← Ch.05 | Ch.07 → |
Trên đời này tốt nhất nên giải quyết mọi chuyện một cách thẳng thắn, hết thảy sự tình chỉ cần hào phóng công khai, thành thật đối mặt, như vậy tin tưởng sẽ đạt được kết quả tốt.
Cứ như phu thê Lãnh Dực Vĩ cùng Ôn Uyển Linh là vậy, trải qua chuyện lần trước thẳng thắn giải thích với nhau, khúc mắc trong lòng hai người bọn hắn dần dần biến mất, cho nên ở chung với nhau ngày càng tương đầu ý hợp, luôn ở bên cạnh nhau như hình với bóng không rời xa.
Về phần Lãnh Hạo Thiên cùng Tả Phiên Nhân trong lúc đó, bởi vì Hạo Thiên tốt xấu gì cũng là Lãnh gia đại chủ tử, bởi vậy ai cũng lãnh ngôn nhàn ngữ không dám nói nhiều, hơn nữa Tả Phiên Nhân hoàn toàn không né tránh thái độ hiềm khích của người khác, nên làm cho người ta không thể nào hạ miệng, dù sao bọn hắn là tình cảm trao nhau một cách tự nhiên không ngại ngần ánh mắt người khác, cho nên đại bộ phận mọi người luôn giữ thái độ ta xem, ta lĩnh, không thể hiện thái độ, cho nên mọi sự thật là tốt đẹp.
"Ta cảm thấy là ta có thể hiểu được phần nào", Lãnh Ngạn Kì lắc lắc đầu, vẻ mặt trầm tư bộ dáng buồn bã." Ta có thể hiểu hai vị huynh trưởng khuôn mặt hiện giờ luôn xuân phong đắc ý, là vì sao mà như vậy".
Lãnh Ngạn Kì nói vậy nhưng hai vị huynh trưởng đều vùi đầu vào bàn án không một tiếng đáp lại, Lãnh Ngạn Kì cũng vẫn cứ nói một mình phân tích rõ ràng hợp lý.
"Như là Phiên Nhân nàng a, có lẽ không có diện mạo kinh người, nhưng luôn sinh khí bừng bừng, lạc quan sáng sủa, nàng luôn cười vui không ngừng, làm cho mọi người tâm tình thật tốt, hơn nữa nàng có tâm địa thiện lương, ở chung một hồi, làm cho người ta nhịn không được muốn cùng nàng thân cận nhiều hơn."
"Về phần nhị tẩu, đương nhiên cũng là nữ nhân tốt, tuy xuất thân từ Ôn gia bảo vô cùng xấu xa, nhưng lại không vì thế mà bị ô nhiễm, chẳng những có một phong phạm khuê tú, hơn nữa đối với người ngoài luôn thân thiết, cũng luôn gần gũi giúp đỡ mọi người.... ."
Hai vị huynh trưởng thần thái như bay lên, đối với hắn không hề trách phạt như mọi khi, quả thực tựa như chuyển tính, chỉ có thể nghĩ là do bọn họ hiện tại hạnh phúc mỹ mãn, cho nên tạo phúc cả cho hắn.
"Phiên Nhân cũng thật là tốt, ngươi cũng thật là hiểu biết thấu triệt đấy". Lãnh Hạo Thiên cuối cùng cũng nguyện ý buông công sự, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu đệ hắn.
"Lạ a! Nhi ca ta cũng không nghĩ được rằng là ngươi lại hiểu rõ ràng cá tính của Uyển Linh như vậy đâu". Lãnh Dực Vĩ cũng lên tiếng cùng lúc với đại ca, khẩu khí rất không có ý tốt.
"Khen ngợi quá lời rồi, tiểu đệ thật không đảm đương nổi đâu". Lãnh Ngạn Kì nói vài lời khiêm tốn, hắn đương nhiên biết là hai vị ca ca nói lời châm chọc nhưng làm như đang khen ngợi chính mình, tình cảm đắc ý ngôn biểu dạt dào, mấy lời này hắn cũng nói được đúng là ngày càng không biết ngượng.
"Lâu nay ta vẫn suy nghĩ một vấn đế cũng khá nan giải. Nếu như ta muốn thành hôn, ta nên chọn loại nữ nhân như thế nào đây?" Vấn đề này thực làm cho hắn buồn rầu đã lâu, "Nên chọn loại người khoái hoạt, nhưng dáng người không có chuẩn, hay nên chọn loại nữ nhân thật ôn nhu, thon thả ôm tới đâu thoải mái tới đó mới tốt a?" Không biết sống chết hắn tiếp tục nói cho xong, " Theo các ngươi thì chủng loại nào tốt hơn ha?"
Đằng sau không khí lạnh lẽo yên ắng, trước mắt của hắn ở hai bên sườn bị hai thanh đao sắc bén phóng tới, hai thanh đao này ước chừng đâm vào vách khoảng ba tấc, có thể thấy rõ người sử đao lực kình phóng ra rất lớn.
Trước mắt hắn một trận gió lớn thổi tới, làm cho bao nhiêu lời hắn còn muốn nói lập tức nuốt hết vào bụng. Oa! Hai vị ca ca ra tay thật không nhân nhượng chút nào a.
"Ngươi không thấy là ngươi quá nhiều chuyện hay sao hả", Lãnh Hạo Thiên không nhục với danh hiệu mà người trên giang hồ ban tặng, la sát tái thế, "ngươi là không có gì làm ở không.... . học người khác nhiều chuyện phải không?"
