Ch.02 → |
"Mẫn Thiên, cậu có đúng là chị em, bạn tốt của tớ hay không?", "Cái này phải nói sao? Đương nhiên rồi." Nếu Ân Mẫn Thiên không hiểu Giang Nhạn là có vấn đề đó, nói như thế chắc chắn là có vấn đề muốn hỏi cô rồi!
Cô và Giang Nhạn quen nhau từ hồi tiểu học, không chỉ cùng lớp, còn ngồi cạnh nhau, mãi cho đến trung học, hai cô đã luôn ở bên cạnh nhau, hai người giống như hai chị em ruột.
Sau này Giang Nhạn đi du học nước ngoài, nhưng các cô vẫn giữ liên lạc, tình nghĩa hơn mười năm rất quý trọng.
"Xác cưu tài ban thưởng hoàng hoạn yên nghệ hướng thư a giá trị nại thị quả tuấn trúc khứu phệ tưu chiến thuyền hoài huệ tư quyến mưu tập hà cầm chân ti thụy giáo hạ đông lạnh sư ngạc nạp mệ la... Chị em tốt của cậu gặp khó khăn, cậu sẽ làm việc nghĩa cứu giúp đúng không?" "Khó khăn?" Ân Mẫn Thiên kinh ngạc, thiếu chút nữa bị nghẹn kem, "Cậu hay nói giỡn như vậy sao? Cậu thì có khó khăn?" Giang Nhạn vốn là một tiểu thư, sinh ra trong một gia đình giàu có, được cha mẹ, anh trai yêu chiều, thật sự rất khó tưởng tượng cô sẽ có khó khăn, cho dù có, người nhà của cô cũng sẽ nhanh chóng thay cô giải quyết mới phải..."Tớ nói thật" Lông mày Giang Nhạn nhíu chặt, vẻ mặt đau khổ.
"Rốt cuộc cậu có chuyện gì? Hình như là rất nghiêm trọng..." nhìn vẻ mặt của bạn mình, Ân Mẫn Thiên lo lắng không có tâm trạng ăn kem tiếp.
Sắc mặt Giang Nhạn cứng lại, "Chuyện này ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời tớ, cậu nói có nghiên trọng không?" Ân Mẫn Thiên chăm chú suy nghĩ, "Theo cậu nói thì là rất nghiêm trọng nhưng tớ còn không hiểu, theo lời cậu thì là khó khăn cái gì?
Với lại, tuy tớ rất muốn giúp cậu, nhưng về chuyện này tớ không biết gì, e rằng không giúp được gì..." "Cậu giúp được." Giang Nhạn nắm tay cô, "Chuyện này chỉ có cậu mới giúp được tớ Mẫn Thiên, nếu cậu giúp tớ thì tớ được cứu rồi." Ân Mẫn Thiên gãi gãi đầu, cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra, "Rốt cuộc là chuyện gì?" "Cậu còn nhớ tớ đã từng nói với cậu, mẹ tớ trước khi tớ ra đời đã thay tớ hứa hôn tớ với người khác không?" Cha Giang Nhạn và bác Phàn là bạn chí cốt, khi mẹ Giang Nhạn mang thai cô, có một ngày bác Phàn dẫn theo một cậu nhóc ba tuổi đến nhà bọn họ chơi, cha cô hay nói giỡn đã nói "Nếu mình sinh ra con gái, sẽ cho làm con dâu nhà cậu, chúng ta kết thông gia." Bác Phàn cho là thật.
Cứ như vậy, cuộc đời của cô liền dựa vào quyết định "Độc ác" của cha mẹ, Ân Mẫn Thiên bật cười một tiếng, "Thiếu chút nữa tớ quên mất, cậu chưa ra đời đã có một vị hôn phu." Thành thật mà nói, trước đây khi Giang Nhạn nói với cô thì cô còn không tin, còn cười không ngừng nhân gian thật lắm chuyện để xem, chính cô cũng không nghĩ sẽ có câu chuyện của riêng mình "Nhân gian đều đã phiền muốn chết, ngươi còn cười" "Được rồi, tớ không cười nữa, cậu muốn tớ khóc thì tớ khóc..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ân Mẫn Thiên cúi xuống, bộ dạng khóc không ra nước mắt.
