Vay nóng Homecredit

Truyện:Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy - Chương 128

Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy
Trọn bộ 150 chương
Chương 128
Diêm bị thương
0.00
(0 votes)


Chương (1-150)

Siêu sale Lazada


"Em có biết em đang làm gì không? Nhanh lên, em mau bỏ cây súng lục đó xuống đi, đừng nên quá xúc động". Diên Hỏa khẩn trương nhìn chằm chằm cây súng trong tay của Y Na, rất sợ Y Na không cẩn thận sẽ cho Kính Huyễn một viên đạn, đây không phải chuyện đùa.

"Ha ha! Thật buồn cười, cô cho rằng tôi sợ cây súng rách trong tay của cô sao?" Kính Huyễn khinh miệt nhìn Y Na đang điên cuồng nói, cô rời khỏi người của Hạo, đứng ở trước mặt của Hạo đôi tay ôm ngực nhìn Y Na khinh thường nói.

"Kính Huyễn, bây giờ không phải là thời điểm khoe tài, không nên quá ồn ào, nhanh né tránh một chút đi." Diêm Hỏa nói Kính Huyễn đang làm như khoe tài của mình, lo lắng kêu Kính Huyễn tìm chỗ an toàn để né tránh, anh liền đi từ từ đến bên cạnh Kính Huyễn để bảo vệ cho cô.

"Diêm! Anh đừng ngu ngốc nữa, người phụ nữ đen đủi này đã phản bội anh với người đàn ông khác ở chung một chỗ như vậy, tại sao anh còn phải bảo vệ cô ta như vậy, người phải được bảo vệ chính là em chứ không phải con tiện nhân này." Y Na nhìn Diêm Hỏa vẫn cố gắng lo lắng cho an toàn của Kính Huyễn, nhất thời mù quáng liền thét lên mất đi khống chế.

"Này, cô nên nói cho đúng sự thật một chút đi, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi phản bội anh ấy hả, hừm. Hãy nói với tôi bằng giọng khách khí một chút đi, bằng không cô sẽ phải trả giá thật lớn đó biết chưa?" Kính Huyễn nửa nhẹ nhõm, nửa uy hiếp nhìn Y Na đang cầm súng chỉ vào mình. Mặc dù cô không phải quan tâm đến trong lòng Diêm Hỏa nghĩ như thế nào về minh, thật sự không phải quan tâm đến nó, tự mình khuyên nhủ khi nghe qua những lời Y Na nói, nhưng vẫn làm cho cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.

"Trả giá lớn ư. Hừ, bây giờ mạng của cô ở trong tay của tôi, cô không có cơ hội làm cho tôi phải trả giá thật lớn đâu." Y Na căn bản cũng không tin tưởng lời Kính Huyễn, khi Y Na nói giống như một con sư tử nhỏ đang giãy giụa trước khi chết, giống như đang giành phần thắng cho chính cô.

"Vậy sao?"Hạo đứng ở phía sau lưng Kính Huyễn thật lâu mới mở miệng, chỉ là lời nói ra dường như có chút mùi vị châm chọc cho thấy Y Na vô cùng quá ngây thơ, trong đôi mắt anh tràn đầy khinh thường đối với Y Na.

"Anh có ý gì hả, không tin ư, vậy để tôi cầm cây súng này khai đao con tiện nhân này trước." Y Na nói xong liền nhìn sang Kính Huyễn muốn nổ súng, lại bị một âm thanh vang vội cắt ngang.

"Dừng tay, trước hết em không nên quá xúc động, trước hết hãy đem cây súng đó đưa cho anh đi." Diêm Hỏa lo lắng nhìn cây súng đang hướng vào Kính Huyễn, sợ Y Na quá điên cuồng liền cho nổ phát súng, duỗi cánh tay dài ra muốn cầm lấy cây súng, trong phòng sáu người cũng đều rất căng thẳng.

"Im miệng, mỗi câu anh nói đều không rời khỏi con tiện nhân này, uống phí tôi đã yêu anh như vậy, các người hãy cùng nhau đi chết đi, a" Y Na thấy Diêm Hỏa đến bây giờ đều nói những câu không muốn rời khỏi Kính Huyễn, nhất thời mọi người còn không kịp chuẩn bị thì tiếng súng nổ hướng vào Kính Huyễn.

"Diêm! Anh đừng qua đây." Kính Huyễn đã chuẩn bị né tránh, trợn tròn mắt nhìn Diêm Hỏa không để ý đến tánh mạng của mình mà chạy tới chỗ cô, nóng nảy kêu Diêm Hỏa không nên đến, đáng tiếc dường như đã chậm một bước rồi.

"Pằng" Theo tiếng đạn phát ra, Diêm Hỏa liều mạng chạy tới đẩy ngã Kính Huyễn vẫn chưa kịp trốn tránh, đạn xuyên thẳng vào trong lòng ngực của Diêm Hỏa. Diêm Hỏa không thể tin rằng nơi ở trái tim mình đang có vết máu, liền té xỉu ở ngay trước mặt của Kính Huyễn.