" Này...... Ta......" Lãnh ngạn kì bắt đầu hối hận chỉ tại cái miệng rộng của mình, bất quá...... Hiện tại phát hiện muốn rút lại không kịp nữa rồi?
"Ta thật cũng tò mò", Lãnh Dực Vĩ tiếp lời nói, trong thái độ lãnh khốc không khỏi làm cho Lãnh Ngạn Kì rùng mình, "Ngươi sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Hơn nữa những câu.... Ngươi nói ta nghe chói tai cực kì".
Thảm thảm! Lãnh Ngạn Kì nhịn không được sâu trong đáy lòng khóc lóc thê thảm cầu xin ông trời cứu mạng a! Ai tới cứu cứu hắn a......
"Thật tốt quá, ta biết thế nào các ngươi cũng đều ở nơi này". Dám can đảm không để ý tới lễ nghi, không có thông báo mà dám tự ý vào thư phòng của chủ tử, trừ bỏ Tả Phiên Nhân thì không có ai khác.
" Phiên...... Phiên nhân!" Lãnh ngạn kì thiếu chút nữa cảm động không kiềm chế đích quỳ xuống dưới chân nàng, đối nàng khấu tạ đại ân cứu mạng, " Có thể nhìn thấy ngươi đến thật sự là thật tốt quá!. Có người cứu hắn rồi.
Cục diện này không phải lần đầu nàng nhìn thấy, tam huynh đề bọn hắn ở chung hình thức thật đúng là không hề thay đổi, phải biết rằng ba người bọn hắn có thể lực cùng trí tuệ vô song, chẳng qua Ngạn Kì tâm trực khẩu mau, hơn nữa trong lời nói phân nửa sẽ phun ra vài câu sai lầm không đúng thời cơ, khiến cho hai vị huynh trưởng tức giận.
Bất quá đến nay chỉ có Lãnh Ngạn Kì nhìn không ra được chân chính ý tưởng trong lòng hai vị ca ca của mình. Hai người bọn hắn chính là muốn tiến hành giáo dục, hao tổn tâm sức chỉnh sửa Ngạn Kì.
Cũng ít nhiều mỗi lần Lãnh Ngạn Kì đều sợ tới mức hồn bay phách tán tay chân rụng rời, cũng khó trách được hai người này đều tại lãnh Ngạn Kì.
Tả Phiên Nhân nghĩ đến đó thì đi đến bên cạnh Lãnh Ngạn Kì, thuận tay nghĩ muốn giúp hắn thoát khỏi sự vây khốn của hai thanh đao sắc bén, chính là lần này nàng không tưởng tượng được mọi sự lại không thuận lợi như vậy.
" Oa! Ngươi lần này là lại nói sai cái gì nữa rồi? Xem bộ dáng nghiêm trọng kìa!". Nàng rất cố gắng nhưng vẫn không rút nổi hai thanh đao kia ra.
" Này......" Vẻ mặt quẫn bách của Lãnh Ngạn Kì như là thật sự đã được giáo huấn kĩ càng, một câu đều không dám nói.
"Hai vị đại ca các ngươi đại nhân đại lượng tha thứ cho Ngạn kì tiểu đệ đi". Nàng chắp tay thở dài, thế hắn cầu tình, " Ta tin tưởng trải qua lần giáo huấn này, hắn nhất định không dám tái phạm". Tả Phiên Nhân phương thức nói chuyện, đem Lãnh ngạn Kì coi như đứa trẻ ba tuổi, đối đãi với hắn như đệ đệ của mình.
" Đúng a! Đúng a!". Lãnh ngạn kì lên tiếng phụ họa " Ta về sau sẽ không bao giờ dám nói thế nữa". Nguyên bản hắn nghĩ đến chỉ có bằng hữu thê không thể so bì, hiện tại hắn hiểu được đối với hai vị huynh trưởng thê quan trọng hơn, oa! Hắn về sau sẽ không tùy tiện luận bàn về hai vị tẩu tẩu nữa.
Thấy bọn họ hai người không động đậy, Tả Phiên Nhân lúc này mới phát hiện sự tình quả thực không nhỏ, Lãnh ngạn kì quả thực đã làm cho hai vị ca ca tức giận.
"Được rồi! Cho dù hắn thật sự nói sai cái gì thì cũng có sao?" Tả Phiên Nhân cố gắng tiếp tục vì Lãnh Ngạn Kì thoát tội, " Các người chả lẽ còn không hiểu biết hắn, hảo tâm tha thứ cho hắn đi a?"..
Vẫn là vô dụng. Hảo, vậy đành phải đổi phương thức--
"Uyển Linh đang tìm ngươi", Nàng chuyển hướng sang Lãnh Dực Vĩ, " ta vừa rồi đến chính là vì cái sự này, ngươi vẫn là đi nhanh đi, dù sao từ lúc ta đến đây cũng đã muộn quá một đoạn thời gian tốt". Nàng không tin chiêu này không hiệu quả.
" Được rồi!" Lãnh Dực Vĩ cuối cùng tùng khẩu, " Ta đi luôn đây".
" Chúng ta đi đi đi được không?" Dắt tay Lãnh Hạo Thiên, nàng đối hắn lộ ra nụ cười ngọt mĩ, " Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi."
" Ngươi ác!" Lãnh Hạo Thiên sủng nịch khẽ vuốt đầu của nàng, hắn thực không phải không hiểu dụng ý của nàng.
" Được rồi được rồi!" Nàng lôi kéo hắn liền phải đi ra ngoài ngay, " Chúng ta đi thôi!"
