Vay nóng Tinvay

Truyện:Thú Nhân Chi Long Trạch - Chương 092

Thú Nhân Chi Long Trạch
Trọn bộ 107 chương
Chương 092
Trèo tường
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)

Siêu sale Shopee


Mấy ngọn đèn đường dần được thắp sáng nhưng cũng không khiến cho khu phố trở nên sáng sủa hơn. Ngọn đèn vốn đã không sáng lại bị bao phủ bởi một lớp bụi dày đặc, toàn bộ khu tập thể trở nên mờ ảo yên ắng, khắp nơi đều chìm vào bóng đêm.

Ban đêm bầu trời yên tĩnh, ngay cả những tiếng động nhỏ nhất cũng không có. Không ai chú ý tới một bóng đen đang men theo vách tường leo lên trên tầng cao, cuối cùng biến mất ở một căn nhà ở tầng giữa.

Ở trong phòng, Tiết Đồng vẫn chưa ngủ được, nằm trên giường trở mình liên tục, vươn tay bật chiếc đèn ngủ, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt cô. Trong ngọn đèn mờ ảo, hiện lên khuôn mặt quen thuộc, từ ngạc nhiên chuyển sang nghi hoặc, khẽ lên tiếng: "Trạch?."

"Là anh." Long Trạch nhỏ giọng, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô, nhìn hai mắt cô sưng đỏ, đôi mày hắn nhíu chặt lại.

Tiết Đồng mơ màng hỏi: "Sao anh lại tới đây?."

Long Trạch nhìn về phía cửa sổ: "Trong điện thoại em khóc khản cả giọng, anh sao yên tâm được? Gọi điện thoại cho em, em cũng không nghe máy, làm anh lo lắng gần chết."

Nói xong, Long Trạch đưa tay tắt đèn ngủ, cởi áo khoác rồi ngồi lên giường.

Di động của Tiết Đồng bị mẹ cô tịch thu, cô chủ động xốc chăn lên để tiện cho Long Trạch chui vào, trên người hắn lạnh toát nhưng Tiết Đồng lại cảm thấy rất ấm áp.

Cô rúc đầu vào lồng ngực của hắn, từ từ nhắm chặt hai mắt lại, chiếc giường không lớn, hai người nằm có phần chật chội, Long Trạch đắp chăn cho cô, môi lướt nhẹ trên gò má của Tiết Đồng, ghé vào bên tai cô nói nhỏ: "Bị người khác bắt nạt?."

Buổi chiều, trong điện thoại tiếng khóc nức nở của cô khiến cho hắn đau thắt cả tim lại. Bởi trước kia, hắn rất sợ khi mình không ở bên cạnh cô sẽ bị người khác coi thường, bị người khác đánh đập hành hạ dã man. Cúp máy xong, Long Trạch cảm thấy bồn chồn không thôi, lúc ấy hắn đã muốn chạy nhanh tới nhà Tiết Đồng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hắn định chạy đi thì bị Tả Thần Dật giữ lại, anh ta nói: "Anh đi đánh giặc hay đi giúp đỡ? Vẫn thấy chưa đủ loạn hay sao?."

Long Trạch giải thích thì ngay lập tức bị Tả Thần Dật vùi dập, anh ta phân tích rõ ràng cho Long Trạch hiểu mọi việc. Tuy rằng trong lòng có phần không phục, nhưng lời nói của Tả Thần Dật cũng không hoàn toàn là không có lí. Nên hắn mới chờ tới đêm, khi mọi người chìm vào giấc ngủ, mới trèo tường đi tìm Tiết Đồng.

Tiết Đồng không nói chuyện, hai tay ôm chặt thắt lưng của hắn, giống như con chim non núp dưới cánh chim mẹ, để được bảo vệ che chở. Thật lâu sau, cô mới mở miệng kể qua về chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhắc nhở hắn nên nói gì và không nên nói gì, nếu không chuyện ngày mai sẽ không thành.

Cô nói tiếp: "Ngày mai anh phải khiêm tốn, hạ mình một chút, không nên tỏ vẻ lạnh lùng, cũng không được cãi lại cha mẹ em."

"Anh biết rồi, anh đã được Tả Thần Dật giáo huấn cả đêm." Long Trạch ôm cô nói.

Trước khi tới đây, hắn đã được Tả Thần Dật chỉ dạy một số điều cơ bản khi đi ra mắt cha mẹ vợ. Nếu không phải vì hắn năm lần bốn lượt từ chối tới nhà cô thì Tiết Đồng đã không bị người khác nghi oan.

Nói mới thấy, hắn còn chưa suy nghĩ nhiều cho cô. Long Trạch vuốt ve lưng Tiết Đồng, động tác rất đỗi dịu dàng: "Ngủ đi, trời gần sáng anh sẽ đi."

Tiết Đồng ôm chặt cơ thể của hắn, thì thào nói: "Đây là tầng 8, anh leo trèo như vậy sẽ rất nguy hiểm."

"Với anh đó là chuyện nhỏ, em ngủ đi." Long Trạch ôm cánh tay của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, dỗ dành cho cô ngủ.

Trong màn đêm tĩnh lặng, Tiết Đồng nghe được tiếng hít thở đều đều của Long Trạch, trong lòng cũng không còn cảm giác lo lắng. Mỗi lần cô gặp khó khăn, Long Trạch đều ở bên cô, an ủi cô đúng lúc. Hai mí mắt nặng trĩu, cô ở trong lòng Long Trạch từ từ chìm vào giấc ngủ.

Cô không biết Long Trạch rời đi lúc nào, trong phòng ngủ rèm cửa sổ được đóng kín, che chắn ánh mặt trời không thể lọt vào trong, cảm giác ngủ trong lòng hắn đêm qua chỉ như một giấc mộng. Cô quay đầu nhìn trên gối vẫn còn vương lại mấy sợi tóc ngắn ngủn, Tiết Đồng chợt nở nụ cười ấm áp, dáng vẻ của cô giống như bức tranh thiên nhiên thủy mặc.

Bởi vì chuyện ngày hôm qua xảy ra, Tiết Đồng không muốn đối diện với cha mẹ, cô ở trong chăn làm tổ. Mẹ Tiết chỉ gõ cửa một lần sau đó cũng không gọi thêm lần nào, để mặc cô ở trong phòng.

Đến gần trưa, Tiết Đồng vẫn còn nằm ở trong chăn, lúc này Long Trạch cũng đã tới, mẹ Tiết ra mở cửa chưa kịp nói câu nào thì đã thấy Long Trạch cúi đầu chào: "Bác gái, xin chào. Cháu là Long Trạch, bạn trai của Tiết Đồng."

Mẹ Tiết nhìn người ngoài cửa, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý, mặc bộ vest đen đắt tiền, lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua xảy ra, mẹ Tiết lại nổi cơn thịnh nộ, chỉ mở nửa cánh cửa, giống như không muốn mời hắn vào nhà, hé mặt ra nói: "Chính là anh? Hôm nay gọi anh đến, là muốn nói với anh một tiếng, về sau đừng tới tìm Tiết Đồng."

Lần đầu tiên Long Trạch bị người khác từ chối. Nhưng cũng chẳng sao, ngày hôm qua Tả Thần Dật đã nói cho hắn biết trước mọi tình huống có thể xảy ra, Long Trạch nở nụ cười ôn hòa: "Cháu biết là mình sai, nên sớm tới ra mắt hai bác. Chỉ là bên cạnh cháu không có người lớn nhắc nhở, mới để chuyện như này xảy ra, mọi chuyện đều là do cháu sai. Bác gái, bác có thể cho cháu cơ hội giải thích được không?."

Người tên Long Trạch kia mặc dù nở nụ cười ấm áp nhưng đằng sau nụ cười ấy, tuyệt đối có tính sát thương, mẹ Tiết còn chưa kịp đóng cửa, thì tiếng cha Tiết Đồng trong phòng đã vọng ra: "Ai đến đấy?."

Mẹ Tiết quay vào trong quát lớn: "Là cậu ta, ông có muốn gặp hay không?."