"Tớ đâu có bảo cậu khóc, tớ muốn cậu giúp tớ." Giang Nhạn đang vội muốn chết, "Sau khi tốt nghiệp đại học, cha mẹ tớ muốn tớ lập tức lập gia đình với con trai bác Phàn, ô... Tớ không thể vào cưới người đó, tớ đã cso bạn trai rồi, tớ không thể chôn vùi hạnh phúc của mình được." Thật là làm cô tưởng trời sắp sập, "Chuyện này không đơn giản sao? Cậu trở về nói với cha mẹ rằng cậu không muốn gả cho người họ Phàn đó, bảo bọn họ hủy hôn ước, không được sao?" Xem đi, chuyện này căn bản là không khó giải quyết mà, "Còn có, thuận tiện cậu đưa luôn bạn trai cậu về, cha mẹ cậu thương cậu như vậy, bọn họ nhất định cũng mong muốn cậu đươc hạnh phúc, thấy các cậu thật lòng yêu nhau, sao có thể nhẫn tâm chia rẽ các cậu, ép buộc câu gả cho người cậu không yêu?" Nói xong, Ân Mẫn Thiên yên tâm cắn một miếng lớn bánh ga-tô.
Cô vỗn là người lười suy nghĩ, ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ, chỉ thuận miệng nói ra một phương pháp tốt, thực sự là bội phục chính mình."Không được." vẻ mặt Giang Nhạn đau khổ. Sự tình nếu như đơn giản như vậy thì việc gì cô phải phiền não?
"Cha tớ coi lời hứa còn quan trọng hơn bản thân mình, muốn cha tớ hủy hôn, chắc chắn cha tớ sẽ không đồng ý.
Huống hồ, nếu cho cha tớ biết bạn trai tớ là một người tóc vàng mắt xanh, cha tớ sẽ rất tức giận giậm chân sau đó tức tốc gả tớ cho nhà họ Phàn." "Cha cậu thực sự ngoan cố như vậy?" Ân Mẫn Thiên nhíu mày, lúc này cô thực sự ý thức được bạn tốt đang gặp phiền phức lớn.
Mặt Giang Nhạn biểu tình trầm trọng, mây mù che phủ.
Ân Mẫn Thiên bỏ dĩa ăn xuống. Bạn tốt gặp phải vấn đề nan giải thế này, bây giờ cho dù có sơn hào hải vị bày ra trước mặt, cô cũng không nuốt nổi, "Làm sao vậy?" Giang Nhạn dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô, "Mẫn Thiên, cậu giúp tớ có được hay không? Chuyện này chỉ có cậu mới giúp được tớ, nếu cậu không giúp tớ, tớ chết chắc rồi." Ân Mẫn Thiên rất có nghĩa khó vỗ vỗ ngực, "Chỉ cần tớ có thể giúp, dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng tớ cũng đồng ý." Cô tưởng rằng Giang Nhạn chỉ muốn cô đi thuyết phục gia đình cô ấy, "Mặc dù bác Giang là một người bảo thủ, nhưng vì hạnh phúc cả đời của cậu, tớ sẽ cố gắng hết sức...", "Thật tốt quá, cậu thực sự đồng ý giúp mình?" Giang Nhạn mừng như điên hét to. Có những lời này của Ân Mẫn Thiên cô có thể vô tư rồi."Yên tâm, tớ nhất định sẽ cho bác Giang biết một chút kiến thức về cái gì là ba tấc không tan, nói toạc ra là tớ mồm mép cũng có thể làm cho bác Giang gật đầu đáp ứng." "Không, không, cậu không cần phải thuyết phục cha tớ, tớ sẽ không nhờ cậu đi làm cái việc ngốc đó, việc tớ muốn nhờ cậu giúp là ... là..." Giang Nhạn nuốt một ngụm nước bọt. Chuyện này thật đúng là khó mở miệng.
Ân Mẫn Thiên khó hiểu chớp mắt nâu, "Không phải tớ đi thuyết phục bác Giang sao? Vậy rốt cuộc cậu muốn tớ giúp cậu làm gì? Tớ nói cho cậu biết, nhiều lắm tớ cũng chỉ năng lực đi thuyết phục giúp cậu, năng lực tớ không giúp được chuyện tình cảm, tớ cũng không có cách nào khác." Chuyện này cậu nhất định có thể." Giang Nhạn nhìn chằm chằm khuôn mặt không son phấn của bạn tốt, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn trắng nõn, cùng với áo phông quần jean, vóc dáng mê người, cô thật sự rất may mắn khi có một người bạn tốt là một đại mỹ nữ.
Ân Mẫn Thiên rõ ràng là một mỹ nữ, không chỉ có nam nhân vì cô mà điên đảo, mà cả nữ nhân cũng xoi mói khuôn mặt đẹp và khí chất nhã nhặn của cô.
Cho nên nói, chỉ cần cô sử dụng mỹ nhân kế, mọi việc một trăm phần trăm chắc chắn thành công, "Này, cậu nghĩ cái gì vậy?" Ân Mẫn Thiên bị Giang Nhạn nhìn đến mức trong lòng sợ hãi. Tiểu nữ nhân này sẽ không tính toán như thế chứ?
Giang Nhạn hít thật sâu, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, cô nói ra yêu cầu, "Mẫn Thiên, tớ van cậu, chỉ cần cậu đi câu dẫn Phàn Vũ Phong, khiến cho hắn vì cậu mà thần điên bát đảo, khiến hắn chủ động đến gặp tớ hủy bỏ hôn ước." "Cái gì?" Ân Mẫn Thiên nhảy dựng lên, cô nghi ngờ có phải mình đã nghe nhầm Giang Nhạn nói hay không, Giang Nhạn chắp tay hành lễ, năn nỉ nói:" Tớ van xin cậu đó, Mẫn Thiên, chuyện này cậu nhất định phải giúp tớ, trừ khi tớ chết còn không cha mẹ tớ nhất định sẽ không hủy hôn đâu, cho nên, chỉ có thể khiến cho nhà họ Phàn đưa ra lời hủy hôn, tớ mới có thể được tự do."Ân Mẫn Thiên không suy nghĩ xua tay luôn, "Không không không, chuyện này không thể được."
Sao có người lại đi câu dẫn vị hôn phu của bạn thân mình chứ?
"Mẫn Thiên, chẳng lẽ cậu thực sự nhẫn tâm nhìn thấy chết mà không cứu?" Giang Nhạn lấy nước mắt làm vũ khí, nước mắt ào ạt chảy ra, "Cậu... Cậu muốn nhìn thấy cảnh mình bị buộc phải nhảy lầu sao?" "Không thể nào? Cậu có thể đi tìm vị hôn phu của cậu thương lượng, đem nỗi khổ của cậu nói cho anh ta biết, tớ nghĩ anh ta cũng sẽ không ép buộc cậu. Nếu anh ta là một người đàn ông có phong độ, chắc chắn sẽ chủ động hủy hôn với cậu." "Không được!", "Vì sao? Cậu đã thử qua đâu mà bảo không được?", "Tớ rất hiểu Phàn Vũ Phong, nếu anh ta đưa ra lời hủy hôn trước, sẽ chịu rất nhiều áp lực từ dư luận, còn bị mang tội phụ lòng người trên, chuyện này còn ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Phàn, chắc chắn anh ta sẽ không đáp ứng." Ân Mẫn Thiên nhíu mày, một người không có trách nhiệm, không có khí phách, được coi là một người đàn ông sao?
Nghe Giang Nhạn nói như vậy, cô không có chút thiện cảm nào với người đàn ông này.
"Sao cậu lại có thể bảo tớ đi câu dẫn một nam nhân như thế?" Ân Mẫn Thiên gãi gãi đầu, cô rốt cuộc nghĩ đến một câu nói của người xưa "Mình không nghĩ vậy nhưng chưa chắc người khác đã không nghĩ vậy, cậu hiểu hay không?", "Đều không phải, Mẫn Thiên, chúng ta là chị em tốt, tớ sao có thể hại cậu?" Giang Nhạn nở một nụ cười lấy lòng, "Thật ra, cậu cũng không cần nhất thiết phải dính dáng đến Phàn Vũ Phong, chỉ cần khiến hắn đối với cậu thần hồn điên đaỏ là được rồi.", "Không nên." Ân Mẫn Thiên không chút nghĩ ngợi, cô cự tuyệt chắc như đinh đóng cột.
"Mẫn Thiên, tớ xin cậu, cứu tớ đi...."
"Tiểu thư của tớ, tớ cũng van xin cậu, tha tớ đi." An Mẫn Thiên cũng học Giang Nhạn, hại tay chắp lại, cầu xin, "Cậu cũng không phải mới quen tớ, nếu cậu bảo tớ làm những việc tớ ghét hay bắt tớ đi giap tiếp, tớ còn có thể làm được còn câu dẫn nam nhân thực sự tớ không làm được đâu.". Tuy rằng cô là người mẫu nổi tiếng ở Đông Nam Á, nhưng cuộc sống của cô thực sự rất đơn giản, ngoại trừ công việc, còn lại cô đều thờ ơ, với chuyện tình cảm có thể tránh xa bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu, năm nay cô đã 23 tuổi nhưng chưa bao giờ có mối quan nệ gần gũi với đàn ông, nói ra thật không ai tin."Mẫn Thiên, bây giờ cậu là người mẫu nổi tiếng, đừng có nói với tớ, cậu vẫn giống như trước đây, nam nhân cầm tay một chút là bị nổi mụn nha.", "Này, cậu nói vậy là có ý gì? Cũng đâu phải người mẫu nào cũng tùy tiện đâu." Ân Mẫn Thiên giận dỗi nhăn mặt, "Cậu không nên nhìn người bằng ánh mắt đó.", "Ách... lần trước không phải cậu chụp quảng cáo, cùng một người mẫu nam trên giường triền miên cái đó, tớ đã nghĩ cậu đã trở nên thoáng hơn...", "Cái gì vậy." Ân Mẫn Thiên gõ đầu bạn tốt, sắc mặt cô khẽ chuyển màu, "Đó là dúng người đóng thế, dùng photoshop, cậu nghĩ cái gì vậy chứ? Thật là..." Hóa ra là như vậy a, xem ra Ân Mẫn Thiên tuy là người mẫu nhưng vẫn trong sáng như trước đây, cô gái như vậy, có năng lực mê hoặc Phàn Vũ Phong sao?
Phàn Vũ Phong không phải là hạng người hời hợt, tuổi còn trẻ mà đã làm tổng tài, trong mắt nữ nhân là một khối thịt mỡ béo bở, rất nhiều mĩ nhân đã yêu thương nhung nhớ hắn, nhưng đều bị hắn cự tuyệt, hắn có một tác phong bình tĩnh lạnh lùng kinh người, khiến ước mơ của nữ nhân đối với hắn càng mãnh liệt hơn.
Nguyên nhân chính là vì cuộc sống hàng ngày của Phàn Vũ Phong đặc biết chặt chẽ, Giang Nhạn thân là vị hôn thế của hắn, cho đến nay cũng không thể thấy được một nhược điểm của hắn, nên dù muốn hủy hôn lại không có ly do nói ra, ai.... Để một người không có chút kinh nghiệm như Ân Mẫn Thiên đi câu dẫn hắn, cách này có được không?
Làm không tốt, cho dù cô có thể xuất ra tất cả bản lĩnh của mình, đôi mắt thờ ơ của Phàn Vũ Phong sẽ khinh thường cô... A mặc kệ, trong lúc tuyệt vọng, cô nhất định phải thử mọi cách, cách gì cũng phải thử một lần... "Không phải như vậy đâu." Giang Nhạn tìm cách thuyết phục, "Cậu không cần câu dẫn hắn thật sự, cậu chỉ cần đóng giả một chút, khiến Phàn Vũ Phong có chuyện xấu đăng báo, như vậy tớ có thể hiên ngang đứng trước mặt hắn đưa ra yêu cầu hủy hôn." "Không đươc.", "Vì sao?" Giang Nhạn thực sự muốn khóc, nói rách cả miệng, mà sao Mẫn Thiên vẫn không chịu đồng ý?
"Như thế sẽ hao tổn rất nhiều tâm trí, tớ không làm được, cậu nhờ người khác đi." Cô Ân Mẫn Thiên sợ nhất chuyện cần động não suy nghĩ. Bảo cô đóng giả, làm cái gì chuyện xấu, nếu như cô có năng lực này, cô đã sớm đi làm nữ cường nhân, "Hao tổn tâm trí? Sao lại hao tổn tâm trí?" "Tất nhiên cậu không thấy hao tổn tâm trí, cậu đâu phải tớ, không được, không được, chuyện này rất phức tạp, tớ chỉ tưởng tượng một chút thui, đã thấy đau đầu rồi.." Ân Mẫn Thiên ôm đầu, đều không phải cô không đóng được kịch, mà là cô thực sự sợ phải dùng đến não, "Giang Nhạn, cậu không phải muốn tìm cách mưu sát tớ qua tế bào não của tớ chứ?"
"Yên tâm, có tớ làm quân sư cho cậu, tế bào não của cậu sẽ vô cùng bình yên." Giang Nhạn nghĩ vừa bực mình vừa buồn cười, đã tốt nghiệp lâu như vậy, một điểm tiến bộ Ân Mẫn Thiên cũng không có, một điểm cũng không chịu vận dụng đầu óc của cô, thật không hiểu nhìn cô xinh đẹp như vậy trong óc có những gì, "Không được, chuyện này tớ không thể đáp ứng được." Ân Mẫn Thiên kiên quyết lắc đầu.
Tuy rằng không thích dùng não, nhưng dùng bộ óc vĩ đại suy nghĩ một chút, cũng biết tốt nhất là không nên lội qua đống bùn này.
"Mẫn Thiên, tớ van xin cậu..."
Giang Nhạn đã quyết định, nếu không có được sự đồng ý giúp đỡ của Mẫn Thiên, cô tuyệt không buông tay.
Cô tin tưởng, cuối cùng Ân Mẫn Thiên sẽ khuất phục trước nước mắt của cô.
"Không được, không được, chuyện này tớ tuyệt đối không đồng ý, cậu cũng không nên ép tớ nữa, có chết tớ cũng không đi câu dẫn nam nhân đâu...." Ân Mẫn Thiên đang ngủ mơ giật mình tỉnh giấc, trên mặt đầy mồ hôi lạnh, cô thở dài một hơi, lại nhắm mắt nằm xuống giường.
Ai, nếu như cô có lập trường, kiên định cự tuyệt thì bây giờ cô đã không bị áp lực tinh thần lớn như vậy.
Có trách thì trách lòng cô mềm yếu, mà Giang Nhạn lại là người khó đối phó, lại sử dụng chiêu dùng nước mắt, nghĩ tới đây Ân Mẫn Thiên không khỏi thấy nặng nề, tay đấm nhẹ lên trán.
Ai, cô thực sự là đầu heo mà, sao có thể làm chuyện phiền phức đó đươc, cái gì mà câu dẫn nam nhân, chế tạo chuyện xấu... Trời ạ, vừa nghĩ đến đã khiến đầu cô muốn nổ tung, thật muốn cô chết sao mà Giang Nhạn có thể hành động như thế, áp bức cô phải gật đầu đồng ý, còn lập tức đi sắp xếp mọi chuyện, khiến Ân Mẫn Thiên sẽ hợp tác với tập đoàn họ Giang, làm người đại diện phát ngôn cho sảm phẩm sữa tắm mớ của bọn họ.
Cho nên ngày mai, Ân Mẫn Thiên phải đi chụp ảnh quảng cáo cho sản phẩm sữa tắm.
Theo kế hoạch của Giang Nhạn, cô sẽ đưa vị hôn phu Phàn Vũ Phong của cô ấy qua đây, cho hắn tận mắt thấy hình tượng chuyên nghiệp của Ân Mẫn Thiên, sau đó cô sẽ nói với Vũ Phong, Ân Mẫn Thiên thích hợp là nhười đại diện phát ngôn cho trang sức của tập đoàn họ Phàn. Giang Nhạn đã tính toán qua, chỉ cần Ân Mẫn Thiên trở thành người đại diện phát ngôn cho trang sức của tập đoàn họ Phàn, sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với Phàn Vũ Phong hơn, sau đó sẽ tạo ra một ít tai tiếng...
"Ai, thật phiền quá đi." Ân Mẫn Thiên dùng gối đầu ôm lên mặt, cố gắng không suy nghĩ đến chuyện đáng ghét này ...
Còn nữa, nếu cô không ngủ, ngày mai sẽ vác đôi mắt gấu trúc đi quay quảng cáo sao?
Cô tuy rất lười nhưng với công việc lại hết sức chăm chỉ, vô cùng chuyên nghiệp, tất cả lấy công việc ngày mai làm trọng, suy tính quan trọng nhất của cô là cố gắng làm tốt quảng cáo sửa tắm.
Những cái khác, hiện tại cô cũng không quản được, đến đâu hay đến đó, cô nhắm hai mắt lại, cô ép chính mình ngủ đi.
Phòng quay quảng cáo, nhân viên vội vàng xác nhận công việc quay chụp ngày hôm nay.
Ân Mẫn Thiên im lặng ngồi trước gương để nhà tạo mẫu tóc làm tóc cho cô.
Bởi vì đây là quảng cáo cho sữa tắm, để có cảm giác chân thực cô mong muốn có thể thể hiện gương mặt thuần khiết trên ống kính.
Ngẫm lại, cô ở trước vòi nước rửa sạch phấn son trên mặt, như vậy quá giả tạo, cô vừa cùng đạo diễn nói đến chuyện này.
"Vậu được rồi, không cần trang điểm." Louis suy nghĩ không đến 3 giây liền gật đầu đồng ý.
Đây là lần đầu tiên hắn cùng Ân Mẫn Thiên hợp tác, lần đầu tiên gặp nội tâm của hắn đã tán thưởng cô, cô không có tự cao tự đại, không đến muộn, không vênh mặt hất hàm sai bảo nhân viên... Cô không giống như những người mẫu nổi tiếng khác, cô rất bình dị dễ gần mà lại rất chuyện nghiệp.
Để hắn bội phục nhất là cô cư nhiên còn đưa ra yêu cầu không cần trang điểm trước máy ảnh.
Trời biết, không ít mĩ nhân người mẫu và nghệ nhân, đều trang điểm dưới mọi tình huống, ngay cả khi hé mặt ra cũng không ai muốn chụp, cũng khó mà trách họ, trước khi trang điểm và sau khi trang điểm là quá khác nhau, vẫn là không cần lấy mặt mộc ra để dọa mọi người, mà Ân Mẫn Thiên lại rất may mắn, gương mặt không có trang điểm lại thanh thoát xinh đẹp hơn, da thịt cô nhẵn bóng mềm mại như trẻ sơ sinh, mắt đen răng trắng, ngũ quan không có chỗ nào không phải là kiệt tác tỉ mỉ của thượng đế, cô như vậy bất kể thế nào đều rất rực rỡ.
Ch. 02 → |