Vay nóng Tinvay

Truyện:Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy - Chương 135

Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy
Trọn bộ 150 chương
Chương 135
Cái âm mưu quỷ quái gì thế
0.00
(0 votes)


Chương (1-150)

Siêu sale Lazada


"Lại gấp gáp đuổi mình đi như vậy rồi, cậu thật là, nói cho mình nghe một chút đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cái gì làm cho một Diêm Hỏa chú trọng hình tượng lại phải chật vật như vậy, thành thật khai ra, có phải là vì mẹ của hai tiểu tử kia không?" Tạ Tiêu rất thông minh suy đoán, còn cố ý làm bộ đang cầm micro dí vào miệng Diêm Hỏa, nói thật, lúc này thấy Tạ Tiêu rất có khí chất của chó con.

"Cậu rốt cuộc muốn nói gì? Có phải chê tôi bây giờ chưa đủ phiền toái không?" Diêm Hỏa nghe Tạ Tiêu nói, không có tí ý muốn nào cho anh biết sự thật, ngược lại càng nhìn anh phòng bị. Lúc này trong lòng Diêm Hỏa vì bị Kĩnh Huyễn cự tuyệt vẫn còn đau, anh cũng không muốn rước thêm mấy cái cười nhạo của tên quỷ Tạ Tiêu này.

"Mình chỉ muốn biết có chuyện gì xảy ra với cậu, cậu nói ra biết đâu mình còn giúp được. Thế nào, đề nghị này tốt chứ". Tạ Tiêu lần này đúng là vì biết Diêm Hỏa xảy ra chuyện, chiêu trò gì cũng đều vứt đi hết, vẻ mặt còn vô cùng chân thành.

"Cậu có thể giúp tôi cái gì, việc của mình còn không giải quyết được." Diêm Hỏa căn bản cũng không tin Tạ Tiêu có thể giúp mình, vẻ mặt rất khinh bỉ nhìn vẻ mặt ta rất muốn biết của Tạ Tiêu.

"Cái này cậu cũng không biết à, các cụ Trung Quốc ta có câu người đứng xem sáng suốt, cho nên bây giờ cậu nói cho mình nghe đi, biết đâu mình lại lập tức cho cậu một đề nghị tốt." Tạ Tiêu xuất hết vốn liếng ra nói, như vậy mới không uống công anh mạo hiểm sợ mẹ phát hiện ép đi xem mắt mà tới thăm Diêm Hỏa, dĩ nhiên phải kiếm một chút điểm.

"Cậu muốn biết thật à?"

"Ờ ờ, cậu nói nhanh lên, không cần phải nhử mồi thế." Tạ Tiêu ra vẻ thật sự rất muốn biết nhìn Diêm Hỏa, còn tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh để nghe chuyện.

"Haizzz, chuyện là thế này..." Không biết sau bao lâu, Diêm Hỏa mang hết chuyện của mình nói cho Tạ Tiêu nghe, người nói xong thương tâm muốn chết, kẻ nghe xong lại không một chút lương tâm cười đến văng cả ghế, cười lăn cười lộn trên mặt đất.

"Ha ha, trời ạ, từ lúc sinh ra đến giờ, đây là chuyện buồn cười nhất mà mình từng nghe, làm mình cười muốn chết. Ai ui, đau bụng quá, cứu tôi với, cười sắp tắt thở rồi, cứu mạng a, ha ha ha" Tạ Tiêu nằm cười dưới đất đủ rối loạn còn cười ra cả nước mắt. Mọi người nói đàn ông không dễ rơi lệ, xem ra phải thay đổi rồi.

"Cậu cười đủ chưa?" Diêm Hỏa vẻ mặt hầm hầm nhìn kẻ không biết nơi biết chốn Tạ Tiêu, giờ phút này mặt anh xanh mét, hiện tại hối hận đến nỗi ruột cũng xanh lè, đúng là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, sao anh lại đi tin tưởng cái tên Tạ Tiêu tự dưng tốt đột xuất muốn giúp mình.

"Ha ha, không phải là mình muốn cười, Yes, cổ họng mình không khống chế được cứ bật ra âm thanh cười, ha ha. Cậu không biết chứ, cười đã quá đi." Tạ Tiêu không hề có ý dừng lại, hai tay liều mạng ôm bụng, tiếng cười khoa trương khiến y tá bên ngoài muốn rợn tóc gáy, vừa rồi thì tức giận, bây giờ lại cười như điên, chẳng lẽ hai người này trông thì đẹp trai thế mà lại bị thần kinh. Ông trời, người thật là bất công quá đi.

"Con bà nó, cậu đang đùa tôi đấy à?" Diêm Hỏa bị Tạ Tiêu cười nhạo, thẹn quá hóa giận, cực kỳ khó chịu đá cái tên Tạ Tiêu đang lăn lộn cười trên mặt đất vài cái, chỉ muốn túm cổ áo lôi ra khỏi phòng bệnh đỡ phát ngại vì những ánh mắt đang nhìn mình kinh hãi, lại hỏng cả lỗ tai.

"Ây da, cậu không thể bất lịch sự như vậy, được rồi được rồi, mình không cười nữa được chưa." Tạ Tiêu thấy Diêm Hỏa có vẻ thực sự tức giận, không thể làm gì khác đành ngừng cười, chỉ có điều nhìn khuôn mặt không có tí nào rung động cũng biết Diêm Hỏa đang kìm nén ghê lắm.

"Đối với cậu chẳng có lý do gì phải lịch sự cả". Ánh mắt Diêm hỏa lạnh lùng nhìn Tạ Tiêu, tâm tình đang khổ sở lộn xộn của mình lúc này lại bị Tạ Tiêu làm náo loạn lên hết, cũng được khôi phục không ít. Nhưng anh cũng tức giận bản thân sao lại ngu xuẩn thế mang chuyện của mình nói cho tên bát quái này, xem ra đúng là bị váng đầu mà.

"Làm ơn, đừng dùng ánh mắt lạnh lùng ấy nhìn mình, làm mình nhớ đến cái thằng cha lạnh như băng đêm đó, làm người ta đông lạnh, không khí cũng trở lạnh luôn". Xem ra vẫn có người có thể khắc chế được Tạ Tiêu. Tạ Tiêu nhìn ánh mắt Diêm Hỏa và cái tên kia giống hệt nhau, trong lòng không lạnh cũng run.

"Tôi bây giờ tính gọi cái tên kia đến đây, chắc chắn cậu sẽ thích". Diêm Hỏa nắm được đuôi Tạ Tiêu, định uy hiếp, xem ra chỉ có một chút hiệu quả.

"Không phải phiền toái như thế, mình đã nghĩ ra một biện pháp tốt để cậu theo đuổi vợ, lại gần đây, mình nói cho." Tạ Tiêu thần bí khoát tay với Diêm Hỏa, kêu anh nghiêng lại đây một chút. Không biết Tạ Tiêu nói gì nhưng xem ra dáng vẻ Diêm Hỏa rất không tán đồng.

"Cái này gọi là biện pháp tốt à, không được, cậu không thể sáng tạo thêm một chút à?" Diêm Hỏa phản đối, khinh bỉ nhìn Tạ Tiêu.

"Cậu trở nên đần độn như thế từ bao giờ đấy, nghe cậu kể là mình biết Kính Huyễn có tình cảm với cậu, chắc cô ấy có nguyên nhân gì đó mới không thể tiếp nhận, cậu chỉ cần kích thích một chút, biết đâu cô ấy lại thông suốt, thế chẳng phải mọi việc đều vui vẻ à." Tạ Tiêu dùng suy nghĩ đơn giản nhất giải đáp thứ tình yêu này. Thật không nghĩ cao thủ tình trường như Diêm Hỏa từ lúc nào trở nên đần thế này, xem ra, về sau mình không phải đi tìm tình yêu ở tận đông tây nào rồi.

"Tôi sợ nếu kích thích, cô ấy lại xách valy bỏ chạy, lúc đấy tôi chạy đi đâu tìm vợ, cậu có đền được cho tôi không". Diêm Hỏa nghĩ đến nguyên nhân Dương Lịch và Kính Huyễn chia tay, cô cũng trốn tránh rời bỏ Dương Lịch, anh cũng không muốn chuyện này xảy ra với mình.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-150)