Cha Tiết Đồng định trả lời, thì Tiết Đồng hé mở cửa, nói: "Cha, chỉ nói một hai câu cũng không được sao? Dù sao người ta cũng có ơn với mình."

Cha Tiết Đồng trừng mắt với cô: "Cả buổi sáng không thấy mặt con, con cứ tiếp tục ngủ đi."

Đến khi Tiết Đồng đóng chặt cửa phòng, mẹ Tiết mới cho Long Trạch vào nhà, hắn buông giỏ quà xuống: "Bác trai, xin chào. Sức khỏe bác đã đỡ chưa?."

Cha Tiết Đồng không trả lời, Long Trạch ở phòng chân tay luống cuống không biết nên làm thế nào. Tình huống như này hắn chưa từng trải qua, hơn nữa hắn chưa từng phải xem sắc mặt người khác để làm việc. Lúc lâu sau, cha Tiết Đồng mới bảo hắn ngồi xuống, giọng nói có phần lạnh lùng: "Nghe nói anh và Tiết Đồng đang qua lại, hai đứa quen nhau khi nào?."

Long Trạch mỉm cười đáp lại, ở ghế sofa đối diện ngồi xuống: "Chúng cháu mới quen biết nhau. Mấy tháng trước khi Tiết Đồng mất tích, lúc đó chúng cháu gặp nhau trên đường. Khoảng thời gian đó chắc chắn hai bác lo lắng không ít. Khi đó cháu ở phía Nam trở về thành phố C, thì trên đường gặp Tiết Đồng sau đó đưa cô ấy về nhà. Tiết Đồng biết ơn cháu, cháu cũng yêu quý sự dũng cảm của cô ấy, sau khi trở về thành phố C, hai bên vẫn duy trì liên lạc, gần đây mới chính thức qua lại."

"Hóa ra đúng là anh đưa nó về nhà." Giọng cha Tiết Đồng có phần dịu bớt: "Chúng tôi cảm ơn anh đã giúp đỡ Tiết Đồng. Còn những chuyện khác, Tiết Đồng vẫn còn nhỏ, hai người vẫn nên suy nghĩ thật kĩ."

Long Trạch cảm thấy hơi đau đầu, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt tươi cười: "Công ty cháu gần đây mới thành lập, công việc còn bề bộn, trước đây cháu ở nước ngoài một thời gian dài, nên chuyện lễ tiết không hiểu biết rõ, xem nhẹ việc đến ra mắt hai bác. Bác trai, bác gái, hai người muốn trách thì cứ trách cháu, là do cháu không suy nghĩ kĩ càng, trăm ngàn lần đừng trách Tiết Đồng."

Cha Tiết Đồng không trả lời, mẹ cô lên tiếng: "Cậu tự mở công ty? Kinh doanh lĩnh vực gì?."

"Cháu làm ngành sản xuất mặt hàng trong nước, cùng với bạn mở một công ty nhỏ, đăng kí tài chính là 300, 000 NDT, cháu muốn ở lại thành phố C phát triển sự nghiệp." Long Trạch bắt đầu nói về công việc, về ngành sản xuất, sau đó nói về tương lai của công ty, thi thoảng còn xin ý kiến từ cha Tiết Đồng về hướng kinh doanh.

Thấy sắc mặt hai người có chuyển biến tốt, lúc này hắn mới khôn khéo chuyển đề tài: "Cha mẹ cháu đi du lịch vòng quanh thế giới nên không ở bên cháu. Cháu thường xuyên sống ở khách sạn, một thân một mình, cháu rất hâm mộ gia đình hai bác, có thể vui vẻ ở bên nhau. Việc làm ăn cháu có thể tự giải quyết, nhưng chuyện hôn nhân đại sự lại không có ai giúp đỡ, mới để hai bác hiểu lầm Tiết Đồng, nói sao cũng là cháu không tốt. Tuổi trẻ chỉ lo xây dựng sự nghiệp, ra sức kiếm tiền không hiểu nhiều chuyện, cháu xin hai bác thông cảm."

Cha mẹ Tiết Đồng cũng hiểu được đối phương là người có thân phận cùng với sự nghiệp, gia đình có điều kiện. Mọi mặt đều rất tốt, tuy rằng chuyện ngày hôm qua cũng khiến hai người bực mình nhưng đều qua một đêm, phần nào đã giảm bớt. Tuy rằng vẫn chưa hẳn là nguôi ngoai, nhưng lớp băng sương phủ trên khuôn mặt cha mẹ Tiết Đồng cũng dần tan ra, cha Tiết Đồng chậm rãi lên tiếng: "Tiết Đồng nhà chúng tôi không hiểu chuyện, nhận của anh nhiều quà tặng, chúng tôi cũng đã dạy dỗ lại nó, tôi cảm thấy hai người không thích hợp."

"Sao lại không hợp?." Long Trạch bắt đầu bực mình, cố gắng kiếm chế bản thân: "Đều là những món quà bình thường, sản xuất ra không phải cho người dùng sao? Người khác được dùng những món hàng tốt nhất, Tiết Đồng cũng có thể."

Tiết Đồng ở trong phòng vô cùng lo lắng, thay nhanh quần áo rồi mở cửa ra, ngồi xuống bên cạnh cha mẹ, thấy sắc mặt hai người có phần dịu xuống, cũng cảm thấy yên tâm. Long Trạch thấy cô đi ra, hỏi: "Ăn sáng chưa?."

Mẹ Tiết Đồng quát cô: "Con xem xem, bây giờ là mấy giờ? Bây giờ mới chịu rời giường, cơm trưa nguội hết rồi, tự mình hâm nóng lại."

Long Trạch ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Bác gái, bác đừng mắng cô ấy, Tiết Đồng cũng chịu nhiều cực khổ rồi, sau này cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy."

Mẹ Tiết Đồng trả lời: "Chuyện này để sau này hãy nói, hôm nay đến đây thôi. Cậu còn có việc, tôi không giữ lại ăn cơm."

Long Trạch cũng ngoan ngoãn ra về, cúi đầu chào tạm biệt, cha Tiết Đồng nhìn túi quà Long Trạch đem tới: "Mấy thứ này, anh cũng đem về đi, chúng tôi không dám nhận."

"Đều là thuốc và thực phẩm bồi bổ cơ thể, thích hợp dành cho bác điều dưỡng, cháu về công ty trước." Hắn nhìn Tiết Đồng: "Em cố gắng chăm sóc cho cha, em cũng nên nghỉ ngơi nhiều."

Long Trạch ra về, Tiết Đồng ngậm ngùi ngồi xuống bàn ăn. Hiện tại, di động bị tịch thu, cũng không thể gởi tin nhắn cho hắn được. Trong nồi còn có cháo, cô múc nửa bát rồi đặt vào lò vi sóng hâm lại cho nóng, đang cầm bát đi tới bàn ăn, thì thấy cha mẹ cô nói chuyện gì đó, Tiết Đồng đi qua, lắp bắp nói: "Mẹ, Long Trạch rất tốt."

"Ăn cơm đi." Mẹ cô nói xong đi xuống ngồi cạnh Tiết Đồng: "Công ty của cậu ta ở đâu?."

Tiết Đồng trả lời một cách tỉ mỉ, mẹ cô đối với chuyện của Long Trạch điều tra rất kĩ càng. Trước đây, Tiết Đồng cũng đã nghĩ sẵn những câu trả lời phòng trừ cha mẹ cô sẽ hỏi, liền trả lời một lượt rất lưu loát.

Mấy chuyện kể về sau, cha cô mới tham gia: "Đồng Đồng, làm người không nên quá tham lam, đó là người sẽ ở cả đời với con. Nếu cậu ta là người có điều kiện như vậy, sao phải coi trọng con?"

"Dựa vào cái gì? Nghe thật chướng tai!." Mẹ cô bất mãn: "Có phải ông bị anh cả đả kích đến mức tự ti không? Con gái của chúng ta kém cỏi lắm sao? Mẹ không phải muốn con lấy chồng giàu sang, nhưng không phải người nào cũng đồng ý được."

Chỉ cần mẹ cô mở miệng, cha cô sẽ tuyệt đối im lặng, Tiết Đồng nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ, mẹ cảm thấy Long Trạch thế nào?."

"Miễn cưỡng thông qua." Mẹ Tiết thản nhiên trả lời.

Tiết Đồng không biết mẹ cô có ý gì, nhưng hôm nay Long Trạch đã cố gắng hết mình, cô biết rõ tính con người này, khẳng định sẽ không nhẫn nại được quá lâu. Nếu cha mẹ còn có thái độ không hài lòng với hắn, với tính tình của Long Trạch rất dễ trở mặt.

Buổi tối, cô nằm ở trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, lại lên mạng log in vào QQ, Long Trạch không lên mạng. Điều hòa mở chế độ sưởi ấm, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, trằn trọc mãi mới chợp mắt được.

Bỗng có một bóng đen tiến vào từ ban công, cô lập tức tỉnh giấc, không nhìn rõ khuôn mặt nhưng dáng người ấy chỉ nhìn qua cô cũng nhận ra, định vươn tay mở đèn ngủ thì tay đã bị bàn tay khác nắm lại, giọng nói Long Trạch có phần trách móc: "Muộn thế này, sao vẫn còn chưa ngủ."

Tiết Đồng xốc chăn lên cho hắn chui vào, đưa tay ôm lấy thắt lưng rắn chắc của hắn, Long Trạch thở dài, tỏ vẻ giận dỗi: "Cha mẹ em quả nhiên là mãnh hổ, trước kia anh làm việc chưa từng phải xem sắc mặt của ai, vì em mà anh chịu thiệt thòi như vậy. Anh về kể lại cho Tả Thần Dật, anh ta cười anh gần chết."

Nghe giọng nói hờn dỗi như trẻ con của hắn, Tiết Đồng cười thầm, cọ cọ đầu trong ngực hắn, nói nhỏ: "Trạch, em rất yêu anh."

"Anh cũng yêu em." Long Trạch ôm chặt cô: "Bỏ đi, anh sẽ tiếp tục phải nhìn sắc mặt cha mẹ em, để cho em không phải chịu oan úc."

Tiết Đồng kéo chăn trùm kín mặt, hai người ở trong chăn khe khẽ nói chuyện, trong không gian nhỏ chỉ còn hai người ôm nhau, Tiết Đồng không hề cảm thấy buồn ngủ, nói chuyện phiếm: "Tả Thần Dật dặn dò anh rất nhiều chuyện, đúng không?."

"Anh ta chỉ cho anh con đường có ánh sáng, nói cho anh biết nên làm thế nào, có gì không hiểu anh sẽ hỏi anh ta. Có điều, mấy món quà hôm nay anh mang đến là Tả Thần Dật thay anh mua, cha mẹ em có thích không?."

"Cha mẹ em còn chưa xem." Tiết Đồng đùa giỡn: "Nói không chừng, hai người ở trong phòng đang xem đấy, không cho người khác nhìn thấy bộ dáng yêu thích chúng của mình."

Long Trạch buồn cười, bởi vì giường quá nhỏ nên hai người chen chúc ở một chỗ, ôm chặt lấy nhau, cảm nhận rõ hơi thở của đối phương. Tiết Đồng thích cảm giác ấm áp như này, ở trong ngực hắn cọ qua cọ lại. Ở trong chăn, cô còn cắn Long Trạch một cái, Long Trạch muốn trả thù nên vỗ vỗ lên mông cô, rồi chuyển tay lên ngực cô xoa nhẹ. Tiết Đồng không phục, tiếp tục cắn hắn.

Trên bầu trời đêm đen sẫm, vài ngôi sao lấp lánh vẫn đang tỏa sáng, những cơn gió mùa đông ẩn núp dưới tán cây, một gian phòng khác truyền ra tiếng ngáy. Không hề phát hiện ra hai người nào đó, đang ở trong chăn làm những động tác lén lút, chỉ đến khi cơn buồn ngủ ập đến, Tiết Đồng tìm một tư thế thoải mái nhất để ngủ, ở trong lòng Long Trạch nặng nề nhắm mắt lại.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-107)