Vay nóng Tinvay

Truyện:Quân Môn Sủng Hôn - Chương 010

Quân Môn Sủng Hôn
Trọn bộ 134 chương
Chương 010
Hoa nhà không thơm bằng hoa dại
0.00
(0 votes)


Chương (1-134)

Siêu sale Shopee


Úc Tử Ân đứng bên cạnh giúp đỡ đưa vài công cụ, tỉa lá, xới đất, lơ đãng ngẩng mắt nhìn thấy bóng dáng đang dựa vào bên cột, khẽ vặn lông mày: "Tam thiếu, anh còn đứng ở nơi này làm gì?!"

Người kia chân mày nảy lên, hừ lạnh một tiếng, "Nơi này là nhà tôi, tôi muốn đứng đâu liền đứng, không mượn cô xen vào."

"..." Tên này thật giống con nít!

Mới vừa cũng có nói gì hắn đâu, có cần phải tranh cãi như vậy không?

"Lão tam, sao lại nói như vậy, ai cho anh cứ như vậy nói chuyện với cháu dâu chứ?!" Úc Tử Ân đang muốn mở miệng, ông cụ đã không vui trách cứ, Đường Minh Lân nghe được liền có chút bất mãn ở trên mặt.

"Ông nội, ông cũng quá thiên vị rồi đúng không?! Dù sao con cũng là cháu ngoan của người mà!" Sau khi hắn cưới Đường thiếu phu nhân, trước mặt ông nội hắn đã hoàn toàn thất sủng rồi!

"Anh là cháu ngoan của tôi, cô ấy không phải là cháu dâu của tôi sao?" Ông cụ sưng mặt hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc khiến người khác phải rụt rè, "Lão tam, anh đừng nghĩ anh ở ngoài ăn chơi đàng điếm ông nội không biết gì, anh đã là người đã kết hôn, cũng nên thu liễm, khiêm tốn một chút! Ân Ân là cô gái tốt, không phải để cho anh khi dễ."

"Ông nội..." Đường Minh Lân nheo nheo lông mày, đối với việc ông cụ quát lớn dạy dỗ dù giận cũng không dám nói gì.

"Ông nội đừng nóng, Tam thiếu tuổi trẻ khí thịnh, ham chơi cũng không có gì lớn, hoa nhà không thơm bằng hoa dại, liền để cho anh ấy tự do đi! Chờ anh ấy chơi chán, tự nhiên sẽ hồi tâm, ông nội, ông không cần lo lắng. Chỉ cần con còn là Đường thiếu phu nhân, cũng không để mấy người Tiểu Tứ Tiểu Ngũ Tiểu Lục của anh ấy náo loạn tới cửa, đúng không, Tam thiếu?"

Lời này của cô tất nhiên là nói với Đường Minh Lân, liếc thấy ánh mắt của Úc Tử Ân ném tới, Đường Minh Lân cơ hồ tức đến xù lông!

Lời nói mang đao thương châm chọc, Đường Minh Lân nghe được cái trán muốn nhảy thình thịch, Đường thiếu phu nhân miệng lưỡi lợi hại như thế nào hắn đã biết, chỉ là ngay trước mặt ông nội dạy dỗ, còn không dấu vết giáo huấn hắn, thật sự khiến hắn căm tức!

Lạnh lùng giật giật khóe miệng, Đường Minh lân khẽ hừ một tiếng, gương mặt tuấn tú yêu nghiệt nói bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu.

Hắn cắn răng nghiễn lợi: "Đường thiếu phu nhân thật độ lượng, bội phục bội phục!"

Úc Tử Ân cười khách khí: "Qúa khen, quá khen!"

Nhìn hai người cãi vả, ông cụ bất đắc dĩ thở dài, "Được rồi, lão Tam, anh không thể để cho ông đây yên tâm một chút sao! Nhìn anh xem, về sau bớt trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài cho ông, nếu còn để ông biết anh cùng Ân Ân làm loạn bên ngoài, cẩn thận ông đập gãy chân anh!"

Quay đầu, ông cụ liếc nhìn Úc Tử Ân, đau lòng lắc đầu một cái: "Ân Ân à, lão Tam là đứa không hiểu chuyện, con phải thay ông nội quản hắn một chút, nếu hắn còn làm chuyện gì có lỗi với con, không cần nể mặt ông nội, nên xử lý thế nào thì cứ xử lý như thế ấy!"

"Vâng, ông nội!" chau chau mày, Úc Tử Ân ngước nhìn vẻ mặt bất mãn của Đường Tam thiếu, cười đến sáng rỡ.

Nhìn dáng vẻ hả hê của cô, Đường Minh Lân có chút sửng sốt nhưng cũng không tức giận.

Hắn dường như đã lâu không thấy cô cười rực rỡ như vậy, từ khi kết hôn đến giờ đã nửa năm, cô bố thí cho hắn ngoài cười nhạo và cười lạnh, sợ rằng chưa bao giờ cười rực rỡ, sáng rỡ đến khiến cho người xung quanh cũng cảm thấy quanh người tràn đầy ánh mặt trời ấm áp.

Chợt hiểu, từ trong mất hồn quay về, hắn hừ lạnh một tiếng, gương mặt lại khôi phục vẻ bất cần, vung tay, ôm lấy tính khí thiếu gia rời đi.

Ông cụ liếc nhìn bóng dáng của hắn, quay đầu nhìn Úc Tử Ân một chút, khe khẽ thở dài: "Tên này bị ông làm hư rồi, nha đầu, cháu cũng đừng so đo với hắn."

Khẽ lắc đầu, Úc Tử Ân cười nhạt: "Sẽ không, ông nội, đây chính là tính tình thật của Tam thiếu, có thể sống được tự tại như hắn, cũng là một loại bản lĩnh."

Thực tế xã hội quá mức tàn khốc, trên mặt mỗi người đều mang vài tấm mặt nạ, Đường Tam thiếu gia có thể tùy ý làm bậy như vậy, tự mình làm việc mình muốn, cô thật sự rất hâm mộ.

"Cũng chỉ có cháu mới nói như vậy!" Ông cụ cười hiền hòa, quay đầu dẫn cô đến chỗ khác nhìn một chút gốc lan mới được ông tạo ra.

Dùng bữa trưa trong hoàn cảnh gió nổi mây phun, Thương Uyển Nhu thỉnh thoảng lại khiêu khích quyền uy của Đường thiếu phu nhân, không đem cô thành đối thủ để so tài, Úc Tử Ân cũng không thèm quan tâm.

Màn kịch một tuần diễn một lần, cha chồng vẫn cứ trầm mặc, mẹ chồng lại tùy ý dung túng, Đường Minh Lân vẫn như cũ không thấy đâu, ông cụ duy trì thói quen cũ, thái độ lạnh lùng, chỉ thỉnh thoảng khuyên Úc Tử Ân ăn nhiều một chút, sớm để cho ông ôm được chắt nội.

Chủ đề chắt nội luôn không nằm trong phạm vi được Úc Tử Ân cân nhắc, hai ba câu liền cho qua.

Chiếc xe thể thao từ nhà họ Đường chạy ra, mới vừa lên đường lớn, tốc độ xe lập tức trở thành bão tố, tiếng động cơ ô ô tuyên cáo sự nhẫn nại của ai đó đã hỏng mất.

Nắm chặt bả vai, Úc Tử Ân quay đầu liếc gò má lạnh lùng của Đường Minh Lân, kính đen che kín hơn nửa khuôn mặt, khóe môi lạnh bạc mím chặt, hẳn là đang cực kỳ khó kìm nén được sự tức giận.

Mới vừa ở nhà họ Đường còn che đậy tốt như vậy, vừa ra khỏi cửa đã phát hỏa khí trên người cô, thật sự là tùy hứng không thể giải thích!

Nhìn đồng hồ tốc độ không ngừng tăng vọt, tim của cô cũng đập nhanh liên hồi, lưng dán thật chặt ghế dựa phía sau, cả người cũng theo thần kinh căng thẳng hết lên.

"Đường Minh Lân, anh nổi điên cái gì! Dừng xe, tôi muốn xuống xe!" Nghiêng đầu, cô kêu lớn với hắn, hắn lại làm như không thấy!

Dường như chắc chắn cô không thể làm gì được, xe vẫn lái đến đường đua Tần Sơn dưới chân núi, lúc này Đường Minh Lân mới giảm chậm tốc độ xe, quay đầu nhìn bóng dáng sắp ngất bên cạnh ghế tài xế, lạnh lùng giật giật khóe miệng, "Thế nào? Sợ?"

"Dừng xe, tôi muốn xuống xe! Anh muốn chết, tôi cũng không vội vàng muốn chôn theo cùng!" Cô đưa tay đè lại cánh tay của hắn, lại không biết lửa giận của hắn còn chưa tiêu tan, hung hăng vung tay, né không kịp, tay cô trực tiếp đâu vào mui trên của xe, Úc Tử Ân nhỏ giọng hô đau một tiếng!

"Đường Minh Lân, anh dừng xe cho tôi! Nếu không dừng tôi sẽ nhảy xuống!" Cùng với tên ma quỷ này ở chung một chỗ, mỗi giờ mỗi khắc cô đều có thể mất đi tính mạng, hắn tôn sùng cảnh giới mạo hiểm, cô lại không cách nào khen tặng được!

Chú ý đến tay cô bị thương, Đường Minh Lân cuối cùng cũng tìm một địa điểm rộng rãi cho xe ngừng lại, xe vừa ngừng, lúc Úc Tử Ân muốn đưa tay mở khóa, Đường Minh Lân đột nhiên đè ngang thân người tới, bàn tay ôm lấy cổ cô ùn ùn kéo tới một nụ hôn!

Kịp thời phản ứng, Úc Tử Ân ngượng ngùng tránh thoát nụ hôn của hắn, i cái hôn lại rớt xuống xương quai xanh của cô, nhất thời khiến cô đau đớn.

"Cút ngay!" Tránh thoát một kiếp, cô đẩy thân thể đang ở trên người mình, thuận thế nhấc chân đá hắn, "Đường Minh Lâm, anh đừng đụng với tôi!"

Bị cô đá một cước, Đường Minh Lân có chút tỉnh táo, lại càng thêm căm tức, đôi mắt âm u lóe lạnh lạnh, "Đừng đụng cô? Vậy cô muốn cho người nào đụng? Lam Mộ Duy sao? Đường thiếu phu nhân cô đừng quên, bây giờ cô là vợ của tôi!"

"Cút mẹ anh đi! Anh muốn ly hôn có bản lĩnh thì đường đường chính chính đấu với tôi, bản lãnh không có cũng không cần dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy! Tôi là vợ anh, không sai, nhưng anh cũng đừng quên, chúng ta chỉ có hiệp nghị hôn ước, tôi không có nghĩa vụ nhất định phải phục vụ anh!"

Đang yên lành, cô không hiểu vì sao hắn lại như vậy, cắn răng, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, ánh mắt chưa đựng uất ức cùng quật cường, lại làm cho Đường Minh Lân sửng sốt đem lửa giận nhịn xuống.

Nhìn vào đôi mắt của cô, hắn đều không kìm được mà mất khống chế, trong ánh mắt trong suốt, giống như có ma lực, khiến người luôn tùy ý làm bậy như hắn luôn có chút chú ý đến cảm nhận của cô!

Mẹ nó! Chết tiệt!

Rủa thầm một tiếng, Đường Minh Lân lạnh lùng nhìn con cọp nhỏ đang giương móng ngồi bên cạnh, hít một hơi thật sâu khống chế lại tâm tình của mình, một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Người tình cũ của cô...Lam Mộ Duy trở lại! Nhưng mà...ông đây không muốn ly hôn! Coi như hắn trở lại, cô cũng đừng nghĩ đến cơ hội cùng với hắn! Xuống xe, mình đi lên đỉnh núi!Cô nhất định phải đi, nếu không ngày mai tôi sẽ cho cha cô nhặt xác!"

Âm thanh ổ khóa cùm cụp vang lên, không đợi Úc Tử Ân phản ứng, Đường Minh Lân đã đưa tay bấm tới, đẩy cô ra khỏi xe!

Mới vừa đứng lại, chiếc xe thể thao màu đen đã phóng đi, cuốn theo một đống bụi đất---

Nhìn qua kính chiếu hậu, Đường Minh Lân liếc nhìn bóng dáng cô đơn đứng ở bên đường của cô, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng thêm tối tăm!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-134)