Hai người tính như trẻ con
← Ch.108 | Ch.110 → |
"Oa, thằng nhóc này có phải cậu muốn ăn cho ta nghèo phải không, đúng là thằng tiểu tử thúi mà" Chủ quán có ý là giỡn với Diêm Hỏa, nhưng tay nhanh so hơn với miệng, đã đem nồi nước sôi ở trong bếp tới trước mặt Diêm Hỏa, trên mặt còn mang theo nụ cười.
"Ăn tự nhiên, tôi còn nhiều món muốn ăn lắm, là ông nói mời khách đấy, chủ quán lâu mới mời khách, có cơ hội tốt như vậy tôi tại sao lại không tận dụng được chứ" Hai người giống như là có thói quen chung đụng, Diêm Hỏa không một chút nào giả bộ, dường như khi tới nhà hàng này thì Diêm Hỏa thay đổi hết hình tượng bên ngoài của mình vậy.
"Tiểu tử thúi, nghe cậu nói xong làm như tôi là người keo kiệt lắm vậy, xong ngay đây, hai người trước hết tìm một chỗ ngồi xuống đi, chờ tôi quay vào lấy ít đồ ra nữa là có thể ăn rồi" Chủ quán cười vui vẻ, thúc giục Diêm Hỏa tự mình đi tìm một chỗ để ngồi xuống, còn chính mình thì đem vợt vớt thức ăn bên trong nồi, đặt vào cái chén nhỏ bên cạnh.
"Anh đừng cho là tôi nói lung tung, chẳng qua là tôi thật không nhìn ra thì ra công tử nhiều tiền như anh mà cũng biết mấy quán nhỏ kiểu này, mà còn quan hệ rất tốt với mọi người nữa chứ" Kính Huyễn cùng Diêm Hỏa tùy tiện tìm một chỗ để ngồi xuống, Kính Huyễn nhìn xung quanh trong nhà hàng, khá nhỏ, tuy nhiên nó không thể so sánh với các nhà hàng nhỏ mà bẩn khác, có thể nói nó rất sạch sẽ và chỉnh tề, trên mặt đất không có khăn giấy khách ăn ném lung tung, ngay cả mặt bàn cũng được lau dọn rất sạch sẽ.
"Còn nhiều điều mà em không nghĩ tới nữa đâu, em có tin hay không chủ quán này là sư phụ dạy nấu ăn cho anh đấy? Anh không chỉ làm thêm ở nhà hàng, mà còn làm công ở chỗ này nữa, chính vì chủ quán muốn anh nấu món cay, sau đó còn phát hiện chủ quán có rất nhiều bí quyết nấu ăn, ông ấy trước kia là đầu bếp của nhà hàng cao cấp, chỉ là sau này về hưu không có chuyện gì làm, nên chọn địa phương vắng vẻ này mở nhà hàng nhỏ" Diêm Hỏa mặt mang nụ cười nhìn Kính Huyễn nói, Kính Huyện nghe được tràn đầy kinh ngạc, anh là công tử có tiền, mà lại đi làm ở một nơi như vậy thật không thể tin được.
"Có cái gì không tốt chứ, chỉ là kinh ngạc một chút thôi, nhưng mà sao anh lại tìm được nơi vắng vẻ nay?" Kính Huyễn tự đoán tự nói, sau khi nghe Diêm Hỏa nói, càng thêm vài phần kính trọng, thì ra Diêm Hỏa nấu đồ ăn ngon như vậy là có một phần nhờ chủ quán.
"Trên đường đi lang thang thì làm sao anh tìm được nơi này chứ, là anh đi làm thêm ở nhà hang cao cấp chính sư phụ đầu bếp nói cho anh biết, ông ta nói với anh trước kia có một vị đầu bếp có tài năng nấu rất lợi hại, chỉ là về hưu rồi, sau anh lại tìm vị sư phụ đầu bếp hỏi địa chỉ, khi mới tìm tới anh còn tưởng là ông ấy đừa giỡn với anh" Diêm Hỏa chia sẻ với Kính Huyễn những chuyện mình chưa từng nói cho ai biết. Nhớ tới những ngày trước đi làm thêm, giai doạn đi học có lẽ là khoản thời gian vui vẻ nhất của anh.
"Vậy tại sao anh còn đi vào? Không phải quay đầu rời đi?" Kính Huyễn thật tò mò hỏi, bình thường người khác mà gặp tình huống như vậy, nhất định sẽ lập tức tức giận mà rời đi.
