt cung nửa bước!"
Những người khác không dám động, trong đó một nha hoàn thấy rõ ràng có tảng đá ném lại đây, Cố quý phi giúp Liễu quý phi cản tảng đá, nhưng bây giờ Hoàng Thượng rõ ràng không đề cập tới tảng đá, ngược lại trực tiếp phạt Cố quý phi, đầu của nàng càng ngày càng thấp. Nguyệt Phàm rốt cục biết chính mình xúc động gây ra đại họa, không giúp nương nương hết giận, ngược lại càng phá hoại quan hệ của Hoàng Thượng và nương nương, bây giờ còn hại nương nương bị cấm bế.
(Đây người ta gọi là nhiệt tình + ngu dốt = phá hoại. Sao mà lại ngu thế không biết, cứu đứa ngu chỉ tổ tốn cơm) Nguyệt Phàm đột nhiên muốn lao ra nhận tội, đều là nàng ném, cái gì cũng là nàng làm, nhưng Nguyệt Hiên giữ tay nàng lại: "Nương nương là vì cứu ngươi! Ngươi lúc này đi ra ngoài Hoàng Thượng cũng không thể thu hồi mệnh lệnh, ngươi còn không bằng thuận ý nương nương, không phát hiện Hoàng Thượng cố ý không đề cập tới sao?"
Nguyệt Phàm lúc này mới cúi đầu, vô cùng uất ức, Liễu quý phi kia vừa rồi nói từ nhỏ học võ, nàng nhất định tránh được tảng đá, nàng cố ý! Nữ nhân này thật đáng sợ, đây mới gọi là thủ đoạn cao. Tuấn Lạc cứng rắn nói: "Còn không đưa Cố quý phi trở về?"
"Vâng!"
Trịnh công công lập tức tiến lên, nói với hai nha đầu đỡ Phiêu Tuyết: "Mau đưa quý phi nương nương trở về"
Tuấn Lạc giúp Khanh Bật Liễu đi về phía trước, đi được chừng ba bước, quay đầu lại: "Đem xe liễn của trẫm cho nàng dùng đi"
Sau đó lại nghênh ngang rời đi. Vì sao, vì sao hắn lạnh lùng như vậy rồi lại yêu thương nàng, trong đầu hắn rốt cuộc là nghĩ cái gì. Phiêu Tuyết cứ như vậy thất bại, thua hoàn toàn triệt để, ánh mắt hai người gặp nhau trong khảnh khắc, Phiêu Tuyết ý vị thâm trường liếc nhìn Tuấn Lạc một cái, thở dài một hơi, ánh mắt Tuấn Lạc chỉ dừng trên trán Phiêu Tuyết một cái chớp mắt, rồi lại lập tức rời đi, không hề lưu luyến. Phiêu Tuyết ngồi trên xe liễn trở về Trai Nguyệt cung, cúi hai mắt, cuối cùng quyết định buông tha tất cả. Hiện tại không chỉ có đau lòng, trên trán còn một vết thương lớn, nhìn cái gì cũng mơ hồ, trên chân một vết sưng lớn, đi lại cũng không được, toàn thân cao thấp không có chỗ nào là tốt. Phiêu Tuyết cảm thấy sống nhiều năm như vậy, gộp lại cũng không đủ dọa người như hôm nay. Khi Phiêu Tuyết được nâng vào Trai Nguyệt cung, Thủy Bích cùng Nguyệt Linh, Nguyệt Nô, Nguyệt Quế, Nguyệt Niên năm người đồng loạt đứng lên, không nhìn thấy Nguyệt Phàm Nguyệt Hiên, bốn người càng thêm tuyệt vọng, Phiêu Tuyết lập tức cho các nàng một ánh mắt "tất cả khỏe mạnh"
, kết quả tâm tư bốn người lại nhào tới trên người Phiêu Tuyết. "Nương nương! Ngài đây là làm sao vậy?"
Nguyệt Quế hỏi. Phiêu Tuyết lắc lắc đầu, "Không có việc gì......"
Nói xong lại ngại hai cũng nữ dìu nàng trở về, sớm đuổi đi. Ngoại nhân vừa đi, thế giới lại yên tĩnh lại.
Thủy Bích lập tức đi lên hỏi: "Tiểu thư, Nguyệt Phàm thế nào? Người sao lại biến thành dạng này?"
Vừa dứt lời, lập tức thấy Nguyệt Phàm Nguyệt Hiên trở về, Nguyệt Phàm trở về lập tức quỳ xuống trước mặt Phiêu Tuyết: "Nương nương, chúng ta thực xin lỗi người"
Nguyệt Hiên cũng quỳ xuống: "Thực xin lỗi...... Nguyệt Hiên không ngăn cản Nguyệt Phàm.
Còn cùng nàng hồ nháo."
Phiêu Tuyết ở trong tình trạng kiệt sức: "Không có việc gì...... Hai người các ngươi ở dưới đó làm trong lòng ta khó chịu, mau đứng lên đi, cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì, về sau cẩn thận chút...... Dù sao......"
Phiêu Tuyết dừng một chút "Về sau nhất định không tốt số như hôm nay"
Sẽ lại không có vận tốt như vậy...... Bởi vì đây cũng là lần cuối cùng nàng dùng thân phận quý phi...... Nàng từ trong mắt Tuấn Lạc nhìn thấy từ phế phi này, A Li, chúng ta cuối cùng càng chạy lại càng xa.
Biến cố này quá nhanh, làm cho người ta bất ngờ, rồi cũng lại là trong dự kiến. Nguyệt Phàm cùng Nguyệt Hiên vẫn quỳ trên mặt đất, Nguyệt Phàm vĩnh viễn không quên được Phiêu Tuyết ngày hôm nay gục trên mặt đất, không ai dám quan tâm, trên trán còn rỉ máu, nàng ấy vì nàng mới chịu khuất nhục như vậy, nàng nói gì cũng không chịu đứng lên. Phiêu Tuyết cuối cùng mới thở dài một hơi, nói: "Hiện tại mạng của ngươi là của ta, về sau nghe lời ta, đừng làm chuyện như vậy......"
Nguyệt Phàm dập đầu trên đất một cái thật vang: "Về sau nương nương đi nơi nào, ta theo nương nương đi nơi đó"
Phiêu Tuyết thấy Nguyệt Phàm rốt cục chịu đứng dậy, nâng cái trán, đầu một mảnh choáng váng, Nguyệt Phàm lần này ném thật không nhẹ. Thủy Bích thấy Phiêu Tuyết như vậy, vội vàng muốn đi lên giúp Phiêu Tuyết chặn máu trên trán, bị Phiêu Tuyết cản lại: "Không cần bịt lại, máu bên trên ngừng cả rồi, ngươi lấy giấy mực đến cho ta"
Thủy Bích không biết Phiêu Tuyết muốn làm gì, hôm nay buổi sáng đánh đàn, buổi tối lại kêu chuẩn bị giấy bút. Nghi hoặc cũng là nghi hoặc, cuối cùng vẫn lấy đến, Phiêu Tuyết cầm bút, ấn ấn huyệt trên đôi mắt, lúc này mới thấy rõ ràng một chút, xem ra tảng đá này đập vào, ngay cả giác quan cũng có chút trở nên trì độn, giấy Tuyên Thành bày dưới ngòi bút, nghiên mực đè nặng, Phiêu Tuyết chấp bút bất động thật lâu, thật sự có thể phóng hạ sao...... một khi viết như vậy, sẽ thật sự quan hệ gì cũng không còn......
← Ch. 125 | Ch. 127 → |