Vay nóng Tinvay

Truyện:Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy - Chương 129

Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy
Trọn bộ 150 chương
Chương 129
Kính Huyễn tự trách trong lòng
0.00
(0 votes)


Chương (1-150)

Siêu sale Lazada


Không biết đã chờ bao lâu, chỉ biết nước mắt Kính Huyễn đã chảy sắp hết rồi, sự kiên nhẫn chờ đợi sắp đến giới hạn rồi, thời điểm đang chuẩn bị sụp đổ thì cánh cửa phòng cấp cứu mở ra với ánh sáng đầy hi vọng.

"Bác sĩ, bác sĩ người ở bên trong không có chuyện gì chứ, có đúng hay không." Kính Huyễn so với mẹ Diêm còn nhanh hơn một bước, cả khuôn mặt đều viết rõ vẻ mệt mỏi với vẻ khẩn trương nhìn bác sĩ trước mặt hỏi, giọng nói rất khàn khàn.

"Đúng vậy, tình huống của bệnh nhân tạm thời đã ổn định lại rồi, chỉ là còn chưa vượt qua được giai đoạn nguy hiểm, cần phải tiếp tục quan sát." Mặc dù bác sĩ rất mệt mỏi, nhưng vẫn tận chức đáp trả vấn đề của Kính Huyễn.

"Vậy tôi có thể vào thăm nó được không?" Mẹ Diêm cũng đi theo Kính Huyễn hỏi bác sĩ, hiện giờ bà muốn đi gặp con trai của mình, như vậy bà mới có thể an tâm một chút.

"Có thể chứ, chỉ là bây giờ bệnh nhân còn chưa có tỉnh lại, cố gắng không nói quá lớn tiếng." Bác sĩ trả lời vấn đề, nhìn mẹ Diêm lo lắng cho Diêm Hỏa như thế liền gật gật đầu nói, bày tỏ đồng ý với mẹ Diêm.

"Cám ơn bác sĩ, ông đã cực khổ rồi." Mẹ Diêm nói xong không đợi bác sĩ trả lời, sau đó liền vội vàng chạy vào phòng chăm sóc đặc biệt đi vào bên trong xem Diêm Hỏa vẫn còn đang ngủ mê man.

"Thật may quá, mẹ biết ngay nhất định con sẽ không có chuyện gì mà." Mẹ Diêm kích động đến sắp khóc lên, nhìn Diêm Hỏa nằm ở trên giường bệnh ngủ rất yên bình, tảng đá lớn trong lòng có thể bỏ xuống được rồi.

"Mẹ Diêm, người đã rất mệt mỏi rồi, hãy đi về nghỉ ngơi trước đi, nơi này để cho con là được rồi." Kính Huyễn nhìn thấy vẻ mệt mỏi đều viết đầy ở trên mặt của mẹ Diêm, không đành lòng để bà khổ cực như vậy, đi đến bên cạnh mẹ Diêm vỗ vỗ vào bả vai của mẹ Diêm, Diêm Lịch đứng bên cạnh của mẹ Diêm nhìn một cái.

"Kính Huyễn nói rất đúng, chúng ta nên đi về trước đi, Kính Huyễn sẽ chăm sóc tốt cho Diêm Hỏa." Diêm Lịch đau lòng cùng Kính Huyễn khuyên nhủ mẹ Diêm, nhìn bà xã mình yêu thương với khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ mệt mỏi, Diêm Lịch rất đau thương nói.

"Nhưng mà, tôi còn muốn..." Mẹ Diêm vẫn chưa nói hết liền bị Diêm Lịch mạnh mẽ ôm ngang đi ra ngoài phòng bệnh, "Ông đang làm gì đó, tôi vẫn muốn ở bên chăm sóc cho con tôi mà." Mẹ Diêm bị Diêm Lịch ôm vào trong ngực, cho dù vậy nhưng cũng vẫn rất bất an, muốn ở bên chăm sóc cho Diêm Hỏa.

"Không có chuyện gì đâu, có vợ của nó ở đây, bà vẫn chưa yên tâm sao, bà cũng không cần chăm sóc cho chồng bà ư." Diêm Lịch hoàn toàn không hề buông lỏng cho mẹ Diêm, thái độ kiên quyết ôm lấy bà xã của mình trở về nhà nghỉ ngơi.

Kính Huyễn nghe thanh âm mẹ Diêm càng ngày càng xa, lúc này mới đi đến đóng cánh cửa lại, đến bên cạnh Diêm Hỏa vẫn còn đang nằm ngủ mê man, bên trong đôi mắt tràn đầy tự trách nắm lấy cánh tay Diêm Hỏa.

"Sao anh lại ngu ngốc như vậy, sao phải chạy đến, anh xem hiện giờ tốt rồi đó, nằm ở trên giường trở thành bệnh nhân rồi, hu... Anh phải nhanh tỉnh lại một chút đi, đừng làm cho tôi sợ đó." Kính Huyễn nhìn sắc mặt tái nhợt, ánh mắt không chớp cứ nhìn chằm chằm vào Diêm Hỏa, giọng điệu có chút trách mắng, lại có chút thương tâm nói với Diêm Hỏa.

Lúc này căn bản Kính Huyễn không muốn Diêm Hỏa sẽ bị như vậy, không muốn anh bỏ mạng sống của mình xông ra bảo vệ cho cô. Thật ra khi đó cô đã nắm chắc mười phần có thể tránh khỏi phát đạn của Y Na, nhưng Diêm Hỏa ngốc này vì bảo vệ cho mình mà bị thương làm cho cô rất cảm động. Một khắc kia cô nhìn thấy Diêm Hỏa ngã xuống trước mặt của mình, Kính Huyễn cảm giác trái tim của mình cũng đi theo anh mà ngừng đập, thật sự rất đau đớn.

"Ô! Anh mau tỉnh lại đi, tôi thật sự sợ anh cứ nằm ngủ như vậy mà không tỉnh lại, tôi còn chưa nói với anh là rất thích anh, chúng ta còn chưa đi chụp ảnh cưới cùng với nhau mà, chúng ta còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm đó." Kính Huyễn vừa khóc vừa kể lể nói, cũng không quản là Diêm Hỏa có nghe hay không, chỉ là muốn đem những lời hiện tại trong lòng của mình nói ra.

Tiếng chuông điện thoại liền cắt đứt lời Kính Huyễn còn muốn nói, Kính Huyễn lục lọi từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra: "A lô?" Thanh âm Kính Huyễn khàn khàn nói, bị người vừa nghe liền biết ngay là đang khóc.

"Kính Huyễn, Đình bảo bối ở bên này cũng đã xử lý xong rồi, bác sĩ nói chỉ cần nằm viện quan sát thêm mấy ngày, nếu như không có việc gì thì có thể xuất viện được rồi, cậu bây giờ đang ở đâu?" Điện thoại của Mật Nhu ở bên kia giống như thở phào nhẹ nhõm, tuyên bố tin tức tốt này cho Kính Huyễn.

"Đình bảo bối không có việc gì là tốt rồi, nhưng giờ mình không thể đi qua đó, Diêm Hỏa bị trúng đạn, bây giờ mình cần phải chăm sóc cho anh ấy, cho nên hai tiểu bảo bối giao cho cậu chăm sóc trước có được hay không. Nếu không thì cứ chuyển qua chỗ mình để cùng nhau chăm sóc." Kính Huyễn cứ dùng âm thanh khàn khàn nói, đề nghị muốn đem hai bảo bối qua bên này ở cùng với nhau, cũng có thể chăm sóc tốt cho nhau.

"A, tại sao lại có thể như vậy? Người nào cả gan dám nổ súng, có phải bọn Linh hay không? Nếu là bọn họ làm, tôi nhất định sẽ rút gan lột da của họ ra." Mật Nhu sau khi nghe Kính Huyễn nói, người đầu tiên nghĩ đến chính là bọn Linh ngu ngốc đã hiểu lầm về Diêm Hỏa, mới có thể làm cho Diêm Hỏa bị thương, xem ra trong lòng của Mật Nhu hình thượng về Linh dường như có vẻ không được tốt lắm.

"Không phải hai người bọn họ làm mà chính là Y Na, mình muốn dạy cô ta biết rằng súng không phải là đồ tùy tiện dùng để chơi." Kính Huyễn hiện giờ vừa nghĩ đến Y Na điên khùng liền một bụng hỏa bốc lên, giọng điệu không tốt nói.

"Biết rồi, không cần 'dạy' quá mức là tốt rồi, cậu bây giờ đang ở trong bệnh viện, để mình sắp xếp xong sẽ đi qua chỗ của cậu ngay." Từ nhỏ Mật Nhu đã cùng lớn lên với Kính Huyễn, dĩ nhiên biết Kính Huyễn nói dạy là ý gì, chỉ là cô cũng không muốn ngăn cản nên chỉ tốt bụng nói cô ấy không cần dạy quá mức là được rồi.

"Sẽ không đâu, mình đang ở bệnh viện XX, cậu cũng nhanh qua đây một chút đi, mình muốn nhanh nhìn thấy hai tiểu bảo bối của mình một chút." Kính Huyễn cười ha hả nói, Kính Huyễn có một ưu điểm rất tốt, đó chính là tính khí rất tốt, bất luận người nào chọc cô cũng sẽ không tức giận với người đó, cũng bởi vì cô không tức giận nên thường làm cho người khác nghĩ rằng cô là một người rất dễ bị bắt nạt, ví dụ của một vị hoàng đế tốt.

Nhưng mà, một khi cô bị bắt nạt hay là làm hại đến người quan trọng nhất trong lòng cô, cũng là định mức cuối cùng của cô đã chấm dứt, Kính Huyễn không giống như vẻ mặt ngoài thiện lương như vậy, chỉ là trời sanh lười biếng không muốn ầm ĩ, cũng không muốn cùng người ta tranh cãi, nhưng mà lười biếng cũng không đại biểu là dễ bị bắt nạt như vậy.

Cô có rất nhiều bộ mặt mà người khác không hề biết được, ngay cả Dương Lịch cũng không biết. Khi còn bé bởi vì có cơ duyên nên cô được sư phụ dạy võ bảo vệ chính mình, cũng được dạy dỗ cách bảo vệ người quan trọng. Hơn nữa lại rất có lợi cho bản thân cô, chỉ là Kính Huyễn có lẽ thiên tính có chút thiện lương nhân từ, bằng không cô có thể không phải chỉ là quản lý bình thường, mà có thể làm quản lý của các bang đảng sát thủ, chỉ là bí mật này cũng chỉ có năm người biết rõ bí mật này.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-150)