Vay nóng Tinvay

Truyện:Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy - Chương 136

Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy
Trọn bộ 150 chương
Chương 136
Mình dẫn cậu đến một nơi
0.00
(0 votes)


Chương (1-150)

Siêu sale Lazada


"Vậy phải chờ xem tình yêu Kính Huyễn dành cho cậu có đủ lớn không, cũng không biết mị lực của đại thiếu gia Diêm Hỏa đã giảm sút hay chưa mà đến một người phụ nữ cũng giải quyết không nổi. Haizz, thật khiến mình thất vọng" Tạ Tiêu đau lòng như thể đây là việc vô cùng trọng đại, lông mày Diêm Hỏa mỗi lúc một nhíu chặt.

"Tôi chỉ sợ lúc đó cô ấy phát hiện không phải yêu tôi, thế thì tôi chết mất" Trong lòng Diêm Hỏa cũng không dám chắc là Kính Huyễn có yêu mình không, hơn nữa, anh lo lắng cũng có lý do, trước đây mình đối với phụ nữ chiến tích lẫy lừng, mấy người thật lòng tin tưởng mình có thể thay đổi chứ?

"Ly kỳ đây, hóa ra đại thiếu gia Diêm Hỏa của chúng ta cũng có lúc sợ hãi, thảm thảm". Tạ Tiêu ngạc nhiên nói xong, làm như đau lòng lắm nhìn Diêm Hỏa lắc đầu một cái. Diêm Hỏa như thể đang làm đại sự, nhưng từ ánh mắt của Tạ Tiêu có thể thấy, trong lòng anh buồn cười đến chết.

"Cậu có ý gì, muốn đến xem chuyện cười của tôi thì cút cho xa, chả được cái ý kiến tử tế nào". Diêm Hỏa bị Tạ Tiêu cười cợt như một đứa con nít, mà Tạ Tiêu cũng chả đưa ra được cái ý tốt nào, không khách khí bắt đầu đuổi khách.

"Cậu thực sự là ngốc quá chủ ý của mình rõ ràng tốt như thế, chúng ta thử một chút xem sao?" Tạ Tiêu vốn trời sinh thích tác quái, một khi anh đã manh động: há há, mặc dù có thể không tốt lắm, nhưng lại có cơ hội xem kịch vui, tại sao lại bỏ qua. Nếu sau này có bị phát hiện, mình chạy xa một chút là được.

"Cậu không thấy tôi đang bị thương hay sao mà còn thử cái gì?" Diêm Hỏa căn bản không muốn làm loạn cùng Tạ Tiêu, chỉ qua loa lên vết thương trên ngực mình, ra vẻ ta đang là bệnh nhân, cần nghỉ ngơi không thể ra ngoài.

"Thôi cậu đừng làm mất mặt, vết thương này ăn thua gì, xem mức độ làm loạn của cậu trong căn phòng này thì vẫn còn đầy sức sống, cùng lắm kéo Tà Y từ phòng thí nghiệm bảo bối của hắn ra, làm một cuộc kiểm tra an toàn cho cậu là được rồi". Tạ Tiêu cũng không dễ dỗ dành như vậy, liếc mắt quanh căn phòng lộn xộn, đắc ý nhìn Diêm Hỏa: ha ha, lúc này chỉ còn chờ cơ hội nữa thôi.

"Oạch, thôi được, ít nhất cũng phải chờ cái mặt của tôi đẹp ra một chút". Diêm Hỏa vẫn cố giãy giụa lần cuối, nhìn khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp trai, thế này có thể vượt qua cuộc kiểm tra hay sao?

"Thôi đừng lề mề nữa, đi, xuất viện". Tạ Tiêu căn bản không nuốt nổi bộ dạng này của Diêm Hỏa, không khách khí lôi anh ra khỏi cửa viện, mặc kệ bác sĩ với y tá đằng sau kêu la ngăn cản, tặng cho họ một làn khói xe.

"Bây giờ đi đâu?" Diêm Hỏa thấy mình còn đang mặc áo bệnh nhân, hướng xe đi cũng không phải về nhà mình, không khỏi nghi ngờ nhìn cái tên Tạ Tiêu đang rất hưng phấn lái xe, không hiểu anh lại muốn giở trò gì.

"Cậu quả nhiên là đần đi rồi, đương nhiên là dẫn cậu đi mua quần áo. Hê hê, xem ra chuyện yêu đương làm cậu đần cả người rồi" Tạ Tiêu nói chuyện cũng không quên chèn mấy câu dìm hàng Diêm Hỏa. Dường như không làm Diêm Hỏa chửi vài câu là Tạ Tiêu không thoải mái.

"Miệng cậu thật thối tha, xem ra cậu chả khác nào gắn thêm một cái lỗ cống trên mồm". Diêm Hỏa cũng không khách khí phản bác lại. Hai người thực sự từ nhỏ đến lớn đều là oan gia, không chỉ đạo đức giống nhau ngay cả dáng vẻ đáng đánh đòn cũng không khác nhau là mấy. Đây có phải là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng hay không?

"Ồ vậy thì xin lỗi nhé, ảnh hưởng đến cậu, nhưng hôm qua trở về, cô bạn gái y tá còn nói cơ thể mình khỏe mạnh vô cùng, cho nên mình trịnh trọng nói cho cậu biết, khứu giác của cậu cũng hỏng rồi, thật đáng thương, còn trẻ thế này sao nhiều bệnh vậy chứ". Nửa câu đầu còn rất xuôi tai, câu tiếp theo đã chọc tức Diêm Hỏa, cái khuôn mặt ra vẻ đáng tiếc của Tạ Tiêu khiến Diêm Hỏa không khỏi bị kích thích, đúng là giao hữu vô duyên.

"Bệnh của cậu mới nhiều, thôi đến rồi, xuống xe đi" Diêm Hỏa tức giận nói rồi bỏ xuống xe, đi vào tiệm quần áo trước kia vẫn thường xuyên đến, vừa vào cửa, nhân viên ở đây đã lập tức nhận ra, nhiệt tình chào hỏi.

"Diêm tiên sinh đã tới, 4h sáng nay mới có mấy style mới, cậu có muốn xem qua không?" Cô trưởng cửa hàng trẻ tuổi nở một nụ cười nghiệp vụ, lễ phép hỏi thăm Diêm Hỏa.

"Gói hết lại cho tôi, còn nữa, lấy trước một bộ để tôi thay cái bộ này ra". Bộ quần áo xấu xí này khiến cho người nhìn cũng mất cảm tình.

"Quả nhiên người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, bây giờ nhìn cậu giống người rồi đấy." Tạ Tiêu ra vẻ uyên thâm sờ cằm, nhìn Diêm Hỏa đã thay quần áo xong cảm thấy tâm đắc với câu nói kia.

"Cậu khép cái mỏ quạ lại, đúng là miệng chó chẳng mọc được ngà voi." Diêm Hỏa đứng trước gương chỉnh đốn quần áo, không thèm quay lại phản bác lời nói của Tạ Tiêu.

"Cậu thật là không hiểu đạo lý, không biết ai có ý tốt đã đưa cậu ra ngoài. Thôi, dù sao mình cũng là đại nhân đại lượng, tha thứ cho cậu, đi thôi, mình dẫn cậu đến một nơi." Tạ Tiêu nói xong liền đi trước, không thèm quay đầu lại xem Diêm Hỏa có theo kịp hay không?

"Đi thôi, còn đứng ì ra đấy làm gì?" Tạ Tiêu giao chìa khóa cho nhân viên trông xe, gọi Diêm Hỏa ra: há há, anh dẫn Diêm hỏa tới quán bar nổi danh nhất vùng, ở đây muốn tìm vài cô gái hám tiền là dễ nhất rồi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-150)