← Ch.18 | Ch.20 → |
Tối hôm đó, Xán Xán mất ngủ
Lời nói của Nhan Như Ngọc giống như một cục đá, ở trong lòng Xán Xán khơi dậy vô số gợn sóng.
Cao Vũ thích mình?
Lời như thế, nếu là đặt trong hoàn cảnh trước kia, Xán Xán tuyệt đối sẽ cười đến lăn qua lăn lại trên mặt đất, nếu như Cao Vũ thích nàng? Heo mẹ cũng có thể leo cây!
Nhưng là bây giờ, bị Nhan Như Ngọc vừa nói như thế, nàng chợt nhớ tới Cao Vũ đối với mình tốt hơn trước kia. Ở thời điểm nàng ngã bệnh đã an ủi nàng, sợ nàng lạnh cởi áo khoác cho nàng, thấy móc điện thoại di động của nàng rớt liền lập tức bổ sung cho nàng, thậm chí là hắn vừa mới thay nàng đeo dây xích, càng nghĩ càng không đúng, nghĩ đi nghĩ lại tim bang bang nhảy lên.
Kể từ sau khi cùng Khương Kiệt chia tay, đừng nói là nam nhân, ngay cả con ruồi đực cũng không dừng trên đầu nàng, huống chi Cao Vũ như hoa Lili vậy một đại soái ca a? Chỉ thử nghĩ xem cũng kích động a!
Hơn nữa, như vậy cũng có thể giải thích, Triệu Noãn Noãn tại sao muốn cùng Cao Vũ chiến tranh lạnh, chắc là hắn ghen a!
Cho nên, từng bước đưa phán đoán của mình vào bẫy, Xán Xán làm cú kết liễu, đi đến kết luận.
Nói như thế nào Cao Vũ cũng là một soái ca! Miệng mặc dù là độc một chút, tâm địa cũng hư một chút, nhưng hắn rất đẹp trai a! Cho dù là bày đặt xem một chút, cũng có thể thật thỏa mãn lòng hư vinh của một nữ nhân. Nếu có soái ca như vậy thích mình, cho dù không động tâm thì cũng có vui vẻ.
Nhưng vấn đề là, Cao Vũ là một GAY, hơn nữa còn là đối tượng tấn công của tiểu ca Noãn Noãn! Làm sao thích người như mình? Mặc dù mình xinh đẹp một chút, tài hoa hơn người một chút xíu, nhân thần cộng phẫn một chút xíu chút...
【 Một con quạ đen bay qua, một con quạ đen bay qua... 】
Ở trong đầu say mê xong, một chút lý trí cũng quay trở lại trên người Tô Xán Xán, nàng chợt từ trên giường ngồi dậy, giả giả quả đấm, một bộ dạng đại nghĩa lẫm nhiên, thấy chết không sờn.
"Tô Xán Xán! Vì hạnh phúc của Noãn Noãn ca, ngươi phải để cho Cao Vũ chết tâm này!!!"
Nói xong, vừa sâu kín thở dài một hơi.
"Quá được hoan nghênh, cũng là phiền toái a..."
"Hắt xì!"
Cao Vũ ở trong phòng bỗng nhiên rùng mình một cái, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đã đầu mùa xuân, làm sao còn lạnh như thế?
————
Quyết định chủ ý, Xán Xán lần nữa triển khai hành động.
Bất quá, muốn tìm cơ hội, nói rõ ràng thật không dễ dàng a!
Triệu Noãn Noãn mấy ngày qua không biết là làm sao, liên tiếp mấy ngày không có đi công ty, mặc dù là hắn hợp lý rõ ràng, nhưng là không nên bỏ bê công việc như vậy nha? Bởi vậy, Xán Xán không tìm được một cơ hội cùng Cao Vũ ở một chỗ, dĩ nhiên cũng không cách nào ngả bài.
Cho nên, quan hệ của Triệu Noãn Noãn cùng Cao Vũ vẫn cứ căng thẳng như vậy, không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Điều này làm cho nội tâm Xán Xán tràn đầy cảm giác đau lòng, quả thực là một loại đau khổ.
