← Ch.29 | Ch.31 → |
Linh Lung nghi hoặc hỏi, "Vì sao?".
"Tam Vương gia không phải là người dễ đối phó, hắn tâm cơ rất lớn, làm việc lại cẩn thận, đối với diệt trừ người đối nghịch lại càng độc ác, con và mẹ con trốn hắn nhiều như vậy năm là vì cái gì? Cũng không nên bởi vì xúc động nhất thời! Cho hắn biết cha conchính là Công Tôn Uý, đến lúc đó chỉ sợ hắn muốn nhổ cỏ tận gốc, mà mẹ con lại đối mặt với ngày tháng chạy trốn, con dù sao cũng phải thay mẹ con suy nghĩ." Hắn thực tế nói.
Linh Lung oán giận nũng nịu, "Năm đó cha ẩn vào vương phủ nằm vùng, chính là muốn giúp tiên đế tìm ra ý đồ tạo phản của hắn, nhưng mà, cho đến cha bị giết cũng không có tìm được, hắn dựa vào cái gì muốn nhổ cỏ tận gốc đối với chúng ta?".
Tần Công thở dài một hơi."Vô luận cha ngươi có tìm được chứng cớ hay không, đối với Tam Vương gia mà nói, đó là một uy hiếp lớn, hắn không thể dễ dàng tha thứ có người đối nghịch với hắn, theo như ta biết hắn, một khi thời cơ chính mùi, có lẽ hắn còn có thể giết tiểu hoàng đế, chính mình ngồi trên ngôi vua.".
"Ý của Tần bá bá, hắn ngay cả hành thích vua cũng làm được sao?" Linh Lung kinh ngạc hỏi.
"Đối tam Vương gia người có dã tâm bừng bừng mà nói, không có gì làm không được, hắn sớm bị quyền thế lợi ích che tim, chỉ cần là có người ngăn cản hắn, chỉ có đường chết một cái.".
Hô hấp của Linh Lung cứng lại, "Hoàng Thượng một chút cũng không hiểu được bên người có uy hiếp lớn như vậy tồn tại, Thái Hậu vì sao không nói cho hắn biết tình hình thực tế nha?".
Tần Công suy tính thế cục trước mắt, nói:"Thái Hậu địa vị cao tới đâu, dù sao cũng là giới nữ lưu, nàng cũng băn khoăn trước an toàn của hoàng thượng. Nếu đả thảo kinh xà quá nhanh, làm cho Tam Vương gia làm phản trước thời gian dự định, người chịu thiệt là ai còn rất khó nói.".
"Tần bá bá đối Tam Vương gia giống như vô cùng hiểu rõ?" Nàng vô tâm hỏi, lại làm cho sắc mặt của Tần Công thay đổi.
"Đó là bởi vì từ sau cha con bị giết, ta lén điều tra rất nhiều việc có liên quan đến Tam Vương gia, cho nên mới biết nhiều như vậy.".
Đối với tình bạn của phụ thân và Tần Công, Linh Lung không có một chút ít hoài nghi.
"Nhưng mà, thù cha không thể không báo." Nàng kiên trì nói.
Lông mày của Tần Công cau lại."Linh Lung, người trong vương phủ cảnh giác nghiêm ngặc, bên người Tam Vương gia cũng có rất nhiều cao thủ bảo hộ, muốn giết hắn nói dễ hơn làm. Nếu con xảy ra chuyện gì, nửa đời sau của mẹ con dựa vào ai?".
"Nhưng mà......".
Hắn không đợi nàng nói xong liền cắt đứt, "Tần bá bá hiểu được lòng của con, bất quá việc này không thể gấp, phải bàn bạc kỹ kỹ hơn.".
Cái miệng nhỏ của Linh Lung khẽ nhếch, vốn muốn nói gì, cuối cùng vẫn là đem lời nói nuốt trở về.
Hai ngày sau, Linh Lung cáo biệt mẫu thân dục trở về trong cung, bất quá, nàng vừa vào kinh thành, nhưng không có lập tức hồi cung, màn đêm buông xuống liền tìm phòng trọ ngủ qua đêm.
Đêm tối trầm trọng giống như tâm trạng của nàng, Linh Lung thay y phục ban đêm, từ cửa sau nhà trọ đi đến phố lớn, thi triển khinh công đã học, chân không dính đất tiến tới vương phủ long trọng.
Đứng ở tường rào ngoài vương phủ, nàng thật nhanh lấy ra khăn màu đen chẹ mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh lóng lánh ánh sáng lạnh, thân thể nhẹ nhàng vững vàng đứng ở trên nóc nhà, nín thở bước qua mái ngói, xuyên qua hành lang lầu các, chỉ sợ một tiếng vang rất nhỏ, cũng chạy không khỏi lỗ tai của thị vệ bên dưới.
Linh Lung tìm qua lại, trong vương phủ mỗi tòa kiến trúc đều giống nhau, mỗi hành lang điều dài gần bằng nhau, giống nhau một mê cung xa hoa, không để ý có thể bị lạc ở trong đó, hơn nửa càng không thể xác định phòng ngủ của Tam Vương gia, khó trách Tần bá bá nói Tam Vương gia làm việc cẩn thận, ngay cả nơi ngủ cũng thận trọng như thế, sợ là mình làm quá nhiều việc sai trái, lo lắng có người nửa đêm đến ám sát.
Làm sao bây giờ? Linh Lung ở trên nóc nhà tìm tòi đã lâu, phải tạm thời nghỉ tay.
Chẳng lẽ phải buông tha hắn sao? Nàng phẫn hận nghĩ ngợi nói.
"Có thích khách!".
Xoay người quát một tiếng trách móc, tiết lộ hành tung của nàng, vương phủ nhất thời ồn ào lên, khiến cho nàng hủy bỏ hành động ám sát hắn đêm nay, chỉ có thể rời xa nơi này.
Hơn mười người thị vệ vương phủ gấp gáp đuổi theo, lúc này, Tam Vương gia đã được hộ vệ đưa ra khỏi nhà.
Vẻ mặt của Tam Vương gia lành lạnh, hai mắt u ám chờ thuộc hạ hồi báo.
"Khởi bẩm Vương gia, thuộc hạ đã phái người đuổi theo." Thị vệ thống lĩnh hai tay ôm quyền nói.
Tam Vương gia âm hiểm nói:"Sống thì gặp người, chết phải thấy thi thể.".
Tên thị vệ thống lĩnh hô lên."Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.".
"Vương gia đối với thân phận người thích khách này trong lòng đã có tính toán sao?" Thân tín bên người mở miệng hỏi.
Tam Vương Gia cười hỏi:"Chuyện ta bảo ngươi điều tra thế nào rồi?".
"Mục tiêu ba ngày trước rời đi hoàng cung, tiểu nhân đã phái người theo dõi, cũng xác định thân phận lai lịch đối phương, chỉ chờ chỉ thị của Vương gia.".
"Rốt cục để cho bổn vương tìm được rồi." Trong bóng đêm, Mặt của Tam Vương gia kia nở nụ cười làm cho người ta không rét mà run.
Nạp Lam mở tấu chương ra, nhìn không tới hai hang chữ, lại đem nó khép lại, chẳng được bao lâu lại mở ra, lại một chữ cũng nhìn không được. Hắn ngồi đứng khó khăn, chỉ có thể đi lại ở ngự thư phòng, cảm thấy cả người không vui, lại khổ không tìm ra nguyên nhân bệnh.
"Mấy ngày nay hoàng thượng có vẻ thấp thỏm, cơm nước không ăn, có phải mấy vị đại thần ấy viết chuyện gì đáng ghét không?" Tiểu Thuận Tử nhìn đến hoa mắt, vì thế mở miệng.
Nạp Lam không sợ hãi hỏi:"Ách...... Ngươi, ngươi đi một chuyến đến Phượng Minh Điện, xem nàng có trở về chưa?".
Trong mắt của Tiểu Thuận Tử thoáng chốc tràn đầy ý cười, ho nhẹ một tiếng, "Hoàng Thượng không phải đang cãi nhau với Linh Lung cô nương sao? Nếu Linh Lung cô nương căn bản không tính hồi cung, không phải vừa đúng với tâm ý của hoàng thượng sao?".
"Gọi ngươi đi thì ngươi đi đi, còn nhói nhảm gì nửa?" Nạp Lam không khỏi xấu hổ buồn chán quát.
"Dạ, dạ! Nô tài đáng chết!" Tiểu Thuận Tử xoa xoa hai tay khom lưng cười nói:"Kỳ thật nô tài đã đến hỏi qua, buổi chiều ngày hôm qua Linh lLng cô nương đã trở về cung, còn đến Nam Huân Điện thỉnh an hoàng thái hậu.".
← Ch. 29 | Ch. 31 → |