"Đúng vậy, lúc đầu khi anh tìm tới nơi vắng vẻ này cũng đã nghĩ tới sẽ quay về, nhưng lại bị mùi hương của canh cay mà chủ quán nấu lôi kéo anh đi vào, nói thật là anh không thích ăn cay, nhưng mà tay nghề của chủ quán rất tốt, canh cay nơi này ăn vào lại không cay chút nào, hương rất là thơm và vị rất là ngon" Diêm Hỏa rất thích Ma Lạt Thang ở nơi này, trước kia khi đi làm thêm ở đây vẫn thường hay ăn, còn bị chủ quán đàu giỡn nói sau này cùng anh mở tiệm thức ăn cay vừa có thể nấu cho người khác ăn, mình cũng có thể thưởng thức, thật là tốt.
"Diêm Hỏa nói rất đúng, Ma Lạt Thang ở chỗ tôi không phải thật cay như những loại kia, nhưng trong đó mùi thơm không phải là ít, hãy ăn thử một ít cho biết mùi vị nào" Trong lúc hai người đang nói chuyện, chủ quán bưng ra một chén đầy thức ăn, phía trên còn để thêm vài hương liệu mà chủ quán đặc chế, nước canh thoạt nhìn rất cay, nước có màu hồng đậm, Kính Huyễn nhìn màu nước canh hồng đậm như thế tự hỏi: lại thật sự sẽ không cay hay sao.
"Nhưng cái này thoạt nhìn rất là cay, thật sự sẽ không cay sao" Kính Huyễn nghĩ đi nghĩ lại, liền đem vấn đề trong lòng nói ra, liền cầm đôi đũa gắp một miếng đậu hủ lên ăn thử.
"Như thế nào, mùi vị không tệ chứ" Chủ quán nhìn Kính Huyễn ăn miếng đậu hủ, đối với tay nghề của mình rất có tự tin, chủ quán cười hỏi Kính Huyễn.
"Ăn thật ngon, thật sự là nó không cay như thế, hơn nữa bên ngoài còn rất thơm, thật cùng vẻ bên ngoài không giống nhau, không tệ không tệ, rất tuyệt vời" Ăn miếng dậu hủ do chủ quán nấu, Kính Huyễn không keo kiệt chút nào khi khen ngợi chủ quán, nâng ngón tay cái lên bày tỏ món ăn này rất ngon.
"Ha ha cảm thấy ăn ngon là được rồi, vậy các người cứ từ từ ăn đi nha, tôi còn có khách kêu, muốn ăn gì cứ việc gọi, tận lực mà dùng" Chủ quán nghe Kính Huyễn ca ngợi, càng thêm vui vẻ cùng hai người nói xong, thì phải đi tới bàn khách khác, trong nhà hàng buôn bán rất tốt, lúc nào cũng đông khách.
"Như thế nào, ăn thật ngon chứ, thích ăn gì nữa, không cần cùng chủ quán khách khí, em nếm thử cái này một chút, cái này ăn cũng thật ngon" Diêm Hỏa gắp một khối huyết heo vào trong chén của Kính Huyễn, kêu Kính Huyễn nếm thử mùi vị.
"Ăn thật ngon, lần sau phải kêu Mật Nhu cùng Thanh Phong tới ăn, họ nhất định sẽ rất thích" Kính Huyễn không khách khí ăn khối huyết heo mà Diêm Hỏa gắp vào trong chén của mình, nhớ lại Mật Nhu cũng thích ăn, còn có Thanh Phong củng rất thích ăn cay, quyết định lần sau phải mang hai người đó tới ăn.
"Lần sau ở nhà anh nấu cho mọi người ăn là được rồi, anh sẽ đem tuyệt kỹ đã học ra nhất định sẽ không thua chủ quán" Diêm Hỏa nhìn thấy Kính Huyễn ca ngơi chủ quán như thế, anh nghĩ muốn làm cho Kính Huyễn ăn để cũng được cô khen, không nghĩ tới mình cư nhiên lại cùng sư phụ ăn dấm chua.
"Ừ, được" Kính Huyễn không ngừng nghỉ gắp thức ăn ăn, không có thời gian để ý Diêm Hỏa nói tới cái gì, toàn bộ đều chú ý trên bàn ăn, dường như cùng Mật Nhu một dạng, thấy thức ăn là không để ý tới mọi chuyện.
'Em không phải muốn ăn hết tất cả đấy chứ, em ăn vậy thì còn gì cho anh ăn đây" Diêm Hỏa thấy Kính Huyễn ăn hết một nữa, lập tức cầm đũa lên đuổi theo Kính Huyễn chiến đấu hăng hái, hai người ăn rất vui vẻ, ăn xong rồi còn gọi thêm nữa.
Nhưng đến khi rời đi, Diêm Hỏa vẫn đem tiền trả cho chủ quán, lúc đầu chủ quán không chịu cầm, Diêm Hỏa cùng Kính Huyễn không nói hai lời cùng nhau đem tiền nhét vào túi của chủ quán, không chờ chủ quán kịp phản ứng cả hai cùng lên xe rời đi, chủ quán nhìn hai đứa trẻ ngoan tức giận mỉm cười.
← Ch. 108 | Ch. 110 → |