Vay nóng Tima

Truyện:Ép Cưới - Chương 11

Ép Cưới
Trọn bộ 18 chương
Chương 11
Sư phụ kì quái
0.00
(0 votes)


Chương (1-18)

Siêu sale Lazada


Tiêu Nguyên lờ mờ mở mắt, xoa xoa hai bên thái dương đau nhức, đầu óc vẫn không khỏi choáng váng. Cô cảm thấy rất mệt mỏi, khó chịu giống như mình vừa trải qua một cơn mơ vậy. Cô chỉ biết mình vừa uống được 1 chén rượu với sư phụ liền buồn bực đi về. Ngay cả việc làm sao để thoát khỏi cơn mất ngủ dằn vặt cô cũng không nhớ nữa. Tự nhiên cô lại nghĩ đến những bộ phim chiếu lúc 6 giờ tối thái hậu nhà cô hay xem. Mấy nữ nhân vật chính toàn là uống rượu say rồi lên giường với một người đàn ông nào đó. Liệu có khi nào cô cũng...

Nhưng ngay lập tức cô lại tự đánh vào đầu mình. Biến thái, tối qua về phòng cô khóa cửa rồi đi ngủ luôn, làm sao có thể như vậy. Nhìn xuống quần áo cô còn chẳng xộc xệch chút nào. Cô lại thở phào một hơi.

Dù thế vẫn phải cảm thán một câu, ông trời cũng có thú vui dọa người thật kinh dị. Cô đang định ngồi dậy chợt nghe tiếng lách cách, lách cách vang lên đều đều trong phòng. Thỉnh thoảng có cả tiếng rung động, rồi một giọng vang lên nhỏ nhẹ khẽ khàng đến mức cô còn chẳng hiểu nó đang nói cái gì. Cô run run co mình lại, đấu tranh tâm lí dữ dội. Lúc này, những bộ phim lúc 12 giờ đêm cô xem bắt đầu phát huy tác dụng. Dù cô rất thích xem phim ma, phim kinh dị, nhưng cô xem là để soi mói mấy lỗi của nhà làm phim. Chứ từ trước đến nay, cả tổ tông nhà cô chưa có ai có phước được gặp ma cả. Vậy là cô sẽ là người đầu tiên gặp được nó, sẽ là người được vinh danh hay sao?

Con ma này béo bở quá. Cô sẽ bắt trói nó lại hoặc ít nhất thì cũng phải chụp một tấm ảnh làm tin mới được.... (em sợ rồi ạ, gặp ma như gặp người nổi tiếng. Viết đoạn này lúc 1 h sáng ớn lạnh hết cả sống lưng T_T)

Nhưng khi cô vừa giơ được điện thoại lên thì đập vào mắt cô chính là một tấm lưng rộng, bờ vai vững chắc. Con ma này trước khi chết cũng là mỹ nam hay sao? Cô thầm oán trách cho cái số phận hẩm hiu của nó, giơ máy lên định chụp tiếp. Nhưng cô chưa kiếm được bức ảnh nào lại tò mò hạ điện thoại xuống. Quái lạ, ma mà cũng biết đánh máy tính à. Đã vậy cứ 5 phút điện thoại trên mặt bàn thường rung một lần. Con ma đó sẽ cầm điện thoại trước mặt lên trả lời, giọng trầm ổn nhưng phảng phất mệt mỏi. Giọng nói này...chiếc điện thoại này...khí chất ôn hòa, ấm áp này...chỉ có Bạch Vĩ Dương chứ không ai khác. Bất chợt cô trở nên im lặng lắng nghe mọi âm thanh. Mắt chăm chú theo dõi việc làm của anh. Dường như lí trí mãnh liệt thường ngày của cô đã bị tác dụng phụ của rượu hôm đè bẹp mất rồi. Vậy nên cô cứ vô thức suy nghĩ và làm theo những gì trái tim mình chỉ dẫn, cởi bỏ đi lớp vỏ bọc thép đầu tiên. (Đoạn này đổi sang gọi là "anh" cho nó tình củm. Sau này cãi nhau lại "hắn" tiếp ^_^)

