Tấn bá 4
← Ch.31 | Ch.33 → |
Hoàng thượng chừng như đang thì thầm điều gì đó, tựa như những lời ấy nếu không nói ra thì sẽ chẳng thành sự thật vậy: "Thi thể này, chỉ là kế hoãn binh, kẻ đó, nếu đã để lại ngọc, chứng tỏ sau này, sẽ đưa người thật..." Nói đến đây hắn dừng lại, những câu chữ cuối cùng dường như bị cố kiềm nén không để bật ra.
Lòng ta vô cùng rối loạn, cả đời ta chưa bao giờ có hoang mang như vậy, tựa như đang vật lộn với số mệnh, rõ ràng thất bại mười mươi nhưng lại không thể vãn hồi, chỉ là không phải ta đánh cược sinh mệnh của mình, mà là Vương gia. Nhưng thà rằng kẻ phải chết là ta, chứ không phải người ấy! Còn nhớ năm xưa khi ta bị người vây khốn, ngay cả khi đối mặt tử thần, trong lòng ta cũng chưa từng hãi hùng đến vậy.
Hoàng thượng chậm rãi nói: "Hiện tại nếu như việc trẫm hoàn toàn không tin thi thể ấy để lộ ra ngoài, kẻ kia có thể sẽ hoảng sợ mà lập tức hạ thủ. Nhưng nếu nói trẫm hoàn toàn tin tưởng, lại sợ rằng hắn sẽ lớn mật ra tay, ngông cuồng tùy ý mà ra tay với Cửu đệ... như vậy thì lại càng khó tra được tung tích. Cho nên chỉ có thể truyền ra ngoài, rằng trẫm bán tín bán nghi, làm vậy có lẽ hắn sẽ an tâm, để trẫm có thời gian tra xét việc này." Ta thấp giọng nói phải.
Hoàng thượng trầm tư nói: "Nhân chứng nói rằng trước mắt nhiều người, Cửu vương gia cúi đầu che mặt, một mình phóng ngựa đi, chẳng may lạc đường trong núi, trẫm cảm thấy, việc này không giống với tính cách của hắn, thậm chí không giống với bản thân hắn. Nếu hắn trúng kế, nhất định là trước đó... Mà trước đó, bên cạnh hắn chỉ có người bằng hữu kia, mười bốn năm trời tình nghĩa, lẽ nào lại tuyệt tình đến thế..."
Trong lòng ta khẽ động: "Người đó, không phải Trình Viễn Đồ chứ?" Hoàng thượng lắc đầu: "Viễn Đồ không đi, là người khác..." Ta chỉ cảm thấy không đúng, nhưng không nghĩ mãi không ra nguyên do vì đâu, chẳng lẽ đây là cái mọi người thường gọi là linh tính. Ta chậm rãi nói: "Kẻ đó, có chút không ổn..."
Hoàng thượng trầm giọng nói: "Lệnh cho tử sĩ trong cung cầm Kim lệnh truyền Định Viễn tướng quân lập tức một mình hồi kinh thương nghị công việc biên phòng. Phái người bí mật tra xét hành vi của kẻ đó. Cũng cho người ngày đêm giám sát phủ đệ của hắn. Tìm được hắn rồi lập tức truyền vào cung gặp mặt." Ta vội đáp ứng lui ra.
Ngày tiếp theo, tới nhà người đó, gia nhân nói hắn đi xa săn bắn, hơn một tháng nữa mới trở về. Ta giật mình kinh hoảng, biết đã có biến, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ, cuối cùng đành vào vương phủ thăm viếng Vương phi. Vương phi gặp ta chỉ lạnh nhạt, tuy có ra vẻ bi ai, nhưng so với dĩ vãng, ta cảm thấy nữ nhân này càng không chân thật như ấn tượng trước kia. Ta hỏi quan hệ giữa Vương gia và người bằng hữu kia, nàng nói trước khi xảy ra chuyện, hắn cũng không muốn đi cùng, chỉ vì Vương gia cố ý mời hắn đồng hành, hắn mới miễn cưỡng nhận lời. Nghe vậy ta chỉ âm thầm sợ hãi, nếu hắn quả thật là hung thủ, như vậy Vương phi chính là tòng phạm!
Ta vội vàng cáo từ, nỗi lo sợ lởn vởn trong lòng càng lúc càng day dứt, tựa như tất cả những điều ta lo lắng đều là thật, Vương gia gặp nạn, đúng là không thể phòng được!
Ta vội chạy về cung gặp Hoàng thượng, nói ra sầu lo của mình, hắn im lặng hồi lâu không nói. Cuối cùng nói rằng không thể đánh rắn động cỏ, chỉ có thể cố hết sức tìm được người kia, những điều khác, sau này hãy nói.
Hoàng thượng phái đi rất nhiều tai mắt, tìm hiểu khắp nơi. Sau này mới biết, chính bởi vì Hoàng thượng ra tay, cho nên sau khi Vương gia chạy thoát, người kia không thể ngang nhiên truy sát, sợ gây chú ý. Hơn nữa hắn cũng tự tin vào vận may của bản thân, bởi Vương gia bị trọng thương, một chân đã tàn phế, khó có thể đào thoát, lại càng không thể cưỡi ngựa, cho dù có người giúp đỡ cũng không chạy được xa. Vì thế hắn chỉ phái người lục soát ở xung quanh, nào biết Vương gia gặp được một nữ nhân cường hãn chua ngoa hiếm có trên thế gian, có thể một ngày một đêm mang Vương gia chạy suốt năm trăm dặm đào thoát khỏi tù lao, sau đó lại đi năm trăm dặm tiếp để tìm đến ta.
Hơn mười ngày trôi qua, Vương gia vẫn bặt vô âm tín. Hoàng thượng càng ngày càng thất vọng, ta cũng thấy cơ may hắn trở về càng ngày càng xa vời. Nhưng một khi còn chưa thấy thi thể, chứng tỏ Vương gia vẫn còn hy vọng. Một hôm, trong lúc trầm tư, Hoàng thượng bỗng nhiên bật nói: "Cửu đệ còn sống." Ta không dám mở miệng, hắn lại nói tiếp: "Đêm qua ta nghe thấy hắn gọi ta, thật là khổ sở..." Lòng ta đau đớn, không rõ là Hoàng thượng vì nghĩ tới hoàng đệ mà mất hồn, hay là thật sự tin tưởng mà nghe thấy tiếng gọi của Vương gia.
Lại có một hôm, Hoàng thượng bỗng nhiên bảo ta về quê. Nhiều lần Vương gia đã nói, sau này nhất định sẽ tới thăm ta, biết đâu lần này Vương gia sẽ nhờ người đưa thư tới. Hắn sai ta về nhà đợi, chỉ cần có tin phải lập tức báo cáo. Mãi sau này ta vẫn luôn cảm khái huynh đệ quả thực tâm linh liên thông, Hoàng thượng vì lẽ gì lại biết được Vương gia sẽ đi tìm ta?
Sắp xếp công việc, ta trở về nhà, quả nhiên chỉ mới năm ngày đã nghe tin có người lạ cầu kiến.
Ta đi ra ngoài, thấy một gã thiếu niên hình dung chất phác, dáng vẻ từa tựa nông phu, trên người bận một chiếc áo ngắn thắt lại ở bên hông, quần bên dưới hình dạng lại có phần kì quái. Trên đầu buộc một chiếc khăn màu đen, mặt mũi lem nhem đầy bụi đất. Hắn đứng đó một mình, tựa như đang mỉm cười, dáng vẻ dương dương tự đắc. Ta cẩn trọng đi tới, hắn không nói lời vô nghĩa, vừa mở miệng đã nói ra một câu làm ta vừa nghe qua đã sợ hãi: "Tên đồ đệ ngài thu nhận lúc năm mươi tuổi đang đợi ngài."
Lòng ta chấn động mãnh liệt, như có ngàn vạn con sóng lớn ngập trời, đệ tử ta nhận năm năm mươi tuổi, chính là Vương gia! Ta nhìn gã thiếu niên nọ, đoán rằng hắn đến không phải để ám toán, có lẽ là truyền tin thật sự.... Ta đưa mắt nhìn lại, kẻ đó nhếch môi cười, chỉ nói ta đi theo hắn, dứt lời liền xoay người bước đi.
Ta bỗng nhiên chột dạ, nghĩ tới cái dáng cười tự đắc của hắn. Tuy rằng tro bụi đầy mặt, nhưng lại không thể che đi cái vẻ khoái hoạt tự tại bên môi. Ta lập tức nhận ra, đây là một nữ tử! Suốt hai mươi sáu năm ta ở bên hoàng thượng, mắt thấy không biết bao nhiêu giai nhân mỹ nữ, nhưng không ai có được loại khí chất tươi mát tiêu diêu như thế.
Ta vội rảo bước đuổi theo, nàng không mảy may sợ hãi, không hề quay đầu nhìn lại. Ở phía sau, ta chăm chú quan sát, thấy bước chân nàng không giống người từng luyện võ, tư thế thong dong nhanh nhẹn, vóc dáng kiên cường rắn rỏi, đầu hơi ngẩng cao, hoàn toàn không phải dáng dấp đoan chính như nữ tử thông thường.
Bất ngờ nàng dừng chân, nhìn về phía hàng cây ven rừng, ta cũng nhìn theo, lập tức run rẩy kinh hoàng. Dưới tán cây là một cỗ xe ngựa không mui, một bóng người quen thuộc đã đợi sẵn ở đó, có điều cả người hắn phủ kín thương tật hoàn toàn không thể nhận rõ hình dạng. Trên trán hắn buộc một mảnh vải rách tươm, gầy gò đến thảm hại, gần như chỉ còn da bọc xương. Ta chỉ đứng nhìn, không dám tiến lên phía trước, tựa như trốn tránh một cơn ác mộng. Hắn nâng tay ra hiệu cho ta đến gần, dáng dấp xưa kia liền hiện ra rõ ràng rành mạch.
Chậm rãi bước đến bên cạnh cỗ xe, ta càng thấy rõ từng vết thương trên người hắn, trong lòng run sợ, không dám nghĩ nhiều ..... Hắn lại ra dấu gọi ta đến gần thêm một chút, tư thế quen thuộc kia khiến ta gần như sụp xuống. Ta cúi người tiến đến trước mặt Vương gia, nghe thấy tiếng gọi yếu ớt quen thuộc: "Tấn Bá....." Đến lúc này ta không còn gì để hồ nghi nữa! Đúng là Cửu Vương gia! Giọng nói đó, từ mười năm trước ta lần đầu tiên nghe thấy mà suốt đời không thể quên. Đúng là người thiếu niên thanh tao như trúc cao quý như ngọc, thái độ bình thản mà điềm đạm, người khiến ta rơi lệ mỗi khi cất lên tiếng tiêu réo rắt, người tiễn ta lên đường hồi hương quy ẩn, rưng rưng mắt nhìn theo ta rời đi. Ta cúi đầu, tâm đau như bị dao cứa ra từng mảnh, chân trái hắn đã bị đánh đến nát nhừ, không còn khả năng hồi phục. Ta sụp xuống quỳ bên chân hắn, không kiềm chế được tiếng khóc bật ra khỏi họng. Xưa nay Tấn Bá ta giết người vô số, vốn là máu lạnh vô tình, vậy mà lúc này chỉ thấy yếu ớt bất lực, tựa như người mẹ già mất đi đứa con trai độc nhất.
Vương gia chỉ nói vài câu nhưng cũng đủ để ta hiểu được ngọn nguồn. Hung thủ chính là người bạn thân thiết lâu nay vẫn kề bên Vương gia, chính là đứa nhỏ mà mười lăm năm trước ta bỏ quên không giết, cũng chính là kẻ có gian tình với vị Vương phi xưa nay mềm mại yếu ớt..... Lòng ta ngập đầy lửa hận, chỉ ước sao lập tức đại khai sát giới, nhưng lúc này tính mệnh Vương gia mới là quan trọng hơn cả. Ta lập tức muốn đưa hắn về nhà, nhưng Vương gia ngăn ta lại, nhẹ nhàng nói: "Lập tức quay về kinh thành! Còn vị này là người cứu mạng ta, xin Tấn Bá đi chuẩn bị ít quần áo ngân lượng, chuyển cho hắn". Ngữ khí tuy rằng vẫn bình thản như xưa, nhưng trong mệnh lệnh đã ngấm ngầm một loại kiên định uy nghiêm. Ta lập tức đứng dậy, vội vã y lời mà làm. Khi đi ngang qua bên người nữ nhân đó, ta ghé mắt liếc nhìn nàng, chỉ thấy nàng vẫn ung dung nhàn tản, không nói không rằng.
Ta quay về trang triệu tập tất cả đệ tử, kể cả đứa cháu trai duy nhất của ta, cũng lập tức phái người cấp tốc về kinh hồi báo Hoàng Thượng, sau đó trang bị khí giới chỉnh tề, dặn dò tất cả mọi người, cho dù có chết cũng phải đưa được Vương gia trở lại kinh thành. Ta mặc vào bộ giáp phục cất kĩ không dùng đến, cả thanh trường kiếm lâu nay treo trên vách tường cũng được gỡ xuống, cột lại trên lưng, cũng tự võ trang thêm đủ loại vũ khí. Đã mười mấy năm kể từ ngày thái tử bị người ám toán, cũng là từng ấy năm ta không hề lấy huyết rửa tay ta không dính máu. Những năm gần đây trong lòng ta đã dần an tĩnh, có lẽ một phần là do Vương gia cảm hóa. Nhưng giờ khắc này tràn ngập cõi lòng ta đều là sát ý, hận không thể chém giết một trận cho hả dạ, nếu không làm vậy chỉ sợ ta sẽ khó kiềm chế được đau đớn day dứt trong lòng, không thể không nghiến răng mà căm hận không thôi.
Chúng ta trở lại ven rừng, ta cẩn thận ôm lấy Vương gia, lòng đau như bị dao cắt. Mười mấy năm nay ta nhìn hắn lớn lên, Vương gia bản tính thiện lương nhân hậu, chưa bao giờ thương tổn bất kì ai, đáng lẽ không phải chịu khổ sở như vậy!
Chúng ta sắp sửa lên đường, Vương gia đột nhiên hỏi ta có thể cho người hộ tống nàng kia, ta nói không thể. Hắn lại hỏi ta số quần áo cùng ngân lượng lúc trước, ta vốn định cho người đưa đi, nhưng Vương gia muốn tự mình giao tận tay cho nàng. Ta lại âm thầm day dứt, Vương gia cho dù thân chịu trọng thương, nhưng vẫn một lòng lo lắng chiếu cố người khác, vì sao cuối cùng lại gặp phải loại khổ hình tàn ác kia! Ác ý nhuốm đầy tâm can, ta thầm nghĩ từ nay về sau phàm chuyện gì cũng không thể khinh suất, tuyệt không thể nương tay, thà rằng giết nhầm một vạn, chứ quyết không thể bỏ sót một tên!
Ta kinh ngạc nhìn Vương gia giữ chặt hai cánh tay nàng ấy! Suốt bảy năm ở cạnh bên hắn, ta chưa từng thấy hắn thất lễ như vậy bao giờ. Vậy mà nữ nhân đó chỉ thờ ơ lạnh nhạt, lại còn nói điều gì đó, làm cho Vương gia lập tức buông tay lui về. Ta giận không để đâu cho hết, chỉ muốn tiến lên cấp nàng một đao. Người cao quý như Vương gia, ngươi còn không biết điều mà cư xử! Tuấn mã bỗng nhiên gõ móng, bồn chồn bất an, nếu không phải thủ hạ trong tay ta quá ít, ta nhất định phải trói nàng lại, chờ quay về kinh thành rồi nói sau.
Vương gia mệnh lệnh khởi hành, nhưng mắt vẫn trông theo nữ nhân đó, cho đến khi bóng dáng nàng mất hút, Vương gia vẫn tìm kiếm bóng dáng cỗ xe đơn bạc phong trần trong gió.
Hồi lâu sau hắn rốt cuộc ngã người vào góc xe, ta không dám dừng lại, suốt đêm dong ngựa chạy tới kinh thành. Ban đêm có khi ta tới nhìn Vương gia, thần trí hắn không rõ, chỉ uống nước, ngoài ra không muốn ăn thêm gì khác. Hắn nằm im ở nơi đó, hai cánh tay vây quanh thân, tựa như ôm cái gì, lại giống như ôm chính mình. Miệng không ngừng kêu lên "Vân Khởi", tiếng gọi rất nhẹ, nhưng càng ngày càng dồn dập, còn có vài lần hắn nói: "Ta chưa từng trách ngươi". Ta lại âm thầm trách cứ bản thân, đáng lẽ phải bắt trói nàng lại, ít nhất Vương gia có thể ôm cho đỡ nhớ.
Hoàng thượng phái binh giáp ra khỏi thành hộ tống Vương gia, ngược lại làm cho ta có chút thất vọng. Tưởng là có thể gặp được một hồi đón đầu ngăn cản, như vậy ta còn có thể mặc sức chém giết xả hận. Cuối cùng sát khí không có chỗ nào phát tiết, càng làm cho ta ức chế khó chịu nổi.
Khi chúng ta vào thành trời đã sáng hẳn. Ta vừa sai người bao vây vương phủ, không để cho người lạ lọt vào, vừa cẩn thận bồng Vương gia tiến vào cổng lớn. Vương gia ôm một gói nhỏ hình thù kì quặc trong lòng, một tay nắm một mảnh giấy cứng hình vuông, khư khư áp lên khuôn ngực gầy gò, như một báu vật trân quý. Hắn mệt mỏi tựa đầu vào lòng ta, tựa hồ không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì thuộc về vương phủ. Ta ôm lấy thân hình gầy yếu kia, ròng rã một ngày đêm, hơn một vạn lần ta hy vọng chưa bao giờ rời khỏi bên người hắn! Nơi này vốn là nhà, nhưng cũng chính là nơi gây ra mọi đau khổ cho hắn. Nếu ta ở đây, có lẽ đã bảo hộ được hắn.
Vương phi nghe thấy bên ngoài ồn áo náo động liền đi tới, đứng trước hành lang dẫn tới đại sảnh nghênh đón chúng ta. Nàng ngờ vực nhìn Vương gia nằm trong tay ta, chỉ thấy hắn không hề động, giống như đã chết.
Ta cười lạnh nói: "Cửu Vương gia hồi phủ, Vương phi vì sao không quỳ xuống nghênh đón!?" Nàng vừa nghe vậy liền biến sắc, khuôn mặt xinh đẹp phút chốc trắng xác như tờ giấy, nhăn nhúm lại vì căm phẫn khủng khiếp. Ta đột nhiên phát hiện thì ra nàng xấu xí cực kì, thế này sao có thể xưng là tuyệt thế mỹ nhân?
Nàng run rẩy mở miệng, gần như là điên loạn rít lên: "Ngươi sao không chết luôn đi! .... Loại người chẳng có chút tâm huyết, chẳng bằng nửa phần của chàng! Ta khinh thường ngươi ..... căm hận ngươi, ta chán ghét mỗi lần phải chung đụng với ngươi ..... Ngươi làm cho ta ghê tởm, vì cái gì ngươi còn sống mà trở lại ......"
Ta sững sờ nhìn nàng gào thét, một lúc sau mới nhận ra nàng đang mắng Vương gia, đồ rắn độc dâm đãng vô sỉ, tâm địa ngoan độc hết thuốc chữa! Nếu như không phải ôm Vương gia, ta đã xé ả thành hai mảnh từ lâu!
Vương gia run rẩy rất nhẹ, không nói chuyện, cũng không mảy may cử động, chỉ gắng sức siết chặt mảnh giấy cứng trong tay, tựa như đó chính là một loại áo giáp bảo hộ tinh thần cho hắn.
Ta giận dữ quát lớn: "Vả miệng! Lột bỏ hoa phục! Nhốt vào kho củi!" Mọi người xúm lại lôi ả đi, thế nhưng âm thanh mắng chửi ghê rợn vẫn còn văng vẳng không dứt, cách một quãng xa cũng nghe thấy.
Một lúc lâu sau, Vương gia khẽ thở dài, vẫn vùi mặt vào ngực ta, thấp giọng nói: "Đừng, làm khó nàng, thật ra, nàng cũng thực khổ sở". Ta phẫn nộ nghiến răng, lại càng ôm chặt Vương gia, tiếp tục đi về phía trước. Vương gia lại nói: "Ta không muốn quay về ...." Tâm sự của hắn ta cũng phần nào hiểu được, hắn không muốn trở lại gian phòng ngủ trước kia, không muốn bị những kí ức xưa kia dằn vặt.
Ta sai người chuẩn bị một gian phòng khách, cẩn trọng đặt Vương gia lên giường, vừa sửa soạn xong xuôi thì nghe thấy bên ngoài truyền đến Hoàng Thượng giá lâm.
← Ch. 31 | Ch. 33 → |