Vay nóng Tima

Truyện:Luyến Nhân Thủ Đại Kỳ - Chương 10

Luyến Nhân Thủ Đại Kỳ
Trọn bộ 11 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Sáng hôm sau, Đàm Trọng Hải chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm ra liền nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Cốc Diên đang ở ngay bên cạnh.

Quá khứ trừ Tiểu Ba ra, trong đáy mắt chưa hề có bất luận kẻ nào, bởi vậy mãi đến hôm nay hắn mới bất ngờ phát hiện, kỳ thật Cốc Diên cũng rất xinh đẹp...

Đột nhiên ý thức được suy nghĩ kỳ quái của mình, cộng thêm không hiểu tại sao Cốc Diên lại ngủ bên cạnh, hắn mở to mắt bật dậy, vội giật tung tấm chăn ra, thân thể xinh đẹp đầy hôn ngân của Cốc Diên lập tức hiện ra trước mắt.

Hắn nhìn chằm chằm vào thân thể xích loã của Cốc Diên.... Trời ơi... đây là do hắn làm sao?

Hắn bối rối vò đầu bứt tai, thật không thể tin được! Trời ạ! Tại sao lại như vậy chứ? Hắn thật sự là một cầm thú mà, dĩ nhiên lại đối với Cốc Diên.... Sao hắn lại có thể làm việc này chứ?

Cốc Diên chậm rãi tỉnh dậy nhìn thấy nam nhân đang luống cuống tay chân nói:

"Xin lỗi, A Diên, ta..."

Thấy Cốc Diên không chớp mắt nhìn hắn, Trọng Hải lập tức xấu hổ mà xin lỗi.

Không ngờ Cốc Diên lại đột nhiên khóc oa oa:

"Ô... ngươi bây giờ nói thì có ích gì chứ? Tối hôm qua ngươi cường ngạnh ném ta lên giường, lại còn cởi hết quần áo của ta, vặn bung hai chân ta ra, coi ta như phụ nữ mà bị ngươi... Ô...."

Cầm thú mà, Đàm Trọng Hải, ngươi đúng là một cầm thú mà!

Đàm Trọng Hải trong lòng lớn tiếng tự mắng chính mình, nhưng đối mặt với nam hài vừa bị hắn xâm phạm, hắn thật không biết nên an ủi thế nào.

"A Diên, ngươi đừng khóc! Ta... ta sẽ chịu trách nhiệm... ta sẽ..." Ý nghĩ hỗn loạn, hắn căn bản không biết chính mình đang nói cái gì.

Đột nhiên, đang khóc oa oa Cốc Diên khì môt tiếng mà bật cười: "Trọng Hải, ngươi thật đúng là một người cổ hủ, đây là thời đại gì mà còn nói thế hả? Ngươi sẽ không nói ngươi muốn kết hôn với ta đấy chứ? Ta van ngươi! Ta cũng không phải là con gái, sao có thể bị ngươi làm cho phình bụng được hả?"

Đàm Trọng Hải bởi vì Cốc Diên đột nhiên chuyển thái độ mà sững sờ một lúc, còn Cốc Diên thì lau vội nước mắt đi.

"Ôi chao! Ta đùa ngươi hơi quá rồi! Tối hôm qua chúng ta đều uống say, phát sinh chuyện gì cũng.... không nhớ rõ. Tóm lại tất cả đều do rượu, không liên quan đến ngươi!"

Nhìn bộ dáng Đàm Trọng Hải vẫn như còn để ý, Cốc Diên liền vỗ vỗ bả vai cứng ngắc của hắn vui vẻ mà cười nói: "Ngươi đừng để ý, dù sao chúng ta cũng đều là nam nhân... cứ coi như chưa có gì phát sinh đi!"

Cốc Diên nói xong liền đứng dậy mặc quần áo rồi nói tý nữa còn phải đến cửa hàng làm việc nên phải đi luôn để còn qua nhà thay quần áo. Hắn nói vô cùng tự nhiên, phảng phất như không khí xấu hổ lúc đó hoàn toàn không tồn tại chút nào.

Còn Đàm Trọng Hải thì chỉ im lặng không nói một câu mà nhìn hắn rời đi.