Đồng hồ chỉ là 5 giờ sáng. Vậy mà anh ta có thể liên tục nhận điện thoại trong khi mắt không rời màn hình và tay liên tục di chuyển trên bàn phím. Cô nghển cổ lên thì loáng thoáng nhìn thấy dòng chữ rất lớn:" Báo cáo kế hoach..." gì gì đó nhưng đã bị người anh che mất. Nếu vậy chẳng lẽ trước giờ, anh ta luôn thức dậy sớm như vậy để làm việc? Sau đó lại còn phải đi nấu bữa sáng và chuẩn bị cơm trưa cho cả hai. Thảo nào đợt này cô thấy anh trông hơi nhợt nhạt so với trước, đôi khi còn lộ vẻ mệt mỏi thấy rõ. Tự nhiên cô cảm thấy trong lòng thập phần hối lỗi. Trước giờ cô không quen ăn không, ngủ không của người khác. Anh ta lại luôn chăm sóc cô từng chút một như vậy... Cô hứa với lòng quyết tâm từ bây giờ sẽ đối xử thật tốt với anh ta, giúp đỡ anh ta hết mức có thể...

Bật Mã Ôn kết thúc cuộc điện thoại với ông chủ Mã ở bên xưởng sản xuất an lòng thở ra một hơi. Hôm nay quả là một ngày dài mệt mỏi. Dù vẫn đang là dịp Tết nhưng 3 xưởng máy của công ty vẫn không ngừng làm việc. Nên đến khi có quá nhiều công nhân xin nghỉ đã gây ra náo loạn. Anh phải làm ra đủ thứ chỉ thị mới khiến mọi thứ quay lại quỹ đạo ban đầu. Tổng thể chi nhánh này ở Việt Nam làm việc cũng rất thuận lợi. Nếu tính giá thành so với ở Mỹ thì không bằng được, nhưng lượng mua vào lại nhiều dồi dào và đều đặn hơn.

Anh vươn vai vài cái cho tỉnh ngủ. Từ lúc đến ở với cô không ngày nào anh được ngủ quá 5 tiếng. Nhưng vừa làm việc, vừa được nhìn thấy bộ dáng ngủ an lành của cô của cô khiến anh thấy rất hạnh phúc. Mệt mỏi thế nào nhưng chỉ cần có cô là đủ. Mà giờ chắc cô vẫn chưa dậy. Không biết nếu cô nhìn thấy anh thì sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? Sẽ hỏi anh tại sao ở đây? Đã làm gì cô ấy? Hay có khi còn nhảy lên đánh anh nữa. Câu trả lời ư? Đêm qua anh ở trong cùng một nhà trọ với cô, tự nhiên thấy cô gọi đến. Anh suýt nữa nhảy dựng lên vì vui vẻ. Mở điện thoại ra liền nghe thấy giọng lè nhè của cô:

"Tên khốn nạn Bật Mã Ôn. Anh lừa tôi cho tôi ăn no. Anh lừa tôi cho tôi sung sướng. Anh còn xịt cái nước hoa gì lên người mà khiến tôi giờ không ngủ được. Anh đi chết ngay đi. Tồi buồn ngủ mà không ngủ được...- Cô cứ gào lên mỗi câu mình không ngủ được. Nhưng ở đầu dây bên kia anh cười sáng lạn như vừa trúng sổ xố:

"Cái này có một cách giải quyết."

"Cách gì?"

"Tôi đến làm gối ôm cho em."

Vậy là anh nhanh chóng lừa được bạn Tiêu Nguyên đang say khật khưỡng để vào phòng. Ngủ không được ôm cô anh cũng nhớ chết đi được. Cô cũng thoải mái coi anh như gối ôm, hít hà mùi hương nam tính trên người anh đến thỏa mãn rồi mới yên lòng thiếp đi. Anh năm chặt bàn tay lanh cóng của cô nở nụ cười ấm áp. Cô nhớ món ăn của anh, cô nhớ mùi hương của anh, nhớ cuộc sống có anh. Giờ bảo anh đi chồng cây chuối trước cửa công ty mà cô được cười hạnh phúc thì thế nào anh cũng làm cho coi.