"Diêm Hỏa, anh làm sao vậy, anh không nên làm tôi sợ chứ, nhanh lên, mau gọi xe cứu thương đến đi, còn lằng nhằng làm gì." Chờ Kính Huyễn phục hồi lại tinh thần, nóng nảy quỳ ở trên mặt đất, đỡ Diêm Hỏa đang nằm dậy, nhìn thấy mọi người ở chung quanh vẫn còn thất thần, tức giận hướng về phía Dương Lịch cùng Húc Nhật rống giận.

"A, được được." Kính Huyễn vừa hô lên như vậy, hồn Húc Nhật mới quay trở về, vội lấy điện thoại di động ra bấm ngay số xe cứu thương thật nhanh.

"Người phụ nữ này cần phải xử trí như thế nào?" Hạo nhìn thấy bộ dạng Kính Huyễn rối loạn, miễn cưỡng giúp Diêm Hỏa cầm máu để cho máu ngừng chảy ra, chỉ vào chỗ Y Na đang ngồi bệt dưới đất sợ đến choáng váng.

"Cậu rõ ràng nhất mà, trước hết giao cô ta cho cậu đó, hiện giờ mình không có thời gian." Kính Huyễn nhìn sang chỗ Y Na cũng thấy khinh thường, một lòng chỉ lo cho vết thương của Diêm Hỏa, cho tới khi không còn nhìn thấy Hạo đang đứng ở phía sau nhìn mình với ánh mắt đau thương.

"Thế nào, bác sĩ nói có gì nguy hiểm đến tánh mạng hay không, sao tới bây giờ vẫn còn chưa đi ra ngoài chứ." Mẹ Diêm thở hổn hển chạy tới bệnh viện, ở nhà nghe thấy cuộc gọi của Kính Huyễn nói Diêm Hỏa bị trúng đạn, làm mẹ Diêm sợ tới mức thiếu chút nữa đã té xỉu, muốn đi gặp con trai của mình ngay, kiên trì lôi kéo Diêm Lịch đến thăm Diêm Hỏa.

"Mẹ Diêm, thật xin lỗi là do con đã không bảo vệ tốt cho Diêm Hỏa nên mới để cho anh ấy bị thương, người hãy trách con đi, đánh con cũng được con đều chấp nhận. Anh ấy ở bên trong phòng bệnh cấp cứu lâu như vậy mà còn chưa ra ngoài, tất cả đều là lỗi của con." Giờ phút này trong lòng Kính Huyễn tự trách mắng bản thân mình đã mấy trăm lần rồi, vốn muốn cố gắng đè nén nước mắt trong hốc mắt mình, giờ nhìn thấy mẹ Diêm như vậy, nước mắt cô giống như vô số trân châu rơi xuống, cứ tí tách rơi xuống.

"Con đừng nói như vậy, vốn không hề dính dáng tới con, con không cần phải tự trách chính mình, nếu tên tiểu tử kia làm cho con bị thương, như vậy ta sẽ càng tức giận đó, chúng ta cứ ở chỗ này kiên nhẫn chờ đợi, ta tin người hiền sẽ có ông trời phù hộ." Mẹ Diêm nhìn thấy Kính Huyễn khóc đến đáng thương như vậy, cho dù trong lòng có bao nhiêu khó chịu nhưng mà Kính Huyễn là người vô tội, không có lý do gì có thể đổ lỗi cho cô gái yếu đuối này gánh chịu.

"Mẹ Diêm" Kính Huyễn nhìn thấy bà không có trách mắng mình câu nào, mẹ Diêm lại còn cố gắng an ủi cô làm cô cảm động đến không biết nên nói gì. Nếu như giờ phút này mẹ Diêm tức giận mắng to với cô, hay thưởng cho cô vài nét mặt khó chịu thay cho lời nói, có lẽ cô cũng sẽ không thấy khó chịu như thế, nhưng mà mẹ Diêm quan tâm như vậy, giống như một người mẹ đang an ủi con gái, làm cho cô càng thêm tự trách chính mình, nhưng cũng cảm thấy thật sự rất ấm áp.

"Đừng tự trách nữa, chúng ta hãy cùng ngồi chỗ này chờ tin tức tốt của Diêm Hỏa đi, thằng nhóc này không thể đi nhanh như vậy đâu, nó còn phải sống để dạy các tiểu bảo bối khôn lớn để còn đá bóng nữa chứ." Mẹ Diêm tận lực dùng lời nói để cố an ủi Kính Huyễn, đồng thời cũng biểu hiện rõ lòng tin tưởng của mình với con trai, Kính Huyễn nghe mẹ Diêm nói, không tự chủ được liền nở nụ cười.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-150)