"Còn lại mình ngươi thì tự xử lý chính mình đi?" Đi ra đến cửa phòng, Lãnh Hạo Thiên khẳng định một câu mệnh lệnh chắc như đinh đóng cột.
" Có thể có thể! Không vấn đề gì, " Tình huống đặc thù hiện tại, Lãnh Ngạn Kì tuyệt đối không dám không gật đầu tuân theo, "Đại ca các người cứ an tâm đi đi.
" Ta đây đi nhanh thôi". Cuối cùng đại công cáo thành, Tả Phiên Nhân mới dám quay lại nhìn trộm Lãnh Ngạn Kì một cái, " ngươi tự mình hảo hảo bảo trọng".
" Đa tạ!" Lãnh Ngạn Kì dùng thần ngữ không tiếng động đa tạ.
Phải biết rằng đối mặt đại ca, Nhị ca đang tức giận, tuyệt đối là so với việc khiêu chiến địa vị của võ lâm minh chủ còn khủng bố hơn rất nhiều. Hô! Chỉ tại mênh mồm to tiếng, hắn thiếu chút nữa thì tiêu tùng.
Thoải mái bước chậm trong rừng, hưởng thụ hương thơm của hoa lan tỏa, yên lặng đi bên cạnh hắn, Tả Phiên Nhân vui vẻ cực kỳ, bởi vì bọn họ rất ít khi có thời gian ưu nhàn cùng nhau nói chuyện phiếm tản bộ.
" Ngươi xử lý sự tình có tốt không?" Tả phiên nhân mở miệng hỏi.
Nàng biết Lãnh Họa Thiên bận rộn chí tử nhưu vậy là vì cái gì, kỳ thực lãnh gia bảo đối phó với bọn loạn thần tặc tử hành động thủy chung chưa từng gián đoạn, trải qua lần cùng Lãnh Hạo Thiên công khai giải thích, nàng mới biết được Lãnh gia cùng Ôn gia đấu nhau, sử dụng đám hỏi chân chính đằng sau là có nguyên nhân.
Gần nhất trên giang hồ nổi lên sự kiện ồn ào huyên náo của đạo tặc đoạt hương, trải qua liên tiếp nhiều lần truy tìm tung tích cùng điều tra, lúc sau mới chứng minh được rằng Ôn Kiến Côn cầm đầu tập đoàn bán xuân.
Tặc nhân gây án không hề chọn đối tượng, thảng là nữ tử của gia đình bình dân, đã bị bắt đi còn bị thất thân; hay là nữ tử của gia đình phú quý hay quan gia cũng không tránh được cái họa đó, thật bi thảm, không chỉ dọa người còn đòi tiền tài, những gia đình đó nữ tử không chỉ bị đánh mất trong sạch hoặc tiền tài, mà còn lo sợ phiền toái tìm đến cửa, cho nên hơn phân nửa không báo quan, mới làm cho quan phủ tra án trở nên khó khăn.
Ít nhiều lãnh gia bảo cường lực động viên hiệp trợ, cuối cùng tra được rất nhiều manh mối, làm cho quan phủ có phương hướng truy tra, vài ngày ngắn ngủi từ đó đến nay, Lãnh Hạo Thiên bận rộn công sự chính là....... .
"Vì cái gì mà không thể trực tiếp bắt Ôn Kiến Côn cùng bọn người xấu đó?". Tả Phiên Nhân đối với Ôn Kiến Côn kì thực không có ấn tượng gì đặc biệt lắm, chỉ mơ hồ biết hắn không đối đãi tốt với Uyển Linh, đối với hạ nhân bọn hắn cũng thật không tốt, hiện tại nghe hắn làm nhiều chuyện táng tận thiên lương như vậy, nàng chỉ cảm thấy hắn sớm muộn gì cũng bị báo ứng.
"Bởi vì Ôn Kiến Côn là loại người thông minh lại giảo hoạt đa nghi", tuy alf đang nói đến vấn đề nghiêm túc, tâm tình của Lãnh Hạo thiên vẫn rất thoải mái, hắn rất thảo mái khi cùng Tả Phiên Nhân dạo bộ, " Sự nghiệp của hắn có thể thành tựu như ngày hôm nay, bất luận tốt xấu gì, hắn nhất định còn có thế lực trợ giúp ở đằng sau.
Tất cả kế họach của hắn đều tiến hành bí mật không nói cho bất cứ một ai, đợi cho tới khi tiến hành, mới ra mệnh lệnh phân phó những nhiệm vụ khác nhau cho mỗi người, "điều đó có thể thấy là hắn đã dụng tâm lương khổ thế nào, cho nên nếu muốn giải thích, hoặc đợi cho đến khi kết quả cuối cùng xuất hiện, ta nghĩ ngay cả thuộc hạ hắn đi nữa, đến tột cùng cũng không biết rốt cuộc là mình đã làm cái gì."
Tả phiên nhân gắt gao giữ chặt cánh tay hắn, lẳng lặng lắng nghe.
"Bởi vậy cho dù biết rõ chính hắn là người đứng sau tấm màn tiến hành nhiều tội ác, nhưng hiện tại bất hạnh là vẫn không có chứng cứ để chứng minh, cho nên cuối cùng vẫn không động tới hắn được". Xem ra nếu muốn tóm được cái đuôi hồ ly của hắn, chắc chắn sẽ phải hao tổn khá nhiều tâm cơ.
" Oa!" Nghe xong Lãnh Hạo Thiên giải thích, Tả Phiên Nhân không khỏi thốt lên, " Hắn thủ đoạn thạt cao thâm!" Nàng còn chưa từng có gặp qua loại người tâm cơ như vậy!