Đóng laptop lại anh đi vào phòng tắm rửa mặt, người tràn đầy sinh khí. Nhưng khi vừa quay lại anh đã thấy cô đang đứng chải đầu. Trong lòng anh chợt nhen nhóm nỗi lo sợ. Anh quên mất chưa chuẩn bị cách trả lời với cô. Nhỡ như nếu anh nói rằng là cô gọi đến có khi nào cô tránh xa anh ra không nhỉ?

"Chào anh. Năm mới tốt lành."- Tiêu Nguyên nặn ra nụ cười toe toét nhất có thể.

"Hôm nay mới 29 thôi..."- Anh lắp bắp trả lời, dường như vẫn còn ngỡ ngàng với cách chào đón của cô với mình. Chẳng lẽ cô định đối xử với anh như với người ngoài hay sao? Chào hỏi, vui vẻ, cười nói, nhưng lại xa lánh...Trong vô thức anh quay lại gọi tên cô:

"Mộc Tiêu Nguyên!"

"..."

"Em không giận anh đấy chứ?"

Cô kiễng chân lên làm rối bù mái tóc anh rồi cười hì hì:" Anh giúp tôi nhiều như vậy. Nấu ăn cho tôi, ôm tôi ngủ, lại còn làm việc kiếm tiền nữa. Dù tôi có không yêu anh nhưng cũng có thể cân nhắc việc lấy anh. Như thế vừa lòng cả gia đình tôi và gia đình anh, chỉ cần anh hứa cho tôi tiền, cho tôi ăn, ôm tôi ngủ là được. Tất nhiên việc đó cũng là lúc tôi tốt nghiệp. Vậy thì tôi vì cớ gì mà có thể giận anh cơ chứ?"

Anh suýt nữa không kìm chế được nhảy đến ôm chầm lấy cô. Vậy là cô đã giảm bớt khoảng cách với anh rồi. Sau lần này anh sẽ về quê vái lạy mười đời tổ tông nhà họ Bạch mới được. Trong khi đó, Bạch ông đứng trước từ đường thắp hương miệng lẩm bẩm:" Cầu mong cháu nội con trong năm nay sớm có được tình cảm từ cháu dâu Tiêu Nguyên. Nam mô a di đà phật."

Ông quay đầu lại ngẫm nghĩ rồi nói thêm một câu:" Năm nay có chắt bế thì càng tốt nữa. Đa tạ tổ tông."

"Mà này, anh nấu cho tôi ăn chút gì được không. Tôi đau đầu quá. Rượu nhà anh cũng thật là...uống mỗi một chén thôi mà đã say ngất ngưởng được. Bình thường tửu lượng của tôi cũng rất cao."

"Lần sau đừng tùy tiện lấy rượu nhà anh như vậy nghe chưa. Chai rượu đó được ủ rất lâu rồi, nếu không nhầm thì nó còn nhiều tuổi hơn anh nữa. Người ta muốn uống rượu đó thì phải pha thêm rất nhiều thứ khác để làm giảm độ cồn và độ mạnh. Chỉ cần một chén em uống có thể pha ra chia cho ba bốn người uống mà họ cũng thấy say đó."- Anh nghi lại liền tức giận, cô uống không cẩn thận còn có thể bị ngộ độc rượu hay đau dạ dày nữa. Nhất là không có anh chắc chắn là cô chưa ăn gì đã uống rượu cho mà xem.

Tiêu Nguyên gật gù tỏ vẻ đã hiểu

"Em muốn ăn gì anh đi mua nguyên liệu. Với lại ở đây không có chỗ nấu nướng. Anh sẽ nấu ở đâu?"

"À, hay là chúng ta đến nhà sư phụ đi. Sư phụ dạy võ của tôi có bộ dụng cụ nấu bếp đầy đủ lắm. Mặc dù ông ấy chẳng bao giờ động đến cả. Có khi giờ này ông ấy còn đang say ngất ngưởng ở nhà đó."

