Vay nóng Tinvay

Truyện:Người Tình Tìm Đến Cửa - Chương 06

Người Tình Tìm Đến Cửa
Trọn bộ 10 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Uông Tử Nhân dường như không đứng nổi nữa, đổi bộ quần áo, cô nhìn đồng hộ, mười giờ rồi.

Xong đời, không biết phải giải thích với mọi người vì sao mà muộn nữa.

Đều do tên kia, sao có thể đột nhiên cuốn lấy cô như thế?Quên đi, cũng không có thời gian mà nghĩ!Cô không lấy vali nữa, cầm túi xách lên vội ra khỏi phòng, sau đó ngỡ ngàng phát hiện Lục Duy Đình đang ngồi trong phòng khách.

Cô nhớ anh nói phải đi mà.

Lục Duy ĐÌnh đứng lên, khác hẳn với vẻ mặt sa sút tối qua, giờ này tinh thàn anh có vẻ sáng láng lắm, tràn ngập tự tin."Em làm ở đâu, anh lái xe đưa em đi".

Cái gì?Anh muốn lái xe đưa cô đi?"Không cần đâu, em tự đi là được mà"Cô muốn bảo trì khoảng cách với anh, đỡ phải giống như hôm qua, một cái hôn đã khiến cô đầu hàng.

Lục Duy Đình đi qua, dắt tay cô."Không phải muộn sao?Nhanh chút đi".

"Không sao, em có thể tự đi".

Anh không buông tay cô ra, ngược lại còn cầm rất chặt, sau đó đi ra cửa.

20 phút sau xe Lục Duy Đình dừng phía trước công ty thiết kế Lập Hàn.

"Em làm ở đây?"

"Dạ vâng"Uông Tử Nhân tháo dây an toàn, "Cám ơn anh đưa em đi làm".

"Vì sao đột nhiên lại đi làm bên ngoài?"

"Không có gì".

"Anh muốn biết nguyên nhân". Anh cầm tay cô, không cho cô đứng dậy.

"Cho anh biết cũng không sao, em giờ một mình ở nhà trọ, tìm được công việc rồi, cho nên ly hôn với anh xong, em vẫn có thể tự lực cánh sinh, độc lập tự chủ".

Vẻ mặt Lục Duy Đình âm trầm."Em thực sự muốn cùng anh ly hôn như thế?"

"Vâng"Cô gật đầu. Cho dù cô không nói ly hồn, sau này anh cũng sẽ ly hôn với cô thôi, không phải sao?Nếu không Lăng Dao biết làm sao bây giờ?

"Cho dù trải qua đêm qua em vẫn muốn ly hôn".

Uông Tử Nhân đỏ mặt cúi đầu."Em đã đồng y với Tử Thiên, sẽ sống độc lập tự chủ, anh có thể làm chuyện của mình".

"Em ly hôn với anh là em gái em muốn?"Lục Duy Đình lo lắng. Anh biết cô em vợ này không thích mình, nhưng muốn vợ chồng họ ly hôn, đây cũng quá mức rồi!

"Không phải như thế..."

"Đừng nói với anh, em giờ ở nhà trọ, rồi công việc này, đều là em gái sắp xếp cho em".

"Là Tử Thiên sắp xếp, nhưng mà..."

"Anh nghĩ phải tìm thời gian nói chuyện với cô em vợ này". Anh tìm ra vấn đề, hóa ra là do em gái Uông Tử Thiên.

Nghe chồng muốn đi tìm em nói chuyện, Uông Tử Nhân biết anh hiểu lầm."Duy ĐÌnh, tuy phòng và công việc là do em gái tìm cho em, nhưng là em muốn rời khỏi anh, cho nên nó mới giúp em".

"Vì sao muốn rời khỏi anh?"Trải qua tối hôm qua, anh cực kì xác định người trước mặt vẫn yêu anh, nhưng lại kiên định đòi ly hôn, phải rời khỏi anh, anh thật không biết cô đang nghĩ gì nữa?"Bởi vì em nói em thấy anh không thương em, phải không?"

Uông Tử Nhân không nói gì. Cô không hiểu anh vì sao vẫn ép hỏi vấn đề này?