" Đừng lo lắng, " Hắn ấp ấp nàng, " Việc này chúng ta sẽ xử lý được thôi." Sở dĩ nói cho nàng nghe việc này, không phải muốn nàng phân ưu giải lao, chính là nghĩ muốn nói cho nàng hiểu để đừng lo lắng thôi, hiện tại vấn đề này coi như đã nói xong, không biết là nàng có chuyện gì cần tìm hắn nữa.
" Ngươi không phải có việc muốn nói cho ta?" Nhớ tới nàng đến thư phòng tìm hắn là có chuyện, Lãnh Hạo Thiên tiếp theo lại hỏi.
" Đúng rồi!" Nàng đột nhiên nhảy lên trên ôm lấy người hắn, " Ta đến là để thông tri cho ngươi biết một đại sự kiện". Nàng nhìn hắn đầy yêu thương.
" Thông tri đại sự?" Nhìn bộ dáng làm nũng của nàng......."Ngươi không phải là lại gây ra họa gì chứ?" Dù gì thì chuyện mà nàng gây ra họa cũng không phải lần đầu, hơn nữa những việc mà nàng làm cũng thật luôn khiến người ta không dám khen tặng.
Lệ như có khi, nàng chuyển sang mặc quần dài của nam tử, bởi vì theo nàng cảm thấy như vậy sẽ tiện hơn, không phải là khiến cho người khác nhìn thấy nàng kinh ngạc không thốt nổi lời nào ư, nàng lại có thể nghiêm trang nói, nàng chả phải là tiểu thư hay công chúa cao quý, nàng không chú ý người khác sẽ nhìn nàng thế nào, nàng cũng cuốn cao ống tay áo như nam tử, cũng không chuẩn để người khác hầu hạ nàng tắm rửa, bởi vì nàng nói nàng sẽ ngượng ngùng.
Tóm lại hành động của nàng quái dị khiến cho người khác dở khóc dở cười, rồi lại có chút chờ mong lần sau nàng sẽ làm ra cái chuyện gì, thật sự là.......... .
"Nói gì chứ". Nàng đương nhiên không phục khẽ huých chủy thủ vào ngực hắn, " ngươi nghĩ như thế nào mà nói vậy? giống như ta và phiền toái luôn đi cùng nhau vậy". Nàng đã thực cố gắng để thích nghi với cuộc sống của bọn hắn. Hắn còn như vậy cười nàng? Bất quá những lời đó chỉ có thể nói trong lòng, nàng không thể thực nói ra hết.
"Ngươi vốn cùng phiền toái là một thể". Hắn là chỉ muốn chọc nàng một chút, nhưng thấy nàng mắt hạnh trừng lên, muốn nàng tiêu tan cơn giận, hắn vội vàng áp miệng hắn vào miệng nàng....... Ôm nàng, hảo hảo hưởng thụ tư vị ngọt mỹ.
"Ngươi không thể mỗi lần đối với người ta đều như vậy". Một hồi lâu sau Tả Phiên Nhân mới vừa hít thở không khí vừa gắt giọng nói.
" Hảo hảo hảo, " Lãnh hạo thiên buồn cười nói, " Lần sau nhất định cải tiến, sẽ làm lâu thêm một chút nữa!" Cười cười xem xét dung nhan của nàng, khoái hoạt nhìn nàng tức giận.
" Đáng ghét!" Tả phiên nhân cố ý lên giọng gay gắt, " Ngươi rốt cuộc muốn hay không muốn cùng người ta nói chuyện đứng đắn!".
" Ngươi nói đi!" Ôm nàng ngồi xuống ghế đá, Lãnh Hạo Thiên không cho nàng thoát khỏi vòng ôm của mình, trực tiếp để nàng ngồi ở trên đùi hắn, "Ta đang nghe."
"Hôm nay buổi tối tất cả mọi người chúng ta cùng ngồi ắn cơm chiều được không". Ánh mắt nàng tha thiết nhìn hắn, biết chắc là hắn sẽ không cự tuyệt.
" Cùng nhau ăn cơm? Tất cả mọi người?" Lãnh Hạo Thiên biểu tình mê hoặc, nét mặt hiển lộ rõ ràng nghi vấn trong lòng hắn.
" Chính là Phúc thẩm, Hạnh bá, Uyển Linh, Dực Vĩ, Mẫn nhi, Ngạn Kì còn có chúng ta nữa!" Nàng nhất nhất điểm danh, " Bắt đầu từ hôm nay, ta muốn bàn với ngươi, ta nghĩ mọi người tách nhau ra ăn cơm như trước không hay bằng tất cả cùng ăn cơm".
" Cái gì tách ra?" Hắn nhịn không được giơ tay đưa lên trán nàng, "Xưa nay luôn theo đông sườn sương phòng cho tới các tòa phân viện riêng rẽ, vì cái gì lại phải gắn chặt với nhau như vậy".
" A! Ta mặc kệ đó!" Nàng chính là lấy cớ, bất quá là thích cùng mọi người ăn cơm, bởi vì điều đó làm cho nàng có cảm giác gia đình, " Dù sao chúng ta chính là phải cùng nhau ăn cơm!"
Ở thời đại này bọn hắn đối với nàng đều là người nhà, không nghĩ tới thời đại này vốn không công bình duy trì chế độ giai cấp, cho nên nàng muốn kéo khoảng cách ấy lại, mà trước mắt là thay đổi dần quan hệ, đúng là nàng buộc hắn nghe theo ý mình là ngang ngược nhưng nàng mặc kệ, vừa nói lệ nàng vừa rơi.
" Hảo, đều nghe lời ngươi, " Bất quá chỉ là ăn bữa cơm thôi! "Buổi tối tất cả mọi người cùng nhau ăn cơm."
Hắn vẫn đều biết chân chính nội tâm ở chỗ sâu xa nhất trong suy nghĩ của nàng, hắn luôn nghe theo nàng, không phải là dung túng nàng, chính là bởi vì....... . Hắn cảm thấy thay đổi như vậy cũng không có gì sai.
" Hảo!" Chuyện thứ nhất được giải quyết, kế tiếp là--" Ta đây còn muốn phiền toái ngươi một sự kiện."
"Khó mà được thấy ngươi lại có biểu tình nghiêm túc đứng đắn như vậy", hắn cố ý cười trêu nói, " Vì cái điểm ấy.... Ta nghĩ cái gì cũng đều đáp ứng ngươi được cả". Dù sao nàng thực sự rất ít yêu cầu hắn cái gì.
"Ngươi nói như vậy ta thấy ngươi tốt lắm", nàng nhìn hắn phun thè đầu lưỡi, cố ý giả trang làm ra cái mặt quỷ.
"Hảo ý của cô nương ta ghi nhận". Lãnh Hạo Thiên vừa nhìn nàng cũng làm ra một cái mặt quỷ đáp lại.
Tả phiên Nhân không nhịn được cười, vội vàng làm lại bộ dạng nghiêm túc khi nãy, đi vào chính đề.
"Ta muốn dạy bảo lũ trẻ học". Không phải tất cả cha mẹ đều chịu được gánh nặng học phí mà cho con đi học, cho nên nàng nghĩ muốn lợi dụng chính mình đang nhàn rỗi, đa số mọi người sẽ rất vui, "Cho nên ta nghĩ muốn phiền toái ngươi giúp ta chuẩn bị mấy bộ bàn ghế, văn phong tứ bảo, còn có một ít vật phẩm khác nữa".
"Ngươi muốn làm phu tử?". Sự việc này thực ngoài suy nghĩ của hắn, " Có phải hay không là ngươi không có làm nên cái hảo sự gì, nên buồn chán đem người khác ra chọc phá?".
Từ lúc ở trên đường đi nghênh thân cho tới khi về tới bảo lí, hắn cố ý không an bài cho nàng phải làm gì cả, cơ hồ miễn đi tất cả chức vụ người hầu của nàng, ngay cả hiện tai hắn thu nàng làm nữ phó, cũng chỉ là tư tâm của hắn, hắn muốn nàng luôn luôn thoải mái, vô ưu vô lự, chính là không có nghĩ ra nàng không có gì làm sẽ nhàm chán.
"Không có phải như vậy, ta hiện tại chính là làm nữ phó của ngươi a". Nàng có chút kiêu ngạo với thân phận của chính mình, về sau chỉ có nàng một mình được hầu hạ hắn, những người khác đều không được nhúng tay, như vậy thật là tốt, chính là......
"Kỳ thật ngươi chân chính cần ta vì ngươi làm đại sự, ta đã suy đi tính lại cần đo đong đếm, cuối cùng mới nghĩ ra được biện pháp lưỡng toàn kì mĩ như vậy".
" Lưỡng toàn kì mĩ?" Lời nói đó có nghĩa là gì? Nàng khiến hắn thấy thật tò mò.
"Đúng vậy là lưỡng toàn kì mĩ a". Nàng mở miệng giải thích cho hắn hiểu:"Đầu tiên ta có thể tiêu tốn thời gian, thứ hai ta làm việc đó hoàn toàn là muốn trợ giúp cho ngươi, như vậy không phải tốt sao".
"Ngươi làm giáo thư thì đối với ta có trợ ích gì?" Sẽ không phải là nàng muốn cùng hắn dạy dỗ đệ tử chứ.
"Điều đó thì ..." Nàng vì hắn mà nghĩ biện pháp, "Ngươi ngẫm lại xem, một mặt khi ngươi làm như vậy, miễn phí không tính tiền học của những tiểu hài tử trong bảo lí này, cha mẹ bọn nhỏ nhất định sẽ cho rằng ngươi là ngươi là người nhân từ hào phóng, đối với ngươi sẽ càng trung thành bán mạng, mặt khác ta khổ tâm giáo dục chúng từ khi còn nhỏ, đảm bảo cho những tiểu hài tử đó lớn lên sẽ trở thành nhân tài trợ giúp Lãnh gia bảo, nhân tài khó tìm, không bằng hãy để ta giúp ngươi bồi dưỡng, ngươi thấy ta nói có đúng không?".
"Ngươi đẫ phải khổ tâm suy nghĩ rồi". Ngôn ngữ của lãnh Hạo thiên có chút không cam lòng, nàng một lòng vì hắn mà tính toán hắn rất cảm động, nhưng vấn đề là.....
"Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?" Tả Phiên Nhân không phải là không nghe ra trong ngữ khí của Lãnh Hạo Thiên có điều khác thường". Ta vì ngươi mà dụng tâm lương khổ, ngươi có gì không vừa lòng chứ?.
Song phương dùng ánh mắt giằng co, ai cũng không nhường ai.
Qua khoảng một lúc lâu, Lãnh Hạo Thiên ai oán nhẹ nhàng nói: "Ta đương nhiên không thể hài lòng a". Hắn vì những điều nàng nói mà cao hứng mới là lạ, "Ngươi đem toàn bộ thời gian cấp cho lũ quỷ nhỏ, không phải sẽ không còn thời gian ở bên cạnh ta nữa sao".
Nàng trở nên ngốc ngếch hết cả mười mấy giây, tiếp theo hai mắt trợn to che miệng lại, phải mất một hồi rất lâu mắt mới chớp chớp được vài cái.
"Ách ..." Tả Phiên Nhân cảm thấy không thể tiếp tục giữ vẻ nghiêm túc nổi nữa "Oa! không thể tưởng tượng nổi! Ngươi đây chính là .... Cùng tiểu hài tử ăn dấm chua phải không?'. Nàng không nghe lầm đấy chứ?.
"Ngươi nói cái gì?". Sắc mặt biến đổi, Lãnh Hạo Thiên đánh chết cũng không chịu thừa nhận mình lại cso hành động như vậy."Ta đường đường là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, sao lại nảy sinh tình ý như nữ nhi vậy được". Ăn dấm chua? Điều đó chỉ có nữ nhân hoặc những nam nhân yếu đuối mới có thể làm cái chuyện đó.
" Không mới là lạ!" Nàng không chút khách khí nói thẳng vào mặt hắn, " Ngươi rõ ràng chính là ở ăn dấm chua!" Oa! Hảo vui vẻ ác! Nàng không biết là Hạo Thiên cũng có thể ghen tị cả với một đứa trẻ nhỏ!
"Hảo a! Ngươi đương nhiên dám khiêu chiến với sự tự tôn của một nam tử hán". Hắn không có ý tốt cười gian đứng lên, "Nói! Nói ngươi thu hồi câu nói kia đi". Hắn giữ chặt hai má nhỏ nhắn của nàng trong lòng bàn tay, tính toán muốn xát xát hàm râu vào hai má nàng để trừng phạt.
"Ha ha ha! Ta ... mới ... mới không cần". Nàng vừa kêu to, vừa cười vang, chòm râu lún phún ngắn ngủn trên mặt hắn liên tục cà nhẹ vào mặt nàng làm nàng không nhịn được cười.
"Còn không nói". Hắn mừng rỡ lại càng cà cà vào mặt nàng nhiều hơn, "Nói ta không có ăn dấm chua đi ".
" Không muốn không muốn!" Nàng không hề né tránh, bắt đầu phản kích lại, " Ngươi rõ ràng có mà! Ăn dấm chua! Ngươi ăn dấm chua!". Nàng thè ra đầu lưỡi liếm liếm vào mặt hắn, nàng không thèm trốn Lãnh Hạo Thiên nữa.
" Oa! Tiểu nhân gian trá! Điều này không phải rất mất vệ sinh đi......"
" Làm sao không vệ sinh? Nước miếng của bổn cô nương ăn được, nước miếng không dơ, ngươi không nói vậy được......"
Một đôi nam nữ đùa giỡn thân thiết như vậy khiến cho người nào xem được không khỏi tim đập đỏ cả mặt.
Sau khi bữa tối ấm áp sung sướng chấm dứt, Lãnh Hạo Thiên cùng những người khác giống nhau đều nhìn chằm chằm vào giữa không trung, chính là hắn có điều còn không hay .... Đêm nay ác mộng của hắn mới chính thức bắt đầu.
"Ngươi .... Ngươi nhìn xem ngươi có bộ dáng gì vậy?". Sao lại giữ cánh tay ta, từ nãy tới giờ đã có rất nhiều người xem được cảnh này rồi!
Hướng về phía nội phòng, Lãnh Hạo Thiên bình sinh lần đầu tiên trong đời bị người nắm tay, phát run chỉ vào cánh tay bị Tả Phiên Nhân vừa ôm vừa đi vào nội phòng.
Mới vửa rồi cùng trở lại thư phòng hắn liền ngồi ngay vào sau thư án. bọn hắn mỗi lần sử lý chính sự xong, trải qua một phen tắm rửa, thói quen trước khi đi ngủ của hắn là phải đọc một ít sách, chỉ là chưa được tới một khắc (=15') sau ...
"Ác! này a!" Một cái bóng nhỏ phóng tới gần chỗ hắn ngồi, Tả Phiên Nhân trong bộ đồ rất kỳ lạ cúi cúi đầu xát gần hắn, "Đây chính là ta tự làm ra đó, rất lợi hại phải không".
Phải biết rằng buổi tối ở Giang nam thực sự rất nóng nực, cứ mỗi đêm nàng lại bị cơn nóng tấn công tỉnh cả ngủ, trải qua nhiều ngày mất ngủ tinh thần mệt mỏi tưởng chết, nàng quyết định phải tự cứu lấy mình, bởi vậy linh cơ vừa động, nàng tiện tay đem tiết y cải tạo thành một chiếc áo ngắn tay để đi ngủ cho thoải mái.
Nàng đương nhiên không thấy chỗ nào là không hợp lý, nàng vẫn mặc cái yếm, bên ngoài mặc một cái áo màu trắng bên trong lại có thêm một cái áo màu trắng, cho nên chỉnh thể mà nói, nàng cũng không cảm thấy có chỗ nào bất nhã hết.
"Ai kêu ngươi đme quần áo cắt thành như thế này?" Bình thường tuy rằng nàng vẫn kéo cao váy, cuộn cuộn ống tay áo lên, nhưng rất nhanh sẽ có người ra mặt ngăn cản, hiện tại đã làm thành ra như vậy ..... Hại một người chính nhân quân tử như hắn, trong nhất thời ánh mắt không biết nên nhìn về đi đâu.
"Còn không nhanh đi mặc thêm quần áo". Rõ ràng là nàng luôn lo lắng trong sạch bị hắn hủy đi mất, như thế này sẽ làm hắn không kiềm chế được mất thì sao?
"Vì sao phải mặc thêm quần áo? Ta cảm thấy như vậy rất tốt a". Nàng đã quên mất người ở cổ đại sinh hoạt khác với người ở hiện đại, ý tưởng cũng có sự khác biệt, Tả Phiên Nhân một chút cũng không phát hiện ra Lãnh Hạo Thiên đang có sự biến đổi.
"Mặc như vậy rất chi là dễ chịu". Tả Phiên Nhân không khỏi đắc ý, một phen ôm chặt lấy Lãnh Hạo Thiên, "Lần sau ta cũng giúp nguơi cải tạo một cái áo, được không?". Ánh mắt nàng tha thiết nhìn hắn, bộ dáng quả thực giống như chú chó nhỏ chờ được chủ nhân khen ngợi.
" Đương nhiên không tốt!" Lãnh Hạo Thiên sợ hãi cố khống chế bản thân, mắt nhìn hướng đi nơi khác không nhìn vào y phục của nàng nữa, nhanh tay đẩy nàng rời xa một chút rồi cởi ngoại y bao nàng lại.
"Lần sau đừng có mặc như vậy nữa". Hắn sợ chính mình đến lần sau chắc sẽ không chịu nổi nữa, lúc này tự nhiên hắn thấy bội phục Liễu Hạ Huệ [1] ngồi yên tâm không bấn loạn, nhưng hắn cho tới bây giờ hoàn toàn không nghĩ tới muốn trở thành Liễu Hạ Huệ thứ hai.
"Ngươi cảm thấy nhìn không hay chút nào phải không?" Khuôn mắt cùng ánh mắt sáng ngời của Tả Phiên Nhân trong phút chốc tràn ngập vẻ lo lắng, "Chính là ... Ta thực sự rất thích bộ y phục này! Không nghĩ tới ở trong mắt ngươi ... nó lại tệ đến như thế" Nàng không nghĩ tới hắn có thể tức giận tới mức muốn đả thương người như vậy.
"Ta không phải nổi giận bởi vì tay nghề của ngươi", nhẹ nhàng nói lời hòa hoãn với nàng, Lãnh Hạo Thiên cảm giác như mình là loại người yếu đuối trói gà không chặt gặp phải binh lính, cố gắng tìm lý lẽ thuyết phục nói những lời thân thiết mà bản thân lại có cảm giác vô lực, "Ta chỉ là không muốn phá hư danh dự của ngươi".
Hắn vừa nói vừa ôm nàng lại ở trong lòng, nhưng hắn vẫn là không thể không lên tiếng nhắc nhở.
"Đối với nữ hài tử sự trong sạch là rất trọng yếu, không thể tùy tiện để cho người khác thấy thân thể có chỗ nào đó lộ ra ngoài". Cho dù là chỉ là một chút, hay cánh tay cũng giống nhau không được phép.
"Điều này ta đương nhiên biết a". Tốt xấu gì thì nàng cũng đã sống rất tốt ở cổ đại này một khoảng thời gian, thứ lễ tục đó, có lý nào nàng lại không hiểu được."Nhưng .... Nhưng ngươi không phải người khác". Hắn là người mà nàng thích nhất a! Cùng với những người khác hoàn toàn không có giống nhau. Nếu hắn không thích nàng cắt bộ y phục để đi ngủ thành thế này, nàng sẽ không làm nữa.
"Ta là nam nhân mà ngươi ---" Điều này thật sự không nói được thành lời mà chỉ có thể hét lên hỏi trời cao. Nàng như thế nào lại tín nhiệm hắn, làm cho hắn có cảm giác vui buồn lẫn lộn thật phức tạp.
"Cuối cùng ta muốn nói với ngươi", Hắn đành phải tỏ thái độ thỏa hiệp, "Trừ bỏ mình ta, không được ăn mặc như thế này trước mặt bất cứ kẻ nảo, bất luận là nam hay nữ đều cấm". Hắn không có biện pháp nào đành biến mình thành Liễu Hạ Huệ thứ hai trong lịch sử.
" Không vấn đề." Nàng ngồi yên lặng trong lòng hắn, ngực áp xát vào ngực hắn, tươi cười dịu dàng nói "Ta biết mà chỉ có ngươi là đối với ta tốt nhất".
"Ngươi ác! Nhưng ta đối với ngươi tốt nhất". Còn ngươi thế nào lại đối với ta như vậy? Hắn cố gắng nhẫn nhịn tới mức không thể nhẫn nhịn được nữa, phải chịu đựng như thế này đúng là tra tấn. AI! Nghĩ nhiều cũng vô ích, vẫn là nên di chuyển sự chú ý của mình sẽ tốt hơn, hắn lên tiếng hỏi: "Ngươi vẫn chưa nói với ta, ngươi không ngủ mà vào phòng ta để làm chi?"
"Ah! Đó là vì ...." Tả Phiên Nhân rời đi khỏi vòng ôm của hắn, đi đến lấy chăn gối mà nàng đã chuẩn bị sẵn, hướng về phía chiếc ghế rộng dài đặt xuống, "Hôm nay ta phải ở trong phòng của ngươi đánh một giấc".
" Đánh một giấc!?" Hắn giật mình lặp lại ba chữ này, hình tượng oai nghiêm của Lãnh Hạo Thiên lần nữa tan biến, "vì cái gì mà ngươi lại muốn ở trong phòng ta đánh một giấc?"
Hắn kinh hoảng thất thố vẻ mặt lúc này của hắn mà để cho người nào khác nhìn thấy, nhất định sẽ cười hắn ba ngày, không ít nhất năm ngày không chừng.
" Bởi vì ta nhát gan thôi!" Nàng trả lời theo lý đương nhiên." Trước kia ta ngủ ở đông sườn sương phòng, còn có những người khác ngủ cùng làm bạn, hôm nay ta chính thức thăng chức lên làm nữ phó của ngươi...... Phải ngủ một mình bên phòng ngoài......". Hơn nữa thành thật mà nói, tẩm thất này thật quá rộng đi, còn chia được thành phòng trong phòng ngoài.
"Ân...." Nàng thật ngượng ngùng nói tiếp "Ta thật sự có điểm hơi sợ hãi, tuy biết ngươi chỉ ngủ ở phòng trong thôi, nhưng thử tưởng tượng lúc ta đang ngủ mà cửa phòng bị bật mở bất chợt, ta nhất định sẽ sợ không ngủ được nữa". Thực đáng sợ a! Ai biết có thể hay không đột nhiên có cái gì xông tới a!
Trộm ngắm hắn, kỳ thật nàng cuối cùng muốn chính là, muốn hắn bồi nàng cùng nhau ngủ, nhưng nàng không có can đảm đề thẳng ra yêu cầu như vậy.
"Bởi vì ngươi biết là chính ngươi không ngủ được, cho nên ngươi liền quyết đinh đến chỗ ta đánh một giấc?" Hắn hiện tại không thể không bắt đầu hoài nghi, hắn thu nàng làm nữ phó bên người hắn, đến tột cùng là lựa chọn sáng suốt hay sai lầm?
" Đúng rồi! Ýkiến hay!" Nàng vỗ vỗ xuống chiếc ghế, hạ thấp giọng, ánh mắt ngời sáng vui vẻ, nàng thật vừa lòng a.
" Ngươi đừng lo lắng, ta tuyệt đối sẽ không nửa đêm nói mộng, cũng sẽ không đá tay đá chân lung tung". Nàng đã chuẩn bị xong hết thảy, liền thoải mái nằm xuống, thuận thế quay người sang nhìn hắn.
" Ngươi đi làm chuyện của ngươi! Không cần phải bận tâm tới ta ". Khi vừa thấy nàng tiến vào cửa, hắn đã không còn lòng dạ nào mà đọc sách.
" Ngươi ngủ ở trong này...... Ta nào có biện pháp chuyên tâm a!" Cô nam quả nữ chung sống trong cùng một phòng, kêu hắn làm sao còn tĩnh tâm được nữa, hắn làm gì có biện pháp để không nhìn thấy nàng, nàng thật sự rất biết cách làm khó hắn.
"Ý của ngươi không phải là .... Ám chỉ ta phải đi đúng không?" Tả Phiên Nhân ngồi dậy, trên mặt tràn ngập hai chữ ủy khuất, "Ta bất quá chỉ là muốn ở một nơi mà mình có thể an tâm ngủ, có như vậy mà ngươi cũng không chuẩn?". Oa! Nàng thật muốn khóc quá đi!
Tả Phiên Nhân vẻ mặt tràn ngập nước mắt ướt át, bộ dáng thực đáng thương, thực khiến hắn đau đầu nhíu mày.
Sau một hồi cân nhắc, hắn hung hăng cắn răng một cái, "Ai! Quên đi quên đi, ngươi lên giường đi ngủ đi". Nàng thì có thể thoải mái ngủ, còn hắn thì một đêm thức trắng.
" Không cần không cần, " Giống như là nàng thật sự đã quấy rầy hắn, Tả Phiên Nhân tự biết nên có chừng mực, " Đối với ta ngủ ở đây là tốt lắm rồi". Nàng chỉ cần được ở gần hắn là đã thỏa mãn lắm rồi.
"Ngươi an tâm đi ngủ đi". Hắn nhẹ nhàng di chuyển lại chỗ nàng, một phen ôm lấy nàng, hướng về phía chiếc giường, "Ghế không thoải mái bằng giường đâu".
Rồi hắn lại chuyển thân, đem trả sách trả về lại giá, thổi tắt nên, nhẹ nhàng nằm xuống giường, đem nàng ôm chặt vào cõi lòng.
" Ta......" Tả phiên nhân bất an định mở miệng, thanh âm có điểm buồn buồn, " Có phải hay không làm cho ngươi thấy phiền toái?"
" Không hề phiền toái, " Hắn thô dát nói:" Đừng giãy dụa."
Hắn không muốn nàng thành người của hắn sơm như vậy, dù sao nàng vẫn còn trẻ, tâm vẫn chưa vững vàng, cho nên hắn cố gắng tự kiềm chế bản thân mình, không thể phụ sự tin tưởng của nàng.
" Giãy dụa...... Không hiểu lắm. Mà...... Ta thật cao hứng...... Có ngươi...... Làm bạn......" Nàng nhẹ giọng nói lời vô nghĩa, tiến dần vào mộng cảnh.
" Ta cũng thực vui vẻ." Không nghĩ là nàng lại nói vậy, miệng hắn thầm thì, chỉ để cho mình hắn nghe, " Yên tâm Phiên Nhân, " Nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, "Chúc ngươi có giấc mộng đẹp".
Đêm tối chỉ có những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, cùng âm thanh vang vọng của vô số tiếng những động vật không rõ tên, tạo thành một miên khúc dài bất tận, đêm .... Trôi qua yên lành như thế.
Chú thích:
1. Liễu Hạ Huệ (720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |