← Ch.06 | Ch.08 → |
Dương Tư Tư ấn mở loa ngoài, sau đó mới chịu đưa trả điện thoại cho chủ nhân của nó là Chu Thanh Thanh.
Chu Thanh Thanh vội vàng cầm lấy, chợt nghe thấy từ đầu bên kia truyền đến một giọng nói buồn rười rượi đầy từ tính: "Chu Thanh Thanh? Cô làm gì mà không gọi điện thoại cho tôi!"
Chu Thanh Thanh theo thói quen nói xin lỗi: "À, xin lỗi tôi quên mất..." Nghĩ lại, không đúng, đổi giọng khó hiểu hỏi: "Ô, tại sao tôi phải gọi điện cho anh?"
Càng kì quái hơn chính là, tại sao mỹ nam không biết tên lại biết số điện thoại của cô? Tên thì anh ta nói là đoán được - nhưng cách nói này cô cũng không thể chấp nhận được, cảm giác như mỹ nam không biết tên này dường như là một người mà cô rất quen thuộc...
Bên kia Lâm Diễn bị chẹn họng, đúng vậy, bọn họ dù gì cũng chỉ là tình một đêm, không liên lạc mới là bình thường. Thế nhưng, dù chỉ đứng trên lập trường của "sư phụ", cũng không thể không nhắc nhở đồ đệ ngốc Chu Thanh Thanh chuyện này một chút...
Lâm Diễn buộc phải bình tĩnh kiềm chế: "Chẳng qua phương thức làm quen của chúng ta đặc biệt một chút mà thôi, nhưng cũng không có nghĩa là ngoài "tình một đêm" thì không thể có liên hệ gì hết?"
Không biết vì sao, Chu Thanh Thanh cảm giác tiếng nói của mỹ nam càng nghe càng thấy u buồn, giống như có ai nợ anh ta cả trăm vạn vậy. Tuy rất khẳng định cô không thiếu tiền anh ta, nhưng tục ngữ nói "bắt người tay ngắn", ngoại trừ tiền thuê phòng chắc chắn là xa xỉ tối qua, trên người cô vẫn còn đang mặc một bộ quần áo thể thao hàng hiệu anh ta mua. Chu Thanh Thanh xưa nay vốn lại là cây cỏ nhỏ bé nơi góc tường có thể khuất phục trước quyền lực, lập tức rất không có khí thế trả lời: "Đương nhiên... có thể." Mỹ nam đại nhân ngài nói cái gì cũng đều đúng! >_
Dương Tư Tư ở một bên không thể nhìn nổi bộ dạng nhút nhát của Chu Thanh Thanh, trước mặt tên sói xám đã ăn sạch cậu, cậu lại có thể tuân theo mệnh lệnh của hắn, không dám nói chữ không? Cô lập tức giật lấy điện thoại, lớn tiếng mắng: "Bà nó chứ! Anh là ai? Có mau báo danh cho bà đây không! Anh dựa vào đâu mà hung dữ với Chu Thanh Thanh như vậy? Anh lừa cô ấy lên giường tôi còn chưa tìm anh tính sổ đâu! Anh chính là đang lợi dụng người ta lúc khó khăn có biết không hả? Bây giờ Thanh Thanh không có chồng, không có nhà, không có việc làm, không có tiền, đến thứ quý giá nhất của con gái là trinh tiết cũng không còn, anh còn muốn gì nữa?! Muốn lừa cô ấy thêm nhiều lần nữa à?!"
Chu Thanh Thanh ngồi xổm một bên im lặng vẽ vòng tròn: "Tư Tư, cậu mắng anh ta cũng được... Nhưng đừng lôi tất cả chuyện của tớ ra, tớ với anh ta đâu có quen nhau... Tư Tư, nếu cậu không vui khi nhìn thấy tớ, vậy tớ sẽ sớm chuyển đi là được rồi."
Dương Tư Tư bây giờ đang ở chung với bạn trai, nhưng gần đây bạn trai cô đi công tác, Chu Thanh Thanh mới không biết xấu hổ ở lại vài ngày, nhưng mấy ngày nữa bạn trai của Dương Tư Tư trở về, cô sẽ phải nhanh chóng tìm chỗ ở mới.
Dương Tư Tư chĩa mũi nhọn sang Chu Thanh Thanh: "Cậu đúng là đầu heo, đồ ngốc, ai nói không cho cậu ở? Đây là tớ đang giúp cậu đòi phí an ủi..."
***
Bên kia Lâm Diễn trầm mặc. Trước một cô gái đang nổi giận, nói đúng ra là trước một "người đàn bà chanh chua", phương pháp xử lý tốt nhất của một người đàn ông chính là giữ im lặng. Thế nhưng, do đang mở loa ngoài, anh cũng đã nghe được lời Chu Thanh Thanh nói... Cái gì gọi là "tớ với anh ta đâu có quen nhau"? Cô cho rằng tôi sẽ quan tâm đến sự sống chết của một người xa lạ sao! Nếu như không phải cô mặt dày mày dạn gọi tôi là sư phụ suốt ba năm... Nếu không phải tối qua cô đi tìm tình một đêm bị coi thường... Nếu không phải thấy tình cảnh của cô quá đáng thương... Lâm Diễn khó khăn tìm một cái cớ hợp lý cho hành vi xen vào chuyện người khác của mình.
Từ các thông tin anh có thể đoán được, cô gái đang nổi giận bên kia điện thoại hẳn là bạn của Chu Thanh Thanh. Chu Thanh Thanh bây giờ đang ở chỗ cô ta sao? Có vẻ quan hệ không tầm thường... Nhưng mà, anh thật sự rất muốn dùng những lời nói của cô ta mà đáp lại: "Cô dựa vào đâu mà hung dữ với Chu Thanh Thanh?" Thế nhưng hình như anh không có lập trường để nói những lời này. =. =
Lâm Diễn cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng kiên định: "Muốn phí an ủi sao? Vậy xin hãy đưa điện thoại cho Chu Thanh Thanh, tôi sẽ nói với cô ấy."
Nghe xong những lời của Chu Thanh Thanh, Dương Tư Tư vốn đang tự nhìn lại xem có phải mình đã quá xúc động, nói thế nào, chuyện giữa đàn ông và phụ nữ, một bàn tay vỗ không ra tiếng. Lại nghe lời đối đáp đúng mực của người đàn ông ở đầu bên kia, không hiểu sao lại bị anh ta làm cho chùng xuống, Dương Tư Tư đành phải ngượng ngùng trả lại điện thoại cho Chu Thanh Thanh. Nghĩ nghĩ, hóa ra đó chính là khí thế trong truyền thuyết?
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói càng lạnh lùng hơn: "Chu Thanh Thanh, cô làm phụ nữ trên phương diện này, thật đúng là quá thiệt thòi."
Chu Thanh Thanh: >_
Không hiểu sao, Chu Thanh Thanh nghe từ trong thanh âm lạnh thêm vài phần của mỹ nam không biết tên, có thể cảm giác tâm tình của anh ta càng ngày càng không tốt! Mỹ nam đại gia, tuy lời nói của mỹ nam hơi ác độc, nhưng nói rất đúng... Thật sự cô rất thiệt thòi...
Cô gái này ngốc nghếch như vậy, sớm muộn sẽ có một ngày bị người ta lừa bán đi, còn ngây ngốc giúp người ta đếm tiền! - Đừng nghĩ rằng anh chỉ tùy tiện nói, theo anh biết, thật sự có người lợi dụng chủ ý của Chu Thanh Thanh. Người đó vẫn luôn... Aizz!
Nếu để bị người khác lừa gạt, thà bị anh lừa gạt là được rồi! Ít nhất anh không bần cùng đến mức bán cô đi lấy tiền! Cô gái ngốc ngếch này, hết lần này tới lần khác anh lại không thể không bận tâm, không bằng cứ để ngay trước mặt trông coi cho dễ... Nhưng mà, anh tuyệt đối không có ý tứ gì khác, đơn thuần là xuất phát từ trách nhiệm của "sư phụ", tạm thời thu nhận cô một thời gian mà thôi - Lâm Diễn tiếp tục tìm lý do cho hành động của mình.
Nghĩ tới đây, Lâm Diễn kết luận: "Không phải muốn phí an ủi sao? Nói địa chỉ hiện giờ của cô, tôi đến tìm cô."
Chu Thanh Thanh run run: "Không, không cần." Anh không đòi tôi phí an ủi là may lắm rồi!
