Vay nóng Homecredit

Truyện:Công Chúa Chớ Đi - Chương 01

Công Chúa Chớ Đi
Trọn bộ 10 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


"Cái gì? Định Quốc Công Chúa mất tích" Sứ giả đại thần Dương Phong luống cuống kêu lên.

Tống Ninh Tông năm thứ hai, vì cũng lân bang bày tỏ tình hữu nghị, hoàng thượng đặc biệt hạ lệnh chọn trong mười hai vị công chúa do các phi tần sinh ra, chọn lựa ra người có dung mạo đẹp nhất phong làm Định Quốc Công chúa, gả cho tộc trưởng bộ lạc Môc Hoa Lê được Thành Cát Tư Hãn coi trọng

Định quốc Công Chúa lần này rất được coi trọng, bởi vì biên cương Tống triều đang trong thời gian căng thẳng với người Kim. Làn này vì tăng cường thanh thế cho Tống triều, đặc biệt lấy phương thức kết thân để lôi kéo Người đứng đầu vường triều cường thịnh nhất - Thành Cát Tư Hán, mà Thành Cát Tư Hãn coi trọng nhất tộc trưởng bộ lạc Mộc Hoa Lê, vì vậy phương pháp tốt nhất chính là xử lý theo phương pháp truyền thống đó là kết thân bày tỏ tình hữu nghị

Hôm nay, Định Quốc Công Chúa đang trên đường tiến đến phương Bắc mất tích, chuyện này làm sao mới tốt? Kết thân đại sự há có thể trì hoãn?

Đội ngũ đưa dâu toàn bộ luống cuống chân tay."Đúng vậy, Định Quốc Công chúa đêm qua bảo nhóm tì nữ toàn bộ đi xuống sau đó một mình ở vườn hoa ngăm hoa, nào biết sáng nay thế nào cũng không tìm thấy công chúa" Một đám cung nữ hồi môn thủy chung cũng không giải thích được vì sao đang êm đẹp công chúa lại mất tích. Một người làm sao nói không thấy liền không thấy, nếu nói có đạo tặc xông vào nhưng cũng không thấy có động tĩnh gì, nhưng cũng đã lật tung cả khách điếm cũng tìm không ra!

"Đáng chết! các ngươi trông nom công chúa như thế sao?" Sứ giả đại thần Dương Phong gầm thết "Tất cả đều đáng chết có biết hay không?"

Mỗi cung nữ đều bị dọa sợ ngã xụi lơ trên mặt đất, kêu trời trời không thấu gọi đất đất chẳng thưa. Chuyện như vậy nếu để truyền về hoàng cung đến lúc đó chỉ sợ đầu của mình chẳng giữ được mà còn liên lụy đến toàn gia tộc. Làm thế nào? Làm thế nào? Phải mau mau tìm được Định Quốc Công Chúa, nếu không sẽ làm trễ nải chuyện triều đình, cũng sợ dưới cơn nóng giận của tộc trưởng bộ lạc Mộc Hoa Lê, cũng sẽ phái binh tấn công kinh thành...

"Mọi người nghe lệnh, lập tức đi tìm Định Quốc Công Chúa nếu không mang theo đầu mình hồi triều chuộc tội"

Vì tinh thông chiêm tinh thuật nên Mạn Điệp thường xuyên gieo quẻ bói cho bạn bè, dần dà mọi người gọi nàng là Tinh Tọa Công Chúa

Hôm nay nàng lại mắt to trừng mắt nhỏ với ba người bạn, đối với các nàng đưa ra ngữ điệu cảnh cáo "ba người các cậu tốt nhất là hủy bỏ chuyến đi Đại Lục đi"

, Liễu Túc Cho, Cố Uyển Đại và Hòa Khương Huyên các nàng vừa nghe không khỏi kêu lên.