2 người xuống đường khoác vai nhau đi bộ. Mùa xuân mưa phùn, hạt mưa nhỏ xíu bay bay trong không trung. Tết Việt Nam là một cái tết truyền thống, nhiều ý nghĩa. Nó cho người ta giây phút xum họp, nghỉ ngơi thư giãn bên gia đình. Không khí ấm áp, phảng phất mùi hương trầm. Dù xã hội và đô thi ngày càng phát triển. Bánh trưng cũng không được gói nhiều như ngày trước. Rất nhiều truyền thống đã không còn được lưu giữ nữa. Nhưng bản sắc của dân tộc dường như vẫn còn vẹn nguyên khiến lòng người lâng lâng, phất phới niềm vui khó diễn tả bằng lời. Đi đâu cũng cảm thấy đang về nhà. Gặp ai cũng cảm thấy như gặp một người bạn thân lâu năm. Chỉ là gật nhau chào hay một lời chúc tết kèm bao lì xì cho em bé nhỏ xinh nhưng lại chất chứa tất cả cái hồn và cái tình của quê hương Việt Nam yêu dấu.

Cô đứng bên cạnh anh, nhỏ bé về vóc dáng nhưng lai mang một giá trị vô cùng lớn. Bạch ông nói rất đúng. Cho dù cô thông minh, nhưng sống thiên về lí trí quá nhiều khiến cho não bộ quên mất khái niệm yêu một ai đó. Chứ thực ra trong con người cô luôn ẩn chứa tình cảm vô cùng dạt dào chỉ đợi một người có thể bình tĩnh, kiên nhẫn khai thông nó. Và giờ anh, tình nguyện làm điều ấy ...

Sau khi lượn một vòng qua hợ mua được chút ít đồ giá rẻ nhờ vẻ đẹp trai của Vĩ Dương và tài chặt chém của Tiêu Nguyên, họ đến trước cửa nhà sư phụ. Tiêu Nguyên dừng lại ấn chuông. Cô cứ ấn ấn đến cả chục lần mà vẫn không ai mở cửa. Mọi người đi đường thỉnh thoảng quay lại nhìn cô và anh đứng mãi ở đó. Cô sắp bực bội đến mức muốn đánh người thì anh đi đến chậu cây mai. Nhẹ nghiêng đáy chậu lên anh cầm ra một xâu chìa khóa:

"Học sư phụ lâu như vậy mà ngay cả thói quen bản tính của sư phụ em cũng không biết?"

Cô trố mắt ra nhìn chùm chìa khóa miệng lắp bắp nửa ngày một câu cũng không nói nổi. Lần đầu đến nhà sư phụ mà anh ta còn biết nhiều hơn cô a. Tổng kết lại bằng một từ NHỤC.

Cửa mở ra, đập vào mắt 2 người là cảnh phi thường phiêu du. Sư phụ đang nằm chổng kềnh trên đất, tay dang hai bên. Chân đá, lung tung. Chén rượu nằm lăn lóc dưới sàn. Mùi rượu bốc lên nồng nặc khắp căn phòng. Tiêu Nguyên bước vào lớn tiếng gọi:" Võ Chi Thiêm cậu ở đâu, sao lại để bố cậu thế này?"

Có một bóng người từ phòng trong lù lù đi ra, đầu đeo lủng lẳng hai cái bao trắng nhỏ đung đưa không khác gì quả trứng luộc khiến Tiêu Nguyên nín cười đến nội thương. Đồng thời một giọng bi thương như hát tuồng vang lên: "Sư tỉ, tỉ hại em rồi. Hôm qua tỉ đi, bố em không biết thế nào lại rót thêm mấy chén nữa uống. Cuối cùng không chịu nổi nằm vật ra. Em về nhà định đưa bố lên phòng ngủ lại bị bố đấm cho vào đúng 2 mắt, miệng cứ lẩm bẩm: "Mẹ mày đã bỏ bố con mình rồi, vợ đã bỏ tôi.". Em gào thét thế nào bố cũng không nghe nên em vứt đấy luôn cho tỉ về xử lí đấy."- Rồi như kiểu sợ bị đánh cậu ta chạy tót vào phòng đóng cửa cái sầm.

"Xì, kém cỏi. Một ông già say rượu mà không đánh nổi thì sau này làm sao đi thi? "- Cô huơ huơ nắm đấm loạn xạ trong không trung đến nhéo sư phụ:

"Dậy mau ông già kia. Còn định ngủ nữa hả. Muốn con đánh cho thừa sống thiếu chết không?"

Ông thầy như có khinh công nhún người một cái từ tư thế nằm đã thành đứng thẳng oai vệ, cặp mắt ti hí nhắm tịt suýt xoa cái hông thân yêu:

"Mộc Tiêu Nguyên, ta đã bảo trò rồi. Đánh địch khi địch đang say ngủ là trò hèn hạ nhất biết chưa. Còn không mau đi lấy khăn rửa mặt cho ta."

Tiêu Nguyên tiến lại gần giơ áo mình lên pì pì vài cái rồi chuẩn bị làm khăn mặt cho sư phụ, miệng dụ dỗ ngon ngọt:" Đây, con rửa đây. Sư phụ thật là để mặt bẩn đúng là mất thể diện."

Võ Chi Dân một giây bật lùi lại tránh khỏi khăn mặt kiêm dẻ lau kia, mắt không mở nhưng miệng vẫn nói:" Thôi để Bạch Vĩ Dương đỡ ta vào phòng tắm."

Tiêu nguyên đứng hình tập hai, chôn chân dưới đất nửa ngày không bước đi nổi. Lại thêm một người có thuật biết trước vạn vật mà không cần mở mắt nữa hay sao? Không những vậy lại còn chỉ ra một người mình chưa bao giờ gặp mặt nữa thì không là quái nhân cũng là dị nhân. Hít thở sâu mấy lần cô mới đủ bình tĩnh mở căng mắt, miệng không ngừng cảm thán:" Sư phụ quả thật đã luyện ra loại võ nhắm mắt nhìn địch quả là thâm hậu. Chắc chắn sư phụ sẽ tìm được cách đánh lại Bật Mã Ôn."

Rửa mặt xong xuôi sư phụ bước ra, nét mặt tươi tỉnh, tràn đầy sinh lực lớn tiếng nói vô tư, khuyến mãi thêm cả nụ cười của mấy thằng "thiết đầu công" đi vật vờ ở khu 5 tầng:

"Hôm nay có diễm phúc được cả 2 đứa học trò cũ mà ta cưng nhất đến thăm thật là vui không còn gì bằng. Chúng bây cũng thật là, một đứa đến thì oang oang, một đứa đến im lặng không một tiếng động, bước chân cũng lướt nhẹ như tiên. Khó mà nhầm lẫn nổi. Ha ha ha ha"

Bật Mã Ôn đang đi đằng sau sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh. Ban nãy chẳng lẽ ông thầy này còn đang mơ ngủ à? Anh đã nói rõ ràng với ông già ấy là ngàn vạn lần đừng có nói anh học võ của ông ấy rồi. Cuối cùng thì sao? Ngay câu đầu tiên ra khỏi cửa lại chính là "hai học trò cưng của thầy". Chẳng nhẽ già rồi nên ông thầy này sinh ra bệnh nhũn não cấp tính?

Tiêu Nguyên há hốc mồm, suýt nữa ngã xuống sàn. Hôm nay là ngày đầu năm mà, không cần quá nhiều kích thích như thế chứ. Cứ dần dần từ lớn đến bé. Biết vậy năm ngoái lúc mẹ cô đi lên chùa trên núi trừ tà cô phải nghe lời mà đi theo chứ không nên bỏ chạy giữa đường a. Ban đầu chỉ là cái chìa khóa để dưới đáy chậu mai. Rồi ông thầy nhắm mắt mà biết Bạch Vĩ Dương đứng ở bên cạnh cô, lại còn hiểu rõ cái ý định rửa mặt hộ của cô nữa. Bây giờ thầy còn nói một câu xanh rờn cả hai đều là học trò cưng của thầy vậy xin hỏi mục đích của cô đến đây là thỉnh giáo cái quái gì.

"Ngày hôm nay sư phụ mà không nói rõ mọi chuyện con tin sư phụ sẽ phải ăn tết trong bệnh viện chờ mấy cái xương chậu mọc lại đấy."- Tiêu Nguyên tay nắm lại gầm gừ. Chẳng lẽ cô bị lừa hay sao. Nếu đã là học trò của ông già thì tên Bật Mã Ôn này chắc chắn có biết cô. Hăn thời gian qua giả vờ lần đầu gặp mặt là có ý định gì???


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-18)