Dương Tư Tư vốn rất căm hận tên này lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn lừa Chu Thanh Thanh lên giường, bây giờ xem ra... Dương Tư Tư đã có cái nhìn mới - chỉ từ thanh âm và giọng điệu cũng có thể nghe ra người đàn ông kia rất có khí thế!
Mà theo Chu Thanh Thanh miêu tả, dáng vẻ của người đàn ông kia cho dù không được Chu Thanh Thanh nói tốt - "Tớ đã gặp một người rất đẹp trai, đối với tớ còn đẹp hơn cả Tiểu Kiều!" - ít nhất chắc cũng không quá tệ, vào được "phòng tổng thống" của khách sạn năm sao, chắc chắn điều kiện kinh tế cũng không tồi... Không biết chừng, mỹ nam này mới là hoàng tử bạch mã đã định trong cuộc đời của Chu Thanh Thanh? Trong tiểu thuyết đều viết như vậy mà! Nghĩ vậy, Dương Tư Tư từ nhíu mày chuyển thành vui mừng nhướng mày, lại cướp lấy điện thoại ầm ầm báo địa chỉ: "Phòng 202, tòa nhà mười bảy, khu chung cư XX, đường XX!"
Lâm Diễn "Được" một tiếng, cúp điện thoại.
***
Chu Thanh Thanh vừa giận vừa vội, kéo tay Dương Tư Tư lay lay mãnh liệt: "Tư Tư sao cậu lại nói cho anh ta biết? Nếu anh ta đến thật thì làm thế nào? Cậu làm thế tớ sẽ rất mất mặt cậu có biết không? Tớ không cần phí an ủi gì hết! Cậu cũng biết điều kiện của anh ta vô cùng tốt, người ta để ý đến tớ chắc chắn là tớ có lời!"
Dương Tư Tư rút tay về, rất bình tĩnh liếc cô: "Gì? Anh ta thực sự tốt như cậu nói?"
Chu Thanh Thanh dứ dứ nắm đấm: "Đương nhiên! Đợi tí nữa nếu anh ta đến thật, cậu nhìn thì sẽ biết!"
Dương Tư Tư thổi thổi móng tay, cười vô cùng không trong sáng: "Được! Trái lại tớ muốn nhìn xem có phải thật sự như cậu nói không, mắt nhìn của cậu gần đây tớ không thể tin được. Ví dụ như lúc trước cậu cũng từng xuýt xoa với tớ, lãnh đạo trực tiếp của cậu - Hàn Duệ đẹp trai tới mức nào..."
Chu Thanh Thanh xấu hổ: "Cái đó, lúc ấy người yêu trong mắt hóa Tây Thi mà... Nhưng mà, về sau cậu gặp anh ấy không phải cũng thấy rồi sao, thật sự rất không tệ mà?!"
Dương Tư Tư ra vẻ vô tội: "Có à? Sao tớ không nhớ rõ."
Chu Thanh Thanh kiên định: "Cậu có! Cậu còn nói, tuy Hàn Duệ thoạt nhìn nhã nhặn, nhưng dáng người rất cường tráng, nhìn chính là kiểu quyến rũ, về phương diện đó sẽ rất có sức bật... Hì hì, hôm nào tớ hỏi tiểu mỹ nam kia xem có phải như vậy hay không!"
Dương Tư Tư nói thầm: "... Thật dễ bị lừa." =. = Có một người bạn ngốc nghếch như vậy, thật không biết là may mắn hay bất hạnh!
Sau đó... Trọng điểm của chủ đề cứ thế bị Dương Tư Tư chuyển đổi thành công. Từ đó có thể thấy được, Lâm Diễn lo lắng "Cô gái nào đó bị lừa bán đi vẫn còn giúp người ta đếm tiền" không phải là không có nguyên nhân.
Chu Thanh Thanh không nghe rõ: "Tư Tư cậu nói gì? Anh Hàn không định lừa dối tớ, anh ấy cũng chỉ bất đắc dĩ... Tớ không trách anh ấy, như bây giờ là tốt rồi. Sư phụ đã từng nói, ghen ghét với hạnh phúc của người khác là không tốt."