"Vậy có phải anh nói yêu em, em sẽ lập tức nghỉ việc về nhà phải không?"

Lục Duy Đình bá đạo nói, càng khiến cô thương tổn. Anh thực sự nghĩ cô vì ba chữ kia mà quyết định ly hôn sao?Năm năm qua là cái gì chứ?

"Em đã trễ lâu quá rồi, em phải vào, gặp lại sao".

Uông Tử Nhân xuống xe, không quay đầu đi thẳng vào công ty. Cô không ngờ chồng cô lại có ý nghĩ đó, vì sao lại không chịu ly hôn, sao vẫn truy vấn chuyện đó chứ?

Có lẽ cô lo lắng quá nhiều, cô vẫn không quên hình ảnh đã ghi sâu trong lòng khi thấy ở sân bay đó.

Đừng nghĩ nhiều nữa, Uông Tử Nhân bước vào công ty.

Vừa thấy cô bước vào, em gái vội chạy tới bên, lo lắng:" Chị, rốt cục chị cũng tới!Còn tưởng chị bị làm sao?Trễ thế không tới công ty, em gọi về nhà trọ rồi di động cũng không tiếp, hù chết em".

"Xin lỗi em, chị...chị ngủ quên, chị xin lỗi, làm mọi người lo lắng rồi". Cô thấy đây đúng là lí do không tốt tí nào.

"Chị ngủ quên, em sao lại thấy chị như có vẻ ngủ không đủ thế, bộ dạng mệt mỏi quá".

Lời của em khiến cho Uông Tử Nhân chột dạ đỏ mặt, nếu nó mà tiếp tục truy hỏi cô nên làm gì bây giờ, may mà Tương Lập Hàn ra ngoài, em gái cũng phải đi heo, cô nhẹ nhàng thở ra.

Cô bắt đầu làm việc, ngẫu nhiên còn trộm ngáp vài cái.

Về chuyện quần áo, tốt nhất đừng nên về lấy, cô phải giữ khoảng cách với chồng, miễn cho chuyện tối hôm qua lại xảy ra lần nữa.

Ngồi trong văn phòng, Lục Duy Đình có chút thất thần nghĩ.

Anh vẫn nghĩ Tử Nhân ở chỗ em gái, hóa ra cô lại ở một mình, còn tìm được việc, chẳng lẽ cô muốn ly hôn với anh thật sao?

Không biết vì sao, anh thấy nguyên nhân cô muốn ly hôn thật sự, không phải là cái cô vẫn nói, vậy rốt cuộc vì sao đột nhiên phải rời khỏi anh?Thái độ còn kiên định như thế.

Dù là thế nào, anh cũng không ly hôn.

"Con suy nghĩ cái gì mà xuất thần thế?Ta mở cửa vào mà cũng không biết?"

Lục Chấn Sinh vào văn phòng, thấy con trầm tư cau mày, chuyện gì mới khiến nó hoang mang suy nghĩ vậy chứ, ông ngồi bên sô pha, hơn sáu mươi tuổi, đầu đã có hai màu, đứa con anh tuấn này cũng là di truyền nhiều từ ông.

Lục Duy ĐÌnh đứng dậy, ngồi xuống sô pha."Ba, ba tìm con có việc à?"

"Không có gì, mẹ con muốn ba truyền lời, trưa mai cùng Tử Nhân về nhà, em trai con mang bạn gái về giới thiệu".

"Chuyện này gọi điện là được rồi mà". Em trai anh Lục Duy Bình không có hứng thú với chuyện kinh doanh của gia tộc, giờ đang làm nghệ thuật.

"Thì mẹ sợ con nói bận nhiều việc, sau đó lại bảo Tử Nhân về một mình, cho nên muốn chủ tịch ba đây phải tới hạ mệnh lệnh cho con, mai không có làm việc, nhất định phải về nhà, biết không?"

"mẹ thật là, chuyện này con sẽ không vắng mặt".

"Mẹ con hôm qua còn đi mua thuốc Đông y, nghe nói là cho vợ con".

"Thuốc Đông y?Mẹ sao lại mua thuốc Đông y cho Tử Nhân?".

"Ba cũng không biết, tóm lại mai phải về sớm chút, biết chưa?"

"Con biết".

***

"Tử Nhân, lần trước cô không phải nói muốn xem thiết kế nhà của ông Hoàng sao, ở đây này".

"Trương chủ nhiệm, cám ơn chị". Lúc làm việc, Trương chủ nhiệm luôn giúp cô rất nhiều.

"Có muốn tôi giải thích cho cô không?"

"Tốt quá, anh giải thích cho tôi nghe với". Trả lời không phải là Uông Tử Nhân mà là một nhân viên thiết kế tên là A Ben cất giọng nữ đáp lời: "Trương chủ nhiệm của chúng ta hôm nay thật dịu dàng nha".

Đống người này ngày thường vẫn hay đùa giỡn, Trương Nghĩa Vĩ không tức giận: "A Ben, tôi sao không biết cậu chuyển giới hồi nào nhỉ?"

"Ai za, người ta là vì anh mà". A Ben tiếp tục giả gái.

"A Ben, đừng thế mà, lớ Trương chủ nhiệm người ta đúng là có ý với Tử Nhân, cậu như vậy không phải là phá hoại chuyện tốt đẹp của người ta sao?"Có người nói.

"Thôi, mấy người hay nói giỡn, nhưng đừng quá mức". Trương Nghĩa Vĩ chặn đứng trò đùa, sợ Uông Tử Nhân thấy ngại. Tuy anh không phủ nhận cảm giác đối với Tử Nhân, nhưng trước mắt cô mới ở riêng với chồng, chuyện này chờ sau hẵng nói.

"Chủ nhiệm, đã tan tầm rồi, hôm qua anh mời người ta đi hát thì bị từ chối, tối nay mời người ta ăn cơm đi, người ta sẽ từ từ giải thích, nhớ kĩ nha, đừng biết thành sói đó, ôi..."

"Các cậu đủ rồi đó".

Uông Tử Nhân cũng đã quen với mấy người này hay đùa giỡn, cho nên cô cười cười lơ đễnh.

Lục Duy Đình mở cửa công ty đi vào, nghe tiếng đùa giỡn bên trong, sau đó thấy vợ mình và cái tên chủ nhiệm nào đó, hai người dựa vào gần nhau nói chuyện, vẻ mặt hiện lên nét hung tợn.

Uông Tử Thiên đi ra ngoài đưa hàng về thì thấy anh đứng trước cửa công ty, lớn tiếng nói: "Lục Duy Đình, xin hỏi anh lén lút đứng trước cửa công ty người ta làm gì?"Tuy cô đã đồng ý với chị không đi tìm hắn tính sổ, nhưng hắn tự đưa người tới thì khỏi nói rồi.

Duy Đình?Nghe thấy em gái nhắc đến tên chồng, Uông Tử Nhân kinh ngạc quay đầu, thực sự thấy chồng đang đứng với em cạnh cửa, hai người lại có vẻ căng thẳng, cho nên cô lập tức chạy qua.

"Duy Đình, sao anh lại ở đây?"

Uông Tử Thiên đi vào trong công ty, kéo chị mình."Chị, đừng đi với anh rể, à không, là anh rể trước mới đúng".

Lục Duy ĐÌnh vốn đã bất mãn với em vợ này rồi, giờ càng tức giận hơn: "Uông Tử Thiên, anh và chị em chưa ly hôn".

"Sắp rồi, anh sắp trở thành một phần kí ức của chị em thôi".

Nhìn chồng mình tức giận như vậy, Uông Tử Nhân vội hòa giải: "Tử thiên, em đừng thế, Duy Đình tới tìm chị chắc là có chuyện mà?"

"Chị, kệ anh ta có chuyện gì, chị không cần để ý". Cô mới không sợ vẻ thâm trầm tức giận đó, nhớ tới chị trước kia vì hắn mà khóc ướt vài bao giấy đâu."Đúng rồi, anh rể trước, anh làm sao biết chị em làm việc ở đây?"

Sợ chuyện tối qua bị phát hiện, Uông Tử Nhân vội trả lời, "Cái kia, chị lần trước về nhà lấy đồ có nói với anh".

