Chuyến săn tây sơn 5
← Ch.18 | Ch.20 → |
Thế Tông thét xong, khiến cho bọn thị vệ cùng noi theo khiến cho trăm thú trốn chạy, chim chóc bay loạn trong sơn cốc, tình trạng vô cùng náo nhiệt, việc này cũng khớp với tưởng tượng của Âu Dương Tuệ Như đối với việc săn bắn, hơn nữa còn tự mình được trải nghiệm một phen, quả nhiên hết sức đã nghiền, trong lòng cực kỳ thỏa mãn, cười khanh khách không đừng được.
Tiếng thét với tiếng cười như chuông ngân, nó có thể làm hòa tan cả trái tim cứng rắn Thế Tông còn hơn cả khúc nhạc hay nhất. Thế Tông thả hai tay, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người của Âu Dương Tuệ Như, trong mắt lướt qua một chút si mê cực nhanh, chớp mắt đã biến mất.
Nụ cười Thái tử phi rất lóa mắt, tiếng cười lại rất êm tai, ngay cả bọn thị vệ máu lạnh nhất (铁血 thiết huyết: chưa nghĩ ta từ nào hay hơn tạm thời cứ thế đã) cũng bị nàng cuốn hút, trên mặt nguội lạnh hơi ẩn hiện đường nét nhu hòa, ba phần ý cười, thậm chí có người vì muốn cho Thái tử phi tận hứng, biểu diễn một màn thét phức tạp.
Ngắn ngủn vài canh giờ đã thu phục được tâm của các cấm vệ, Thế Tông đối với tính chất đặc biệt hấp dẫn người khác trên người Thái tử phi cảm thấy kinh ngạc, trong lòng cũng có chút bất mãn. Ở trước mặt hắn thì cũng thôi đi, sao với người ngoài còn hấp dẫn như vậy? Sau khi trở về trẫm phải dạy dỗ lại nha đầu kia thật tốt.
Áp chế khó chịu trong lòng, Thế Tông trầm giọng mở miệng, cắt ngang tiếng thét bọn thị vệ, "Được rồi, được rồi." Đợi bọn thị vệ dừng lại hẳn, Thế Tông nhìn Âu Dương Tuệ Như, dò hỏi: "Nha đầu, về doanh trại hay vẫn tiếp tục?"
Nha đầu? Cách gọi này hay, thân thiết hơn Thái tử phi nhiều, nàng cũng không lạ gì danh hiệu Thái tử phi.
Âu Dương Tuệ Như đối với cách xưng hô mới của Thế Tông thật vừa lòng, cảm giác hai người kéo lại khoảng cách gần hơn chút, đạt được mốc tình bạn của bước đầu tiên cách mạng, đôi mắt sáng Âu Dương Tuệ Như nhíu lại, kiên định mở miệng, "Đương nhiên là tiếp tục! Thợ săn mà không muốn săn nhiều thú thì không phải thợ săn giỏi."
Nhanh như vậy liền tự cho mình đã là thợ săn sao? Thật sự là hứng chí quá rồi, không chỗ nào kiêng kị chủ nhân! Có ý tứ! Thế Tông đối với tính nết Âu Dương Tuệ Như lại hiểu biết thêm một phần, liền càng yêu thích nàng thêm một phần, vừa vặn hợp khẩu vị của hắn, khiêu khích trái tim hắn ngứa ngáy.
Không thể không yêu thích một Thái tử phi như vậy, một lòng muốn thỏa mãn tất cả yêu cầu của nàng, Thế Tông ra lệnh, rồi dẫn đầu xoay người lên ngựa, cười sang sảng: "Đúng là như thế, vậy chúng ta xuất phát đi. Đi về hướng nam, nơi đó có một hồ nước, là nơi động vật thường xuyên thường lui tới."
"Vâng!" Âu Dương Tuệ Như lớn tiếng đồng ý, nhìn vào biểu cảm trên mặt mang theo hăng hái dào dạt, tinh thần tràn đầy sung mãn. Nhưng đợi nàng lên ngựa ngồi, cả người lập tức ỉu xìu, tay kéo dây cương run lên, thân mình lung lay, mắt thấy sẽ ngã khỏi ngựa.
Thế Tông lúc nào cũng chú ý trạng thái Âu Dương Tuệ Như, thấy nàng lắc lư, giống như muốn ngã, hô hấp cứng lại, không chút suy nghĩ liền đánh ngựa chạy vội tới bên cạnh nàng, cánh tay mở ra, nhẹ nhàng nắm chặt thắt lưng nàng, kẹp nàng dưói nách.
Nguy hiểm thật! Âu Dương Tuệ Như lưng hướng lên trên, mặt cách đất vài tấc, trong lòng thầm cám ơn trời, cám ơn xong, lúc này mới ý thức được tư thế mình hiện tại thật sự là 囧 quá đi, giống con búp bê vải bị Thế Tông xách theo, một chút hình tượng cũng không có.
"Phụ hoàng!" Mặt hướng xuống, máu tuôn xuống đầu, hô hấp có chút không thoải mái, Âu Dương Tuệ Như yếu ớt kêu một tiếng.
Nghe thấy Âu Dương Tuệ Như kêu nhu nhược như con mèo nhỏ, tim Thế Tông một mảnh nhu hòa, vội vàng ôm lấy nàng, đặt trước người mình, cánh tay sắt đem nàng gắt gao vòng, cúi đầu xem xét sắc mặt nàng, trong mắt tràn ngập lo lắng không chút nào che giấu, "Vừa rồi là bị sao vậy? Đang ngồi tốt sao lại thiếu chút nữa ngã xuống, có bị thương không?"
Nói đến hai chữ 'bị thương', mày mặt Thế Tông càng nhăn lại, trong lòng ẩn ẩn hối hận, nếu sớm biết làm nàng bị thương, mặc nàng làm phiền như thế nào, hắn cũng sẽ không đáp ứng mang nàng đi!
"Đừng lộn xộn! Phụ hoàng lập tức liền đưa ngươi trở về gặp ngự y." Thấy Âu Dương Tuệ Như đỏ mặt, hơi hơi giãy dụa, cánh tay Thế Tông siết chặt, nghiêm nghị ra lệnh.
"Phụ hoàng đừng nóng, nhi tức không có việc gì." Âu Dương Tuệ Như vội vàng kéo tay Thế Tông lại và kiềm dây cương, vội vàng giải thích: "Vừa rồi là do nhi tức săn bắn quá mức tận hứng, cả người đang mất sức, nghỉ ngơi một lúc thì tốt rồi."
Khi nãy Âu Dương Tuệ Như sa vào màn săn bắn căng thẳng và kích thích, nàng không hề phát hiện tinh lực cả người đã bị nàng đã dùng hết, đợi đến khi xong xuôi, leo lên lưng ngựa mới cảm giác được tay chân mình bủn rủn, ngay cả sức lực nắm dây cương cũng không còn.
Thế Tông nghe vậy giật mình ngẩn ra một lúc, nhớ lại bản thân lần đầu tiên khi săn được mãnh hổ, cũng là tình trạng như vậy, trong lòng liền hiểu, một lát sau vui vẻ cười ha hả, "Thì ra là thế, chuyến săn này liền dừng ở đây, tức khắc về doanh trại đi. Nha đầu hôm nay thật sự đã cố gắng hết sức, sau khi trở về phụ hoàng chắc chắn khao ngươi thật tốt." Đi săn đến mức quên mình như vậy, hiển nhiên nha đầu làm việc rất nghiêm túc. Tốt tốt, đối nhân xử thế thì phải như vậy.
Vươn tay vuốt suôn những sợi tóc rối loạn của người trong ngực, động tác Thế Tông rất dịu dàng mà quen thuộc, cứ như đã làm trăm ngàn lần, trong mắt tràn đầy ý cười thật sâu.
Âu Dương Tuệ Như đỏ mặt, không vì động tác dịu dàng của Thế Tông, mà là vì bản thân mình mất sức sau mới phát hiện mình đang ở tư thế quá ư là 囧. Trong suy nghĩ của Âu Dương Tuệ Như, nàng hẳn là hăng hái, thắng lợi trở về mới phải, chứ không phải xụi lơ trở về giống như bây giờ, thật mất mặt!
"Phụ hoàng, ngài buông nhi tức xuống đi, nhi tức tự mình có thể đi được." Âu Dương Tuệ Như đưa tay gỡ cánh tay cường tráng của Thế Tông, mở miệng thì thầm. Cho dù là gượng sức, nàng cũng muốn tự mình gượng lấy.
Thế Tông bất đắc dĩ, chỉ có thể thả Âu Dương Tuệ Như xuống, tự mình dìu nàng lên ngựa, đợi hai người lại lên ngựa ngồi xong, Thế Tông nhìn lại vòng tay mình trống rỗng, chợt thấy mất mát.
Âu Dương Tuệ Như không còn khí lực nói chuyện, Thế Tông trong lòng mất mát, cũng không có lòng dạ nói chuyện, hai người yên lặng không nói gì đi trên con đường trở về doanh trại, một lát sau, rốt cục Âu Dương Tuệ Như không nhịn được, liếc nhìn hai tay đang run rẩy của mình một cái, rồi đỏ mặt nhìn Thế Tông, lắp bắp mở miệng, "Phụ hoàng."
Một tiếng này, ngữ điệu vừa nhu hòa lại yếu đuối, âm cuối còn hơi hơi lên cao uyển chuyển, hàm ý lấy lòng quá nhiều.
Thế Tông tê dại, đôi mắt sâu thẳm u ám nhìn Âu Dương Tuệ Như, tiếng nói hơi vài phần khàn khàn hỏi, "Làm sao vậy?"
Âu Dương Tuệ Như nghẹn lời, hai gò má ửng hồng, vẻ mặt ngượng ngùng, đôi mắt long lanh ngập nước, mong đợi nhìn Thế Tông cầu xin: "Phụ hoàng lại giúp nhi tức một đoạn đi? Nhi tức... thật sự nhi tức hết sức rồi."
Các thị vệ chung quanh nhịn cười. Tay chân Thái tử phi thế kia giống như gió thổi lá rụng, suốt đường đi phấn chấn vui vẻ, bọn họ thấy cũng kinh ngạc, sau đó lại thấy thú vị, đều nghĩ xem Thái tử phi này với bộ dạng giả vờ uy vũ có thể bảo trì được bao lâu. Ai ngờ, còn chưa đi được một dặm đã lộ ra rồi.
Rốt cục đã không duy trì nổi nữa sao? Thế Tông thầm nghĩ, thấy tay chân Âu Dương Tuệ Như càng thêm run rẩy, trong lòng thương tiếc không thôi, vội vàng vươn tay, lập tức dễ dàng ôm nàng đến trên ngựa mình, giúp nàng điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, thích hợp nhất ôm vào lòng, thấy biểu tình trên mặt nàng dần hòa hoãn, thế này mới tiếp tục chạy đi.
Người lại vào trong vòng tay mình, bổ khuyết phần trống trải và mất mát kia, Thế Tông thỏa mãn thở ra, khóe miệng nâng lên, tâm tình sung sướng khó hiểu, lại cố ý thả chậm tốc độ, để cho nàng có thể ngồi vững chắc một chút, ở lâu một chút.
Âu Dương Tuệ Như dựa lưng vào vòng ngực rộng lớn cường tráng Thế Tông, cảm giác trên đời này không có gì thoải mái dễ chịu, hơn nữa lại càng an toàn hơn so với cái ôm ấp trước mắt này, bình thường phải che giấu sợ hãi với băn khoăn ở chỗ sâu nhất đáy lòng nay dường như cũng lắng xuống không ít, tinh thần liền thả lỏng, không bao lâu liền tiến vào giấc ngủ say.
Ngắm nhìn dung nhan ngủ say trong lòng, Thế Tông thu liễm tiếng động, giơ tay ra hiệu cho bọn thị vệ phía sau, quay trở lại, lần nữa ôm chặt thắt lưng Âu Dương Tuệ Như trong vòng tay, trong lòng vô cùng yên tâm.
Bọn thị vệ tuân lệnh, tất cả đều thả chậm tốc độ, chú ý giục ngựa, tránh quấy rầy mộng đẹp của Thái tử phi. Ra ngoài săn bắn, vó ngựa vốn được bọc một lớp vải bông, hơn nữa còn khống chế tốc độ ngựa, đoàn người lặng yên không phát ra một tiếng động tiến lên, khiến cho Âu Dương Tuệ Như ngủ ngon suốt đoạn đường.
"Nha đầu, dậy dậy, sắp đến doanh trại rồi." Cách doanh trại còn nửa dặm, Thế Tông không thể không đánh thức Âu Dương Tuệ Như.
Tuy rằng vô cùng không nỡ, nhưng mà thứ nhất, mấy người ở doanh trại không biết rõ nội tình, thấy bọn họ cùng cưỡi một con, chắc chắn truyền ra mấy lời đồn đãi bất lợi cho nàng; thứ hai, nhất định nàng muốn oai phong khí phách hiên ngang trở về, hắn không thể để cho nàng mất hứng.
Âu Dương Tuệ Như tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn về phía Thế Tông, hết nửa ngày mới nhận rõ tình huống, vội vàng rời khỏi ôm ấp Thế Tông, xoay người cưỡi con ngựa của mình.
"Cám ơn phụ hoàng!" Ngủ ngon được nửa canh giờ, tay chân bủn rủn vô lực cũng khôi phục lại rất nhiều, tinh thần cũng càng thêm dồi dào, mặt mày Âu Dương Tuệ Như cong cong nói lời cảm tạ với Thế Tông, trong lòng cảm thán Thế Tông thật sự là một người cha chồng tốt. Có Thế Tông ở đây, nàng cảm giác an toàn tăng thêm gấp bội, ác mộng hay quấy nhiễu nàng cũng không dám đến thăm.
"Không cần cám ơn, lấy lại tinh thần rồi chúng ta phải về doanh trại." Thế Tông vỗ vỗ mái tóc đuôi ngựa mềm mượt như tơ của Âu Dương Tuệ Như, sau khi gian nan thu tay về, sủng nịch cười nói.
Đoàn người cố ý thả chậm tốc độ, lại vì giảm nhỏ tiếng vó ngựa, còn chọn con đường không người qua, cỏ lùm um tùm, đương nhiên so với những người khác càng trắc trở một phen mới trở lại doanh trại được, đợi tiến vào doanh trại mới phát hiện, những người lúc trước đi ra ngoài săn bắn đã trở lại bảy tám phần, hiện giờ đều vây quanh trên một khoảnh đất trống, kiểm tra thu hoạch bản thân, nhân tiện so bì ganh đua nhau.
Trong đó, thu hoạch được nhiều phải kể tới thái tử và Thành vương, hai người chất đống con mồi trên mặt đất thành hai đống núi nhỏ, xác các loại dã thú trộn lẫn nhau, số lượng tương đương, nhất thời không phân ra thắng bại.
Tùy tùng hai người đó đang cẩn thận kiểm đếm, đều tự phân loại những con ưu khuyết riêng cho chủ tử mình.
"Thái tử, đa tạ." Kiểm đếm xong, Thành vương săn nhiều hơn thái tử vừa đúng một cái con ngân hồ, trên mặt mang theo ý cười nhìn như khiêm tốn, chắp tay nói với thái tử.
Thái tử mím môi, trầm giọng mở miệng: "Thế à? Bản lĩnh hoàng huynh thật tốt, cô thẹn không bằng."
Hai người khen qua khen lại nhau, giả vờ giả vịt nói nói đáp đáp nhau, tình cảnh sóng ngầm mãnh liệt, cũng có chút tế nhị. Các vị đại thần đi theo chỉ đứng ở xa xa ngó chừng, không dám đến gần.
Thời Thái tổ tranh đoạt thảm thiết quá, Thế Tông đúng là dẫm lên thi thể đẫm máu mà lên ngôi, toàn bộ hàng ngũ đại thần chọn sai đều bị xử lý, đối với ký ức như cảnh tượng luyện ngục trần gian ấy bọn họ hãy còn như vừa mới trải qua, hai vương tranh giành, đại thần hơi có lý trí cùng sự từng trải cũng không dám hùa vào.
Đúng lúc này, tiếng kèn Thế Tông về doanh trại vang lên, lập tức hai vương ngưng ngay, bày ra bộ dáng hòa thuận kính cẩn nghe theo, một loạt đi đến rìa doanh trại nghênh đón, các đại thần cũng vội vàng đuổi theo, trong lòng thầm nghĩ: rốt cục Hoàng Thượng cũng đã trở lại, hai vương cũng không cần phải cãi nữa, có Hoàng Thượng ở đây, đứng đầu chuyến đi săn này sẽ không đến lượt người khác.
Mọi người ôm theo sự mong chờ và kính trọng tràn đầy đợi khi nhìn thấy rõ con mồi Hoàng Thượng mang về, cùng nhau trầm mặc.
Hươu, chỉ một con hươu, một con hươu mà cả người đẫm máu, mình cắm đầy tên, hình dáng cực kì thê thảm. Bọn họ không bị hoa mắt đó chứ? Cỡ này thì ngay cả người ngoài cũng đều có thể nhìn ra trình độ bắn cung cực vì khó coi, thật sự là tiêu chuẩn Hoàng Thượng sao?
Lại đảo mắt nhìn Hoàng Thượng, rõ ràng là thần sắc thắng lợi trở về, hào hứng dạt dào, chúng thần cúi đầu, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, ngay cả hai vương cũng đều lộ ra biểu tình quái lạ.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |