← Ch.26 | Ch.28 → |
Một lần bị buộc xem mặt đã rất thảm thiết, càng làm cho Xán Xán buồn bực chính là, kỳ sinh lý chưa từng có của Triệu Noãn Noãn, có khuynh hướng ngày càng nghiêm trọng.
"Noãn Noãn..."
"Đừng phiền ta, ta đang làm việc!" Triệu Noãn Noãn nhìn màn hình máy vi tính, ngay cả đầu cũng không quay lại một lần, đã đem những điều Xán Xán muốn nói trực tiếp tàn phá.
"Nhưng là..."
"Tô Xán Xán!"
"..."
Nàng không thể làm gì khác hơn rũ cụp đầu đi ra khỏi thư phòng, xem ra mấy ngày này muốn ly hôn là không thể nào, đang rất buồn bực, chuông cửa vang lên.
Cao Vũ trở lại.
Vừa thấy được Xán Xán, Cao Vũ lập tức nhăn chân mày chạy tới, "Ngươi chưa ăn cơm sao?"
"Ăn a!" Nói đến ăn cơm, Triệu Noãn Noãn hai ngày này mặc dù không để ý tới nàng, nhưng thức ăn vẫn là phi thường hào phóng, nghĩ được như vậy, Xán Xán vừa dâng ý niệm lên đáng sợ "Sắp tới sẽ bị mập lên" trong đầu.
"Vậy tại sao ngươi lại có một bộ dạng chưa ăn cơm?" Ở trong mắt Cao Vũ, Xán Xán chỉ có không có cơm ăn mới lộ ra vẻ mặt buồn bực như thế.
Xán Xán chu môi, "Còn không phải là bởi vì Noãn Noãn ca..."
Cao Vũ lông mày nhảy lên, "Nga? Hắn làm gì ngươi?"
"Hắn trong kỳ sinh lý!"
"Tô Xán Xán!" Một người mặt đã đen lên đứng ở một bên không thể nhịn được nữa.
Giải thích chính là che dấu, Xán Xán càng thêm kiên định ý nghĩ của mình, mặc dù không phản bác, nhưng có thanh âm lẩm bẩm nói, "Còn nói không phải là kỳ sinh lý, cuộc sống sau khi cưới sẽ thật khó khăn a..."
"Ngươi nói gì?" Cao Vũ bỗng nhiên đặt câu hỏi.
"Noãn Noãn ca hắn không để ý tới ta, làm hại ta nghĩ cùng hắn thảo luận—— "
"Tô Xán Xán!"
Hôm nay nàng làm gì sai? Nhiều lần nói chuyện đều bị Triệu Noãn Noãn cắt đứt, không nhịn chết cũng nghẹn chết.
"Trở về phòng đi." Thanh âm Triệu Noãn Noãn mang theo chút khác thường.
Nàng có chút ủy khuất, chớp chớp mắt, đáng thương tranh thủ đồng tình, "Tại sao a? Ta vừa không có nói sai..."
Thấy bộ dạng nàng như vậy, Triệu Noãn Noãn lúc này mới mềm nhũn giọng nói, "Ta không có ý trách ngươi, ngươi về phòng trước, ta cùng A Vũ nói chuyện."
Thái độ này coi như có thể tiếp nhận, Xán Xán nhếch đầu lên, trở về phòng, trở về phòng!
Xán Xán vừa đem cửa phòng đóng lại, phía ngoài không khí giữa hai người lập tức trầm xuống.
Cao Vũ mạn bất kinh tâm quét ánh mắt nhìn Triệu Noãn Noãn một cái, bám lấy ghế sa lon dựa vào một chút, thản nhiên nói, "Làm sao? Có lời muốn nói với ta?"
So với Cao Vũ, Triệu Noãn Noãn vẻ mặt rõ ràng trầm trọng hơn rất nhiều, sống lưng cũng có chút cứng ngắc, "Ta suy nghĩ thật lâu, là cảm thấy ngươi không nên ở chỗ này nữa."
Bị hạ lệnh trục khách, Cao Vũ không buồn ngược lại cười, nhìn hắn có vẻ không nghiêm túc nói, "Xán Xán nói xong không sai, ngươi quả nhiên là đến kỳ sinh lý a!"
Sắc mặt của hắn âm trầm, giọng nói cũng trở nên cường ngạnh, "Đây không phải là nói giỡn! Ta không hy vọng phát sinh chuyện giống như mấy ngày hôm trước một lần nữa, cũng không thể khiến Xán Xán chịu bất kỳ thương tổn nào nữa!"
Cao Vũ ánh mắt vài phần chế nhạo, "Ngươi đau lòng rồi?"
"Ngươi vốn là như vậy..." Thanh âm của hắn chìm xuống, "Có lẽ ngươi cảm thấy nàng rất đần trêu chọc rất tốt, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể lấy ra cho ngươi đùa, Xán Xán nàng... Không phải để cho ngươi trêu đùa."
"Nàng không phải để cho ta chơi đùa? Còn ngươi thì có thể chơi đùa với nàng?" Mắt Cao Vũ bỗng nhiên nhíu lại.
"Cứ làm như ngươi nói đi, tóm lại, ta tuyệt sẽ không để cho Xán Xán chịu bất cứ thương tổn gì nữa." Hắn dừng lại, cắn cắn đôi môi, "Coi như ta thật xin lỗi ngươi, ta..."
"Ta biết rồi!" Cao Vũ bỗng nhiên đứng lên, cắt đứt lời của hắn, "Bất quá muốn ta chuyển ra cũng phải cho ta chút thời gian, dù sao trước tiên cũng phải để ta tìm chỗ đã." Vẻ mặt mang theo vài phần dễ dàng.
*****
"Ta có biết bằng hữu, có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề nhà ở."
"Ngươi thật đúng là vội vã đuổi ta đi a?" Cao Vũ đột nhiên khẽ mỉm cười, ánh mắt hướng lên trước mập mờ theo dõi hắn, "Tấm lòng của ngươi thật đúng là tốt a..."
"Ta..." Triệu Noãn Noãn cứng họng.
Song Cao Vũ cũng không nhìn lại hắn, đứng thẳng người, "Nói không ra lời coi như xong." Dứt lời rời đi thẳng.
"Về phần chuyện nhà trọ——" hắn bỗng nhiên dừng bước lại, cũng không quay đầu lại chậm rãi nói, "Nếu đã muốn ta ra đi, ta kế tiếp đây muốn làm cái gì, không cần ngươi phải quan tâm."
Ngoài cửa sổ, một đám mây vừa vặn trôi qua, ngày nhất thời u ám.
———————
Mặc bộ nào thì tốt a?
Trong phòng, Xán Xán đang vì quần áo đi xem mặt mà rầu rĩ.
Một bên của nàng là những thứ quần áo cần thiết như áo khoác, quần jean, giầy thể thao.. Bên kia nàng là một chiếc váy màu đen duy nhất tao nhã, đoan trang và khả ái
Bên này xem một chút, bên kia xem một chút, nàng không ngừng phân vân.
Nếu là trước kia, gặp phải loại chuyện xem mặt này, nàng tuyệt đối không chút do dự lựa chọn trang phục cho mình vượt qua càng xấu càng tốt! Nhưng lần này không giống với lúc trước, Nhan Như Ngọc ngày hôm trước ở trong điện thoại đã nói rõ, nhất định nàng phải mặc trang phục xinh đẹp phát sáng đến đó, nếu không sẽ tuyệt giao! Nhan Như Ngọc mặc dù náo, nhưng cho tới bây giờ chưa nói tuyệt giao, vạn nhất nàng trang phục thành như vậy đi xem mặt, Nhan Như Ngọc tức giận, thật cùng mình tuyệt giao thì làm sao bây giờ?
Nhưng phải ăn mặc thật xinh đẹp, vạn nhất cái "Bùi Dũng Lực Hoành" kia coi trọng thì làm sao bây giờ? Nàng còn muốn sống thêm hai năm nữa!
Một lúc lâu sau, Xán Xán quyết định, bất cứ giá nào cũng vì Nhan Như Ngọc! Dù sao muốn làm hư việc xem mắt đến lúc đó nàng có rất nhiều phương pháp, đến lúc đó nàng chỉ cần làm nhiều việc cùng lúc, ăn mãnh liệt một bữa, tuyệt đối có thể đem người đó dọa lùi ba trượng ra ngoài!
Quyết định xong, Xán Xán mặc âu phục lên, đi ra khỏi gian phòng.
Trong phòng khách, Triệu Noãn Noãn cùng Cao Vũ đều ở đó.
Triệu Noãn Noãn vừa nhìn thấy nàng, lập tức hỏi, "Ngươi muốn đi ra ngoài?"
"Dạ." Xán Xán gật đầu, đi ra ngoài.
"Đi nơi nào?" Lại còn mặc váy! Quá không bình thường!
"Đi... Đi gặp người bằng hữu." Vốn khó mà nói là đi xem mặt sao? Thật mất thể diện.
Thấy mắt của nàng lại bắt đầu không ngừng nháy, Triệu Noãn Noãn thần sắc tối sầm lại, "Người bằng hữu kia là ai?"
"Tóm lại, ngươi không cần lo nhiều như vậy! Ta muốn đi ra ngoài!" Nàng cuống quít chạy ra bên ngoài trốn.
"đợi một chút!"
Cao Vũ chẳng biết từ lúc nào đứng ở phía trước nàng, chặn đường đi của nàng.
"Ngươi đi đâu gặp người? Có thể thuận đường mua giúp ta ít đồ trở lại?"
Như vậy cũng còn muốn bóc lột nàng! Xán Xán rất không thoải mái nhìn mắt Cao Vũ, "Quảng trường trung tâm."
Cao Vũ nhợt nhạt cười một tiếng, mạn bất kinh tâm nói, "Quảng trường trung tâm? Đây chính là nơi xem mặt tốt nhất..."
"Người nào, ai nói ta đi xem mặt!" Hoảng lên, lộ ra chân ngựa.
"Ngươi gấp cái gì, ta chưa nói ngươi đi xem mặt."
Xán Xán nhất thời quẫn mặt, "Nói mau đi, muốn mua cái gì?" Không còn kịp rồi, nếu trễ lại muốn nghe Nhan Như Ngọc đáng ghét mắng.
"Ta còn chưa nghĩ ra."
Lặng yên...
"Ta đi!" Đẩy Cao Vũ ra, Xán Xán đi giày cao gót chạy ra khỏi cửa.
Lại vẫn mang giày cao gót! Tuyệt đối có tin vịt! Tâm Triệu Noãn Noãn không giải thích được tự nhiên khẩn trương lên.
"Hắn hình như là đi xem mặt nha." Cao Vũ dựa vào tường, tự nhủ nói câu.
Triệu Noãn Noãn không có trả lời, nhưng sắc mặt càng ngày càng khó coi.
"Hình như là đi quảng trường trung tâm thì phải..."
Triệu Noãn Noãn tiếp tục trầm mặc.
"Thật ra thì ta cảm thấy được, nàng trang phục một chút vẫn là đi gặp người..."
"Ba!" Một bóng người vọt tới trước cửa, đi xong giầy chạy ra khỏi cửa.
Người còn lại nhún nhún vai, sửa sang lại y phục, chậm rãi đi xong giầy, nhưng ngay sau nụ cười yếu ớt cũng ưu nhã theo sát đi ra ngoài.
Tựa hồ, có trò hay để xem đây!
*****
Thời điểm Xán Xán chạy tới quảng trường trung tâm, Nhan Như Ngọc đã chờ tại nơi đó.
Nhìn thấy trang phục của Xán Xán, Nhan Như Ngọc liên tiếp gật đầu, "Không tệ, không tệ!"
Nhưng trong lòng Xán Xán rất là bất an, "Như Ngọc, nhất định phải đi sao? Ta sợ lúc này..."
"Làm sao có thể!" Lập tức bị Nhan Như Ngọc nghiêm chỉnh phủ quyết, vỗ vai Xán Xán an ủi, "Ngươi yên tâm, hôm nay cái này tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm!"
Cũng bởi vì là cực phẩm mới sợ a! Xán Xán vẻ mặt lập tức suy sụp.
Thấy Xán Xán vẻ mặt khổ vô cùng, Nhan Như Ngọc cũng có chút chột dạ, bận rộn tránh ánh mắt của nàng, thúc giục, "Đi thôi! Thời gian sắp đến, đừng để cho người ta chờ."
Xán Xán đáp thanh âm yếu ớt, bước đi theo.
Địa điểm xem mặt phòng ăn XXX, Xán Xán liếc nhìn mặt tiền phòng ăn của nhà hàng, nhất thời nho nhỏ trấn an một chút. Rất tốt, rất cao cấp! So với cái thanh lâu cải biến phòng trà lần trước tốt hơn không biết bao nhiêu.
Không đúng nha! Nàng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, bận rộn quay đầu hỏi, "Như Ngọc, nơi này ăn cơm không phải là rất đắt sao?"
Nhan Như Ngọc ném ra một ánh mắt khinh thường, ý tứ kia rõ ràng nói đúng là, ngươi cũng không nhìn một chút nơi này trang hoàng tiện nghi như vậy sao?
"Ta không đi!" Xán Xán xoay người định chạy.
"Quay trở lại!" Bị Nhan Như Ngọc tay mắt lanh lẹ kéo lại, "Tô Xán Xán, sao ngươi nuốt lời giờ lại bảo không đi nữa!"
"Không phải là ta không muốn đi..." Vẻ mặt Xán Xán khổ vô cùng, "Nhưng vạn nhất hắn muốn AA thì làm sao bây giờ? Ta không mang nhiều tiền như vậy..." Nàng là người nghèo a! Triệt để là người nghèo!
"Nào có xem mặt AA trả?"
"Lần trước không phải là..." Bóng ma Kim Thành Thác Tai lần nữa bao phủ tâm hồn nho nhỏ của Xán Xán.
Này vừa nói, vẻ mặt Nhan Như Ngọc cũng nhất thời suy sụp, khẽ cắn răng, "Nếu như hắn muốn AA trả, ta giúp ngươi trả!" Bất cứ giá nào, nàng cũng làm chỉ cần chuyện này thành công!
"Thật?"
"Thiên chân vạn xác, so sánh với trân châu còn thật hơn!"
Nhan Như Ngọc có thể hào phóng như vậy sao? Một loại dự cảm bất thường nảy sinh trong lòng Xán Xán, "Như Ngọc, ngươi nói cái vị tiên sinh gì kia..."
"Lạc tiên sinh!"
"Lạc tiên sinh lớn lên..."
"Tổ hợp hoàng kim của Bùi Dũng Tuấn cùng Vương Lực Hoành!"
"Không phải là mập mạp như Bùi Dũng Tuấn cùng dung mạo của Vương Lực Hoành sao?"
"..." Rất nhiều hắc tuyến từ trên trán Nhan Như Ngọc đeo xuống, "Ta, ta làm sao có thể... Giới thiệu cho ngươi... Cái loại người này..."
"Vậy ngươi tại sao lại hào phóng như vậy?"
"..."
"Còn có..." Xán Xán mới tiến vào cửa chợt nhớ tới, trước cửa nhà hàng có tiếng xe gắn máy ngừng lại, "Lần này, không phải là sửa xe gắn máy a?"
"Làm sao có thể!" Nhan Như Ngọc vội vàng lên tiếng phủ nhận, tiện đà bổ sung một câu, "Ngươi yên tâm, ta đoán chừng lúc đầu cũng phải là sửa xe hơi..."
=_= [] [] []
Xán Xán hoàn toàn hết hy vọng, Nhan Như Ngọc, ngươi quả nhiên lừa ta!
"Ta không đi!" Xán Xán quyết đoán ra vẻ đã quyết định, xoay người rời đi.
"Khác a!" Nhan Như Ngọc một lòng, đưa tay bắt nàng phải đi.
Tiếp theo một cảnh thê thảm đã xảy ra, bởi vì Nhan Như Ngọc quá mau, nên dùng sức quá mạnh, mà Xán Xán lại đang mang giày cao gót, đứng không vững, hai người trợ lực lẫn nhau, Xán Xán chân nghiêng một cái bị té xuống.
"Đông!" Một tiếng, cú ngã này dị thường hoa lệ.
Thử nghĩ xem, trong hành lang một phòng ăn cao cấp, một nữ nhân đột nhiên ngã xuống, sẽ làm người khác chú ý nhiều như thế nào, ánh mắt của mọi người chà chà chà đều quăng tới đây.
Mất thể diện! Thật mất thể diện!
← Ch. 26 | Ch. 28 → |