Vay nóng Tima

Truyện:Cưới Chui Với Trung Tá - Chương 46

Cưới Chui Với Trung Tá
Trọn bộ 60 chương
Chương 46
0.00
(0 votes)


Chương (1-60)

Siêu sale Shopee


Lưu Vũ núp ở trong quầy hàng, vừa mới bắt đầu thì anh hút thuốc, bởi vì từ bên này nhìn qua, hình như hai người phụ nữ nói chuyện rất bình tĩnh, cũng không phát sinh xung đột gì. Mặc dù anh không nghe được cuộc đối thoại của hai người, nhưng anh vẫn chăm chú theo dõi bọn họ, trong lòng lại lo lắng cho vợ, vừa mới sóng yên gió lặng, anh không thể bỏ sự băn khoăn và lo lắng trong lòng, mặc dù anh tin tưởng vào năng lực xử lý chuyện này của Từ Nhan. Anh hiểu Từ Nhan rất rõ, không phải sau khi cưới mới bắt đầu hiểu, mà là vào năm năm trước, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, anh vì người phụ nữ nóng nảy này mà cảm thấy đau lòng.

Anh hiểu vợ của mình rất rõ. Năm đó, mặc dù cô chỉ nói chuyện với anh một cách hời hợt, có lẽ cô không quá chú ý anh, chỉ coi anh là đối tượng dốc bầu tâm sự, nhưng làm sao cô biết được, vào lần gặp nhau năm năm trước, để anh yêu cô thật sâu, thậm chí sau nhiều năm, mỗi lần đi xem mắt, anh đều nghĩ: Tại sao không phải cô? Hôm nay rốt cuộc như nguyện mà cưới được cô, cả đời anh cũng phải bảo vệ cuộc hôn nhân này, sao có thể để người phụ nữ từng tổn thương anh phá hủy cuộc hôn nhân này của anh? Cho dù đó là người phụ nữ anh từng yêu, vậy thì thế nào?

Thấy Từ Nhan xoay người, anh đã thẳng người lên, muốn tiến tới đón cô, nhưng ngay sau đó sắc mặt của anh đại biến. Anh nhìn thấy vẻ mặt Chu Lâm trở nên đáng sợ, đây là vẻ mặt vặn vẹo vì muốn trả thù, chuông báo động trong lòng anh vang lên. Cô ta muốn làm gì? Anh không có nhiều thời gian để nghĩ vẻ mặt đáng sợ của Chu Lâm là có ý gì, anh chỉ nghĩ cô ta có thể xuống tay với Tiểu Nhan của anh, suy nghĩ dừng ở phỏng đoán đáng sợ kia, người đã xông ra ngoài.

Quầy hàng bán đồ lặt vặt cách cửa bệnh viện không xa, nhưng lại cách một con đường lớn. Lối đi bộ có xe tới xe lui, hết sức dày đặc, nhưng lòng của Lưu Vũ đều tập trung vào Từ Nhan, còn có Chu Lâm đang từ từ tới gần cô. Anh không thể nghĩ đến điều gì khác, mà những chiếc xe kia đối với anh mà nói chỉ là một vật thể di động mà thôi, anh bắt đầu băng ngang qua đường. Phía trước bệnh viện cũng có xe, thật ra thì đi cũng không nhanh, dù sao trong bệnh viện cũng có người đi ra ngoài, có lúc sẽ băng ngang qua đường, cho nên mỗi khi đến đoạn đường này thì xe sẽ giảm bớt tốc độ theo quán tính.

Lưu Vũ cứ xông ra ngoài như vậy, nhanh như đạn, bên cạnh có một chiếc xe xông tới, thế nhưng anh hình như không nhìn thấy, trong mắt chỉ có vợ của anh, mắt thấy xe sẽ đụng vào anh.

Từ Nhan ở phía đối diện thấy Lưu Vũ đang xông tới, cũng nhìn thấy chiếc xe vận tải chạy như bay bên phải Lưu Vũ.

"Lưu Vũ..." Từ Nhan Giác biết mình đã phạm vào một sai lầm trí mạng, cô không nên dùng cách này để dò xét Lưu Vũ.

Mặc dù cô biết cách như thế có thể làm cho Chu Lâm vĩnh viễn không thể lật người, cũng biết cách này có thể thử dò xét tấm lòng chân thật của Lưu Vũ, nhưng nhìn thấy thân thể Lưu Vũ sắp bị xe vận tải đụng trúng, trái tim của cô gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, thì ra bước chân chậm rãi của cô cũng bắt đầu trở nên gấp rút.

Khi tất cả xảy ra, đột nhiên như vậy, không cho phép người ta có chút suy nghĩ và cân nhắc.

Chu Lâm cũng nhìn thấy tình cảnh của Lưu Vũ, nhưng suy nghĩ của cô ta hoàn toàn khác với Từ Nhan. Cô ta đang suy nghĩ: Tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Nếu anh đã đến, tại sao không tới gặp cô ta? Mà muốn cho vợ của anh tới đây nhục nhã cô ta? Chẳng lẽ ở trong lòng của anh, mình không chịu nổi một kích? Loại hận ý này từ từ thăng hoa, từ lồng ngực đến đại não, cuối cùng trí thông minh, tình cảm cũng mất hết, trong mắt của cô ta chỉ có thù hận! Cô ta không chiếm được, người khác đừng hòng mơ tưởng, cô ta chẳng những muốn phá hủy Từ Nhan, còn muốn phá hủy Lưu Vũ. Dù sao thì trong tay Từ Nhan đã có tất cả chứng cớ của cô ta, nếu Từ Nhan không truy cứu cô ta, cô ta vĩnh viễn không có cách nào an tâm sống qua từng ngày, bởi vì cô ta biết tất cả nhược điểm của mình đều nằm trong tay Từ Nhan, cô tùy tiện lấy một lý do thì có thể làm cho cô ta vĩnh viễn không thể lật người, thậm chí giấy phép hành nghề luật sư của cô ta cũng có khả năng bị thu hồi và huỷ.

"Đi chết đi, người phụ nữ này!" Cô ta nảy sinh ác độc, không biết từ lúc nào, cô ta lấy dao cắt móng tay từ trong túi ra, mắt đỏ ngầu, cô ta muốn phá hủy Từ Nhan.

Không sai, cô ta muốn phá hủy gương mặt của Từ Nhan, để gương mặt xinh đẹp của cô trở nên xấu xí, từ đó về sau, Lưu Vũ sẽ không lưu luyến người phụ nữ này nữa.

Ngược lại cô ta muốn nhìn một chút, Lưu Vũ đang bị xe bao vây, sao có thể bay tới cứu vợ của anh, trừ phi anh có một đôi cánh dài, mặc dù anh cách các cô không xa.

Lúc này, Từ Nhan không muốn đóng kịch nữa, trong mắt của cô chỉ có Lưu Vũ, cũng quên phía sau còn một kẻ điên như sói đang nhìn cô chằm chằm, sẽ làm hành động điên cuồng với cô, cho nên cô không chút phòng bị, chỉ nhằm vào Lưu Vũ đang trong dòng xe cộ.

Giữa dòng xe cộ, Lưu Vũ thấy thanh dao cắt móng tay kia, sắc mặt nhất thời đại biến. Tim của anh bị bóp chặt, càng bất chấp xe cộ xung quanh mà chạy nhanh qua.

"Két!" Một tiếng thắng xe vang lên, xe vận tải kia dừng lại bên cạnh Lưu

Vũ.

Cũng may là Lưu Vũ được huấn luyện trong đơn vị quân xung kích, mặc dù tình hình chính trị đang đã yên ổn, nhưng bản lĩnh của anh vẫn nhanh nhẹn như cũ, thân thể của anh nhảy qua tránh, không để cho xe vận tải dừng lại đụng vào mình. Nhưng khi xe vận tải thắng lại thì xuất hiện một dòng khí lưu, đánh vào trên mặt của anh, không ngờ lại rất đau.

Ngay sau đó, lại một chuỗi tiếng thắng xe vang lên, rất nhiều xe dừng lại bên cạnh anh.

"Này, anh đi kiểu gì vậy? Không biết băng ngang qua đường rất nguy hiểm..." Tài xế thò đầu ra từ trong cửa xe, đang định mắng anh.

Lưu Vũ cũng không để ý tới, chỉ nói một câu "Xin lỗi!", người đã chạy ra khỏi dòng xe chạy, chạy về phía Từ Nhan. Động tác của anh rất nhanh, hoàn toàn phát huy tốc độ 5km việt dã chạy trốn.

Khoảng cách từ đường lớn chạy đến chỗ Từ Nhan không tính là xa, nhưng cũng không gần, nhưng Lưu Vũ đã xông về phía vợ của mình, lấy tốc độ nhanh như chớp, ôm lấy Từ Nhan.

Dao cắt móng tay xẹt qua cánh tay Lưu Vũ.

Mặc dù dao cắt móng tay không bén, nhưng Chu Lâm tàn nhẫn dùng sức, lại nảy sinh ác độc, hơn nữa, độ bén của dao cắt móng tay không phải là nhỏ, cánh tay Lưu Vũ nhất thời bị cắt, xuất hiện một vệt máu lớn.

Đau đớn đánh úp tới cánh tay của anh, nhưng mày anh không nhíu, mặt anh cũng không nhăn.

Trong một khắc kia, Chu Lâm sợ ngây người, cô ta không ngờ tốc độ của Lưu Vũ sẽ nhanh như vậy, cho tới bây giờ, cô ta chưa từng nghĩ mình sẽ tổn thương Lưu Vũ, cho dù lần đó mình đi cùng người đàn ông Mỹ kia, cô ta biết lòng của Lưu Vũ bị thương rất nặng, nhưng cô ta chưa từng nghĩ sẽ tổn thương người Lưu Vũ.

"A..." Cô ta hét lên một tiếng, như đã tỉnh táo, lại như chưa tỉnh táo, trong mắt của cô ta đều là hình ảnh Lưu Vũ bảo vệ Từ Nhan, còn dư lại chỉ có thét chói tai, tiếng thét chói tai phát ra từ đáy lòng.

Lòng của cô ta bị kích động, kích động thật sâu, cô ta không thể nhìn Lưu Vũ yêu thích một người phụ nữ khác như vậy, lúc còn học đại học, Lưu Vũ không đối xử với cô ta giống như đối xử với Từ Nhan.

Từ Nhan bị Lưu Vũ ôm thật chặt vào trong ngực, cô không nghĩ đến tình cảnh của mình, trong mắt chỉ có Lưu Vũ, câu nói đầu tiên là: "Lưu Vũ, anh không sao chứ?" Cô không biết anh có bị thương ở trong dòng xe cộ không, tiếp đó, cô nhìn thấy vết thương trên cánh tay Lưu Vũ, sắc mặt thay đổi lớn, hô: "Anh bị thương?"

"Không sao." Lưu Vũ kiểm tra Từ Nhan từ trên xuống dưới, xem cô có bị thương không, đối với mình vết thương trên cánh tay mình, anh không thèm nhíu mày một cái.

Anh thường ở trong sân huấn luyện, bị thương là chuyện thường tình, cho nên vết thương ngoài da này đối với anh mà nói, không khác gì bị muỗi cắn. Anh kiểm tra thân thể Từ Nhan, thấy cô không bị thương, lòng mới thả lỏng, chỉ cần Từ Nhan của anh không bị thương là được.

"Lưu Vũ!" Chu Lâm như phát điên mà xông lên, muốn đẩy Từ Nhan được Lưu Vũ ôm vào lòng ra.

Hiện giờ, cô ta chẳng còn gì nữa, sau khi trốn về từ nước Mĩ, cô ta mất tất cả, hôm nay cô ta mong Lưu Vũ hồi tâm chuyển ý, có thể trở lại bên cạnh cô ta, đây là cửa duy nhất mà cô ta có thể đặt cược. Nhưng khi cô ta nhìn thấy Lưu Vũ cực kỳ quan tâm với Từ Nhan, còn có tình cảm nồng nàn sau đó, cô ta liền sụp đổ, cô ta chưa từng bị đả kích như vậy.

Ông trời thật không công bằng, tại sao đối xử với cô ta tàn nhẫn như vậy? Cô ta luôn nghĩ Lưu Vũ không có tương lai gì, sau khi cô ta trở về Trung Quốc, lặng lẽ điều tra Lưu Vũ, mới biết Lưu Vũ hôm nay không giống với ngày xưa, địa vị và tương lai không giống với người cô ta quen vào tám năm trước, đây là điều duy nhất cô ta không nghĩ tới. Cô ta vẫn cho rằng trong lòng Lưu Vũ còn có cô ta, mặc dù lúc ấy cô ta tuyệt tình rời khỏi anh, cô ta vẫn nghĩ Lưu Vũ còn là người đàn ông hồn nhiên mà ngây ngốc trong sân trường vào tám năm trước. Cô ta chưa từng nghĩ, tám năm không gặp, Lưu Vũ lại càng đẹp trai, còn có sự trưởng thành và tương lai của anh, làm cô ta không khỏi động tâm. Thế nhưng khi cô ta nhìn thấy người phụ nữ trước mắt này thì tất cả hi vọng của cô ta đều bị hủy.

Lưu Vũ ôm Từ Nhan, nhảy ra, ánh mắt rất lạnh, giọng nói rất tuyệt tình, khóe miệng anh khẽ động, lời anh nói ra như dao găm đâm vào trái tim Chu Lâm: "Tôi không đánh phụ nữ, nhưng cô đừng ép tôi ra tay, tôi không hy vọng lần đầu tiên phá lệ của tôi là ở trên người cô."

"Lưu Vũ, anh chưa từng nói với em như vậy." Lòng của người phụ nữ nặng trĩu.

"Đừng ép tôi ra tay, đừng làm bẩn tay của tôi, cút!" Lưu Vũ lạnh lùng nói ra những lời này, khom người ôm lấy Từ Nhan.

Ánh mắt của Chu Lâm bị một màn trước mắt đả kích. Đã từng, Lưu Vũ đã từng ôm cô ta như vậy, khi đó Lưu Vũ rất trẻ tuổi, cô ta cũng rất thuần khiết, anh ôm cô ta chạy trên đường lớn. Đã từng, anh và cô ta là một đôi làm người hâm mộ trong trường, là người yêu mẫu mực của tất cả mọi người. Anh từng nói với cô ta: "Lâm, anh sẽ không buông em ra, trừ phi em không cần anh." Nhưng mà hiện tại thì thế nào? Anh đã buông cô ta ra, anh ôm người phụ nữ khác vào ngực, còn thân mật như thế, thâm tình như thế, thậm chí vì người phụ nữ này mà tàn nhẫn với cô ta.

"Lưu Vũ, anh đừng ép em, đừng ép em!" Chu Lâm kêu khóc.

Lòng của cô ta bị câu nói kia của Lưu Vũ mà tan vỡ, hung hăng vỡ ra, nhỏ từng giọt máu. Cô ta quỳ khóc trên mặt đất, đôi tay ôm mặt, khóc rất đau lòng, chỉ hy vọng Lưu Vũ quan tâm mà hỏi cô ta một câu, cho dù quay đầu lại liếc nhìn cô ta một cái.

Nhưng chẳng có gì cả, Lưu Vũ không quay đầu lại, thậm chí ngay cả phản ứng với cô ta cũng không, căn bản không muốn trả lời cô ta, trong lòng anh bây giờ chỉ lo lắng cho vợ của anh, chỉ có vợ của anh mới nhận được được tình cảm sâu sắc và sự quan tâm của anh.

Từ Nhan nằm trong ngực của chồng, một màn vừa rồi, vừa bắt đầu là cô cố ý không muốn tránh, sau đó cô toàn tâm chú ý tới Lưu Vũ, không chú ý tới sự khác thường của Chu Lâm phía sau. Nói cô phạm sai lầm, không bằng nói này đây là cơ duyên xảo hợp.

Vừa rồi Lưu Vũ bất chấp tất cả xông tới, nhớ lại một màn nguy hiểm như vậy, Từ Nhan cảm thấy mình dò xét cũng không có tác dụng.

Nếu cô nghĩ đến hậu quả, có lẽ cô sẽ không dò xét, cũng không để Chu Lâm có cơ hội tổn thương Lưu Vũ, càng không khiến Lưu Vũ đứng trong dòng xe cộ nguy hiểm.

Dao cắt móng tay của Chu Lâm vốn muốn vạch trên người mình, là Lưu Vũ chạy như bay tới đỡ thay cô. Cô biết Chu Lâm liều mạng như vậy là đã tới đường cùng, có thể nói Chu Lâm lúc ấy coi như không đâm cô chết, cũng muốn làm cô bị thương, nếu cô không bị thương nặng, cũng bị dao cắt móng tay phá hủy khuôn mặt.

Câu nói cuối cùng của Lưu Vũ thật sự khắc sâu vào lòng cô. Cô chưa từng thấy Lưu Vũ tức giận như vậy, nét mặt như muốn ăn thịt người. Đúng như anh nói, anh không đánh phụ nữ, nếu như không có nguyên tắc này, có lẽ anh đã giơ nắm đấm, có lẽ hiện tại Chu Lâm đã nằm trên mặt đất.

Đối với Chu Lâm, cô không có bất kỳ đồng tình nào, thậm chí có chút vui sướng. Đối với người thứ ba này, cô không thể đồng tình, bởi vì đối phương sẽ cướp người đàn ông của cô đi.

Cô biết cô ta sẽ không bỏ qua cho mình, lúc trước cô chưa từng muốn đuổi cùng giết tận, nhưng hành động điên cuồng lần này của cô ta đã chọc giận Từ Nhan.

"A Vũ, mới vừa rồi anh làm em sợ muốn chết." Cô nói chuyện anh chạy như bay vào dòng xe.

"Không ai có thể tổn thương em, mặc kệ là ai, anh đều không lưu tình." Lưu Vũ cho là cô hỏi chuyện anh đối xử với Chu Lâm.

Từ Nhan vùi đầu thật sâu vào trong ngực của anh, giọng nói rầu rĩ truyền ra từ trong ngực: "A Vũ, mới vừa rồi em rất sợ hãi, em thật sự rất sợ..."

"Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để ai gây tổn thương cho em." Lưu Vũ bảo đảm.

"Chúng ta đi bệnh viện đi, vết thương trên tay của anh cũng không nhẹ."

"Được."

"Sau này đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy."

"Đối với chuyện của em, ở trong mắt anh không phải là chuyện ngốc."

Hai người ngọt ngọt ngào ngào nói, nhưng không biết ánh mắt Chu Lâm bắn ra tia ác độc sau lưng, đối thoại của hai người bọn họ, toàn bộ truyền vào tai cô ta.

"Lưu Vũ, Từ Nhan, tôi sẽ không bỏ qua cho hai người, tuyệt đối không bỏ qua!" Cô ta gào thét trong lòng, nhưng nước mắt cũng đã chảy xuống từ trong đôi mắt trống rỗng.

Có lẽ tương lai không lâu, sẽ nghênh đón đến một trận bão táp, về phần trận bão táp này sẽ gây tổn thương cho ai, đến cuối cùng là người nào, cũng không thể biết được.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-60)