Noãn Noãn ca tốt như vậy, nói gì ta đưa lời khuyên Cao Vũ một lần nữa trở lại hoạn lộ thênh thang đi tới!
"Noãn Noãn ca..." Sáng sớm, Xán Xán lại bắt đầu nói bóng nói gió, "Ngươi mấy ngày qua, tại sao không đi công ty a?"
Đang xem sách Triệu Noãn Noãn ngẩng đầu, khẽ ngơ ngác một chút, "Không muốn đi."
"Tại sao a?"
Tại sao? Triệu Noãn Noãn trên mặt hiện lên vẻ khác thường, từ trong miệng nhẹ giọng bay ra một câu nói, "Không yên lòng ngươi."
"A?" Xán Xán sửng sốt, "Vì sao nha?" Chẳng lẽ Noãn Noãn ca đã phát hiện cái gì? Sợ nàng một mình ở nhà đem Cao Vũ đoạt đi?
Câu này vừa hỏi, vẻ mặt Triệu Noãn Noãn bỗng nhiên phức tạp, tựa hồ đang suy nghĩ gì chuyện.
Xán Xán đại khí cũng không dám ho ra ngoài một tiếng, vạn nhất để cho Noãn Noãn ca phát hiện Cao Vũ thích nàng, hắn chẳng phải là muốn thương tâm đến chết? Không được! Tuyệt đối không được
*****
Trầm mặc thật lâu, Triệu Noãn Noãn nhẹ nhàng hô khẩu khí, "Ngươi cũng đừng quản, không có chuyện của ngươi."
"Nhưng là..."
"Còn không đi ra ngoài? Đừng quấy rầy ta xem sách." Vừa nói vừa bổ sung một câu, "Thuận tiện, đem địa lôi." (???)
=¬;¬;_= [] [] []
Xong, Xán Xán nhất thời càng thêm kiên định phỏng đoán của mình, Triệu Noãn Noãn nhất định là đố kỵ nàng, hơn nữa đã bắt đầu phàn nàn trong âm thầm để phát triển hành động trả đũa, nếu tiếp tục như vậy nữa lại muốn nàng trở lại cuộc sống không có bệnh và bị áp bức trước đây. Ngàn vạn khác a!!!
Vì không để cho Triệu Noãn Noãn lâm vào trạng thái tuyệt vọng biến thái, Xán Xán càng thêm kiên định quyết tâm tìm Cao Vũ ngả bài.
Cơ hội rốt cuộc đã tới!
"Khuya hôm nay có một buổi biểu diễn âm nhạc cổ điển." Lúc ăn cơm tối, Triệu Noãn Noãn bỗng nhiên mở miệng.
Xán Xán ngẩng đầu, nhìn Triệu Noãn Noãn một chút, vừa nhìn Cao Vũ một chút, xác định lời này là nói với nàng, "Nha." Có âm nhạc cổ điển? Cái quái gì?
"Ta mua vé."
"Nha." Xán Xán mạn bất kinh tâm đáp một câu.
Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, "Ý của ngươi là nói, ngươi muốn đi nghe?" Một trận mừng rỡ, rốt cuộc tìm được cơ hội có thể cùng Cao Vũ đàm phán thật là tốt.
Triệu Noãn Noãn gật đầu.
"Một mình ngươi đi?" Sẽ không đem Cao Vũ cũng mang đi sao? Ngàn vạn không nên!
Triệu Noãn Noãn sắc mặt âm trầm, không nói, chỉ để ý vùi đầu ăn cơm.
Ô... Xem ra Noãn Noãn ca đã hận nàng đến tình trạng này, ngay cạnh cũng không chịu để ý nàng, cũng là Cao Vũ làm hại! Xán Xán tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác, hung hăng trừng mắt nhìn Cao Vũ ở một bên chú ý ăn cơm của mình, đột nhiên xuất hiện oán niệm làm Cao Vũ cả kinh rùng mình một cái.
Ba người tiếp tục ăn cơm.
Trầm mặc a trầm mặc, Xán Xán sắp điên rồi.
Bỗng nhiên.
"Ngươi đi cùng ta."
