Vay nóng Homecredit

Truyện:Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy - Chương 111

Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy
Trọn bộ 150 chương
Chương 111
Kính Huyễn ghen
0.00
(0 votes)


Chương (1-150)

Siêu sale Shopee


"Ồh, con vô cùng thành tâm cảm tạ tấm lòng thành của mẹ." Vốn là một câu nói chân thành, nhưng xuất phát từ miệng Diêm Hỏa, nghe cũng không thấy được một chút chân thành nào.

Diêm Hỏa nghĩ đến ngày đầu tiên sau khi bước xuống giường, đi tới phòng khách làm công việc hàng ngày của Thím Trương, đau cả lưng, toàn thân ê ẩm, ngày thứ hai anh phải đi tìm người để mở khóa cửa ra, bị người ta dùng cặp mắt như thấy quái vật nhìn mình, còn bảo là suy nghĩ muốn tốt cho anh nữa chứ, nhà nhiều phòng như vậy, nhưng đều bị khóa lại, đúng là suy nghĩ kỳ quái. Hừ thật rất muốn "cảm tạ" lòng tốt mẹ của mình, hao tâm tổn trí vì anh, làm ra nhiều chuyện như vậy.

"Con thật thông minh, chẳng qua mẹ không muốn so đo với con, ai bảo con là con trai của mẹ, thân là mẹ nên phải vì con mà suy tính một chút." Mẹ Diêm không thông minh cho lắm, nên không nghe được giọng điệu vô cùng khó chịu của Diêm Hỏa, còn hào hứng tự đắc khích lệ chính mình.

"Con thật sự muốn 'cảm tạ' vì con là con của mẹ, không nói chuyện này nữa, tìm con có chuyện gì vậy?" Diêm Hỏa nghe mẹ mình nói thế, cũng không muốn nói tiếp đề tài này, hỏi mẹ tìm mình có chuyện gì.

"Àh, mẹ muốn báo cho con biết, ngày mai chúng ta trở về, tốt nhất là ở nhà chờ chúng ta trở về tặng cho con một tin vui mừng, haha, bảo đảm con sẽ vô cùng hài lòng." Lời mẹ Diêm nói đầy thần bí, còn vô cùng cao hứng, dường như bà cũng đang hi vọng ngày mai đến nhanh một chút.

"Hiện tại không thể nói sao? Không phải việc kinh thiên động địa chứ?" Diêm Hỏa nghe lời mẹ mình nói xong, nhíu mày, nghĩ đến trước kia bà cũng bảo là như vậy nhưng cuối cùng một tia vui mừng cũng không có, phải nói là kinh sợ thì đúng hơn, nên anh phải hỏi.

"Đương nhiên là không thể nói rồi, còn nữa... đừng lo, mẹ bảo đảm con sẽ tuyệt đối vui mừng, con cứ từ từ mà chờ đợi, không nói nhiều nữa, tiền điện thoại rất đắt, mẹ cúp máy đây." Mẹ Diêm nói xong không kịp chờ cho Diêm Hỏa nói hết câu, liền cúp điện thoại bộ dạng dường như rất để ý, sợ tốn tiền điện thoại.

"Tới ăn cơm đi, ăn xong ngủ một giấc, ngày mai sẽ có rất nhiều điều "kinh" chờ em, bảo đảm em sẽ không bao giờ quên." Diêm Hỏa dường như quen với thói quen của mẹ mình, không nói gì thêm buông điện thoại xuống, kêu Kính Huyễn ăn cơm, còn nhắc nhở cô đi ngủ sớm một chút, cố ý đem từ 'kinh' nói nhấn mạnh.

"Tại sao nói như vậy? Chẳng lẽ anh biết điều gì àh?" Kính Huyễn thấy Diêm Hỏa nói nghiêm túc như vậy, không khỏi nghi ngờ có phải là mẹ Diêm đã nói cho anh biết cái gì, nếu không thì tại sao bộ dạng của anh giống như đã biết cái gì rồi.

"Không có gì, trước hết ăn cơm đi." Diêm Hỏa cũng không biết nói với cô cái gì, nên đem sự chú ý của Kính Huyễn dời đến món ăn trên bàn.

"Được, ăn xong đi ngủ cũng tốt." Kính Huyễn không có nói gì, vui vẻ cùng Diêm Hỏa dùng cơm tối.

"Tôi đi làm trước, lát nữa mẹ Diêm đến sẽ gọi điện thoại tới thôi." Sau khi Kính Huyễn ăn xong bữa sáng Diêm Hỏa chuẩn bị, xách cặp tài liệu đi làm, trong lòng suy nghĩ lát nữa bọn họ sẽ gọi điện thoại cho cô.

"Ừhm, anh chở em đi, buổi trưa anh đến đón." Diêm Hỏa cất xong cái khay vào phòng bếp, cầm áo khoát đặt bên cạnh lên cùng Kính Huyễn đi ra ngoài.

"Diêm, người ta rất nhớ anh đó." Diêm Hỏa vừa mới mở cửa, liền bị một thân thể gắt gao ôm chặt lấy, mùi nước hoa gay gắt khiến Diêm Hỏa ngửi thấy khó chịu, hiện tại Diêm Hỏa đều cùng Kính Huyễn bên nhau cả ngày, nhưng Kính Huyễn không có dùng nước hoa, bây giờ trên người cô ta tràn đầy mùi nước hoa, khiến Diêm Hỏa nhất thời khó tiếp thụ.

"Y Na? Cách xa tôi ra một chút, làm sao cô lại tìm đến đây?" Thời điểm Diêm Hỏa nhận ra người đến là Y Na, mất hứng đẩy Y Na đang báo dính trên người anh ra, không phải lần trước anh đã nói chuyện rõ ràng như thế với cô ta rồi sao, như thế nào lại còn tìm đến đây? Hơn nữa chuyện đã qua lâu như vậy.

"Diêm Hỏa, là ai vậy?" Kính Huyễn đi phía sau Diêm Hỏa chỉ nghe được thanh âm, tò mò hỏi anh, nhìn thấy Y Na thì vô cùng kinh ngạc: "Không phải người này là người lần trước gặp ở cửa hàng hay sao hình như tên là Y Na? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây nữa?"

"Nhà Diêm cũng là nhà của tôi, chẳng lẽ tôi không thể tới, ngược lại, cô, tại sao lại xuất hiện ở đây." Y Na tự nhận nhà Diêm Hỏa như nhà mình, bộ dạng giống như chủ nhà chất vấn Kính Huyễn, làm Kính Huyễn cảm thấy buồn cười.

"Cái gì nhà Diêm nhà cô, tôi với cô đã sớm không còn quan hệ gì cả, Kính Huyễn, đi thôi, anh chở em đi làm." Diêm Hỏa lạnh lùng nói với Y Na, sau đó không thèm để ý tới, kéo Kính Huyễn rời đi, lại bị Kính Huyễn đẩy tay ra.

"Không cần, anh nên đối xử tốt với người phụ nữ vủa mình, tôi có xe, tự mình có thể đi." Tâm trạng Kính Huyễn vô cùng mất hứng, buông tay Diêm Hỏa, khuôn mặt ra vẻ bình thường nói, sau đó lập tức muốn rời đi.

"Kính Huyễn, em chờ một chút, nghe anh giải thích, anh với cô ta không có bất kì quan hệ gì hết, em không nên hiểu lầm." Diêm Hỏa nhìn phản ứng của Kính Huyễn, mặc dù trong lòng vô cùng vui mừng vì Kính Huyễn ghen, nhưng cũng nên giải thích, bằng không cô tức giận sẽ không tốt.

"Không cần giải thích với tôi, tôi đều biết rõ, anh nên đi theo người phụ nữ của mình đi, không cần đi theo tôi." Hiện tại trong lòng Kính Huyễn vô cùng đau xót, nghĩ đến Diêm Hỏa cùng cái cô Y Na kia quan hệ thân mật, khiến cô muốn mau chóng rời đi.

"Diêm, anh chờ em một chút, người ta đã lâu rồi không nhìn thấy anh đó, chẳng lẽ anh không nhớ em sao?" Y Na thấy mình thành công chọc giận Kính Huyễn, chờ đến thời điểm Diêm phát tức giận với cô ta, thì cô có cơ hội tốt rồi, trong lòng Y Na đắc ý nghĩ tới.

"Cô không nên ăn nói lung tung, tôi nghĩ trước đây đã nói rõ ràng lắm rồi, cho cô biết, cô đến đây cũng không có ý nghĩa gì cả đâu." Diêm Hỏa rất tức giận xoay đầu lại nói với Y Na, hôm nay mẹ anh trở về, nhưng bây giờ lại xui xẻo gặp cái cô Y Na này.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-150)