"Bảo chúng ta hủy bỏ? Ngươi có biết hay không chúng ta mong đợi chuyến du lịch Đại Lục này thật lâu?" Khương Huyên đầu tiên làm khó dễ, lộ phí lần này là nàng tiết kiệm tiền tiêu vặt trong ba năm mới được, nói gì nàng cũng không hủy bỏ

"Đúng nha! Mạn Điệp cậu có lý do gì bảo chúng tớ không đi?" Uyển Đại cũng không có ý định buông tha

"Mình là vì sự an toàn của các cậu" Mạn Điệp dịu dàng nói.

"Cậu nhất định có lý do. Cậu biết ba người chúng tớ từ lúc lớp mười vẫn mong có ngày hôm nay! Hơn nữa, cha mẹ của chúng tớ cũng là trải qua thời gian dài kháng chiến mới gật đầu đồng ý, nói gì chúng tớ cũng không dễ dàng hủy bỏ" Túc cho cũng gia nhập đối thoại với ba người.

"Mình rất hiểu, nhưng các cậu cũng biết, mình luôn luôn có thói quen ở ngày mùng một mỗi tháng đều thay mọi người gieo quẻ bói, mà kết quả của quẻ bói là các cậu tháng này sẽ có điềm xấu" Cắn cắn môi, Mạn Điệp thẳng thắn nói.

Ba người ngẩn người, bởi vì quẻ bói của Mạn Điệp từ trước đến giờ rất chính xác, một khi nói ra người nào có tin dữ, không quá một tuần lễ sau nhất định trở thành sự thật. Mà nay nàng lại không dám nói chỉ mặt gọi tên ba người các nàng, này như thế nào mới tốt?

Tin? Hay là không tin nàng?

Ba người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.

"Tin ta đi" Mạn Điệp chân thành tha thiết mà nói.

"Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?" Túc Cho chưa từ bỏ ý định mà nói, lại thấy Mạn Điệp trầm trọng gật đầu

Xem ra bọn họ không thể không buông tha cho chuyến đi Đại Lục lần này.

Ai dám lấy tính mạng mình ra nói giỡn?

"Vậy ba người chúng ta trong vòng một tháng này không phải đều tệ hết biết rồi?" Uyển Đại cắn cắn môi nói.

"Không!" Mạn Điệp hủy bỏ nói: "Ít nhất mình còn có thể nói cho cậu tin tức tốt, Túc Cho tháng này sẽ có hỉ sự"

Lời Mạn Điệp nói ra luôn không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng "Hơn nữa trước cuối tháng mười nhất định sẽ gả ra ngoài"

"hả..." bao gồm cả Liễu Túc Cho tất cả đều kinh ngạc không thôi

Uyển Đại cùng Khương Huyên lập tức nhìn mặt bạn tốt Túc Cho."Thành thực khai báo, khi nào kết giao bạn trai nha? Công phu giữ bí mật thật là cao nha!" Hai người đồng thời tiến gần tới trước mặt nàng

"Thượng đế làm chứng! Mình không có kết giao bạn trai nha!" Túc Cho giơ tay lên thề

"Ngươi lừa gạt quỷ nha!" Hai người không tin.

"Đáng chết! Mình cả ngày lẫn đêm đều bị các cậu quấn lấy, đâu còn thời gian mà kết giao bạn trai" Túc cho không ngừng vì trong sạch của mình biện bạch.

Trải qua một trận trách móc của các nàng, Uyển Đại cùng Khương Huyên mới cau mày nói, "Đúng nha! Túc cho đều cùng chũng ta ở chung một chỗ, nào có thể..........."

"Aha! Mình nghĩ, cậu ấy nhất định là nhất kiến chung tình cùng bạn trai kết hôn chớp nhoáng" Uyển Đại vỗ tay hài lòng với đáp án của mình.

Liễu Túc Cho không ngừng trợn mắt.

Hai người này chỉ biết đoán mò, Túc Cho thật sự mặc kệ họ.

Nàng không để ý bọn họ, nhưng phản ứng của Uyển Đại là chăm chú nhìn Mạn Điệp, tựa hồ có phát hiện lớn. Chỉ thấy nàng thoải mái tươi cười, chậm rãi mở miệng."Mạn Điệp, cậu nói Túc Cho ở trước cuối tháng mười nhất định sẽ kết hôn, vậy trong tháng này vận khí của cậu ấy tệ hết biết rồi, nhưng vẫn không đến nỗi bỏ mạng chứ?"

Không biết Uyển Đại muốn chứng minh cái gì?, Mạn Điệp nhẹ nhàng gật đầu.

Mà Uyển Đại vừa thấy Mạn Điệp gật đầu, hưng phấn kêu to "Như vậy, điều này đại biểu chúng ta vẫn có thể đi Đại Lục, không phải sao?"

Nói một cách khác, Mạn Điệp bói tháng này không nên ra cửa, nhưng không có nghĩa là ra cửa sẽ mất mạng. ý tứ của Uyển Đại tức là như thế.

"Này......." Mạn Điệp cứng họng thốt không nên lời."Mình còn cho rằng không tốt, xuất ngoại là bất tiện...."

"Cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, chúng tớ sẽ tự chăm sóc mình"

"Thật không thể không đi sao?" Mạn Điệp cảm thấy không ổn

"Yên tâm! Ta sẽ không chết, hơn nữa còn có hỉ sự liền đại biết chuyến đi Đại Lục không thể không đi" Liễu Túc Cho đối với Mạn Điệp nở nụ cười yên tâm "Có lẽ hỉ sự của mình xác định ở chuyến đi Đại Lục này đấy"

Họ kiên trì như vậy, Mạn Điệp còn khuyên nữa cũng là tự tìm mất mặt

Tuy nói quẻ nàng bói rất chính xác, nhưng cũng sẽ có thất thường nha!

Huống chi, nàng thủy chung không rõ ràng lắm, sao chiếu mệnh của Túc Cho là sao Song Tử biểu hiện rất kỳ quái, rõ ràng là mất bóng sáng nhưng sinh mệnh lực vẫn còn rất tràn đầy, hơn nữa lại hiện ra điềm báo năm nay nàng sẽ gả đi đặc biệt rõ ràng. Nhưng cũng không thấy có dấu hiệu tình yêu. Một điểm này, nàng thật không hiểu rõ.

Liễu Túc Cho thấy Mạn Điệp vẫn còn một bộ lo lắng liền an ủi: "Yên tâm, khi đến Đại Lục nhất định sẽ liên lạc hàng ngày với cậu, OK?"

Có thể nói gì đây?. Mạn Điệp cũng chỉ có thể gật đầu

Liễu túc cho thấy cũng mạn điệp còn là một bộ lo lắng bộ dạng, liền an ủi: "Yên tâm, đến đại lục lúc nhất định mỗi ngày cùng ngươi liên lạc, 0K?"

Túc Cho, Uyển Đại cùng Khương Huyên, đang đứng ở bên cạnh Hoàng Hà thưởng thức cảnh sắc hùng vĩ của Hoàng Hà, chợt nghe có người chết chìm cầu cứu

"Là tiếng khóc của đứa bé!" Túc Cho kêu

Uyển Đại cùng Khương Huyên nghiêng tai lắng nghe."Đúng nha! Là tiếng khóc của đứa bé".

Ba người vội tìm trên mặt sông, quả nhiên có một đứa trẻ đang ở trong nước lúc chìm lức nổi.

"Mau tìm cây gậy trúc cứu hắn nha! Kẻo hắn chết đuối" Túc Cho lại kêu.

Ba người tím kiếm khắp nơi, thật vất vả tìm được một cây trúc phơi quần áo, vội hướng Hoàng Hà duỗi một cái.

Đứa trẻ đưa tay, bắt được, lại dùng sức kéo, có thể Hoàng Hà sức lực mạnh mẽ, không những đứa trẻ không cứu được, ba cô gái nắm ở đầu kia gậy trúc tiếp theo cái kia "phù! Phù! Phù!". Tất cả đều bị Hoàng Hà kéo đi.

"Oa..... Cứu mạng nha! Cứu.........."bị nước sông tràn vào miệng. Liễu Túc Cho, Cố Uyển Đại, Hòa Khương Huyên còn không kịp la lên câu thứ hai cứu mạng, ba người nhất thời bị đẩy cách bờ thật là xa, thật là xa........... Xa đến nỗi không nghe được tiếng người ầm ĩ bên bờ.

Liên tiếp ba ngày, Túc Cho, Uyển Đại cùng Khương Huyên luôn là đúng giờ gọi điện thoại cho Mạn Điệp báo bình an. Nhưng ngày thứ tư, ngày thứ năm, liên tục hai ngày bọn họ cũng không có liên lạc.

Chẳng lẽ nói .....................Thật xảy ra chuyện rồi hả? Phát sinh đúng như trong quẻ bói.

Mạn Điệp vội vàng chạy tới trạm quan trắc Tinh Tọa của nàng, nhìn sao thuộc về ba người các nàng, nhưng......... Mặc cho nàng tìm kiếm thế nào, rốt cuộc cũng không tìm được.

Ông trời! Thật đã xảy ra chuyện?

Không! Sẽ không! Ba người các nàng nhưng là phúc lớn mạng lớn. Mạn Điệp cũng tự mắng mình tự dọa mình. Cả đêm đi tới Dung gia trong khi chờ Liễu mẹ mở cửa Mạn Điệp vẫn không muốn tin tưởng Túc Cho, Uyển Đại, Khương Huyên thật sự đã xảy ra chuyện.

Nhìn Liễu mẹ mắt sưng đỏ, khạc ra một câu "Ba Người các nàng toàn bộ ngã vào Hoàng Hà rồi............." sau đó Mạn Điệp cũng không thể chấp nhận được kết quả thật như mình dự đoán đã xảy ra chuyện mà té xỉu...

Nên dự phòng chuyện như vậy xảy ra, chỉ đổ tại nàng không có đem hết toàn lực ra ngăn cản ba người các nàng

"Cho........."

"Đại........."

"Huyên......"

Rơi xuống trong Hoàng Hà Túc Cho ý thức tựa hồ rất là rõ ràng, nàng hiểu một chuyện duy nhất là nàng đang bị một cỗ lực lượng vô hình khổng lồ kéo đến một luống ánh sáng hắc ám, Uyển Đại và Khương Huyên bị thất lạc.

Nàng cả kinh nhưng cũng không thể làm gì, rơi vào Hoàng Hà sống hay chết đành mặc cho ông trời làm chủ.

Liễu Túc Cho rốt cuộc ở trong Hoàng Hà mất đi ý thức

Khi Liễu Túc Cho mở mắt ra, nháy mắt nàng cho là mình nếu không phải đang ở Thiên đường thì chính là Địa ngục. Bởi vì, trước mắt nhìn thấy tất cả đều mặc trang phục kỳ dị của người cổ đại, mọi người đang lộ vẻ mặt kinh ngạc đối với nàng xoi mói.

Nàng hơi giật giật khóe miệng cứng ngắc vả lại toàn thân truyền đến đau đớn, nàng cố thử cử động sau đó ở trong lòng không tiếng động thở dài.

Không phải bọn chúng trang phục kỳ dị, chính xác mà nói, nàng Liễu Túc Cho hẳn là trang phục kỳ dị trong mắt bọn chúng.

Chẳng lẽ nói, đến Thiên đường hoặc là địa ngục đều phải thay trong phục y như bọn họ.

Kỳ quái ở thời đại tiến bộ chẳng lẽ thiên đường hoặc địa ngục còn không được tiến bộ, cho đến bây giờ còn mặc trang phục cồng kềnh của người cổ đại?!.