Lời của Triệu Noãn Noãn vừa ra khỏi miệng, hai người đang dùng cơm đều ngừng lại.
Tâm Xán Xán trầm xuống, xong, thật muốn đem Cao Vũ đi, vừa mới có cơ hội. Nhưng là nghĩ lại, này nói không chừng Triệu Noãn Noãn cố ý, lợi dụng cơ hội ước hẹn, nhân cơ hội cải thiện quan hệ giữa hai người, bắt tay thân thiện, điềm điềm mật mật...
"Được! Được!" Xán Xán hưng phấn mà mãnh liệt gật đầu.
Nhưng không khí thật giống như có điểm gì là lạ a? Tại sao hai người bọn họ ngó chừng nàng? Thấy vậy trong lòng của nàng không tránh khỏi sợ hãi...
Trên mặt vẻ Triệu Noãn Noãn mặt bỗng nhiên có chút hòa hoãn, "Ngươi đồng ý đi?"
"Dạ..." Chuyện tình hai người bọn họ, nàng dám không đáp ứng sao? Quay đầu nhìn Cao Vũ một chút, như đang có điều suy nghĩ nhìn mình.
Xán Xán nước mắt chạy, thì ra là, nàng ở trong nhà này đã có địa vị trọng yếu như vậy! Ngay cả hai người đi ra ngoài ước hẹn cũng qua mình đồng ý! Quá cảm động!!!
"Vậy ngươi ăn cơm xong, đi trang điểm, nhớ được phải mặc chỉnh trang." Triệu Noãn Noãn đặt bát nói, thẳng trở về phòng mình.
Xán Xán tâm tình thật tốt, xem ra không cần mình ra tay, Cao Vũ tiểu bằng hữu lại muốn trở lại hoạn lộ thênh thang! Thật là trẻ nhỏ dễ dạy vậy!
Đang dương dương đắc ý, bỗng nhiên liếc thấy Cao Vũ một bên đang nhìn thẳng vào đánh giá nàng.
"Ngươi nhìn ta xong chưa?"
Cao Vũ thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói, "Không nghĩ tới ngươi còn thích âm nhạc cổ điển."
Cổ điển? Xán Xán nhíu mày, khinh thường liếc mắt Cao Vũ, "Thích cái rắm, làm bài hát ru con cũng chỉ biết dùng từ tiếng Anh tốt!"
"Thế sao ngươi đồng ý đi?"
*****
"Ta đương nhiên là ——" vẻ mặt Xán Xán trong nháy mắt cứng ngắc, khóe miệng bắt đầu co quắp, ngẩng đầu nhìn hướng Cao Vũ, lắp bắp hỏi, "Khó khăn khó khăn... Khó khăn đến... Mới vừa... Mới vừa rồi... Noãn Noãn ca là hỏi... Hỏi ta... Ta có đi hay không..."
Cao Vũ nhìn nàng, chân thành gật đầu.
Không sai, Tô Xán Xán, chính là ngươi!
Mặc lễ phục nhỏ chặt muốn chết, đi giày cao gót bảy tám centimét, xiêu xiêu vẹo vẹo đi bên cạnh Triệu Noãn Noãn, Xán Xán cảm giác mình quả thực chính là kẻ ngu nhất trên đời này a!
Tại sao nàng phải đi a?
Tại sao nàng không có nghe rõ nha?
Tại sao hắn cũng không nói rõ hơn một chút nha?
Tại sao nàng muốn tự tìm khổ nha???
Im lặng hỏi ông trời, chỉ có đem khổ thủy nuốt vào trong bụng, một ngụm khổ thủy còn chưa có nuốt xuống, chân nghiêng một cái, cả người cứ như vậy thẳng tắp té xuống.
"A —— "
Âm nhạc quả nhiên cao cấp! Sàn nhà cũng là mềm... Xán Xán nhắm mắt lại, cuối cùng tìm được một chút vui mừng rồi.
"Đứng lên!" Triệu Noãn Noãn một tiếng dữ dội, Xán Xán chợt mở mắt ra, thấy phía dưới đè ép Triệu Noãn Noãn, cùng với ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn tới cảnh "Thân mật".
Sốc tại chỗ.
Triệu Noãn Noãn từ trên mặt đất đứng lên, trên mặt một trận lúc trắng lúc hồng, màu sắc kia cũng có thể vượt qua đèn xanh đèn đỏ.
"Tô Xán Xán, ngươi có thể đừng để mất thể diện một chút!"
Xán Xán giống như chim cút cúi đầu, miệng lẩm bẩm.
"Các ngươi không nhìn thấy ta, các ngươi không nhìn thấy ta, các ngươi không nhìn thấy ta, các ngươi tuyệt đối không nhìn thấy ta..."
Nhất thời, Triệu Noãn Noãn khóe miệng co quắp, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực khổng lồ.
Tô Xán Xán, ngươi không đáng cứu!
"Tới đây." Triệu Noãn Noãn sửa sang lại trang phục, thấp giọng mở miệng.
Xán Xán khiếp sanh ngẩng đầu nhìn Triệu Noãn Noãn, "Làm gì?"
Cố nén đi ý nghĩ của nàng, "Tới đây, khoác tay ta." Chỉ có như vậy, tên ngu ngốc này mới không khinh suất nữa.
"Nha." Xán Xán lảo đảo đi tới, khoác cánh tay Triệu Noãn Noãn.
Lúc này cũng là khá tốt, Triệu Noãn Noãn cuối cùng có chút vui mừng, song loại vui mừng này sau khi Tô Xán Xán nói ra câu sau biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
—— "Ngươi đừng sợ, có ta vịn ngươi, sẽ không ngã xuống."
Triệu Noãn Noãn rốt cục hỏng mất.
Dưới loại tình huống này vài lần hỏng mất vô lực đi dọc theo lối đi, hai người rốt cục đi tới chỗ ngồi của mình, trình diễn bắt đầu.
Triệu Noãn Noãn rốt cục thở phào nhẹ nhỏm, ngồi ở trên ghế ngồi, nàng vốn sẽ không thể gây chuyện gì náo loạn nữa? Cho nên hắn quyết tâm yên tĩnh, dần dần dung nhập âm nhạc mang đến thư trì hoãn trung.
Bỗng nhiên.
"Noãn Noãn ca..."
Hắn không vui quay đầu lại, hướng Xán Xán làm dấu hiệu chớ có lên tiếng, tiếp theo sau đó thưởng thức.
Một lát sau, cánh tay nhẹ nhàng bị đụng phải.
"Hư!" Triệu Noãn Noãn quay đầu, dùng ánh mắt lần nữa cảnh cáo Tô Xán Xán.
Lại một lát sau.
"Ta..."
"Ngươi nói nữa, ta liền đem ngươi ném ra ngoài!" Triệu Noãn Noãn phát hỏa.
Rốt cục, bên cạnh an tĩnh.
Giai điệu lưu loát êm dịu, Triệu Noãn Noãn vẫn đắm chìm dưới không khí làm say lòng này, cho đến lúc nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, bên tai truyền đến tiếng vỗ tay của khán giả, hắn lúc này mới đem mặt chuyển về hướng Xán Xán, ôn nhu nói, "Có chuyện gì không? Bây giờ có thể nói."
"..."
"Xán Xán?" Hắn chợt phát hiện có cái gì không đúng, đưa tay muốn chạm tới nàng.
Tô Xán Xán ngẩng đầu, vẻ mặt nhăn nhó.
Triệu Noãn Noãn trong lòng trầm xuống, "Xán Xán, ngươi làm sao vậy?"
"Ta... Chân đau..."
Thì ra là, vừa lúc mới bước vào chân không có cảm giác gì, nhưng ngồi vào chỗ của mình, Xán Xán mới cảm giác được đến cổ chân dần dần bắt đầu đau, chờ âm nhạc có kết thúc, nàng đã đau đến nhe răng trợn mắt.
"Ngươi ngu ngốc!"
Triệu Noãn Noãn đột nhiên cảm giác được trong lòng đau xót, ôm lấy Xán Xán, cực kỳ nhanh chạy ra khỏi hội trường.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |