Hấp dẫn!
← Ch.072 | Ch.074 → |
Cầm lấy chiếc khăn tay cùng ghim cài bên cạnh hộp quà, cô chậm rãi đi về phía người đang đứng trước gương, theo thói quen với thân phận là một nhà thiết kế, bước lên thay anh sửa lại trang phục cùng với khăn tay và ghim cài.
Đứng yên, Dịch Khiêm khẽ ngước mắt nhìn lên khuôn mặt ấm áp của cô gái, không khỏi nâng nhẹ môi mỏng, ánh mắt đen thẳm rơi trên người cô, có chút nhàn nhạt dịu dàng và lơ đãng quyến luyến.
Khoảng cách hợp lý, Louie nhìn hai bong dáng kia, giống như một bức tranh hài hòa bình thản, mơ hồ hiểu ra cái gì, theo bản năng cầm điện thoại chụp lại khoảnh khắc ấm áp khó gặp này.
Đã bao nhiêu năm hắn chưa từng nhìn thấy một Dịch Tiểu Ngũ ôn hòa như vậy rồi nhỉ? Rất là nhiều năm rồi nhỉ? Nhìn anh quyết đoán sát phạt trên thương trường, vận trù duy ác, đối với ai cũng đều mang trên mặt nụ cười ôn nhã ung dung, gương mặt được ông thức hóa che giấu sự lạnh lung cùng lạnh nhạt bên dưới đáy mắt, cũng chỉ khi đứng trước mắt cô gái này mới có thể lộ ra vẻ mặt dịu dàng như vậy.
Đàn ông khi động tình liền có nhược điểm, nếu như hắn không có nhìn lầm, cô gái này, sẽ là vết thương trí mạn lớn nhất trong cuộc đời anh ta.
Cũng tốt, hắn thật sự muốn nhìn một chút người đàn ông không có nhược điểm này, khi đối mặt với sự khiêu chiến, sẽ chọn lựa như thế nào?
Bước lên trước, Louie quan sát Dịch Khiêm một chút, không thể không thừa nhận, cô gái này có ánh mắt cực tốt, ngay cả phong cách thiết kế cũng rất có sang tạo, nhưng loại nhung tơ tổng hợp có màu sắc này, ở cả thành phố C mà nói tồn tại không nhiều lắm, mà cô ấy có thể làm cho anh ta một bộ âu phục, có thể thấy được hai người quan hệ không tệ.
"Rất tốt! Úc tiểu thư tay nghề rất tốt, qua không bao lâu nữa, chỉ sợ tôi cũng muốn cam bái hạ phong rồi!" khẽ cười một tiếng, Louie nhàn nhạt nhạo báng Úc Tử Ân một tiếng, nhưng lại hất đầu thẹn thùng, ánh mắt không khỏi nhìn về hướng Dịch Khiêm, "Lễ phục của cô tôi đã chuẩn bị tốt, Úc tiểu thử, cô cũng đi thay thử xem nào."
Nói xong, hắn nói với nhân viên phục vụ đứng phía sau một tiếng, rất nhanh, một nhân viên liền cầm một bộ lễ phục màu lam nước biển tơi đây, Úc Tử Ân nhìn lễ phục một chút, hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Louie, "Đây là chuẩn bị cho tôi sao?"
Lễ phục do Louie. King thiết kế phần lớn đều là giá trên trời, cô cho dù có chút tiền lẻ nhưng cũng không mua nổi đâu!
Giống như nhìn thấu tâm tư của cô, Louie cười nhẹ, quay đầu vỗ vỗ bả vai Dịch Khiêm: "Là Tiểu Ngũ muốn tôi chuẩn bị, người này tiền rất nhiều, dù sao cô cũng nên thay hắn tiêu tốn bớt ra ngoài, không cần lo lắng, tôi cùng hắn là bạn hữu, sẽ không lấy giá trên trời đâu!"
"..." Úc Tử Ân sừng sờ nhìn hắn, quay đầu nhìn Dịch Khiêm, có chút không hiểu hết ý tứ của anh, vốn muốn hỏi anh một chút, lại không ngờ anh đã nhàn nhạt mở miệng, giọng nói dịu dàng mang theo vài phần dụ dỗ: "Party hôm nay tôi cùng cần bạn gái, không biết Úc tiểu thư có nguyện ý nể mặt hay không?"
Do dự một chút, cuối Úc Tử Ân cũng gật đầu, chỉ là làm bạn gái thôi, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
"Đi thử một chút!" lấy được sự đồng ý của cô, Dịch Khiêm gật đầu với nhân viên phục vụ một cái, nhân viên phục vụ liền lễ phép chu đáo phục vụ dẫn Úc Tử Ân đến phòng thay áo quần.
Cho đến khi phòng thử áo quần đóng lại, Dịch Khiêm mới thu hồi lại tầm mắt, không nhanh không chậm nhìn về phía người bên cạnh đang hứng thú đầy mình, lười biếng híp mắt lại nói, "Muốn nói cái gì cứ nói đi!"
"Tiểu Ngũ, anh động tình rồi!" nửa nghiêng người, Louie vẻ mặt thành thật nhìn anh, giọng nói không hề có chút khách khí!
"..." ưu nhã cài khuy tay áo, Dịch Khiêm chây lười cười một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, lại hỏi ngược lại một câu: "Cho nên?"
"Cho nên anh cũng có nhược điểm Anh nên hiểu điều này có ý nghĩa như thế nào!" Người giống như anh, một khi có nhược điểm, như vậy chắc chắn xẽ là nhược điểm trí mạng, mà hắn cũng không hi vọng nhìn thấy anh sẽ ở trong tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Nhắc nhở của bạn tốt, thật ra trong long anh cũng đã nắm chắc, cho nên giữa lý trí và tình cảm, anh cũng giãy giụa không ít.
Ánh mắt trầm trầm, anh lẳng lặng nhìn về cánh cửa đóng chặt, không tự chủ vòng tay, trên gương mặt tuấn tú lại khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như cũ, "Người mà tôi đã định, mặc dù sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy an toàn!"
"Vậy thì tốt!" gật đầu một cái, Louie cũng không nói thêm gì về vấn đề này nữa, sau đó nói sang chuyện khác: "Tôi vừa mới nhìn qua quần áo và vật liệu dùng để may cho anh, mỗi đường nét đều là phong cách của một nhà thiết kế đẳng cấp quốc tế, cô gái anh xem trọng, cũng không phải là vật trong ao. Thụy Nhĩ chưa chắc có thể giữ nổi cô ấy!"
"Tôi biết rõ, tôi cũng không muốn để cả đời cô ấy ở lại Thụy Nhĩ, sau khi kết thúc cuộc thi này, tôi sẽ đưa cô ấy đến bên cạnh tôi."
'Đến bên cạnh anh? Làm ơn, cô ấy là học thiết kế, các anh là làm nghiên cứu khoa học, cơ bản không chút dính dáng, anh cũng không thể để cho cô ấy đi nghiên cứu cái gì gọi là kỹ thuật nano chứ!" mới nghe Dịch Khiêm nói như vậy, Louie nhất thời bật cười.
"Nước chảy đá mòn, chỉ cần cô ấy bên cạnh tôi là được." khẽ cười, Dịch Khiêm không để ý đến sự nhạo báng của hắn, quay đầu nhìn bong dáng ở phía phòng thử quần áo, nhưng, chỉ một cái liếc mắt, anh liền sững sờ không tin vào mắt mình!
Bộ dạ phục màu xanh lam, cổ được cắt xén thành hình chữ V bộc lộ rất rõ khí chất của cô, làn váy thật dài kéo ở trên sàn nhà, chỉ kim tuyến thêu hoa văn lạ mắt thắt quanh vòng eo mảnh khảnh, cổ chữ V khoét sâu, siết chặt khe rãnh mê người, nhìn cô nhẹ nhàng đi tới, anh giống như thấy được linh tinh đi lạc trong rừng, linh động mà mị hoặc!
Chậm rãi dừng bước lại, cô ngước mắt nhìn hai người đàn ông đang sững sờ trước mắt, ánh mắt rơi vào con ngươi âm trầm của Dịch Khiêm, trong long có chút quẫn bách, dạt làn váy trong tay, ánh mắt vô tội nhìn: "Đẹp mắt không?"
"quay người nhìn một chút!" Louie đứng một bên, chợt hồi hồn, nửa cười nháy mắt với cô.
Úc Tử Ân gật đầu một cái, xoay nhẹ giày cao gót, sau lưng trống không có một lớp sa mỏng, lộ đường cong trực tiếp mở trên cặp mông, bóng lưng như ẩn như hiện mọi lúc đều là điểm hấp dẫn trí mạng.
Không xoay người thì thôi, cô vừa mới xoay nhẹ, liền nhìn thấy ánh mắt của Dịch Khiêm so với trước kia càng thêm u ám, hơi run một chút, nói nhỏ, "Khó coi lắm sao?"
"..." sao lại khó coi! Nhưng mà với dáng vẻ hiện tại của cô, nếu anh thật sự mang cô tới buổi tiệc, chỉ sợ đến lúc đó một đám sói đều sẽ nhìn cô chằm chằm. Hít một hơi thật sâu, Dịch Khiêm chậm rãi hồi hồn, nhẹ nhẹ nheo lông mày."không phải khó nhìn, mà chỉ là không thích hợp với cô!"
nói xong, anh quay đầu nhìn Louieđang đứng xem kịch vui, ánh mắt ẩn ẩn cảnh cáo: "Đổi bộ khác!"
"A..." nhìn sắc mặt anh không đúng, Úc Tử Ân cho dù thích bộ dạ phục này cũng chỉ có thể nhún vai một cái, ngước mắt nhìn dáng vẻ nén cười của Louie, nhất thời luống cuống.
"Được, vậy thì đổi một bộ khác!" xoay người, hắn đi đến bên kệ cầm một bộ lễ phục màu đen tới, nén cười: "đi đổi lại xem!"
Đổi thì đổi, thế nhưng khi Úc Tử Ân từ trong phòng thay đồ đi ra, Dịch Khiêm nhất thời tối hơn nửa khuôn mặt.
Trước ngực cắt chữ V thật sâu, xẻ ta dài gần như đến rốn, lệ phục màu đen càng làm nổi bật thêm màu da hết sức mị hoặc, giống như là vết cắt hở ở lưng, ở bộ dạ phục này, ngực chính là điểm nhấn của toàn thể, nhìn đường rãnh ở giữa ngực cũng đủ để cho đàn ông mất hồn!
Thành công nhìn thấy Dịch Khiêm đổi sắc mặt, Louie hài lòng gật đầu một cái, cố ý mở miệng: "Bộ quần áo này như thế nào?"
Trán nhảy thình thịch, Dịch Khiêm giận tái mặt, lành lạnh mở miệng: "cô ấy không hợp với màu đen, đổi lại. !"
"..." Dịch Khiêm bước lên, ánh mắt cảnh cáo. Louie nhún vai một cái, nhưng vẫn thỏa hiệp.
Chứa đựng nụ cười, hắn xoay người đi quanh giá treo quần áo một lát, cuối cùng chọn một bộ thiết kế nữ thần HyLạp lộ vai màu hồng, trước ngực mặc dù vẫn thiết kế theo hình chữ V, nhưng bộ này bảo thủ hơn nhiều, đường xẻ giữa hai chân mở cao, lộ cặp đùi đẹp ra ngoài, bên trong dịu dàng cao nhã lộ ra một cỗ mị người hấp dẫn.
Từ phòng thay đồ đi ra, Dịch Khiêm nhìn đồng hồ, lại dò xét một lần nữa lễ phục trên người cô, sắc hồng rất thích hợp với phong cách ẩn tình ngọt ngào của cô. Mặc dù bộ dạ phục mặc trên người vẫn có chút lộ, nhưng vấn đề thời gian, anh chỉ có thể tiếp nhận.
"Kêu người trang điểm theo tạo hình này của cô ấy mà xử lý tóc cho tốt, còn một chút thời gian, tôi chờ!" nói xong, anh chỉ chỉ đồng hồ trên tay, nhờ đó vào xác minh với Louie, anh không có thời gian nói đùa.
"Tốt! Tôi sẽ kêu An Ny tới trang điểm cho cô ấy thật đẹp. chẳng qua tôi có chút lo lắng, anh mang người ra ngoài sẽ không mang trở lại!"
"Anh cũng không cần lo lắng thay tôi, tôi nếu dám dẫn cô ấy đi ra ngoài, tự nhiên cũng có năng lực mang cô ấy trở lại!" Khẽ cười một tiếng, anh nhận lấy ly thủy tinh nhân viên phục vụ mang tới, cười tự tin đến ưu nhã.
Nhún nhún vai, Louie không nói thêm, gọi nhà tạo mẫu tới đây.
Nửa giờ sau, Úc Tử Ân từ trên ghế đứng dậy, kinh ngạc nhìn mình trong gương, hơi híp mắt cười một tiếng, quay đầu nhìn người đang đứng một bên, hỏi thăm ý kiến: "Như thế nào?"
Dò xét cẩn thận một lần, Dịch Khiêm hài lòng gật đầu một cái, "Rất đẹp!"
Nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, anh thật có chút lo lắng, dẫn đi sẽ không mang trở về.
Từ bên trong đi ra ngoài, có mấy phút trong thang máy, hai người đứng bên trong, ai cũng không lên tiếng.
Dịch Khiêm ngước nhìn bóng dáng của hai người trên thang máy, trong đầu không khỏi xẹt qua một từ hình dung: trời sinh một đôi!
Ngay lúc anh đang nhìn đến mất hồn, cô gái bên cạnh lại mở miệng: "Dịch thiếu..."
"Hả? Như thế nào?" Bừng tỉnh, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
"Anh dẫn tôi tới buổi tiệc sinh nhật, tôi có chút lo lắng..."
"Lo lắng cái gì? Anh không hiểu nhìn cô." Người được mời trong bữa tiệc này cũng chỉ vài người bạn, sẽ không có giới truyền thông ở đây."
"Tôi biết rõ, nhưng mà tôi vừa mới ly hôn, toàn bộ dư luận thành phố C đều xôn xao, tất cả mọi người đều đang chờ xem chuyện cười của tôi, tôi sợ liên lụy anh!"
Những người đó muốn bôi đen cô như thế nào cô không quan tâm, chỉ là cô sợ làm ảnh hưởng đến anh, càng sợ sẽ cuốn anh vào trong xì căng đan, một người ưu tú như thế, cho dù như thế nào đi nữa cũng không thể để cho anh bị người ta chửi bới.
"không cần lo lắng, có tôi ở đây! Tôi sẽ không để cho chuyện không tốt xảy ra!", dừng một chút, anh dịu dàng trần an: "Hôm nay cũng là sinh nhật của cô, vui vẻ lên một chút!"
thật ra, anh cũng muốn vì cô chúc mừng, nhưng không phải ở trong trường hợp này, bữa tiệc hôm nay anh mang cô tới chỉ là một chút sân khấu đi ngang qua, mặc dù phải đối mặt với một số chuyện, anh cũng sẽ không để cho cô gánh chịu một mình.
Hơi híp mắt lại, cô kéo nhẹ khóe miệng, gật đầu đồng ý.
thật ra sinh nhật đối với cô không có bao nhiêu quan hệ, chỉ là hôm nay cũng là sinh nhật của anh, cô hy vọng anh vui vẻ.
"Thời gian còn sớm, chúng ta đi ăn trước chút gì đó. Tối nay sẽ đến đó!" nói xong, anh dẫn cô ra khỏi thang máy, phong độ thay cô mở cửa xe.
← Ch. 072 | Ch. 074 → |