Nàng nháy mắt mấy cái, tạm thời mặc kệ thời đại có tiến bộ hay không, quan trọng là nàng sống trên đời thì đến tột cùng đã làm ra chuyện gì trái lương tâm? Nàng nghĩ không ra mình đến cùng là đang ở thiên đường hay địa ngục?

Không nhịn được, Túc Cho mở miệng lớn tiếng hỏi những người vây ở phía trên đỉnh đầu của nàng "Nơi này là thiên đường hay địa ngục"

Đám người mới vừa hướng về phía nàng xoi mói giờ toàn bộ đều choáng váng, xem nàng giống như quái dị, bốn phía đột nhiên yên lặng như tờ.

Liễu Túc Cho không ngừng nháy mắt mấy cái "Thế nào?! Ta nói sai sao?"

Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không ai để ý tới nàng.

Ông trời! những người này toàn bộ bị câm sao?

Nàng chưa từ bỏ ý định, nghĩ muốn đứng lên lại phát hiện toàn thân vô lực, vì vậy lại tê liệt ngã xuống. Ta không phải đã chết rồi sao? Thế nào linh hồn còn đối với thân thể có tri giác? Đó! Nàng vô ý nhúc nhích tay, lại phát hiện đau đớn như muốn lấy mạng nàng.

"Đáng chết! Nơi này tám phần là địa ngục!" Liễu Túc Cho Không ngừng nói thầm

Nhất định là địa ngục, nếu không nàng làm gì phải chịu cực hình như này? Toàn thân đau đớn không dứt và thấy một đám người câm vây xem nàng.

Nàng thật là muốn khóc lớn một trận, không nhìn được rơi xuống một giọt lệ uất ức "Ai có thể nói cho ta biết, ta đến tột cùng là thế nào?"

Có thể là nước mắt của nàng đả động đến quần chúng, có người kên tiếng "Ngươi rơi xuống Hoàng Hà được cứu lên bờ!"

Nha! Rơi xuống Hoàng Hà? Đúng nha! Nàng là rơi xuống Hoàng Hà không sai, nhưng người kia lại nói nàng được cứu lên bờ? Đây là xảy ra chuyện gì? Cứu lên bờ?

Như vậy! Có phải nàng không phải ở trên thiên đường cũng không phải là trong địa ngục đi?.

"Nơi này là nhân gian" Có chút hưng phấn Liễu Túc Cho hỏi.

"Đương nhiên là nhân gian á!". Đám người vay xem không nhịn được cười nàng đần

Cũng đúng! Không phải địa ngục cũng không phải thiên đường chính là nhân gian sao! Nàng thật sự hỏi một vấn đề ngu xuẩn.

Liễu Túc Cho không ngừng cười mắng mình. Chỉ là còn có cái địa phương này nàng không hiểu, nàng sống trên đời cho đến bây giờ, vậy......... Nàng bây giờ đang ở địa phương nào? Nhìn một ít nhóm người vây xem đều là mặc cổ trang, có điểm giống như trong diễn kịch. Sẽ không phải là nàng rơi vào Hoàng Hà mà chạy vào một không gian khác đi! Túc Cho cười tự giễu, không tự chủ nhìn tình cảnh phức tạp.

Nàng ngồi thẳng thân thể, ngắm nhìn bốn phía, nàng định tìm ra cảnh vật có liên hệ với cuộc sống của nàng.

Không biết bao nhiêu lần nàng nhìn đi nhìn lại

Phòng ốc giống như trong kịch cổ xưa.

Con đường, cũng giống như kịch cổ xưa.

Còn nữa, điểm quan trọng nhất... Liền người cũng là mặc cổ trang.

Túc Cho không tin nháy mắt mấy cái, còn âm thầm bấm chình mình, đau làm cho nàng cơ hồ kêu thành tiếng. Không phải là mộng, nàng kết luận.

Nhìn địa phương xa lạ, khuôn mặt xa lạ, lúc này mới sợ hãi thấp giọng hỏi nhỏ "Bây giờ là thời đại nào?". Ôm vẻ mong đợi, hi vọng đây tất cả để là tưởng tượng, Túc Cho sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào đám người

Một nam hài chừng 13, 14 tuổi. không nhịn được cười ra tiếng."Mẹ, nữ nhân này không phải bị ngâm nước Hoàng Hà bị hỏng đầu đi á! Liền bây giờ là Tống triều cũng không biết....."

Mau hôn mê! Liễu Túc Cho xác thực muốn hôn mê.

Nàng nghe được Tống Triều.........

.

Trời đất, nàng thật muốn Hoàng Hà làm cho u mê thần trí, làm sao bây giờ có thể là Tống Triều? Không thể nào! Không thể nào! Chuyện xui xẻo này tuyệt sẽ không xảy ra trên người mình, nhất định là Hoàng Hà làm cho nàng bất tỉnh, nhất định là, nhất định là.........

Nàng nhắm mắt lại.

Chỉ cần mở mắt ra lần nữa, nàng nhất định sẽ thấy trần nhà mình, sẽ phát giác nàng tỉnh dậy đang nằm ở trên giường, hơn nữa, phát hiện nàng cũng không đã đến nội địa hơn nữa chưa thấy Hoàng Hà trải qua mấy ngàn năm hùng vĩ. Đúng vậy, nhất định thế, chỉ cần nàng lần nữa mở mắt ra............

Hít sâu một cái.

Một, hai, ba Liễu Túc Cho mở mắt ra, vẫn là mấy khuôn mặt vây xem như cũ.

Sau đó, nàng làm chuyện mà đời này chưa từng làm

.

Thét chói tai, một tiếng lại một tiếng xẹt qua phía chân trời.

Lức bắt đầu, Liễu Túc Cho không thể nào tin nổi nàng lại bị Hoàng Hà đưa tới Tống Triều. Nhưng thời gian từng giây từng phút quá khứ, không khỏi nàng không tin.

Tóm lại nàng đã xác định mình đang ở cổ đại là chuyện thực.

Hiện tại không tốt, trong không gian xa lạ này, nàng thật sự là một người cô đơn. Một người một mình ở nơi cổ đại không rõ sinh hoạt, không có bất kỳ người thân để dựa vào, thậm chí là bằng hữu...........

Oa càng nghĩ càng muốn khóc, càng khóc bụng lại càng đói!

Oa! Đói bụng phải ríu ra ríu rít!

Phải tìm đồ ăn mới được. Vì vậy, Túc Cho giương mặt nhìn chung quanh tìm đồ ăn, thình lình nhìn thấy một đồng người hoàn toàn xoi mói mình giống như nàng là người ngoài hành tinh có nhiều tai nhiều mắt không bằng a.

Nàng tức giận nhìn chằm chằm những người đó, vì vậy nhóm người lại như ong vỡ tổ bắt đầu làm chuyện của mình.

Lờ đi bọn họ, nàng lại vòng qua một con phố, lơ đãng nàng nhìn thấy ở phía đối diện có người bán bánh bao, bánh màn thầu.

Hà! Tìm được đồ ăn. Túc Cho hưng phấn chạy vội tới trước chỗ bán hàng."Lão bản, ta muốn hai cái bánh bao"

"Đúng vậy, tiểu thư....... Ách........ Không đúng, là Công tử......Ách... Không đúng, phải............" Lão bản bọc hai cái bánh bao cho Túc Cho không biết xưng hô với nàng thế nào, bởi vì Liễu Túc Cho đang mặc là quần bò công sở lưu hành nhất hiện nay, nhưng ở trong mắt lão bản, chợt nhìn cho là nam tử, nhưng lại có cái gì đó không đúng, bở vì........... nàng có ngực nha! Nàng là nữ nhân nên sẽ có ngực nha.