Chu Thanh Thanh còn nhớ rõ, cách đây rất lâu, lúc cô vẫn chưa gặp Hàn Duệ, còn chưa biết nói chuyện yêu đương. Nhưng Tư Tư thì đã gặp Mr. Right của cô ấy, rơi vào yêu đương cuồng nhiệt. Bạn tốt nhất đã có người yêu, Chu Thanh Thanh cũng vui khi thấy Dương Tư Tư hạnh phúc, nhưng cũng cô đơn khi trước nay cô vẫn lẻ loi một mình. Khi đó cô nói với Liny. Điện: "Sư phụ, thực ra tôi rất ghét những người hạnh phúc lúc nào cũng khoe khoang trước mặt tôi, thế nhưng tôi lại không thể không giả vờ vui mừng cho họ. Thực ra tôi rất sợ một mình..."
Liny. Điện không giống người bình thường hay nói cô cũng sẽ sớm gặp được một nửa của đời mình, mà là nói: "Ghen ghét với hạnh phúc của người khác là không tốt. Muốn dũng cảm, phải học cách một mình cũng vẫn vui vẻ."
Không lâu sau, cô gặp Hàn Duệ. Thế nhưng cô không thể xác định Hàn Duệ có phải chính là người mà từ nay về sau cô có thể dựa vào. Cô lại đến hỏi sư phụ.
Liny. Điện: "Nếu như gặp được người có thể khiến cô không cảm thấy cô đơn, cứ dũng cảm thử đi. Dù có thất bại, cô cùng lắm là quay trở về điểm xuất phát cô đơn, cũng chẳng có gì tổn thất."
Từ đó về sau, cô luôn ghi nhớ những lời này. Cô cũng chẳng mất gì, bây giờ, chẳng qua là quay về điểm xuất phát - chỉ còn có một mình mà thôi.
Thế nhưng, cô lại chưa kịp học cách có thể một mình chăm sóc tốt cho bản thân, làm sao bây giờ?
***
"Cốc cốc cốc!" Tiếng đập cửa vang lên.
Chu Thanh Thanh giật mình nhảy dựng lên khỏi ghế sa-lông, vội vàng tranh đi mở cửa: "Tớ mở cửa cho."
Cửa vừa mở ra, đứng bên ngoài chính là mỹ nam không biết tên tối qua tình cảm mãnh liệt chiến đấu cùng cô. Ánh đèn vàng mờ đầu cầu thang chiếu sáng khuôn mặt anh, vẫn cao quý không tầm thường như vậy, mê hoặc người khác.
Mỹ nam vừa nhìn thấy Chu Thanh Thanh, đôi mày đẹp bắt đầu nhíu lại: "Cô là heo à, không thèm nhìn qua mắt mèo xem có phải người quen hay không mà đã mở cửa? Đây là kiến thức mà đến đứa trẻ ba tuổi cũng biết!... Còn đứng ngốc ra đó làm gì, muốn làm thần giữ cửa à? Còn nhìn tôi làm gì, mặt tôi không có dát vàng đâu! Miệng há to như vậy làm gì, đến ruồi cũng bay vào được! - Còn không mau đi thu dọn đồ đạc cho tôi, tôi không có đủ kiên nhẫn mà chờ cô lâu được đâu!"
Dương Tư Tư ở trong nhà nghe thấy tiếng nói, lại lâu rồi mà không thấy hai người đi vào, không kiên nhẫn được nữa, xỏ dép lê ra xem, vừa đi vừa thay Chu Thanh Thanh hỏi câu mà cô muốn hỏi nhất: "Tại sao cô ấy phải thu dọn đồ đạc? Anh đừng nói với tôi là anh thật sự định lừa đưa cô ấy đi..."
Đến khi Dương Tư Tư nhìn rõ khuôn mặt của người đứng ở cửa ra vào, lập tức bật ra một tiếng hét thảm thiết: "Á á á - hu hu! ***" (Ặc, tiếng thét vô cùng đặc sắc...)
Trong tiếng thét chói tai đề-xi-ben cao chấn động của Dương Tư Tư, Chu Thanh Thanh từ trạng thái trợn mắt há hốc mồm rốt cuộc cũng hoàn hồn. Cô quyết định không thể bình tĩnh được nữa, cô cũng muốn nổi điên: "Mỹ nam đại gia, anh mắng trong điện thoại chưa đủ, cho nên muốn đến thẳng trước mặt tôi mắng tiếp đúng không? Ngài đang ở trong chu kỳ sinh lý à, hay là tiền mãn kinh, hay là vừa mới qua thời thanh xuân?..."
← Ch. 06 | Ch. 08 → |