Kinh thành - nhà họ dịch
← Ch.021 | Ch.023 → |
Kinh Thành có ba gia đình lớn, từ Kiến Quốc tới nay ở ba giới quân - chính - thương (Quân sự - chính trị - thương mại) cũng rất có danh tiếng, theo thứ tự là nhà họ Mộ, nhà họ Dịch và nhà họ Chu.
Đời sau của ba gia tộc bất luận là ở giới quân sự hay là ở giới chính trị và giới thương mại, đều vì nước Cộng Hòa làm ra những cống hiến kiệt xuất, tiếp tục đến nay, thế hệ sau vẫn có địa vị quan trọng ở các giới như cũ.
Ông cụ tổ nhà họ Dịch năm xưa đã tham gia chiến tranh Triều Tiên, sau đó lại tham gia nhiều lần vận động ở trong nước, ở trong lịch sử nước Cộng Hòa có thể nói là chiến công lớn lao, sau khi cải cách mở ra vẫn đảm nhiệm chức vụ tư lệnh quân khu, mặc dù hôm nay rút lui khỏi quân đội, đại danh tiếng của ông vẫn vang dội trong quân đội như cũ.
Ông cụ tổ có năm người con trai, Con trai cả và con thứ hai đã bị chết vào năm 76 hỗn loạn, Con thứ ba và con thứ tư cũng lần lượt ra đi, để lại hai đứa con trai một đứa con gái, gia chưởng nhà họ Dịch hiện nay là ông cụ nhà bên cạnh, con trai thứ năm Dịch An Bang, khi đó là Tổng tham mưu trưởng bộ tư lệnh lục quân, cấp bậc thượng tướng.
Dịch An Bang có hai người con trai, Con trai cả là Dịch Cẩn Uyên, con thứ là Dịch Khiêm, mặc dù hai anh em cũng không theo cha nguyện ý dấn thân vào quân sự, lại dựa vào cố gắng của chính mình, tay trắng dựng nghiệp củng cố địa vị của nhà họ Dịch ở giới thương mại không người nào có thể rung chuyển.
Bởi vì Dịch An Bang là con trai nối nghiệp của ông cụ tổ, trực tiếp dẫn đến Dịch Cẩn Uyên Dịch Khiêm và anh cả, chị hai, chị ba chênh lệch số tuổi quá lớn, cháu trai cháu ngoại không phải so với mình lớn tuổi hơn chính là cùng lứa tuổi với mình, điều này ở trong gia đình lớn mà nói tuy là có gặp nhưng không thể trách, nhưng lại cũng đủ làm cho người ta khâm phục.
Bước vào phòng khách, Dịch Khiêm liếc mắt nhìn một nhóm trưởng bối đang chờ ở trong phòng khách, thong dong lạnh nhạt đi lên trước, "Ba mẹ, chị hai, anh ba."
Thấy con trai bảo bối trở lại, bà Dịch Sở Hân Lan mừng rỡ vẫy vẫy tay với Dịch Khiêm, vẻ mặt đều là quý phu nhân quan lớn ưu nhã: "Tiểu Dịch, con đến đây, mẹ có lời muốn nói với con."
Mặc dù đã hơn 50 tuổi, Sở Hân Lan nhìn vẫn giữ lại vẻ thướt tha thùy mị như cũ, so với bạn cùng lứa tuổi nhiều hơn một phần dáng vẻ quý tộc tôn quý, bên dưới có hai người con trai, con trai cả Dịch Cẩn Uyên bình thường không nói nhiều, lạnh nhạt cao ngạo cũng không thân cận với bà, cũng may con trai nhỏ khéo léo hiếu thuận.
Nhưng quá đáng tiếc chính là hai đứa con trai đến nay không muốn lập gia đình, cái gọi là Bất Hiếu Hữu Tam Vô Hậu Vi Đại*, bà người làm mẹ này làm sao có thể không vội?!
*: Không có hiếu
Ba ngày hai bữa cho hai anh em đối tượng xem mắt, xem mắt ăn cơm nhiều lần, cho đến khi người con cả Dịch Cẩn Uyên định lấy lý do vì công việc bận rộn không về nhà, trách nhiệm kết hôn nặng nề rơi vào trên người con trai thứ hai Dịch Khiêm, anh càng hơn thế, trình diễn Núi cao Hoàng Đế xa tướng* ở bên ngoài quân lệnh không thể không nhận với bà, trực tiếp đem trọng tâm sự nghiệp chuyển dời đến thành phố C.
*: Ý chỉ quân lệnh của tướng ở bên ngoài
Chuyện lớn hôn nhân của hai anh em cứ gác lại như vậy, bà dịch sốt ruột ôm cháu, đến nay còn không hết hy vọng âm mưu tìm kiếm vì kế hoạch ôm cháu.
Liếc nhìn ánh mắt mừng rỡ kia của mẹ, Dịch Khiêm nhàn nhạt nhếch môi, xoay người ngồi vào ghế sa lon bên cạnh bà, nghiêng người qua sát vào bên tai bà Dịch nói: "Mẹ, chuyện của chúng ta tối nay lại nói, Mộ Duy đã trở về."
Bà Dịch lúc này mới chú ý tới Lam Mộ Duy theo sau Dịch Khiêm đi vào, khẽ sửng sốt một chút, quay đầu liếc nhìn bà Lam sắc mặt biến hóa, nhìn lại Dịch Khiêm một chút một bộ dáng việc không liên quan đến mình, liền cũng không nói gì thêm nữa.
Nghiêng người sang, Lam Mộ Duy lễ phép chào hỏi với mấy vị trưởng vối trong phòng khách, lúc này mới không nhanh không chậm quay đầu đi nhìn mẹ ở một bên.
Ở nước ngoài du học nhiều năm, hôm nay anh không thông báo đột nhiên trở về, cũng khó trách bà Lam nhìn thấy anh sẽ kinh ngạc.
"Mộ Duy, làm sao con đã trở về?" Bà Lam Dịch Ngưng từ trên chỗ ngồi đứng dậy, vội vàng kéo con trai bảo bối đã nửa năm không thấy, "Trở về làm sao không nói một tiếng với mẹ?!"
Lôi kéo con trai ngồi xuống, Dịch Ngưng hình như đã nghĩ tới điều gì, lại hỏi: "Không phải nói còn hơn một tháng mới kết thúc học kỳ sao? Làm sao trở lại trước thời hạn?!"
"Mẹ......" Mới vừa ngồi vững, Lam Mộ Duy liền không kịp chờ đợi mở miệng hỏi: "Ân Ân kết hôn mẹ tại sao không nói với con?!"
Vừa mở miệng chính là chuyện này, Dịch Ngưng nhất thời giận tái mặt, vốn dĩ cũng không đồng ý hai người bọn họ ở chung một chỗ, hôm nay thấy con trai bảo bối từ rất xa vì người con gái kia chạy về chất vấn mình, càng thêm giận đến mức không nhẹ: "Mộ Duy! Cô ấy kết hôn có quan hệ gì đến con?! Đã nhiều năm như vậy, con còn không bỏ được cô ấy sao?!"
"Mẹ! Con liền không hiểu, tại sao đã nhiều năm như vậy mẹ chính là không thích cô ấy, Ân Ân có chỗ nào không tốt? Tại sao mẹ nhất định ngăn cản chúng con ở chung một chỗ?!"
"Cô ấy cũng chỉ là con gái một nhà giàu mới nổi, có chỗ nào xứng với con?" Nhìn con trai bộ dáng không tốt, Dịch Ngưng bất đắc dĩ thở dài, trong giọng nói không nhượng bộ chút nào: "Mộ Duy, con không nên quá cố chấp, Úc Tử Ân cô ấy đã lập gia đình, con cũng không cần nhớ đến nữa! Trên đời này phụ nữ không chỉ có một mình cô ấy, mẹ tìm cho con người tốt hơn!"
Cho nên không đồng ý bọn họ ở chung một chỗ, không phải là bởi vì Úc Tử Ân xuất thân bình thường, thân phận của cô thấp kém không phù hợp tiêu chuẩn con dâu của bà, bà cần chính là một thiên kim danh viện trong mộng, cũng chỉ có con gái gia đình giàu có mới xứng được với con trai bảo bối của bà.
Con trai của bà bà vẫn hiểu rõ, gạt anh chuyện Úc Tử Ân kết hôn, chính là sợ anh biết sẽ trở về ngăn cản cuộc hôn lễ kia, hôm nay Úc Tử Ân đã gả cho người ta, ván đã đóng thuyền, anh cho dù có biết rõ cũng không thể thay đổi gì.
"Mẹ!" Đối với cách nhìn truyền thống lại phong kiến này của mẹ, Lam Mộ Duy thật sự không cách nào chịu được, gương mặt tuấn tú đảo qua dịu dàng thanh nhã ngày xưa, thay vào đó là cố chấp và kiên định nhiều năm chưa từng thay đổi như cũ: "Con lại thanh minh với ngài lần nữa, hôn nhân của con tự con làm chủ! Coi như Ân Ân đã lập gia đình, con cũng sẽ không lấy một người phụ nữ con không yêu!"
"Con.... ." Lần nữa chống lại thái độ cứng rắn này của con trai, Dịch Ngưng thật sự giận không ít.
Không khí phòng khách có một khắc cứng ngắc vô cùng, Dịch Khiêm nhàn nhạt quét mắt Dịch An Bang và anh ba không có ý định nhúng tay quản chuyện, đứng dậy vòng qua khay trà rót chén nước, anh làm người hoà giải.
"Chị, đừng nóng giận, đến, uống chén nước xin bớt giận." Quay đầu, Dịch Khiêm nháy mắt với Lam Mộ Duy, hiểu được ý tứ của cậu nhỏ, Lam Mộ Duy đứng dậy ngồi vào bên kia, cách xa chiến trường.
Nhận lấy ly thủy tinh, Dịch Ngưng bất đắc dĩ nhìn em trai lớn hơn so với con trai của mình hai tuổi, số tuổi chênh lệch giữa hai chị em quá lớn, mà bà là con gái duy nhất trong nhà, dĩ nhiên là thương yêu người em trai này.
"Mộ Duy còn trẻ, sau này sẽ xảy ra cái gì ai cũng không biết, có lẽ qua chút thời gian nữa nó lại thật sự gặp được người con gái mà nó thích, gia thế tướng mạo cũng phù hợp tiêu chuẩn của ngài, đến lúc đó chị coi như không ép buộc nó kết hôn, nó cũng sẽ muốn kết hôn. Có một số việc đã thành kết cục đã định, chúng ta những kẻ ngoài cuộc này cũng không cần đi bàn luận gì, ngài cũng cứ như vậy với con trai, cũng không phải là hi vọng nó hạnh phúc sao? Ép buộc ngược lại phản tác dụng, không bằng liền thuận theo nó đi!"
!
← Ch. 021 | Ch. 023 → |