← Ch.15 | Ch.17 (c) → |
"A..." Từ Trọng Hi ngáp một cái thật to.
Đã ba mươi sáu tiếng đồng hồ anh không ngủ, đầu đã có chút hôn mê rồi, có thể trước thời gi¬an gi¬ao kết quả lại không biết chỗ đó có vấn đề gì không, khi thử nghiệm phát hiện không ổn, anh lại lấy ra kiểm tra một lần nữa, cho nên mới khiến mấy ngày nay đều ngủ ở văn phòng...
Aizzz, bàn làm việc thật khó ngủ, anh ngủ đau lưng quá!
Đã vượt qua một tuần lễ không có liên lạc với Kỳ Trăn, không biết gần đây cô như thế nào, anh gọi điện thoại cho cô, cô cũng không tiếp... Chẳng lẽ, bọn họ cứ như vậy sao?
Không có khả năng! Bọn họ tuyệt đối không có khả năng cứ như vậy!
Chờ anh đuổi án xong, chắc chắn anh phải đi tìm cô, nếu cô không để ý tới anh, anh sẽ canh cô ở cửa trường học, dù sao hiện tại anh và Thánh Tâm một chút quan hệ đều không có, nếu gặp không may cũng tuyệt đối rơi đến trên người anh thôi...
Hừ hừ, chờ coi tốt lắm!
Cô cho rằng thoát khỏi một người đàn ông đơn giản như vậy sao?
Không tiếp điện thoại, có thể bỏ qua anh? Nghĩ cũng đừng nghĩ, anh tuyệt đối phải khua chiêng gõ trống làm cho mọi người biết rõ cô bội tình bạc nghĩa đối với anh...
Người đàn ông này đã vượt qua công việc thì bây giờ lại dùng não quá độ, đầu bắt đầu định ra kế hoạch phản công tuyệt thế cho tình yêu.
Nếu như không liên quan đến mình mà nghe được, đại khái sẽ cảm thấy có chút điên cuồng, lại rất ngây thơ... Nhưng đàn ông hãm sâu trong bể tình đã không trông nom được nhiều như vậy...
Anh chính là rất ngây thơ! Dù sao Kỳ Trăn cũng phải thuộc về anh, tuyệt đối không có biện pháp đá anh.
"Ông chủ, ông chủ... Anh còn chưa ngủ, hay là vừa tỉnh lại?" Chu Thiểu Phân mang đến Hamburger ăn ngon và trà sữa nóng hổi.
"Ha? Sớm như vậy cô đã đến làm việc?" Không nghĩ tới sinh viên mướn này lại làm việc tri kỷ như vậy? Nhưng không có phí tăng ca đó.
"Trường học của tôi ở gần văn phòng, mua bữa sáng... nghĩ không chừng anh còn đang bận rộn, liền thuận đường đưa tới."
Thiên Khởi hi vọng cô sắc dụ Từ Trọng Hi, nhưng cái người cuồng công việc cả ngày này đều chằm chằm vào máy vi tính, bằng không liền ghé vào bên cạnh ngủ, làm việc ngày đêm...
Như vậy muốn dụ như thế nào?
Ngẫm lại, sợ Từ Trọng Hi làm mệt chết, cô còn chưa lấy được tiền làm công, đưa ít đồ cho anh ăn thực tế hơn.
"Thật sự là cảm kích cô! Tôi sợ tôi ở văn phòng, biến thành một cái xác ướp khô héo, trên tay còn đang nắm con chuột..."
Đàn ông bận đến choáng đầu bắt đầu nói xằng nói bậy...
"Ông chủ, anh cẩn thận một chút..." Đưa trà sữa nóng đến trước mặt anh. Lại sẽ bị anh vung ngược lại, hiện tại anh hoàn hảo sao?
"Bị phỏng..." Trung khu thần kinh có chút khống chế không được, làm đổ trà sữa nóng.
"Thực không xong!" Chu Thiểu Phân nhanh tay nhanh chân, cầm lấy khăn lau để ở một bên, lau bộ phận quan trọng nhất của đàn ông.
"Đáng chết..." Sao tay hỏng như vậy?
Vừa vặn đổ hết nửa người, nếu từ nay về sau anh không thể sinh con, không thể trách người khác! Từ Trọng Hi cũng cầm lấy giấy đặt trước mặt trước mặt, làm công việc bổ cứu.
"Oh à..." Giống như nghe được tiếng mở cửa, Từ Trọng Hi luống cuống tay chân ngẩng đầu hướng cửa nhìn lại...
A! Kỳ Trăn đến đây.
Chu Thiểu Phân cũng chứng kiến Kỳ Trăn mặc đồng phục Thánh Tâm rồi! Là cô ta à? Trong truyền thuyết, học tỷ đại nhân vĩ đại?
Nhưng, Kỳ Trăn đột nhiên xuất hiện ở phòng làm việc người yêu, chứng kiến anh cùng một cô gái mặc đồ của trường học gần đây đang thân mật dính cùng một chỗ, sắc mặt rất khó nhìn.
"Thực xin lỗi! Hình như quấy rầy các người." Kỳ Trăn đông cứng chào hỏi với hai người phát hiện cô, lại nhanh chóng quay đầu, rời đi.
"A..." Làm sao tới rồi, lại đi? Đầu Từ Trọng Hi trì độn một nửa chưa làm rõ tình huống.
"Ông chủ! Mau đuổi theo bạn gái của anh! Cô ấy hiểu lầm chúng ta!" Chu Thiểu Phân ngược lại cực kỳ linh động nâng cuống họng kêu la.
Ai! Cô không có gan làm tròn vai diễn người xấu, thực tế đối mặt Từ Trọng Hi chăm chỉ làm việc, liều chết làm việc, cảm thấy bày trò xếp đặt anh rất không đúng... Cho nên, cô vụng trộm giúp anh đem web¬sites mình sửa chữa qua lại sửa chữa trở về trả lại cho anh.
Em họ muốn nhìn anh chuyên tình hay không, có thể đối tốt với học tỷ cô bé hay không, nhưng theo cô thấy, người đàn ông này toàn bộ thời gian đều triển khai công việc làm điên cuồng căn bản không có giờ rỗi hoa tâm, cho nên em họ lo lắng căn bản chính là dư thừa!
"Hiểu lầm chúng ta?" Còn chưa kịp phản ứng.
"Mau đuổi theo đi! Đuổi tới nói sau, anh đuổi không kịp người ta, cũng không cần trở lại." Thiểu Phân chứng kiến bộ dạng ngơ ngác của Từ Trọng Hi. Trong lòng nhóm một mồi lửa, thiếu chút nữa duỗi ra chân đem anh đá ra văn phòng, dùng cả tay chân, đem anh đẩy ra cửa.
Từ Trọng Hi còn sót lại bản năng phản ứng chạy ra cửa, bên tai chỉ lưu lại tiếng cố gắng của sinh viên làm thêm...
Nhanh chóng đuổi! Đuổi tới nói sau, nói sau...
★★★
"Hô! Em làm gì chạy nhanh thế?"
Chạy trốn thở hồng hộc, Từ Trọng Hi thật vất vả đuổi đến công viên nhỏ gần đó mới bắt được eo của bạn gái đại nhân, ngã vào trên thảm cỏ ở công viên.
Dám dính chặt với cô gái khác như vậy, đuổi theo làm gì vậy?
Anh cùng các cô ấy nói chuyện là được rồi! Còn mang bữa sáng! Cô sẽ không tri kỷ như vậy... Hừ! Chứng kiến Ham¬burger và đồ uống, tâm Kỳ Trăn đã ngâm trong thùng dấm chua.
"... Anh đuổi theo tôi làm gì?" Khuôn mặt tái nhợt, giọng điệu của cô lạnh như băng, "Tiết đầu giờ học sắp đến rồi, tôi sẽ bị muộn."
Hả, người nọ là như thế nào? Không hề cảm giác...
Người đàn ông ôm người con gái nhỏ đang tức giận vào lòng, hai tay vòng quanh càng chặt hơn, nhưng hề buông lỏng, "Muộn là chuyện của em! Ai bảo em muốn tới thăm anh, còn bị em bắt được!"
"A..." Một tuần lễ không gặp, giọng điệu vẫn đồng dạng ngây thơ!
"A cái gì a, tức giận cái gì? Anh đắc tội gì với em, em cũng không tiếp điện thoại của anh, không phải thừa dịp anh bận muốn chết đá anh sao..." Từ Trọng Hi tâm tình không sảng khoái ở trong công viên.
Hả, vợ chồng son cãi nhau nha!
Người chạy bộ ngang qua công viên lúc sáng sớm, nghe được Từ Trọng Hi khóc thét, nhịn không được nhìn hai người, khóe miệng nhịn không được vui vẻ.
"Aizzz! Anh đang nói xằng nói bậy cái gì!" Mặt đỏ lên, trừng người yêu.
"Anh nói thật! Anh đẩy nhanh tốc độ làm việc là muốn mang em đi chơi, đã ba mươi mấy tiếng đồng hồ không ngủ... Sau đó còn..." Không nói không ủy khuất, Từ Trọng Hi càng nói càng cảm giác mình rất đáng thương.
Ngưng mắt nhìn người đàn ông phản ứng có điểm trì độn, cái cằm dài ra, con mắt còn trừng được đặc biệt lớn, trong nháy mắt cô tin tưởng giờ anh làm việc vượt qua cả nói.
"Em lại không muốn anh dẫn em đi chơi..." Cô thì thào đáp lại.
Vốn đang giận anh làm chuyện gì cũng không thương lượng cùng mình, chứng kiến người yêu đem bản thân biến thành như vậy, tâm lại trong nháy mắt mềm xuống.
"Nhưng anh muốn! Sinh nhật em sắp đến rồi! Anh muốn mang em đi chơi!" Từ Trọng Hi trăm phần trăm là người yêu tốt, tuyệt đối sẽ không quên sinh nhật người yêu.
"Miệng tựa như dính mật đường." Khóe miệng của cô dạng độ cong hoàn mỹ.
Mặc kệ trong khoảng thời gi¬an này, trong lòng anh có nhiều chuyện bực mình đến như thế nào, sau khi nghe người yêu nói? Tất cả đều ném đến chín từng mây.
Trên thực tế, hôm nay cô tới phòng làm việc của anh, cũng chỉ là muốn tới xem tình huống anh như thế nào.
Bởi vì tối hôm qua cô gọi điện thoại đến chỗ ở của anh, Từ Bị Thần nghe điện thoại, ngoại trừ giọng điệu không tốt ra, còn nói với cô anh trai đã xem phòng làm việc là nhà, đã vài ngày chưa trở về... Không biết bạn gái anh trai phá sản thế nào, lại có thể khiến anh biến thành một người làm việc điên cuồng từ đầu đến đuôi.
Cô không biết Từ Bị Thần có biết cô chính là bạn gái Từ Trọng Hi hay không, nhưng vì Bị Thần phàn nàn, cô quyết định vào hôm nay trước khi đi học đến phòng làm việc một chuyến.
Cô muốn tận mắt thấy Từ Trọng Hi rốt cuộc đang bận rộn cái gì, còn hơn ở trường học đoán mò!
"Thật mà! Anh đã có kế hoạch tốt lắm." Nằm ở trong ngực bạn gái nhiều ngày không thấy, Từ Trọng Hi đột nhiên cảm thấy cố gắng mấy ngày liên tiếp qua là có giá trị, ngực của cô quả nhiên vẫn ấm áp, làm cho anh rất nhớ! Anh không muốn đứng dậy...
"Vậy anh cũng phải xem em có nghỉ hay không!" Vuốt mái tóc hỗn loạn của anh, Kỳ Trăn nhìn người đàn ông bề ngoài anh tuấn, nhưng tâm tính lại mang tính trẻ con thập phần thuận mắt.
"Sẽ chờ em có... Anh không vội..." Ý thức có chút tan rã, rốt cuộc tập trung không nổi.
Mắt của anh thật sự nặng nề...
Từ Trọng Hi vốn chống chết trước máy vi tính, kiên trì không đi ngủ, sau khi nhìn đến bạn gái yêu mến, tựa như uống thuốc ngủ, mí mắt càng ngày càng không nghe trí não sai kiến. Muốn ngủ quá! Bằng không anh miễn cưỡng chút là được...
"Anh không vội, em cũng không vội!" Chú ý tới hô hấp càng ngày càng an ổn của người đàn ông, cô biết rõ trạng thái mệt mỏi của anh đã đến đạt cực điểm.
Kỳ Trăn nhẹ vỗ về mái tóc rối bời của anh, để cho anh ngủ ở trong ngực của mình, ở công viên nhỏ, an toàn ngủ một giấc.
Mặc kệ anh có kế hoạch gì còn chưa nói cho cô biết, cũng chờ anh ngủ đủ rồi nói sau...
Cô sẽ rất vui vẻ lắng nghe kế hoạch của anh, cũng cố gắng nói cho anh biết, trước khi lập kế hoạch, hãy học tập chia xẻ với cô trước, mặc kệ vui vẻ hay bi thương...
Chỉ cần thuộc về anh, cô muốn là người thứ nhất được biết.
Xin tuyệt đối nhớ kỹ đó!
← Ch. 15 | Ch. 17 (c) → |