← Ch.27 | Ch.29 → |
"Ta cũng không hiểu." Linh Lung bối rối nói.
Trầm Hương giúp nàng mặc áo mỏng vào, rồi mặt thêm áo có hoa văn, đang muốn thắt lại vạt áo, chợt nghe tiếng bước chân nặng nề. Vẻ mặt xanh mét của Nạp Lam đã muốn đi vào trong phòng.
"Hoàng Thượng!" Trầm Hương kinh ngạc khẽ gọi.
Hắn vung ống tay áo lên, gầm lên một tiếng, "Đi xuống!".
"Dạ, dạ." Trầm Hương nao núng tông cửa xông ra.
Linh Lung nhanh chóng đem vạt áo buộc áo, xấu hổ không để cho y phục không ngay ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn rùng mình."Người tuy rằng là Hoàng Thượng, nhưng mà cũng không nên tùy tiện vào khuê phòng của nữ tử nha.".
"Tất cả hoàng cung đều là của Trẫm, không có nơi nào trẫm không thể đi." Khẩu khí của Nạp Lam ương ngạnh ngạo mạn, con mắt thanh tú trừng mắt nàng, kiềm nén bực bội nói:"Nàng tại sao lúc nào cũng đối chọi với trẫm? Trẫm đã không so đo nàng lại nhiều lần làm cho trẫm mất mặt, đánh mất tôn nghiêm hoàng đế, nàng không thể đối xử dịu dàng với trẫm một chút được sao, cho trẫm một nụ cười cũng không được sao?".
Trong ngực của Linh Lung cứng lại, "Chỉ sợ hoàng thượng tìm sai đối tượng ......".
"Trẫm không có tìm sai!" Nạp Lam rống to, một bước xa liền đi đến trước mặt nàng, "Cho dù võ công của trẫm không bằng nàng, nhưng mà trẫm muốn nàng, trẫm muốn nàng vĩnh viễn ở lại trong cung làm bạn trẫm.".
Linh Lung xoay mình sắc mặt trắng xanh, khóe môi miễn cưỡng khẽ động, "Dân nữ nghe không hiểu ý của hoàng thượng.".
"Trẫm chưa từng thích qua nữ nhân, nàng là người thứ nhất làm cho trẫm cảm động, cho nên trẫm quyết định cho nàng làm hoàng hậu của trẫm, chấp chưởng đông cung, tương lai vì trẫm sinh hạ hoàng tử, đó cũng là hoàng đế tương lai." Đây chính là vinh hạnh vô cùng đặc biệt, nàng nên vui mừng mà khóc, đối với hắn nuông chiều cảm động không dứt.
"Ta không cần!" Linh Lung sợ tới mức lớn tiếng cự tuyệt.
Sắc mặt của Nạp Lam nhanh chóng thay đổi, nhìn nàng hét to, "Vì sao?!".
Nàng bị tiếng hét của hắn dọa lui lại từng bước, "Dân...... Dân nữ không muốn làm hoàng hậu.".
"Đây không phải lý do!" Nạp Lam tiến đến cầm chặt cánh tay của nàng, đem nàng kéo dài tới trước mặt, "Trẫm phải biết lý do nàng cự tuyệt.".
Linh Lung bởi vì da thịt truyền đến đau đớn mà nhăn mày."Không có lý do gì, dù sao cũng là không muốn." Nàng đương nhiên không biết trong long của hoàng thái hậu đang tính toán gì.
Khẩu khí của hắn ngang ngược, "Cho dù nàng cự tuyệt, cũng không thay đổi được chuyện này, trẫm đã quyết định!".
"Chàng không thể......".
Nạp Lam bật ra nụ cười lạnh."Trẫm là hoàng đế, trên đời này không có chuyện không thể.".
"Chàng...... chàng buông ra!" Linh Lung không muốn nói chuyện với hắn nửa.
"Mơ tưởng!" Hắn nhanh tay bắt lấy nàng không tha.
Linh Lung bất đắc dĩ chỉ có dùng võ, nhưng mà hắn giống như đã sớm đoán trước nàng sẽ làm như vậy, Nạp Lam đột nhiên mở cánh tay ôm lấy nàng, đem nàng ôm ở trong lòng.
Nàng hoảng sợ phát hiện chính mình lại giãy không ra."Chàng muốn làm gì?".
"Nàng rất nhanh sẽ biết......" Lời nói còn chưa dứt, chỉ thấy Nạp Lam buông tay đánh cược một lần, cúi đầu xuống chiếm lấy cái miệng nhỏ nhắn, lúc Linh Lung xấu hổ né tránh, làm hắn càng dã man mãnh liệt.
"Ưm -" Linh Lung thực bị chọc tức, Nạp Lam ỷ vào chiều cao làm nàng không thể xuất ra võ công, chỉ có thể bất lực mặc hắn vừa cắn vừa mút.
Nạp Lam cũng không quản mình hôn môi có đúng cách hay không, chẳng qua là theo phản ứng nam của nam nhân, mút lấy đôi môi ngọt ngào của nàng.
Sau một lúc lâu, Linh Lung dật ra một tiếng ưm, lý trí đã vơi hơn phân nửa, kháng cự cũng yếu bớt.
Bàn tay to của Nạp Lam nắm chặt eo nhỏ của nàng vuốt ve, rõ ràng nhận thấy được nơi đó của hắn mãnh liệt biến hóa thật lớn, loại này biến hóa làm cho hơi thở hắn chuyển thô, theo bản năng đem thân thể mềm mại trong lòng ôm càng chặt hơn, chặt đến nổi làm vòng eo của nàng sắp gãy.
Hắn khẽ tách bốn cánh môi ra, nói:"Đáp ứng ở lại với trẫm.".
← Ch. 27 | Ch. 29 → |