← Ch.42 | Ch.44 → |
Tin nhắn đó, mấy chữ kia, giống như nổ ra, rồi nổ tung trong lòng Từ Nhan, khiến lý trí của cô cũng nổ tan tành.
Đáng ghét! Quá ghê tởm! Mang thai, đây là chuyện châm chọc cỡ nào? Bà xã chính hiệu như cô còn chưa mang thai con của Lưu Vũ, con bồ bên ngoài lại mang thai con anh trước? Quả là chuyện cười lớn!
"Lưu Vũ, anh giỏi, anh thật là giỏi!" Cắn răng nghiến lợi, Từ Nhan, cầm điện thoại di động ném vào mặt của anh, đứng dậy rời đi không quay đầu lại.
Lưu Vũ không kịp để ý sự đau đớn trên mặt, liền vươn tay kéo cô lại.
"Buông ra." âm thanh Từ Nhan không lớn, nhưng trong âm thanh lại lộ ra sự lạnh lẽo và xa lánh, khiến cả người anh rung động.
"Tiểu Nhan, em ngồi xuống nghe anh nói rõ đi." giọng của Lưu Vũ chứa sự cầu khẩn.
Anh có con rồi, còn nói gì? Cô không hỏi ra lời, nhưng lòng của cô đột nhiên rất đau, đau như chưa từng đau, như có thứ gì nghẹn ở ngực, cũng không động đậy nổi nữa.
Nhưng Lưu Vũ làm thế nào cũng không chịu buông tay, không nói lời nào, mà chỉ đứng dậy ôm lấy cô, xoay người cô qua, lại thấy nước mắt trên mặt cô, liền giật mình. Anh có bao giờ thấy cô rơi nước mắt đâu chứ? Cô luôn kiên cường, luôn thể hiện vẻ quật cường của mình ra ngoài, anh chưa bao giờ nghĩ tới cô cũng có mặt yếu đuối.
"Cục cưng, đừng khóc." Lưu Vũ nghiêng người, muốn dùng miệng hôn lên nước mắt trên mặt cô.
Từ Nhan đột nhiên cảm thấy ghê tởm, cái miệng này của anh không chừng đã hôn bao nhiêu người, lúc này lại muốn hôn lên mặt của cô, khiến cô ghê tởm vô cùng.
"Buông tay!" âm thanh của Từ Nhan lớn hơn, chưa bao giờ căm hận anh như lúc này.
Người đàn ông này lừa cô, cô vẫn cho là dù anh không thương cô, cũng sẽ trung thành với hôn nhân, làm sao nghĩ được người đàn ông trung hậu đàng hoàng này lại lừa cô. Cô thật kích động, muốn gọi điện thoại cho anh mình, sao lại giớit hiệu một người đàn ông đáng ghét thế cho cô.
"Cục cưng, em hãy nghe anh nói...." Lưu Vũ càng không ngừng ôm cô, anh biết một khi buông tay, tiếp theo sẽ vĩnh viễn mất cô.
Tính khí Từ Nhan nóng nảy lại thẳng thắn, cô làm sao nghĩ ra nguyên nhân chứ? Hôm nay nếu không giải thích rõ chuyện này, cả đời Từ Nhan có thể sẽ không tha thứ cho anh.
"Tôi không nghe, tôi muốn trở về, tôi muốn về thành phố N...." Trong khoảnh khắc đó, nước mắt của cô chảy xuống liên tục.
Đau, tim cô thật đau. Sao cô phải nghe người đàn ông xấu xa này khua môi múa mép chứ? Chẳng lẽ phải chính tai nghe được anh nói đứa bé này là của anh sao? Vậy cô làm sao đối mặt với cha mẹ được?
"Tiểu Nhan, em đừng như vậy, anh từ trước đến giờ chưa từng lừa em... ~d_đ-l~q_đ- em phải tin tưởng anh.... ." Lưu Vũ ôm cô, đôi môi nhiệt tình hôn cô
Từ Nhan nghiêng nghiêng đầu, cắn răng nói: "Anh cút đi, tôi không muốn nói chuyện với anh."
Lúc này trong lòng cô rất loạn, thật ra thì cô rất muốn ngồi xuống để nghe anh nói rõ ràng, nhưng cô lại sợ nghe kết quả. Nếu như chuyện trong tin nhắn là thật, thì cô nên làm thế nào? Trong ánh mắt của cô không chưa được một hạt cát, nhưng bây giờ hạt cát này đã rơi vào trong mắt của cô, cô nên lấy hạt cát này ra, hay vẫn để hạt cát này cộm mắt cô?
Lưu Vũ đi lúc nào, cô không biết, trong lỗ tai tựa hồ nghe được anh đang nói: "Được, anh đi ra ngoài trước, em tỉnh táo một chút, chờ một chút lát anh sẽ vào giải thích với em."
Ngồi ở trên giường một hồi, từ từ cũng bình tĩnh lại, lại nhớ tới lời Lưu Vũ nói: "Trước kia không hề lừa em, tương lai cũng sẽ không lừa em." Lời của anh tin được không?
Sau khi tỉnh táo, cô mới chậm rãi cảm thấy chuyện lúc nãy không đúng, lúc xem tin nhắn thì hình như không chỉ thấy có một câu, phía sau còn gì đó nhưng cô lại giận ném trả cho anh. Giờ tỉnh táo rồi mới phát hiện hình như cô đã bỏ lỡ điều gì đó.
"Tiểu Nhan à, cãi nhau sao?" không biết mẹ Lưu đã đi vào từ khi nào.
Từ Nhan cuống quít lau nước mắt, nở nụ cười với bà: "Không có đâu, mới vừa rồi hạt cát rơi vào mắt."
"Đừng gạt ta, lúc nãy hai con gây gổ mẹ nghe được hết. Tiểu Nhan, mặc dù mẹ không phải mẹ ruột của con, nhưng con dâu như con là mẹ và cha nó chọn, nếu tiểu Vũ ăn hiếp con, mẹ nhất định không bênh nó."
Lúc này nước mắt của Từ Nhan không khống chế được nữa mà chảy xuống, ôm lấy mẹ Lưu nói: "Mẹ, con biết rõ mẹ tốt với con, nhưng A Vũ.... . Không, về sau con không bao giờ gọi anh ấy là A Vũ nữa. Lưu Vũ làm lớn bụng uủa người khác, anh ấy có con rồi." Vừa nghĩ tới người kia gọi anh A Vũ ở trong tin nhắn, vừa nghĩ tới người kia nói mang thai, tim của cô liền đau đớn.
Mẹ Lưu nghe thế, đột nhiên cười, hỏi cô: "Chuyện này sao con biết?"
"Chuyện này không giả, là chính bản thân anh ấy cầm điện thoại cho con xem, trên điện thoại di động rõ ràng viết vậy."
"Đứa nhỏ ngốc, nếu như con làm chuyện đuối lý, con sẽ đưa chứng cứ cho người yêu xem sao?" mẹ Lưu không biết nên nói con dâu ngốc hay quá thông minh.
"Anh ấy vốn không yêu con, cho nên...." Từ Nhan đang muốn phản bác, nhưng nói một nửa, lại dừng lại. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn
Đúng vậy, Lưu Vũ ngu hơn, cũng sẽ không đưa tin nhắn chứng cớ cho cô xem, cũng không phải ngu đến đầu óc nước vào.
"Có lẽ anh ấy không muốn sống với con nữa." lòng của Từ Nhan thật ra đã bình tĩnh lại, nhưng ngoài miệng vẫn không muốn thừa nhận.
"Tại sao con không nghe nó giải thích chứ? Lúc nãy nó không ngừng hút thuốc trong phòng khách, hỏi sao nó lại không nói, mẹ biết ngay là chuyện củah Chu Lâm khiến hai đứa cãi nhau."
"Mẹ, con.... ."
"Muốn nghe chuyện của tiểu Vũ và Chu Lâm không?" mẹ Lưu lại hỏi.
Từ Nhan chép miệng, nói: "Không muốn nghe." Lỗ tai lại dựng thẳng về phía mẹ Lưu.
Mẹ Lưu biết cô nói dối, nên chỉ cười, cứ nói tiếp: "Thật ra thì mẹ cũng không rõ chuyện của hai đứa nó lắm, chỉ biết cô ta là bạn thời đại học của tiểu Vũ, nhưng mẹ không thích cô ta. Nói thật ra, cô ta căn bản không xứng vớix tiểu Vũ. Nghe nói sau đó đã đi nước ngoài, gần đây cô ta lại trở về rồi, đích thân tìm tới cửa, nhưng bị mẹ và cha con dỗ đi về, mẹ không ngờ cô ta lại tìm tới tiểu Vũ."
"Mẹ, mẹ cũng không cần giải thích giùm anh ấy, chuyện như thế nào, con cũng không muốn biết, đã qua rồi, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với con, con sẽ không truy cứu nữa." Từ Nhan không muốn nói quá nhiều trước mặt mẹ Lưu, mặc dù mẹ chồng tốt với cô, nhưng dù sao không phải mẹ ruột của mình, có nhiều chỗ nên tế nhị.
Mẹ Lưu biết trong lòng Từ Nhan còn có gai, nên kêu lên với Lưu Vũ đứng ở cửa: "Con còn đứng ngây ra đó chi? Còn không qua đây dụ dỗ bà xã con? Người lớn như thế rồi, làm việc vẫn còn hồ đồ quá, nói cho con biết, nếu như không dụ dỗ Tiểu Nhan vui vẻ, mẹ là người đầu tiên
Không tha cho con."
Thấy Lưu Vũ tới đây, ngọn lửa trong lòng Từ Nhan lại nổi lên, nhưng mẹ Lưu Vũ vẫn chưa đi, ở trước mặt mẹ chồng, nên cô không tiện phát tác, chỉ có thể âm thầm nhìn anh chằm chằm, lấy ánh mắt nói cho anh biết, cô rất tức giận, vô cùng tức giận.
Mẹ Lưu cũng không làm kỳ đà cản mũi nữa, chỉ cười ha hả đi ra ngoài, còn đóng cửa thay bọn họ.
Bước qua cửa, mặt của Từ Nhan liền xị xuống rồi, cầm gối ném về phía anh:"Anh còn vào để làm gì? Không phải đã bảo anh đi ra ngoài sao?"
"Không được bà xã đại nhân tha thứ, anh nào dám đi ra ngoài?" Lưu Vũ bu lại.
Từ Nhan dùng sức đấm anh một quyền, miệng mắng:"Tôi sẽ không tha thứ cho anh, nếu làm người ta lớn bụng rồi thì cưới cô ta đi." Mặc dù biết đó có thể là hiểu lầm nhưng miệng của cô vẫn không tha người, để trừng phạt anh lúc nãy đã khiến cô chảy rất nhiều nước mắt.
"Anh nói anh làm lớn bụng cô ta, đó không phải con anh." Lưu Vũ thật muốn bổ đầu cô ra để xem bên trong chứa cái gì, sao lại hiểu lầm đó là con anh chứ?
"Trong tin nhắn viết rõ ràng." Đã gửi tin nhắn vậy rồi, mà còn ngụy biện.
Lưu Vũ lấy điện thoại di động ra, lại xem tin nhắn một chốc, vẫn không nhìn ra ở trên viết là con anh, sao cô lại hiểu lầm vậy chứ?
"Anh còn xem!" Từ Nhan giận đến lại muốn cầm điện thoại đập anh.
Lưu Vũ bắt lấy tay của cô, lại bỏ vào lồng ngực của mình, mắt nhìn cô lom lom:"Tiểu Nhan, em là bảo bối của anh, là bảo bối cả đời này anh cần quý trọng, trước kia không lừa gạt em, hiện tại tương lai càng sẽ không, em phải tin tưởng anh."
"Không tin." Vừa nghĩ tới việc anh còn chưa quên người phụ nữa kia, trong lòng cô liền khó chịu, vô cùng kím nén.
Lưu Vũ ôm lấy cô, không cho cô giãy giụa phản kháng, đôi môi ấn lên trán cô, nói tiếp:"Tiểu Nhan, anh và Chu Lâm đã là quá khứ rồi, có lẽ từng yêu, nhưng bây giờ người anh yêu là em, em đừng giận nữa, được không?"
"Nếu không có quan hệ, cô ta liên lạc với anh chi nữa?" Từ Nhan không phải một người thích dây dưa, nhưng cô thật sự không nhịn được.
Lưu Vũ thở dài một cái, chậm rãi nói:"Anh quen cô ta trong trường đại học, lúc đó anh chỉ là sinh viên vừa vào học. Bởi vì học quốc phòng, cho nên có thời gian cũng sẽ bị huấn luyện viên kéo ra ngoài huấn luyện, lăn lộn trên đất, ở trong mắt những sinh viên vừa vào trường như bọn anh thì đúng là rất đau khổ. Ở trong khoảng thời gian như địa ngục đó, anh rất khát vọng có một ánh mắt trời làm ấm lòng anh, còn Chu Lâm tiến vào mắt anh khi đó. Cô ta điềm tĩnh xinh đẹp, lại dịu dàng, mặc dù cô ta lớn hơn anh một tuổi, nhưng vẫn có dáng vẻ trẻ con, khiến anh nghĩ muốn bảo vệ cô ta. Lúc ở trường học, anh và co ta luôn là một đôi tình nhân được mọi người hâm mộ, lúc ấy được mọi người xưng là điên phạm trong cuộc tình sinh viên, nếu như sau đó không xảy ra chuyện kia, có lẽ anh và cô ta đã kết hôn rồi..."
Từ Nhan rất không muốn nghe tình sử của anh, nhưng lại kìm lòng không được muốn nghe, sự mâu thuẫn này hạnh hạ trái tim kiên cường của cô, cô biết mình đang ghen tỵ, ghen tỵ với người phụ nữ được tình cảm thuần khiết nhất của Lưu Vũ. Tình yêu ở đại học tốt đẹp nhất, năm đó không phải cô cũng thế sao? Hôm nay, cô và Lưu Vũ kết hợp, cũng là bởi vì tuổi tác bức bách và thực tế, tình yêu của Lưu Vũ dành cho cô đã không còn ngây thơ như năm đó dành cho Chu Lâm.
"Vậy tại sao cuối cùng hai người không kết hôn? Là cha mẹ không đồng ý sao?" Từ Nhan nghĩ tới những lời mẹ vừa nói với cô.
"Không phải vậy, ba mẹ anh mặc dù không thích Chu Lâm, nhưng lúc đó cũng không phản đối, bọn họ nói chỉ cần anh thích, bọn họ sẽ tán thành." Lưu Vũ thở ra một hơi, trước kia luôn không muốn đối mặt chuyện cũ như vậy, nhưng hôm nay nói ra lại không hề thấy đau đớn, mà lại có cảm giác nhẹ nhõm.
Anh nói tiếp:"Năm anh tốt nghiệp, Chu Lâm sớm đã tốt nghiệp, cô ta ra trước anh, là một luật sư, lúc ấy đã có chút danh tiếng trên xã hội. Sau đó anh tốt nghiệp lại thi nghiên cứu sinh, lúc ấy ý nghĩ của anh rất đơn giản, muốn học nhiều chút, như vậy có lẽ ngày nào đó quân khu không cần anh nữa, anh vẫn còn tư cách. Nhưng từ khi cô ta ra làm việc, anh và cô ta dần liên lạc ít đi, anh nhận ra sự thay đổi của cô ta, nhưng mà anh lại một mực chờ đại cô ta nói cho anh biết chân tướng. Rốt cuộc khi anh học nghiên cứu sinh năm hai, cô ta đã nói chia tay với anh, nguyên nhân rất đơn giản, cô ta không chịu nổi những ngày tháng mông lung, cũng không chịu nổi những ngày tương tư vô hạn, cô ta đang qua lại với một khách hàng. Sau đó anh hỏi thăm được, cô ta đang qua lại với một con rùa vàng, nghe nói nhà rất có tiền, về sau nữa anh nghe nói cô ta đi theo con rùa vàng đó ra nước ngoài, sau đó không còn tin tức."
"Cô ta đã quen con rùa vàng đó từ sớm sao?" Đối với loại người tham lam hư vinh này, Từ Nhan chưa bao giờ có hảo cảm.
"Bọn họ quen nhau lúc nào, anh đã không muốn biết nữa, lúc ấy bởi vì tôn nghiêm của đàn ông còn có hơn bốn năm tình cảm, anh xác thực đau lòng 1 hồi, nhưng sau đó nghĩ lại, không có duyên phận, đau lòng nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Anh cũng rất ít hỏi thăm việc của cô ta, cô ta sống tốt hay không không thuộc phạm vi quản lý của anh. Hiện giờ trong sinh mệnh của anh chỉ có em, người khác ở trong mắt anh đã không còn quan trọng, hôm nay anh nhận được tin nhắn của cô ta, nói cô ta mang thai con của con rùa vàng kia nhưng..."
"Nhưng con rùa vàng đó đá cô ta?" Lúc này vẻ mặt của Từ Nhan đã thật bình tĩnh rồi, ở trong mắt của cô đã không có bất cứ chuyện gì có thể khiến cô suy nghĩ quanh co nữa, nhưng mà đối với giả thiết này, cô vẫn nghĩ trong lòng: sẽ không hay ho thế chứ?
Lưu Vũ nắm tay Từ Nhan nói:"Bà xã, em phải tin tưởng tấm lòng anh dành cho em, trừ em ra người khác anh đều không hợp nhãn, dù là người yêu đầu tiên."
Từ Nhan chép miệng, hừ lạnh:"Ai biết hai người có tình cũ phục hợp hay không."
"Nếu như mà anh muốn xảy ra cái gì với cô ta, anh còn kể hết đầu đuôi cho em nghe rồi còn đưa tin nhắn của cô ta cho em xem sao?" Lưu Vũ tiếp tục hỏi ngược lại.
Từ Nhan á khẩu, nhưng vẫn cau mày nói:"Ai biết có phải con anh không chứ? Cô ta cũng không nói đó là không phải con anh, nói không chừng anh lừa gạt để dỗ ngọt tôi. Nếu như anh muốn phục hợp với cô ta, vợ chính như tôi có thể nhường chỗ, nhưng tôi..."
Lưu Vũ giận dữ muốn bổ đầu cô ra xem chứa gì, dở khóc dở cười nói:"Em không xem kỹ tin nhắn à? Phía trên viết rõ mà." Nói xong đưa điện thoại di động lại trước mặt cô.
Chỉ thấy phái trên trừ cái câu mang thai cô đã thấy, thì phía sau còn có một đoạn, viết là: em mang thai đứa bé của anh ta, nhưng hôm nay em đã hết đường đi. A Vũ, anh đừng không quan tâm em.
Ngọn lửa trong lòng Từ Nhan lại nổi lên, không nhịn được nữa, mắng một câu:"Cái đồ không biết xấu hổ, chẳng lẽ còn muốn anh phụ trách a?"
← Ch. 42 | Ch. 44 → |