Thành thật mà nói, lão bản ngây người, lại quên đòi tiền nàng, mà Túc Cho Cũng quên trả tienf cho lão bản, xoay người liền đi.

Cho đến khi nàng đi hết con phố, lão bản mới nhớ lại nàng còn chưa trả tiền vội vội vàng vàng đuổi theo "Thật xin lỗi, ngươi còn chưa trả tiền hai cái bánh bao cho ta!". Lão bản bán bánh bao thật sự không biết xưng hô với Túc Cho như thế nào, cho nên trực tiếp kêu.

Mà Túc Cho đi qua con phố cũng đã ăn xong một cái bánh bao rồi, nàng mới nhớ lại mình không trả tiền, xin lỗi sờ túi áo. Nha! Thật may là có mang tiền. Nàng hưng phấn vội vàng lấy trong ví ra một ngàn nguyên triền giấy

"ừ" Nàng đưa cho lão bản chờ hắn trả lại tiền lẻ đấy! Không ngờ, sau khi lão bản cầm lấy, liền mở miệng mắng to "Đây là chữ như gà bới nha? Cái đồ chơi gì? Ta muốn chính là tiền, không phải là tờ giấy đồ chơi" Dứt lới ném trả cho Túc Cho.

Túc Cho cầm về tay vừa nhìn, không sai nha! Là tiền.

"Lão bản, đây là tiền không sai nha!" Nàng không hiểu.

"Tốt! Ngươi cố ý nghĩ gạt lấy bánh bao của ta đúng không! Xem ngươi mặc người không ra người, quỷ không ra quỷ, lại vẫn dám gạt ta! Nhìn ta không đánh gãy hai chân của ngươi thì......"

Túc Cho cho là hắn đang nói đùa, không ngờ tới hắn lại quả nhiên, tiện tay từ trên mặt đất nhặt được gậy trúc liền muốn hướng trên người nàng đánh xuống.

"Ai nha! Làm sao ngươi nói đánh liền đánh a!" Thật may là nàng nhảy được ra, nếu không vào lúc này không chùng chân cũng bị gãy a.

"Ngươi trả bánh bao cho ta!" hắn lại rống lớn.

"Trả liền trả!" Túc Cho trong cơn tức giận, đem bánh bao ném vào hắn, lần này làm hắn tức nổ phổi.

"Còn một cái" Lão bản rống.

Đúng hừm! Nàng đã ăn một, vậy ............Làm thế nào nha! Thế nào còn

"Ngươi lấy của ta hai cái bánh bao giờ còn thiếu một" hắn gầm thét

"Một cái ta đã ăn, vậy thì chờ ta kiếm trả lại ngươi" Quỷ hẹp hòi, Túc Cho thầm mắng, dù sao ăn cũng đã ăn rồi. còn có thể làm sao? Nàng dứt khoát nói cho lão bản hẹp hòi, đợi nàng nghĩ được sẽ trả lại hắn, ai bảo hắn lúc đó không thu tiền.

Túc Cho chỉ sợ là không rõ tình trạng này rồi, Tiền tệ Tống triều làm sao có thể cùng dụng với tiền tệ hiện đại đây? Nàng còn oán người khác không thu tiền của nàng

Mà lão bản bán bánh bao vừa nghe lời nói bất nhã của nàng trong nháy mắt lại đỏ mặt tía tai tức giận "nhìn ta đánh gãy chân của ngươi xong lại đưa ngươi báo quan"

Vừa nghe bị đưa quan, Túc Cho lúc này mới kinh sợ thân mình đang ở Tống Triều, tiền giấy hiện đại ở nơi này chỉ là tờ giấy lộn, uổng công nàng còn hưng phấn trên người nàng mang theo hai ba vạn tiền Đài Loan, vào lúc này........... Nàng quả thật khóc không ra nước mắt.

"Nha! Lão bản tốt bụng, xin tha thứ cho ta, tha thứ cho ta làn thứ nhất đi!" Ở vào Tống triều bọn họ nàng không thể không cúi đầu nha!

"Đừng mơ tưởng, đã gạt bánh bao của ta còn dám dương oai!" Căn bản là không tha thứ cho giọng điệu của nàng. "Vậy ngươi muốn thế nào? Coi như mang ta đua cho quan phủ đối với ngươi cũng không có lợi ích gì, không bằng như vậy đi, ta giúp ngươi làm một ít việc vặt, ngươi nói có được hay không?"nàng ăn nói khéo léo nhằm thuyết phục lão bản bán bánh bao "Coi như ta ăn của ngươi một cái bánh bao giá cao đi"

"Ta lại không thiếu người, tìm người giúp một tay còn nhiều thêm một người ăn cơm, không có lợi" hắn cự tuyệt

"Không nên như vậy sao" Túc Cho làm nũng

"Không thiếu người!" Giọng điệu kiên định

"Thật không thiếu người?"

Ông trời! nàng không tìm được việc làm chỉ sợ sẽ chết đói ở Tống Triều

Nhưng là, ở thời đại này nàng có thể làm được cái gì sao?! Nàng lộ ra bộ dáng đáng thương.

Lão bản bánh bao mặt không đồng tình, "Nói không thiếu người là không thiếu người, ngươi có thấy phiền hay không?" Người vây xem càng ngày càng nhiều.

Túc Cho sử dụng tất cả vốn liếng "Lão bản, cầu xin người đồng tình ta, thương xót ta, ta lại đói lại khát không có cha mẹ, ở trên đời này chỉ còn lại một mình ta! Oa!" Nói như thật vậy, Cũng không phải là! Nàng ở Tống triều thật sự chỉ có một mình.

Đang lúc nàng dự định điễn xuất tiếp, một nam tử vô cùng uy nghiêm khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi xuất hiên."Vừa đúng lúc trong phủ ta thiếu nha đầu, cô nương, không bằng bán thân vào trấn vương phủ, không biết ý tứ cô nương thế nào?"

"Vương gia! Là ở trong Vương phủ Vương gia!" Bánh bao lão bản sợ hãi kêu, hắn tiến lên phía trước "Vương gia phủ nhược thiếu người, không bằng tiểu nữ....."

"Không! Vị cô nương này thân thế nhấp nhô, ta quyết định mang nàng vào phủ, cũng có một chỗ để an thân. Ý của ngươi như thế nào?" Vương Gia nhìn Túc Cho

Đó còn cần gì phải nói, đương nhiên là cầu còn không được.

Túc Cho vội vội vàng vàng gật đầu đồng ý."Chỉ là ngươi trước hết trả tiền hai cái bánh bao thay ta" Nàng căn bản không biết uy nghi Vương Gia, dẫn đến dễ mở miệng nói.

"Không....... Không cần, không cần" Lão bản bánh bao cuống quýt khoát tay.

Vương gia nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu.

Giỏi cho một cô gái có can đảm, Nàng là thí sinh tốt nhất, là thế thân tuyệt vời. Không chỉ bởi vì nàng trên đời không có người thân, hơn nữa bởi vì trên người nàng phát ra tác phong tự nhiên của nam nhi.

Liền nàng.

Không nói hai lời, Vương Gia thanh toán cho bánh bao lão bản một thỏi bạc."Còn lại không cần trả lại, thưởng cho ngươi!" Vương Gia khẳng khái nói.

"Tạ vương gia! Tạ vương gia!" Lão bản nói tiếng cảm ơn

"Cô nương, theo ta trở về vương phủ đi!" Túc cho nhướng mày ngắm ngắm bánh bao lão bản, trên mặt cười đến không biết có nhiều kiêu ngạo, nhiều rực rỡ, nhiều vui vẻ kia! Không biết phía sau còn có âm mưu đang chờ nàng đấy!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)