"Được, chị, chị nói làm gì, em không phải đã dặn chị phải đoạn tuyệt quan hệ với anh ta sao?Chị nếu muốn bắt đầu cuộc sống mới, phải quên ông chồng vô lương tâm này đi.

"Uông Tử Thiên, em đừng có làm loạn, anh và chị em không li hôn".

"Cái gì?Em làm cái quỷ gì?"Tên đàn ông đáng ghét nói cái gì cũng khiến người ta chán ghét."Em thấy anh mới mà làm cái quỉ gì đấy, muối đâu, phải nhanh tát muối mới được".

Trong văn phòng mọi người đều tròn mắt choáng váng, mà Uông Tử Nhân đứng giữa cuộc đối chọi gay gắt của chồng và em thì vô cùng bất lực."Tử Thiên, được rồi, em vào trước đi, chị sẽ vào ngay".

"Chị!"

"Xin em!"Cô cầu xin em vào trước.

Uông Tử Thiên bĩu môi đi vào trong.

Thấy em gái đi vào, Uông Tử Nhân mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người, nhìn không hiểu."Duy Đình, sao anh lại tới đây?"

"Anh có việc nói với em".

"Anh muốn nói chuyện gì? "

"Anh đói, chúng ta đi ăn tối trước đã".

"Sao?"

"Anh chờ em trên xe".

Uông Tử Nhân nhìn bóng người cao lớn xoay người bước đi. Rốt cuộc anh muốn nói cái gì với cô chứ?"

"Em gái em sao lại không thích anh như thế?"

"Hả?"

Ngồi trong nhà hàng, sau khi phục vụ đưa đồ ăn lên, Lục Duy Đình mới nói như thế, mà Uông Tử Nhân còn không biết phải trả lời thế nào. Phải nói là em gái không phải không thích anh, mà là không thích đám cưới vì gia nghiệp.

"Anh thấy em gái em giống như rất tức giận anh".

"Cái kia..."Về thái độ của em với anh, cô cũng hiểu được."Đừng nói Tử Thiên nữa, không phải anh có chuyện muốn nói với em sao?"

"Ba mẹ muốn chúng ta trưa mai về nhà".

"Sao?"Cùng nhau về nhà chồng?Ba mẹ chồng còn chưa biết chuyện họ ở riêng.

"Mai Duy Bình mang bạn gái về nhà giới thiệu, cho nên ba mẹ mong chúng ta về sớm chút".

"...Vâng, em biết rồi". Tuy rất muốn tìm lí do từ chối, nhưng Duy Bình muốn giới thiệu bạn gái là chuyện vui, cô không thể phá hỏng được.

Thực ra chuyện họ ở riêng, không chỉ ba mẹ chồng, mà ba mẹ cô cũng không biết, cô không biết phải nói thế nào với mọi người nữa?Họ nhất định sẽ rất thất vọng.

"Đúng rồi, nghe nói mẹ anh mua thuốc Đông y cho em, sao thế, em không khỏe à?"

Nghe mẹ chồng mua thuốc Đông y, Uông Tử Nhân nóng mặt."Không có, cái đó là...mẹ thấy em uể oải, nên muốn em uống cho khỏe thôi".

"Thật sao?"

"Vâng". Cô cúi đầu ăn.

Hai người sau đó cũng không nói nữa, ăn uống gì đó.

"Công ty em mọi người đều như thế sao?"Một lúc lâu sau anh đột nhiên hỏi.

"Cái gì?"

"Thường trêu đùa đồng nghiệp nữ vậy sao?"

"Không có gì đâu, mọi người hay nói giỡn thôi". Ngay từ đầu cô cũng không quen, nhưng ở cùng một thời gian, cô cũng quen dần.

Lục Duy Đình nhin vợ: "Cái người gọi là Trương chủ nhiệm ấy, anh ta hôm qua mời em đi hát à?"

Uông Tử Nhân không nghĩ chuyện này anh cũng nghe được."Không phải như anh nghĩ, mọi người đều cùng đi, nhưng em không đi mà, em về lấy quần áo". Giờ ngẫm lại nếu cô đồng ý đi hát thì tốt rồi, vậy thì chuyện tối qua cũng không xảy ra...nhớ tới chuyện tối qua, đầu cô lại ầm ầm vang lên.

Buổi sáng mới nghĩ phải giữ khoảng cách với anh, giờ lại cùng nhau ăn tối, mai lại còn về nhà chồng, hình như giữ khoảng cách với anh rất khó.

Nhớ lại trước kia, cô muốn có nhiều thời gian bên anh hơn cũng không được, khi cô quyết định ly hôn thì họ lại liên tiếp ở cùng một chỗ, đây là ông trời trêu đùa cô sao?

"Em làm sao thế?"

"Không có gì". Cô ăn một miếng salad, thấy có rau cần, cô lấy dĩa bỏ qua bên.

"Đưa qua đây".

"Gì cơ?"

Lục Duy Đình đưa dĩa của mình ra trước."Không phải không thích rau cần sao?Đưa cho anh, đừng gắng ăn, em không muốn mà."

"Sao anh biết em không thích ăn rau cần?"Uông Tử Nhân kinh ngạc.

"Anh biết". Anh tự gắp rau cần sang dĩa mình."Em cũng không thích ăn cà rốt". Vợ mình không thích ăn các loại có vị cay độc thì phải.

Đúng thế, cô cũng không thích cà rốt. Nhưng cho tới giờ cô cũng không hiểu sao chồng lại biết cô không thích cà rốt, nhất thời cảm xúc của cô càng trở nên phức tạp, giờ phút này cô thấy anh có lẽ không phải là không để ý đến cô đâu.

"Sao lại nhìn anh như thế?Biết em không thích ăn gì thì kinh ngạc đến thế sao?"

"Đúng là khiến người ta kinh ngạc, em cũng không biết anh không thích ăn gì, anh trước giờ cũng không có gì không thể ăn".

"Chỉ cần là em làm, cái gì anh cũng thích". Anh luôn không có gì phàn nàn về khả năng nấu ăn của cô đâu.

Chỉ cần là cô là, anh đều thích, cho nên vốn không ghét ăn gì cả?Uông Tử Nhân cầm dĩa buông xuống, tình cảm ấm áp tràn đầy lồng ngực. Đây là cảm giác gì?Giờ cô lại thấy cảm động, còn muốn khóc.

Cô làm sao vậy, sao lại thấy ông xã dịu dàng thế chứ?

Là ảo giác của cô sao?

Thực ra cô không muốn rời khỏi anh, cho nên muốn tìm một ưu điểm của anh, để khiến mình ở lại?nếu không sao cô có thể thấy anh dịu dàng được chứ?

Nhưng dù thế, dù cô ở lại bên anh, thế giới ba người...

"Tử Nhân, em làm sao vậy?"

"Không có gì, em hơi mệt, muốn về nghỉ thôi".

Sắc mặt vợ mình rất lạ."Anh biết, mình về đi".

"Em muốn về chỗ của em".

Lục Duy Đình nhìn cô."Được, anh đưa em về"

Lần này Uông Tử Nhân không hề từ chối, vì cô biết dù cô muốn tự về anh cũng sẽ kiên trì lái xe chở cô.

Hai người lên xe xong, anh mới hỏi địa chỉ nhà trọ của cô.

"Em nhìn có vẻ rất mệt, nhắm mắt nghỉ ngơi đi, đến anh sẽ gọi".

Nhắm mắt lại, cô không phải mệt, mà là ...

Giờ phút này tâm tình của cô rất mâu thuẫn, bên cạnh là người đàn ông chăm sóc cô, là người cô sống cùng năm năm sao?Vì sao cô lại thấy không giống?Chẳng lẽ trước kia cô không chú ý sao?

Cô thấy đầu mình rất đau, nhiều chuyện cô nghĩ không ra, rối rắm thành một đống.

Uông Tử Nhân hít sâu. Không miên man suy nghĩ nữa! Nếu cô đã quyết định rời đi, muốn sống độc lập thì không được chần chừ.

Mai cùng về nhà chồng xong cô sẽ không gặp anh nữa.

Có lẽ nên giống như Tử Thiên nói, phải dứt khoát. Đúng thế, nếu không cô mới có thể không nghĩ đến anh, có thể rời đi được.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-10)