Nghe giọng nói đùa cợt cùng không thèm để ý của Cốc Diên làm Trọng Hải tự dưng cảm thấy có gì đó nặng nề đang lan toả trong người, hắn vô ý thức mà nắm chặt hai tay.

Từ đó Đàm Trọng Hải cũng không còn đến cửa hàng bán hoa mà cũng không mời Cốc Diên đến nhà hắn để chăm sóc hoa nữa.

Mỗi ngày Cốc Diên đều hy vọng hắn xuất hiện, nhưng bóng dáng cao lớn đó đã biến mất một thời gian làm trái tim hắn không khỏi trầm xuống.

Cách làm của hắn là sai sao? Hắn cố ý đến gần Trọng Hải, nấu cơm cho hắn, chế tạo một cơ hội ở cùng hắn, rồi còn cố ý làm hắn say rượu, thừa dịp đó mà phát sinh quan hệ với hắn..... chẳng lẽ những điều đó lại làm quá đến mức phản tác dụng rồi sao?

Nhưng mà lúc nhìn thấy khuôn mặt bối rối của Trọng Hải, hắn lại nói ngươi không cần để ý, coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Mặc dù lúc Trọng Hải nói sẽ chịu trách nhiệm làm hắn cơ hồ cảm động suýt buột miệng nói "Ừ"...

Cốc Diên lại thở dài một hơi, xem ra Trọng Hải đã chán ghét hắn, sẽ không trở lại tìm hắn nữa rồi, quả nhiên Trọng Hải chỉ có thể thích người có khuôn mặt như Tiểu Ba mà thôi...

Nếu như Đàm Trọng Hải biết mình từng phẫu thuật chỉnh khuôn mặt để lừa gạt hắn, không biết hắn sẽ tức giận đến mức nào đây? Đàm Trọng Hải có cảm thấy hắn là một tên hèn hạ không?

Song trong lúc Cốc Diên đang suy nghĩ miên man, tâm tình buồn bực đến cực điểm, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng thúc thúc oang oang gọi hắn:

"A Diên, Đàm Trọng Hải gọi điện cho ngươi này."

Cốc Diên kích động nhảy dựng lên, vội vàng chạy tới bên thúc thúc giật lấy ống nghe, rõ ràng tâm trạng hắn phấn chấn đến cực điểm nhưng lại cố ý kiềm chế như không có chuyện gì xảy ra.

"Ồ! Là ngươi hả? Lâu lắm rồi không gặp.... Được thôi! Tý nữa hết giờ làm ta sẽ chọn một ít hoa đến nhà cắm giúp ngươi."

Sau khi hắn cúp điện thoại, Cốc Xuân Hùng như nghĩ tới cái gì mà nhìn đứa cháu đang phấn chấn bừng bừng hỏi:

"Hình như ngươi rất thân với Đàm Trọng Hải thì phải."

"Đâu có, chẳng qua là giúp hắn cắm hoa mấy lần, thuận tiện kéo khách cho cửa hàng mà!" Cốc Diên nói rất hợp tình hợp lý khiến Cốc Xuân Hùng không còn thắc mắc gì nữa

Nhanh chóng hoàn thành công việc, Cốc Diên bắt đầu chọn hoa cho Trọng Hải.

Thật tốt quá, cứ tưởng Đàm Trọng Hải vì chuyện đó mà không thèm để ý tới mình, xem ra mấy hôm nay hắn bận rộn công việc nên mới không thể đến đây được.

Nhìn trong tay đủ loại hoa đầy màu sắc, Cốc Diên buông lỏng tâm tình, thở hắt ra một hơi, thầm nghĩ tiện thể trên đường mua ít thức ăn để nấu mấy món Trọng Hải thích mới được.

Bây giờ trong lòng hắn đầy hưng phấn vì Trọng Hải không có ghét hắn như hắn đã tưởng tượng, cũng bởi vậy mà hắn không hề chú ý tới lúc nãy trong điện thoại, giọng nói của Đàm Trọng Hải có xen lẫn vài tia nguy hiểm mơ hồ...

Hai tay cầm một bó hoa thật to, đầu ngón tay còn mắc một túi lớn đầy thức ăn, Cốc Diên tâm tình vui vẻ mà đi đến nhà Trọng Hải. Hắn thầm nghĩ, đã lâu rồi không được nhìn thấy Trọng Hải.... thật nhớ hắn quá.

Cốc Diên bấm chuông, không lâu sau thì thấy Đàm Trọng Hải ra mở cửa, hắn tươi cười một cái rồi cầm bao lớn bao nhỏ đi vào trong.

Nhưng khi hắn bước vào, lập tức chỉ nhìn thấy trong phòng tối tăm mờ mịt: "Có chuyện gì vậy? Trọng Hải, ngươi vừa về hả? Tại sao không bật đèn?"

Đàm Trọng Hải cũng không trả lời hắn mà chỉ lặng im khoá cửa lại.

Nghe thấy tiếng khoá cửa, trong lòng Cốc Diên cảm thấy có chút sợ hãi, trong ấn tượng của hắn, Đàm Trọng Hải không phải là một người có ý thức phòng bị mạnh mẽ như vậy, bình thường khi hắn đến, Trọng Hải cũng chỉ thuận tay đóng cửa mà thôi.

Mặc dù cảm giác có chút kỳ quái nhưng Cốc Diên cũng không suy nghĩ nhiều, hắn sờ soạng tìm được cái bàn trong phòng khách rồi đặt đồ xuống, sau đó liền theo trí nhớ đi về phía công tắc bật đèn.

"Hôm nay ta có mua ít thức ăn mà ngươi thích đấy, còn có..."

Còn chưa kịp nói xong thân thể hắn đã bị Trọng Hải kéo lại ấn mạnh vào tường, đôi môi bị nam nhân hung hăng mà cuốn lấy. Hắn kinh ngạc trừng to hai mắt, chùm đèn trong phòng khách bỗng phát sáng chói loà.

"Ư... Trọng Hải?"

Hắn thở hồng hộc cố sức đẩy Trọng Hải ra, không thể giải thích được tại sao Trọng Hải lại làm thế với hắn, mà khi Đàm Trọng Hải buông hắn ra, Cốc Diên nhìn thấy mặt hắn mới phát hiện mới mấy ngày không gặp mà Trọng Hải đã trở nên tiều tuỵ vô cùng.

"Tại sao ngươi lại vì ta làm việc này, ta chỉ vốn là gọi ngươi đến cắm hoa thôi mà?" Đàm Trọng Hải trợn mắt nhìn Cốc Diên.

"Ta... ta bởi vì thấy ngươi không chịu ăn uống nên mới giúp ngươi nấu cơm thôi, dù sao... chúng ta cũng được coi là bạn bè chứ!"

Nhưng câu trả lời của Cốc Diên lại làm Đàm Trọng Hải tức giận mà nắm chặt tay hắn:

"Chỉ là bạn bè mà ngươi có thể ngủ với ta? Cho dù lúc nãy bị ta ép hôn cũng không sao ư?"

Nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của hắn làm Cốc Diên có chút sợ hãi nói:

"Chuyện lần trước là do chúng ta say rượu cho nên mới..."

Nghe thấy lời giải thích giống hệt lần trước, Đàm Trọng Hải hung hăng mà kéo Cốc Diên vào phòng ngủ của mình.

Lúc mở cửa phòng bật đèn lên, hắn thô lỗ quăng Cốc Diên lên giường.

Cốc Diên căn bản còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Đàm Trọng Hải thô lỗ xé rách quần áo rồi ôm hôn vô cùng mãnh liệt.

Cốc Diên nhìn bộ dáng thất thường của Trọng Hải không khỏi kháng nghị nói:

"Trọng Hải, ngươi làm sao vậy... Ngươi có biết mình đang làm gì không hả?"

"Ta biết, ta đương nhiên biết...." Đàm Trọng Hải tức giận ngẩng đầu lên, hưng hăng tóm lấy hai tay Cốc Diên rồi nói: "Hôm nay ta không uống một giọt rượu nào, nếu như lại phát sinh chuyện như trước, ngươi còn có thể không thèm để ý mà bảo ta quên đi, bảo ta coi như chưa từng phát sinh chuyện gì hay không?"

Nhìn đôi mắt đầy phẫn nộ mang theo dục vọng của Trọng Hải, Cốc Diên vô cùng kinh hãi, chẳng lẽ Trọng Hải vẫn để ý lời nói của mình lần trước? Cho nên gần đây hắn mới không đi tìm mình, lại còn không chịu ăn uống mà trở nên tiều tuỵ như thế này?

Cốc Diên giơ hai tay run rẩy lên ôm chặt lấy Trọng Hải, cũng không kháng cự mà bắt đầu nghênh hợp hắn.

"Trọng Hải, ngươi không cần phải như vậy, ta lúc nào cũng...." yêu ngươi mà.

Phảng phất cảm nhận được tình cảm của Cốc Diên làm cho cảm giác buồn bực mấy ngày nay của hắn chậm rãi lắng xuống, hai tay ôm Cốc Diên cũng không thô bạo như lúc nãy nữa.

Nhưng hắn biết, làm vậy là sai lầm.

Hắn lại đem Cốc Diên trở thành thế thân của người khác, cho nên hắn mới có thể hay đi đến cửa hàng bán hoa, sau đó thậm chí còn tìm cớ để có thể gặp Cốc Diên.

Chỉ cần nhìn thấy Cốc Diên, hắn nhân tiện cảm giác được nam hài vẫn đang ở bên cạnh hắn như trước kia, cho dù luôn tự nói với bản thân không thể đem Cốc Diên trở thành thế thân, cũng không được thương tổn hắn. Vậy mà sau khi uống say mà phát sinh quan hệ, thái độ của Cốc Diên lại như chẳng thèm để ý làm cho hắn không hiểu sao lại điên lên.

Trong khoảng thời gian này, hắn cảm giác như người nói hắn không cần để ý, coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh vốn không phải là Cốc Diên mà là người đã từng yêu hắn thật sâu kia. Lúc ấy, không hiểu sao cảm giác đau đớn lại khuyếch tán khắp người hắn.

Tại sao hắn lại đem hình ảnh của Cốc Diên và nam hài làm một? Bọn họ rõ ràng là hai người có khuôn mặt khác nhau kia mà?

Hắn bắt đầu hôn lên tóc Cốc Diên, rồi đến ngón tay, cần cổ, xương quai xanh.... sau đó chậm rãi đi xuống tìm kiếm. Trọng Hải không khỏi than nhẹ nói:

"Thơm quá, tóc ngươi, mỗi tấc trên người ngươi... lúc nào cũng tràn ngập mùi thơm của hoa."

Tại sao mùi trên người Cốc Diên lại giống hệt với nam hài đến vậy? Tại sao khi hắn chạm vào thân thể này lại thấy quen thuộc như thế?

Hắn biết mình không thể xem Cốc Diên là thế thân của nam hài được, nhưng khi chạm vào làn da của Cốc Diên, hắn dường như mất hết khống chế mà trở nên điên cuồng.

Hắn dường như không còn biết mình đang ôm ai nữa, làn da, mùi thơm đều làm hắn không ngừng hôn cắn lên thân thể Cốc Diên. Hắn nhớ kỹ tất cả của nam hài, mặc kệ vốn là ánh mắt mơ màng khi ôm hắn, hay là lúc nam hài nhẹ nhàng nghẹn ngào gọi tên hắn, thậm chí mỗi một nốt ruồi trên người nam hài, cùng với vòng eo nhỏ nhắn có một cái bớt nhỏ hắn cũng không thể nào quên.

Đôt nhiên Trọng Hải dừng lại tất cả động tác, giơ thân thể vừa mới bị hắn hôn đến phiếm hồng kia lên.... không chỉ giống hệt mùi nam hài, thậm chí cả vị trí nốt ruồi cùng cái bớt đều giống y như nam hài....

Phát hiện nam nhân tự dưng dừng lại, Cốc Diên mở ra hai tròng mắt mơ màng nhìn hắn, nhưng lại chứng kiến Đàm Trọng Hải đang bình tĩnh mà nhìn chằm chằm vào mình, hắn có chút kỳ quái hỏi:

"Sao vậy? Trọng Hải..."

Mà vẻ mặt của Trọng Hải như là từ không thể tin chuyển thành hiểu rõ một cái gì đó, hắn thở hắt ra một hơi rồi nói:

"Ta đã hiểu, A Diên... tại sao ngươi lại giấu hết gương đi...."

"Ngươi...." Biết rồi sao?

Tại sao? Sao Đàm Trọng Hải có thể phát hiện được?

Cốc Diên chỉ cảm thấy vô cùng khẩn trương, bối rối mà đẩy Đàm Trọng Hải ra rồi vội vàng bước xuống giường, thế nhưng Trọng Hải đã lập tức kéo hắn trở lại, gắt gao mà ôm chặt hắn vào lòng.

"Trả lời ta, đây mới là khuôn mặt thật của ngươi sao?"

Kể từ lúc này, tất cả các chuyện hắn cũng đều có thể giải thích được. Lúc đầu hắn cứu Cốc Diên, sau đó tấm ảnh quý giá của hắn lại biến mất, rồi ông chủ cửa hàng hoa từng nói Cốc Diên đã biến mất hơn một năm, trong thời gian đó bên người hắn lại đột nhiên xuất hiện một người giống hệt với Tiểu Ba.... Cho đến khi nam hài rời đi, tấm ảnh của hắn lại không hiểu sao mà xuất hiện... Thì ra là thế, tất cả đều là do Cốc Diên...

Nhìn nam hài bị mình ôm chặt mà giãy dụa muốn tìm cách chạy trốn, đột nhiên cơn tức giận của Đàm Trọng Hải bùng lên:

"Tại sao ngươi còn muốn chạy trốn? Chẳng lẽ ngươi không biết bao lâu nay ta đi tìm ngươi không ngừng sao? Tại sao ngươi muốn gạt ta, cái gì cũng không chịu nói?"

Nghe Trọng Hải đau lòng chất vấn, thân thể của Cốc Diên không ngừng phát run lên, nước mắt cũng không nhịn được mà chảy ra giàn dụa:

"Không phải là ta mà... Trọng Hải, người ngươi muốn tìm không phải là ta mà! Mặt ta cũng không còn như Tiểu Ba nữa, bây giờ ta chỉ là A Diên mà cố gắng thế nào ngươi cũng không bao giờ chú ý qua. Ta biết nhất định ngươi sẽ cảm thấy ta rất hèn hạ, hơn nữa ngươi cũng hối hận rồi đúng không? Ta căn bản không hề giống với Tiểu Ba, ngay cả tư cách làm thế thân cũng không có..."

Đàm Trọng Hải nhìn khuôn mặt đẫm lệ của Cốc Diên, tự dưng đáy lòng không hiểu sao lại nổi lên một trận đau đớn, hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nam hài rồi nói:

"A Diên, ở cùng với ta.... ngươi có đau khổ không?"

Cốc Diên ngước lên nhìn hắn bằng đôi mắt ướt át, rồi sau đó cúi xuống run rẩy nói:

"Thời gian ở bên ngươi lúc đó rất vui vẻ, nhưng mà ta luôn cảm thấy sợ hãi.... rất đau khổ..."

Nghe thấy Cốc Diên trả lời, Đàm Trọng Hải thở dài một hơi:

"Như vậy ngươi có thể cho ta một cơ hội nữa được không? Lần này ta sẽ không bao giờ làm ngươi lo lắng sợ hãi nữa."

"Ý ngươi là...." Nghe hắn nói, Cốc Diên không thể tin được mà ngước lên hỏi hắn.

Đàm Trọng Hải khẽ vuốt tóc Cốc Diên rồi ôn nhu mỉm cười:

"A Diên, ngươi căn bản không cần làm thế thân của ai cả, ngươi chính là ngươi! Thời gian trước kia ta vô cùng xin lỗi, ta đã thương tổn ngươi rất nhiều, có phải không? Nhưng ngươi cho ta một cơ hội nữa đi, chúng ta lại bắt đầu một lần nữa. Ta sẽ bù đắp lại cho ngươi.... Ta không thể mất đi ngươi, bây giờ trong mắt ta cũng chỉ có hình bóng của ngươi thôi."

"Ngươi.... gạt ta..." Cốc Diên tràn đầy nước mắt mà lắc đầu.

Đàm Trọng Hải hôn hắn cười khổ nói:

"Nếu không vì bị ngươi mê muội, làm sao mấy ngày nay ta lại trở nên tiều tuỵ thế này, hôm nay lại còn cường ngạnh kéo ngươi vào phòng, đặt ngươi lên giường. Ngươi... kỳ thật rất xinh đẹp, A Diên."

Nghe hắn gọi tên mình, Cốc Diên ngẩn ngơ một chút rồi sau đó lại không kiềm chế được mà nước mắt tuôn ra như suối:

"Xinh đẹp gì chứ, ta cũng đâu phải con gái, nhưng mà.... ta rất vui..." Cốc Diên ôm chặt lấy Trọng Hải mà nghẹn ngào nói: "Cuối cùng ngươi cũng đã chú ý đến ta rồi."

Đàm Trọng Hải ôn nhu ôm chặt lấy hắn: "Xin lỗi, A Diên, đã để ngươi chịu nhiều uỷ khuất."

Cốc Diên lắc đầu: "Không sao, dù sao sau này ngươi cũng phải bồi thường cho ta hết thẩy mọi thứ."

Nhìn thấy nụ cười sáng lạn đã biến mất từ lâu khiến Đàm Trọng Hải không khỏi mê mẩn.

Đột nhiên dục vọng của hắn lại dấy lên, hô hấp dồn dập mà vươn tay đến chỗ mẫn cảm của Cốc Diên:

"Đừng đợi sau này, bây giờ ta bồi thường cho ngươi luôn là được."

"Đừng mơ, ở đâu có cái loại bồi thường thế này? Căn bản là ngươi muốn mà."

Cốc Diên cảm nhận được bàn tay hắn đang lung tung sờ soạn thân thể mình, không khỏi kháng nghị với hắn.

"Không, A Diên, không chỉ có ta, ngươi cũng sẽ muốn mà, ta cam đoan sẽ làm cho ngươi sướng đến dục tiên dục tử."

Đàm Trọng Hải hôn hắn mà tươi cười liếc mắt đưa tình, còn Cốc Diên cũng nhìn hắn rồi ha ha cười to, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp hạnh phúc.

Hắn biết... Đàm Trọng Hải đã thực sự thuộc về hắn.

Nhìn ánh mắt của Trọng Hải tràn đầy hình ảnh của hắn, Cốc Diên không còn cố ý làm khó hắn mà tiếp nhận sự đụng chạm tràn đầy ý nghĩ yêu thương này.

Chỉ là khi lửa dục của bọn họ sắp không thể nhẫn nại được thì đột nhiên Cốc Diên nhớ tới cái gì đó, vội vàng tóm chặt lấy Đàm Trọng Hải nói:

"Ngươi đừng quá kịch liệt, ta còn phải đi nấu cơm nữa, đừng có giống như trước kia, cứ làm ta không thể xuống giường được... Ngươi có nghe ta nói không hả... A.... đừng ấn mạnh như vậy...."

Căn bản không thèm để ý đến sự kháng nghị của Cốc Diên, Đàm Trọng Hải không thể khống chế được dục vọng mà mạnh mẽ quất xuyên vào trong thân thể hắn:

"A Diên... ở bên trong ngươi thật thoải mái.... A Diên..."

"A... Trọng Hải.... ta sắp chịu không được...."

Cốc Diên không thể kiềm được mà giải phóng ra, Đàm Trọng Hải liền xoay người hắn lại, làm cho hắn ngồi trên đùi mình rồi sau đó lại tiếp tục xâm nhập vào hắn.

Như là còn đang bận tâm đến chuyện nấu cơm mà Cốc Diên lắc đầu cầu khẩn nói:

"Trọng Hải... dừng lại đi..." Nếu còn tiếp tục, nhất định hắn sẽ không thể xuống giường được.

"Không sao... A Diên..." Đàm Trọng Hải thở dồn dập bên tai hắn, "Cứ để ta nấu... chỉ có điều không thể ngon như ngươi làm... nhưng ngươi yên tâm, sẽ không có mướp đắng đâu..."

Nghe thấy hắn nói, Cốc Diên không khỏi nở nụ cười, Trọng Hải vẫn còn nhớ rõ trước kia từng ép hắn ăn mướp đắng sao?

Cảm nhận thấy Đàm Trọng Hải yêu thương chăm sóc, Cốc Diên đã không còn kháng cự nữa mà bắt đầu lắc lư vòng eo làm Trọng Hải càng thêm phấn chấn mà tiến vào sâu hơn.

Rốt cục, không biết Đàm Trọng Hải đã bắn biết bao lần mới buông tha cho hắn, lúc này Cốc Diên đã tinh bì lực tẫn nằm bẹp trên giường không thể nhúc nhích được.

Đàm Trọng Hải ôn nhu vuốt ve hắn rồi nhẹ giọng hỏi: "Đói bụng chưa? Ta đi làm ít thức ăn nhé."

Cốc Diên gật đầu, thể lực của hắn đều bị Trọng Hải cướp sạch rồi, thật không thể hiểu được tại sao Trọng Hải còn có thể sức lực dồi dào mà đi nấu cơm cho hắn ăn.

Nhìn Đàm Trọng Hải tiện tay mặc cái quần rồi đi về phía nhà bếp, Cốc Diên không nhịn được mà nói với hắn:

"Trọng Hải, chỉ cần là ngươi nấu, cái gì ta cũng thích..."

"Thật sao, ngay cả mướp đắng cũng được ư?"

"Ừ... ta đã không ghét mướp đắng nữa rồi, nhờ phúc của ngươi, ta đã bị ngươi huấn luyện đến gần như cái gì cũng ăn được. Bây giờ ta vốn là người bách độc bất xâm."

Đàm Trọng Hải gõ gõ đầu hắn cười nói:

"Bách độc bất xâm gì chứ? Cho dù ta nấu kém ngươi nhưng có cần phải dùng từ đó để hình dung không hả?"

Cốc Diên thè lưỡi trêu đùa, Đàm Trọng Hải nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của hắn, không kiềm chế được lại sờ sờ đầu hắn rồi cúi xuống hôn nhẹ lên gương mặt nghịch ngợm đó.

"Ngươi đi ngủ một chút đi. Nấu xong ta sẽ mang vào."

Cốc Diên cảm nhận được tình yêu của Trọng Hải, tâm lý cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc, nhưng khi hắn nhìn thấy Trọng Hải rời khỏi phòng lại không khỏi khe khẽ thở dài.

Chỉ cần cố bắt lấy hạnh phúc trước mắt là được rồi, những chuyện khác cũng đừng suy nghĩ nữa.

Về chuyện lần đó, Cốc Diên cũng không cần phải nói cho Trọng Hải biết, nhưng đáy lòng lại bị giày vò, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà khai thật với Trọng Hải.

Lúc đầu ở trong quán bar, nếu như hắn đi lên ngăn cản Tiểu Ba thì chắc chắn Trọng Hải đã sớm gặp lại Tiểu Ba. Chỉ là lúc đó, hắn....

Đàm Trọng Hải nghe hắn nói xong, trầm mặc một lúc lâu rồi nhìn vẻ mặt có chút sợ hãi đầy tự trách nói:

"Chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi cũng không có nghĩa vụ phải làm điều đó cho ta. Càng huống chi ngươi không phải đã vì ta mà biến thành khuôn mặt của Tiểu Ba sao? Cho nên ta có tư cách gì mà yêu cầu ngươi lúc đó phải ngăn cản Tiểu Ba cho ta? Như vậy không công bằng đối với ngươi, lại cũng quá mức tàn nhẫn. Hơn nữa ngươi nói chỉ chậm một phút đồng hồ mà ta cùng Tiểu Ba đã không thể gặp mặt, có lẽ ta cùng hắn.... thật sự vô duyên vô phận."

Trọng Hải sờ sờ khuôn mặt của Cốc Diên, lại nói tiếp: "Nhất định là vậy rồi, đời này người có duyên với ta chỉ có một mình ngươi thôi..."

Nghe thấy Đàm Trọng Hải hứa hẹn, khuôn mặt của Cốc Diên thoáng chốc đã rơi đầy nước mắt.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-11)