← Ch.07 | Ch.09 → |
Mão Nhật Tinh Quan vừa mới đem ông mặt trời bỏng rát nhúng vào trong mặt nước biển, thì hoàng hôn tựa như những con dơi dốc toàn bộ lực lượng, chỉ trong chốc lát, đã ùn ùn túa ra.
Ta ngửa mặt nằm trên một chạc cây chữ Y của cây hải đường, nhắm mắt dưỡng thần. Dưới tàng cây là một mảng nước hồ xanh biếc khẽ lay động theo làn gió, phản chiếu ánh trăng lung linh mờ ảo. Cái hồ nước xanh biếc mênh mông không thấy bờ này có tên là "Lưu Tử Trì", được xem là nơi có phong cảnh đẹp nhất trong Tê Ngô cung.
Trong lúc đang mơ mơ màng màng, ta nghe loáng thoáng có tiếng nước lõm bõm, liền nhìn xuống nơi đang phát ra tiếng động, hình như trong hồ lờ mờ có người, đang vốc nước lên người tắm rửa.
Mượn ánh trăng ta ngưng thần nhìn thật kỹ, ủa, là Phượng Hoàng.
Các tiên cô, tiên nga đều rất thích 「©xmydux. 」bàn tán chuyện về hắn, theo lời bọn họ nói, trong lục giới này Phượng Hoàng được xem là một nam thần tiên đẹp nhất trong vòng một vạn năm trở lại đây. Trước đây, ta không nhìn kỹ, hôm nay ta tranh thủ nhìn trộm phần thân lộ ra trên mặt nước của hắn kỹ lưỡng một lần. Chẳng thấy có cái gì đặc biệt cả, đang định làm phép nhìn xuyên qua mặt nước xem nửa dưới phải chăng có cái gì đặc biệt hay không, thì cảm thấy thân thể nhẹ bổng, bị người ta làm hiện nguyên hình rơi tõm vào hồ nước.
Đợi đến khi ta từ dưới nước lóp ngóp đứng lên được, thì đã thấy Phượng Hoàng khoác lên người một chiếc áo choàng màu xanh, mái tóc dùng một cây trâm ngọc bích búi lại, khoanh tay đứng trên bờ ngạo nghễ nhìn ta.
"Ngươi không đi tu luyện, trốn trên ngọn cây làm chi?"
"Ngộ thiền." Ta niệm quyết rũ sạch hết nước trên người, điềm tĩnh đáp.
"Hôm nay, Phạm Thiên Chú ta dạy ngươi đã thuộc hết chưa?" Phượng Hoàng theo thường lệ vân vê búi tóc trên đầu ta, ta theo thường lệ không có khả năng tránh được, miễn cưỡng đáp một câu: "Thuộc hết rồi."
"Đọc lại cho ta nghe xem." Phượng Hoàng chắp tay sau lưng đạp lên một đám mây thấp bay ở phía trước, ta cũng vụng về đạp lên một đám mây hình tròn xiêu xiêu vẹo vẹo bay theo phía sau, vừa cố rặn ra bảy bảy bốn mươi chín điều trong Phạm Thiên Chú.
Lúc gần sắp về đến cửa Tẩy Trần Điện cuối cùng cũng trả bài xong, Phượng Hoàng đột ngột xoay người lại, làm ta thiếu chút nữa tông thẳng vào người hắn. Song hắn bỗng nhiên lại nở nụ cười, một cái lúm đồng tiền thấp thoáng gần khóe miệng, càng lúc càng sâu, "Một bài Phạm Thiên Chú ngắn ngủn bảo ngươi đọc thuộc mà cũng khổ sở như thế, bốn mươi chín điều chỉ đọc đúng được năm điều, thật đúng là chẳng dễ nhỉ."
Ta cười gượng cúi đầu đếm ngón chân.
"Trở về đọc thêm Vô Tướng Tâm Kinh, học cho thuộc lòng, giờ mẹo ngày mai qua đây trả bài."
Ta cung kính nhìn hắn xoay người, sau đó nhấc chân, ta dẫm, ta nghiền cái bóng hắn trải dài trên mặt đất dưới ánh trăng.
Từ hơn một tháng trước ăn phải hai quả trứng Chu Tước kia, linh lực của ta đã bị mất đi hơn phân nửa, ta 「©xmydux. 」 liền ở lại Tê Ngô cung của Phượng Hoàng dưỡng thương. Ngày thường lúc tám chuyện với các tiểu tiên nga ta nghe nói Phượng Hoàng tuy tiên linh mới một vạn năm nghìn tuổi, nhưng đã nắm vững Ngũ Phương Thiên, có linh lực mạnh nhất trong số các thế hệ Hỏa thần.
Ta nghe mà chấn động, liền mặt dày đi tìm con Phượng Hoàng kia định cầu hắn độ cho ta chút linh lực. Hắn không đồng ý.
Hồ ly tiên từng nói bí quyết đối phó với nam tử chính là không được tấn công mạnh, chỉ có thể dùng yếu mềm mà tóm lấy, tỏ ra yếu đuối chính là lấy lùi làm tiến.
Ta cố nén nước mắt ở trước mặt Phượng Hoàng giả đò nhu thuận hai ngày, lại luôn nhìn hắn bằng một đôi mắt trong veo, u oán. Quả nhiên thập phần hiệu nghiệm, sau ba ngày Phượng Hoàng liền phóng khoáng mở lời, mặc dù vẫn nhất định không chịu độ linh lực cho ta, nhưng đồng ý dạy ta vài khiếu pháp tu luyện.
Ta vui mừng khôn xiết ngày ngày đến trước mặt hắn trình diện, nhưng lại chẳng thấy hắn truyền thụ cho ta tí xíu bí quyết nào, lúc nào cũng chỉ vùi đầu vào án thư xử lý công văn, thường thường sai sử ta pha thêm mực, châm thêm trà. Lúc ra thao trường cũng gọi ta theo hắn, thường thường đứng ở một bên nhìn hắn thao luyện thiên binh, vừa nhìn đó đã mất bốn năm canh giờ.
Ba ngày tiếp theo, ta đoán cái chiêu "tỏ ra yếu đuối" này hình như yếu quá rồi. Là trái cây như bọn ta 「©xmydux. 」cũng có nguyên tắc chứ, sau khi chuẩn bị một chút, đang định tìm hắn tranh luận, thì hắn lại viết ra hai trang giấy mỏng đưa cho ta, "Đây là Sát Sa Quyết, đem về học thuộc, chỗ nào không hiểu thì ngày mai sang đây ta sẽ dạy ngươi."
Đây chẳng khác nào chạm đến tử huyệt của ta. Từ lúc ta có trí nhớ cho đến giờ, điều phiền chán nhất trên đời đó chính là học thuộc lòng, phàm là nhắc tới học thuộc lòng ta liền bắt đầu mất hết kiên nhẫn.
Ta cầm lấy hai trang giấy đó, nhíu mày sầu não.
Tay Phượng Hoàng không rời quyển sách, đầu cũng không thèm ngẩng lên nói với ta: "Ta thấy ngươi cũng có tư chất, sở dĩ linh lực không cao nhất định là không có căn cơ tốt, tu luyện không có trình tự, cho nên từ nay phải bắt đầu học lại từ lý thuyết."
"Ồ, Nguyệt Hạ Tiên Nhân cũng nói như vậy đó." Ta nhớ hồ ly tiên cũng từng nói những lời này.
"Vậy sao? Thúc phụ cũng nói như thế?" Phượng Hoàng ngước hàng mi dài và rậm lên.
"Ừm, Nguyệt Hạ Tiên Nhân bảo rằng muốn hiểu rõ tình yêu thì phải bắt đầu từ lý thuyết." Ta thành thật đáp.
Mặt Phượng Hoàng đen thui.
Ta cố gắng nhồi nhét tờ giấy đó vào trong trí nhớ, ngày hôm sau đến Tẩy Trần Điện, Phượng Hoàng như thường lệ vùi đầu vào công vụ sai ta thêm mực pha trà, thấy ta tức tối cũng chỉ thản nhiên nói: "Tu luyện cần phải tránh thấp thỏm không yên, bình tâm tĩnh khí chính là căn bản. Mới như vậy hai ngày mà ngươi đã chịu không nổi, làm sao tu thành thượng tiên."
Có câu "quan báo tư thù" chính là như vậy đó, ta nghĩ. Có lẽ là vì lúc trước ta định lấy nội đan tinh nguyên của hắn khiến hắn ghi hận trong lòng, tuy rằng sau mấy ngày xem xuân cung, ta 「©xmydux. 」rốt cục cũng hiểu được cái đó không phải là nội đan tinh nguyên, nhưng mà hồ ly tiên nói đúng, đối với nam tử thì cái đó và nội đan tinh nguyên cũng quan trọng chả kém gì nhau, nếu là lỡ mất đi thì đúng là một chuyện hệ trọng không thể cứu vãn.
Nghĩ tới Sát Sa Quyết hắn cho ta ngày hôm qua còn có chút tác dụng, ta đành đuối lý, tạm không tính toán với hắn nữa.
Thế là, ngày ngày ta cùng Phượng Hoàng ngồi đối diện trong Tẩy Trần Điện, trừ những lúc bị hắn kiểm tra những bài kinh, quyết, tụng, chú thuộc lòng, sẽ 'được' hắn tâm tình vui vẻ sai bảo đủ điều. Hơn một tháng tiếp theo, ta có cảm giác mình nghiễm nhiên giống thư đồng của hắn còn hơn cả hai tên tiên thị là Liễu Thính và Phi Tự.
Thật ra, làm thư đồng của Phượng Hoàng cũng không phải là một nhiệm vụ hoàn toàn chán ngắt, lúc nào cũng luôn có người đến cửa giải sầu cùng ta.
Ô, tất cả đều là vì Phượng Hoàng kia nghe nói tướng mạo đứng đầu lục giới, mê hoặc thậm chí hàng triệu người.
Lúc Phượng Hoàng xử lý công văn tại Tẩy Trần Điện, sẽ luôn có tiên cô, tiên nga hoặc là nữ yêu đắc đạo nhân lúc ta ra ngoài Tẩy Trần Điện nghỉ ngơi và hít thở không khí trong lành, sẽ dâng lên những bức thư tẩm hương thơm phức cậy cục ta chuyển vào thay bọn họ.
Một kẻ không chịu thiệt như ta, trước khi chuyển thư đương nhiên cũng "thay mặt" duyệt sơ qua. Các bức thư tình quả nhiên vô cùng phong phú đa dạng đúng như người ta đồn, hành văn tinh tế, có thể nói là được sáng tác đạt đến trình độ đỉnh cao kết hợp hoàn mỹ giữa trường phái uyển ước và trường phái tân uyên ương hồ điệp (*), khiến ta được mở rộng kiến thức.
(*) Hai trường phái thơ cổ của TQ
Phượng Hoàng hễ nhìn thấy những bức thư đủ loại hình dáng kia, nhất định mặt mày cau có, sau đó rút ra một tờ, dùng ánh mắt như đang nhìn dưa leo rau cải liếc qua một cái, rối vứt sang một bên.
Nếu như Phượng Hoàng ra khỏi Tẩy Trần Điện bước lên mây bay trên thiên nhai, thì nhất định chưa bay được ba bốn bước, liền xuất hiện một hoặc hai mỹ nhân yểu điệu yếu ớt đứng không vững trên một đụn mây nghiêng nghiêng ngả ngả như sắp rớt xuống vậy.
Phượng Hoàng tất nhiên lễ nghĩa chu toàn sẽ đỡ cho mỹ nhân khỏi ngã, tiện thể mỉm cười phong lưu, thái độ quan tâm săn sóc nói: "Hôm nay gió lớn, mỹ nhân cần phải cẩn thận dưới chân, chớ để đụn mây bị gió cuốn bay đi."
Các tiên tử nhất định sẽ dùng khăn gấm che miệng cười khúc khích, nũng nịu đáp lại một câu: "Làm phiền Nhị điện hạ, gió lớn quá, Nhị điện hạ sao lại ăn mặc đơn bạc như vậy, tiểu tiên có dệt một chiếc cẩm bào, hay là ngày mai sẽ đưa đến Tê Ngô cung cho ngài nhé?"
Phượng Hoàng chắc chắn sẽ lại nở một nụ cười tươi rói, "Làm phiền tiên tử rồi."
Ta nhìn tới nhìn lui đám mây không chút sứt mẻ gì cùng lão mặt trời đang toét miệng cười ngây ngô, rùng mình một cái, ồ, gió quả nhiên có hơi lớn một chút.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |