Lợi thế ly hôn
← Ch.060 | Ch.062 → |
Đi chơi mấy vòng với Tương Tương xong, lúc trở về Phỉ Thúy Nam Uyển cũng đã sắp mười hai giờ, vốn tưởng rằng Đường Tam thiếu cùng với giai nhân không có tới đây sớm như vậy, hoặc là sáng sớm ngày mai mới xuất hiện, nhưng lại không ngờ rằng, lúc đổi giày ở cửa trước, cô liếc nhìn thấy giày của anh ta.
Xem ra có người còn trở về sớm hơn mình, suy nghĩ kỹ một chút, hình như mình cũng không có bảo anh ta chờ cửa, vậy mà so với cô còn sớm hơn, thật hiếm khi!
Nghe được tiếng đóng cửa, người đang xem TV trong phòng khách bừng tỉnh, quay đầu nhìn cô một cái, để hộp điều khiển ti vi xuống đi về phía cô.
Ngồi một mình đợi cô, anh vẫn chưa có đi tắm, chỉ là thay bộ quần áo bình thường ở nhà mặc cho thoải mái, áo polo màu trắng quần thường, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trai, phóng khoáng.
Trời sinh Đường Minh Lân có dáng người tiêu chuẩn, khuôn mặt anh tuấn, lại là thanh niên trẻ tuổi tiền nhiều, hoàn toàn phù hợp với hình tượng cao to đen hôi, phụ nữ chạy theo anh ta như bầy vịt chưa bao giờ thiếu, vì là con nhà giàu cho nên bản tính của anh ta cũng phát huy đến cực hạn, chỉ tiếc cái số phận đào hoa như vậy lại thua trong tay của cô.
Trước khi kết hôn, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ gả cho một người đàn ông như vậy, càng không nghĩ tới mình sẽ vì lợi ích mà hy sinh hạnh phúc cả đời, nhưng sau khi kết hôn xong cô mới dần hiểu được, có lúc rất nhiều chuyện cũng không phải do mình lựa chọn.
"Bà xã, em đã về!" bước lên trước, Đường Minh Lân đang chuẩn bị đưa tay cầm lấy túi xách của cô, lại thấy cô mệt mỏi khoát ta, không có chút cảm kích nào: "Thôi đi, bớt lấy lòng đi."
Ngượng ngùng thu tay lại, Đường Minh Lân im lặng nhìn cô một cái, dường như ngửi thấy có mùi rượu thoang thoảng, khẽ vặn lông mày, "Uống rượu sao?"
"Hôm nay kí kết được một hợp đồng làm ăn, tôi không thể ăn mừng một chút sao?" Rượu chỉ uống một chút, cũng không nhiều, không uống rượu say bên ngoài là nguyên tắc của cô.
"Tùy em!" Nhún vai một cái, Đường Minh Lân xoay người đi vòng qua bên quầy bar rót cho cô ly nước.
Nhận lấy ly nước, Úc Tử Ân chỉ vào ghế sa lon đối diện, "Ngồi đi, tôi có lời muốn nói với anh!"
Nghiêng người sang, Đường Minh Lân miễn cưỡng ngồi vào ghế sa lon, nhíu mày nhìn cô, "Trước khi nói chuyện với anh, em xác định mình còn tỉnh táo không?Anh không nói chuyện với người say rượu."
"Nếu tôi uống say, cũng sẽ không nói với anh!" Nhàn nhạt ngước mắt, cô tức giận trắng mặt nhìn anh ta một cái, lấy một xấp hình trong túi xách ra, tiện tay ném vào trên khay trà, mặt không đổi sắc mở miệng nói: "Hôm nay tôi nhận được quà, đem tới chia sẻ với anh!"
Cô cũng không phải cái loại người thích đâm thọc người khác, nếu như Lâm Quân Dao đã có chủ ý đánh lên người mình, cô cũng không thể giả vờ như không thấy chuyện này được.
Nhớ mang máng có một vị tác giả đã nói: một cái đầu phụ nữ có thể đưa tới phân tranh, nhưng một người phụ nữ thông minh, tuyệt đối sẽ không làm cho mình rơi vào trong cuộc chiến tranh chật vật như vậy.
Chính bởi vì biết rõ địa vị của Lâm Quân Dao ở trong suy nghĩ của Đường Minh Lân, cho nên anh ta mới không dám khinh thường chuyện này, còn cô cũng không có năng lực nắm lại cổ phần của Bảo Úc lúc trước, đoạn hôn nhân này còn phải duy trì lâu như vậy, chỉ vì để cho sau này mình có một cuộc sống tốt hơn, cô không thể không phòng ngừa chu đáo.
Cúi đầu nhìn xấp hình trên khay trà, vẻ mặt Đường Minh Lân lập tức cứng đờ, đưa tay cầm xấp hình, nhìn kỹ một chút, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Úc Tử Ân, bộ mặt khẩn trương: "Ai gởi cho em?!"
"Ai gởi cho tôi không quan trọng, quan trọng là người gửi những thứ đồ này cho tôi có mục đích, Đường Tam, chúng ta nói chuyện một chút."
Dừng một chút, cô thành thật nhìn anh, giọng nói bình tĩnh: "Tôi không muốn chuyện bé xé ra to, cũng không phải muốn lấy chuyện này ra để náo loạn với anh, việc này không có ý nghĩa gì hết. Kết hôn lâu như vậy, chúng ta vẫn không nói chuyện đàng hoàng với nhau, hôm nay chúng ta hãy nói chuyện nghiêm túc đi."
"Em muốn nói chuyện gì?!" Hình như là đoán được cô muốn nói cái gì, anh lập tức ném xấp hình trong tay ra, khẩn trương nhìn cô, đôi mắt bỗng trở nên sắc bén, chặt chẽ đính trên mặt cô, giống như là muốn nhìn ra được điều gì đó từ khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của cô.
Sau khi kết hôn, ba ngày hai bữa anh lại tạo xì căng đan với phụ nữ khác ở bên ngoài, cô cũng chưa bao giờ quan tâm, thỉnh thoảng nổi hứng làm ồn ào đôi chút với anh, để cho mình nhìn giống như người vợ đúng nghĩa, nhưng anh rất hiểu, trong lòng của cô căn bản chưa từng có anh, cô làm cho dư luận xôn xao chỉ vì muốn làm cho anh tức giận mà thôi!
Anh chọc gái bên ngoài, theo như tính tình kiêu ngạo của cô, làm sao có thể dễ dàng cho qua như vậy?
Dần dà, hình như anh cũng quen với hình thức chung đụng như vậy rồi, cho dù là bị xoay quanh bởi chuyện cười của bầy gia hỏa kia, nhưng cô náo loạn như vậy, dù sao anh cũng không thể làm gì, cũng không thể ly hôn, vì để cho cuộc sống này trôi qua không khô khan, làm ầm ĩ như vậy cũng cho qua.
Bởi vì anh nghĩ, đợi cô náo loạn đủ rồi, hoặc là hoàn toàn thất vọng về anh, cô sẽ đồng ý ly hôn, giải trừ khổ sở của hai người, nhưng anh cũng không biết lúc nào thì mình đột nhiên không muốn ly hôn nữa.
Nhất là sau khi Lam Mộ Duy trở về, anh càng không muốn dễ dàng đẩy cô đến bên cạnh tên đàn ông khác như vậy, coi như cô tức giận cũng tốt lạnh lùng cũng được, nhưng để cho người ta đục khoét góc tường nhà mình, anh còn chưa có hào phóng như vậy!
"Nói chuyện về cái người thanh mai trúc mã của anh một chút đi! Trước khi kết hôn, chúng ta có nói qua sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau, anh có bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài tôi cũng không quan tâm, nhưng nếu anh muốn diễn trò thì tôi có thể theo anh đến cùng. Hôm nay cô ta trở lại, ngược lại tôi cũng muốn nghe một chút, anh nghĩ như thế nào?" Khẽ tựa vào trên ghế sa lon, cô an tĩnh nhìn anh, đột nhiên cảm thấy chưa bao giờ lại cảm thấy mệt mỏi đến vậy.
Từ lúc kết hôn đến bây giờ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô đều cười trừ, lúc Lam Mộ Duy trở lại, lúc bị Diệp Tư Mẫn khiêu khích, giờ đây lại thêm một Lâm Quân Dao, không thể phủ nhận bọn họ cũng góp phần làm cuộc sống nghiệp dư của cô thêm phong phú hơn, hơn nữa một Đường Minh Lân cùng với người của nhà họ Đường càng khiến cô mệt mỏi gấp bội.
"Không sao cả, chỉ là do Dao Dao lâu rồi không trở về, cho nên anh dẫn cô ấy đi dạo một chút mà thôi, em có ý gì! Chuyện căn bản cũng không phải là như em nghĩ!" Dừng một chút, anh làm như đang nhận ra cái gì, hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm cô, "Bà xã, em không phải đang ghen chứ?!"
Cô làm cái gì cũng không khơi dậy nổi hăng hái của anh, nhưng chỉ mỗi chuyện cố tình ghen như vậy, làm anh cảm thấy hứng thú gấp đôi!
Cô ấy có thể ghen vì anh, vậy ít nhất cũng chứng minh một thứ, có thể là cô đang bắt đầu thích anh!
"Dừng lại! Tôi không phải muốn cho anh cơ hội giải thích chuyện này, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều!Trước đó tôi đã nói với anh, phu nhân Đường Tam Thiếu ăn dấm chua của Tiểu Tam, việc này sẽ làm tôi cảm thấy rất mất mặt!"
Bị cô lạnh lùng dội xuống một thùng nước lạnh, Đường Minh Lân chợt cảm thấy cả người lạnh lẽo, cô gái trước mắt này lại khôi phục lại vẻ lạnh bạc như trong quá khứ, khiến cho anh cũng cảm thấy trái tim băng giá.
"Đường Tam, cô ấy trở lại, anh nghĩ muốn ly hôn sao?" cô lẳng lặng nhìn anh, đôi mắt sáng chói bình tĩnh không gợn sóng, có tâm tình gì cũng không nhìn ra được.
"Anh không muốn!" Mới nghe đến hai chữ ly hôn, dây thần kinh của Đường Minh Lân lập tức căng thẳng, lạnh lùng nhìn cô, "Anh thấy vì Lam Mộ Duy trở lại, em mới nghĩ đến ly hôn đó! Anh nói rồi, hiện tại ông đây không muốn ly hôn! Em càng nghĩ đến ly hôn, anh càng không để cho em được toại nguyện!"
"Đường Minh Lân, anh không cần giảng đạo lý! Lâm Quân Dao trở lại, bây giờ anh có thể nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng tôi chỉ có một điều kiện!"
"......" Hình như là không ngờ cô sẽ dễ dàng đồng ý vấn đề ly hôn như vậy, Đường Minh Lân sững sờ nhưng nhìn cô, một lúc lâu cũng không mở miệng.
Trước kia mặc kệ anh dùng thủ đoạn như thế nào, cô đều chết sống không chịu ly hôn, thậm chí ngay cả cơ hội nghĩ đến cũng không cho anh, hôm nay thế nhưng cô lại dễ dàng đồng ý, việc này hoàn toàn trái ngược với dự liệu của anh!
Tại sao đồng ý, còn không phải là vì tên đàn ông Lam Mộ Duy kia sao!
"Anh hãy nói với ông nội, để cho ông ấy đem 20% cổ phần của Bảo Úc chuyển về danh nghĩa của anh, ly hôn, đồ của anh tôi không cần, chỉ cần anh đem cổ phần công ty Bảo Úc trả lại cho tôi! Sau đó về sau, anh muốn cưới người nào làm cái gì đều không liên quan đến tôi, tôi sẽ không ngăn cản."
"A...... Thì ra là vì lí do cái này." Cười khổ một tiếng, Đường Minh Lân hài hước nhìn cô, gương mặt kiêu ngạo tuấn tú ẩn nhẫn một cơn lửa giận, "Quên nói cho em biết, trước đây không lâu, anh đã nói ông nội đem cổ phần của công ty Bảo Úc chuyển vào danh nghĩa của anh rồi, bây giờ trong tay anh nắm giữ cả Tập Đoàn Đường Thị, mấy cái cổ phần kia của Bảo Úc tự nhiên cũng nằm trong lòng bàn tay của anh, em muốn lấy về, không thể nào!"
Nói đến buồn cười, hôm nay anh lại có thể khống chế đồ của cô rồi, chỉ là cuối cùng giữa bọn họ chỉ còn lại có những thứ hư vô mờ mịt đó thôi sao?
Ban đầu, lúc anh khuyên ông nội đem cổ phần chuyển vào tay anh, trong lòng anh chỉ muốn có một ngày anh có thể danh chánh ngôn thuận đem những thứ thuộc về cô trả lại cho cô, vậy mà hôm nay, bọn họ đi tới tình cảnh này, thế nhưng anh lại không thể không lợi dụng những thứ này, giữ lại cô.
Có lẽ, đây là lý do duy nhất anh có thể giữ lại cô.
Bản thân anh có nhiều đồ như vậy, nhưng lại không thể giữ được một người phụ nữ.
Cái cô gái Úc Tử Ân không có lương tâm này, từ đầu đến cuối, đều chưa từng quan tâm đến anh, chưa từng......
"Cái gì?! Cổ phần của Bảo Úc ở trong tay anh?!" Mới nghe đến đây, Úc Tử Ân không thể tin nhìn của anh, mặt tràn đầy kinh ngạc!
"Không sai! Ông nội làm như vậy là hi vọng chúng ta có thể sống với nhau thật tốt, lại không nghĩ rằng trong lòng em lại nghĩ tới đều là những thứ đó!" đáy mắt anh tràn đầy tối tăm, lốc xoáy: "Bà xã, chỉ vì những thứ đó, mà mỗi ngày em đều cư xử giả dối với anh như vậy, em không cảm thấy mệt mỏi sao?"
Thái độ coi thường của anh ta, làm cô cụt hứng mất một nữa!
Nhớ tới điều kiện của ông nội, nhất định ông ấy đã hiểu được nỗi khổ tâm của cô, nhưng cũng không nên lừa gạt cô như vậy!
Nếu cổ phần của Bảo Úc đã sớm cho Đường Minh Lân, sớm biết việc này, sợ rằng cuộc hôn nhân này cô đã sớm kết thúc, cũng không cần tự lừa mình dối người như vậy.
Người nhà họ Đường lừa mình, Đường Minh Lân cũng lừa mình, tất cả mọi người đang gạt mình, chỉ có một mình mình là đứa ngốc......
Hít một hơi thật sâu, cô chịu đựng nỗi bi thương mãnh liệt đang tuôn trào, gian nan mở miệng: "Bảo Úc là tâm huyết cả đời của cha tôi, từ cái ngày mà tôi gả cho anh, tôi đã khiến cho mình không còn đường lui rồi. Không phải anh muốn ly hôn sao? Tôi đồng ý ly hôn còn không được sao?! Hôn nhân của chúng ta từ lúc vừa mới bắt đầu chính là một tội lỗi, bây giờ người yêu của anh đã trở lại, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho anh, cho nên anh cũng nên thả tôi đi!"
Mình thật sự sai lầm rồi, ban đầu mình không nên lấy hạnh phúc cả đời để đi đổi những thứ không thiết thực kia.
Nếu như ba biết được chân tướng việc mình kết hôn, chỉ sợ cũng sẽ rất đau lòng!
"Anh nói, hiện tại anh không muốn ly hôn! Coi như Dao Dao trở lại, em cũng đừng mơ tưởng!"
"Tại sao? Đường Minh Lân, anh giày vò tôi như vậy là có ý gì?!" ban đầu anh ta dùng lời khuyên nói cô phải ly hôn, hôm nay ngược lại cô lại là người dùng tới.
Vật đổi sao dời, đổi thành cô muốn ly hôn, đột nhiên cô có thể cảm nhận được ban đầu Đường Minh Lân là thật lòng.
Chỉ là cô không nghĩ ra, một lòng muốn ly hôn là anh ta, thế nào vào lúc này lại không muốn ly hôn!
"Dù là giày vò anh cũng nguyện ý, em muốn ly hôn không có cửa đâu! Anh sẽ không để cho tên Lam Mộ Duy kia chiếm tiện nghi như vậy!"
"Lam Mộ Duy chả có quan hệ gì với tôi cả! Tôi đã nói rồi, tôi cùng anh ta đã là quá khứ, anh không cần phải lấy việc này làm cái cớ?!" Quả nhiên là phong thủy luân chuyển, hiện tại đến phiên cô cầu xin anh ta ly hôn!
"Thật sao? Nhưng vì cái gì trong mắt của anh, em với anh ta giống như là tình cũ khó quên?!"
"Đó là việc của tôi, không mượn anh xen vào!" Coi như hiện tại cô muốn cầu cạnh anh ta, nhưng nếu dính đến chuyện riêng của cô, cô cũng không muốn giải thích quá nhiều với người khác.
Cái tính chết không thay đổi của cô đối với anh mà nói quả thực là thêm dầu vào lửa, hừ lạnh một tiếng, anh chợt đứng lên, đang chuẩn bị rời đi, thì lơ đãng liếc thấy bộ dạng cô cắn môi ẩn nhẫn tâm tình, quật cường đến khiến người ta đau lòng, bước chân rời đi bỗng ngừng lại.
Đứng lại an tĩnh, anh khẽ ngửa đầu hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn mềm lòng, vòng qua khay trà đi tới bên cạnh cô, ngồi xổm người xuống ngẩng đầu nhìn người trước mặt, khó có lúc gương mặt anh tuấn ấy mang vài phần dịu dàng, thỏa hiệp như vậy.
"Bà xã, chúng ta không thể nào sống với nhau thật tốt hay sao? Nếu ông trời đem chúng ta cột làm một, vậy thì chúng ta hãy thuận theo tự nhiên đi, không được sao?" Anh đưa tay qua, dịu dàng nắm lấy tay cô, bàn tay lạnh lẽo ấy làm cho tim anh chợt đau nhói!
"Sống với nhau thật tốt? Hôn nhân không có tình cảm, anh bảo làm sao để sống với nhau thật tốt đây? Ngày ngày nhìn anh đùa giỡn qua lại với mấy người phụ nữ khác nhưng vẫn phải giữ khuôn mặt cười mà chống đỡ sao? Hay là, ba ngày hai bữa phải ứng phó những cô Tiểu Tứ Tiểu Ngũ Tiểu Lục chạy đến cửa khiêu khích? Đây chính là sống thật tốt sao? Cuộc sống này anh chấp nhận sao?! Đường Minh Lân, yêu cầu của anh hơi quá đáng rồi!"
"Quá đáng? Cuộc sống trước kia không phải em cũng cảm thấy không vui vẻ gì sao? Hiện tại có lợi liền muốn ly hôn, em cảm thấy anh quá đáng rồi sao?!" Lời này vốn không phải có dụng ý này, nhưng khi nói ra miệng, kèm theo lửa giận phun trào, nhất thời thay đổi ý tứ.
Đẩy mạnh tay của anh ra, cô lạnh lùng nhìn anh, bởi vì câu nói mới vừa rồi của anh, đáy mắt cô lại thêm ý lạnh mấy phần, "Hôn nhân không có tình yêu, cho nên từ lúc mới bắt đầu chính là sai lầm rồi, mà tôi cũng không muốn mắc thêm lỗi lầm nữa! Chuyện ly hôn, tốt nhất anh nên suy tính đi!"
"Ly hôn, em nghĩ cũng đừng nghĩ!" Thấy thái độ kiên quyết của cô, tính nhẫn nại của Đường Minh Lân có khá hơn nữa cũng bị tiêu tan hầu như không còn, bỗng chốc đứng dậy, anh nắm chặt lấy cổ của cô, sau đó bóng dáng cao to mạnh mẽ đè xuống, không chút khách khí ấn cô té ở trên sô pha, hôn cuồng liệt!
Đối với động tác của anh, cô không có phản kháng, mặc cho anh bóp cổ, hung hăng hôn môi cô, vẻ mặt của cô vẫn an tĩnh quật cường kiêu ngạo như vậy.
Cắn chặt hàm răng, cô ngăn cản nụ hôn mang theo lửa giận của anh, Đường Minh Lân không hổ là cao thủ tán tỉnh, không chống đỡ được hành động của anh, cô mạnh mẽ há miệng, hung hăng cắn trên môi anh một cái.
Anh đau, nhưng không có vì vậy mà buông ra, ngược lại vẫn tiếp tục phát tiết, bấy giờ giữa răng môi đều có vị tanh của máu.
Liếc thấy đáy mắt hờ hững lạnh bạc của cô, anh run lên bần bật, giống như là bị người khác tưới nước lạnh lên đầu mình, lạnh từ đầu đến chân.
Chợt buông tay, anh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt quật cường này của cô làm mắt anh đau nhói.
"Đủ chưa?" Cô lạnh lùng ngước mắt nhìn anh một cái, cười lạnh một tiếng, sau đó đẩy người đàn ông đang nằm đè lên người mình ra, chống tay đứng dậy, hoảng hốt trở về phòng.
Trên ghế sa lon, Đường Minh Lân thất bại thở dài, thật vất vả mới khiến quan hệ giữa hai vợ chồng hòa hoãn một chút, nhưng lần này lại lâm vào bế tắt nữa rồi!
Tức giận đạp cái bàn một phát, khiến cho tất cả chén sứ tinh xảo trên bàn lập tức ngã xuống sàn nhà, bình hoa thủy tinh cũng ngã theo!
Nóng nảy vuốt mặt một cái, anh đứng dậy nhặt điện thoại di động trên đất lên, tìm kiếm số điện thoại gọi cho một người, điện thoại vừa mới thông, anh liền không khách khí mở miệng: "Thượng Quan, ra ngoài uống với tôi một chén, ông đây đang bị thương!"
"Sao vậy Đường Tam, buổi tối khuya mà cậu cũng không nhìn thời gian một chút! Ai không đúng, cậu lạ bị sao vậy!" Bên đầu kia điện thoại kia truyền đến giọng nói nhanh nhẹn đầy nhiệt huyết của Thượng Quan Triệt.
"Có tới hay không!" Không có kiên nhẫn nói nhảm với cậu ta, Đường Minh Lân đứng dậy đi tới cửa trước đổi giày.
"Được được, cậu chờ, mình lập tức tới!" Anh em chính là cần ở lúc mấu chốt như vậy còn có chút công dụng!
——《 quân môn sủng hôn》——
Đêm ở thành thị.
Thượng Quan Triệt vừa vào cửa liền nhìn thấy một bóng dáng đang ngồi ở trên ghế sa lon uống rượu, uống liên tiếp không ngừng, cái này đâu giống như uống rượu, mà căn bản là mua say!
Suy nghĩ kỹ một chút, ngược lại đã lâu rồi anh không thấy Đường Minh Lân mua say như vậy, lúc trước khi kết hôn, không chuyện gì có thể làm cho cậu ta mua say như vậy.
Theo lý thuyết mà nói, bây giờ Lâm Quân Dao đã trở lại, thì tên tiểu tử này phải nên vui mừng mới đúng chứ, tại sao buổi tối khuya khoắt rồi còn hẹn mình ra ngoài uống rượu là sao ta?!
"Được rồi, nào có ai uống rượu như cậu vậy!" Vòng qua khay trà, Thượng Quan Triệt đoạt lấy cái ly trong tay của Đường Minh Lân, thuận thế ngồi xuống, "Được rồi thổ lộ với anh em một chút đi!"
"Cậu nói xem tại sao dưới gầm trời này lại có thể có một cô gái vô lương tâm như vậy chứ?!" Hình như là uống rất nhiều rượu, mắt Đường Minh Lân lờ đờ mông lung nhìn Thượng Quan Triệt, nỗi khổ trong lòng cũng bị tuôn ra.
"Cậu nói là cô gái nào? Là bà xã của cậu sao?" Đoán chừng cũng chỉ có cô gái lạnh bạc đó mới có thể được xưng tụng là không có lương tâm thôi!
"Trừ...... Trừ cô ấy ra còn có thể là ai! Úc Tử Ân em là người không có lương tâm......"
"Trừ ...trừ cô ấy ra còn có thể là ai? Úc Tử Ân, em là người không có lương tâm..."
"Hai người bọn mày ba ngày đánh trận nhỏ năm ngày quậy một trận lớn, trước kia cũng không thấy mày vì cô ta mà tìm say! Đường Tam, đừng nói mày đối với cô ta...động lòng chứ?" Con người đến lúc mất đi mới biết quý trọng, nhất là người đàn ông.
"Vậy thì sao, người ta cơ bản cũng không hiếm lạ gì!" Cầm chiếc ly, Đường Minh Lân cười khổ một tiếng, "Trước kia tao chết sống đều muốn ly hôn, bây giờ lại là cô ấy muốn ly hôn."
"Thì ra là..." Đường Tam sẽ động lòng như trước kia hắn đã đoán, dù sao một đám người như bọn họ, đối với hành động chinh phục luôn rất hứng thú, hứng thú như vậy luôn là thứ đầu tiên bọn họ để mắt tới.
Có thể để cho một công tử phong lưu động lòng, xem ra Đường Tam lúc này đã thua trong tay một người phụ nữ.
"Mày đã động lòng với Úc Tử Ân rồi, vậy thì Lâm Quân Dao phải làm thế nào? Bây giờ cô ta đã trở về, vừa đúng lúc Úc Tử Ân muốn ly hôn, chẳng lẽ mày không phải muốn quay lại với tình cũ sao?!"
"Cút mẹ nó đi cái gọi quay về với tình cũ! Ông đây lúc này một Úc Tử Ân còn không giải quyết được, quay về không phải là thêm phiền sao!"
Thật ra đối với Lâm Quân Dao hắn cũng không nói lên được cảm giác gặp lại lần nữa là như thế nào, còn đối với lúc hắn đối với Úc Tử Ân động lòng, đối mặt với niềm vui mới và tình cũ, tâm tình thật sự rất phức tạp.
"Tao thấy vấn đề bây giờ không phải là có thêm phiền hay không, Đường Tam, là mày tự đào hố rồi nhảy xuống! Mày thật là đã động lòng với Úc Tử Ân vậy thì ít nhất cũng nên cắt đứt với Lâm Quân Dao, mày đừng nghĩ mấy hôm nay mày ở cùng với người nào tao không biết! Nhưng nếu mày thật sự muốn cùng Úc Tử Ân sống thật tốt, thì không nên dính đến bất cứ đóa hoa dại nào ở bên ngoài, lòng dạ của phụ nữ rất nhỏ nhen!"
"Tao đây vừa mới hiểu được đạo lý này, tao còn đang muốn làm sao để "mất dê mới lo làm chuồng" thì cô ấy đã làm loạn muốn cùng tao ly hôn! Còn nói cái gì mà hôn nhân không tình yêu thì chỉ càng thêm lầm lỗi, để tao tự nghĩ về vấn đề ly hôn, cô ấy thành toàn cho tao cùng Lâm Quân Dao! Đây cũng là một cái vấn đề!"
"A... vợ chồng bọn mày thật đúng là có ý tứ!" Phong thủy luân chuyển, bây giờ lại đến phiên Úc Tử Ân muốn Đường Tam ly hôn, truyền ra thật sự khiến cho người khác phải cười thêm vài ngày.
Châm chọc chốc lát, Thượng Quan Triệt thành thật nhìn hắn, "Vậy mày bây giờ định làm như thế nào? Ly hôn hay không cũng không phải cách?"
"Tao đây cũng đang rất phiền!" nóng nảy nắm tóc, Đường Minh Lân thở dài, tựa vào ghế salon, nhất thời hắn cảm giác như đang đi vào ngõ cụt, đi như thế nào cũng không thoát ra được.
Chuyện ly hôn cũng không đơn giản như mình tưởng, nếu hắn đồng ý thì tiếp theo có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn mất cô. Nếu như hắn không đồng ý, hai người cứ giằng co như vậy, cô sẽ hận hắn cả đời, khoảng cách giữa cô và hắn sẽ càng ngày càng xa, hắn cũng không còn cơ hội nào để đến gần cô nữa.
Trải nghiệm sự lạnh nhạt của cô, đủ để cho hắn phải rung động.
"Cái tên này gọi tao ra đây là để kể khổ hay là để cho tao đây cho mày ý kiến?" Không qua tình yêu sẽ không hiểu được yêu thương, thấy Đường Minh Lân như vậy, Thượng Quan Triệt cũng nhăn mày.
"Mày cứ nói đi!" Đường Minh Lân tức giận nhìn hắn một cái, "Mày có đề nghị nào vẹn cả đôi bên sao?"
"Đề nghị thì có, nhưng mày vẫn nên suy nghĩ kỹ càng mới được."
"Nói đi! Tao nghe!" Nắm ly rượu, hắn thành thật đợi Thượng Quan Triệt mở miệng.
"Đề nghị của tao là, hai ngươi nên ly hôn đi!"
"ĐCLMM! Mày đnag ra cái chủ ý cùi bắp gì!" mới nghe đến hai chữ kia, Đường Minh Lân phanh một tiếng ném luôn chiếc ly trên tay xuống sàn nhà.
"Mày có thể nghe tao nói xong không hả!" Thượng Quan Triệt im lặng nhướng mắt, "Hôn nhân của hai người khi mới bắt đầu đã là sai lầm, không có tình yêu thì làm sao có thể lâu dài? Đối với phụ nữa mà nói, tình yêu hơn cả mạng sống, mày hiểu không?! Nếu bây giờ muốn ly hôn, vậy mày sẽ thành toàn cho cô ấy, đừng để cho cô ấy hận mày! Không ai quy định ly hôn rồi không thể tái hôn, cũng không ai quy định chồng trước không thể thêm lần nữa theo đuổi vợ trước, không đúng sao?"
Dừng một chút, Thượng Quan Triệt nhìn vẻ mặt không hiểu của tên kia, thả chậm giọng nói, "Hai người kết thúc đoạn hôn nhân sai lầm này, sau đó lần nữa bắt đầu, Phượng Hoàng phải trải qua hỏa kiếp mới có thể trùng sinh, có tình cảm làm cơ sở thì về sau hôn nhân của mày mới không có xảy ra vấn đề."
"..." cúi đầu, Đường Minh Lân tỉ mit cân nhắc lời nói của Thượng Quan Triệt.
Thật ra thì hắn nói không sai, nếu cuộc hôn nhân này là sai lầm, thay vì hai người hành hạ lẫn nhau còn không bằng kết thúc nó, sau đó lại bắt đầu lần nữa.
"Tao cũng nói trước, tao chỉ đề nghị, cụ thể nên làm sao thì mày mới là người quyết định, việc này cũng giống như mua bán mày phải tự gánh lấy nguy hiểm, đừng chờ đến sau khi ly hôn mày không thể theo đuổi được, cũng đừng trách tao cho mày chủ ý cùi bắp!"
"Tao hiểu." bất kỳ chuyện mua bán nào cũng có nguy hiểm, huống chi là hôn nhân.
Nhưng mà lần này, hắn muốn đánh cuộc một phen, đánh cuộc hạnh phúc cả đời của hắn.
Vậy mà, hắn không hề biết, tình yêu cùng hôn nhân, một khi thành lợi thế trên chiếu bạc, tất nhiên phải gánh chịu mạo hiểm.
Hoặc là thua trắng tay, hoặc là lấy được toàn thiên hạ.
Giằng co một trận, ai cũng không muốn mang khuôn mặt tươi cười trwor về nhà họ Đường, hai người cũng không định trở về.
Úc Tử Ân không muốn về nhà họ Đường, thật ra hơn một nửa là cô không biết làm sao để đối mắt với người nhà họ Đường, ông nội mặc dù thương cô nhưng đúng là vẫn lừa dối cô.
Đường Minh Lân một đêm không quay về, cô cũng không có tâm tư đi đâu, nhận điện thoại của Thẩm Bùi Bùi, và Sở Tiểu Ninh, trực tiếp cầm chìa khóa chạy thẳng đến nơi.
Bình thường nơi ba người gặp gỡ không khác gì là một cái ổ nhỏ, ba trach nữ, một là nhà thiết kế, một người là thư ký, một là tác giả, trạch đến muốn mạng người.
Lúc Úc Tử Ân cùng Thẩm Bùi Bùi chạy đến nhà Họ Ninh, thức ăn mua trên mạng cũng đã mang đến, Thẩm Bùi Bùi cầm hai túi lớn thức ăn mua từ siêu thị bước vào phòng khách, liếc thấy chiếc hộp "pizza Hut" để trên bàn, lắc đầu than thở.
"Cô, cô không cần phải keo kiệt như vậy chứ, Hàn lão tổng không cho cô tiền riêng sao? Người gì mà một ngày ba bữa đều ăn pizza không sợ chán chết sao, nếu Hàn tổng nhìn thấy chắc cũng đau lòng đến chết thôi!"
Sở Tiểu Ninh công việc rất tự do, là tác giả mạng, bình thường dựa vào tiền nhuận bút cũng không lo ăn uống, cuộc sống gia đình tạm ổn nhẹ nhàng, từ sau khi gặp Hàn Trung Dục, cô gái này càng được nước, nghĩ hết mọi biện pháp để giày vò người ta.
"Ta khinh! Ai thèm tiền của hắn, bà đây cũng không phải là bà hai hắn bao nuôi, có tay có chân tự mình kiếm tiền, muốn tiền của hắn làm cái gì?!"
"Đúng là phụ nữ dựa vào năng lực của mình kiếm sống cũng không đáng xấu hổ, không nhất định phải dựa vào đàn ông! Đàn ông nha, đều không phải là người tốt!" Đặt mông ngồi lên nệm, Úc Tử Ân giận dữ hừ hai tiếng.
Thẩm Bùi Bùi nhìn không được, liếc Úc Tử Ân một cái, chen vào nói, "Tao nói Tiểu Ninh, mày cũng đừng cố chết giãy dụa, Hàn Trung Dục tiền nhiều, mày không thay hắn tiêu đi bớt, không chừng hắn sẽ xài lên trên người phụ nữ khác rồi, thừa dịp cfon trẻ tuổi, vớt của hắn một khoản!"
Mắt trợn ngược, Sở Tiểu Ninh đẩy gọng kính trên mũi, có chút bất đắc dĩ khẩn cầu hai tổ tông, "Tao có thể không nói đến hắn không? Hôm nay là chị em mình gặp mặt, phải tận sức vui vẻ thôi!"
"À, đúng rồi, Ân Ân, có một chuyện muốn nói với mày!" Từ lasptop ngẩng đầu lên, tính Sở Tiểu Ninh rất khó nhẫn nại, không kịp chờ đợi bắt đầu moi ra xì căng đan.
Gặm cánh gà nướng, Úc Tử Ân câu được câu không, liếc bạn một cái, đối với chuyện Sở Tiểu Ninh đang nói không cảm thấy hứng thú.
Thật ra coi như cô không nói, cũng có thể đoán được đại khái chuyện gì, ba người ở một chỗ, ngoại trừ công việc chính là nói đến đàn ông, nhưng hôm nay cô không muốn nhắc đến người đàn ông tên Đường Minh Lân này.
"Bọn mày nhìn một chút những hình này, là hôm qua có người tung lên web, sáng sớm hôm nay lượt xem đã từ từ tăng lên, tao mới vừa nhìn hình một chút liền cảm thấy có chút không đúng." Nói xong, Sở Tiểu Ninh đem laptop chuyển tới trước mặt Úc Tử Ân, "Cô gái này là ai vậy! Mấy ngày nay toàn là xì căng đan hình của hai người bọn họ, nhìn bọn họ thân mật như vậy, Đường tam thiếu sẽ không thật sự cùng cô ta có một chân chứ?"
"..." Thẩm Bùi Bùi cùng Úc Tử Ân liếc màn hình, Úc Tử Ân quay đầu nhìn khuôn mặt khinh thường của Thẩm Bùi Bùi, khẽ cười một tiếng, "Người này à, là thanh mai trúc mã cùng tình đầu của Đường Tam thiếu."
"Tao choáng! Đây không phải là cái người gọi là Lâm Quân Dao chứ! A, cạc cạc, tình cũ của Đường Tam trở lại, Ân Ân mày không phải gặp tình cảnh nguy hiểm sao!"
Thẩm Bùi Bùi gật đầu một cái, mặt đồng tình nhìn Úc Tử Ân: "Tình cảnh của mày lúc này chỉ có gói gọn trong một câu...trước có cường địch sau có truy binh! Lâm Quân Dao đã trở về, Diệp Tư Mẫn cũng quay lại, một trước một sau, hai ả thôi cũng đủ phá hỏng mày!"
"Không phải đâu, tiện nhân Diệp Tư Mẫn kia thế nào cũng quay về rồi, Vội vàng đi đầu thai!"
"Thật ra thì Ân Ân nè, cuộc sống nếu không chịu được thì cũng đừng giày vò mình, ly hôn cũng được! Dù sao cuộc hôn nhân này từ đầu đã là sai lầm, kết thúc sớm một chút cũng tránh được trì hoãn mình." Ngồi xếp bằng trên thảm, Sở Tiểu Ninh lấy tài ăn nói của tác giả ra khuyên bạn.
"Tối hôm qua tao đã cùng Đường Minh Lân nói chuyện ly hôn, hắn không đồng ý. 20% cổ phần công ty ba tao bây giờ đang nằm trong tay hắn, bây giờ tao cơ bản không có lợi thế khi nói ly hôn."
"Vậy làm sao bây giờ? Mày nói Đường Tam thiếu đúng là kỳ quái không, trước kia quấn quýt mày muốn ly hôn, bây giờ mày đống ý hắn lại không chịu!" Sở Tiểu Ninh vuốt cằm suy nghĩ một chút, "đừng nói là Đường Minh Lân thích mày rồi cho nên không đồng ý ly hôn nhé?!"
"Mày đi chết đi! Đừng có đem tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết ngôn tình của mày đeo vào người Ân Ân, Đường Minh Lân nếu thật thích Ân Ân còn có thể cùng người khác tạo xì căng đan sao? Mày không thấy xì căng đan bay đầy trời à?!" Vừa nghĩ tới cảnh chói mắt trong sân bay ngày trước, Thẩm Bùi Bùi rất giận, hừ lạnh một tiếng.
"Này Ân Ân, mày định như thế nào?" Sở Tiểu Ninh đồng tình nhìn cô, thật sự không nghĩ ra vì sao ông trời lại không sủng ái cô gái này chứ?
Khi kết hôn đã bất đắc dĩ, ly hôn lại vẫn bất đắc dĩ, đây là thể loại gì chứ!
"Mặc kệ! Cứ như vậy giằng co thôi, đến lúc Đường Minh Lân chịu ly hôn, tao lại cùng hắn nói chuyện một chút, để xem có cách gì đem cổ phần công ty của ba tao lấy về không." Kế sách lúc này cũng chỉ có thể dùng là kế hoãn binh mà thôi.
"Ai..." Thẩm Bùi Bùi thở dài, vỗ nhẹ mặt của Úc Tử Ân, "Mày, cần giúp một tay cứ mở miệng, cổ phần công ty của ba mày, nếu như Đường Minh Lân muốn dùng tiền mua lại, đây chính là một số tiền lớn, nếu không đủ tiền thì chỗ tao có!"
"20% cổ phẩn, ít nhất cũng 100 vạn, đứa nào hôm qua còn cùng tao than khó hả!" Sở Tiểu Ninh một bên không nhịn được dội một gáo nước lạnh.
"Tao không có không có nghĩa là Lăng Thiếu Phong không có, tùy tiện sắc dụ một chút là đủ tiền rồi..."
"Éc..." Sở Tiểu Ninh cùng Úc Tử Ân liếc nhìn nhau, cùng nhau cho Thẩm Bùi Bùi một cái xem thường.
Ba người dùng xong cơm tối liền giải tán, Úc Tử Ân vừa bước vào bãi giữ xe điện thoại trong túi liền vang lên, liếc nhìn dãy số lạ trên điện thoại, cô do dự chốc lát liền nhận, "Alo?"
"Úc tiểu thư, tôi là Lâm Quân Dao, có thể ra ngoài nói chuyện chút không?" bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng ngây ngấy của Lâm Quân Dao, thật là như nước, đàn ông nghe được chắc cũng sẽ tê rần đến tận xương.
"Tôi không nghĩ tôi và cô có chuyện để nói." Phu nhân chân chính và tiểu tam, ngoài nói về đàn ông, còn có chuyện gì khác?
"Không nói thì làm sao cô biết chúng ta không có chuyện để nói? Tôi ngược lại có rất nhiều lời muốn nói cùng cô! Quán bar Thất Mị, tôi chờ cô."
Cầm điện thoại, Úc Tử Ân hài hước giật giật khóe miệng, cũng không quan tâm cô đồng ý hay không đã cúp máy, tự tin của Lâm Quân Dao thật khiến người bội phục.
Đầu tiên là gửi hình cho cô, hiện tại lại hẹn cô ra ngoài, cô nếu còn trốn tránh thật sự sẽ bị cô ta xem thường.
Mở cửa lên xe, cô tra nhanh địa chỉ của Thất Mị, khở động lái xe rời đi.
Mặc kệ Lâm Quân Dao có ý gì, cô đều có thể ứng phó được.
Dưới sự hướng dẫn của bồi bàn, cô liếc thấy bóng dáng đang ngồi, lúc này người ngồi trên salon và người đẹp thanh thuần ở sân bay ngày trước thật sự không giống, một chiếc đầm bó sát chuyên dành đi hộp đêm, chiếc áo thấp ngực khó nén được khe rãnh phía trước, cặp đùi đẹp thon dài cân xứng, khuôn mặt đang trang điểm yêu mị, rất là mị hoặc.
Nếu để Đường Minh Lân nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cây hoa sen trắng trong lòng hắn, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Nghiêng người, cô ngồi xuống đối diện với người trên ghế salon, gọi một ly nước lọc, yên tĩnh chống lại cặp mắt quan sát của Lâm Quân Dao.
Nhận lấy ly nước bồi bàn mang tới, Úc Tử Ân miễn cường nhìn người đối diện, "Không biết Lâm tiểu thư có lời gì muốn nói cùng tôi?"
"Tôi có một vấn đề vẫn luôn không hiểu, muốn hỏi Úc tiểu thư một chút." Nhấc ly rượu, mặt Lâm Quân Dao mị ý, nâng nụ cười trên môi, thật đủ để câu hồn đàn ông.
"Cô nói." Dời ánh mắt, Úc Tử Ân nhàn nhạt mở miệng.
"Cô đoạt đi tất cả hạnh phúc trên tay tôi, sau khi gả cho Minh Lân, cô có hạnh phúc không? Vậy giờ phút này cô có cảm thấy loại cảm giác mua dây buộc mình chứ?"
"..." tay cầm ly siết chặt theeo vài phần, Úc Tử Ân lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói lạnh bạc, "Có ý tứ gì?"
"Cô gả vào nhà họ Đường, đơn giản là vì công ty của ba cô, mà Minh Lân cũng không yêu cô, người hắn yêu là tôi, coi như hai người đã kết hôn, hắn cũng chưa bao giờ đặt cô trong lòng, hôn nhân không có tình cảm như vậy, đối với người kiêu ngạo như cô mà nói, chỉ sợ là một sự nhục nhã sâu sắc mà thôi?"
"Lâm tiểu thư nói như vậy, giống như rất hiểu chuyện của tôi?" nghe cô ta tự tin nói chuyện, Úc Tử Ân khẽ cười một tiếng, khuôn mặt càng lạnh không nhìn ra vẻ gì, "hôn nhân là chuyện hai người, không đến phiên người thứ ba nhúng tay vào, Lâm tiểu thư là muốn làm người thứ ba sao?"
"A...Người thứ ba?" giống như nghe được câu chuyện cười, Lâm Quân Dao cười một tiếng, "tôi cùng Minh Lân mới là một đôi yêu nhau, nếu nói người thứ ba, sợ rằng Úc tiểu thư mới là người thứ ba chứ? Nếu như không có cô, tôi cùng Minh Lân hiện tại đã là một đôi ân ái. Là cô chia rẻ chúng tôi, cô mới thật sự là người thứ ba."
"Vậy sao? Nhưng rất nhiều chuyện sẽ không ai đi tìm kiếm quá trình, họ chỉ nhìn vào kết quả. Hiện tại người ngồi ở vị trí Đường phu nhân chính là tôi, không phải cô. Cô và Đường Minh Lân có quá khứ kinh thiên động địa như thế nào với tôi không quan hệ, tôi cùng hắn cũng không can thiệp vào chuyện riêng của nhau."
"A...Úc tiểu thư thật đúng là rộng lượng nha, chồng mình bên ngoài ăn chơi đàng điếm cũng có thể làm như không sao cả, thật sự là hiếm thấy. Tôi nhớ mẹ Đường có cùng mình nói qua, hai người kết hôn đơn giản là muốn giữ được công ty của ba cô, giữa hai người không có tình cảm, vậy hì vì sao lúc này cô lại không chịu ly hôn chứ?"
"Ở trong mắt Lâm tiểu thư xem ra tôi chính là người qua sông rút ván sao?" Nhìn cô ta, Úc Tử Ân cười nhạt, "Nhà họ Đường giúp tôi...tôi lại dùng một cước đá văng bọn họ, việc này sợ rằng là trái đạo đức? Lâm tiểu thư hôm nay hẹn tôi ra ngoài, đơn giản là muốn tôi cùng Đường Minh Lân ly hôn chứ?"
Vị trí Đường phu nhân cô ta mơ ước bấy lâu, hôm nay hẹn cô ra ngoài, trừ mục đích này, sợ rằng không còn ý gì khác.
"Không sai!" Lâm Quân Dao cũng không giả bộ ngớ ngẩn, gật đầu một cái, "Chỉ cần cô chịu cùng Minh Lân ly hôn, điều kiện gì tôi cũng có thể đồng ý với cô."
"Lâm tiểu thư nghĩ chuyện tình thật quá đơn giản, trước kia Đường Minh Lân muốn ly hôn tôi không đồng ý, bây giờ tôi muốn ly hôn, hắn lại không đồng ý. Không phải là tôi không muốn thành toàn cô, mà loại chuyện như vậy, một mình tôi không thể quyết định được."
Khẽ cười một tiếng, cô đặt ly đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người ngồi trên ghế, "nếu như cô muốn Đường Minh Lân ly hôn với tôi để cưới cô, còn phải bỏ công trên người hắn, tìm tôi vô dụng."
Dứt lời, xoay người đi thẳng ra ngoài, nhưng không ngờ, vừa mới quay người, bên ngoài đột nhiên xông vào một đám cảnh sát, ùn ùn kéo tới khiến tiếng thét vang lên khắp quán.
Đám cảnh sát xông vào nhanh chóng kiểm soát hiện trường, người đàn ông mặc đồng phục đội trường đi lên trước, lớn tiếng hô lên với đám người: "Nhận được tố cáo, nới này có giao dịch ma túy! Tất cả mọi người đứng tại chỗ, chờ thẩm tra!"
Cũng không phải lần đầu tiên gặp phải chuyện này, Úc Tử Ân tỉnh táo nhìn cảnh sát lúc soát bốn phía, yên lặng ngồi lại chỗ cũ.
Vậy mà, khi thấy hai cảnh sát lục từ túi của cô tìm ra được hai gói bột màu trắng, cô lại đột nhiên sững sờ.
"Tại sao lại có thể như vậy, đây không phải là đồ của tôi!" Nhìn hai gói thuốc trắng, sắc mặt Úc Tử Ân trở nên xanh trắng.
"từ trong túi cô tìm ra, sao lại không phải là của cô!" cảnh sát hung hăng giữa chặt cánh tay cô, lạnh lẽo còng tay không hỏi nguyên do.
Nhìn chiếc túi trong tay cảnh sát, cô biết rõ đây là nguyên một túi ma túy, nếu như cô thật sự buôn bán ma túy, chỉ với một túi thôi cũng đủ đẩy cô vào chỗ chết!
Khẽ run, cô chợt nhớ tới sau khi vào cửa cô đụng phải người đàn ông, còn chưa kịp thấy rõ đối phương là ai, hắn đã chạy ra ngoài, khi còn đnag kinh ngạc, người bồi bàn đã đến, cô cũng không quá chú ý đến chuyện này, chẳng lẽ...
"Buông tô ra, đây không phải là đồ của tôi! Các người buông tôi ra!" giùng giằng, cô lạnh lùng nhìn về phía người cầm đầu cảnh sát, lạnh lùng mà tức giận.
"Có phải là đồ của cô hay không, tự nhiên có nơi để cô giao phó! Mang đi!" không để ý tới cô gào thét, người cầm đầu phất tay, hai cảnh sát nhanh chóng xách tay cô, nửa kéo nửa dẫn đưa cô ra khỏi quán.
Bị hai người dắt ra, cô lơ đãng liếc nhìn nụ cười hả hê của Lâm Quân Dao, nụ cười nơi khóe miệng, hết sức chói mắt.
Kinh ngạc bị áp tải lên xe cảnh sát, lắc lư chạy về phía đồn cảnh sát, lúc này cô mới bừng tỉnh, khẩn trương siết chặt tay.
Gặp chuyện như vậy cô nên làm gì? Tiểu Mễ bị cô giao nhiệm vụ, còn chưa trở về, phía ba mình cô lại không dám nói, Đường Minh Lân...vẫn là không được.
Suy nghĩ một đường, người duy nhất có thể giúp mình mà cô nghĩ đến chỉ có một.
← Ch. 060 | Ch. 062 → |